Chương 112
” Nhưng bọn họ bắt đi Thụy An đi là có mục đích gì?”
Tô Ngữ Mạt khó có thể tin: “Chúng ta mấy năm nay an phận kiếm tiền trả nợ, cũng không dám chờ đợi một ngày có thể rửa sạch tội danh, bệ hạ nếu như muốn lợi dụng chúng ta dẫn phát tranh chấp quốc tế, mục đích như vậy đã đạt được rồi, ta và Thụy An đối với hắn mà nói còn có giá trị gì?”
Trầm a di nhíu mày thở dài: “Ai biết được? Chồng ta cũng qua đời mười năm rồi, nhưng vẫn bị cuốn vào chuyện này, chúng ta hiện tại đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, chỉ có thể đoàn kết cùng nhau đối phó hắn.”
Hạ Mộc nhíu mày, lời Quyển Quyển nói trước đó xác thực có đạo lý, vụ án này là CGA điều tra, không phải việc riêng của hoàng thất, Trầm a di lại luôn cố ý kéo quốc vương vào cuộc, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tô Ngữ Mạt đã hoàn toàn rối loạn, nôn nóng lên tiếng: “Nếu thực sự là ý của bệ hạ, ta lập tức tiến cung, để ta làm con tin, bảo hắn thả chồng ta!”
” Mẹ!” Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa trăm miệng một lời khuyên can.
” Đừng vội, chí ít hiện tại ba vẫn an toàn.” Hạ Mộc thần sắc kiên định: “Dù sao cũng phải biết rõ đối phương muốn làm gì, chúng ta mới có thể ứng đối, nếu như quả thật là quốc vương giam giữ ba ta, ta nhất định sẽ cầu điện hạ điều giải.”
Tô Ngữ Mạt ánh mắt phát sáng, quay đầu nhìn Hạ Mộc: “Đúng vậy, ngươi tìm quyển mao ấu tể kia đến, cầu nàng nhất định hữu dụng!”
Trầm Tiểu Ngọc sững sốt, nhớ đến đêm đó, thiếu nữ tử đồng tóc xoăn trong phòng Hạ Mộc, nàng nghe rõ hai chữ ‘điện hạ’, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Thảo nào cảm thấy hài tử kia quen mặt, không phải chính là lớn lên giống bệ hạ và vương hậu sao?
Nha đầu kia dĩ nhiên thực sự quen biết vương trữ.
Nàng ánh mắt khẽ chuyển, cảnh giác quét mắt nhìn Hạ Mộc một cái.
Ngay sau đó, Hạ Mộc hỏi cách ăn mặc và đặc thù bên ngoài của đám nghi phạm, cùng với trên thuyền có văn tự hoặc ký hiệu đặc trưng của quốc gia nào không.
Những điều này đều là vấn đề cảnh sát cần hỏi, Hạ Mộc nhất nhất ghi chép, sau khi trở về phòng, một lần lại một lần nghiên cứu.
Hạ Đóa Đóa mấy ngày qua vẫn ngủ không yên giấc, buổi tối đều phải lôi kéo Hạ Mộc cho đến đêm khuya, mới có thể giảm bớt cảm giác lo lắng, hôm nay biết ba nàng bị thương được chữa trị, tảng đá trong lòng nàng cũng thoáng chốc thả xuống, vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ.
—
Ngày thứ hai trước khi ra ngoài, Tô Ngữ Mạt luôn mãi căn dặn Hạ Mộc, muốn cô mời Đoạn Tử Đồng mang về ăn cơm chiều.
Thật ra Hạ Mộc không quá muốn cho mẹ cô trực tiếp nói chuyện với Quyển Quyển, bởi vì có thể mẹ cô sẽ không hề cố kỵ ở trước mặt đem múi giáo nhắm vào quốc vương, nam nhân kia dù sao cũng là ba của Quyển Quyển.
Tâm sự nặng nề mà đi đến phim trường, buổi sáng quay cảnh một vũ hội hóa trang.
Trong diễn biến trước đó người què sau khi nắm được nhược điểm của nam chủ, cùng nữ chủ đạt thành ước định bí mật.
Nữ chủ lúc này, nội tâm có khuynh hướng muốn mọi việc nhanh chóng chấm dứt, không muốn tiếp tục điều tra, để tránh nam chủ và người què lưỡng bại câu thương.
Nam chủ hoài nghi nữ chủ bởi vì bị người què tiêu ký nên tâm tư hướng về phía người què, hai người lâm vào nguy cơ tình cảm đỗ vỡ.
Sau đó trong một buổi vũ hội hóa trang, nam chủ trong lúc uống say, khiêu vũ cùng nữ chủ, trong quá trình thống khổ chất vấn nữ chủ rốt cuộc đứng về phía nào.
Trong lúc khiêu vũ, nữ chủ phát hiện cách đó không xa có một thân ảnh mang mặt nạ, vừa nhìn liền nhận ra người đó chính là người què.
Nàng lo lắng nam chủ phát hiện, cho nên trong lúc khiêu vũ thường phân tâm, không ngừng kéo nam chủ xoay người, để tránh nam chủ và người què đối mặt.
Trong kịch bản, cảm giác của nữ chủ đối với người què, hẳn là bảy phần sợ hãi, ba phần đồng tình.
Làm diễn viên nghiệp dư, Hạ Mộc có thể thể hội tâm tình cần biểu đạt trong kịch bản, nhưng lại không có cách nào thành thạo khống chế biểu hiện của bản thân.
Trong lúc khiêu vũ cùng nam chủ, ánh mắt của cô thỉnh thoảng liếc nhìn Đoạn Tử Đồng trong đám người.
Hạ Mộc căn bản không hiểu biết nhiều về khiêu vũ xã giao, cho nên rất lo lắng bị hùng ấu tể cười nhạo.
Cô tận lực tỏ vẻ lo lắng, nghiêng mắt nhìn về phía người què.
Quyển Quyển xốc lên mặt nạ, nửa đội trên đỉnh đầu, vén mái tóc ra phía sau, lộ ra khuôn mặt đường nét rõ ràng, mi phong khẽ nhếch, mũi cao mắt sâu.
Lúc mỉm cười cằm nhẹ khẽ nâng, đôi mắt hoa đào đa tình híp thành một đường, trong nụ cười mang theo một cổ u buồn.
Hình ảnh này, hấp dẫn rất nhiều diễn viên trên sàn nhảy ghé mắt, tất cả mọi người đều hưng phấn nghị luận.
Hạ Mộc lại không có tâm tình xem xét, chỉ lo lắng nhảy sai sẽ xấu mặt trước mặt Quyển Quyển, nhưng đúng là ‘sợ cái gì đến cái đó’!
Hạ Mộc nỗ lực biểu hiện thật tốt, nhưng vẫn thường xuyên bước sai chân, mũi giày của Lưu Hách Phàm cũng sắp bị cô giẫm nát…
Quyển Quyển vẫn đứng ở bên kia quan sát cô.
Hạ Mộc cũng xấu hổ quay đầu lại, nhưng kịch bản yêu cầu ‘âm thầm nhìn người què’, cô chỉ có thể kiên trì liếc nhìn, nhìn một cái liền đỏ mặt, nhìn lần nữa khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
Những nhân viên và diễn viên xung quanh cũng sôi trào.
Nhìn vương trữ đứng giữa sàn nhảy, thỉnh thoảng lộ ra nửa cái đầu trong dòng người, đôi mắt cười tao nhã, chăm chú nhìn nữ chủ không hề chớp mắt.
Những trái tim màu phấn hồng quả thực tràn ngập thế giới!
Một muội tử si mê ôm ngực: “Trứng Cuốn điện hạ có phải ở Thiếu Lâm tự luyện qua 《Ánh mắt mê người thập bát thức 》 hay không!”
Nữ hài ở bên cạnh kích động phụ họa: “Ai cùng ta ra sân khấu khiêu vũ đi? Ta muốn che khuất nữ chủ! Chỉ cần điện hạ nhìn ta hơn ba giây, tất cả nước uống của buổi trưa ta trả tiền!”
Một bên có nam hài ồn ào: “Điện hạ sợ rằng kiên trì không đến ba giây, một giây cũng đã nôn ra!”
Còn có một nam hài trực tiếp hát: “Chỉ là bởi vì nhìn ngươi nhiều một chút, Trứng Cuốn điện hạ đứng quá xa…”
” Các ngươi cút!”
Hạ Mộc đang chuyên chú ‘giẫm lên chân bạn nhảy’, không rảnh bận tâm tiếng nghị luận xung quanh, cuối cùng nghe đạo diễn hô một tiếng ‘cắt’.
Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, chuyên viên trang điểm đến bổ trang, cô đầu đầy mồ hôi, quay đầu nhìn thấy tổ đạo cụ đang đưa giấy bút cho Quyển Quyển.
Cảnh tiếp theo là người què đi lướt qua bên cạnh nữ chủ, âm thầm nhét một tờ giấy vào tay nàng, hẹn nàng buổi tối đến sân thượng gặp mặt.
Nhìn thấy Trứng Cuốn điện hạ cầm lấy bút, một đống nhân viên không chút do dự xông lên muốn nàng thuận tiện ký tên.
Cũng không biết chữ viết của hùng ấu tể hiện tại ra sao, ấn tượng của Hạ Mộc dừng lại ở lúc nhỏ, trên hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết ‘lý do phải cất cánh’.
Viết đến xấu xí như vậy, hiện tại lấy ra đe doạ Quyển Quyển, có thể tống tiền được mấy trăm vạn đi?
” Phốc…” Hạ Mộc bị suy nghĩ vớ vẩn của bản thân chọc cười, nhất thời đã quên vũ điệu đáng xấu hổi của bản thân vừa rồi.
Cảnh tiếp theo bắt đầu, thư ký trường quay vỗ clapper board.
Hạ Mộc bình tĩnh tự nhiên đứng trước bàn tiệc, chờ người què đi ngang qua.
Bởi vì chiều cao có chênh lệch, cô rất lo lắng Quyển Quyển không có cách nào khác tự nhiên nhét tờ giấy vào tay cô, nên cô nâng tay lên, nhưng lại có vẻ mất tự nhiên.
Càng nghĩ, tay càng không biết nên để thế nào, nhưng máy đã chạy, cô chỉ có thể thất thố thả tay hai bên hông.
Làm sao bây giờ!
Nhìn Đoạn Tử Đồng chậm rãi bước đến, Hạ Mộc càng cảm thấy hồi hộp!
Ngay sau đó, hùng ấu tể lần nữa thể hiện rồi ưu thế về chỉ số thông minh —
Lúc hai người sát vai mà qua, cánh tay của Quyển Quyển ‘trong lúc vô ý’ đụng vào cổ tay cô, khiến cánh tay của cô khẽ đưa về phía sau.
Đến độ cao tay của hai người có thể chạm nhau, lòng bàn tay Hạ Mộc rõ ràng cảm giác được có một tờ giấy được nhét vào.
Cô cầm tờ giấy, bàn tay tự nhiên buông xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Trong giấy phút trộm nhét giấy, cư nhiên không chút cảm giác đột ngột mất tự nhiên.
Những người vây xem lần nữa nổ tung, tim hồng gần như xâm chiếm vũ trụ!
Khuôn mặt Hạ Mộc có chút nóng lên, lần đầu tiên của được người ta âm thầm nhét giấy.
Tuy rằng là diễn xuất, nhưng công phu hùng ấu tể trộm đưa thư tình của thực sự rất tốt, lúc đầu ngón tay chạm vào tay cô, còn nhẹ nhàng gãi một cái.
Thế nào có kinh nghiệm như vậy, làm rất tự nhiên, có phải trước kia vẫn thường nhét thư cho omega xinh đẹp hay không?
Hạ Mộc oán thầm, ánh mắt dừng trên tờ giấy trong tay, khẩn cấp mở ra.
Trên tờ giấy nét chữ tựa du long.
” Thật ra ngươi nhảy rất tốt, chỉ có thể trách chân hắn quá lớn.”
Hạ Mộc: “….”
A a a a! Vì sao là trêu chọc cô giẫm lên chân nam chủ!
Hùng ấu tể quả thực không buông tha bất cứ cơ hội nào để trêu đùa cô!
Phải bình tĩnh.
Hạ Mộc vỗ ngực khuyên bản thân, buổi tối Quyển Quyển còn phải đến nhà hứng chịu cơn giận của mẹ cô, hiện tại để nàng hài lòng một chút cũng rất tốt.
Nhưng cô không nghĩ tới, Đoạn Tử Đồng cư nhiên cự tuyệt lời mời của cô!
” Vậy đêm mai thì sao? Ngao Cốc trở về, có manh mối để phân tích vụ án, ngươi có thể dành thời gian đến một chuyến hay không?” Hạ Mộc theo sau Quyển Quyển ra khỏi phim trường.
” Ta tạm thời không thể đến nhà ngươi.” Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn hạ nhân theo ở phía sau, cúi đầu dán sát bên tai Hạ Mộc, nhẹ giọng nói: “Phụ vương bảo bọn họ giám sát ta, những ngày này chúng ta tạm thời an phận một chút.”
Hạ Mộc chau mày, cư nhiên là bởi vì quốc vương.
Đêm trước mẹ cô mắng cô đến cẩu huyết lâm đầu, ngày hôm sau lại để Quyển Quyển hôn một lần cho đủ?
Cư nhiên bởi vì phụ vương cản trở mà lùi bước.
Trong lòng Hạ Mộc có chút không phải tư vị, cảm giác chỉ có bản thân đơn độc tác chiến, nhìn lại, hùng ấu tể vẫn chui rút trong kén.
” Vậy không cần đến đi.” Hạ Mộc xoay mặt đi, ngữ khí lạnh như băng.
Đoạn Tử Đồng hiển nhiên phát hiện cô tâm tình không tốt, nghi hoặc hỏi cô: “Ngươi tức giận?”
” Không có.” Hạ Mộc vịt chết còn mạnh miệng, vẻ mặt cũng viết ‘không bao giờ muốn để ý đến ngươi nữa’, cô xoay người muốn trở lại xe chuyên dụng của đoàn phim.
Đoạn Tử Đồng nâng tay ngăn cản lối đi của cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Tính khí của ngươi trở nên nóng nảy rồi.”
Hạ Mộc bị những lời này bức ra đầy mình ủy khuất, ngẩng đầu thở dốc nói: “Ngươi mỗi ngày hối thúc ta chấp nhận ngươi, nhưng kết quả là chúng ta ngay cả hạ nhân cũng phải đề phòng, ta nên đi nơi nào tìm lòng tin đến tín nhiệm ngươi? Phụ vương ngươi vĩnh viễn vẫn ở đó, ngươi dự định tránh né đến khi nào? Hoặc là cũng chỉ muốn ta âm thầm thỏa mãn ngươi là đủ rồi?”
Đoạn Tử Đồng không nghĩ tới cô bỗng nhiên phát hỏa lớn như vậy, sững sốt chốc lát, quay đầu nhìn hạ nhân phía sau, sắc mặt trầm xuống, bức lui ánh mắt của bọn họ, sau đó mới khom người kéo tay Hạ Mộc, đi đến đầu hẻm không có người qua lại: “Sao ngươi lại suy nghĩ nhiều như vậy? Nếu như nóng lòng, đêm nay ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi về trước đi, sau tám giờ ba mươi, ta tìm cơ hội trốn ra khỏi cung, ngươi ở nhà chờ ta.”
Hạ Mộc rầu rĩ không vui về đến nhà, ăn xong cơm tối, mọi người tụ cùng một chỗ hỏi chuyện Ngao Cốc.
Hạ Mộc cảm thấy rất nhiều việc đặt ở trong ngực, không ngừng thất thần, chưa từng nghe rõ mọi người đang nói những gì.
Ngao Cốc sau khi bị bắt lên thuyền vẫn bị giam giữ, nên thực tế tin tức thu được không hề nhiều hơn so với các nàng, Tô Ngữ Mạt lại không cam lòng nhiều lần truy hỏi.
Hạ Mộc thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Quyển Quyển đã hứa tám giờ ba mươi trốn ra khỏi cung, mắt thấy đã sắp chín giờ ba mươi, chuông cửa từ đầu chí cuối vẫn không vang lên.
Bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ u ám, cô quả nhiên không nên hy vọng, có hy vọng sẽ có thất vọng.
Quyển Quyển tuổi tác không lớn, tính cách cũng không thành thục, lòng vui đùa vượt qua nghiêm túc, vẫn không gánh nổi quá nhiều trách nhiệm.
Hạ Mộc cảm thấy uể oải, không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, cô trầm mặc một mình lên lầu.
Cúi đầu đẩy cửa phòng, kéo mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, lười biếng tựa vào bên cạnh bàn học, trong tay dường như đang cầm một quyển sách, cúi đầu xem hết sức chuyên chú.
Hạ Mộc giật mình ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn qua mới phát hiện cửa sổ phòng ngủ đang mở, rèm cửa sổ bị gió thổi phiêu hốt, thỉnh thoảng phất qua chân của người đó.
Đôi tử đồng kia từ quyển sách nâng lên, ý vị thâm trường nhìn về phía cô.
” Ngươi… Là leo cửa sổ vào?” Quyển Quyển cư nhiên đã sớm chờ cô trong phòng, thảo nào chuông cửa phòng khách không vang!
Hạ Mộc trước mắt khiếp sợ, ánh mắt dừng trên bìa quyển sách Quyển Quyển đang cầm!
Cũng không biết là lấy ra từ tầng nào của giá sách, thoạt nhìn đã lâu năm, trang bìa một mảnh mờ nhạt.
Mơ hồ còn có thể thấy rõ tên sách 《 sủng phi bỏ trốn: Tà mị thái tử của ta 》
Đây không phải…tiểu thuyết đồng nhân của Hạ Đóa Đóa sao?
Chính là quyển sách viết Địch Hách Lạp ngủ bạch khổng tước a!
Chính là nói về công phu trên giường của Địch Hách Lạp!
Trước mắt Hạ Mộc tối sầm, không dám ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, muốn diệt khẩu lại đánh không lại đối phương, chỉ có thể lựa chọn tự sát…