Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch ở trong phòng vừa uống rượu vừa nói về chuyện Bao Cốc ra ngoài tạo ra oanh động cùng phản ứng của những đệ tử đời thứ nhất, đệ tử đời thứ hai. Hai người bát quái liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, đang nói là đệ tử đời thứ nhất nào nhìn thấy Bao Cốc là phản ứng gì, lại nói đến phản ứng của Bao Cốc vừa rồi lúc rời đi.
Phong Dịch nói: “Bao Cốc thật đúng là không giống với người bình thường. Nếu như người khác biết bản thân trở thành đệ nhất mỹ nhân, phải vuốt khuôn mặt soi gương vui mừng nửa ngày đi? Ta thấy Bao Cốc thế nào lại khó chịu giống như ăn phải chuột chết vậy chứ.”
Khuôn mặt Tử Thiên Quân vốn dĩ vốn hừng hực nhiệt tình bát quái trong nháy mắt trở nên không biểu tình, nói: “Ta nghĩ vẫn là bởi vì Ngọc Mật. Nàng là kẻ si tình! Ta nghĩ nàng gặp phải bình cảnh kết đan không được khó có thể bước vào Kim Đan kỳ chỉ sợ cũng là bởi vì ảnh hưởng của tình cảm.”
Phong Dịch nói: “Đã như vậy, liền thành toàn nàng cùng Ngọc Mật đi!”
Tử Thiên Quân nói: “Không phải ta muốn ngăn cản nàng! Thù Nhi cùng cửu giai thánh liên cùng một chỗ cũng không ảnh hưởng tu luyện, ngược lại là -” hắn dừng lại, nói: “Nếu Ngọc Mật chấp nhận Bao Cốc, ta trái lại bằng lòng thành toàn.”
Phong Dịch nói: “Vậy tại sao ngươi còn không cho Ngọc Mật gặp Bao Cốc?”
Tử Thiên Quân nói: “Một là hoa rơi hữu ý, một là nước chảy vô tình, đã vậy chi bằng đừng gặp, đỡ phải thương tâm.” Hắn nói đến đây, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một tia khác thường, hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi có cảm thấy có gì không thích hợp không? Tựa hồ có chuyện xảy ra.” Đang nói chuyện liền đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Phong Dịch cũng cảm giác được động tĩnh khác thường, nói: “Có Hồn Đăng cảnh báo, còn là Hồn Đăng của đệ tử đời thứ nhất!” Miệng hắn thảo luận, nhưng chân đã bước nhanh hướng bảo điện đặt Hồn Đăng phóng đi. Đệ tử đời thứ nhất Huyền Thiên Môn mỗi một người điều quý trọng, tiêu hao bao nhiêu tâm huyết của bọn họ mới bồi dưỡng được, mất người nào cũng là tổn thất lớn.
Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch mới vừa lao ra khỏi biệt viện liền thấy Yêu Thánh vội vàng chạy đến.
Yêu Thánh xưa nay kiên trì nhất phái đạm nhiên lúc này trên mặt một mảnh gấp gáp, hỏi: “Bao Cốc đi đâu rồi?”
Tử Thiên Quân cả kinh, hỏi: “Chuyện gì.”
Yêu Thánh gấp giọng nói: “Liên hoa huyết phù ta kết trên người nàng phá hủy, lúc này chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.”
Phong Dịch cùng Tử Thiên Quân sắc mặt đại biến! Trong số đệ tử đời thứ nhất Huyền Thiên Môn ai cũng có thể chết nhưng không thể là Bao Cốc a! Hai người bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bảo điện an trí Hồn Đăng, nhìn thấy trản Hồn Đăng của Bao Cốc còn sót lại một tia lữa cuối cùng vẫn chưa tắt. Hai người đồng thời thi pháp dùng một lũ khí tức của Bao Cốc lưu lại trong Hồn Đăng làm vật dẫn tra xét tung tích của Bao Cốc.
Rất nhanh, phía trên Hồn Đăng liền hiển hiện một mảnh họa cảnh mông lung.
Bao Cốc đang nằm trên một tảng đá ngã vào trong vũng máu, trong lòng ôm một quyển ngọc giản, bên cạnh còn có một thanh kiếm, nhìn nữa cảnh tượng xung quanh, rõ ràng là ngay cạnh dòng suối ở Thủy Thiên Bích không xa.
Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch gần như đồng thời rống một tiếng: “Đi!”
” Nhanh đi!”
Bằng tốc độ nhanh nhất hướng phía Bích Thủy Thiên chạy đến.
Yêu Thánh ở Huyền Thiên Môn nhiều năm như vậy, đối với sơn hình địa thế Huyền Thiên Môn rõ như lòng bàn tay, thấy quang cảnh cộng thêm Hồn Đăng biểu hiện tọa độ, đã biết Bao Cốc đang ở nơi nào, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Ba người gần như đồng thời rơi xuống cạnh dòng suối Bích Thiên Thủy. Nơi vốn dĩ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn dĩ nhiên lại không vào được! Phong Dịch vừa nhìn cảnh tượng trước mắt tựa hồ không khác gì trước đây rồi lại có chỗ không thích hợp nói không nên lời, liền biết ở đây bị Bao Cốc bày thủ đoạn, quát một tiếng: “Ta khái (tục), có pháp trận!” Pháp trận của Bao Cốc hắn đã lĩnh giáo qua! Trước mắt lại không có thời gian phá trận.
Yêu Thánh nhíu mày, sau đó thi triển mấy bước đi vào, liên tiếp rút ra vài trận kỳ, pháp trận bị phá!
Phong Dịch thầm nghĩ: “Lợi hại!” Trong hơi thở bỗng nhiên ngửi thấy một cổ hương khí thiên địa linh trân độc hữu lẫn trong mùi máu tươi, sau đó liền thấy Yêu Thánh đã đi đến chỗ Bao Cốc cách đó không xa.
Bao Cốc nằm trên tảng đá. Máu tươi nhiễm đỏ y phục của nàng, dưới thân cũng là một vũng máu. Sắc mặt của nàng tái nhợt, khí tức trên người yếu đến gần như sắp dò không được, vết thương trên cổ không còn máu chảy ra nữa. Chỉ sợ là máu đều chảy hết!
Khuôn mặt Phong Dịch nhất thời trắng bệch! Người tu tiên Trúc Cơ Kỳ, một thân máu huyết chảy hết, còn có thể cứu sao?
Yêu Thánh nhanh chóng thăm dò tình huống của Bao Cốc, phát hiện hơi thở đã tắt, chỉ còn lại một chút độ ấm trong lòng ngực, một chút sức sống chưa tận. Nàng cầm bảo kiếm bên cạnh cắt cổ tay mình, đem máu huyết của nàng rót vào trong miệng Bao Cốc. Nàng ném kiếm trong tay, xuất thủ như điện lập tức phong bế một lũ tâm mạch còn sót lại của Bao Cốc.
Phong Dịch nhìn thấy ngây người! Vô thức nghĩ: “Bản mạng tinh huyết của Cửu giai thánh liên Động Huyền Kỳ, lần này Bao Cốc được cứu rồi!”
Tử Thiên Quân cũng xuất thủ, hai tay kết ấn, đem một đạo trấn hồn ấn đánh vào trong cơ thể đích Bao Cốc phong cố thần hồn, không cho thần hồn Bao Cốc xuất khiếu. Hắn nói với Yêu Thánh: “Ta tính toán qua mệnh cách của Bao Cốc, nàng không phải người đoản mệnh.” Ngụ ý chính là: “Yêu Thánh, Bao Cốc còn có thể cứu, ngươi lập tức cứu a.”
Yêu Thánh không có thời gian phản ứng Tử Thiên Quân, nàng ôm lấy Bao Cốc liền thẳng đến Vân Hải Mật Lâm.
Ngọc giản di thư vốn dĩ được Bao Cốc ôm vào trong ngực rơi xuống mặt đất.
Phong Dịch nhặt lên, quen tính mà dùng thần niệm đảo qua, nhất thời mắng to một tiếng: “Ta !Khái! Di thư!”
Tử Thiên Quân đoạt lấy ngọc giản di thư Phong Dịch cầm ở trong tay, đi theo phía sau Yêu Thánh chạy tới Vân Hải Mật Lâm. Hắn bình thường hay đến Vân Hải Mật Lâm, quen thuộc đi qua pháp trận, dẫn Phong Dịch bước vào biệt viện của Yêu Thánh cùng Tử Vân Thù.
Tử Vân Thù bĩu môi vẻ mặt kinh ngạc mà quay đầu nhìn nội đường, một lát không phản ứng. Nàng không phải là đi pha trà sao, vừa ra tới Yêu Thánh đã không thấy tăm hơi, chớp mắt lại thấy Yêu Thánh ôm Bao Cốc như người chết tựa như một trận gió lướt qua trước mặt nàng. Bao Cốc hai canh giờ trước xuất môn vẫn còn rất tốt, thế nào lại xảy ra chuyện? Này còn giống như là bị kiếm làm tổn thương! Trong Huyền Thiên Môn ai lại to gan dám động đến Bao Cốc?
Tử Vân Thù lấy lại tinh thần đang muốn vào trong nhìn xem sao, lại nhìn thấy phụ thân cùng Phong Dịch chạy đến nên vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bao Cốc đây là làm sao vậy?”
Tử Thiên Quân nói: “Trước cứu Bao Cốc, sau đó nói tiếp.” Đi vào bên trong.
Tử Vân Thù gật đầu, chạy tới mật thất đã thấy Yêu Thánh phong bế mật thất. Nàng nói với Tử Thiên Quân: “A Thánh phong bế mật thất, vào không được.”
Phong Dịch nói: “Yêu Thánh y thuật cao thâm, nếu nàng xuất thủ cứu Bao Cốc, Bao Cốc tất nhiên có thể cứu trở về.”
Yêu Thánh hạ cấm chế, không thể dễ dàng phá giả, hơn nữa cứu người trước mắt, Yêu Thánh thận trọng như vây chắc chắn là không muốn bị ai quấy rầy. Tử Thiên Quân lúc này gật đầu, nói: “Ra bên ngoài chờ đi!” Xoay người đến trong viện ngồi xuống. Hắn nhìn một chút ngọc giản dính đầy máu trong tay, nặng nề thở dài. Ai có thể nghĩ đến Bao Cốc cư nhiên đột nhiên để lại di thư để thư lại tự sát? Hắn đem thần niệm tham nhập ngọc giản di thư đọc xong, lại nhíu chặt mi tâm. Hắn thấy nữ nhi nhà mình trông mong mà nhìn hắn, liền đem ngọc giản đưa cho Tử Vân Thù.
Tử Vân Thù dùng thần niệm đảo qua, trong nháy mắt cả kinh trợn tròn đôi mắt, hô lên: “Di thư? Bao Cốc là tự…..tự sát?” Đây….đây Thực sự làm cho người ta không thể tin được! Tử Vân Thù lập tức đem thần niệm tham vào ngọc giản di thư đọc di ngôn của Bao Cốc.
Sau khi nàng đọc xong cũng nhíu chặt mi tâm. Bao Cốc tâm tư sâu sắc, nói ít, rất nhiều chuyện đều chôn ở trong lòng không nói, không muốn nói cũng không nguyện nói, nàng đều biết. Nhưng nàng không nghĩ tới ngay cả chuyện tu luyện gặp phải bình cảnh không cách nào kết đan Bao Cốc dĩ nhiên cũng giấu nàng, còn đi vào ngõ cụt…dồn bản thân vào tuyệt lộ.
Tử Vân Thù trong lòng khó chịu nói không nên lời, nước mắt đảo quanh.
Bao Cốc nói rất nhiều chuyện, thật ra xét đến cùng cũng chính là bốn chữ : Sinh không thể luyến. (sống không thể yêu).
Tìm không được ý nghĩa để sống tiếp, cho nên, chấm dứt bản thân.
Nói cái gì tu luyện khó tiến thêm tương lai không cách nào tự bảo vệ mình! Cái rắm, một ngày còn có Tử Vân Thù nàng, ai dám động Bao Cốc?
Cho dù Bao Cốc tu luyện không thể tiến thêm, chỉ cần một ngày Huyền Thiên Kiếm còn ở trong cơ thể , thanh kiếm kia chính là uy hiếp lớn nhất. Nếu thật sự bị ai bức đến cùng đường Bao Cốc dẫn động sức mạnh Huyền Thiên Kiếm, nàng chết cũng có thể kéo trăm người chết chung! Ai dám không muốn sống bức nàng đến tuyệt lộ?
Tử Thiên Quân nhíu mày nói: “Gọi Ngọc Mật trở về!”
Tử Vân Thù nói: “Nếu như ta là Bao Cốc, lựa chọn tự sát, chỉ sợ rất không muốn nhìn thấy chính là Ngọc Mật. Huống hồ ta tin tưởng nàng đối với Ngọc Mật đã đoạn tình rồi…. Nếu nàng đối với Ngọc Mật thật là có lưu luyến, thì sẽ không lựa chọn tự sát, cho dù là muốn chết cũng sẽ đem tài phú suốt đời lưu cho Ngọc Mật, mà không phải nói nhiều như vậy, nhưng ngay cả gia sản bản thân tích góp một câu cũng không nói đến.”
Phong Dịch nói: “Vẫn nên gọi Ngọc Mật trở về đi, các nàng dù sao cũng là sư tỷ muội, Ngọc Mật có quyền biết chuyện của Bao Cốc.”
Tử Vân Thù thở dài, lấy ra truyền âm phù cùng Ngọc Mật đạt được liên hệ.
Mới vừa thông truyền được, giọng nói của Ngọc Mật từ truyền âm phù vang lên: “Tiểu Sư Thúc, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Ta cảm thấy tâm thần không yên.”
Tử Vân Thù trầm thấp nói: “Bao Cốc…. Nàng… Tự sát rồi.”
Truyền âm ngọc phù bên kia một mảnh vắng vẻ.
Tử Vân Thù đợi lâu cũng không thấy Ngọc Mật đáp lại, nàng gọi một tiếng: “Ngọc Mật?”
Ngọc Mật hỏi: “Tiểu Sư Thúc, vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Tử Vân Thù nói: “Bao Cốc tự sát rồi. Lúc này A Thánh còn đang cứu nàng, sinh tử chưa biết.”
Giọng nói của Ngọc Mật lại từ truyền âm ngọc phù truyền đến: “Linh Nhi đang ở bên cạnh ta, bình yên vô sự.”
Tử Vân Thù ngây người. Nàng ý tứ của Ngọc Mật, Linh Nhi cùng Bao Cốc kết qua huyết thệ nếu như Bao Cốc có chuyện, Linh Nhi không có khả năng bình yên vô sự. Nếu Linh Nhi bình yên vô sự, Bao Cốc sẽ không có chuyện gì. Tâm nàng trầm xuống, hỏi: “Ngươi không trở về sao?”
Ngọc Mật thở dài một tiếng, hỏi ngược lại: “Tiểu Sư Thúc, ta trở về có thể làm gì? Nhìn thấy nàng, ta có thể nói gì làm gì?”
Tử Vân Thù nước mắt đảo quanh. Nàng nói: “Ngọc Mật, Bao Cốc yêu người chính là bất hạnh lớn nhất cuộc đời nàng.” Nói xong, cắt đứt liên hệ cùng Ngọc Mật.
Tử Thiên Quân, Phong Dịch tất cả đều trầm mặc.
Đại khái qua một nén hương thời gian.
Cửa biệt viện vốn đóng lại bị đẩy ra.
Thân ảnh của Ngọc Mật cùng Linh Nhi xuất hiện trước cửa viện, Đa Bảo Linh Hầu ngồi trên vai Linh Nhi.
Tử Vân Thù thấy Ngọc Mật, hỏi: “Ngươi không phải không muốn về sao?”
Ngọc Mật nói: “Là hai tiểu gia hỏa này muốn về.”
Linh Nhi bỗng nhiên cố sức ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn vào trong biệt viện, trên mặt của nàng nhất thời một mảnh hoảng loạn hô lên: “Ngọc Mật tỷ tỷ!”
Ngọc Mật cảm thấy được Linh Nhi khác thường, hỏi: “Làm sao vậy?”
Linh Nhi hô lên: “Bao Cốc….. Huyết thệ lệnh bài…..”
Sắc mặt Ngọc Mật đại biến, đè lại Linh Nhi hô lên: “Huyết thệ lệnh bài làm sao vậy?”
Linh Nhi lo sợ không yên nhìn Ngọc Mật, nói: “Huyết thệ lệnh bài, huyết thệ giải rồi, ta…tự do rồi!”
Đa Bảo Linh Hầu chi phát sinh một tiếng thê lương liền phóng đến bên trong.
Sắc mặt Tử Vân Thù trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Với tính cách của Bao Cốc dĩ nhiên sẽ không khiến Linh Nhi chôn cùng nàng, như vậy trước khi chết tất nhiên sẽ tìm cách giải huyết thệ cho Linh Nhi, để phòng ngừa bọn họ sớm cảm ứng được mà đến cứu, tất nhiên sẽ là khi chết mới giải huyết thệ. Nói cách khác, vừa rồi, Bao Cốc đã không còn.
Ngọc Mật khó có thể tin mà nhìn Linh Nhi, hỏi: “Ngươi thật sự tự do rồi?”
Linh Nhi gật đầu. Nàng nói: “Ta không cảm nhận được khí tức của Bao Cốc nữa, liên kết giữa ta và nàng đã đứt, ta không biết nàng là đã chết hay là… Chỉ là bởi vì nàng giải khai huyết thệ nên cảm ứng giữa bọn ta đã đứt. Ngọc Mật tỷ tỷ, Bao Cốc sẽ không chết, đúng không?”
Ngọc Mật chưa bao giờ tin tưởng Bao Cốc sẽ tự sát, chưa bao giờ tin tưởng Bao Cốc sẽ chết. Nhưng lúc này, nàng chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ lòng bàn chân dũng tiến toàn thân, lạnh đến nàng cả người run rẩy. Trước đó nàng tâm thần không yên, biết có thể đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Sư Thúc nói cho nàng biết Bao Cốc gặp chuyện không may, nàng tin, nhưng nàng vẫn không tin Bao Cốc sẽ chết, Bao Cốc làm sao lại chết? Nàng thông minh như vậy, cường đại như vậy, ngộ tính cao như vậy, lợi hại như vậy, nàng vẫn cho rằng Bao Cốc đối với nàng tuyệt vọng rồi sẽ lựa chọn đoạn tình, từ nay về sau thoát khỏi tình cảm trói buộc trên tiên lộ có thể đi xa hơn, chung quy sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao Huyền Thiên Môn, đứng ở nơi rất chói mắt trong thiên địa trở thành một đóa tiên hoa vạn người ngưỡng vọng.
Bao Cốc tự sát? Quá buồn cười rồi!
Ngọc Mật nhìn về phía Tử Vân Thù, hỏi: “Tiểu Sư Thúc, Bao Cốc vì sao muốn tự sát? Nàng có lý do gì lại tự sát?”
Tử Vân Thù đem ngọc giản di thư đưa cho Ngọc Mật.
Ngọc Mật nhìn thấy ngọc giản nhiễm máu, máu trên ngọc giản còn mang theo khí tức của Bao Cốc, máu còn có chưa linh khí, là linh khí ngũ hành hợp nhất độc nhất vô nhị trên người Bao Cốc, có mang theo mùi hương linh trân bảo dược. Trên ngọc giản vết máu loang lổ, máu huyết tràn đầy linh khí bị ngọc giản hút lấy, khiến ngọc giản trở thành huyết ngọc. Ngọc Mật run giọng hỏi: “Đây là cái gì?” Chậm rãi đưa tay nhận lấy ngọc giản Tử Vân Thù đưa cho nàng.
Tử Vân Thù nhẹ nhàng phun ra một câu: “Di thư của Bao Cốc.”
Ngọc Mật nghe được thần hồn chấn động, một cổ sợ hãi tràn ngập trong lòng. Nàng ngây người dùng thần niệm tham nhập ngọc giản.
Giọng nói u lãnh trầm thấp của Bao Cốc quanh quẩn trong đầu nàng. Giọng nói đó, nhàn nhạt lãnh ý, thanh nhẹ, lại làm cho người ta cảm thấy rất thư thái, chậm rãi, giống như một mạt thanh lương hạ nhật lướt qua trong lòng. Nhưng lúc này, giọng nói giống như thiên ngữ khiến nhân tâm chấn động.
Ngữ khí u tĩnh đạm nhiên, vân đạm kinh phong, dường như sinh tử đối với nàng mà nói tựa như một cơn gió nhẹ thổi tan một đám mây.
Bao Cốc, nàng có thể nào xem sinh tử nhẹ như không?
Bao Cốc, nàng có thể nào muốn cho bản thân giống như một cơn gió nhẹ thổi qua rồi tiêu tán, một chút vết tích cũng không có? Nàng là một nhân vật như vậy, làm sao có thể cứ thế mà mất đi?
Ngọc Mật nghe giọng nói của Bao Cốc, nghe lời nói trầm tĩnh của nàng, hình ảnh của Bao Cốc năm xưa lần lượt hiện lên trước mắt, nước mắt rơi xuống như mưa, trong lòng, đau như dao cắt.
Bao Cốc nói với nàng, Bao Cốc chết không liên quan đến nàng, không muốn khiến nàng hiểu lầm, không muốn khiến nàng vì Bao Cốc chết đi mà bị ảnh hưởng. Nhưng Bao Cốc không biết cái chết của nàng đã khiến Ngọc Mật đau xé ruột gan.
Ngọc Mật không thể nào tin tưởng một thân ảnh tuyệt mỹ cô lãnh như vậy sẽ biến mất khỏi thế gian, nàng không tin một người thông minh tuyệt đỉnh, có thể tính toán tất cả người trong thiên hạ lại lựa chọn tự sát, nàng không tin…. Nhưng nàng biết, Bao Cốc thực sự đã sinh vô khả luyến.