Hòa thân là đại sự phúc trạch thiên hạ, Hoàng Hậu không nên mất đi đúng mực trên phương diện quốc gia đại sự.
Nhưng hôm nay là sinh thần của nàng Kỳ Hữu Đế không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ an ủi: “Ngươi luôn thích suy nghĩ nhiều, tâm ý của trẫm đối với ngươi, chưa từng bị địa vị ảnh hưởng?”
Hoàng Hậu kéo khăn chà lau lệ ngân bên khóe mắt, không chịu trả lời.
Thấy nàng bướng bỉnh như vậy Kỳ Hữu Đế suy nghĩ chốc lát, ôn giọng hỏi: “Tố Uyển, ngươi cảm thấy cho nàng thân phận gì là thích hợp?”
Hoàng Hậu nghe vậy lập tức ngừng lau lệ, hỏi trước phẩm cấp cùng gia thế của Cố Sanh.
Hai vấn đề này đều là vốn liếng của Cố Sanh, sau khi Hoàng Hậu biết được càng có cân nhắc.
Phẩm cấp cao như vậy, làm chính phi cho một hoàng tước bình thường cũng có thể, nhưng phối với siêu phẩm thì thiếu một chút, cũng chính là thiếu thân phận tôn quý của một công chúa hòa thân.
“Không bằng lập làm trắc phi đi?” Hoàng Hậu thử thăm dò nhìn về phía hoàng đế, ôn giọng nói: “Nha đầu này phẩm cấp là không thể chê bai, công chúa đến hòa thân cũng không nhất định so được, tuy nói trong nhà tước vị thấp một chút nhưng nàng cũng là dung hoa Kinh Giám Hội, nếu ở bên ngoài không ít công tước tranh giành đây!”
Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, vẫn là khước từ: “Việc này hay là để sau hãy nói đi, A Cửu còn không đến tuổi chỉ hôn, tâm trí cũng ngây thơ hơn những hài tử khác, sớm như định ra trắc phi cũng không thỏa đáng.”
Hoàng Hậu ở trước mặt chúng phi tần, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, không chút có ý cho hoàng đế mặt mũi.
Khí tức nguy hiểm quen thuộc nào đến khiến Kỳ Hữu Đế tỉnh mộng: Tố Uyển nhà hắn muốn ở trước mặt mọi người phát tính tình rồi….
“Không bằng cứ như vậy đi!” Lập tức chặn đứng dấu hiệu không tốt, Kỳ Hữu Đế đứng lên hai tay bắt chéo sau lưng bước đi thong thả vài bước, tiếp tục nói: “Chọn một ngày tốt, trước khiến hoàng nhi dùng chính phi chi lễ đón nàng vào cửa. Việc Sắc phong hay là chờ sau quan lễ của A Cửu (chính thức thụ phong thân vương), để tự nàng xin trẫm sắc phong, thân phận là do A Cửu tự mình định đoạt, ngươi thấy thế nào?”
Hoàng Hậu nghe nói muốn cho thư đồng Cố Sanh được dùng chính phi chi lễ rước vào cửa, nhất thời mừng rỡ, nghĩ thầm hai người thân phận tôn quý nhất của Hạ Triều tất cả đều xuất thân thư đồng, sau này nàng dĩ nhiên có thể thẳng lưng mà đứng!
Hoàng Hậu che miệng cười vội vàng lên tiếng trả lời: “Đều nghe bệ hạ an bài!”
Kỳ Hữu Đế kéo khóe miệng, dùng khóe mắt nhìn lướt qua Cố Sanh.
Trên người nàng mới vừa thay đổi quan phục nhạc sư, y phục hồng thủy văn tố sắc váy hoa, tùy ý bíu một mã kế. (một kiểu tóc thời cổ đại)
Sắc mặt tái nhợt, trang phục tầm thường như vậy đổi làm cung nhân bình thường, căn bản nhìn không ra chút nào tư sắc, mà nàng lại không giống như vậy.
Không hổ là khuê tú dung hoa, khuôn mặt nhỏ , một đôi mắt hạnh ngập nước, mi mục thanh tú.
Dáng vẻ nhu nhược ủy khuất nhưng thái độ quật cường, nhìn kỹ cũng có thể khiến người ta nhìn ra tư vị mỹ cảm như Tây Thi mang bệnh.
Cô nương như vậy làm dâu hoàng thất tất nhiên là đúng quy cách, xem tuổi tác nếu phối với lão ngũ lão thất là thích hợp nhất, nhưng hết lần này tới lần khác lại phối với hoàng nhi nhỏ tuổi nhất của hắn.
Hoàng đế định liệu trước, cho rằng tiểu hoàng nhi tất nhiên sẽ không có bao nhiêu tình cảm đối với một quân quý lớn tuổi hơn mình.
Sau khi Giang Trầm Nguyệt phong vương, nhất định sẽ không thay nữ nhân này xin sắc phong làm trắc phi, vương phi càng không cần phải nói.
Như vậy dĩ nhiên có thể hóa giải chấp nhất của Hoàng Hậu.
Đi tẩm điện hỏi thái y vài câu, biết được thương thế không cần lo lắng, hoàng đế liền quay về Dưỡng Tâm Điện.
Hoàng Hậu ở bên giường canh giữ hồi lâu, cũng bị những phi tần khác khuyên nhủ trở về tẩm cung.
Trong Trường Xuân Cung chỉ còn lại Trang phi, Vưu Quý Phi cùng với Hi Phi vẫn canh giữ ở tẩm điện.
Giang Hàm cũng không đi.
Nàng ngay dưới tàng cây hòe ở tiền viện, đã ngơ ngác đứng hồi lâu, thẳng đến sắc trời nổi lên ngân bạch sắc, mới xoay người đi đến cửa điện.
Cố Sanh trốn ở cách gian không dám xuất môn.
Cách gian chỉ thắp một trản đèn, hỏa quang u ám chiếu lên sườn mặt của nàng.
Bức bách nàng không được hối hận.
Thiển độ tiêu ký duy trì không được bao lâu, thậm chí không cần dùng thuốc tẩy đi
Nếu như một chút hi sinh nàng cũng làm không được, lẽ nào muốn thấy người che chở nàng đến nay chết ở trước mắt nàng sao?
Nhưng thái y nói thương thế của Cửu Điện Hạ không nghiêm trọng, đây là điều duy nhất khiến nàng không cách nào tránh khỏi thống khổ.
Cây ám Caaykia dài đến hai tấc, hoàn toàn xuyên thấu vai trái của Cửu Điện Hạ, cộng thâm gai ngược lại trực tiếp nhổ ra, máu căn bản không ngừng được, nếu bị thương là nàng, thì đã sớm bỏ mạng rồi.
Thái y lại nói thương thế không nghiêm trọng.
“A Sanh.”
Giọng nói chán nản từ phía sau bình phong truyền đến, trong lòng Cố Sanh lộp bộp một tiếng, giống như hài tử phạm sai lầm trốn sau trường án.
Lưng ghế bất quá chỉ có ba phiến gỗ, che không được người, cho nên lúc Giang Hàm lách qua bình phong đi vào, chỉ thấy Cố Sanh lui sau cái ghế, lừa mình dối người dùng hai tay che mắt, không muốn để nàng nhìn thấy nàng ấy.
Trong lòng Giang Hàm đau nhức, cất bước tiến lên, ngồi xỗm bên cạnh nàng.
Nhìn thấy Cố Sanh cảm nhận được mà tránh sang một bước, nàng liền không đến gần nữa.
Hai người cách một thước cự ly, Giang Hàm mở miệng tiếng nói mang theo khô ách: “Bị hù dọa đi, thân phận của thích khách đã điều tra ra được rồi, là ai chủ mưu rất nhanh sẽ tra ra manh mối.”
Cố Sanh như cũ bưng đôi mắt, Giang Hàm nhìn kỹ một lúc lâu, thản nhiên nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều , bị người chiếm chút tiện nghi ta còn không đến mức luẩn quẩn trong lòng. Vài cổ thi thể trong hoa viên ta đã đều tra qua nếu không có A Cửu tới kịp lúc, ta sợ là chỉ có thể từ trong hố đất đào ngươi lên, hôm nay ngươi còn sống ta cũng không có gì oán hận.”
Cố Sanh bưng đôi mắt chậm rãi lắc đầu.
Giang Hàm cho rằng nàng vẫn không bỏ xuống được ngăn cách, chỉ đành đứng dậy đến gần, ngồi xổm bên cạnh nàng đưa tay cầm cổ tay nàng, muốn cho nàng nhìn thẳng vào bản thân: “Đừng làm khó bản thân, năm ấy ta mười ba tuổi đã tiêu ký qua hai đồng sử, cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận, hơn một tháng sẽ biến mất thôi.”
Tay Cố Sanh bị mạnh mẽ ấn xuống, lộ ra đôi mắt sưng đỏ, nàng như cũ né tránh ánh mắt của Giang Hàm, đè nén nức nở: “Điện hạ, ân đức của ngài Sanh Nhi không thể báo đáp, từ nay về sau…. Chỉ có thể vì ngài thắp hương cầu phúc, hy vọng ngài không nên… Không nên quá mức chấp nhất đối với quyền thế, còn có…. Đi tìm một cô nương tốt hơn ta, qua cuộc sống an ổn.”
Giang Hàm đột nhiên nhíu mày, không hiểu sao vô cùng hoảng hốt, nắm chặt tay nàng, vội la lên: “Có ý gì? Ta ai cũng không tìm, ngươi chừng nào thì đáp ứng, ta có thể đợi!”
Cố Sanh hổ thẹn trong lòng, hít sâu một hơi, vẫn kiên quyết đẩy tay Giang Hàm ra, ức chế run rẩy nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng đã… Đem ta… chỉ hôn cho…”
Lời chưa nói hết, Giang Hàm đã đoán được ý tứ của nàng, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh.
Cố Sanh không ngừng nghẹn ngào xin lỗi, người bên cạnh lại không mở miệng an ủi.
Hồi lâu, nàng nhìn thấy Giang Hàm cứng nhắc đứng lên, liền vô thức kéo lấy góc áo Giang Hàm, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ?”
Ta đi cầu xin phụ hoàng….” Tiếng nói dường như phiêu đãng trong hư không.
Cố Sanh vội vã đứng dậy, khóc cầu xin nàng: “Thánh ý đã quyết, nhiều dây dưa nhiều tất sẽ dẫn tới long nhan bất duyệt, Hoàng Thượng nói muốn tru di tam tộc… Nương là vô tội.”
Giang Hàm chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu, thì thào như nói mơ lẩm bẩm gì đó.
Cố Sanh không nghe rõ, đã thấy Giang Hàm đột nhiên mở mắt ra, vun cánh tay tránh khỏi nàng, dứt khoát chạy đi.
“Điện hạ!”
Cố Sanh đuổi đến cửa đại điện, liền bị thị vệ dùng chuôi đao ngăn cản.
* * * * * * * * * * *
Noãn dương của mùa đông chiếu xuống, đã qua buổi trưa, tiền viện Trường Xuân Cung vô cùng yên tĩnh.
Có cung nữ chậm rãi đi lại, bưng chậu đồng xuất nhập tẩm điện.
Trong điện cửa sổ đóng kín kẽ, Vưu Quý Phi sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Cửu Điện Hạ, liền sai người chất ngói bên cửa sổ, ngăn cản ánh mặt trời.
Giang Trầm Nguyệt thường ngày giờ mẹo ngũ khắc thì thức dậy, hôm nay ngủ đến bây giờ, Trang phi cùng Hi phi vốn dĩ bầu bạn cạnh Vưu Quý Phi từ lâu đã chống đỡ không nổi,về trắc điện nghỉ trưa.
Vưu Quý Phi giống như không cảm thấy buồn ngủ, cả đêm cho đến vừa lên ngọ, liên tục tự tay vắn khăn mặt, nhiều lần chà lau gương mặt Cửu Điện Hạ.
Khăn ướt vô số lần phất qua thái dương, Cửu Điện Hạ rốt cục dần dần chuyển tỉnh, trong mơ hồ đưa tay đẩy tay Vưu Quý Phi ra, lạnh nhạt trở mình, che cái trán bị mẫu phi lau đến đỏ ửng, lẩm bẩm nói: “Đừng… Đừng lau nữa…”