“Trác Vong Xuyên, ngươi! Ngươi đừng nghĩ ngươi đột phá vào Hóa Thần Kỳ thì có thể kiêu ngạo, Thái Âm Môn còn có Hóa Thần Hậu Kỳ cao thủ! Nếu không có chí tôn Hầu Nhi Tửu, ngươi còn có thể tiếp được một bậc như thế sao?”
Tử Thiên Quân nói: “Huyền Thiên Môn ngũ phong đồng mệnh tương liên, một quang vinh tất cả cùng quang vinh, một tổn hại tất cả cùng tổn hại!” Hắn lại nhìn về phía Minh Tu Trưởng Lão của Thủy Vân Trạch nói: “Minh Tu, cho ngươi linh trân kỳ dược của Thái Âm Môn, ngươi có thể ủ ra Hầu Nhi Tửu trợ giúp vào việc đột phá Hóa Thần Kỳ không?”
Thủy Vân Trạch Minh Tu Trưởng Lão yên lặng.
Tử Thiên Quân lại nói với Bao Cốc: “Hầu Nhi Tửu, sau này hàng năm ngươi đều tặng cho mỗi phong một hồ lô chí tôn Hầu Nhi Tửu, có bằng lòng hay không?”
Bao Cốc nào dám nói không? Nàng gật đầu đáp: “Nguyện ý.”
Tử Thiên Quân nói.”Vân Thù, Ngọc Mật, các ngươi dẫn Bao Cốc xuống phía dưới nghỉ ngơi, sáng mai phải đi Huyền Nguyệt Cổ Thành. Hiện tại tiếp tục bàn bạc xem làm sao ứng phó Thái Âm Môn? Là chiến hay là không chiến?”
Bao Cốc xuất ra phi kiếm đi theo bên cạnh Tử Vân Thù trở lại tiểu viện Linh Vân Phong, lặng lẽ không nói gì trở lại trong nhà gỗ ngồi trong chính đường.
Tử Vân Thù tiến đến trước mặt Bao Cốc, nhìn Bao Cốc hỏi: “Không vui sao?”
Bao Cốc lắc đầu, nói: “Không phải không vui, đóng phí bảo tiêu mà thôi.”
Tử Vân Thù nhìn nhìn Bao Cốc, qua bên cạnh ngồi xuống trên ghế, nói: “Ánh mắt của ngươi không lừa được người. Linh Vân Phong, Trác Vân Phong, Thủy Vân Trạch, Thiên Vân Phong, Lưu Vân Phong, mặc dù đều là đồng môn, đồng mệnh tương liên, gặp phải nguy nan giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, nhưng trên con đường tu tiên có thể đi được bao xa thì phải xem chính bản thân, ngươi là ngũ linh căn, ngươi hẳn là có thể cảm nhận được sự quan trọng của tài nguyên tu tiên hơn bất cứ ai. Cũng không phải tất cả mọi người đều có phúc duyên tốt như ngươi vậy, dĩ nhiên phải tranh lấy lợi ích, bằng không sẽ bị đào thải. Cho dù là đồng môn cũng tồn tại cạnh tranh, thậm chí có đôi khi đồng môn cạnh tranh còn tàn khốc hơn cả ngoại nhân, Thái Âm Môn là dạng gì ngươi cũng đã thấy qua. Nhân gian có câu, nhất tướng công thành vạn cốt khô, ở tu tiên giới, dưới chân mỗi cường giả đều là xương trắng chất thành đống. Có thể ngươi sẽ cảm thấy các phong ép ngươi muốn lấy đồ vật của Đa Bảo Linh Hầu là lòng tham không đáy, nhưng mà ngươi có nghĩ đến không, Đa Bảo Linh Hầu gần như dọn sạch tất cả dược điền của Thái Âm Môn, sẽ dẫn đến Thái Âm Môn cỡ nào điên cuồng công phạt? Đến lúc đó, các phong, thậm chí cha ta, các sư tổ đều phải xông lên cùng Thái Âm Môn liều mạng. Chí tôn Hầu Nhi Tửu của ngươi tuy là khiến hơn bốn người Huyền Thiên Môn tiến vào Hóa Thần Kỳ, nhưng dù sao bọn họ đều mới vừa đột phá, cảnh giới bất ổn, thực lực kém xa những trưởng lão đã đột phá hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm. Cha ta bọn họ bốn người liên thủ, cũng không chắc đánh thắng được một người trong số trưởng lão Thái Âm Môn! Nếu ba vị Biến Hóa Kỳ Thái Âm Môn đều xuất hiện, Huyền Thiên Môn gặp nguy rồi!”
Bao Cốc đáp: “Ta biết.”
Tử Vân Thù nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Đa Bảo Linh Hầu đang ngồi trên vai: “Tiểu hầu tử, ngươi nghe Tiểu Sư Thúc nói rồi đấy?”
Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, gật đầu. Đôi mắt nó quay tròn hai vòng, bắt đầu che mặt.
Bao Cốc nói: “Ta biết ngươi đi Thái Âm Môn trộm dược điền mạo rất lớn, nhưng ngươi xem a, là Tiểu Sư Thúc mang ngươi đến Thái Âm Môn, sau khi chúng ta chọc tới Thái Âm Môn cũng là các phong Huyền Thiên Môn bảo vệ chúng ta, để chúng ta có một chỗ an toàn để dung thân. Nhổ hết dược điền Thái Âm Môn, công lao của ngươi lớn nhất, cho nên ngươi hẳn là được chia nhiều nhất.”
Đa Bảo Linh Hầu đắc ý chi một tiếng, vui mừng ôm lấy Bao Cốc.
Bao Cốc còn nói thêm: “Vậy ngươi nhìn xem, Tiểu Sư Thúc mang ngươi đi Thái Âm Môn, có phải cũng có công lao hay không? Thái Âm Môn muốn truy sát, Huyền Thiên Môn thay chúng ta ngăn trở Thái Âm Môn có phải cũng có công lao hay không? Tất cả mọi người đều có công, ngươi một…. Một con khỉ độc chiếm, như vậy không hay lắm! Người….. Hầu tử không phúc hậu thì sẽ không có ai nguyện ý qua lại. Nếu như ngươi một khỉ độc chiếm linh dược của Thái Âm Môn, sau này Tiểu Sư Thúc sẽ không nguyện ý mang ngươi đi chỗ có rất nhiều linh dược kỳ trân nữa, sau này chúng ta gây chuyện các phong Huyền Thiên Môn cũng sẽ không nguyện ý giúp chúng ta nữa, để mặc người khác đánh chết chúng ta.”
Đa Bảo Linh Hầu nhìn Bao Cốc liên tục chớp mắt vài cái.
Bao Cốc nói: “Nếu như ngươi muốn sau này Tiểu Sư Thúc dẫn chúng ta đi tìm càng nhiều linh trân tiên bảo, muốn sau khi gây họa chạy về Huyền Thiên Môn còn có người thay chúng ta ra mặt, thì….” Nàng hít sâu, nói: “Lấy ra….” Do dự một chút, nói: “Bốn mảnh dược điền trộm được.” Nàng nghĩ Thái Âm Môn lớn hơn Huyền Thiên Môn nhiều như vậy, dược điền hẳn là so với Huyền Thiên Môn cũng lớn rất nhiều.
Ngọc Mật kinh ngạc nhìn Bao Cốc, trong lòng nói: “Ngươi đã đáp ứng cho chí tôn Hầu Nhi Tửu rồi, còn muốn cho dược điền lấy được từ Thái Âm Môn?”
Đa Bảo Linh Hầu nhìn Bao Cốc không chuyển mắt.
Bao Cốc cũng vô cùng nghiêm túc nhìn Đa Bảo Linh Hầu.
Đa Bảo Linh Hầu thân ảnh chợt lóe từ trên vai Bao Cốc biến mất.
Bao Cốc cho rằng Đa Bảo Linh Hầu không muốn cho, nên chạy rồi. Nàng thầm than một tiếng, cũng không ngoài ý muốn. Dù sao thì Đa Bảo Linh Hầu là con khỉ không phải người, rất nhiều thứ không thể nghĩ sâu xa. Nàng bỗng nhiên cảm giác được trong túi trữ vật siêu lớn có động tĩnh khác thường, đem thần niệm tham chiếu vào bên trong, thình lình phát hiện Đa Bảo Linh Hầu xuất hiện trong túi trữ vật siêu lớn của nàng, hơn nữa còn đem lượng lớn linh dược quý hiếm chất đống trong túi trữ vật.
Bao Cốc cả kinh há to miệng, trong lòng dâng lên vài phần cảm động.
Đa Bảo Linh Hầu từ túi trữ vật siêu lớn chui ra, mở móng vuốt nho nhỏ ôm chặt Bao Cốc: “Chi chi” kêu to, tựa như nói: “Mau khen ta!”
Bao Cốc sờ sờ đầu Đa Bảo Linh Hầu, nói: “Tiểu hầu tử, cảm ơn.”
Đa Bảo Linh Hầu chi chi vui mừng nhảy nhót trên vai Bao Cốc.
Bao Cốc lần thứ hai sờ đầu Đa Bảo Linh Hầu. Nàng hỏi Tử Vân Thù lấy vài túi trữ vật, đem linh trân linh dược trong túi trữ vật siêu lớn chia làm vài phần chứa trong các túi trữ vật khác. Nàng trước cho Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật mỗi người một phần, nói: “Tiểu hầu tử vừa rồi để rất nhiều thứ lấy được từ Thái Âm Môn trong túi trữ vật siêu lớn, ta giữ lại một phần ba cho Linh Vân Phong chúng ta.” Nàng lại cho Ngọc Mật một túi trữ vật, nói: “Sư Tỷ đây là cho sư phụ, xin thay ta giao cho người.” Nàng lại đem một túi trữ vật đưa cho Tử Vân Thù, nói: “Tiểu Sư Thúc, đây là cho chưởng môn sư công.”
Tử Vân Thù nhận lấy túi trữ vật, cười hỏi: “Hào phóng như vậy?”
Bao Cốc Bao Cốc: “Nếu đã cho, thì phải cho thật thống khoái, cũng là chuyện vui lớn.”
Sau khi Ngọc Mật tiếp nhận túi trữ vật Bao Cốc đưa, nhìn thấy bên trong chồng chất như núi, hơn nữa toàn bộ đều là linh dược cùng linh thụ còn nguyên cành lá gốc rễ đào luôn đất, so với những những linh thụ ở dược điền Linh Vân Phong lớn gấp mười lần. Nàng cả người đều chấn kinh rồi! Nàng kêu lên: “Bao Cốc, ngươi đây là? Cho nhiều như vậy?”
Bao Cốc cười nói: “Người của Linh Vân Phong chúng ta dĩ nhiên phải được nhiều hơn.”
Tử Vân Thù nhìn Ngọc Mật thần sắc khác thường, lập tức nhìn vào hai cái túi trữ vật Bao Cốc cho nàng, cả kinh mở lớn miệng một lúc cũng không lên tiếng. Nàng khiếp sợ cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi thật đành lòng.”
Bao Cốc vừa cười vừa nói: “Có mất mới có được. Sư Tỷ, Tiểu Sư Thúc, còn phải nhờ các ngươi theo ta đến các phong một chuyến, ta tự mình tặng những túi trữ vật cho các phong.”
Tử Vân Thù hít sâu, gật đầu. Tâm của nàng nhịn không được run rẩy. Toàn bộ người trong phái đều biết Đa Bảo Linh Hầu có bao nhiêu keo kiệt, Bao Cốc dĩ nhiên có thể từ chỗ Đa Bảo Linh Hầu lấy ra nhiều thứ như vậy, hơn nữa tặng đi nhiều như thế! Nàng hỏi: “Bao Cốc, vì sao tặng đi nhiều như vậy?”
Bao Cốc nhìn thấy Tử Vân Thù thần sắc nghiêm túc, vì vậy chính sắc đáp: “Huyền Thiên Môn ngũ phong cùng một môn phái, cùng một căn nguyên, đồng mệnh tương liên, một quang vinh tất cả cùng quang vinh, một tổn hại tất cả cùng tổn hại, chỉ có các phong đều cường đại rồi, Huyền Thiên Môn mới có thể chân chính trở nên cường đại, dựa vào chúng ta một mạch Linh Vân Phong hữu hạn mấy người không thể vực dậy Huyền Thiên Môn, xuất ra những linh trân bảo dược này củng cố Huyền Thiên Môn chúng ta mới có chỗ đứng vững chắc, tục ngữ nói cây cao bóng cả, đó là thứ nhất. Thứ hai, Huyền Thiên Môn cùng Thái Âm Môn không thể hòa hợp, khó tránh giao chiến . Trước đây ta cũng đọc qua vài bản sách sử, đối với chiến tranh cũng có vài quan điểm cá nhân, thế lực nhỏ cùng những người nghèo khổ khởi nghĩa không phải đều là dĩ chiến dưỡng chiến sao.” Nàng nói đến đây lại ngừng, sau đó mới nói: “Thứ ba, nhân tâm. Đây là thứ quan trọng nhất! Ta hy vọng Huyền Thiên Môn chúng ta có thể đoàn kết nhất tâm. Chúng ta không nội đấu, bên ngoài linh trân còn nhiều, nếu muốn, chúng ta đi bên ngoài lấy.”
Tử Vân Thù hướng Bao Cốc giơ ngón tay cái lên.
Ngọc Mật thật sâu nhìn Bao Cốc, cảm thán một câu: “Bao Cốc, nhĩ hảo khí phách!” Đôi mi thanh tú khẽ nhướng, trong mắt toát ra vài phần tiếu ý.
Bao Cốc đứng lên, nói: “Đi thôi, Tiểu Sư Thúc, Sư Tỷ, theo ta đi các phong một chuyến.”
Bao Cốc cùng Tử Vân Thù, Ngọc Mật mang theo hậu lễ nhất nhất bái phỏng phong chủ các phong. Nàng ngôn từ khẩn thiết, lại dâng lễ trọng khiến các phong động tâm, có thể khiến sự oán hận vì Bao Cốc làm Thái Âm Môn vây đánh chạy đến lên chín từng mây, phong chủ các phong đều kích động đến đỏ mắt. Lễ vật này quả thực quá lớn rồi! Phải biết rằng Bao Cốc dâng lên những thứ này thậm chí trân quý hơn tất cả những thứ trân quý của Huyền Thiên Môn cộng lại.
Bao Cốc còn hào sản nói nàng quyết định nghĩ biện pháp mang theo Đa Bảo Linh Hầu đi thái cổ di tích dọn sạch thái cổ di tích.
Phong chủ các phong không tin Bao Cốc có thể dọn sạch thái cổ di tích, nhưng Đa Bảo Linh Hầu là cái dạng gì bọn họ lại rõ đến không thể rõ hơn, ngay cả dược điền Thái Âm Môn đều càn quét không còn, nếu Bao Cốc có thể đem Đa Bảo Linh Hầu vào di tích thái cổ, chỉ sợ linh dược linh quả trong di tích thái cổ cũng sẽ không còn lại mấy cọng nữa!
Từ Hầu Nhi Tửu, lại đến linh trân của Thái Âm Môn, Bao Cốc có lần nào quên phần của các phong?
Nếu như Bao Cốc đi thái cổ di tích, còn lo các phong không chiếm được lợi ích sao?
Các phong chủ duy nhất lo lắng chính là tu vi Bao Cốc quá thấp. Người tu tiên đi vào thái cổ di tích đều là Trúc Cơ Kỳ, Bao Cốc một Luyện Khí Kỳ đại viên mãn tiểu tu sĩ đi vào thái cổ, còn không bị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của phái khác vây đánh cướp sạch a? Đặc biệt là người tu tiên Trúc Cơ Kỳ của Thái Âm Môn, chỉ sợ vừa vào liền truy sát phía sau Bao Cốc!
Bọn họ há có thể để thần tài của mình bị Thái Âm Môn truy sát! Hơn nữa, Bao Cốc đưa tới quà lớn như vậy, bọn họ dĩ nhiên cũng phải cho Bao Cốc một ít chỗ tốt dựa hơi một phen.
Vì vậy phong chủ này cho mấy tấm linh phù, phong chủ kia cho hai thượng phẩm pháp bảo, đan dược, sau khi Bao Cốc đi một vòng các phong, mang về một đống lớn đồ tốt Nguyên Anh Cảnh. Tiểu Sư Thúc của nàng lại đến chỗ chưởng môn sư công,mang về cho nàng một cấm khí biến hóa kỳ mới luyện chế được.
Tử Vân Thù nói: “Hai lão gia hỏa Thái Âm Môn đang ở ngoài sơn môn bức cha ta giao ngươi ra, Trác sư huynh bọn họ phải đi ra ngoài ứng phó, không thể hộ tống ngươi đi Huyền Nguyệt Cổ Thành. Cha ta bảo chúng ta suốt đêm đi gấp đến Huyền Nguyệt Cổ Thành, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Bao Cốc có vài phần lo lắng hỏi: “Nếu như Thái Âm Môn bất kể hậu quả đánh vào Huyền Thiên Môn thì làm sao bây giờ?”
Tử Vân Thù nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi không ở Huyền Thiên Môn, bọn họ đánh Huyền Thiên Môn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như Huyền Thiên Môn phòng không được thì sẽ rút về di chỉ Linh Vân Phong, bốn vị cao thủ Hóa Thần Sơ Kỳ cộng thêm Nam Sơn Nhất Kiếm, dù cho Thái Âm Môn ba vị lão gia hỏa kia cùng liên thủ cũng không nhất định có thể thắng.”
Bao Cốc nghĩ đến thực lực cùng uy danh của Nam Sơn Nhất Kiếm, cũng thấy có vài phần lo lắng. Nàng hỏi: “Đã như vậy, Thái Âm Môn vẫn phát động nhiều người vây khốn Huyền Thiên Môn lại có ý nghĩa gì?”
Tử Vân Thù vốn định nói Bao Cốc ngươi yếu như vậy hiện tại còn nhiều ý kiến như vậy làm gì, nhưng vừa nghĩ Bao Cốc cũng là một người có chủ ý, liền nói: “Nếu Thái Âm Môn có thể công phá Huyền Thiên Môn cùng các phong, đem người trong Huyền Thiên Môn vây ép đến di chỉ Linh Vân Phong, liền có thể tạo thành cực đại uy hiếp đối với Huyền Thiên Môn, lại chiếm thế chủ động. Đến lúc đó Huyền Thiên Môn không có đường lui, chỉ có thể cầu hoà, nhổ ra tất cả những thứ Đa Bảo Linh Hầu đã lấy, thậm chí có thể sẽ dẫn đến các môn phái khác bỏ đá xuống giếng, liên thủ đánh Huyền Thiên Môn tiêu diệt Huyền Thiên Môn. Đa Bảo Linh Hầu ở Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng trộm không ít dược điền, làm cho rất nhiều môn phái không vừa mắt, theo ta được biết, Thái Âm Môn đang phái người liên hệ với những môn phái bị tổn thất.”
Bao Cốc trong lòng cả kinh, nói: “Nếu cũng đào rỗng thái cổ di tích, Huyền Thiên Môn chẳng phải sẽ lấy đây là cái chớ sách động mọi người sao?”
Tử Vân Thù nói: “Ngươi đã quên dịch dung đan rồi sao? Dịch dung đi vào, ngươi không lộ diện, bọn họ còn có thể đổ lên đầu ngươi sao?”
Ngọc Mật nói: “Sợ cái gì? No chết lớn gan, chết đói nhát gan. Các môn phái lại không biết trong thái cổ di tích có bao nhiêu linh dược, những linh dược lâu năm đều bị đào đi rồi, ngươi tìm được linh dược, đào đi được thì đó là bản lĩnh của ngươi. Linh trân trong di tích thái cổ chính là vật vô chủ, ai có thể lấy được thì là của người đó.”
Bao Cốc cắn răng , nói: “Vậy đi thôi!”
Tử Vân Thù bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói: “Vừa rồi Trần sư ca đưa tin nói muốn để Nam Y cùng đi.”
Bao Cốc hỏi: “Trần sư ca là ai?” Nàng bỗng chợt tỉnh, nói: “Đại lý chưởng môn?”
Tử Vân Thù đáp: “Ân.”
Bao Cốc hé miệng, rất không hài lòng nói: “Đại lý chưởng môn thiên vị, cố ý khiến Sư Tỷ vào Kim Đan kỳ để giữ lại thái cổ lệnh bài cho đồ đệ hắn.”
Tử Vân Thù nói: “Nam Y là một trong hai thiên tài đệ tử cùng thế hệ với các ngươi, một trong huyền thiên song kiệt, cũng nên dìu dắt hắn, huống hồ Trần sư ca đã mở miệng, trước đó lại có sắp xếp, ta không tiện từ chối. Ngọc Mật, ý tứ của ngươi thế nào?” Nàng nghĩ quan hệ cá nhân giữa Ngọc Mật cùng Nam Y không tệ, hẳn là sẽ không cự tuyệt, Nàng cùng Ngọc Mật đều đồng ý cho dù Bao Cốc phản đối cũng không có tác dụng.
Bao Cốc kêu lên: “Dẫn theo Nam Y, túi trữ vật siêu lớn của ta chứa không nổi.”
Ngọc Mật nhìn về phía Bao Cốc, cười nói: “Di? Bỗng nhiên trở nên nhỏ mọn, không giống tác phong của ngươi a!”
Bao Cốc nói: “Hai việc không giống nhau! Tặng lễ là tặng lễ! Mang theo người bên cạnh di chuyển bất tiện!” Nàng quen cùng Tiểu Sư Thúc của Sư Tỷ một chỗ, vô duyên vô cớ nhiều ra một Nam Y, thật đáng ghét. Nàng còn nhớ kỹ trước đây mỗi mùng một mười lăm Sư Tỷ đều sẽ đi truyền công điện nghe truyền thụ sau đó cùng Nam Y luyện kiếm, còn đều là huyền thiên song kiệt, hừ! Trong lòng nàng hét lớn: “Bao Cốc ta là ngữ căn tề chỉnh no đủ, là truyền nhân tổ sư gia tuyển chọn….” Nàng dậm chân nói: “Không dẫn theo Nam Y, không dẫn theo Nam Y!”
Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật bị tính trẻ con của Bao Cốc là kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Bao Cốc bị Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật nhìn đến xấu hổ, nàng hít sâu, ngồi trở lại trên ghế, nói: “Ta… Chính là không muốn dẫn hắn theo.” Cái gì huyền thiên song kiệt a, hừ!
Tử Vân Thù xoa xoa cái trán, nói: “Đừng nháo! Vừa rồi còn nói đồng môn cùng một căn nguyên, bây giờ lại không chịu dẫn theo Nam Y? Thực lực của hắn cũng không kém, Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, có thể đột phá vào Kim Đan kỳ bất cứ lúc nào, cũng tương đương với mang theo một cao thủ Kim Đan kỳ bên người.”
Trong lòng Bao Cốc nói: “Có ngươi cùng Sư Tỷ, ta còn cần hắn?” Nàng nhìn Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật đều đồng ý mang theo Nam Y, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nhất định phải dẫn theo?”
Tử Vân Thù nói: “Bao Cốc, ngươi cho ta một lý do có thể khiến ta tâm phục khẩu phục để từ chối Trần sư ca, như vậy chúng ta sẽ không dẫn hắn hắn theo.”