“Xem đi.” Cố Sanh có được sự tán thành của Nhị Điện Hạ tự tin tràn đầy nhìn về phía Giang Ngữ San, khuyên nhủ: “Nhị Điện Hạ cũng cho rằng như vậy.”
Nàng bản ý chỉ là muốn mượn miệng của hoàng tước khác cho thấy nếu như Tân La vương tử trận, nhất định sẽ hy vọng người mình yêu tìm phu quân khác, bình yên vượt qua quãng đời còn lại.
Lại hoàn toàn không ý thức được bản thân thuận miệng hỏi một câu lại khiến tiểu nhân tra nào đó bị bức đến tuyệt lộ…
Giang Hàm thẳng thắn lưu loát trả lời xong, một cổ địch ý ập đến trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy đôi mắt đạm kim sắc đối diện đang nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng nghi vấn.
Giang Hàm cười khẽ lắc đầu, câu trả lời của nàng xác thực là phát ra từ chân tâm, nguyện ý để một người mình yêu thương ở lại nhân thế tìm hạnh phúc khác.
Nhưng vấn đề này chưa từng hùng hoàng muội mà nói, quả thật là quá khó xử, A Cửu lớn như vậy chưa từng lý giải ý nghĩa của hai chữ “buông tay” đối với thứ mình yêu thích.
Thua ai cũng không thể thua bởi nhị tỷ a!
Cửu Điện Hạ một bụng oán giận không cam lòng, còn đang chờ thư đồng ngốc “không nhìn ra ai là anh hùng thật sự” hoàn toàn tỉnh ngộ, chuyển sang khóc lóc cầu xin ngã vào vòng tay nàng.
Trong lòng một phen giãy dụa, Cửu Điện Hạ rốt cục phát giác lỗ thủng trong vấn đề này — Cố Sanh giả sử là “Hoàng tước tử trận”. Là một siêu phẩm hoàng tước mười bốn tuổi tự ngạo, Cửu Điện Hạ cho rằng loại giả sử này là không đúng, chuyện tử trận tuyệt đối sẽ không xảy ra với nàng.
Cho nên, cho dù làm ra hứa hẹn, vĩnh viễn cũng không có ngày thành hiện thực.
Rốt cục nghĩ thông suốt, Cửu Điện Hạ há mồm đang muốn đáp lại, lại phát hiện thư đồng ngốc đã tiến vào chủ đề kế tiếp….
Cửu Điện Hạ vô cùng chán nản cúi đầu.
Cố Sanh an ủi cũng không được Bát Công Chúa đáp lại, Giang Ngữ San chuyển sang dẫn dắt sang đề tài khác, nói với hoàng tước lớn tuổi nhất ở đây là Giang Hàm: “Nhị tỷ, ngươi thả người nhà Ngụy gia đi, bọn họ đều là vô tội, cũng không biết Ngụy Xuyên thay ta ẩn dấu hành tung, Ngụy Xuyên cũng là nghe theo thỉnh cầu của ta nên mới,….”
Giang Hàm thật sâu thở dài, một đôi mắt phương nghiêm khắc nhìn kỹ Giang Ngữ San, trầm giọng nói: “Người không biết trái lại có thể thả ra, nhưng nam nhân này cố ý che giấu Thạc Quân của Hạ Triều, quấy rầy chuyện lục soát, tội không thể tha thứ, tất nhiên phải trị tội làm răn đe.”
Bát Công Chúa nhất thời không lời nào để phản bác.
Cố Sanh niệm tình nam nhân kia là trưởng huynh của Ngụy Tam, trong nhà nàng một khi mất đi trụ cột này, ngày sau trọng trách trên người Ngụy Tam sẽ nặng thêm.
Rốt cuộc là ân nhân cứu mạng, Cố Sanh không đành lòng, hơn nữa quay về doanh địa thẩm vấn xong, nàng nhìn ra được nam nhân kia chỉ là xuất phát từ ngưỡng mộ đối với công chúa, mới đánh cược tính mạng biết mà không báo, cũng không ác ý gì đối với Bát Công Chúa.
Suy nghĩ chốc lát, Cố Sanh mở miệng nói: “Điện hạ, người đó dù sao cũng là nghe theo ý chỉ của công chúa, tuy rằng không báo hành tung, nhưng cũng không quấy nhiễu việc tìm kiếm a! Có thể xử trí khoan hồng hay không?”
Giang Hàm nhìn thấy Cố Sanh có ý che chở, chỉ đành cúi đầu suy nghĩ một chút, trầm ngâm không nói.
Ngũ hoàng tử ở một bên lại nhíu mày, bởi vì nam nhân kia cố ý dẫn hướng sai lầm, hắn phải bôn tẩu vòng quanh hai đỉnh núi, lúc này có thể nào đơn giản tha cho người kia? Lập tức nhíu mày phản bác: “Thế nào không quấy nhiễu lục soát! Hắn nói thấy có nữ nhân đi lên đỉnh núi phía Đông, hình dung quần áo trang phục đều ăn khớp với Bát muội! Đây còn không phải cố ý quấy nhiễu sao?”
Bát Công Chúa lập tức phản bác nói: “Ta xác thực nghĩ tới vượt qua đỉnh núi phía Đông! Bởi vì người đó hảo tâm nói cho ta biết, tây sơn tuy rằng nhìn như dễ leo nhưng thực tế lại hiểm trở gian nguy không bằng phẳng bằng sơn đạo phía Đông, cho nên ta sớm buông tha tây sơn, hắn cũng không lừa gạt các ngươi!”
Ngũ hoàng tử nghe vậy sửng sốt, nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn những hoàng tước khác xin giúp đỡ….
Vừa mới đối diện ánh mắt của Giang Trầm Nguyệt. Cố Sanh thầm nghĩ không ổn, nếu tiểu nhân tra ra ngựa, thì nàng cùng Bát Công Chúa hợp lại cũng không cách nào bao biện…
Quả nhiên, trong đôi mắt hoa đào vẫn lưu lại không cam lòng đối với vấn đề trước đó của Cố Sanh, tâm tình có chút lạnh nhạt.
Giang Trầm Nguyệt khẽ rũ hàng mi thật dài, suy nghĩ một chút liền trầm ổn nói: “Hắn xác thực cố ý quấy nhiễm lục soát. Buổi sáng hôm nay, ta từng một mình lục soát mấy chỗ hiểm yếu của rừng rậm Đông Sơn, không lâu sau ngay gần hang động của dã thú phát hiện ngọc bội cùng ngân sai của bát tỷ, còn rơi trong vết máu khô, trong đó còn kèm theo vài khối xương cùng thịt vụn.”
Nghe vậy Cố Sanh vô thức nhìn về phía bên hông cùng búi tóc của Bát Công Chúa, quả nhiên ngọc bội bên hông Bát Công Chúa không thấy nữa, ngân sai hai bên cũng không đối xứng…
Giang Hàm hiểu ý, lập tức nhíu mày cả giận nói: “Kẻ này là muốn ngụy tạo chứng cứ đánh lạc hướng rằng Bát muội gặp nạn, làm cho quân binh bỏ cuộc trở về!”
Thất hoàng tử chỉ là nghe vậy mà tóc gáy dựng đứng, cả kinh nói: “Xương thịt vụn cùng ngân sau của Bát muội? Đây thật đúng là hù dọa chết người!”
Giang Trầm Nguyệt nhún nhún vai, đạm nhiên nói: “Dọa người? Cục diện đó trái lại có thể khiến ta xác định bát tỷ là an toàn.”
Mọi người trừng to mắt, Cố Sanh nhịn không được ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt lập tức rơi vào trên người nàng, nheo mắt trái, tay phải vẽ một vòng tròn trên huyệt Thái Dương.
Đây là cử chỉ kinh điển, ý nói “thật là ngốc”.
Cố Sanh: “…..”
Nửa năm không bị tiểu nhân tra hành hạ, lúc này gặp lại dĩ nhiên… Cảm thấy một tia hoài niệm!
Tiểu nhân tra thấy nàng ngây ngốc, liền khẽ cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng chỉnh tề, tiếp tục nói: “Kẻ đó bố trí hiện trường trăm ngàn chỗ hở, thứ nhất là trong số xương vụn dĩ nhiên có nửa khối xương nai tương đối hoàn chỉnh, rất dễ nhận biết. Nếu như bát tỷ gặp nạn, kẻ gây án không cần thiết phải dùng thi cốt khác thay thế. Mà ngọc bội cùng ngân sai trong vết máu đều là những phối sức râu ria, ngay cả giày thiêu cũng không lưu lại một chiếc, kẻ tạo hiện trường tất nhiên là vì để bát tỷ có thể thuận tiện đi lại nên không lấy giày của nàng. Bởi vậy có thể kết luận bát tỷ không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa là bị người khác che giấu. Buồn cười hơn nữa chính là hắn đi ngay cả dấu chân cũng không có thanh lý, dựa theo hình dạng và kích cỡ dấu chân có thể thấy chiều cao người này hẳn là khoảng từ ngũ xích đến ngũ xích tứ thốn. Cho nên năm người Ngụy gia vừa đứng lên, là có thể phán đoán ra thân phận của hắn.”
Nói xong, trong doanh trướng một mảnh vắng vẻ, mọi người đều trợ mắt há miệng.
Trong đầu Cố Sanh ông ông tác hưởng, lần này xong rồi, đại ca của Ngụy Tam chạy trời không khỏi nắng!
Nàng tức giận liếc xéo tiểu nhân tra —
Tài trí cao siêu rất giỏi sao! Tâm trí không phải vẫn ấu trĩ như lúc nhỏ sao!
Cư nhiên nói mấy câu luận định tội danh của đại ca Ngụy Tam….
Cố Sanh cùng Bát Công Chúa đầy mặt bi thương cúi đầu, trong mắt có tuyệt vọng.
Thế nào sẽ có hùng hài tử đáng ghét như vậy! Đáng đời vẫn luôn bị quý phi nương nương nhéo lỗ tai!
Nhìn thấy Cố Sanh mi tâm nhíu chặt, trước khi Giang Hàm rời đi đã cố ý nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, dẫn hắn quay về kinh thẩm vấn, chỉ là vì trấn an quân tâm, ta dĩ nhiên sẽ bảo trụ tính mạng của hắn, xem như thay ngươi báo ân.”
Cố Sanh lập tức ngẩng đầu mừng rỡ nhìn về phía Giang Hàm, càng thêm an tâm, nàng còn không quên trừng mắt nhìn Cửu Điện Hạ đang vén rèm ra khỏi doanh trướng.
Sau khi hồi kinh, cuộc sống bình lặng trở lại.
Hạ tuần của tháng, Giang Hàm liền cố ý đến cửa báo cho Cố Sanh biết trưởng huynh của Ngụy Tam đã bình yên trở về nhà.
Sau đó không lâu, thị vệ thông báo nói là có một cô nương mặc y phục săn bắn cầu kiến tam tiểu thư.
Cố Sanh đoán được là Ngụy Tam, liền tự mình xuất môn mời nàng vào đại sảnh dùng trà.
Ngụy Tam lần này một mình xuống núi, kéo theo một xe thỏ rừng cùng dã lộc, thậm chí còn có thịt huân, cùng một túi sản vật sơn dã bọc đến kín kẽ, đều là đưa tới cho Cố Sanh nói là vì cảm tạ nàng giúp trưởng huynh thoát tội.
Cố Sanh dở khóc dở cười, cho dù nàng âm thầm xuất chút lực, cô nương này cũng không thể quang minh chính đại đến cảm tạ nàng làm việc trái pháp luật như vậy a!
Một xe sản vật này tuyệt đối là của hối lộ “thực tế” nhất Cố Sanh từng gặp qua…
Nhưng nàng như cũ không dám nhận, liên tục biểu thị Ngụy Xuyên có thể thoát tội danh không có liên quan gì với nàng, nàng “không có bản lĩnh như vậy”
Nếu nàng thật sự vỗ ngực thừa nhận liên quan đến nàng, người ngóng trông nàng tự chui đầu vào rọ sẽ hài lòng.
Đến lúc đó Giang Hàm sẽ không có bao nhiêu lỗi, mà tội danh “yêu ngôn hoặc chủ”, “hồng nhan họa thủy”, toàn bộ sẽ đổ lên đầu Cố Sanh.
Cho nên Cố Sanh không dám nhận có bản lĩnh, chết sống cũng không chịu nhận lễ vật.
Ngụy Tam chỉ đành nói nàng là bằng hữu đến thăm, tiện đường mang chút lễ vật.
Cố Sanh kiến thức qua tính cách quật cường của người này, không bức nàng nhận lấy sợ là sẽ không bỏ qua.
Lại nhìn một xe dã vị, tám phần là tất cả lương thực trong nhà Ngụy Tam, nếu thật sự nhận lấy, một nhà năm miệng sẽ ăn cái gì đây? Ăn hai tháng rau dại sao?
Cố Sanh không đành lòng, nếu nàng dùng trang sức vải vóc để đáp lễ thì nhân gia cùng khổ lại không dùng được.
Càng nghĩ Cố Sanh càng nhớ đến ngày ấy thấy mẫu thân của Ngụy Tam bế một tiểu nhi, nàng liền mượn cớ tặng lễ gặp mặt cho hài tử, tặng hài đồng của Ngụy gia một cái kim chuông, cùng với hồng bao chứa ngân phiếu, bức Ngụy Tam “Lễ thượng vãng lai” mà nhận lấy.
Thẳng đến giờ Mùi mạt khắc mới tiễn chân Ngụy Tam.
Cố Sanh trở lại nội viện, Nhan Thị đang quan sát dã vị cùng thịt huân Ngụy Tam đưa tới.
Nhìn thấy Cố Sanh đi vào Nhan Thị lập tức vui vẻ nói: “Thỏ rừng trong núi chính là rắn chắc hơn so với thỏ nuôi, ăn vào nhất định là đại bổ , ngươi xem cô nương vừa rồi dáng vẻ khỏe mạnh! Nào có tay yếu chân mềm như ngươi? Đêm nay nương cũng đôn một nồi thịt thỏ rừng tâm bổ cho ngươi.”
Cố Sanh một bên đáp lời, nhưng ánh mắt lại rơi vào túi dã vị mới vừa bị mẫu thân mở ra.
Núi này nhìn thấy một thứ màu vàng óng ánh, tổng thể giống như hình người, bốn phía có rễ, thoạt nhìn…
Kinh ngạc trong mắt Cố Sanh chợt lóe mà qua, kiếp trước nàng bị trọng bệnh quấn thân, ngay lúc hấp hối Giang Hàm gần như táng gia bại sản mua cho nàng một cây nhân sâm, nhân xưng “Bạch sơn thánh thủy”.
Nàng từng hữu hạnh tận mắt thấy dáng vẻ của nhân sâm kia, đúng là cực kỳ tương tự với cây trước mắt.
Cố Sanh tinh tế quan sát, trong lòng có một chút nghi hoặc.
Nhưng nghĩ đến loại thánh vật có thể khởi tử hồi sinh này tất nhiên không phải một hộ săn bắn bình thường có thể tìm được, liền không do dự nhiền, chỉ phái người mang nhân sâm cất kỹ.
Trong nháy mắt bắt đầu vào mùa đông, tỳ bà nghệ quán của Cố Sanh đã tạm thời không hoạt động, nàng chỉ ở nhà trong ủ ấm qua mùa đông, nhưng lại bỗng nhiên nhận được chiếu chỉ quản sự trong cung truyền đến, lệnh cho nàng hai ngày sau vào cung đảm nhiệm Ti Nghị* trong yến hội sinh thần của Hoàng Hậu. (tương tự leader)
Cố Sanh suýt nữa đã quên bản thân còn đang tạm giữ chức ở Cổ Nhạc Ti của triều đình, trong cung nhiều năm không có bất luận động tĩnh gì, Cổ Nhạc Ti thế nào sẽ đột nhiên nhớ đến nàng?
Sau khi Cố Sanh nhận chỉ trong lòng thấp thỏm bất an.
Hoàng đế làm sao có thể vô duyên vô cớ nhớ đến nàng?
Có thể là Trang phi cố ý làm khó dễ hay không?
Đây không phải không có khả năng.
Từ lúc nàng mất đi thân phận thư đồng của siêu phẩm, ngay cả Cố Nhiêu đều cố ý phái người mang “phần thưởng” đến trào phúng nàng, cố ý khiêu khích nàng.
Cố Sanh mất đi chỗ dựa lớn nhất, Giang Hàm cùng đại hoàng tử thế lực ngang nhau, Cố Nhiêu từ lâu đã khẩn cấp muốn đòi lại những món nợ trước kia.
Ngay cả một trắc phi của vương tước cũng dám nhìn chằm chằm nàng nhiều năm như vậy, Trang phi thấy nàng rời khỏi Giang Trầm Nguyệt, nổi lên tâm tư cũng không phải không có khả năng.