Bao Cốc tiếp được huyết thệ lệnh bài Linh Nhi ném đến, xoay người trở về.
Linh Nhi nhìn thấy vài năm không gặp nhưng chủ nhân thấy nàng cư nhiên ngay cả một câu cũng không nói, tức giận đến muốn xông lên hai cước đá bay Bao Cốc hoặc là ấn ngã trên mặt đất rồi đánh. Nàng cố sức xiết chặt nắm tay, nhịn xuống xung động muốn hành hung chủ nhân mình, sau đó nàng bước theo dấu chân của nắm tay đuổi theo, nghiến răng nghiến lợi hô lên: “Vài năm không gặp, coi như là gặp phải một người quen không nhiều giao tình cũng nên nói một tiếng đi chứ?”
Bao Cốc quay đầu nhìn Linh Nhi, nói: “Tiểu hầu tử xuất môn làm việc, qua vài ngày mới có thể trở về. Gian phòng trong viện ngươi thích gian nào, thì tự mình chọn một gian ở lại đi. Phòng bếp vài năm không nhóm lửa, nếu như muốn ăn thì sang chỗ Tiểu Sư Thúc mà ăn. Trong viện trồng một ít linh trân bảo dược dị quả, muốn ăn thì tự mình hái, trong hồ vạn năm huyền băng nuôi vài con băng long ngư, là Tiểu Hầu Tử mất rất nhiều công sức tạo ra, bình thường vẫn nuôi như bảo bối, đừng bắt lên ăn.”
Linh Nhi tiến đến trước mặt Bao Cốc tỉ mỉ đánh giá Bao Cốc thần sắc lãnh đạm, ngay cả giọng nói đều nhạt nhẽo như nước, thậm chí thiên nhã giữa trán tit mỉ nhìn rồi lại nhìn.
Bao Cốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Linh Nhi khoa trương hô lên: “Đều nói nữ nhân mười tám sẽ thay đổi, trước đây ta không tin, thấy ngươi, ta tin rồi. Ngươi là trưởng thành như thế nào vậy a? Hoàn toàn đại biến dạng.”
Bao Cốc không cảm thấy bản thân có nhiều biến hóa, chỉ là so với trước đây trầm tính một chút mà thôi, kết quả ngay cả Sư Tỷ đều nói nàng xa lạ. Nàng hỏi: “Ta biến hóa rất lớn sao?”
Linh Nhi gật đầu, nói: “Hoàn toàn giống như hai người! Dĩ nhiên, cảnh giới không có gì biến hóa.”
Bao Cốc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Linh Nhi, nói thầm trong lòng: “Ngươi thật đúng là hồ lý chẳng ra hồ ly.”
Linh Nhi đi theo bên cạnh Bao Cốc vào bên trong. Ở đây pháp trận trùng trùng, nàng không dám xông loạn, rất cẩn thận đi theo bên cạnh Bao Cốc. Bao Cốc đi rất chậm, lại không nói một lời, bước đi rơi xuống đất không tiếng động, ngay cả khí tức trên người đều rất đạm nhạt, cả người trầm tĩnh đến gần như khiến người khác không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, cho dù là một u hồn thì so với Bao Cốc cũng nhiều hơn một chút âm khí khiến người ta có cảm giác nó tồn tại. Linh Nhi thực sự có chút chịu không nổi, nói: “Ngươi mấy năm nay đều là ăn gió uống sương mà sống sao? Ta thấy ngươi cũng sắp thành tiên rồi, ngay cả một chút nhân khí cũng không có nữa.”
Bao Cốc lên tiếng, ngay cả nhãn cầu cũng chưa từng động một chút. Nàng phát hiện Linh Nhi theo Ngọc Mật ở bên ngoài vài năm trở nên miệng lưỡi sắc bén hơn, chửi người không mang thô tục.
Linh Nhi nghiến răng hô lên: “Bao Cốc, ta đường đường cửu giai yêu thú, trong mắt ngươi lại không có trọng lượng như vậy sao?” Mũi chân khẽ động, nhảy lên trên lưng Bao Cốc.
Đột nhiên thêm trọng lượng của một người trên lưng khiến Bao Cốc không hề phòng bị dưới chân run lên, bất quá nàng cũng ổn định được thân mình. Nàng nghiêng đầu nhìn Linh Nhi, nói: “Xuống.”
Linh Nhi ôm cổ Bao Cốc dán trên lưng Bao Cốc, chóp mũi tiến đến trên lưng Bao Cốc cố sức ngửi ngửi, gọi một tiếng: “Thơm quá a!” Nàng dám nói phúc nguyên thân thiết này của chủ nhân nhất định là mấy năm nay mỗi ngày ngâm mình trong linh trân bảo dược, nếu không sẽ không đem thể cốt tẩy luyện đến tinh thuần như vậy, lại càng không thể mang theo hương thơm của vô số linh trân bảo dược. Hương khí khiến kẻ khác them nhỏ dãi của Bao Cốc khiến nàng thật muốn bỏ vào nồi nấu lên ăn, nhất định là đại bổ hơn nữa còn ngon miệng, chỉ là hơi thiếu một chút thịt, ngoại trừ bộ ngực tựa hồ toàn thân không có bao nhiêu thịt.
Mặt Bao Cốc tối sầm. Linh Nhi này ở bên ngoài vài năm là học xấu a! Nàng nói: “Linh Nhi, ngươi xuống giọng nói xưa nay bình thản không gợn sóng rốt cục có vào phần ngưng trọng.
Chung quy là chủ nhân nhà mình, Linh Nhi cũng không làm càn, từ trên lưng Bao Cốc trượt xuống nhìn chằm chằm Bao Cốc nuốt nước bọt. Làm yêu tinh nhiều năm như vậy, lần đầu nàng muốn ăn thịt người! Hơn nữa còn là thịt chủ nhân nhà nàng! Trong lòng Linh Nhi thầm nghĩ quá tội lỗi rồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng mặc niệm: “Tuy rằng ta là yêu nhưng ta không ăn thịt người.” Nhưng nàng ngửi thấy hương vị linh trân bảo dược trên người Bao Cốc cùng nhân vị gần như đạm nhạt đến không ngửi thấy liền muốn xem Bao Cốc là người cũng khó khăn, đây rõ ràng không phải người, là một bảo dược hóa thành hình người a. Linh Nhi nghiêm trang nói: “Bao Cốc, sau này ngươi nghìn vạn lần đừng tùy tiện xuất môn, hơn nữa đừng đến những chỗ có yêu tinh.”
Bao Cốc hỏi: “Vì sao?” Nàng thế nào cảm thấy Linh Nhi có chút kỳ lạ.
Linh Nhi nói: “Ngươi ăn không ít linh trân bảo dược đi? Ta ngửi được mùi hương trên người ngươi đã nghĩ đem ngươi nấu ăn rồi!” Nàng cho rằng lời này sẽ khiến Bao Cốc hoảng sợ, kết quả nhìn thấy Bao Cốc ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Nàng kinh ngạc nói: “Bao Cốc, ta là yêu phó của ngươi, ta muốn nấu ngươi, ngươi cư nhiên không phản ứng? Ngươi không sợ sao?”
Bao Cốc suy nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị ném vào nồi nấu lên, dĩ nhiên không cảm thấy sợ hãi, không sợ chết cũng không sợ bản thân bị đun sôi lên ăn, lúc này mới đáp: “Ngươi cùng ta kết huyết thệ, ta chết ngươi cũng phải chết. Vì sao ta phải sợ?”
Linh Nhi nói: “Trước để ngươi giải huyết thệ, sau đó ta nấu ngươi.”
Bao Cốc nói thầm trong lòng: “Nấu thì nấu đi, không sao cả.” Sau đó mới ý thức được bản thân có phải quá thoát tục rồi hay không? Sau đó là cả kinh, nói thầm trong lòng: “Chẳng lẽ ta đắc đạo rồi?” Vừa nghĩ lại, đắc đạo sẽ không giống như nàng bây giờ, dáng vẻ của nàng lúc này ngược lại giống như đánh mất linh hồn hơn.
Linh Nhi đi theo phía sau Bao Cốc bước vào biệt viện, liền nhìn thấy đầy viện linh trân dị bảo trong nháy mắt cả kinh đến đôi mắt đều trợn tròn, nàng một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó mới dài giọng nói: “Mấy năm nay ta ăn gió uống sương, ăn một bữa sống qua mấy ngày a!” Nàng lại ôm lấy thắt lưng Bao Cốc, nước mắt lưng tròng hô lên: “Chủ nhân, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa.” Kích động đến tâm can đều run lên, nước bọt đều chảy ra,
Bao Cốc bị Linh Nhi đột nhiên từ phía sau ôm thắt lưng khiến nàng cả kinh, cương ở tại chỗ động cũng không dám động một chút. Nàng sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nói: “Buông tay!”
Linh Nhi buông tay ra, nháy đôi mắt linh động, hỏi: “Nhữnh linh trân bảo dược này ta thực sự có thể tùy ý hái ăn?”
Bao Cốc ném cho Linh Nhi năm chữ: “Đừng lãng phí là được!” Nói xong liền thi triển súc địa thành thốn đi vào trong phòng. Nàng thực sự có chút không quen Linh Nhi hể chút là dán đến người nàng vừa kéo vừa ôm. Nàng nhìn đến Linh Nhi hoạt bát hiếu động mới thình lình phát hiện bản thân thực sự có bất đồng có rất lớn so với trước đây, không chỉ là ít nói trầm lặng mà còn có một loại cảm giác bản thân đã trưởng thành. Trước đây nàng vẫn luôn cho rằng Sư Tỷ chê nàng còn nhỏ, bình thường vẫn nghĩ chờ của nàng nàng trưởng thành, nẩy nở rồi nói không chừng Sư Tỷ sẽ thích nàng. Hiện tại trưởng thành rồi, nàng cùng Sư Tỷ trái lại đã xa đến không cách nào chạm đến.
Linh Nhi hoan hô một tiếng nhảy vào dược viên nhổ linh dược, sau đó chính là hét thảm một tiếng.
Bao Cốc đã rảo bước đi, nghe tiếng kêu thảm bỗng nhiên nhớ đến trong dược viên có trùng trùng pháp trận, nếu như trước khi nhổ dược không giải pháp trận thì tuyệt đối sẽ rất bi thảm. Nàng lập tức giải pháp trận, đem Linh Nhi từ trong pháp trận vớt ra.
Một thiếu nữ vốn hoạt bát mỹ lệ lọt vào trong lôi trận, tóc đều dựng thẳng, cả người đen thui, đôi mắt trừng trừng mở lớn, trong miệng tỏa ra khó đen, thậm chí trên người tản ra mùi thịt nướng. Trận trận này oanh không chết người nhưng tuyệt đối có thể oanh cho người ta vài ngày không thể nhúc nhích. Nàng nhìn tròng mắt Linh Nhi còn có thể động, còn có thể duy trì hình người không bị đánh quay về nguyên hình, liền biết Linh Nhi ở bên ngoài tu luyện đã tiến bộ không ít, nàng lại nhìn không ra cảnh giới tu luyện của Linh Nhi cao bao nhiêu, nhưng bằng vào mức độ kháng lại lôi trận oanh kích phỏng chừng chí ít là Nguyên Anh trung hoặc hậu kỳ.
Bao Cốc đến thư phòng lấy ra một kiện pháp trận hút đi sức mạnh lôi điện lưu lại trong cơ thể Linh Nhi, lại từ trong túi trữ vật siêu lớn lấy ra một lọ đan dược uy vào trong miệng Linh Nhi, sau đó quán vài ngụm ngũ giai Hầu Nhi Tửu.
Đan dược vào miệng lập tức tan, dược lực rót vào tứ chi bách hài chữa trị thân thể, công thêm công hiệu của ngũ giai Hầu Nhi Tửu , khuông qua nửa nén hương thời gian Linh Nhi đã khá hơn. Nàng “hô” một tiếng thở ra một hơi, phát sinh một tiếng bi thiết: “Ta không phải là chỉ nhổ một cây linh dược thôi sao! Đáng bị ngũ lôi oanh đỉnh sao? Độ biến hóa đại kiếp nạn cũng không bị sét đánh như vậy a!”
Khóe miệng Bao Cốc co rút, nói: “Đã quên nói cho biết trong viện của ta bày rất nhiều cấm trận.” Đang nói chuyện, tay vừa lật, lấy ra một quyển ngọc giản đưa cho Linh Nhi, nói: “Đây là pháp trận tổng đồ của viện này.” Nói xong liền trở lại thư phòng.
Linh Nhi cầm ngọc giản trong tay, tức giận đến nước mắt đảo quanh viền mắt nàng tàn bạo hô lên: “Bao Cốc, rồi sẽ có một ngày bản điện hạ đem ngườ chà rửa bỏ vào trong nồi nấu lên ăn!” Thấy Bao Cốc giống như không có nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có nàng “ngao” một tiếng, ngửa mặt nằm trên mặt đất. Nàng phát hiện một chuyện rất bi thương, rất bi thảm – nàng! Muốn! Giết! Chủ!
Nữ lớn mười tám sẽ thay đổi, chủ nhân hiện tại trở nên quá khiến người hận quá khiến người thèm khát!
Bao Cốc cũng không cảm thấy Linh Nhi có ác ý đối với nàng, chỉ là cảm thấy Linh Nhi theo Ngọc Mật vài năm càng trở nên thích ầm ĩ hơn trước kia rất nhiều. Nàng oa trong thư phòng xem sách một lúc liền đến hậu viện luyện công đột phá cảnh giới.
Ngồi xuống chính là hết một đêm.
Sáng sớm hôm sau, ngày mới nắng chói chang, Bao Cốc bỗng nhiên nghe được “oanh” một tiếng nặng nề phát ra từ pháp trận, nghe động tĩnh như là từ trước viện truyền đến. Nàng lập tức thu công đứng dậy chạy tới trước viện, liền nhìn thấy chiếc bàn ngọc thạch trước viện bay đến trong dược điền,đè ngã vào cây thiên niên linh dược, gạch được tế luyện đặc biệt trên mặt đất từng khối bị nhấc lên, thạch trụ chôn dưới nền đất cũng bị nổ ra, một cây linh quả gần đó cũng bị nổ mất phân nửa thân, sẽ không sống nổi nữa. Cây linh quả kết chính là thất giai linh quả, một quả giá trị hai trăm cực phẩm linh thạch, là một trong những chủ vị luyện chế Nguyên Anh đan. Bao Cốc đem tầm mắt rơi vào Linh Nhi đang tứ chi mở lớn dính trên tường do đụng phải phòng ngự pháp trận khiến pháp trận tự phát động, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Linh Nhi thống khổ rên rỉ: “Ta đang học tập phá trận. Giúp ta một chút, ta bị bức tường xấu xa này hút vào.”
Bao Cốc lấy ra vài viên linh thạch trong nháy mắt phóng đến những lổ hỏng trên bức tường. Linh thạch vừa ném vào, Linh Nhi vốn dĩ còn có thể giãy dụa nhất thời động một chút cũng không thể động được nữa. Bao Cốc chuyển bàn ngọc trở về chỗ cũ, lại nhổ những linh dược bị đè sống không được nữa thu vào trong túi trữ vật sau này luyện đan, về phần những cây còn có thể sống nàng liền đỡ dậy, một lần nữa cố định, dùng linh thạch hóa nước tưới. Về phần cây linh quả bị nổ hỏng, thân bị hủy phân nửa, rễ cũng bị hao tổn nghiêm trọng, hy vọng cứu sống gần như không có, linh quả trên cây cũng không trụ được nữa. Bao Cốc chỉ có thể đem những linh qua còn chưa chín này hái xuống, linh qua rơi xuống đất thì đã mất đi hiệu dụng, chỉ có thể vùi vào dược điền làm chất dinh dưỡng. Đào rễ cây dời đến nơi khác, sống hay chết mặc cho số phận. Nàng đem bàn đặt lại, một lần nữa chình lại pháp trận, đem biệt viện khôi phục nguyên dạng, liền trực tiếp quay về phòng, đối với tiếng kêu rên thảm thiết của Linh Nhi, mắt điếc tai ngơ.
Tử Vân Thù đến ngoài cửa, bước vào biệt viện bỗng nhiên thấy một “người” dính trên từng, liền cả kinh há to miệng.
Linh Nhi thấy Tử Vân Thù “ô ô” khóc ròng nói: “Tiểu Sư Thúc, cứu ta.”
Tử Vân Thù thấy thiếu nữ này nhìn quen mắt, nhìn kỹ lần nữa, mẹ ơi, cô nương khóc đến lê hoa đái vũ này không phải chính là thiên hồ Linh Nhi sao? Xem nàng khóc đến thê thảm cùng ánh mắt đáng thương kia cũng không biết đã dính ở đây bao lâu. Tử Vân Thù đang muốn động thủ cứu Linh Nhi xuống, giọng nói tựa như người chết không mang chút tâm tình của Bao Cốc vang lên: “Tiểu Sư Thúc, nếu như ngươi thả nàng xuống, ba năm tới đây khẩu phần của ngươi sẽ không có.” Tử Vân Thù sợ đến tay run rẩy, không dám vọng động. Uy hiếp này quá độc ác! Nàng hỏi: “Linh Nhi mới vừa trở về, nàng phạm sai lầm gì lại khiến ngươi treo nàng trên từng làm hồ ly phơi khô như vậy? Cho dù có giận Ngọc Mật cũng đừng trút lên người Linh Nhi vô tội a.”
Bao Cốc nói: “Nàng phá hủy biệt viện, đã làm nổ tung cây thất giai linh quả bên tay trái của ngươi, người nhìn lại dược viên bên tay phải của ngươi đi.”
Tử Vân Thù vừa quay đầu nhìn mới phát hiện thì ra cây thất giai linh quả nàng đã thèm khát từ lâu đã đổi thành một cây lục giai linh quả vẫn chưa kết quả, mà bên cạnh dược viên có một mảnh linh dược rõ ràng bị trọng vật đè lên, nàng nhìn cây cửu giai linh dược cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lưu lại vết tích bị đè áp qua, còn có cây cửu giai linh dược bị dập lá. Tử Vân Thù nhất thời đau lòng! Cửu giai linh dược a, nàng ngày nhớ đêm mong đã lâu, chờ sau khi Tiểu Hầu Tử trở về sẽ nhổ lên hầm canh cá băng long để ăn, cư nhiên bị hủy rồi a! Tử Vân Thù tức giận đến cắm thêm một viên linh thạch phong ấn Linh Nhi trên từng, lần này Linh Nhi ngay cả miệng cũng không thể động, nói cũng không thể nói. Tử Vân Thù tức giận mắng: “Ngươi là hồ ly a, làm sao có thể phá hoại hơn cả hầu tử a?” Nàng hảo muốn thổ ba ngụm huyết thăng thiên a!