Lần thứ hai nhập tọa, tâm tư của Cố Sanh đã hoàn toàn bay đến chỗ Nhị Điện Hạ.
Bên kia Cố Nhiêu bởi vì trong lòng ghi hận nhục nhã mới vừa rồi, nhất thời cũng không có tâm tình tranh giành thức ăn.
Đến lúc này, hai hài đồng bên cạnh Nhan Thị đều bài ra thần thái thâm thù đại hận, món ăn đầy đủ sắc hương vị từng đĩa lên trác, đều không thể khơi dậy hứng thú của các nàng, hù dọa Nhan Thị không hiểu ra sao, cũng không có tâm tình động đũa.
Mỗi khi Cố Sanh nhìn lén Nhị Điện Hạ một cái, tim sẽ đập mạnh đến nàng gần như muốn rống lên một tiếng, nào có tâm tình ăn cơm?
Sau khi Nhị Điện Hạ ngồi vào vị trí cũng không tính là yên tĩnh, Cố Sanh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nàng.
Lúc vừa khai yến, tất cả mọi người không dám lên tiếng, nhưng theo sự chủ động của thánh thượng đã đem bầu không khí điều tiết đến mức thân thiện, trong điện mới dần trở nên náo nhiệt.
Nhị Điện Hạ cũng không câu nệ nữa, dần dần biểu hiện ra một chút tính trẻ con nghịch ngợm hiếu động, thỉnh thoảng cùng tam hoàng tử bên cạnh thì thầm, cười đến ngửa tới ngửa lui, không quá tương đồng với dáng vẻ trong trí nhớ của Cố Sanh.
Trong điện cười nói ồn ào, đánh thức Cửu Điện Hạ mới vừa uống sữa ngủ say.
Này đây, nha đầu kia biểu hiện tương đối bất mãn, một tiếng gào đến kinh động Hoàng Hậu, tức giận khó yên, cái mũi nhỏ đều khóc đỏ.
Lúc này Kỳ Hữu đế đã bước xuống bên dưới, đang cười nói cùng một đám trọng thần.
Vì muốn Cửu Điện Hạ đình chỉ khóc nháo trước khi thánh thượng trở lại, mấy Hoàng Tước tập thể xuất động, bao gồm Nhị Điện Hạ, năm ba hoàng tử hoàng nữ trên dưới mười tuổi vây quanh Hoàng Hậu, hướng nha đầu trong lòng Hoàng Hậu nhe răng trợn mắt, búng tay vỗ tay. Khiến Cửu Điện Hạ sợ đến khóc càng lợi hại.
Hoàng Hậu vung tay lên, đuổi mấy ca ca tỷ tỷ không đáng tin đi, cầm láy một cái đĩa lá sen trên bàn, hát cho nha đầu kia nghe.
Thẳng đến trong lúc vô tình Hoàng Hậu cầm lấy một đĩa cao điểm hạnh nhân, Cửu Điện Hạ mới trong nháy mắt đình chỉ khóc nháo.
Đúng vậy, Cửu Điện Hạ thấy thức ăn, nín khóc.
Hàng mi thật dài của nàng bị nước mắt thấm ướt, mềm dính thành một đám, đôi mắt lóe lệ quang cũng không chớp, song đồng trong suốt thiển sắc thẳng tắp nhìn cao điểm trong tay Hoàng Hậu, sau đó…. Cái miệng nhỏ làm ra động tác liếm mút.
Hoàng Hậu: “….”
Từ nay về sau, các cung nữ lợi dụng bí quyết này, vẫn luôn nâng cao điểm ở trước mắt Cửu Điện Hạ, rốt cục bình yên vượt qua yến hội.
Tuy nói Cửu Điện Hạ từ đầu đến cuối chưa từng nếm đến một chút cao điểm, nhưng nàng tựa hồ cũng không cảm thấy uể oải.
Yến hội trước sau gần hai canh giờ, đôi thiển đồng lóe sáng kia từ đầu chí cuối đều thần thái sáng láng chăm chú nhìn cao điểm, cách xa năm ba tấc, động tác mút vào trong miệng Cửu Điện Hạ một khắc cũng không ngừng, vô cùng chấp nhất….
Lúc yến hội sắp kết thúc, Cố Sanh đã nghĩ thông suốt, không nói đến nàng hiện nay không có bất luận cách gì tiếp xúc cùng Nhị Điện Hạ, cho dù có nàng là một tiểu mập mạp năm tuổi, cùng một tiểu gầy gầy mười một tuổi, có thể khiến người ta có tiếng sét ái tình gì sao?
Cố Sanh nhất thời nghĩ không ra cách, đem áp lực hóa thành thèm ăn, bắt đầu hưởng thụ thức ăn trên bàn.
Cố Nhiêu vốn dĩ rầu rĩ không vui lập tức dựng thẳng mày liễu, cầm lấy đôi đũa muốn cùng nàng tranh đoạt, thế nhưng tâm tình tích tụ, công thêm trước đó ăn nhiều đồ ngọt, lúc này miễn cưỡng ăn vài miếng, sẽ thấy khó có thể nuốt xuống.
Nhưng nàng như cũ không cam lòng thấy mẹ con Nhan Thị ăn đến khoái hoạt, đưa tay gấp lấy những phần ngon nhất trong món ăn trộn lẫn trong bát của mình, trong miệng còn ngân nga tiểu khúc, nhất phái dào dạt đắc ý.
Cũng may yến hội phong phú, trải qua nàng phá hoại, Cố Sanh cùng Nhan Thị vẫn ăn no bảy phần, hai mẹ con nàng vô cùng thân thiết nói chuyện phiếm, xem như Cố Nhiêu không tồn tại.
Lúc yến tiệc kết thúc, Kỳ Hữu đế vẫn không được Cố Sanh lưu ý đột nhiên cho nàng một thiên đại kinh hỉ.
Úc, kinh hỉ này hẳn là tặng cho tất cả Quân Quý, nhưng đối với Cố Sanh mà nói, ý nghĩa phá lệ trọng đại —
Phần kinh hỉ này chính là chiếu thư “Quốc Tử Giám ban tặng thượng thư uyển cho Quân Quý.”
Cố Sanh cũng bừng tỉnh : Thì ra, chiếu thư này chính là ban bố trong lần yến hội này.
Quốc Tử Giám chia làm hai học đường, ngoài mặt nói là Tước Quý Quân Quý đều có thể nhập học, nhưng trên thực tế gần như là thiết lập riêng cho Tước Quý, Quân Quý rất khó tham dự.
Học đường nằm trên phố Tuyên Đước cách Đông Hoa Môn năm dặm, là một đại viện ngũ tiến tam trọng*, chiếm hơn hai trăm mẫu đất.
* ngữ tiến tam trọng: năm cửa, ba tầng
Chỉ riêng giảng đường dành riêng cho các Tước Quý đã chiếm 5 phần 6 diện tích của học đường.
Còn lại một phần sáu là hoa viên, tiểu kiều giả sơn, cùng với học đường được xưng là “tiểu lục cung” cấu thành.
Toàn bộ học đường, tổng cộng có thể chứa được gần một nghìn Tước Quý, cùng với….không đến mấy trăm Quân Quý.
Nói cách khác, chỉ có Quân Quý hoàng thất cùng một phần nhỏ Quân Quý của phủ công tước mới có vinh dự nhập học, tiểu Quân Quân của Tử Tước phủ như nàng cho dù cầm gậy tre tám thước cũng với không tới.
Mà hôm nay, Kỳ Hữu đế hạ chiếu khếch trương Quốc Tử Giám, có thể để Quân Quýnhận được cơ hội tiến nhập quốc lập học đường, thực sự là khiến kẻ khác vui mừng khôn xiết.
Vui vẻ nhất có lẽ là Cố Sanh, nàng còn nhớ kỹ, Cố Nhiêu chính là ở trong học đường kết bạn đại hoàng tử thân là đương kim thái tử.
Mà chính nàng, cũng ở đại điển giám nhạc ở kinh thành, dựa vào một tay tài nghệ tỳ bà chiến thắng Cố Nhiêu xuất sư từ Quốc Tử Giám, một lần kinh diễm tứ tọa, danh chấn kinh thành, lọt vào mắt Nhị Điện Hạ.
Năm đó, Cố Sanh mười bốn tuổi.
Nàng chưa gặp qua bất kỳ nhạc sư nào của Quốc Tử Giám, tài nghệ tỳ bà là Nhan Thị cầm tay dạy nàng, bởi vì Tử Tước phủ chỉ có một danh ngạch cho Quân Quân, có thể vào thượng thư uyển của Quốc Tử Giám.
Mà danh ngạch quan trọng này, kiếp trước là thuộc về Cố Nhiêu.
Cố lão gia lúc đó nghĩ đến ngày sau đi tuyển tú nữ chính là Cố Nhiêu, nên không có bao nhiêu do dự, đã đem danh ngạch để lại cho Cố Nhiêu.
Năm đó Cố Sanh tuổi nhỏ không hiểu vì bản thân tranh thủ, Nhan Thị lại chẳng đáng những tranh đấu phàm tục này, cho rằng những thứ Quốc Tử Giám có thể dạy chính nàng đều có thể dạy Cố Sanh học càng tốt hơn, nên cũng không tranh giành cùng Trầm thị.
Dưới sự giáo dục của mẫu thân, Cố Sanh khắc khổ nghiên cứu, hơn nữa nàng có tuệ căn, không chỉ có trò giỏi hơn thầy, cho dù là Quân Quân của Quốc Tử Giám năm đó, cũng không có người nào có thể hơn nàng.
Nhưng hiện tại nàng lại hiểu rất rõ, cho dù tài nghệ của nàng có hoàn mỹ hơn nữa cũng không so được với một xuất thân hiển hách.
So với Quân Quân xuất thân từ Quốc Tử Giám được xưng là “Kinh thành tứ đại giai nhân” , cho dù nàng có nhiều quang vinh hơn nữa, thì trong miệng người khác bất quá cũng là một “Tên khất cái kiều diễm”, vĩnh viễn không lên được chính đường.
Lần này nàng đã hạ quyết tâm muốn đoạt lại danh ngạch này, phải tiến nhập Quốc Tử Giám.
Tài nghệ kiếp trước mẫu thân dạy nàng, tất cả nàng đều ghi khắc trong lòng, mà kiếp trước nàng sở trường nhất chính là tỳ bà, mặc dù hiện nay ngón tay thô ngắn, chưa hẳn có thể lập tức đạt được tạo nghệ trước kia nhưng tuyệt đối cũng có thể ở ngày đầu tiên nhập học, kinh sợ tất cả nhạc sư.
Như vậy, muốn kinh động Hoàng Tước đồng học trong học đường, quả thực dễ như trở bàn tay, sẽ không cần lo lắng không có cơ hội gặp lại Nhị Điện Hạ nữa.
Cố Sanh đã bắt đầu tưởng tượng, bản thân lại một lần nữa dùng thanh âm của tỳ bà, đi vào trong mắt trong tâm Nhị Điện Hạ.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ giống như đã đánh mất linh hồn của Nhị Điện Hạ lúc đó, đã khiến Cố Sanh nhịn không được che miệng cười khanh khách, cúi đầu ép ra cằm đôi.
Chờ một chút! Cằm đôi!?
Cố Sanh run rẩy xòa bàn tay phì nộn của mình ra, chỉ một thoáng đã giống như sét đánh giữa trời quang, bị đánh trở lại hiện thực — nàng vẫn là một tiểu mập mạp!
Lấy tư sắc hiện tại…..Một khối tròn cuồn cuộn béo mập, ra dáng ra vẻ ôm tỳ bà che mặt….
Hình ảnh đó, có thể khiến Nhị Điện Hạ mất hồn hay không còn không biết, vạn nhất bị Cửu Điện Hạ bắt gặp, nhân tra này tuyệt đối dám ở ngay trước mặt Cố Sanh cười cợt không ngừng!
Cố Sanh chỉ là nhớ đến đôi thiển đồng hoa đào trêu tức kia của Cửu Điện Hạ, máu cả người đều có thể lập tức xông lên đại não khiến mặt nàng đỏ bừng.
Nghĩ đến câu “theo ta thấy, sau này cô nương xuất hành cũng không cần che lấp khuôn mặt” , Cố Sanh lập tức giống như bão nổi đem cao điểm giấu trong tay áo ném lại trên bàn.
Không! Ăn! Nữa!
Nàng ngược lại muốn khiến Cửu Điện Hạ Giang Trầm Nguyệt kia xem trọng nàng, tư sắc của nàng trước khi trải qua ốm đau, rốt cục có tư cách che lấp hay không!
Nhân tra!
Cửu Điện Hạ đang ở trong lòng cung nữ chép miệng, đột nhiên đánh một cái hắt hơi.
Manh đến con tim run rẩy >v<