Yêu Thánh sắc mặt tái nhợt vẻ mặt chán chường đi ra, cả người uể oải.
Người ở đây thấy thần sắc Yêu Thánh như vậy trong lòng liền chìm xuống đáy cốc.
Tử Vân Thù hét thảm một tiếng: “Không cứu được sao?”
Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch nhìn thấy dáng vẻ Yêu Thánh như vậy trong lòng càng nặng đến băng điểm.
Ngọc Mật lo sợ không yên nhìn Yêu Thánh, Yêu Thánh chứng thực suy đoán của bọn họ./
Yêu Thánh nói: “Ta cứu không được nàng!”
Ngọc Mật nghe được Yêu Thánh nói, như bị sét đánh. Đầu óc “ong” một tiếng, trống rỗng.
Tử Thiên Quân thực sự chịu không nổi đả kích khi Bao Cốc chết đi, hắn giãy dụa hỏi một câu: “Đã chết sao?”
Phong Dịch càng thêm đau lòng, hận không thể đem hung thủ tóm ra trăm nghìn kiếm róc xương lốc thịt nhưng hung thủ lại là bản thân Bao Cốc, điều này làm cho hắn nghẹn trong lòng, không thể phát tiết khuôn mặt vốn dĩ có chút tuấn tú đều nữu khúc. Đệ tử hắn rất xem trọng, rất hài lòng, rất đắc ý trong Huyền Thiên Môn cứ như vậy mà không còn! Việc này giống như hắn cầm một cái trứng vàng mỗi ngày tỉ mỉ che chở, cẩn thận thủ hộ, chờ nở ra một con kim Phượng Hoàng, kết quả, “rắc’ một tiếng, cái trứng kia tự mình lăn xuống vỡ vụn rồi! Phong Dịch thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!
Yêu Thánh nhìn thấy phản ứng của bọn họ, biết bọn họ chấp nhận rồi, nói: “Nàng không chết.”
Phong Dịch vốn dĩ còn đang vô cùng đau đớn, vừa nghe không chết nhất thời vui vẻ, lại đối với lời nói làm hắn ngộ nhận lúc nãy của Yêu Thánh cảm thấy phẫn nộ, cho du hắn có kính trọng Yêu Thánh hơn nữa thì lúc này cũng nhịn không được bật thốt lên mắng to một tiếng: ” Ta khái!”
Trong lòng Tử Vân Thù lo lắng an nguy của Bao Cốc. Nhưng Phong Dịch mắng Yêu Thánh quá chói tai, nàng tức giận đến nhấc chân cố sức đá lên đùi Phong Dịch, nộ hoán: “Ngươi mắng ai đấy!”
Phong Dịch trước mặt tiểu sư muội khiến người yêu thích lại người oán hận vốn là không nửa điểm tính tình, bị đá một cước cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Bao Cốc rốt cuộc thế nào rồi?” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Ngọc Mật hướng phía bên trong phóng đi. Sau đó thiên hồ Linh Nhi, Tử Thiên Quân, Tử Vân Thù đều đi theo, hắn cũng lập tức theo vào.
Ngọc Mật đối với bố cục biệt viện của Tử Vân Thù cũng không quen thuộc, không biết Bao Cốc đã được sắp đặt ở nơi nào, nhưng có khứu giác linh mẫn của Linh Nhi dẫn đường, liền đi theo Linh Nhi một đường chạy gấp, đi tới đan phòng nhìn thấy bên trong phòng đan phòng còn có một phiến cửa bí mật lúc này đang nửa khép nửa mở, một cổ khí tức khiếp người khiến kẻ khác kinh cụ mang theo vô tận uy thế từ bên trong tràn ra.
Uy khí kia chậm rãi lan tỏa, làm cho người ta cảm giác tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận kinh sợ, khí tức nhiếp hồn kia tựa như một thanh kiếm vô tình sắc bén cắm thẳng vào lòng người. Kiếm kia, dường như uống qua vô số máu tươi, kết liễu qua vô số tính mệnh, khiến nó tảm ra một loại sát khí cực cụ hung uy. Lại dường như một vị vương giả bễ nghễ, cho dù là đứng sừng sững một chỗ bất động cũng làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác thần phục cùng vô lực khó có thể chống cự.
Khí thế này, kiếm ý này, khiến Ngọc Mật trong nháy mắt nghĩ đến Huyền Thiên Kiếm!
Chính là thanh kiếm này hoàn toàn cải biến số phận ngũ linh căn của Bao Cốc! Nó vẫn nằm trong cơ thể Bao Cốc, mấy lần cứu tính mệnh Bao Cốc, được Bao Cốc ôn dưỡng, mượn nó tu luyện.
Lẽ nào lúc này đây Huyền Thiên Kiếm lại cứu Bao Cốc?
Huyền Thiên Kiếm là kiếm của tổ sư gia truyền xuống, là truyền thừa của tổ sư gia, kiếm có linh hồn, kiếm chủ ở vào nguy nan, Huyền Thiên Kiếm tương trợ là chuyện hợp tình hợp lý.
Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau một cái.
Tử Vân Thù nhìn bên trong, lại quay đầu nhìn về phía Yêu Thánh đi theo phía sau, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là Huyền Thiên Kiếm sao?”
Sắc mặt Yêu Thánh trầm ngưng gật đầu, “Ân” một tiếng, thần sắc là từ không có chuyển sang ngưng trọng.
Tử Vân Thù nhìn thấy sắc mặt của Yêu Thánh, dâng lên một loại dự cảm không rõ, hỏi: “A Thánh, Bao Cốc nàng… Kiếm này… Có phải hay không rất bất lợi đối với nàng?”
Ngọc Mật rất muốn bước vào nhìn Bao Cốc rốt cuộc thế nào rồi, nhưng sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm khiến nàng chỉ có thể đi đến cửa căn bản không thể bước về phía trước thêm bước nào nữa.
Đó là một loại sức mạnh khiến nàng không dám có nửa phần lỗ mãng, nếu nàng dám tiến về phía trước một bước nữa, sức mạnh của thanh kiếm kia ngay lật tức cắt nát nàng. Di chỉ Linh Vân Phong, hung uy của Huyền Thiên Kiếm, Huyền Thiên Môn mấy vạn năm trước có vô số xương trắnh táng thân dưới Huyền Thiên Kiếm chết đi một cách vô cùng thảm liệt, ai dám tái bỏ qua chuyện đó?
Yêu Thánh không lên tiếng.
Tử Vân Thù gọi: “A Thánh.”
Yêu Thánh: “Nói Kiếm kia sức mạnh quá lớn, ta khó kháng được. Ta hóa thần chân thân đem Bao Cốc bao vây trong đó muốn dùng tự thân bản mạng tinh nguyên chân huyết nàng, lại không ngờ trong cơ thể nàng đột nhiên bạo phát ra kiếm uy này, nếu không phải ta cảm thấy được nguy hiểm đúng lúc rời khỏi, chỉ sợ đã táng thân trong đó.”
Tử Vân Thù bị hù dọa sắc mặt đều trắng, khẩn trương hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
Yêu Thánh lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
Sắc mặt Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch đại biến. Yêu Thánh a, đây chính là tuyệt đại cao thủ Động Huyền Kỳ, cư nhiên thiếu chút nữa… Chết dưới Huyền Thiên Kiếm.
Có Huyền Thiên Kiếm cản trở, ngay cả Yêu Thánh cũng thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, còn ai có thể ra tay cứu Bao Cốc? Trông cậy vào Huyền Thiên Kiếm cứu? Sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm ngay cả Yêu Thánh Động Huyền Kỳ đều kháng không được, huống hồ là Bao Cốc mới Trúc Cơ cửu giai! Cho dù Huyền Thiên Kiếm theo Bao Cốc, nhận thức Bao Cốc là chủ nhân, nhưng mà hiện tại Bao Cốc căn bản không có sức mạnh khống chế Huyền Thiên Kiếm. Nàng cùng Huyền Thiên Kiếm trong lúc đó chênh lệch lớn đến Huyền Thiên Kiếm lũ lũ kiếm uy cũng có thể nghiền chết nàng. Cho dù Huyền Thiên Kiếm thông linh, nó cũng chỉ là một thanh kiếm dùng để giết người, không phải đại phu cứu người, có thể cam đoan nó khống chế sức mạnh vừa đúng sao? Huống hồ một thanh kiếm chuyên giết người làm chuyện của đại phu, cứu người, nó làm thế nào cứu?
Mấy người ở đây rốt cục biết vì sao Yêu Thánh lại có dáng vẻ bi thảm như vậy rồi. Hữu tâm vô lực, mà Bao Cốc lại ngàn cân treo sợi tóc.
Tử Thiên Quân, Phong Dịch, Tử Vân Thù, Yêu Thánh tất cả đều trầm mặc. Sự tình đến nước này, Bao Cốc sống hay chết chỉ có thể xem tạo hóa của nàng.
Ngọc Mật nghiên đầu, đem tầm mắt dời xuống, rơi vào Đa Bảo Linh Hầu đang lui ở cửa trông mong nhìn về phía mật thất bị kiếm khí bao phủ, nàng gọi một tiếng: “Tiểu Hầu Tử.”
Đa Bảo Linh Hầu “chi” một tiếng đáp lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Mật.
Ngọc Mật nói: “Ngươi theo Huyền Thiên tổ sư gia nhiều năm, đối với kiếm này có hiểu biết đi, Bao Cốc hiện tại là tình huống gì? Nàng còn có cứu được, đúng không?”
Tử Thiên Quân, Phong Dịch ánh mắt nhất thời sáng lên, đúng vậy còn có con Đa Bảo Linh Hầu này ở đây!
Phong Dịch ngồi xổm xuống trước mặt Đa Bảo Linh Hầu, nói: “Hầu huynh, ngươi khẳng định có biện pháp, nhanh, lập tức ngẫm lại, mạng nhỏ của Bao Cốc ngay trong tay ngươi.”
Đa Bảo Linh Hầu “chi” một tiếng, vò đầu, sau đó lại lắc đầu, ủy khuất xèo hay tay biểu thị nó không có cách nào.
Linh Nhi nắm đuôi Đa Bảo Linh Hầu đem nó xách ngược lên, giương tay giả vờ muốn đánh cái mông đỏ của Đa Bảo Linh Hầu.
Móng vuốt của Đa Bảo Linh Hầu lập tức che cái mông khỉ lại , “chi” một tiếng thét chói tai, thân thể xoay lại liền từ trong tay Linh Nhi thoát ly chạy ra ngoài, nó nhảy lên vai Ngọc Mật, dùng thần niệm truyền âm: “Không tốt, không biết xấu hổ!”
Tử Thiên Quân trầm giọng hỏi: “Không tốt là thế nào?”
Đa Bảo Linh Hầu lần thứ hai truyền âm: “Cửu tử nhất sinh chi mệnh.”
Thần niệm truyền âm, cũng có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng khó chịu của nó.
Linh Nhi nhíu mày, làm bộ lại muốn đánh cái mông của Đa Bảo Linh Hầu, hung tợn hô lên: “Tiểu Hầu Tử, ít khoe khoang khó hiểu đi, nói thẳng Bao Cốc hiện tại là tình huống gì! Vì sao là cửu tử nhất sinh chi mệnh?”
Đa Bảo Linh Hầu nghiêng đầu khỉ suy nghĩ một chút nên nói từ đâu. Từ trước đến nay nó luôn hoạt bát nhưng hôm nay vì lo lắng cho Bao Cốc cũng hiếm thấy trở nên trầm trọng, thần niệm truyền âm nói: “Lúc Bao Cốc ở Trúc Cơ Nhị Giai đã từ bỏ con đường tu luyện thần hồn như các ngươi, sửa thành kiếm tu chi lộ, bắt đầu dung luyện sức mạnh Huyền Thiên Kiếm. Theo lý, nàng chỉ cần hảo hảo mà dung luyện, từng chút hấp thu sức mạnh Huyền Thiên Kiếm đạt được cảnh giới nàng cùng kiếm hợp nhất liền có thể dùng kiếm trấn thân, dùng thân chứng đạo, sẽ trở thành thân tiên kiếm.Đâu cũng là con đường năm đó chủ nhân đã đi, kiếm hóa thân, thân hóa kiếm, thân là kiếm, kiếm là thân, thân hóa vạn kiếm, kiếm đúc vô địch thân, tung hoành thiên hạ khó gặp địch thủ.”
Tử Thiên Quân hỏi: “Vậy hiện tại?”
Đa Bảo Linh Hầu nói: “Máu trong cơ thể Bao Cốc đều chảy khô, đứng giữa ranh giới sinh tử, Huyền Thiên Kiếm khổ chờ vài vạn năm, đến lúc linh lực cũng sắp hao hết mới chờ được người thích hợp trở thành kiếm chủ, hơn nữa hiện tại Huyền Thiên Kiếm cùng Bao Cốc đã bắt đầu dung hợp nó dĩ nhiên không muốn buông tha Bao Cốc chờ kiếm chủ kế tiếp vốn dĩ không biết có thể chờ được hay không, nên lựa chọn hiện tại cứng rắn cùng Bao Cốc dung hợp. Ta là nhìn chủ nhân luyện thành thanh kiếm này, đối với nó rõ như lòng bàn tay. Chủ nhân luyện nó chỉ dùng để dung hợp kiếm thân, đương nhiên là sẽ không khiến nó có chủ ý kiến của mình, chủ nhân phân ra một lũ thần hồn tinh phách tế luyện thành kiếm linh. Lũ thần hồn của chủ nhân biến thành kiếm linh chờ tìm được truyền nhân chờ đợi rất lâu, tìm rất lâu, đến lúc linh lực hao hết mới tìm thấy Bao Cốc, cứ thế sau khi đem Huyền Thiên Kiếm truyền cho Bao Cốc liền tan biến. Huyền Thiên Kiếm là linh kiếm, kiếm linh của nó đã không còn, nhưng nó là thứ có thể dung nhập huyết nhục chi khu, linh kiếm có sinh mệnh, bản năng sinh tồn cơ bản nhất vẫn phải có.”
Phong Dịch nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ý của người là?”
Đa Bảo Linh Hầu nói: “Nếu như Bao Cốc đủ mạnh để có thể sống tiếp, như vậy là nàng đã dung hợp được Huyền Thiên Kiếm. Nếu như Bao Cốc không đủ mạnh, chống đỡ không được, có nghĩ là Huyền Thiên Kiếm dung hợp nàng, nói cách khác tương đương với đem Bao Cốc nắm vào trong kiếm lô đem Huyền Thiên Kiếm một lần nữa tế luyện, khiến Huyền Thiên Kiếm trở nên càng mạnh hơn, mà Bao Cốc hoàn toàn từ trong thiên địa biến mất. Nếu Bao Cốc vận khí tốt một chút còn có thể còn lại một chút thần hồn ý thức dung nhập trong Huyền Thiên Kiếm trở thành kiếm linh, bất quá, nàng bởi vì là tu luyện tiên kiếm chi đạo, cảnh giới lại thấp, thần hồn ý thức đều rất yếu phỏng chừng khả năng hoàn toàn tiêu tán là rất lớn, cho dù không tiêu tan thì tối đa cũng chỉ còn lại một lũ ý thức tàn niệm không trọn vẹn. Từ khoảng cách thực lực giữa Bao Cốc và Huyền Thiên Kiếm, ta cảm thấy Bao Cốc không có khả năng dung hợp được Huyền Thiên Kiếm.”
Ngọc Mật hô lên: “Tiểu Hầu Tử, cứu nàng!”
Tử Thiên Quân hỏi: “Có biện pháp nào không?”
Đa Bảo Linh Hầu vò đầu, lại dùng lực lắc đầu. Nó truyền âm nói cho bọn họ, nó cứu không được Bao Cốc, ai đi cứu người đó chết. Cửa ai sinh tử này chỉ có thể dựa vào bản thân Bao Cốc.
Chuyện xảy ra trước mắt, tình trạng này khiến bọn họ ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
Bất lực, chỉ có thể trông mong mà nhìn, chờ đợi kết cục cuối cùng đến.
Ngọc Mật ngơ ngác nhìn mật thất bị Huyền Thiên Kiếm phong bế. Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, hơn nữa không nghĩ đến bốn năm trước nàng cùng Bao Cốc gặp mặt lại rất có thể trở thành lần gặp mặt cuối cùng, không nghĩ tới Bao Cốc có thể sẽ chết thậm chí ngay cả thần hồn đều không còn – cho dù lưu lại một nửa điểm tàn niệm, cũng trốn không thoát số phận bị phong ấn trong Huyền Thiên Kiếm.
Bao Cốc tự sát chưa chết, lại phải đối mặt số mệnh bi thảm như vậy, sai lại tàn nhẫn như vậy.
Nếu như nàng đối với Bao Cốc tốt một chút, có phải hay không Bao Cốc sẽ không đi đến hôm nay.
Nhưng trên đời không có nếu như, chuyện đã xảy ra chính là tất nhiên. Quay ngược thời gian, ai cũng không có biện pháp thay đổi. Duy nhất có thể liều mạng tranh thủ , chỉ có tương lai.
Ngọc Mật cắn răng một cái, xuất ra bản mạng bảo kiếm, điều động sức mạnh toàn thân đem chiến ý điều động đến cực hạn phóng đến mật thất! Nàng thà chết cũng không thể để Huyền Thiên Kiếm dung nạp Bao Cốc!
Khí tức của Ngọc Mật biến đổi, Tử Thiên Quân nháy mắt cảm nhận được, Yêu Thánh, Phong Dịch ở bên cạnh cũng đồng thời xuất thủ trong nháy mắt ngăn Ngọc Mật lại.
Yêu Thánh trầm giọng quát: “Ngươi hiện tại xông vào, không chỉ đem bản thân táng vào trong đó, mà ngay cả một tia hy vọng cuối cùng của Bao Cốc cũng sẽ đứt trên tay ngươi! Ngọc Mật, chuyện duy nhất ngươi có thể làm lúc này chính là chờ! Tự sát là lựa chọn của nàng, bất luận hậu quả cùng trả giá, đều chỉ có thể chính nàng gánh lấy.”
Tử Vân Thù ôm lấy Ngọc Mật không cho Ngọc Mật xông vào. Nàng mắng: “Bảo ngươi trở về ngươi không trở về, khuyên ngươi nhiều lần như vậy ngươi đều có thể ngoan tâm, hiện tại mới đến quan tâm mới xông vào thì có ích lợi gì. Không phải ngươi không yêu nàng sao? Không phải ngươi không thích nàng sao?”
Ngọc Mật thê lương hô lên: “Nhưng nàng không thể chết được a! Nàng thế nào có thể chết? Tiểu Sư Thúc, ngươi nói cho ta biết, nàng thế nào có thể chết! Nàng là một người như vậy, dáng người như vậy, dung nhan như vậy, tài hoa như vậy, nàng bản lĩnh như vậy, nàng chói mắt là thế, hôm nay nàng vẫn chưa trưởng thành, nàng vừa mới lớn lên không được mấy năm, lại phải chết đi sao? Sao lại tàn nhẫn như vậy!” Nàng cố sức nắm lấy quần áo Tử Vân Thù dường như muốn đem Bao Cốc lưu lại, nàng lớn tiếng hô lên: “Ta cũng chỉ có một sư muội này, bao nhiêu lần vào sinh ra tử, bao nhiêu gắn bó, bao nhiêu gian khổ cùng nhau vượt qua, sống nương tựa lẫn nhau, lại bởi vì đối phương khổ sở bao nhiêu năm, nàng làm sao có thể chết!”
Yêu Thánh nhìn Ngọc Mật kéo quần áo Tử Vân Thù thành một đoàn, sợ Ngọc Mật kích động làm bị thương miếng thịt trong lòng nàng, lập tức đem Tử Vân Thù từ đích Ngọc Mật cứu ra, nói: “Sống hay chết bây giờ còn chưa xác định, ngươi nóng lòng cái gì? Bao Cốc phúc duyên thâm hậu, không phải người đoản mệnh. Huyền Thiên tổ sư gia truyền Huyền Thiên Kiếm cho nàng, chưa hẳn là không phòng đến một ngày Huyền Thiên Kiếm phệ chủ! Huyền Thiên Kiếm cường thịnh trở lại, dù sao chỉ có bản năng không linh trí, Bao Cốc cho dù suy yếu hơn nữa, tốt xấu gì nàng bây giờ còn là kiếm chủ, có hồn phách ý thức hoàn chỉnh, trong thức hải của nàng còn có ta, Tử chưởng môn, Phong Dịch, Nam Sơn Nhất Kiếm kết xuống trùng trùng cấm chế thủ hộ thần hồn của nàng, Huyền Thiên Kiếm chưa hẳn đã có thể động được thần hồn của nàng. Nếu Huyền Thiên Kiếm thật sự tổn hại đến thần hồn của nàng, kết ấn bọn ta kết xuống Linh Hải sẽ có cảnh báo, ta cùng với Nam Sơn Nhất Kiếm liên thủ, chưa chắc sẽ không thể cứu được thần hồn của nàng, có Niết Bàn Đan, có Nguyên Anh quả, có nguyên thần quả, ngươi sợ cái gì? Tu luyện nhiều năm như vậy cùng hung hiểm làm bạn chính là kỳ ngộ đạo lý, lẽ nào ngươi còn không hiểu được?”
Yêu Thánh từ trước đến nay ôn nhu đột nhiên giáo huấn người khác, khiến Tử Vân Thù đều nhìn choáng váng. Nàng chưa bao giờ biết A Thánh nhà nàng còn có thể lớn tiếng như vậy, tốc độ nói nhanh như vậy, thần sắc có thể nghiêm túc sắc bén như vậy. Tử Vân Thù thấy Yêu Thánh tâm tình kích động càng thêm minh diễm câu nhân, trong lòng kích động nghĩ thầm: “Ai nha, A Thánh, ngươi quá mê người rồi!” Sau đó lại ý thức được Bao Cốc sinh tử chưa rõ, Ngọc Mật tìm cái chết, bản thân lại hoa mắt si mê! Nhưng A Thánh nhà nàng giáo huấn Ngọc Mật lại khiến nàng giống như ăn phải thuốc an thần cảm thấy Bao Cốc không có việc gì, A Thánh nhà nàng chưa bao giờ nói mà không nắm chắc, nói có năm phần chắc chắn thì chính là có đến bảy phần, nói có bảy phần thì đó là còn cứu được. Cùng lắm thì dùng Niết Bàn Đan làm lại từ đầu đi, dù sao thì nàng là người ăn Niết Bàn Đan mà sống lại, để Bao Cốc đi con đường nàng tường đi cũng không tệ.
Mặc dù Tử Vân Thù đã bị Yêu Thánh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng bởi vì dáng vẻ ngày thường hảo, khí chất tốt, trên mặt cũng có thể giả vờ, nên vẻ mặt không có nửa điểm khác thường, chỉ có nhãn thần đem nội tâm tiết lộ. Nếu nhìn từ bên ngoài vào cũng chỉ nghĩ nàng đang lo lắng cho Bao Cốc.
Yêu Thánh đối với Tử Vân Thù cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, người nàng đặt trong tim cẩn thận che chở, thành thói quen lúc nào cũng trông chừng. Nàng giáo huấn xong Ngọc Mật liền theo thói quen quay đầu lại nhìn về phía Tử Vân Thù, nhìn thấy nhãn thần của Tử Vân Thù liền biết tiểu gia hỏa này tâm tư lại bay mất rồi. Trước mặt nhiều người như vậy, nàng dĩ nhiên sẽ không vạch trần Tử Vân Thù, tùy ý Tử Vân Thù mang vẻ mặt cao quý ngạo khí vô biểu tình ngẩn người.
Mấy năm nay, các nàng xem Bao Cốc như hài tử mà chăm sóc, hôm nay Bao Cốc sinh tử chưa biết, Yêu Thánh thật lo lắng Tử Vân Thù sẽ chống đỡ không được, lúc này thấy Tử Vân Thù ngẩn người, nàng thoáng thả tâm. Ngọc Mật không ít tính tình cùng thói quen đều là năm đó mới nhập môn đi theo Tử Vân Thù mà lây nhiễm, chỉ là kém thủ đoạn hơn Tử Vân Thù. Nếu như Tử Vân Thù kéo căng không được mà trở nên kích động, vậy tuyệt đối không thể chỉ đơn giản hai ba câu nói mà có thể trấn an được.
Yêu Thánh nhìn Ngọc Mật, nhìn Tử Vân Thù, lại nhìn mật thất bỗng nhiên có cảm giác bản thân như lão gà mái che chở bầy con.
Chuyện này, bọn họ hiện tại giúp không được gì, lại chưa tới lúc phải đi cứu thần hồn của Bao Cốc, bọn họ cũng chỉ có thể chờ, chờ Bao Cốc cùng Huyền Thiên Kiếm liều mạng phân thắng bại một sống một chết.
Yêu Thánh nói: “Đi thôi, bên ngoài chờ! Thù Nhi, ngươi đi một chuyến, mời Nam Sơn Nhất Kiếm đến, ta cùng với Nam Sơn Nhất Kiếm ở chỗ này thay Bao Cốc hộ pháp.”
Tử Vân Thù lấy lại tinh thần, lên tiếng, lập tức nhanh như gió đi mời Nam Sơn Nhất Kiếm.
Người khác có việc, có thể sẽ khó mời được Nam Sơn Nhất Kiếm. Bao Cốc gặp chuyện không may, Nam Sơn Nhất Kiếm sẽ không ngồi yên không để ý đến. Lúc này có đỉ năng lực để cướp người dưới Huyền Thiên Kiếm chỉ có Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Yêu Thánh.