Bao Cốc thu liễm tâm tình đùa giỡn cùng Ngọc Tu La, chân đạp phi kiếm, tay cầm bảo kiếm Kim Đan kỳ toàn thân ở vào trạng thái phòng ngự hướng sơn động phía dưới. Nàng phóng xuất thần niệm tìm kiếm bốn phía, thoáng chốc nhìn thấy trên nham bích bao trùm một tầng kết giới hơn nữa cảm thấy đầu của nàng giống như bị nghìn vạn lần cương châm đâm vào, đau đến nàng thiếu chút nữa từ trên phi kiếm ngã quỵ xuống.
Ngọc Tu La treo ở phía trên Bao Cốc, đối với nhất cử nhất động của Bao Cốc đều nhìn vào trong mắt. Nàng cười nói: “Bao Cốc, bảo vật khó tìm, hơn nữa bên cạnh trọng bảo tất có hung hiểm, ngươi không cảm thấy ta là một sự hỗ trợ đắc lực sao?”
Bao Cốc dĩ nhiên biết Ngọc Tu La sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ. Nàng trả lời vô cùng thẳng thắn: “Được nha.”
Ngọc Tu La hiển nhiên đối với việc Bao Cốc thống khoái đáp ứng có chút ngoài ý muốn. Nàng lo lắng Bao Cốc đáp ứng quá dễ dàng sau đó lại đổi ý, vì vậy cười hỏi: “Đáp ứng dễ dàng như vậy? Không sợ ta chia trọng bảo của ngươi?”
Bao Cốc đáp: “Nếu đáp ứng ngươi, dĩ nhiên sẽ không sợ ngươi chia phần.”
Ngọc Tu La bị Bao Cốc làm cho hồ đồ, nàng cùng Bao Cốc không thân chẳng quen, trên thực lực của nàng lại không cách nào áp chế Bao Cốc cùng Ngọc Mật, Bao Cốc hoàn toàn có thể độc chiếm bảo vật nơi đây, vì sao nàng thuận miệng nhắc tới Bao Cốc liền đáp ứng.
Đáp ứng rồi? Ngọc Tu La nói: “Vô công lại thụ lộc, không tốt đi?”
Bao Cốc nói: “Ngươi không phải đáp ứng giúp đỡ rồi sao?”
Ngọc Tu La cảnh giác nói: “Sẽ không phải là ngươi muốn hãm hại ta đi?” Mới vừa bị Bao Cốc hãm hại một lần, lần này phải cẩn thận.
Bao Cốc nói: “Là ngươi nói qua phải giúp ta nha!” Đang nói chuyện, nàng đã an toàn đi qua cửa thông đạo ước có bảy tám xích Tiểu Thiên Hồ dùng Thiên Nhãn bổ ra, vững vàng rơi vào trung tâm phát ra ánh sáng.
Giữa động. Nàng không nhìn thấy Ngọc Mật, vì vậy gọi một tiếng: “Sư Tỷ.”
Giọng nói của Ngọc Mật từ cách đó không xa vang lên: “Ngươi đứng tại chỗ đừng lộn xộn.”
Bao Cốc đáp: “Hảo.”, nàng vừa muốn phóng xuất thần niệm tìm kiếm xung quanh, liền nghe thấy Ngọc Mật hô lên: “Ngươi đừng vận dụng thần niệm, cẩn thận thương tổn đến thần hồn.” Nàng lại lập tức trả lời một tiếng: “Hảo.”, phát hiện Ngọc Tu La đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm bản thân, hỏi: “Ngọc Tu La, ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Nơi này có trọng bảo, ngươi không đi tìm sao?”
Ngọc Tu La nói: “Ta không gấp, ta phải biết rõ ràng ngươi vì sao thống khoái đáp ứng ta cùng chia trọng bảo?”
Bao Cốc vô cùng tùy ý quét mắt nhìn Ngọc Tu La, nói: “Ngươi là sợ ta hãm hại ngươi đi? Ngọc Tu La, có thể tiến vào nơi này, chứng tỏ ngươi là người hữu duyên, ta lại cảm thấy ngươi cũng không tệ, sau này khẳng định có việc cần ngươi giúp đỡ —” nàng chậm rãi nói: “Thẳng thắn mà nói, thập đại tu tiên thế lực ở Huyền Nguyệt Cổ Thành ta cùng Sư Tỷ đắc tội không chỉ hai nhà, ta cuối cùng phải dựa hơi một nơi nào đó mới có chỗ dung thân.”
Ngọc Tu La nghe vậy “A” một tiếng nở nụ cười, nói: “Ở đây xác thực có thứ tốt, nhưng muốn dựa hơi Truy Hồn Các — ngươi cũng quá coi khinh Truy Hồn Các rồi?”
Bao Cốc nói: “Ta muốn dựa hơi Truy Hồn Các, đương nhiên là bởi vì ta trả nổi cái giá!” Lời của nàng vừa chuyển, nói: “Ngọc Tu La, ngươi cảm thấy phân lượng nơi này nhẹ sao?”
Ngọc Tu La giương mắt hướng trung ương đạo động nới có một tòa tháp khiến người lóa mắt, nói: “Phân lượng tuyệt đối không nhẹ.” Nàng nói: “Bao Cốc, nếu ngươi thành tâm muốn nương tựa Truy Hồn Các, tòa tháp trong động, Ta muốn lấy.”
Bao Cốc nhìn tòa tháp lóa mắt một cái liền dời đi ánh nhìn, nói: “Hảo.”, bảo quang chói mắt Các nàng nhìn thấy đều là do tòa tháp này phát ra, nàng trở mình phóng xuất thần niệm thăm dò liền bị đau đầu.
Đau nhức cũng là bởi vì tháp này, tháp này xác thực là nhất kiện trọng bảo.
Ngọc Tu La đối với việc Bao Cốc thống khoái dứt khoát thực sự không nói nên lời, nói: “Ngươi thế nào ngay cả do dự cũng không có?”
Bao Cốc nói: “Bởi vì ta là người quyết đoán nha!” Nói xong tầm mắt liền rơi vào trên người Ngọc Mật đang dẫn Tiểu Thiên Hồ tra xét đạo động. Từ phương vị Ngọc Mật cùng Tiểu Thiên Hồ đặt chân nàng nhìn ra hai người các nàng là đạp pháp trận mà đi. Nàng lại nhìn qua một vòng, phát hiện xung quanh tòa tháp phát quang ở trung tâm dựa theo phương vị bát quái phân bố tắm bát quái thật lớn! Bảo tháp phát sinh ánh sáng chiếu rọi lên kính, lại ngưng tụ thành chùm sáng phóng lên đỉnh bảo tháp, tầng tầng quang mang giống như trên nham bích trước đây chảy dọc từ đỉnh tháp đến đáy tháp, khuếch tán ra tứ phía.
” Tháp” là tu tiên trọng khí chi lệ, luyện chế pháp bảo, khó nhất chính là luyện chế đỉnh, thứ nhì đó là tháp. Pháp bảo hình tháp rất khó tạo hình, luyện tạo cực kỳ khó khăn, nhưng nếu luyện thành tất nhiên bất phàm, thường dùng làm thủ tuyển pháp bảo trấn áp yêu ma pháp lực cao thâm khó có thể tiêu diệt. Dĩ nhiên, không phải tất cả pháp bảo hình tháp đều dùng để trấn áp cường đại sinh linh, cũng có không ít người tu tiên dùng pháp khí hình tháp làm bản mạng pháp bảo tiến hành tu luyện, hoặc là mượn pháp bảo hình tháp niết bàn sống lại.
Bao Cốc không cách nào kết luận tòa tháp trước mặt là dùng để trấn áp một sinh linh cường đại nào đó hay là dùng để niết bàn, nhưng nàng biết nếu sinh linh trong tháp này còn sống, mặc kệ là bị trấn áp ở chỗ này hay là ở chỗ này niết bàn đối với các nàng mà nói đều cực kỳ hung hiểm. Có hung hiểm, không có nghĩa là không thể lấy đi.
Động này, tháp này, tám tấm gương không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này. Tòa tháp này ở vào phương vị trung tâm đạo động lại vừa lúc đối ứng phương vị trung tâm đỉnh động, điều đó không có khả năng là trùng hợp, mà tất nhiên là có quan hệ gì đó. Đạo động phía trên đã hủy, nhưng ở đây không bị ảnh hưởng, mơ hồ có chút giống như đạo động bên trên là một trạm kiểm soát trước nhà.
Tháp, giao long, lão quỷ xương khô, , Đại Hung Táng Địa, Thi Thành, phải chết sau đó sống…
Bao Cốc hô lên: “Tòa tháp này được tạo ra để nết bàn, trong tháp có thứ gì đó.”
Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La đều biết trong tòa tháp này có gì đó, bởi vậy cũng không dám manh động, hiện tại nghe được Bao Cốc hô tòa tháp này được ta ra để niết bàn liền hiếu kỳ nhìn về phía Bao Cốc. Ngọc Mật hỏi: “Ngươi thế nào biết được?”
Bao Cốc nói: “Người” tu kiến Đại Hung Táng Địa chính là vì muốn hồi sinh thứ gì đó? Pháp bảo hình tháp có ba công dụng, một là bản mạng pháp bảo tu luyện sở dụng, hai là trấn áp, ba là niết bàn! Tòa tháp này xây ở đây không vì niết thì để làm gì?”
Ngọc Mật hỏi: “Với giải thích của ngươi, nếu như chúng ta giải trừ cấm chế ở nơi này, thì có bao nhiêu nguy hiểm?”
Bao Cốc nói: “Theo ta suy đoán, nếu như chúng ta không động vào tháp này, rất khó tìm được đường đi ra ngoài. Động tháp này, có lẽ có hung hiểm, nhưng có thể tìm được lối ra. Dọn tòa tháp này đi, mới có thể tiếp tục .”
Ngọc Tu La hỏi: “Ngươi dựa vào đâu?”
Bao Cốc nói: “Ngươi còn nhớ rõ trước đó ngươi nói, sau khi Thi Thành giết chết tất cả người tu tiên tiến nhập Thi Thành liền chìm vào dưới nền đất biến mất không thấy nữa sao?”
Ngọc Tu La đáp: “Đúng rồi!”
Bao Cốc nói: “Người kiến tạo Thi Thành mục đích tuyệt đối là muốn Thi Thành sẽ không vô duyên vô cớ chạy loạn, xây dựng nói là vì phục sinh, có cái gì tốt hơn so với cắm rễ địa mạch, theo địa mạch biến hóa mà động, hấp thụ thiên địa tinh hoa? Muốn sống lại, phải chết sau đó mới sống, trung gian còn phải có một quá trình chuyển đổi đúng không?” Nàng trầm tĩnh nói: “Nếu như ta không suy đoán sai, phá vỡ cấm chế của tòa tháp này, nói không chừng chúng ta có thể phát hiện chí bảo chân chính.” Lời của nàng vừa chuyển, nói: “Ta không thông trận pháp, tòa tháp này cũng không phải của ta, chuyện phá trận cùng làm thế nào dọn tháp này đi giao cho các ngươi.” Nói xong, tìm một góc tương đối khuất, không bị chói mắt chui vào, chuẩn bị lén ăn chút gì lấp đầy bụng. Mấy ngày sau khi vào thái cổ di tích chỉ dựa vào Hầu Nhi Tửu cùng đan dược chống đói sao được a!
Ngọc Mật chân đạp phi kiếm cẩn thận tránh khỏi quang mang từ những tấm gương bắn lên đỉnh tháp đi đến bên cạnh Bao Cốc khoanh chân ngồi xuống.
Tiểu Thiên Hồ nhìn thấy trong động không có thứ khác, cũng nằm xuống bên cạnh Bao Cốc, thèm thuồng nhìn Bao Cốc từ trong túi trữ vật siêu lớn lấy ra linh quả.
Bao Cốc cho Sư Tỷ một quả linh quả, quay đầu nói với Tiểu Thiên Hồ: “Linh Nhi, là một con thiên hồ hai tuổi thành niên nhìn chằm chằm người khác ăn uống rất không lịch sự!”
Tiểu Thiên Hồ ném bạch nhãn cho Bao Cốc, phiền muộn ghé vào trên phi kiếm của Ngọc Mật.
Ngọc Mật đưa linh quả trong tay cho Tiểu Thiên Hồ, nói với Bao Cốc: “Ngươi nghĩ thiên hồ là hồ ly hoang dã ở trần gian sao, hai tuổi thì trưởng thành? Ngươi nằm mơ sao!”
Ngọc Tu La tức giận nhìn một nhà ba người lui đến một góc ngồi lười biếng, tức giận hô lên: “Các ngươi — còn không quan tâm những chuyện xung quanh?”
Bao Cốc nâng ngón tay chỉ vào tháp, nói: “Ai muốn tháp này thì người đó dọn đi. Nếu không một hồi bọn ta động thủ dọn tháp đi rồi ngươi lại không phục…..”
Ngọc Tu La phát điên đến thầm nghĩ tạc mao! Nàng một mình sao phá được trận? Quả nhiên bảo vật không phải dễ cầm! Trời mới biết trong tháp này còn có cái gì, vạn nhất có nguy hiểm, chẳng phải là nàng gặp tai ương trước tiên sao? Thảo nào Bao Cốc đáp ứng thống khoái như vậy! Bất quá, thịt béo đến miệng, nàng làm sao có thể chia cho người khác? Ngọc Tu La khẽ cắn môi, cuối cùng vén tay áo, xuất ra trọng bảo phù Hóa Thần Kỳ sư phụ cho nàng, sau đó phóng xuất một tá sủng vật tiểu yêu thú hỗ trợ phá trận.
Bao Cốc vốn dĩ sau khi muốn ăn ngủ tiếp một giấc, nhưng thấy Ngọc Tu La vì dọn tháp đi mà đem loại Hồ Điệp, ong mật yêu thú đều phóng xuất hỗ trợ không khỏi buồn cười! Rất buồn cười chính là đàn yêu thú này một con còn không lớn bằng bàn tay nàng, số lượng vừa vặn là mười hai con. Nàng hô lên: “Ngọc Tu La, ngươi thật sự có một tá sủng vật tiểu yêu thú a! Ngươi làm một sát thủ nuôi nhiều tiểu yêu thú xinh đẹp như không dùng được như vậy để làm gì?” Lời nói vừa dứt, mười hai con tiểu yêu thú toàn bộ bay đến bên cạnh Bao Cốc vây lấy Bao Cốc, bảy người tám miệng mắng Bao Cốc.
Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng, phóng xuất khí tràng Kim Đan Trung Kỳ, khiến tiểu yêu thú sợ đến cấm khẩu, giống như chạy trốn trở lại bên cạnh Ngọc Tu La.
Ngọc Tu La trong nháy mắt cảm thấy bản thân nuôi đám tiểu yêu thú nhát gan này khiến khí chất sát thủ của nàng phá hủy không còn một mảnh. Nhìn xem Bao Cốc nuôi chính là cái gì? Linh thú — Đa Bảo Linh Hầu! Yêu thú — Cửu giai thiên hồ! Nhưng nàng tìm không được người giúp đỡ a? Khiến Bao Cốc cùng Ngọc Mật xuất thủ, tháp này còn không phải bị chi đi mấy tầng? Khiến tiểu yêu thú của nàng hỗ trợ, cộng thêm mấy đạo linh phù sư phụ cho, cũng đủ phá trận rồi. Ngọc Tu La xem Ngọc Mật và Bao Cốc như không khí, chỉ huy tiểu yêu thú khiêng linh phù giúp nàng phá trận.
Ngọc Mật thấy Ngọc Tu La xuất liên tục tám đạo Hóa Thần Phù, lại nhìn đàn tiểu yêu thú khiêng Hóa Thần Phù, khóe miệng co rút. Sách, Ngọc Tu La ngay cả chuyện bắt yêu thú nhất giai khiêng trọng bảo phù Hóa Thần Kỳ phá trận cũng làm được, cùng hoa khôi so dung mạo cướp danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Huyền Nguyệt Cổ Thành có gì đáng nói!
Ngay lúc Ngọc Mật cùng Bao Cốc cười nhạo tiểu yêu thú của Ngọc Tu La, Ngọc Tu La đã chỉ huy đám tiểu yêu thú khiêng tám đạo Hóa Thần Phù vào chỗ.
Mười hai con tiểu yêu thú tựa hồ không muốn bị Bao Cốc xem thường, khí thế ngất trời, thấy chết không sờn chống đỡ tám đạo Hóa Thần Phù ẩn chứa uy lực cực đại, một tiểu yêu thú con lớn lên giống khoai tây còn hô một câu: “A Quai tỷ tỷ có gắn lên, đừng để bị hạt đậu lùn xem thường, chúng ta tuyệt đối sẽ không là tiểu yêu thú nhìn được không dùng được.”
Bao Cốc bị nghẹn nữa ngày không hoãn khí! Củ khoai tây bằng nắm tay chui dưới đất lên, ngươi nói ai là hạt đậu lùn?
Khuôn mặt Ngọc Tu La đều tái rồi, hô lên: “Tiểu Đậu Đinh, chuyên tâm chống đỡ linh phù của ngươi.”
Khuôn mặt Bao Cốc nhất thời đen lại. Khoai tây lớn bằng nắm tay Tiểu Đậu Đinh gọi nàng là hạt đậu lùn? Quên đi, nàng đường đường người tu tiên không tính toán với yêu thú nhất giai. Nàng hít sâu một hơi, vừa định hỏi một câu: “Ngọc Tu La, Ngọc A Quai, ngươi nuôi yêu thú thì nuôi yêu thú, nuôi yêu thú khoai tây cái miệng đê tiện như vậy làm gì? Để dành lúc đói bụng nấu thịt kho tàu sao?” Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Ngọc Tu La bắt đầu thi pháp tập trung linh khí vào tám đạo Hóa Thần Phù, khiến nàng sợ đến lập tức đem lời nuốt vào bụng. Tám đạo Hóa Thần Phù a, nếu như nàng nói câu này ra khiến Ngọc Tu La bị dọa run tay xảy ra một chút sai sót, tám đạo phù cùng nhau nổ tung, các nàng thật sự một chút đường sống cũng không có!