“Sao ngươi lại ở chỗ này? Còn thành dáng vẻ hiện tại?”
“Ta sao?” Liên cúi đầu sờ sờ mũi, nói: “Nói ra rất dài, ngày khác có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết. Ai, thân ái của ngươi đến.”
Thân ái?
Nàng đem khuôn mặt dán trên mặt Khương Ương, hết sức mờ ám thì thầm: “Không phải ta nói ngươi, tiểu Khương Ương, cho dù chủ tử của ngươi không còn, ngươi quay đầu liền cùng một chỗ với thiên đế, chuyện này không thích hợp đi, không bằng cùng ta song túc song… A, đau đau đau!”
Khuôn mặt của nàng bị Khương Ương không lưu chút tình một chưởng chụp trở về, bưng mũi kêu la thê thảm: “Đánh người không đánh mặt ngươi không biết sao?”
“Ta biết a, nhưng ngươi cũng không phải người.”
“Ta tu thành người.”
“Tu thành người cũng không phải người.”
“Vậy ngươi cũng không phải người.”
“Chưa bao giờ chưa bao giờ nói qua ta là người a, làm một con rắn có cái gì không tốt.” Nàng há mồm phun ra cái lưỡi rắn hồng sắc, ‘khè khè’ hai tiếng lại thu hồi, hất cằm nhìn Liên một cái: “Còn có, ai nói chủ tử của ta không…”
“A Ương!” Phong Tuấn lại kích động chạy đến, nói: “Ngươi dĩ nhiên quen biết nàng sao?”
Hắn đem ánh mắt chuyển hướng Liên, hỏi: “Xin hỏi vị này chính là?”
Liên cong khóe môi, cười bí hiểm, cũng không thể nói rõ có phải là cười hay không, nói chung dùng một loại biểu tình rất vi diệu nhìn Phong Tuấn: “Ta là Liên, là thánh nữ của Đại Lương.”
Thiên đế, đã lâu không gặp, nàng nói thầm trong lòng.
Khương Ương: “Nàng là một vị cố . . . . hảo hữu trước đây của ta.”
Liên bật người thuận cột bò lên, chế trụ thắt lưng Khương Ương, cười nói: “Đúng đúng, tốt đến có thể đem da rắn nàng lột ra làm thành váy cho ta mặc. Trước đây chúng ta đều ngủ chung một giường, đắp một cái chăn, rất thân mật. Phải không A Ương?”
Nàng bất ngờ hôn một cái lên mặt Khương Ương, dùng hành động biểu thị cái gì là “rất thân mật”, còn không quên liếm liếm một chút du vị trên môi.
Mà Khương Ương cũng dùng hành động chứng minh cái gì là “trở mặt”.
“Đã nói là “đánh kiếm không đánh mũi’ rồi mà?”
“Đã nói với ngươi khi nào?”
“Hảo hảo, đánh là thương mắng là yêu, ta hiểu mà. Vị công tử này, ngươi nói đúng không?”
Phong Tuấn: “Đúng…đi?”
Khương Ương một chưởng đánh lên mặt nàng, Liên bưng mũi thấp người hốt hoảng tránh thoát, cao giọng nói: “Đại Lương này bao nhiêu người quỳ gối dưới khuôn mặt của ta a, hủy dung ngươi không đau lòng sao? Bạn tốt!”
“Bạn tốt cái rắm, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Ta sẽ không đứng lại. Ngươi hạ thủ trái lại nhẹ một chút a bạn tốt!”
“Ngươi câm miệng!”
Liên vừa chạy vừa nói: “Ai? Ta sẽ không câm miệng, ta xinh đẹp như vậy vì sao phải câm miệng?”
Nếu không phải thấy nàng là một thanh kiếm, gần như sẽ cho rằng nàng là cá chạch, rõ ràng ngay trong tay nhưng làm thế nào cũng bắt không được.
“Phong Tuấn!” Khương Ương hổn hển nói: “Ngươi hạ vài đạo sét đánh chết nàng cho ta! Phải là loại lợi hại nhất!”
Phong Tuấn: “Ngươi mới vừa rồi không phải bảo ta không nên nhúng tay sao?”
“Hiện tại bảo ngươi nhúng tay! Chém ! chết ! Nàng ! Cho ! Ta!”
Phong Tuấn đang phân vân giữa “Rốt cuộc là nghe A Ương đi đánh vị cao nhân này” hay là “trái ý A Ương lấy lòng vị cao nhân này sau này mới dễ mời chào”, cảm thấy hay là dỗ dành Khương Ương trước tương đối quan trọng, sau đó khoát tay, Lôi Công Điện Mẫu đầu đầy mồ hôi mới vừa thở một hơi vẫn chưa kịp thở điều đã hỏa tốc cầm Lôi Công Chùy cùng Điện Mẫu Tạc bùm bùm chém loạn.
Tiểu đồng Võ Khúc Tinh Quân phái đến tìm Lôi Công Điện Mẫu để trị chứng động kinh của Hắc Ngưu nhà hắn ở một bên đều ngây người, lập tức trở lại phục mệnh nói nhị vị này gần đây có lẽ đều không có thời gian rãnh.
Điện Mẫu đem cái tạc nhét vào lòng Lôi Công: “Ngươi đánh trước đi, ta đi châm một bình trà, khát quá.”
— thiên đế a, rốt cuộc còn để người ta sống hay không a! Bốn vạn năm trước hai người bọn họ kiên trì bổ yêu vương kia ba tháng, cũng chưa từng mệt thành như vậy.
* * * * * * * *
“Hắt xì —”
Sở Tỳ ở Lan Châu thành bỗng nhiên đánh một cái hắt hơi, thực sự là mạc danh kỳ diệu.
Ngoại trừ Khương Ương cũng sẽ không ai nhớ đến nàng, nhất định là ở Tử Anh Điện nhàn hạ nói chuyện phiếm đào nàng ra tưởng nhớ một chút.
“Cảm lạnh sao?” Côn Lôn sờ trán của nàng.
“Không, ta làm sao lại cảm lạnh, ngươi cảm lạnh thì có, phía trước dường như có một hiệu tơ lụa, đi may cho ngươi vài bộ y phục mới, thế nào?”
“Không cần, ta cũng không phải nữ tử nhân gian.”
“Ở nhân gian cứ dựa theo quy củ của nhân gian, ta nói làm thì làm, đi.” Sở Tỳ quay đầu nhìn thoáng qua miếu thánh nữ ở phía sau, nhíu mày nói: “Côn Lôn, ta vẫn cảm thấy cái thứ thánh nữ và vân vân có chút quen mặt, trước đây ngươi có gặp qua hay không?”
“Là thánh nữ, không phải thứ.” Côn Lôn sửa đúng, tỉ mỉ hồi tưởng một chút, nói: “Không, theo như ngươi nói, nếu bên ngoài nổi bật như vậy, nếu đã gặp qua sẽ không đến mức không nhớ rõ.”
“Có thể là nàng lúc đó không phải dáng vẻ này hay không? Lớn lên có chút tương tự, lại xấu xí một chút so với hiện tại, ngươi có gặp qua hay không?”
“A?” Côn Lôn hỏi nàng: “Tiêu chuẩn của xấu xí là gì? Ta nhìn cái gì đều cảm thấy đẹp, đều là con dân của ta, làm gì có phân chia đẹp xấu.”
Sở Tỳ gõ đầu nàng một cái.
Côn Lôn: “…..”
Sở Tỳ chỉ chỉ bản thân, chớp đôi mắt.
“A?”
Sở Tỳ: “Ngươi xem ta.”
Côn Lôn càng thêm mơ hồ: “Nhìn cái gì?”
“Ta đẹp mắt không?”
Côn Lôn gật đầu.
“Trừ ta ra, người khác đều xấu xí, biết không?”
Côn Lôn bừng tỉnh đại ngộ: “Biết, trước đây ngươi đã nói qua, vừa rồi ta đã quên.”
Sống lưng Sở Tỳ thẳng hơn rất nhiều, thoả mãn cười nói: “Tốt.”
Côn Lôn cũng không trả lời, mà chỉ có nề nếp nói: “Còn xấu xí hơn so với thánh nữ xấu xí của hiện tại lại lớn lên có chút tương tự, ta quả thật không gặp qua.”
Nàng còn nhớ vấn đề trước đó.
Sở Tỳ nghiêng khuôn mặt, toàn bộ trọng lượng thân thể tựa trên người nàng, cọ cọ vài cái trên cổ nàng, chỉ còn kém trảo đến hôn vài cái.
“Côn Lôn….” Nàng lại dùng loại ngữ khí nàng để nói chuyện.
Côn Lôn tóc gáy dựng thẳng, lập tức đi về phía trước vài bước, dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa khiến Sở Tỳ té trên mặt đất: “Hay là chúng ta mau đến hiệu tơ lụa đi, trời sắp tối rồi, một lát còn phải đi thả hoa đăng.”
Con ngươi màu hổ phách của Sở Tỳ chuyển mấy vòng, dường như nhận thấy cái gì, sờ sờ môi, chợt nhếch miệng nở nụ cười, mới nhanh chân đi theo.
Ở cửa hiệu tơ lụa đợi chừng nửa canh giờ, Côn Lôn nhìn có vài loại vài màu sắc không tệ, vì vậy cũng chọn cho Sở Tỳ, Sở Tỳ không hề nghi ngờ mà nhận lấy, nàng nhìn mỗi kiện tơ lụa đều cảm thấy thích hợp với Côn Lôn, tay trái chỉ một cái, tay phải chỉ một cái gần như mua hế tơ lụa trong cửa hiệu, dù sao thì Mạnh Triệu Trọng không biết từ nơi này cướp đoạt được một đống đồ trang sức còn có một đóng lớn thứ có người nói là ngân phiếu thông dụng hiện nay.
Chưởng quỹ cười đến mặt đầy nếp nhăn.
Hoa đăng để trong khách điếm, đến lúc hai người trở lại, lại phát hiện thiếu một ngọn hoa đăng.
Không chỉ thiếu hoa đăng, ngay cả túi hành lý đặt ở đầu giường cũng không thấy đâu nữa.
Sở Tỳ cánh tay cánh tay đứng ở mép giường, không giận ngược lại còn cười: “Côn Lôn, ngươi nói rốt cuộc là con người có bao nhiêu ngu ngốc, dám trộm đến trên đầu ta.”
<3