Ta Vốn Phúc Hậu – Chương 113

Sơn gian đều hóa thành đai đai cằn cỗi, duy chỉ có Trúc Cấm Hải vẫn như cũ là một mảnh xanh tươi.

Theo Bao Cốc đến gần Trúc Hải, nàng nhìn thấy mảng lớn diện tích trúc bị tước gãy, khuynh đảo, trong không khí vẫn lưu lại linh lực của pháp thuật oanh kích. Nàng bước vào sát Trúc Hải liền có cảm giác khác thường dâng lên, dường như Linh Vân cố phong đang có cự thú hoặc một loại nguy hiểm rất cường đại tồn tại, nàng dám chắc khí tức này quyết không phải đến từ Nam Sơn Nhất Kiếm.

Nàng thả chậm tốc độ phi kiếm gần như dán ngọn trúc phi hành về phía trước, thỉnh thoảng nhìn thấy vết tích tranh đấu hỗn loạn trong rừng trúc.

Thân trúc bị kiếm tước gãy, tùy ý có thể thấy được vết tích pháp thuật công kích lưu lại, tàn thể đứt đoạn, thi cốt di hài linh tinh nằm rải rác trong trúc hải.

Xa nhìn Trúc Hải xanh tươi sum xuê, gần nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt.

Trong lòng Bao Cốc tựa như bị đánh một trọng quyền, nặng trịch ép đến nàng thở không nổi. Trong đầu nàng càng tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

Nàng không rõ có Thanh Phong Các cùng Truy Hồn Các hai thế lực lớn tương trợ Huyền Thiên Môn vì sao còn có thể thương vong nghiêm trọng như vậy. Nàng không rõ ở đây thế nào lại có nhiều vết tích tranh đấu như vậy? Người của Huyền Nguyệt Cổ Thành ai chẳng biết Nam Sơn Nhất Kiếm lợi hại, đều biết  tọa trấn ở di chỉ Linh Vân Phong chỉ có Nam Sơn Nhất Kiếm, tứ đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành thế nào lại đánh vào di chỉ Linh Vân Phong? Không phải sau khi công đánh Huyền Thiên Môn tập trung sức mạnh bao vây Linh Vân Phong tìm ra nàng sao?

Nàng càng nghĩ càng không rõ, với mức độ hủy diệt do hai bên giao chiến, vì sao Trúc Hải không hóa thành phế tích, thậm chí còn có một phần trúc lâm nguyên vẹn tồn tại. Lẽ nào là bởi vì Nam Sơn Nhất Kiếm ở chỗ này, người của các đại thế lực có điều cố kỵ? Nhưng nếu đã giao tranh, sao còn lo lắng?

Bao Cốc thả chậm tốc độ, cẩn thận đánh giá bốn phía, hy vọng có thể nhìn ra chút gì để giải tỏa nghi vấn trong lòng.

” Bao Cốc.”, bên tai Bao Cốc bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hộ Sơn Bà Bà, sau đó thần niệm của nàng liền tìm được Hộ Sơn Bà Bà xuất hiện ở dưới chân nàng. Nàng rơi vào trước mặt Hộ Sơn Bà Bà, đánh giá Hộ Sơn Bà Bà đang thấp người hành lễ với nàng: “Bà bà, Huyền Thiên Môn lần này thương vong cực kỳ nghiêm trọng.”

Hộ Sơn Bà Bà than thở: “Đối phương thế công mạnh liệt, hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Huyền Thiên Môn,  nên mới tạo thành thương vong nghiêm trọng như vậy.”

Bao Cốc lạnh lùng nhìn Hộ Sơn Bà Bà, hỏi: “Bà bà, ta còn có thể tin ngươi sao?”

Hộ Sơn Bà Bà kinh ngạc hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Bao Cốc nói: “Tứ đại thế lực liên thủ đánh Huyền Thiên Môn, cuối cùng không một người tới thông tri, thẳng đến hộ sơn pháp trận lọt vào oanh kích, ta mới biết chuyện. Bà bà, ta xin ngài giúp ta quan sát động tĩnh của các phong, vì sao ta một chút động tĩnh cũng không thu được? Nhân gia đánh đến cửa cũng không đến nói cho ta biết một tiếng.”

Hộ Sơn Bà Bà nói: “Lão thân đã bảo Linh Nhi trở lại tìm ngài.”

” Nhưng Linh Nhi lại một chữ cũng không nhắc, còn ngay lúc đó đột phá cảnh giới.” Bao Cốc nhìn chằm chằm Hộ Sơn Bà Bà, nói: “Đại sự như vậy, lẽ nào không đáng giá ngài tự mình đến thông báo với ta một tiếng sao?”

Hộ Sơn Bà Bà cúi đầu nói: “Lão thân hổ thẹn.”

Bao Cốc hỏi: “Ngươi lúc đó làm gì?”

Hộ Sơn Bà Bà nói: “Triệu hồi tiểu yêu thú phân tán các nơi trên Linh Vân Phong đến động phủ của lão thân. Chúng quá yếu ớt, không chịu nổi bất luận tấn công nào.”

Bao Cốc thật sâu nhìn Hộ Sơn Bà Bà, khống chế phi kiếm hướng phía Linh Vân Cố Phong bay đi.

Lúc nàng đi đến chân núi Linh Vân Cố Phong, bỗng nhiên nhìn thấy một kết giới cấu thành từ năng lượng pháp trận xuất hiện trước mặt, mới vừa bước vào Trúc Hải liền cảm thấy cổ khí tức khác thường càng đậm, dường như nàng cách cự thú kia rất gần.

Bao Cốc điều tra bốn phía, phát hiện pháp trận này tựa hồ rất mạnh. Nàng khống chế phi kiếm dán bên ngoài kết giới do năng lượng cấu thành phi lên bầu trời, lúc phi lên đến nơi cao trên Linh Vân Cố Phong vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh pháp trận, nàng lại tiếp tục phi lên cao, liền không cảm nhận được sức mạnh của pháp trận nữa. Nàng lại đi độ cao xuống một chút, lại cảm giác được sức mạnh pháp trận.

Sức mạnh pháp trận ngăn cách, nàng chỉ nhìn thấy phía trước là một mảnh Trúc Hải xanh tươi, nhưng nàng biết phía trước hẳn là Linh Vân Cố Phong. Nàng vừa rồi đứng xa xa còn có thể thấy Linh Vân Cố Phong, hiện nay đến trước Linh Vân Cố Phong ngược lại không nhìn thấy nữa!

Bao Cốc do dự, dán nơi bức tường pháp trận biến mất phi về phía trước, nàng mới vừa bay ra một chút liền cảm thấy phía sau có người xuất hiện, nàng cả kinh lập tức đề phòng, sau đó mới phát hiện là Tử Thiên Quân. Nàng hô một tiếng: “Sư công.”, xoay người hỏi: “Ở đây khi nào có thêm một pháp trận?” Lúc nàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Tử Thiên Quân còn có một thân ảnh cách nàng hơn mười trượng đang hạ xuống Trúc Hải. Huyền Thiên Môn gần như bị hủy diệt, cũng chỉ còn Trúc Hải làm nơi cư trú tạm thời. Bao Cốc tự hiểu điểm này, trong lòng một trận co rút.

Tử Thiên Quân nói: “Ngươi theo ta đến đây!” Hắn dẫn Bao Cốc hạ xuống mặt đất, hướng phía Linh Vân Cố Phong bay đi.

Bao Cốc khống chế phi kiếm đi theo phía sau Tử Thiên Quân. Nàng nói: “Sư công, ta có rất nhiều chuyện không hiểu rõ.”

Tử Thiên Quân hỏi: “Có chuyện gì không rõ?”

Bao Cốc nói: “Huyền Thiên Môn có Truy Hồn Các, Thanh Phong Các dốc toàn lực tương trợ, vì sao còn tổn thất trầm trọng như vậy? Sư công, nếu như chúng ta đánh không lại, vì sao không cho sư tổ, sư phụ còn có sư bá bọn họ bỏ chạy? Vì sao lúc Huyền Thiên Môn lọt vào công kích không ai cho ta biết…. Nếu như ta sớm một chút thu được tin tức, sớm một chút thông tri Truy Hồn Các động thủ, sẽ không có thương vong nhiều như thế.” Nàng cố sức hít sâu, hòa hoãn một chút tâm tình, còn nói thêm: “Còn có phiến Trúc Hải này, ta cuối cùng cảm thấy rất quái dị, vẫn luôn khiến ta cảm thấy có một cổ khí tức quái dị trước đây chưa từng có quanh quẫn ở nơi này.”

Tử Thiên Quân không lên tiếng, hắn dẫn Bao Cốc rơi xuống mặt đất.

Bao Cốc thấy bậc thang  dưới chân phủ đầy lá rụng, nhận ra đây là chủ đạo lên núi.

Tử Thiên Quân dẫn Bao Cốc chậm rãi dọc theo bậc thang lên trên núi. Nói: “Pháp trận nơi này là ta mới vừa bố trí, trận linh (kiểu như thứ chủ yếu để bố trận ) là Giao Long cốt ngươi cho ta phối hợp một ít pháp thuật cấm kỵ mà thành.”

Bao Cốc bỗng nhiên cảm giác trước mắt một trận choáng váng, nàng cảm thấy bản thân tựa hồ vừa xuyên thấu cái gì, sau đó “Linh Vân Cố Phong “biến mất” không thấy lại xuất hiện trước mặt nàng, nhìn con đường nàng đã từng bò ra, không khỏi có chút hoảng hốt

Tử Thiên Quân nói: “Đi theo ta.” Nói xong liền bay lên đỉnh núi.

Bao Cốc lập tức khống chế phi kiếm đuổi theo Tử Thiên Quân. Nàng bay không bao lâu liền thấy thổ thạch do sơn thể sụp đổ hình thành, đập vào mắt có thể nói là nơi chốn đều là vết tích kịch liệt tranh đấu lưu lại, thi hài còn chưa kịp chôn cất đâu đâu cũng thấy được, từ y phục những thi cốt này cho thấy đây đều là đệ tử Huyền Thiên Môn, Trữ gia, Ngự Thú Cốc, Tiên Môn, Tư Mã gia, thậm chí còn có đệ tử Thanh Phong Các cùng Truy Hồn Các. Nàng vốn tưởng rằng thi cốt gặp phải trong Trúc Hải đã là rất nhiều rồi, lại không nghĩ rằng tại đây – chủ phong cư nhiên còn có càng nhiều thi cốt! Gần như mỗi một trượng đi qua đều có thể thấy một phần tàn thi hoặc thi thể. Không ít thi thể ở ngay cạnh bậc thang, Bao Cốc tinh tường nhìn thấy trên người bọn họ vẫn còn pháp bảo, vòng tay trữ vật, nhẫn trữ vật các loại. Nàng có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc trước có bao nhiêu hỗn chiến ở đây.

Bao Cốc hít thật sâu ngăn chặn chấn động trong lòng, nàng hỏi: “Sư công, vì sao ở đây lại có nhiều thi thể như vậy?” Người của Thanh Phong Các không phải đã thu dọn chiến trường rồi sao? Thế nào còn lưu lại, ngay cả thi hài đệ tử Thanh Phong Các cũng không thu đi?”

Tử Thiên Quân nói: “Thanh Phong Các thu dọn chiến trường phạm vi không bao gồm được hộ phong pháp trận che phủ.”

Trong lòng Bao Cốc khẽ động, nàng ý thức được lẽ nào Linh Vân Cố Phong còn có cái gì khác? Bằng không ai lại liều mạng cùng Nam Sơn Nhất Kiếm chính diện xung đột không tiếc trả giá đắc thương vong trầm trọng tấn công đến?”

Bao Cốc ngẩng đầu nhìn lên Linh Vân Cố Phong, chỉ nhìn thấy một con Giao Long thật lớn đang lượn quanh trên bầu trời Linh Vân Cố Phong, trước đó nàng cảm giác được khí tức khác thường chính là đến từ Giao Long cốt sư công nàng dùng tạo ra trận linh.

Lúc này nhìn lại, Giao Long không sừng, trên người cũng không phải chỉ có xương cốt, ngược lại như là một con Giao Long chân thật.

Bao Cốc kinh ngạc nhìn chằm chằm Giao Long trận linh (linh hồn của trận) đang bay, không bao lâu liền nhìn không ra nguyên trạng đỉnh núi. Nàng không khỏi sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn xuống dưới chân núi thình lình phát hiện Linh Vân Cố Phong thấp đi rất nhiều! Nàng không ước lượng qua Linh Vân Cố Phong, không biết Linh Vân Cố Phong rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng từ sơn chân núi đến đỉnh núi, sự khác biệt thị giác nàng vẫn có thể nhìn ra được.

Đất đá trên Linh Vân Cố Phong đều bị đốt chảy, khắp nơi trên đất là hố to, vết kiếm giăng khắp nơi cấu thành những vết nứt sâu cạn không đồng nhất.

Bao Cốc trước mắt cảnh tượng trước mắt cả người run rẩy, lòng tràn đầy bi thương, nước mắt làm nhòa ánh mắt, hận ý trong lòng dâng lên. Trong lòng nàng âm thầm lập thệ, không báo thù này thề không làm người!

Tử Thiên Quân đi vào sâu trong loạn thạch băng vân phế tích, hắn hỏi: “Bao Cốc, ngươi biết vì sao ta dẫn ngươi đến đây không?”

Bao Cốc lau đi nước mắt trên mặt, lập tức đuổi theo Tử Thiên Quân, lắc đầu biểu thị không biết.

Tử Thiên Quân nhìn quanh, trầm giọng than thở: “Đâu chỉ là ngươi không ngờ tới trận chiến này thảm liệt như vậy, ai cũng không ngờ tới! Nếu không có Giao Long cốt ngươi cho,  trước mắt chính là Trần Sư Bá của ngươi liều mình…. Hóa thành khí linh trong pháp bảo luyện chế từ Giao Long cốt này bảo vệ ngọn núi…”

Bao Cốc khiếp sợ nhìn Tử Thiên Quân, lại ngẩng đầu nhìn Giao Long trên đầu, hô lên: “Đó là Trần Sư Bá?Trời ạ!”

Tử Thiên Quân ngữ khí trầm nặng thấp giọng nói: “Tư Mã gia chủ mang Bảo Đỉnh oanh kích hộ sơn pháp trận Linh Vân Phong, pháp trận phá vỡ, Bảo Đỉnh đánh trúng sơn thể, oanh nhằm mật thất tổ sư gia xây dựng khiến nó lộ ra.”

Bao Cốc cả kinh há to miệng, ngây ngốc đứng bất động, đôi mắt trừng đến to tròn.

Tử Thiên Quân dừng chân quay đầu lại nhìn Bao Cốc, nói: “Suy nghĩ làm gì? Đi theo ta!”

” Nga!” Bao Cốc vội vàng khống chế phi kiếm đuổi theo Tử Thiên Quân, nàng bay ra không bao xa liền nhìn thấy Nam Sơn Nhất Kiếm tóc bạc trắng khoanh chân ngồi trên cự thạch cao hơn một trượng nhắm mắt tĩnh tọa. Lúc này dáng vẻ Nam Sơn Nhất Kiếm chỉ có hơn hai mươi tuổi, tinh mi kiếm mục, trầm tĩnh như nước.

Bao Cốc lập tức hướng Nam Sơn Nhất Kiếm bay đến, đang muốn hành lễ vấn an lại nhìn thấy phía sau Nam Sơn Nhất Kiếm cách đó không xa lộ ra một cái hố sâu rộng mấy trượng, dưới hố lộ ra một khối ngọc thạch tuyết trắng. Ngọc thạch này đường kín gần một trượng, bên ngoài mơ hồ có quang hoa lưu chuyển, chính giữa còn có một vòng trận văn chuyển động như truyền tống pháp trận. Bao Cốc nhìn thấy núi đá xung quanh đại ngọc thạch đều bị sang bằng mà nó vẫn không hề sứt mẻ  liền biết khối ngọc thạch này không tầm thường, hơn nữa thứ này là chôn dưới đạo đàng của Huyền Thiên tổ sư,từ khi Huyền Thiên tổ sư ngã xuống nơi này vẫn là cấm địa không một ai có thể động đến nơi này nên thứ này tuyệt đối là Huyền Thiên tổ sư chôn xuống. Nàng rốt cục biết vì xung quanh Linh Vân Cố Phong lại có nhiều người chết, Huyền Thiên Môn thương vong thảm trọng , tứ đại thế lực không ai sống sót! Tất cả đều là bởi vì khối đại ngọc thạch vô cùng có khả năng là Huyền Thiên tổ sư gia lưu lại này. Nàng quay đầu nhìn về phía Tử Thiên Quân, hỏi: “Sư công, khối đại ngọc thạch này là cái gì?”

Tử Thiên Quân nói: “Là một mật thất.”

Bao Cốc cả kinh lần thứ hai mở lớn miệng, cả người đều choáng váng. Nàng ngơ ngác hỏi: “Tổ sư gia đem ngọc thạch, a không, là đem mật thất chôn ở chỗ này là có ý gì?” Lúc Huyền Thiên Môn bị diệt môn để người khác oanh ra, làm cho người của Huyền Thiên Môn toàn bộ chết trận ở chỗ này sao? Nàng bỗng nghĩ đến Đa Bảo Linh Hầu, lập tức một tay túm Đa Bảo Linh Hầu từ trong túi trữ vật siêu lớn ra, hỏi: “Tiểu hầu tử, ngươi biết đây là cái gì….” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng thét chói tai, nhảy vào trận văn cùng loại truyền tống pháp trận giữa ngọc thạch, vui mừng nhảy nhót , không ngừng hướng về phía nàng thét chói tai, dường như đang gọi nàng đến.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!