Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật vùi đầu đào xới, không ngủ không nghỉ đào lấy linh thạch hấp thụ linh thạch của Bao Cốc theo không kịp tốc độ đào linh thạch của hai người các nàng, phần lớn linh thạch cuồn cuộn không dứt tiến vào túi trữ vật của hai người các nàng.
Tuy rằng đào được đều là hạ phẩm linh thạch nhưng đùng số lương bù chất lương cũng không sai.
Bất tri bất giác, Bao Cốc dưới sự hỗ trợ của linh thạch, luyện khí đan cùng Hầu Nhi Tửu rất thuận lợi tiến vào Luyện Khí bát giai, Luyện Khí cửu giai.
Luyện Khí cửu giai là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, còn gọi Luyện Khí Ôn Dưỡng Kỳ, đó là một một kỳ có bình cảnh, tìm kiếm đột phá vào Trúc Cơ Kỳ.
Bao Cốc là dựa vào đại lượng linh thạch, luyện khí đan cùng Hầu Nhi Tửu mới luyện đến Luyện Khí cửu giai, gần như có thể nói là hoàn toàn dựa vào ngoại lực trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đề thăng. Có câu “Dục tốc bất đạt”, nàng không biết bản thân đột phá cảnh giới tu luyện nhanh như vậy có thể để lại di hậu họa gì hay không, vì vậy muốn dừng ở bình cảnh một thời gian hãy đột phá vào Trúc Cơ Kỳ.
Sau khi Bao Cốc thu công mở mắt ra, nhìn thấy Sư Tỷ cùng Tiểu Sư Thúc đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bên cạnh.
Tử Vân Thù mở mắt ra đầu tiên, nói: “Thu công rồi? Vậy chuẩn bị một chút chúng ta nên ra ngoài rồi.”
Bao Cốc nhìn quanh một vòng, nói: “Ta đã Luyện Khí cửu giai rồi, ta có thể giúp các ngươi đào linh thạch, đào linh thạch thêm vài ngày nữa đi.”
Tử Vân Thù nói: “Còn đào? Chúng ta đã đem mạch khoáng linh thạch này đào đến cùng rồi, hiện tại để lại cho Thái Âm Môn chỉ đủ bọn họ đào thêm vài ngày, đến lúc đó cao thủ Thái Âm Môn tọa trấn bên trên dò xét xuống, chúng ta phải rời khỏi trước khi bọn họ đến: “Nàng đem tất cả các vật trên dưới trong người đều giao cho Bao Cốc, khiến Bao Cốc thu vào túi trữ vật siêu lớn trong cánh tay nàng.”
Sau khi Ngọc Mật thu công cùng đem toàn bộ những thứ của nàng cho Bao Cốc thay nàng bảo quản.
Tử Vân Thù nói câu: “Hai ngươi ở đây chờ ta một chút.” Nói xong liền ra khỏi pháp trận ẩn thân chui vào trong khoáng đạo như quỷ ảnh.
Qua đại khái nửa khắc, Tử Vân Thù liền mang theo ba đệ tử Thái Âm Môn bị điểm huyệt đạo đang hôn mê trở về.
Bao Cốc còn đang rầu rĩ vì không nhớ được tướng mạo tên đệ tử Thái Âm Môn trước đó nàng dịch dung là như thế nào, sợ bằng ký ức dịch dung sẽ xuất hiện sơ xuất, nhìn thấy Tử Vân Thù xách trở về ba gã đệ tử Thái Âm Môn liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng quen việc dễ làm mà cởi y phục của một người trong số đó, tìm lệnh bài thân phận của hắn dịch dung thành đệ tử Thái Âm Môn kia, sau đó cõng sọt chứa, nắm hắn vào trong túi trữ vật siêu lớn.
Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật thấy thế, hiểu ý nhìn nhau nở nụ cười. Sau khi hai người các nàng dịch dung thành Thái Âm Môn đệ tử, liền bảo Bao Cốc cũng thu hai người kia vào, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài khu vực khai thác mỏ.
Đã là Luyện Khí đại viên mãn Bao Cốc hài lòng đến dọc đường vô cùng cao hứng.
” Bọn họ” từ khoáng động đi ra, có người nhìn thấy Bao Cốc cười đến đôi mắt đều nheo lại, kêu lên: “Hầu tam, đào được bao nhiêu linh khoáng rồi, vui vẻ đến như vậy.”
Bao Cốc thầm nghĩ: “Gặp phải người quen rồi.” Nàng không để ý tới càng bước đi nhanh hơn.
Các nàng đi về phía trước một đoạn, mới vừa rẽ đến khoáng đạo, bỗng nhiên có mười mấy thợ mỏ Luyện Khí Kỳ từ một bên lao ra, không cần hỏi cũng biết là muốn cướp sọt chứa linh thạch trên lưng bọn họ.
Bao Cốc còn không lấy lại tinh thần đã bị người bắt được dây sọt trúc kéo xuống, nàng vô thức giữ dây sọt lại, hướng người muốn cướp sọt trúc của nàng nhìn lại.
Người đó quát to một tiếng: “Đưa đây.” Vung cây xẻng muốn nện lên đầu Bao Cốc.
Bao Cốc đang muốn nghiêng đầu tránh né, liền cảm giác được hai cái xẻng ở sau đầu nàng nện xuống, nàng liếc mắt nhìn thấy Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù đã cùng người động thủ.
Thời khắc mấu chốt bảo mệnh quan trọng hơn a, Bao Cốc lập tức kim thiền thoát xác lập tức tháo bỏ dây sọt trúc ngồi xổm xuống dùng sọt trúc che đầu.
Cây xẻng nện xuống sọt trúc, sọt của nàng bị người nắm đây đeo kia đoạt đi rồi.
Người đó kêu lên: “Xem như tiểu tử ngươi thức thời!”
Bao Cốc trong lòng nói: “Sắp ra khỏi khoáng động rồi mà còn bị cướp?” Nàng vừa nghĩ, những người muốn ra khỏ mỏ chính là những người đã đào được khoáng, cướp được chính là của mình, không khiến người đến cướp mới là lạ. Tâm niệm mới vừa động, nàng nghe được trên đỉnh đầu như có như không tiếng gió thổi, đồng thời thần niệm nhìn thấy một cây xẻng đang nhắm thẳng đầu nàng. Đây là cướp đi linh thạch còn muốn giết người a! Bao Cốc tức thì nâng tay, vận chưởng chế trụ chuôi xẻng, nói: “Cướp đi linh thạch còn muốn giết người, có hơi quá đáng rồi đi?”
” A” Một tiếng hét thảm thiết từ bên cạnh vang lên.
Một gã thợ mỏ bị Ngọc Mật ném trên mặt đất, lại bị Ngọc Mật một cước đạp lên ngực, lồng ngực liền lún xuống, máu tươi ồ ồ từ miệng mũi hắn. Người đó ra sức nâng hai tay bắt lấy mắt cá chân Ngọc Mật muốn dời chân nàng đi, nhưng chân Ngọc Mật lại không chút xê dịch, bàn chân ngược lại càng lúc càng dùng sức. Người đó trong miệng phun ra càng nhiều máu tươi, trên tay cũng dần dần không có lực, tứ chi co quắp.
Thợ mỏ bên cạnh thấy thế đầu tiên là cả kinh, sau đó như ong vỡ tổ lao đến vây đánh Ngọc Mật.
Thợ mỏ cầm xẻng tấn công Bao Cốc ra sức một cước hướng Bao Cốc đá tới.
Bao Cốc xoay người từ trên mặt đất nhảy lên, lăng không một cước đá vào ngực hắn khiến hắn lui về phía sau vài bước.
Người đó ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là Luyện Khí ngũ giai, muốn chết!”
Bao Cốc dùng ngón tay làm kiếm chỉ thẳng vào hắn, một đạo kiếm khí từ giữa hai ngón tay dán da đầu người đó tước qua, ngay cả tóc cũng bị chém đứt.
Ngọc Mật xuất thủ, đồng thời nhanh như huyễn ảnh né tránh cái xẻng đánh xuống của những tên thợ mỏ, tức khắc đám thợ mỏ một người tiếp một người bị đánh văng ra ngoài nặng nề ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi bò cũng bò không nổi.
Tên thợ mỏ muốn giết Bao Cốc thấy thế thần sắc sợ hãi, xoay người chạy vào hang động phía sau.
Tử Vân Thù khẽ động đầu ngón chân dùng một viên đá trên mặt đất bắn vào sau gáy hắn, người đó ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng liền ngã sấp xuống.
Bao Cốc quay đầu nhìn lại, phát hiện thợ mỏ nằm trên mặt đất không chết cũng bị thương, hơn nữa mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Tử Vân Thù nhìn Bao Cốc, hỏi: “Người khác muốn giết ngươi, vì sao còn muốn buông tha hắn?”
Bao Cốc ngơ ngác nói: “Ta… Hắn lại giết không được ta… Ta… Hắn tốt xấu gì cũng là một mạng người!!”
Tử Vân Thù hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lúc hắn muốn giết ngươi sao không thấy hắn từng nghĩ đến ngươi cũng là một mạng người?”
Ngọc Mật nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!” Nhìn quanh một vòng các thợ mỏ đang lui trong những góc gần đó quan sát các nàng, nàng phỏng chừng muốn đoạt khoáng của các nàng không chỉ có những người nằm trên mặt đất này, bất quá, hiện tại chỉ sợ không ai dám động thủ nữa. Chỉ là biểu hiện của các nàng cùng cảnh giới tu vi dịch dung thực sự cách nhau rất xa, sợ rằng sẽ khiến người hoài nghi.
Tử Vân Thù nói: “Chúng ta đi!” Thi triển khinh công tăng tốc phi ra khỏi khoáng động.
Bao Cốc lập tức đuổi kịp hai người các nàng phi thân ra ngoài.
Lúc các nàng sắp đến cửa khoáng động lại bị một đội tuần tra Trúc Cơ Kỳ bao vây.
Một gã người tu tiên Trúc Cơ Kỳ tiến lên,liếc mắt nhìn một vòng ba người đang đứng bất động tại chỗ, đưa tay vói vào trong sọt trúc của Bao Cốc lấy đi một phần tư linh thạch, lại tới phía sau Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù, lấy đi một phần tư linh thạch trong sọt của hai người các nàng, sau đó vẫy tay cho các nàng đi.
Các nàng đi đến chỗ quản sự, giao khoáng.
Sau khi quản sự lật xem sọt trúc của các nàng, lại lấy đi một phần tư rồi mới đem số linh thạch còn lại làm đăng ký, tính toán tiền công các nàng nhận được.
Quản sự còn khen bọn họ một câu: “Đi a, xuống mở mới gần ba tháng cư nhiên đào được nhiều như vậy.” Trong lòng tự hiểu mà mỉm cười, tựa hồ cho rằng linh thạch của bọn họ là từ tay thợ mở khác cướp được.
” Liều mạng đào” trong ba tháng, lúc bọn họ ra khỏi mỏ Bao Cốc được hơn tám mươi viên hạ phẩm linh thạch, Ngọc Mật được bảy mươi hạ phẩm linh thạch, Tử Vân Thù nhiều nhất, có hơn một trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Bao Cốc yên lặng nhận lấy tiền công ít đến đáng thương của bản thân, theo sau Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù bám dây trèo ra ngoài.
Nàng ở Huyền Thiên Môn cũng làm qua ngoại môn đệ tử, nàng chưa từng đi đào mỏ kiếm linh thạch, thậm chí vài tháng nhập môn cũng chưa từng nhìn thấy linh thạch. Nhưng nàng ở trong tiểu viện Sư Tỷ sắp xếp cho nàng, có Chu Minh quả, số lượng bù chất lượng, lại có linh dược cho nàng ăn, nàng mỗi ngày có thể dựa theo cách riêng của bản thân tu luyện, không cần lo lắng bị cướp, bị giết, thậm chí còn có Sư Tỷ cùng Tiểu Sư Thúc âm thầm che chở nàng. Nhưng tại Thái Âm Môn, thực lực hơi yếu một chút, vận khí tốt thì bị bắt làm không công, vận khí không tốt thì bỏ mạng vô ích. Những ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn này đã từng có nhiều linh dược như nàng chưa? Bọn họ có thể đã từng thấy qua rất nhiều linh thạch nhưng linh thạch đến tay bọn họ ít đến thương cảm, hơn nữa tất cả đều là dùng mạng để đổi lấy. Những ngoại môn đệ tử của Thái Âm Môn này, ở tu tiên giới chính là tầng lớp thấp nhất, nhận hết áp bách khi dễ của những kẻ ở trên, còn đấu đến ngươi chết ta sống, cướp đi đồ vật còn không chịu dừng tay, cuối cùng còn muốn lấy mạng.
Bao Cốc cảm thấy bản thân may mắn gặp Ngọc Mật được thu vào Huyền Thiên Môn. Nếu như nàng vào chính là Thái Âm Môn, không biết đã chết mấy lần rồi.
Tử Vân Thù dẫn đầu bò ra khoáng động, “hắn” Quay đầu lại nói với Ngọc Mật cùng Bao Cốc một trước một sau bò lên: “Tuy rằng lần này xuống mỏ thu hoạch tương đối khá, nhưng vẫn phải dùng tiết kiệm một chút. Ta muốn đi Vân Thành đổi một chút luyện khí đan, còn các ngươi?”
Ngọc Mật cười nói: “Tại hạ dĩ nhiên cũng muốn đi mua luyện khí đan, chỉ là trong thị tập cũng có, huynh đài vì sao phải đi Vân Thành?”
Tử Vân Thù cười nói: “Giá rẻ a!” Hắn lại hỏi Bao Cốc: “Ngươi thì sao?”
Bao Cốc biết Tử Vân Thù nói những chuyện này chính là nói cho những cao thủ tọa trấn trong nhà gỗ nhỏ cách đó không xa nghe, diễn trò phải diễn trọn bộ, đỡ phải lộ chân tướng. Nàng lúc này đáp: “Ta có thể sống sót đi ra toàn bộ đều nhờ nhị vị sư huynh chiếu cố, đương nhiên là nhị vị sư huynh đi đâu, ta liền đi đó.”
Ba người bọn họ lập tức góp đủ linh thạch khởi động truyền tống pháp trận, dùng truyền tống pháp trận truyền tống đi Vân Thành.
Lúc bọn họ bước ra từ truyền tống pháp trận trong Vân Thành chính là đứng ở một cứ điểm truyền tống pháp trận của Thái Âm Môn.
Ở đây đệ tử Thái Âm Môn lui tới, người người hổn độn không ai nhìn bọn họ nhiều một cái.
Tử Vân Thù dẫn Bao Cốc cùng Ngọc Mật trực tiếp ra khỏi cứ điểm của Thái Âm Môn, rẽ qua mấy con đường, nhìn thấy không ai theo dõi mới nói: “Mạch linh khoáng này tuy rằng phẩm chất không cao, nhưng lượng đào được lại rất lớn, bọn họ cũng cực kỳ coi trọng, nên cuối cùng phái ba người tu tiên Nguyên Anh Cảnh tọa trấn. Vừa rồi lúc chúng ta đi ra còn có người tu tiên Nguyên Anh Cảnh dùng thần niệm tra xét chúng ta.”
Ngọc Mật cười nói: “Ba người tu tiên Nguyên Anh Cảnh tọa trấn, linh khoáng lại bị quỷ dị đào rỗng, ha ha! Lần này Thái Âm Môn chỉ sợ giận đến giơ chân! Tiểu Sư Thúc, ta thậm chí có thể nghĩ đến sau khi người của Thái Âm Môn phát hiện linh khoáng trống rỗng, trước tiên nghĩ đến chính là trong linh khoáng động có người nuốt riêng linh khoáng, sau đó tăng cường điều tra….”
Tử Vân Thù nói: “Tìm một chỗ đổi y phục, tắm rửa một chút.” Ba người các nàng mặc y phục ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn, đầy người vết bẩn khoáng động, bẩn đến giống như than.
Ngọc Mật đáp: “Hảo!”
Bao Cốc dĩ nhiên không ý kiến. Nàng theo sau Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật ra khỏi Vân Thành, thi triển khinh công chạy vội ra ngoài hơn – ba mươi dặm đường, yên lặng đi đến trong khe núi.
Đúng dịp tuyết tan, tuyết trên núi đều hóa thành nước, theo khe núi chảy xuống.
Tử Vân Thù bày một pháp trận ngăn trở với ngoại vi, lập tức thoát hết y phục trên người, nhảy vào dòng nước chảy xiết.
Ngọc Mật khôi phục dung mạo của bản thân, cởi ngoại bào bẩn không chịu nổi kích động nhảy vào trong nước.
Bao Cốc nhìn Tử Vân Thù đã khôi phục nguyên trạng nổi lên từ trong nước, lại nhìn nhìn Ngọc Mật ngâm mình trong dòng nước nơi địa hình bằng phẳng, do dự, xoay người sang chỗ khác, cởi y phục ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn xuống, bước xuống dòng suối nhỏ. Nàng nói: “Tuyết mới vừa tan, các ngươi cũng không sợ nước lạnh sao?” Chân của nàng chạm được nước liền thấy lạnh đến tận xương, lập tức vận động giảm lạnh, thích ứng một hồi mới phát hiện thì ra cũng không lạnh như trong tưởng tượng. Nàng không biết bơi, không dám xuống chỗ quá sâu, vì vậy ngồi xổm xuống ở một chỗ nước nông, cúi đầu rửa mặt.
Bao Cốc cúi đầu rửa mặt, chỉ nghe tiếng bọt nước ùm ùm vang lên. Nàng rửa mặt sạch sẽ giương mắt nhìn lên liền nhìn thấy Tử Vân Thù đang vui vẻ bơi lội trong nước, thỉnh thoảng còn nhảy lên mặt nước vài cái như cá chép vượt long môn. Thân thể trơn bóng mềm mại đẫy đà, Bao Cốc nhìn đến ngây ngẩng, thầm nghĩ: “Dáng người của Tiểu Sư Thúc quả thực rất đẹp.” Nàng lại nhìn Ngọc Mật, thấy Ngọc Mật đang nhìn bờ vai nghiêng lộ ra một nửa cửa Tiểu Sư Thúc. Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật cách không xa, nước cũng chỉ sâu đến ngực của nàng, nên nàng di chuyển đến gần Sư Tỷ.
Dòng nước chảy xiết, đem nàng đẩy đi. Cũng may nàng hiện tại đã có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, hơn nữa lại được Tiểu Sư Thúc truyền dại không ít công pháp, nàng vững vàng định trụ bản thân, từng bước đế gần Ngọc Mật.
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc ở trong nước dáng vẻ cẩn cẩn dực dực, không khỏi bật cười nói: “Ta là người tu tiên luyện hỏa hệ công pháp còn không sợ nước, ngươi lại sợ nước sao?”
Bao Cốc đáp: “Ta không biết bơi!” Lời của nàng còn chưa dứt, dưới chân dẫm lên một hòn đá liền trượt, ầm một tiếng liền ngã vào trong nước, dòng nước chảy xiết trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, nước băng lãnh ào ào chảy vào trong mũi miệng của nàng. Nàng hoảng hốt thất thố nhằm phía mặt nước, vừa định gọi: “Sư Tỷ cứu ta….” liền bị nước nhấn chìm, nàng vừa há miệng nước suối lại tràn vài mũi miệng, khiến nàng sặc đến vô cùng khó chịu, nàng lại càng thêm hoảng loạn. Nàng bị dòng nước cuốn đi, Bao Cốc luống cuống tay chân đạp nước, muốn làm cho Sư Tỷ chú ý, trong lòng nàng liều mạng kêu: “Sư Tỷ cứu ta…..” Liều mạng vung loạn tay chân muốn bắt lấy thứ gì đó.
Ngọc Mật khẽ mắng mộ tiếng: “Ngu ngốc!” Lập tức bơi đến chỗ Bao Cốc.
Cánh tay của nàng mới vừa vớt được Bao Cốc đang giãy dụa trong nước, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực tê rần. Nàng cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giận đến không chỗ phát tiết! Nàng cắn chặt răng ôm cổ Bao Cốc đang gắt gao níu lấy nơi nào đó trước ngực nàng, kéo theo Bao Cốc nổi trên mặt nước, từ trong nước nhảy lên bên bờ.
Bao Cốc đuối nước gây ra động tĩnh dĩ nhiên không tránh được nhận biết của Tử Vân Thù. Tử Vân Thù vừa muốn động thủ liền phát hiện Ngọc Mật đã vớt được Bao Cốc, sau đó liền thấy Bao Cốc thất kinh nắm chặt lấy ngực Ngọc Mật, nắm đến kéo hai khối trước ngực thật dài — Tử Vân Thù “ti” một tiếng, trong lòng nói: “Thế này chắc đau lắm a!” Lập tức bật cười. Nàng nhất thời cảm thấy may mắn vì bản thân không lao ra cứu Bao Cốc, nếu không, hiện tại sẽ không phải là nàng chê cười Ngọc Mật, mà là bị Ngọc Mật cười nhạo đến chết.
Ngọc Mật leo lên bờ, trước ngực đau đến không chịu được, cảm giác đã bị kéo đến bị thương. Nàng lớn tiếng quát: “Bao Cốc buông tay!”
Bao Cốc tiếp tục cố sức nhéo lấy chỗ đó, dường như sợ rằng bản thân lại bị đuối nước. Yếu hầu của nàng rất đau, xoang mũi cũng rất khó chịu, nàng cúi người liều mạng ho khan, nước mắt chảy ra, một chút cũng không nhận thấy bản thân đã nắm sai chỗ.