Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 79

Bao Cốc khống chế phi kiếm chậm rãi hướng phía cánh rừng xanh um  dưới chân hạ xuống, đồng thời mở ra vòng ngọc ẩn thân trên tay. Sau khi vòng ngọc khỏi động liền có một đạo quang ảnh nhàn nhạt bao phủ xung quanh của nàng, màu sắc của quang ảnh trong nháy mắt hóa thành tương đồng cùng hoàn cảnh xung quanh, hình thành ngụy trang về mặt thị giác. Sau khi nàng hạ xuống mặt đất, liền nghe được Ngọc Mật hỏi: “Nói đi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?” Nàng quay đầu nhìn về phía Ngọc Mật, đã thấy Ngọc Mật đang cười xấu xa nhìn bản thân, đôi mắt kia rõ ràng đang nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi một bụng ý nghĩ xấu xa, đang bày mưu ma chước quỷ!”

Bao Cốc nói: “Sư Tỷ, dự định của ta chính là tìm một chỗ an toàn bí mật tu luyện. Nơi đây linh khí dày đặc, linh khí trong không khí so với lúc ở thái cổ di tích dùng Tụ Linh Pháp Trận cũng kém bao nhiêu, hơn nữa ngũ hành linh khí đồng đều, thích hợp ta tu luyện. Về phần kỳ trân dị bảo, ta nghĩ hi thế trân trân từ lúc thái cổ di tích hiện thế liền bị các phái vơ vét đi rồi, cho dù ngẫu có sót lại thì trong những năm gần đây cứ cách năm năm càn quét một lần cũng sớm không còn, cho dù có, nhất định cũng ở nơi cực kỳ khó tìm.”

Lữ Vấn Đạo suy nghĩ một chút, hỏi Bao Cốc: “Ngươi là dự định ở tại chỗ này lánh nạn?”

Bao Cốc gật đầu: “Ân.”

Lữ Vấn Đạo hô lên: “Ngươi hẳn là biết nơi này có rất nhiều yêu vật đạo hạnh cao thâm, trong một tháng này, chịu ảnh hưởng của thái cổ di tích tiểu thế giới các phái liên thủ bày ra đại trận áp chế chúng mới ẩn nấp không ra. Một khi cửa ra vào thái cổ di tích đóng lại, yêu vật không bị ảnh hưởng của thái cổ di tích tiểu thế giới nữa, chúng sẽ dốc toàn bộ lực lượng càn quét người tu tiên còn ở lại trong thái cổ di tích. Từ lúc thái cổ di tích mở ra đến bây giờ, chưa từng có ai có thể sống sót đến lần mở ra thứ hai!” Hắn tức giận cười một tiếng: “Ta lúc đó không hiểu các ngươi vì sao lại dám ngang nhiên giết người, thì ra là có chủ ý này, ngươi cũng không ngẫm lại nếu biện pháp này có thể thông qua, chẳng phải sớm đã có người ở tại chỗ này trên mười năm trăm năm tu luyện đắc đạo rồi sao?” Hắn nghĩ lại, cha hắn khen Bao Cốc là người thông minh, thế nào sẽ nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ còn có huyền cơ?

Bao Cốc nói: “Ta có một thân Nguyên Anh Cảnh bảo bối hộ thân, trên người còn có một thanh Huyền Thiên Kiếm tổ sư gia truyền xuống, ta nghĩ yêu vật trong thái cổ di tích cường thịnh trở lại cũng không cường đại đến có thể động được hư kỳ thông linh bảo kiếm đi? Nếu có, nơi đây sớm đã trở thành động phủ của yêu vật, cũng không để người tu tiên ra vào nơi này!”

Lữ Vấn Đạo cả kinh dậm chân hô : “Ngươi có thể vận dụng Huyền Thiên Môn của tổ sư gia lưu lại sao?”

Bao Cốc nói: “Mặc dù không thể vận dụng, nhưng ta có thể cảm giác được động tĩnh của nó.” Nếu Huyền Thiên Kiếm ở vào trạng thái yên lặng, cực phẩm phi kiếm của nàng thế nào lại ba lần bảy lượt không thu vào đan điền được? Lúc nàng vận công cũng mơ hồ cảm thấy có kiếm khí của Huyền Thiên Kiếm chuyển động, chỉ là thực lực của nàng còn yếu, khó có thể khống chế dẫn đạo mà thôi! Nàng hiện tại không thiếu bảo bối, thiếu chính là làm thế nào vận dụng bảo bối của bản thân.

Lữ Vấn Đạo hít sâu, ngăn chặn chấn động cùng kinh sợ trong lòng, thầm nghĩ: “Thảo nào cha luôn muốn ta cùng Bao Cốc giao hảo, nhất định đừng tham trọng bảo trên người nàng.” Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Bao Cốc, ngươi phải cẩn thận. Nếu như các ngươi không trở ra, ta lo lắng tu tiên giới các phái sẽ liên thủ tiến đến lục soát tìm hai ngươi.”

Bao Cốc nói: “Chỉ sợ vậy cũng phải chờ đến năm năm sau.”

Lữ Vấn Đạo nói: “Chỉ sợ chưa hẳn.” Hắn mỉm cười: “Đã như vậy, ta liền mang theo tiểu sư muội đi tìm cơ duyên của bọn ta, không quấy rầy nhị vị thanh tu nữa!” Tuy rằng phụ thân hắn bảo hắn kết giao với Bao Cốc, nhưng không bảo hắn cùng hai người các nàng liều mạng. Quan trong nhất  là hắn cảm thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật tựa hồ còn có mưu đồ không muốn cho hắn biết. Loại sự tình này chỉ có ít dính liếu mới có thể an toàn.

Bao Cốc ôm quyền tiễn chân, nhìn theo hai người bọn họ phi xa, nàng mới quay đầu hướng Ngọc Mật đứng ở bên cạnh nháy mắt, cười nói: “Sư Tỷ, chúng ta đi thôi.”

Ngọc Mật mở ra pháp bảo ẩn thân dẫn Bao Cốc phi hành trong sơn lâm rậm rạp.

Bao Cốc đi theo bên cạnh Ngọc Mật, đôi mắt của nàng khẽ chuyển, hé miệng cười, bỗng nhiên nhảy đến trên phi kiếm của Ngọc Mật, thu hồi phi kiếm của bản thân.

Phi kiếm dưới chân Ngọc Mật bị Bao Cốc ép đến bỗng nhiên trầm xuống, nàng run lắc vài cái mới đứng vững, tức giận quay đầu hô lên: “Ngươi làm gì vậy? Bản thân không có phi kiếm sao?”

Bao Cốc cười nói: “Đi theo phía sau Sư Tỷ có cảm giác an toàn nha!”

Ngọc Mật trừng Bao Cốc, quát lên: “Ít vuốt mông ngựa!” Nàng nghiêm trọng hoài nghi Bao Cốc đối với nàng không có ý tốt. Nàng rất muốn đá Bao Cốc xuống phi kiếm, nhưng nghĩ nơi đây nguy hiểm, thực sự không phải lúc chỉnh Bao Cốc, liền hỏi: “Ngươi thực sự dự định tìm một nơi bí mật tu luyện?”

Bao Cốc từ trên trên phi kiếm nhảy xuống, rơi xuống mặt đất mỉm cười nhìn Ngọc Mật.

Ngọc Mật không ngờ tới Bao Cốc bỗng nhiên làm như vậy, lập tức dừng lại lách đến trên đỉnh đầu Bao Cốc, lạnh nhạt nhìn Bao Cốc, nói: “Bao Cốc, ngươi lại muốn làm gì?”

Bao Cốc chà chà bùn đất dưới chân, cúi đầu nhìn quanh bốn phía, đem một cây linh dược mới vừa nẩy mầm kể cả phần đến bên dưới đào lên cầm trong tay, nhìn cây linh dược vô cùng tươi tốt trong tay, Bao Cốc hỏi Ngọc Mật: “Sư Tỷ, ngươi cảm thấy thổ nhưỡng nơi đây thế nào?”

Khẽ quát khẽ quát một tiếng, nói: “Đây không phải lời vô ích sao?” Trong lòng nàng khẽ động, hỏi: “Lẽ nào ngươi xem trọng linh thổ ở đây sao?” Vẻ mặt ngạc nhiên mà đem Bao Cốc nhìn từ đầu đến chân, cũng chỉ kém nói thẳng: “Cả đất cũng muốn lấy? Đầu óc ngươi có phải ngập nước rồi không?”

Bao Cốc đối với phản ứng của Ngọc Mật không có ý kiến, nàng cười hỏi: “Sư Tỷ, ngươi xem đất trong tay ta cùng đất trong dược điền Linh Vân Phong có cái gì bất đồng?”

Ngọc Mật hạ xuống mặt đất tiếp nhận nắm đất trong tay Bao Cốc tinh tế nhận biết, nói: “Thổ nhưỡng ẩn chứa linh khí nhiều hơn một chút, mùa sắc đất thiên về sẫm….” Nói đến đây, nàng lại đặt dưới mũi ngửi thử, lại dùng thần niệm dò xét, nói: “Có thể là linh khí ở đây dày đặc,  nên đất so với bên ngoài màu mỡ hơn. Dùng loại đất này trồng dược liệu linh quả chất lượng đều rất cao. Ngươi sẽ không phải là muốn mang đất này dời đến dược điền Linh Vân Phong đi?  Đất là đất tốt, nhưng rời khỏi đây rồi, không có địa mạch linh khí bồi đắp, không dùng được hai năm cũng sẽ trở nên bình thường như đất ở bên ngoài.”

Bao Cốc nói: “Nếu như ta đem linh thạch hóa thành nước để tới thì sao?”

Ngọc Mật cố sức trắng mắt nhìn Bao Cốc, nói: “Vậy ngươi nhất định là điên rồi! Dùng linh thạch hóa thành nước để trồng cây, còn không bằng giữ lại linh thạch chờ ra khỏi thái cổ di tích thu mua linh dược quý hiếm người khác hái sẵn!”

Bao Cốc đương nhiên là không điên, cho nên nàng dĩ nhiên sẽ không dùng linh thạch làm nước tưới linh dược. Nàng nói: “Sư Tỷ, thật ra ta chính là muốn đem dược điền bị Đa Bảo Linh Hầu đào rỗng khôi phục lại, còn muốn thêm vài thứ cho túi trữ vật siêu lớn.”

Ngọc Mật động dung nói: “Bao Cốc, Huyền Thiên Môn hiện tại ăn hôm lo ngày mai, dược điền Linh Vân Phong cũng không giữ được. Chờ tương lai ngươi trở nên lợi hại rồi, còn lo gì trồng không được một mảnh dược điền?”

Bao Cốc hô lên: “Cho nên ta quyết định trước đem dược điền thu vào trong túi trữ vật siêu lớn. Sư Tỷ, lẽ nào ngươi không phát hiện túi trữ vật siêu lớn của ta cũng không phải là trống không trong tưởng tượng sao? Nếu thực sự là trống không, vậy ba gã đệ tử Thái Âm Môn ở bên trong nhiều ngày như vậy đã sớm chết ngạc, vì sao bọn họ có thể hô hấp không chết?”

Ngọc Mật trong lòng khẽ động, nói: “Ý của ngươi là…..”

Bao Cốc còn nói thêm: “Không chỉ là ba ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn, mà ngay cả nhưng gốc cây được bỏ vào lúc trước, vẫn trong trạng thái bảo tồn, linh dược chất bên cạnh linh thạch vẫn còn tươi mới, thậm chí có hai cây vốn dĩ có nụ hoa nay đã  nở.. Tuy rằng túi trữ vật siêu lớn thoạt nhìn là trống rỗng, nhưng cấu trúc của nó là hoàn chỉnh, có thể chống đỡ sinh linh tiểu thế giới! Cái duy nhất nó còn thiếu chính là không có sông núi đại địa, không có đất đai cung cấp dinh dưỡng cho sinh linh phát triển. Đất trong Thái cổ di tích chuyển ra ngoại giới, thổ nhưỡng ẩn chứa linh khí không dùng được hai năm sẽ tiêu tán khô kiệt trong thiên địa, nhưng nếu là ta dọn hết vào trong túi trữ vật siêu lớn thì sao? Cũng là tiểu thế giới, cùng một cấu trúc, ta nghĩ tốc độ khô kiệt linh khí trong đất sẽ chậm đi rất nhiều? Nếu ta chôn linh thạch dưới một số thực vật quý hiếm làm dinh dưỡng, Sư Tỷ cho rằng tương lai túi trữ vật siêu lớn của ta sẽ thua kém thái cổ di tích?”

Ngọc Mật khiếp sợ nhìn Bao Cốc, trong lòng chấn động! Nàng nghe ý tứ Bao Cốc là muốn tạo ra một thái cổ di tích thuộc về bản thân! Phải biết rằng Bao Cốc mới ở Luyện Khí cửu giai a, ngay cả cửa ải Trúc Cơ Kỳ vẫn chưa bước vào được!

“Sư Tỷ, Sư Tỷ!” Bao Cốc liên tục gọi vài tiếng, lại nắm lấy cánh tay Ngọc Mật lắc vài cái, mới khiến Ngọc Mật từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Nàng hô lên: “Sư Tỷ, ngươi choáng váng a?”

Ngọc Mật hít sâu, ổn định tâm tình, nói: “Bao Cốc, ta cuối cùng cũng biết vì sao Thái Âm Môn lại trả giá lớn như vậy để bắt ngươi rồi! Ta nếu là lão gia hỏa Thái Âm Môn, cho dù liều mạng già cũng muốn tiêu diệt ngươi.” Nàng nói xong, mặt giãn ra cười nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào chế tạo thái cổ di tích thuộc về ngươi.”

Bao Cốc ném cho Ngọc Mật một cái liếc mắt: “Sư Tỷ, ta đây là tạo ra một tiểu thế giới mới có biết không? Thái cổ ở chỗ nào? Di tích ở chỗ nào?”

Ngọc Mật nghe vậy lập tức xin khoan dung nói: “Hảo hảo, Sư Tỷ nói sai rồi! Vậy xin hỏi Bao Cốc ngươi dự định làm thế nào chế tạo tiểu thế giới của ngươi?” “Tương lại muốn chia chát với ta như thế nào” Lời này đến bên miệng lại nuốt trở vào! Vì tương lai có thể có được tiểu thế giới sánh ngang thái cổ di tích, nàng cảm thấy nàng phải hảo hảo lấy lòng Bao Cốc, khiến Bao Cốc không nghĩ đến chuyện đạp nàng sang một bên.

Bao Cốc vui vẻ ra mặt cố sức đào đất, hất cằm, nói: “Sư Tỷ, ngươi không thấy được khắp nơi đều là đất sao? Trực tiếp di chuyển vào không phải được rồi sao?” Nàng bỗng nhiên giống như nhớ đến cái gì, hô lên: “Nga, được rồi, Đa Bảo Linh Hầu truyền cho ta tuyệt thế thần thông ngươi có muốn học hay không?”

Đôi mắt Ngọc Mật sáng lên, cười híp mắt nhìn Bao Cốc, nói: “Ngươi nói đi?”

Bao Cốc vô cùng lưu loát đem thần thông “Bàn sơn hải” của Đa Bảo Linh Hầu truyền cho nàng truyền lại cho Ngọc Mật.

Ngọc Mật nghe xong pháp quyết kinh hô một tiếng: ” Đây không phải một trong những bản lĩnh giữ nhà của hầu tử xấu xa sao?” Nó có thể trộm không phải là chính nhờ bản lĩnh này sao? Cư nhiên không hề bảo lưu mà dạy cho Bao Cốc! Mà Bao Cốc lại không hề giữ lại truyền cho nàng! Nếu nàng học thành tuyệt kỹ này, nếu ít,  tương lai cũng là thần trộm rồi,  nếu nhiều thì tu luyện đến Đại Thành, bàn sơn di hải chỉ ở trong nháy mắt, ai thấy nàng cũng phải run rẩy a!

Bao Cốc nói: “Đúng nha!”

Ngọc Mật kích động thật muốn ôm cánh tay Bao Cốc gọi: “Sư muội, sau này Sư Tỷ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đạp ngươi đi nữa.”

Bao Cốc thấy Ngọc Mật kích động đến đỏ mặt, vội vàng nói: “Sư Tỷ, ngươi trước đừng kích động a, thử xem ngươi hiện tại có thể phát huy hay không.”

Ngọc Mật suy nghĩ một chút, nói: “Không vội, ngươi trước để ta luyện tập.”

Bao Cốc vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Ân ân, luyện đi. Sư Tỷ, có muốn đổi một chỗ yên lặng để luyện tập không? Ta sợ người có mưu đồ ngang qua nhìn thấy được.”

Ngọc Mật buồn cười nói: “Ngươi đạp phi kiếm đến phụ cận xem xét một vòng, nhìn xem còn có người tu tiên nào ở gần đây không?”

Bao Cốc nghe vậy liền tỉnh ngộ, Sư Tỷ nàng ở thái cổ di tích đại môn máu nhuộm người tu tiên tiến nhập thái cổ di tích, chỉ sợ hiện tại có Sư Tỷ ở chỗ này người tu tiên đều phải đi đường vòng. Nàng cười nói: “Vậy Sư Tỷ trước hết thử bàn sơn di hải đi, ta đạo hạnh yếu kém, còn phải dựa vào Sư Tỷ.”

Ngọc Mật nghe vậy trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn Bao Cốc, nói: “Ta còn nghĩ ngươi đối với Sư Tỷ rất tốt, không ngờ ngươi truyền thân thông cho ta là muốn ta làm sai vặt cho ngươi?”

Bao Cốc xoa bàn tay, nói: “Sư Tỷ, ngươi xem năng lực của ta , nếu khiến ta học bàn sơn di hải, vậy phải dọn tới khi nào? Sư Tỷ ngài sẽ không như vậy, cao thủ Kim Đan Trung Kỳ, thực lực cao hơn ta gấp trăm lần, ta cùng lắm cũng chỉ có thể một lần di chuyển vật thể hơn một trượng, Sư Tỷ ngươi….”

“Đừng nói nữa!” Ngọc Mật nâng tay lên, nói: “Sư tỷ muội,  nên tính toán rõ ràng, nói đi, tương lai ta được mấy phần trong tiểu thế giới?”

Bao Cốc do dự một chút, nói: “Sư Tỷ, ta truyền tuyệt thế thần thông cho ngươi, buôn bán này ngươi đã không thiệt thòi rồi!” Đôi mắt của vừa chuyển, cắn môi, lại nhìn chằm chằm Ngọc Mật.” Bất quá nếu Sư Tỷ ngươi muốn, vậy ta đem toàn bộ tiểu thế giới tặng cho ngươi, thế nào?”

Ngọc Mật bị Bao Cốc ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, trong đó ẩn hàm thâm ý khiến nàng sợ đến trái tim đập loạn, hoảng loạn tránh đi ánh mắt của Bao Cốc, hừ , nàng nói: “Miễn đi! Vô công bất  thụ lộc!” Nàng nghĩ đến trong mấy ngày này, bản thân không biết đã bị Bao Cốc chiếm bao nhiêu tiện nghi, trong nháy mắt đỏ mặt ngượng ngùng càng thêm mất tự nhiên.

Ngọc Mật là người không thích trốn tránh, nếu nàng cảm thấy được Bao Cốc mơ hồ đối với bản thân có chút vượt qua phạm vi quan hệ sư tỷ muội, liền không cách nào giả như không có việc gì. Nàng suy nghĩ, nói thẳng: “Bao Cốc, ngươi không phải là có tâm tư gì khác đối với ta chứ?”

Bao Cốc rất nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Sư Tỷ nói tâm tư khác là chỉ cái gì?”

Ngọc Mật liếc nhìn Bao Cốc: “Ít giả vờ ngu ngốc đi! Không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người, đặc biệt là ở tu tiên giới người ăn thịt người này!”

Bao Cốc hỏi: “Vậy Sư Tỷ vì sao lại rất tốt với ta?”

Ngọc Mật run sợ, nói: “Ta không đối tốt với ngươi.” Nàng dừng một chút, nói: “Bao Cốc, nếu thật muốn nói ta đối tốt với ngươi, vậy cũng chỉ là giúp bản thân ta.”

Bao Cốc nói: “Sư Tỷ, nếu ngươi giúp ta cũng vì giúp bản thân ngươi, vì sao trong lúc nguy cấp, ngươi có thể ngay cả tính mạng cũng không cần bảo vệ ta?”

Ngọc Mật nói: “Giống như lúc trước ngươi đã nói, ta chỉ là bị một chút thương tích an dưỡng vài ngày là có thể khôi phục, nhưng nếu thương tổn này đánh vào người ngươi, ngươi sẽ chết. Ngươi là thương nhân, buôn bán này có lợi thế nào ngươi không thể không biết đi?”

Bao Cốc lại hỏi: “Vậy Sư Tỷ vì sao không giả bộ hồ đồ chấp nhận ý tốt của ta?”

Ngọc Mật nói: “Ta không thích nợ nhân tình của người khác.”

Bao Cốc nói: “Sư tỷ muội đồng môn đồng tông sống nương tựa lẫn nhau, có cái gì nợ nhân tình đáng nói?”

Ngọc Mật cố sức thổi mái tóc xỏa trên tán, quát lên: “Ngươi đừng đem đề tài kéo xa như vậy, ta hỏi chính là ngươi có tâm tư gì khác ngoài tình cảm sư tỷ muội đối với ta hay không? Cho dù là sư tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau cũng sẽ không đem tiểu thế giới tương lai có thể sánh với thái cổ di tích toàn bộ tặng đi,  cho dù là đạo lữ cũng sẽ không như vậy.” Nàng nhìn chăm chú Bao Cốc, phun ra từng chữ: “Vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Bao Cốc suy tư, nói thẳng: “Sư Tỷ, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp lại sao?”

Ngọc Mật gật đầu.

Bao Cốc nói: “Thanh Sơn yêu quái hoành hành, ba năm đại hạn, người chết đói vô số, ngày đó ta nhìn  thấy ngươi, tất cả lương thực còn lại trong nhà ta đều đã ăn hết, ta đã cùng đường. Nếu như không phải ngươi xuất hiện, có thể hiện tại ta từ lâu đã trở thành một bộ xương trắng bên đường. Ngươi thân tỏa lưu quang chân đạp phi kiếm từ trên trời giáng xuống, như trích tiên giáng thế, làm ta kinh ngạc. Ngươi trừ yêu, giết con đại thiềm tử, cứu toàn bộ Thanh Sơn huyện, Ngươi dẫn ta tu tiên, dẫn ta bước lên con đường mà trước nay ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ. Con đường này tuy rằng tràn ngập giết chóc cùng gian nan, nhưng là một mảnh trời mới, một mảnh thiên địa vượt xa phàm tục,  một nơi ngay cả lịch đại đế vương đều với không đến. Một đường đi tới, ngươi bảo hộ ta khắp nơi, thậm chí vài lần không tiếc liều mình cứu giúp, Sư Tỷ….” Nàng nói đến đây, không tự giác mà đỏ mắt.

Ngọc Mật hỏi: “Là biết ơn?”

Bao Cốc lắc đầu, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng: “Sư Tỷ”,nàng nói: “Cùng ngươi ở chung lâu như vậy, đối với ngươi cũng xem như có rất nhiều hiểu biết,  cùng ngươi trải qua nhiều sinh tử đau khổ như vậy….”

Ngọc Mật dương tay ngăn lại, nói: “Được rồi, ngươi đừng nói.”

Bao Cốc suy nghĩ xuất thần, nói: “Sư Tỷ, thật ra nói nhiều như vậy…..”

Ngọc Mật quay đầu nhìn Bao Cốc muốn nói lại thôi, tim đập nhanh, hỏi: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”

Bao Cốc nhớ lại thời gian ở bên cạnh Ngọc Mật, nàng khẽ cười một tiếng, nói: “Không biết từ lúc nào, trong lòng bắt đầu có hình bóng của ngươi, rất thích đứng cạnh ngươi.Có lẽ là bởi vì ngươi bảo vệ ta, chiếu cố ta, khiến ta cảm thấy an toàn, theo bản năng ỷ lại vào ngươi. Lâu như vậy sớm chiều ở chung, ngươi từng chút tiến nhập trái tim ta!” Nàng chỉ chỉ ngực mình, vừa cười vừa nói: “Ở đây có thêm một người, thêm một bóng dáng, cho nên….”

Trái tim Ngọc Mật ngân ngẩn, nàng nhíu mày hỏi: “Bao Cốc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Nàng đoán được Bao Cốc có tâm tư gì đối với nàng, lại không ngờ tới Bao Cốc dĩ nhiên sẽ đối với nàng nói thẳng tâm ý. Nàng trái lại coi thường tiểu nha đầu Bao Cốc này.

Bao Cốc đáp: “Mười bốn!”

Ngọc Mật quát: “Ngươi còn biết năm nay ngươi mười bốn tuổi a! Người còn chưa lớn lại sinh ra nhiều tâm tư như vậy, ngươi đem tâm tư này dùng trên việc tu luyện không tốt sao? Ngươi thích ta thì có ích lợi gì?”

Bao Cốc bị Ngọc Mật hỏi đến ngây ngẩn, ngây ngẩn một lát mới lúng túng hỏi: “Mười bốn tuổi ở thế gian đã có thể thành thân, có ý trung nhân lại có cái gì sai?” Nàng dừng một chút, nói: “Sư Tỷ, ta nhớ trước đây ngươi cùng ta nói qua  ở tu tiên giới những chuyện đồng môn tương tàn, đạo lữ phản bội đã nhìn thấy rất nhiều, không muốn bản thân một ngày nào đó cũng trải qua chuyện đạo lữ tương tàn, cũng không muốn trải qua sinh ly  tử biệt như Nam Sơn Nhất Kiếm, nên không muốn kết đạo lữ.”

Ngọc Mật thật dài thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Bao Cốc nói: “Ta cũng không muốn cùng ngươi kết thành đạo lữ, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, đi theo cạnh ngươi tu tiên ta rất hài lòng, mặc kệ người là vì tình nghĩa sư tỷ muội đến chiếu cố che chở ta, hay là vì bản thân ngươi, như vậy ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi, ta cam tâm tình nguyện, chỉ cần là thứ ta có, ta đều nguyện ý cho ngươi.”

Ngọc Mật hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi không sợ ta đem ngươi bán?”

Bao Cốc cười nói: “Không sợ, thái độ làm người của Sư Tỷ sẽ không làm ra loại chuyện này.”

“Nga?” Đôi mi thanh tú của  Ngọc Mật giương lên, kéo dài âm điệu uyển chuyển du dương nói: “Chỉ cần có người chịu ra giá cao, chưa hẳn là….”

Bao Cốc cười to nói: “Sư Tỷ cảm thấy ai có thể ra giá mua nổi ta?”

Ngọc Mật nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cũng phải, gà đẻ trứng vàng ai nở lòng bán?” Thấp thỏm  trong lòng nàng  nháy mắt biến mất, ngược lại sinh ra một loại cảm giác vui mừng ” con gà đẻ trứng vàng này là của ta”.

Bao Cốc: “…..” Nàng trong lòng hô lên: “Sư Tỷ, ngươi không cần phải nói trực tiếp như vậy đi?”

Đôi mắt Ngọc Mật khẽ chuyển, nhìn Bao Cốc nói: “Bao Cốc, truyền cho ta bàn sơn di hải hải thần thông, lại cùng ta nói nhiều như vậy, là muốn khiến làm sai vặt cho ngươi đi?”

Bao Cốc híp mắt cười nói: “Sư Tỷ, ta chính là của ngươi! Ngươi còn có thể thuận tiện tu luyện bàn sơn di hải đại thần thông, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm đây?”

Ngọc Mật sách một tiếng, hô lên: “Làm nô dịch cho ngươi còn phải cam tâm tình nguyện, cảm tạ ân đức! Hừ!” Tuy rằng trong lòng có vài phần cảm giác bị Bao Cốc hãm hại, nhưng nàng cũng cho rằng không dùng bàn sơn di hải đem thái cổ di tích dọn vào túi trữ vật siêu lớn của Bao Cốc là một chuyện ngu xuẩn. Coi như là là nô dịch cho Bao Cốc, vậy bản thân cũng buôn bán  có lời người khác cầu còn không được đại thần thông này! Buôn bán này không thiệt thòi! Ngọc Mật lúc này không hề để ý tới Bao Cốc, nàng khoanh chân tĩnh tọa, đem thần thông tỉ mỉ lĩnh ngộ, bắt đầu tu luyện.

Bao Cốc nhìn thấy Sư Tỷ tập trung tinh thần tĩnh tọa nhập định, chuyên tâm lĩnh ngộ thần thông bàn sơn di hải không để ý tới nàng nữa, trộm vui mừng che miệng cười. Nàng thích Sư Tỷ, cũng nguyện ý đem những thứ nàng có cho Sư Tỷ, nhưng khiến Sư Tỷ nàng cam tâm tình nguyện làm nô dịch cho nàng, cảm giác khi dễ Sư Tỷ thực sự quá tốt. Nàng ngồi xổm bên cạnh Ngọc Mật nhìn Ngọc Mật càng xem càng vui vẻ, cười đến miệng đều mở to. Thẳng đến cảm thấy khí tức trên người Sư Tỷ có biến, bắt đầu điều động linh khí trong cơ thể tựa hồ muốn thi triển thần thông, lúc này mới đứng dậy từ đi sang bên cạnh Ngọc Mật, phóng xuất Tiểu Thiên Hồ đang chạy loạn trong túi trữ vật siêu lớn. Trong lòng nàng thầm kêu: “Vật nhỏ, muốn ở trong túi trữ vật siêu lớn tìm linh trân kỳ quả, ngươi đây là nằm mơ đi.”

Tiểu Thiên Hồ sau khi rơi xuống đất liền nhìn xung quanh, ngửa đầu không ngừng ngửi ngửi, tựa hồ ngửi được thứ tốt gì đó.

Bao Cốc nhìn thấy Tiểu Thiên Hồ quay đầu lại hướng nơi kia nhảy đến, vội vàng hô lên: “Trở về, đã đến đây còn sợ thiếu phần ngươi sao?” Đang nói chuyện, lấy ra một linh quả thất giai lắc đi lắc lại.

Tiểu Thiên Hồ vừa nhảy ra ngoài lập tức nhảy lên, rơi vào dưới chân Bao Cốc, ngửa đầu nhìn Bao Cốc, một đôi mắt to ngập nước không chuyển mắt chăm chú nhìn thất giai linh quả.

Bao Cốc nói.”Linh quả đây, có thể cho ngươi.Một lát nữa, ngươi còn có thể lấy được càng nhiều linh trân, bất quá phải làm việc.”

Tiểu Thiên Hồ lập tức gật đầu, thèm thuồng liếm liếm đầu lưỡi.

Bao Cốc nói: “Lát nữa ngươi phụ trách tìm kiếm linh trân ở đây, ngươi tìm được linh trân có thể đổi được Hầu Nhi Tửu.” Nàng nói xong, lấy ra một hồ lô Hầu Nhi Tửu cho Tiểu Thiên Hồ ngửi, Tiểu Thiên Hồ  thèm muốn đến nước bọt đều chảy ra, nàng nói: “Nếu như ngươi không muốn đổi Hầu Nhi Tửu, có thể trực tiếp ăn linh trân đem ngươi tìm được.”

Tiểu Thiên Hồ lập tức giơ lên móng vuốt chỉ vào Hầu Nhi Tửu gật đầu.

Bao Cốc cười ha hả nói: “Quyết định như vậy, ngươi phụ trách tìm linh trân, ta đem  linh trân ngươi tìm được đổi thành Hầu Nhi Tửu theo giá cả của Hầu Nhi Tửu.”

Tiểu Thiên Hồ lập tức gật đầu, trông mong nhìn Bao Cốc.

Bao Cốc thu thất giai linh quả, cho Tiểu Thiên Hồ một chút ngũ giai Hầu Nhi Tửu, liền chờ Ngọc Mật thu công làm việc.

Recommended Articles

0 Comments

  1. Tỏ tình hay quá, không bị từ chối mà còn dễ dàng nhờ Ngọc Mật làm việc 🙂

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!