Ngọc Mật dùng nhích người ngọc bài gọi Đa Bảo Linh Hầu cùng Linh Nhi trở về, sau khi hội hợp liền xuất phát.
Các nàng còn chưa bước ra khỏi cửa viện của Truy Hồn Các liền bị cảnh tượng trước mặt kinh sợ.
Tọa giá của Truy Hồn Các Chủ đặt trong viện, trước sau tọa giá đứng tám vị kiếm tỳ thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ, hai bên tọa giá đứng hai vị hộ vệ cầm loan đao thực lực Nguyên Anh Mạt Kỳ thân mặc huyền bào, trước ngực thêu tú văn Truy Hồn Các.
Bao Cốc cùng Ngọc Mật thất kinh, hai người gần như đồng thời đang suy nghĩ: “Đây là đúng dịp Truy Hồn Các Chủ xuất môn hay là Truy Hồn Các Chủ cũng muốn đi cùng?”
Hai người các nàng đang muốn chào hỏi Truy Hồn Các Chủ liền nhìn thấy Ngọc Tu La bước lên tọa giá của Truy Hồn Các Chủ, hai vị thị tỳ đứng ở bên ngoài tọa giá mở cửa xe, nhấc mành lên, hai người các nàng mới nhìn đến bên trong tọa giá của Truy Hồn Các Chủ dĩ nhiên không có một bóng người.
Ngọc Tu La xoay người nói với Ngọc Mật cùng Bao Cốc đang kinh ngạc: “Suy nghĩ cái gì, đến đây!”
Ngọc Mật ngân ngẩn hỏi: “Đây không phải tọa giá của Truy Hồn Các Chủ sao? Ngươi xuất hành dùng tọa giá của sư phụ của ngươi không thích hợp đi?” Khí thế này, phô trương, hai mươi mốt cao thủ Nguyên Anh Cảnh đi theo a! Ngọc Tu La, cho dù ngươi là thiếu các chủ, thân phận địa vị cũng chưa cao đến mức có thể phô trương như Các chủ đi?
Ngọc Tu La sửng sốt, hỏi ngược lại: “Có cái gì không thích hợp?”
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Tu La như vậy liền biết Ngọc Tu La xuất môn cũng không ít lần dùng tọa giá của Truy Hồn Các Chủ, nàng ở Huyền Thiên Môn hưởng thụ quen đãi ngộ đặc biệt cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái chỉ là đối với Truy Hồn Các này ngay cả thiếu các chủ một lần xuất hành cũng có thể mang hai mươi mốt cao thủ Nguyên Anh Cảnh làm hộ vệ biểu thị khiếp sợ. Người biết thì nói đây là xuất môn du ngoạn, không biết còn tưởng rằng phải đi đánh nhau.
Ngọc Mật bị Ngọc Tu La hỏi ngược lại liền cứng họng.
Ngọc Tu La nhìn thấy Bao Cốc cùng Ngọc Mật không nói gì,, nàng suy nghĩ, nói: “Hai năm trước ta từng cùng lâu chủ Túy Hoa Lâu kết oán, hắn hạ lệnh không cho phép ta bước vào Túy Hoa Lâu, cho nên mỗi lần ta đi Túy Hoa Lâu đều dùng tọa giá của sư phụ ta mang danh nghĩa của sư phụ ta mà vào.”
Ngọc Mật cùng Bao Cốc nhất thời càng không nói gì, vậy cũng được sao! Truy Hồn Các Chủ cư nhiên đáp ứng!
Ngọc Tu La hỏi: “Không được sao?”
Bao Cốc lắc đầu, nói: “Quá phô trương rồi. Ngồi xa giá, đi quá nhanh phong cảnh ven đường đều bỏ lỡ.”
Ngọc Tu La nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt của Bao Cốc, nói thầm trong lòng: “Khuôn mặt này của ngươi mới phô trương.” Nàng nhảy xuống tọa giá nói: “Vậy liền đi thôi! Hôm nay trên phố cũng rất náo nhiệt, người tu tiên bình thường đóng cửa không ra ngoài đều xuất môn rồi.” Dứt lời, phân phó người đem tọa giá của Truy Hồn Các Chủ đặt trước cửa Túy Hoa Lâu, mười sáu kiếm tỳ đi trước, bốn vị hộ vệ Nguyên Anh Mạt Kỳ đi theo hộ vệ.
Ngọc Mật rất không nói nên lời, hỏi: “Ngọc Tu La, trong một ngày thế này ngươi lại đem tọa giá của sư phụ ngươi dừng trước đại môn Túy Hoa Lâu thực sự được sao?”
Ngọc Tu La nói: “Mỗi lần ta đến đều đem tọa giá dừng trước đại môn Túy Hoa Lâu, khi nào Hoa Tầm Nguyệt đem lâu chủ dụ lệnh thu hồi thì khi đó ta sẽ không dừng tọa giá trước đại môn nữa!” Đang nói chuyện, nàng liền đi đến trước cửa.
Ánh mắt Ngọc Mật rơi vào trên mặt Bao Cốc, hỏi: “Bao Cốc, ngươi không mang mạng che mặt sao?” Lúc đang nói chuyện thì nàng đã lấy ra mặt nạ đeo lên mặt mình. Dung mạo này của nàng trong Huyền Nguyệt Cổ Thành có thể có không ít người nhận thức, nếu như lộ diện chỉ sợ lại nổi lên phong ba không nhỏ.
Ngọc Tu La nói: “Mang mạng che mặt cái gì, lớn lên xinh đẹp phải khoe ra! Dựa vào cái gì mặt mình xinh đẹp lại cứ như không dám gặp người?”
Lời này là đâm vào lòng Bao Cốc. Nàng vẫn cảm thấy phụ mẫu cho nàng khuôn mặt, nàng lại dùng mạng che mặt giống như không thể gặp người quả thật rất có lỗi với phụ mẫu. Khuôn mặt là mặt tiền của một người, che giấu không dám gặp người thì còn gì lý thú! Nàng liền mang dung mạo này không hề che giấu mà ra cửa.
Ngọc Mật mang mặt nạ, không nhìn thấy tướng mạo. Linh Nhi, Ngọc Tu La, Bao Cốc ba người dáng vẻ một người càng xinh đẹp so với một người, Linh Nhi là dáng vẻ hoạt bát mười sáu mười bảy tuổi, khiến người yêu thích. Ngọc Tu La mang danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Huyền Nguyệt Cổ Thành vài chục năm, bất cứ lúc nào xuất hiện tất nhiên đều tạo ra oanh động. Về phần Bao Cốc, hạ bệ của đệ nhất mỹ nhân, là cấp bậc yêu nghiệt.
Linh Nhi, Ngọc Tu La, Bao Cốc công thêm bốn hộ vệ, tròn bảy người tu tiên Nguyên Anh Cảnh, lại thêm thanh danh của Ngọc Tu La ở bên ngoài, người trên đường đều chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, không có người nào không có mắt dám đến sinh sự.
Bao Cốc vừa ra khỏi cửa liền cảm giác được bầu không khí trên đường không giống bình thường , nhai đạo vốn dĩ vắng vẻ sóng triều dũng động, hàng quán bên đường không ngừng vang lên tiếng rao. Mấy năm nay nàng kinh doanh buôn bán bảo vật qua tay rất nhiều, nhãn lực sớm đã luyện thành, thứ tốt hay xấu là chân phẩm hay thứ phẩm gần như chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra. Ánh mắt của nàng từ quầy hàng bên đường đảo qua, không có gì đáng xem trọng liền không hề quan tâm. Nàng nói với Ngọc Tu La: “Ngươi xuất môn mang nhiều hộ vệ như vậy, chỉ sợ không phải sĩ diện cùng nghi thức đi?”
Ngọc Tu La chẳng khi nào đã cầm một ngọc phiến tinh xảo trên tay mà thưởng thức. Nàng nghe được Bao Cốc hỏi, có vài phần xấu hổ dùng ngọc phiến để bên môi, thấp giọng nói: “Kẻ thù của ta rất nhiều, nếu như lặng yên xuất môn thì cũng thôi, công nhiên xuất môn thì phải mang hộ vệ, đặc biệt là đi Túy Hoa Lâu. Hai năm trước Hoa Tầm Nguyệt cầm trọng bảo đuổi giết ta đến tận cửa, nếu không phải sư phụ ta đúng lúc xuất thủ, mạng này của ta đã mất rồi.”
Bao Cốc hỏi: “Ngươi thế nào lại đắc tội lâu chủ Túy Hoa Lâu?”
Ngọc Tu La nháy mắt mấy cái, cười mà không nói.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Tu La không tiện nói, liền không hề truy vấn, nàng nói: “Ngươi cùng ta nói một chút về thịnh hội Túy Hoa Kỳ đi.”
Ngọc Tu La nhìn Bao Cốc, hỏi: “Ngươi đối với Túy Hoa Lâu có bao nhiêu hiểu biết?”
Bao Cốc nói: “Chỉ biết Túy Hoa Lâu là thế lực lớn thứ chín trong Huyền Nguyệt Cổ Thành, lâu chủ gọi Hoa Tầm Nguyệt, hoa khôi là Tuyết Mẫu Đơn, phương thức kinh doanh tương tự thanh lâu.”
Ngọc Tu La phốc một tiếng bật cười, nói: “Túy Hoa Lâu xác thực là thế lực đứng hàng thứ Huyền Nguyệt Cổ Thành, lâu chủ xác thực cũng là Hoa Tầm Nguyệt, bất quá hoa khôi hôm nay cũng không phải Tuyết Mẫu Đơn, mà là Phượng Khuynh Thành, phượng của Phượng Hoàng, khuynh thành của khuynh quốc khuynh thành. Túy Hoa Lâu không phải kinh doanh như thanh lâu gì, tuy có, nhưng còn xa hơn.”
Bao Cốc nói: “Nguyện lĩnh giáo.”
Ngọc Tu La nói: “Nếu chỉ là thanh lâu buôn bán, chỉ sợ vắng vẻ đã sớm đóng cửa. Ngươi đi đến Túy Hoa Lâu liền biết có bao nhiêu lớn, nó có thể được gọi là tiêu kim quật của tu tiên giới cũng không phải là không đạo lý. Túy Hoa Lâu tu luyện công pháp là song tu công, công phu trên giường là nhất tuyệt, ngoài tu luyện công pháp đệ tử Túy Hoa Lâu cũng vô cùng mềm dẻo, được xem như người cá mềm mại không có xương lại trơn trượt, công pháp ám sát giao thủ cự ly gần cũng rất cao.”
Ngọc Mật cười hỏi: “Ngọc Tu La, ngươi có từng lĩnh giáo qua công pháp của Túy Hoa Lâu?”
Ngọc Tu La nhướng mày, nói: “Công phu trên giường bản thiếu các chủ cũng không thích, về phần ám sát và giao đấu cự ly gần trái lại thỉnh thoảng cùng người của Túy Hoa Lâu thử một lần.” Khóe môi của nàng khẽ mím, nói: “Có điểm đáng khen.”
Ngọc Mật xưa nay hiếu chiến, nghe vậy liền hỏi: “Có gì đáng khen?”
Ngọc Tu La nói: “Tinh tuyệt xảo quyệt, thiếp thân quấn đấu, tựa như một con rắn quấn quít lấy ngươi chui tới chui lui, xuất kích từ góc độ không tưởng được khó lòng phòng bị. Bất quá, ta cùng đệ tử Túy Hoa Lâu giao thủ nhiều lần như vậy ngược lại cũng nghĩ ra một chút nguyên lý. Nếu như ngươi có hứng thú, đến đó có thể thử một lần.”
Ngọc Mật trái lại thật sự có vài phần hứng thú, nói: “Nga? Chẳng lẽ còn muốn đi sinh sự đánh một hồi?”
Ngọc Tu La nói: “Mấy lão già tọa trấn trong Túy Hoa Lâu, đi sinh sự sợ là không thoát thân được. Bất quá nếu có đủ linh thạch “Tiêu kim toái ngọc” (tiêu tiền để đập nát ngọc), kéo mấy đệ tử Túy Hoa Lâu vào phòng bức các nàng xuất thủ cũng có thể.” Nàng hạ giọng nói: “Một nghìn trung phẩm linh thạch liền có thể kéo một vị đệ tử Nguyên Anh Sơ Kỳ vào phòng.”
Mi tâm của Ngọc Mật khẽ nhíu, kinh hô: “Đắt như vậy!”
Ngọc Tu La nói: “Một nghìn trung phẩm linh thạch là mua mạng! Nếu ngươi có bản lĩnh đem đệ tử kia giết chết ở bên trong, người của Túy Hoa Lâu tuyệt không tìm ngươi làm phiền nửa điểm, muốn trách cũng chỉ có thể trách đệ tử kia thực lực không đủ, không cách nào tự bảo vệ mình. Bất quá xuất phát từ lo lắng bảo vệ đối với môn hạ đệ tử, Túy Hoa Lâu chỉ chấp nhận những khách nhân cảnh giới không chênh lệch nhiều, hoặc là thấp hơn so với đệ tử đó.” Nàng nháy mắt với Ngọc Mật, nói: “Với thực lực của ngươi sợ là chỉ có thể cùng đệ tử Trung Hậu Kỳ của Túy Hoa Lâu so chiêu. Trung kỳ là một nghìn năm trăm trung phẩm linh thạch, Mạt Kỳ là ba nghìn trung phẩm linh thạch. Đệ tử Túy Hoa Lâu “Tiêu kim toái ngọc” Xuất phát từ tự bảo vệ mình khó tránh khỏi sẽ có lúc làm khách nhân bị thương, cho nên chỉ cần giữ mạng, mặc kệ đả thương hay không đả thương.”
Ngọc Mật nhìn Ngọc Tu La cười như không cười hỏi: “Nói vậy ngươi là khách quen đến “Tiêu kim toái ngọc” của Túy Hoa Lâu đi.”
Ngọc Tu La dùng ngọc phiến che mặt, nhỏ giọng nói: “Chút tiền tiêu vặt của ta toàn bộ đều dùng vào việc này.”
Ngọc Mật không nhịn được cười.
Ngọc Tu La giật dây Ngọc Mật chờ Túy Hoa Kỳ thịnh hội kết thúc, để Ngọc Mật đi chơi đùa.
Ngọc Mật biểu thị nàng không có linh thạch.
Ngọc Tu La dùng khuỷu tay huých Ngọc Mật, ánh mắt càng không ngừng hướng Bao Cốc mà liếc đến. Ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngọc Mật đối với công phu quấn đấu của đệ tử Túy Hoa Lâu xác thực động tâm, khổ nỗi trong túi không tiền, lại không muốn xấu hổ hướng Bao Cốc mở miệng, vì vậy nói: “Quên đi!”
Bao Cốc đương nhiên là thấy ánh mắt của Ngọc Tu La, nhưng trên mặt một chút phản ứng cũng không có. Nàng hỏi: “Túy Hoa Lâu còn kinh doanh thứ gì?”
Ngọc Tu La thuộc như lòng bàn tay hướng Bao Cốc nhất nhất nói ra.
Bao Cốc nghe xong trong lòng đã có tính toán. Nói chung chính là một câu nói, chỉ cần ngươi có linh thạch trong Túy Hoa Lâu liền có tất cả những thứ ngươi muốn hưởng thụ, dù cho ngươi muốn tu luyện đề thăng cảnh giới khảo nghiệm cũng có! Túy Hoa Lâu là tiêu kim quật, càng là quan hệ nô dịch cùng bị nô dịch. Loại địa phương này khiến nàng hơi có chút không thích. Trong Huyền Thiên Môn có cạnh tranh, có mạnh yếu khác nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một ít tranh chấp ức hiếp và vân vân, nhưng trên tổng thể vẫn là thầy trò thân hữu quan hệ, ở vào quan hệ bình đẳng hòa thuận. Túy Hoa Lâu dùng linh thạch làm nguyên tắc chí thượng, cùng Huyền Thiên Môn tuyệt nhiên bất đồng. Nàng không thích liền có một chút không muốn đi, nhưng thấy Ngọc Tu La hăng hái bừng bừng, Sư Tỷ tựa hồ cũng có chút động tâm, mà ngay cả tiểu Linh Nhi cũng vẻ mặt hiếu kỳ dĩ nhiên nàng không thể bởi vì một mình bản thân mà phá hủy hăng hái của mọi người, hơn nữa nhìn sự khác biệt của thế giới cũng là một loại tu luyện.
Nàng mơ hồ có chút không thích Ngọc Mật đi tìm người quấn đấu luận bàn, nhưng lại sâu sắc hiểu được Sư Tỷ nàng là một cuồng nhân luyện võ, phỏng chừng cho dù đi cũng chỉ là tìm người luận bàn, không có chuyện khác phát sinh, nên một tia không thích ý kia cũng phai nhạt. Nàng cầm túi trữ vật, lấy hai vạn trung phẩm linh thạch cùng hai nghìn cực phẩm linh thạch bỏ vào đưa cho Ngọc Mật. Lại đem một nhẫn trữ vật khác có chứa một số đan dược linh trân cùng một vạn trung phẩm linh thạch cùng mấy trăm cực phẩm linh thạch đưa cho Linh Nhi.
Ngọc Tu La thấy thế che miệng cười không ngừng.
Ngọc Mật vỗ trán, mặt mang xấu hổ quẫn bách nói: “Lát nữa ngươi giúp ta trả tiền là được rồi.”
Linh Nhi nói một câu: “Cảm ơn!” Vui mừng nhận lấy, nhìn thấy bên trong không hề ít thứ, có một lọ đan dược nàng vẫn chưa từng thấy qua. Nàng lấy đan dược mở nhìn thử, thình lình nhìn thấy bên trong có một viên cực phẩm Tuyết Nhan Đan, lúc này kinh hỉ hô lên: “Trời ạ, Tuyết Nhan Đan! Ngọc Mật tỷ tỷ, Tuyết Nhan Đan! Bao Cốc!”
Ngọc Mật kinh ngạc đến khoa trương, nghe được có Tuyết Nhan Đan lập tức không thèm chối từ tiếp nhận túi trữ vật của Bao Cốc đưa nàng nhìn vào bên trong nhưng tất cả đều là linh thạch, linh thạch chất thành núi nhưng một viên đan dược cũng không có! Nàng ngây ngẩn một chút, ngơ ngác hỏi: “Tuyết Nhan Đan đâu?” Lại phát hiện Bao Cốc căn bản không hề phản ứng nàng mà trực tiếp đi về phía trước.
Linh Nhi đem Tuyết Nhan Đan đổ ra cầm giữa ngón tay, nói một câu: “Ngọc Mật tỷ tỷ, nhìn xem!” Sau đó bỏ vào trong miệng, tại chỗ phục dùng. Tuyết Nhan Đan vào miệng liền tan, nàng chỉ cảm thấy một cổ lương khí lan tỏa, hóa thành khí tức tinh thuần rót vào trong kinh mạch dũng mãnh vào trong da thịt. Vì Bao Cốc luyện đan nàng quanh năm ăn đan dược, nhưng chưa thấy loại đan dược nào sau khi ăn vào có thể giống như Tuyết Nhan Đan khiến kẻ khác cảm thấy phiêu nhiên miểu miểu, cảm giác giống như thoát thai hoán cốt. Đối với tu luyện của nàng cũng không có nửa phần tăng trưởng nhưng lại khiến nàng cảm thấy quanh thân ngưng kết gì đó, gân mạch da thịt dưới tác dụng của đan dược tựa hồ có chút biến hóa. Loại biến hóa này nàng tra không được, chỉ là một loại cảm giác vi diệu mơ hồ.
Ngọc Mật cầm túi trữ vật có linh thạch xếp thành núi, nhìn Linh Nhi đem Tuyết Nhan Đan ăn vào trong miệng, nàng biết Bao Cốc chính là cố ý! Bao Cốc đơn thuần năm đó đã trở nên xấu xa! Ngọc Mật ngược lại cũng không gấp. Trong tay Bao Cốc có Tuyết Nhan Đan, còn có thể thiếu phần của nàng? Nàng yên lặng đem túi trữ vật có chứa lượng lớn linh thạch thu vào vòng ngọc trữ vật.
Đa Bảo Linh Hầu thấy Linh Nhi có Tuyết Nhan Đan ăn, lúc này từ vai của Linh Nhi nhảy đến trên vai Bao Cốc, “chi” kêu to một tiếng, trông mong nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc quay đầu lại nhìn Đa Bảo Linh Hầu, hỏi: “Ngươi là một con hầu tử ăn Tuyết Nhan Đan làm gì?”
Đa Bảo Linh Hầu gấp đến độ chi chi kêu to.
Linh Nhi cười đến che miệng.
Bao Cốc trêu đùa ai cũng sẽ không trêu đùa con Tiểu Hầu Tử trung thực này, nàng nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu thật sự muốn ăn liền từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra bình ngọc có bốn viên Tuyết Nhan Đan lấy ra một viên cho vào một bình ngọc khác sau đó đưa cho Đa Bảo Linh Hầu.
Đa Bảo Linh Hầu đang cầm bình ngọc Bao Cốc cho nó, mở ra, vừa nhìn vào trong nhất thời vui mừng quát to một tiếng, phá vỡ hư không biến mất tại chỗ.
Bao Cốc quay đầu nhìn về phía Linh Nhi, hỏi: “Chẳng lẽ nó tìm đạo lữ?”
Linh Nhi hai mắt ngẩn ngơ, nói: “Không phải đâu. Nó không phải thiên địa linh loại một giới với chúng ta, một con đã hiếm thấy, tìm đâu ra một con mẫu Đa Bảo Linh Hầu? Có lẽ là nó làm một con hầu tử nên xấu hổ ăn Tuyết Nhan Đan trước mặt mọi người?”
Bao Cốc vừa nghĩ, cũng phải.
Ngọc Mật muốn khóc: ngay cả Tiểu Hầu Tử cũng có Tuyết Nhan Đan, ta không có!
Ngọc Tu La cười đến vai run rẩy, ngọc phiến để bên môi cười nói: “Ngọc Mật, ngươi bị Bao Cốc đày vào lãnh cung rồi, trong lòng nàng ngươi còn không bằng một con khỉ!”
Ngọc Mật đáng thương nhìn Bao Cốc hỏi: “Thật sự thật sự không có?”
Bao Cốc “ân?” một tiếng, dừng bước quay đầu lại nhìn Ngọc Mật hỏi: “Sư Tỷ cũng muốn Tuyết Nhan Đan sao? Nói một câu dễ nghe đi.” Sắc mặt của nàng giống như bình thường, ngay cả ngay cả nhãn thần cũng nghiêm túc, nhìn không ra chút nào trêu đùa.
Ngọc Mật: “…….” Xong, đây là thật sự học xấu ! Ai dậy đấy! Ra đây, ta cam đoan đánh chết ngươi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngọc Mật, đi đánh chết Yêu Thánh đi!