Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 70

Bao Cốc trề môi, nói: ” Tự ta nói với Trần sư bá!” Nàng nói xong liền lấy ra la bàn truyền âm Trần sư bá cho nàng, hướng Trần sư bá truyền tín hiệu. Không bao lâu, la bàn truyền âm hiện ra khuôn mặt của Trần Sư Bá.

Trần Sư Bá vừa thấy Bao Cốc liền vui tươi hớn hở cười nói: “Bao Cốc, gọi ta có chuyện gì?”

Bao Cốc cong cái miệng nhỏ nói: “Trần Sư Bá, Nam Y có thái cổ lệnh bài, hắn không cần chúng ta dẫn theo cũng có thể tự mình đi! Ngươi xem a, ta cùng Sư Tỷ Tiểu Sư Thúc đều là nữ nhân, hắn là một nam nhân đi theo rất bất tiện, còn có ta hiện tại tình cảnh nguy hiểm như vậy, mang theo Nam Y ta lo lắng hắn gặp nguy hiểm ta cũng gặp nguy hiểm.”

Trần Sư Bá lời nói thấm thía: “Bao Cốc a, ngươi mới Luyện Khí Kỳ, một mình tiến nhập thái cổ có sẽ nguy hiểm, nên sư bá mới cho Nam Y sư huynh đi theo bảo vệ ngươi. Ha hả, ngươi cho Trần Sư Bá nhiều chỗ tốt như vậy, Trần Sư Bá chiếu cố ngươi cũng rất đúng.”

Bao Cốc giận vểnh môi: “Nhưng ta đã tìm được hảo đội hữu rồi a!”

Trần Sư Bá cười nói: “Vậy sao? Bao Cốc, ngươi sẽ không dự định đem Sư Tỷ cùng Tiểu Sư Thúc của ngươi cùng vào thái cổ di tích đó chứ?”

Bao Cốc tức giận nhìn Trần Sư Bá, hỏi: “Các nàng không thể vào được sao?”

Trần Sư Bá nói: “Dĩ nhiên Sư Tỷ cùng Tiểu Sư Thúc không thể vào, trong số đệ tử Trúc Cơ Kỳ của Huyền Thiên Môn chỉ có Nam Y thực lực cao nhất, có hắn bảo vệ ngươi là chuyện tốt. Bao Cốc, ngươi thế nào lại không bằng lòng chứ?”

Bao Cốc nói: “Ta cùng hắn lại không quen biết! Nếu như là chỗ khác thì không sao, có thể chậm rãi làm quen, nhưng nếu vào thái cổ di tích cùng một người không quen, ta không được tự nhiên.”

Trần Sư Bá nói: “Bao Cốc, an nguy của ngươi trực tiếp quan hệ đến hưng vong của Huyền Thiên Môn, ta mới có an bài này, đừng nháo tính trẻ con. Nam Y cùng ngươi là đồng môn sư huynh muội, lại có cái gì cho ngươi lo lắng? Ngươi xưa nay ổn trọng, thế nào đại sự lần này lại bắt đổ trở tính?”

Bao Cốc nghiến răng, nói: “Tiểu Sư Thúc mang ta đi Thái Âm Môn đào khoáng, ta thấy rất nhiều chuyện đồng môn sư huynh đệ tàn sát lẫn nhau, trong lòng ta có bóng ma, ta sợ hắn hại ta.”

Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật nhất tề yên lặng nhìn Bao Cốc. Lời này nàng cũng nói được, đây là có bao nhiêu chán ghét Nam Y?

Khuôn mặt Trần Sư Bá đều tái rồi. Nói cái gì cũng không nói liền cùng Bao Cốc chặt đứt nói chuyện.

Ngọc Mật nâng ngón tay cố sức xỉ trán Bao Cốc mắng: “Lời này có thể nói lung tung sao? Trần Sư Bá xem Nam Y như con ruột, hắn an bài Nam Y cùng chúng ta đồng hành, ngươi lại làm trò nói như thế trước mặt Trần Sư Bá, đây không phải nói rõ ngươi không tin Trần Sư Bá? Uổng công ta thường nghĩ ngươi xử sự ổn trọng, trong loại chuyện này thế nào lại ngu ngốc rồi?”

Bao Cốc trả lời: “Ta thế nào là ngu ngốc? Ngươi cùng Nam Y quen biết, ta cùng hắn lại không quen. Ngươi tin hắn, ta không tin. Hắn sẽ không hại ngươi, lẽ nào sẽ không hại ta?”

Ngọc Mật quát to: “Ngươi lời này là đạo lý gì?”

Tử Vân Thù nói: “Ngọc Mật, ngươi trước đừng mắng nàng.” Nàng lại nói với Bao Cốc: “Bao Cốc, ngươi thành thật nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi không muốn dẫn Nam Y theo là gì.” Có nàng cùng Ngọc Mật đồng hành, có dẫn theo Nam Y hay không cũng không có ảnh hưởng gì, Bao Cốc thế nào lại tình nguyện đắc tội Trần sư ca cũng không nguyện dẫn theo Nam Y đây?

Bao Cốc hầm hừ nói: “Ta sợ hắn đoạt Sư Tỷ của ta.”

Tử Vân Thù: “……”

Ngọc Mật: “…….”

Bao Cốc tức tối nói lầm bầm rồi lại bỏ thêm một câu: “Cái gì huyền thiên song kiệt, hừ!”

Ngọc Mật hoàn toàn yên lặng.

Tử Vân Thù bừng tỉnh đại ngộ, ái muội sâu xa nhìn Bao Cốc cùng Ngọc Mật một chút. Nàng vừa cười vừa nói: “Bao Cốc, Tiểu Sư Thúc cam đoan với ngươi Nam Y sẽ không tranh giành Sư Tỷ cùng ngươi.” Nàng cố ý trêu đùa Bao Cốc, nói: “Hắn là sư huynh của Ngọc Mật, lại là chân truyền đệ tử của đại lý chưởng môn, tương lai rất có khả năng kế nhiệm vị trí chưởng môn, làm sao lại chạy tới Linh Vân Phong làm sư đệ của Ngọc Mật?” Nàng nhìn thấy Bao Cốc lộ ra nôn nóng, lại cười nói: “Bao Cốc, ngươi vừa rồi đối với Trần sư ca như vậy là rất không thích hợp. Ngươi cái này gọi là lấy tư chế công, cẩn thận môn quy phạt! Ta đi Thiên Vân Phong, vẫn phải dẫn theo Nam Y cùng đi!” Nàng nói xong trực tiếp ra tiểu viện hướng phía Linh Vân Phong chạy đi.

” Ai, Tiểu Sư Thúc….”

Tử Vân Thù ở trên không trung trả lời: “Yên tâm đi, Trần sư ca sẽ không tính toán với hành động trẻ con đó của ngươi.”

Bao Cốc giận đến muốn thổ huyết, nàng oán hận cắn răng, buồn bực ngồi trên ghế sinh hờn dỗi. Một trong số những nguyên nhân nàng không muốn dẫn Nam Y là vì nàng không thích hắn, nàng cùng Trần Sư Bá nói những lời đó cũng không phải không có đạo lý, trên người nàng còn có trọng bảo, trọng bảo này từng khiến cho nhiều người tu tiên Nguyên Anh Cảnh ngoài Nam Sơn tàn sát lẫn nhau, nếu tiết lộ ra ngoài, hậu quả khó lường! Bí mật càng nhiều người biết thì sẽ không còn là bí mật nữa!

Nàng nhìn ra được Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật tựa hồ đều rất tín nhiệm Nam Y, nhưng đối với nàng Nam Y chính là một đồng môn xa lạ, Nam Y không phải người trong Linh Vân Phong, trong lòng dĩ nhiên sẽ không hướng về Linh Vân Phong, nếu thật sự có chuyện gì, chuyện xấu sẽ đồn ra.

Ngọc Mật tức giận gõ một cái trên trán Bao Cốc, quát lên: “Lại suy nghĩ  lung tung cái gì?”

Bao Cốc bực mình oán thầm, cảm thấy tu tiên so với việc buôn bán còn mệt hơn. Nàng muốn cùng Sư Tỷ ở tại tiểu viện an an ổn ổn tu luyện, nhưng nàng tu luyện cần lượng lớn linh trân, lại có Thái Âm Môn nhìn chằm chằm, cho dù các nàng không đi trêu chọc Thái Âm Môn, Thái Âm Môn cũng sẽ không buông tha nàng. Nàng hiện tại tựa như đang đi ngược dòng nước, không được phép nàng được chậm lại.

Ngọc Mật ngồi xuống bên cạnh Bao Cốc, nhỏ giọng nói: “Bao Cốc, gần đây chúng ta gây ra những phong ba quá lớn, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, chờ từ thái cổ di tích trở về,  những thứ lấy được từ Thái Âm Môn công thêm thu hoạch từ thái cổ di tích, hẳn là đủ ngươi tu luyện một đoạn thời gian rất dài, lúc đó chúng ta có thể an tâm ở lại Linh Vân Phong tu luyện.”

Bao Cốc cảm thấy đề nghị rất hợp tâm ý của nàng, tâm tình tốt lên, cười nói: “Hảo, Sư Tỷ, dẫn theo Nam Y,vậy còn chuyện túi trữ vật siêu lớn làm sao bây giờ?”

Ngọc Mật buồn cười nói: “Ngươi là lo lắng chuyện này? Vật đang ở trên người ngươi, ngay cả ta đều lấy xuống không được, hắn còn có thể gỡ xuống sao? Yên tâm đi, nợ không lo, rận không nhột, trên người ngươi những thứ khiến người chú ý không chỉ một thứ này. Nha, Hộ Sơn Bà Bà đến. Bà bà mời vào.” Nàng lập tức đứng dậy nghênh đón.

Hộ Sơn Bà Bà bước vào trong viện khách sáo một phen liền đến trước mặt Bao Cốc, đem sổ sách ghi chép tiền bán rượu giao cho Bao Cốc.

Bao Cốc nhận lấy, nói: “Bà bà, sổ sách không cần mỗi tháng đều đối chiếu, một năm đối chiếu một lần thì tốt rồi. Rượu bán thuận lợi không?”

Hộ Sơn Bà Bà đáp: “Gần đây trong môn nhiều việc, các phong đều đến mua rượu, lão thân vừa mở cửa liền bị tranh mua không còn, Trưởng Lão các phong thỉnh cầu bán nhiều một chút.”

Bao Cốc trong lòng nói: “Bán nhiều sẽ không đáng giá nữa, trong tay mọi người đều có hàng thì sẽ không đáng giá nữa. Huống hồ, muốn lấy nhiều rượu như vậy là định mệt chết tiểu hầu tử sao?” Nàng nói: “Hầu Nhi Tửu sản lượng hữu hạn, nếu thoáng chốc bán hết toàn bọ, chỉ sợ tương lai lúc nhu cầu cấp bách sẽ không có để dùng. Hiện nay các phong linh pha phong phú, đối với nhu cầu Hầu Nhi Tửu cũng sẽ không bức thiết như lúc trước..” Nàng mỉm cười, nói: “Dùng linh trân của ta tặng đến mua rượu của ta, tựa hồ có chút…..”

Hộ Sơn Bà Bà gật đầu nói: “Lão thân hiểu rồi.”

Bao Cốc đưa cho Hộ Sơn Bà Bà một túi trữ vật.

Hộ Sơn Bà Bà nhận lấy túi trữ vật nhìn vào bên trong, hỏi: “Đây là?” Cảm thấy Bao Cốc tặng nàng, lại sợ giống như Hầu Nhi Tửu, rất mất mặt, dù sao phương diện này linh trân rất nhiều, không  phải  cho nàng, chẳng lẽ là muốn nàng bán hộ linh trân?

Bao Cốc nói: “Đây là tặng người.”

Hộ Sơn Bà Bà quá sợ hãi, vội vàng nói: “Không được không được, nhiều vật quý báo như vậy, lão thân không thể nhận được?”

Bao Cốc nghiêm túc nói: “Bà bà, ngươi nhận lấy đi, dùng những linh trân này tu luyện. Chỉ có Linh Vân Phong chúng ta lớn mạnh rồi mới không bị người khác chèn ép, bằng không sau này ta có nhiều linh trân hơn nữa cũng phải tặng ra ngoài. Bà bà là người của Linh Vân Phong, những linh trân này tặng bà bà, ta không đau lòng.”

Hộ Sơn Bà Bà  lúng túng nhìn Bao Cốc, không dám nhận lấy.

Ngọc Mật thật sâu nhìn Bao Cốc, trong lòng nói: “Ngươi đây là có bao nhiêu hào phòng?” Nàng khuyên nhủ: “Bà bà, ngươi nhận lấy đi!”

Hộ Sơn Bà Bà từ đó lấy ra một phần nhỏ, nói: “Lão thân cầm lấy bấy nhiêu là đủ rồi.”

Bao Cốc nói: “Ta từng nghe nói bà bà dùng yêu thú yêu linh trong sơn lâm làm nhãn tuyến, nói vậy yêu thú yêu linh của Linh Vân Phong đều nghe hiệu lệnh của bà bà rồi?”

Hộ Sơn Bà Bà gật đầu nói: “Lão thân là yêu tu, đám tiểu bối dĩ nhiên phải nghe lão thân nói.”

Bao Cốc đem túi trữ vật đặt trong tay Hộ Sơn Bà Bà: “Ta lúc nhỏ xem sơn dã dị chí, trong sách đã nói yêu cũng có yêu tốt, nhìn thấy bà bà, ta tin rồi. Bà bà, Linh Vân Phong chúng ta sau này sẽ có một mạch yêu tu.”

Hộ Sơn Bà Bà khiếp sợ nhìn Bao Cốc, viền mắt đều đỏ.

Ngọc Mật cũng bị dọa sợ, trong lòng kêu lên: “Bao Cốc, ngươi cũng quá lớn mật rồi! Chuyện lớn như vậy, cư nhiên tự ra chủ trương!” Nàng hỏi: “Bao Cốc, việc này ngươi không hỏi qua ý của chưởng môn, không qua Trưởng Lão nghị sự, không qua sư phụ đồng ý, há có thể tự ra quyết định?” Nếu không bận tâm Hộ Sơn Bà Bà ở chỗ này, sợ làm bà bà xấu mặt, nàng thật muốn hỏi Bao Cốc một câu: “Ngươi không sợ nuôi ra yêu họa!”

Hộ Sơn Bà Bà cúi đầu. Yêu, ở tu tiên giới địa vị cực thấp, đặc biệt là trong tu tiên môn phái, chỉ có thể làm yêu phó. Nàng tuy là biến hóa mạt kỳ đại yêu tinh, nhưng địa vị còn thấp hơn so với nội môn đệ tử.

Bao Cốc nhìn về phía Ngọc Mật đáp: “Thông qua ý kiến của chưởng môn, Trưởng Lão, sư phụ sao?”

Hộ Sơn Bà Bà nói: “Bao Cốc, ý tốt của ngươi lão nhân xin nhận, cũng vô cùng cảm kích,chỉ sợ phiền hà đến ngươi.”

Bao Cốc cười nói: “Không có gì liên lụy không liên lụy, nếu ta dám để cho bà bà làm như vậy, tất nhiên là ta có đạo lý của ta. Bà bà, ngươi có thể thu đồ đệ bồi dưỡng hậu sinh vãn bối ngươi vừa ý, yêu tu bồi dưỡng ra xem như môn hạ của ta. Nếu có người truy cứu, ngươi cứ nói là làm theo ý của ta, bảo bọn họ đến tìm ta!” Nàng chậm rãi nói: “Bất quá. Bà bà. Ngài phải đáp ứng ta vài chuyện.”

Hộ Sơn Bà Bà nói: “Ngài nói.”

Bao Cốc nói: “Môn quy Huyền Thiên Môn phải tuân thủ.”

Hộ Sơn Bà Bà đáp: “Dĩ nhiên.”

Bao Cốc lại nói: “Vì tránh gây phiền phức, yêu tu không thể rời khỏi Linh Vân Phong.”

Hộ Sơn Bà Bà lại gật đầu, chớ nói tiểu yêu thú, yêu linh khác, cho dù là nàng cũng từng lập huyết thệ không được bước ra Linh Vân Phong nửa bước.

Bao Cốc lại nói: “Không được hại người.”

Hộ Sơn Bà Bà gật đầu.

Bao Cốc nói: “Ta không phải phong chủ, không thể cho bà bà tự do trong lương lai, không thể đồng ý với bà bà cái gì, nhưng ta hy vọng ta có thể làm chủ các yêu tu môn hạ.”

Hộ Sơn Bà Bà đáp: “Lão thân sẽ thu nhận yêu đồ, câu ra một sợi tinh hồn huyết phách lấy máu lập khế ước giao cho ngài, sau này sinh tử của bọn họ chỉ trong một ý niệm của ngươi.”

Bao Cốc lắc đầu, nói: “Không cần, ta muốn ngài bồi dưỡng bọn họ không phải bồi dưỡng yêu nô, yêu phó. Ngài chỉ cần cam đoan với ta yêu tu môn hạ một khi làm hại người, ngươi phải thanh lý môn hộ.” Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Sư Tỷ, dựa theo phương thức Hồn Đăng nhập môn của chúng ta thì thế nào?”

Ngọc Mật nào dám đáp lời! Chuyện lớn như vậy, dùng môn quy xử trí là phải huỷ bỏ tu vi trục xuất sư môn. Nàng kêu lên: “Bao Cốc. Lá gan của ngươi cũng quá lớn!”

Bao Cốc mi tâm khẽ nhíu, nói: “Các phong nhận của ta lễ vật lớn như vậy, còn không cho ta đi một chút tiện nghi? Hơn nữa, ta cũng là vì Huyền Thiên Môn lớn mạnh, Linh Vân Phong lớn mạnh.”

Ngọc Mật cắn răng: “Việc này ta không thể trả lời ngươi, phải chờ Tiểu Sư Thúc trở về thương nghị thêm.”

Bao Cốc hừ một tiếng, nói với Hộ Sơn Bà Bà: “Bà bà, linh trân ta cho ngươi rồi, làm như thế nào thì ngươi tự mình xem xét.” Nàng hướng Ngọc Mật làm mặt quỷ, nói: “Gạo nấu thành cơm, Huyền Thiên Môn có thêm một chi sinh lực,khụ khụ….”

Ngọc Mật tức giận cười nói: “Ngươi nghĩ yêu loại tu tiên dễ dàng như vậy sao?”

Bao Cốc sâu xa khó hiểu xem xét Ngọc Mật, cười nói với Hộ Sơn Bà Bà: “Bà bà, ngài cứ đi trước. Nhớ kỹ,, nếu Linh Vân Phong xuất hiện những yêu tu khác đều xem như môn hạ của ta.”

Hộ Sơn Bà Bà quỳ xuống hướng Bao Cốc nặng nề khấu đầu hai cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Ngọc Mật kinh ngạc nhìn thân ảnh Hộ Sơn Bà Bà rời đi, trong lòng nói: “Hộ Sơn Bà Bà đây là có ý gì? Đáp ứng Bao Cốc rồi? Nàng cũng không sợ môn quy xử trí?” Nàng lại trợn tròn đôi mắt nhìn về phía Bao Cốc, quát lên: “Ngươi điên rồi ? Ngươi không sợ bị trục xuất sư môn?”

Bao Cốc lấy ra một hồ lô Hầu Nhi Tửu, chậm rãi cân nhắc, nàng nói: “Không sợ!”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!