Khương Ương mới vừa đem ánh mắt dời khỏi Vọng Tiên Lâu, phía sau lưng không hiểu sao lại bắt đầu phát lạnh, nàng nhịn không được nâng tay sờ sờ lưng bàn tay của mình, vô thức ngửa đầu nhìn lầu các trọng trọng màn che.
Nếu như thi triển pháp thuật Khương Ương chưa hẳn không nhìn thấy thánh nữ bên trong, đáng tiếc chính là nàng quá tự đại, hoàn toàn không ngờ tới ở thế gian còn có một đại nhân vật như vậy.
Địa vị của thánh nữ ở Đại Lương này cho dù là đương kim thánh thượng Lý Hạo cũng không thể nói rõ. Chỉ biết nàng thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên, có thể bảo vệ quốc gia trong lúc nguy nan, hơn nữa nàng có thể dùng một ít thủ đoạn nhỏ, liền khăng khăng một mực đợi tin nàng.
Thánh nữ truyền thống ở vùng Trung Nguyên tồn tại đã lâu, chỉ là mỗi một đời hoàng đế thái độ bất đồng, gặp phải người phá lệ chăm lo việc nước tự tin tự mình cố gắng thánh nữ sẽ ẩn lui, đến lúc hoàng thất cần đến, nàng lại xuất hiện. Vô luận vương triều biến hóa thế nào, thánh nữ vẫn luôn tồn tại, trên phố vì vậy có đồn đãi nói thật ra mỗi một đời thánh nữ đều là cùng một người, nhưng không người nào chứng thực, dù sao cũng không ai có thể từ thượng cổ sống đến bây giờ.
Lúc ánh mắt của Khương Ương lần nữa dời mắt, Liên thánh nữ sớm đã thu hồi thăm dò, chậm rãi đi đến trước lan can, bàn tay vén màn che, dùng một đôi mắt thường nhìn Khương Ương.
Nhưng, chỉ một cái liền dời mắt.
Khương Ương chỉ nhìn thấy một đạo nhân ảnh trên lầu, chợt lóe liền biến mất.
Rốt cuộc là ai?
Chờ nàng nhớ đến phải dùng dụng thần thăm dò thì bên trong đã rỗng tuếch, Liên thánh nữ đã sớm rời khỏi Vọng Tiên Lâu.
Túi tiền của Phong Tuấn gần như toàn bộ cống hiến ra, quay đầu lại hướng Khương Ương muốn tiền, Khương Ương lại càng hoảng sợ: “Ngươi thế nào cho nhiều như vậy? Quyển Liêm thế nào cũng chuẩn bị mấy trăm lượng hiện ngân đi.”
“Mấy trăm lượng rất nhiều sao?”
Khương Ương: “…..”
Phong Tuấn có chút ngượng ngùng: “Ta xem bọn hắn có mười mấy người, nên đem tiền chia làm mười mấy phần rồi cho bọn họ. Nhưng, hiện tại lại đến nữa, ta không có tiền nữa.”
“Mới đến?” Khương Ương nhìn chăm chú một cái, ngoại trừ vài khuôn mặt mạc danh kỳ diệu xuất hiện, xa xa ở ngõ hẻm còn không ngừng có tên khất cái quần áo tả tơi chạy đến, Khương Ương túm cánh tay Phong Tuấn, kêu lên: “Chạy mau đi, còn đến nữa, khất cái khắp thành đều biết có người coi tiền như rác như ngươi, nếu không đi thì chờ bị xé xác đi.”
“Ai!”
Phong Tuấn không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo sau bước chân của Khương Ương, một đường chạy tới chỗ không người.
“Ở đây không phải kinh thành sao? Thế nào còn có thể có nhiều ăn xin như vậy, theo ta được biết, không phải chỉ có nạn đói lũ lụt mới có thể sinh ra rất nhiều khất cái?” Phong Tuấn vẻ mặt không giải thích được.
Khương Ương đỡ tường thở dốc: “Chuyện này còn không đơn giản, bởi vì hoàng thượng ngu ngốc, quan viên ngồi không ăn bám.”
Phong Tuấn chính sắc nói: “Hắn đã vô dụng như vậy, làm sao lại tiếp tục làm hoàng đế? Sẽ không có người đến thay thế hắn sao?”
Khương Ương thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, kiễng chân vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: ” Tiểu bảo bảo ngây thơ, hoàng đế của nhân gian là thể chế thế tập, vì sao hắn là hoàng thượng, đó là bởi vì phụ thân hắn là hoàng thượng, phụ thân của phụ thân hắn là hoàng thượng. Nhân gian không thể so với thiên đình, ngươi có thể sống trăm triệu năm, nếu có một ngày ngươi chết đi, ngươi sẽ đem ngôi vị thiên đế truyền cho ai?”
“Truyền cho ngươi.” Phong Tuấn nói.
“Nếu như ngươi có hài tử thì sao?”
“Vậy cũng truyền cho ngươi.” Hắn vẫn nói như vậy.
Khương Ương ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn có chút kiên nghị, lộ ra một chút gì đó nàng cũng không quá muốn nhìn đến. Đơn thuần lợi dụng mà thôi nếu như liên lụy đến tình cảm, nàng chưa hẳn qua được cửa ải của bản thân.
Vì vậy Khương Ương thẳng thắn nói tránh đi: “Vừa rồi ngươi làm gì lại tốt với những phàm nhân này như vậy? Thiên đế của chúng ta không phải được xưng sinh vật chớ gần sao?”
Phong Tuấn : ” Bọn họ quá yếu , nhược đến tùy tiện đến một người đều có thể bóp chết bọn họ , nếu như có thể giúp bọn họ, vì sao không giúp đây ?”
Nhưng bọn họ cũng không có thứ gì để cung phụng chúng ta a.”
“Chúng ta không thiếu chút cung phụng đó. Nếu như ta là hoàng đế của thế gian.” Phong Tuấn nói: “Ta nhất định sẽ thống trị quốc gia ngay ngắn rõ ràng, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa.”
Khương Ương trầm mặc, một hồi lâu mới hỏi hắn: “Ngươi biết nấu nướng sao?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ngươi chỉ cần trả lời là được.”
Phong Tuấn mạc danh kỳ diệu lắc đầu.
Khương Ương: “Là thế này, trị quốc giống như hầm thịt, ngay cả hầm thịt ngươi cũng không biết, sao có thể nói đến trị quốc. Ta hỏi ngươi một câu nữa, nếu như ngươi làm sai chuyện giống như hoàng đế của nhân gian, ngươi sẽ làm sao? Ngươi là thiên đế cao cao tại thượng, không ai dám chống đối ngươi. Cho dù làm sai chính ngươi cũng không biết.”
Những lời này của Khương Ương thật ra là có thâm ý, nàng cùng thiên đế ở chung mấy vạn năm, biết rõ vị thiên đế trẻ tuổi này rất bảo thủ, nội tâm có một bộ thiết huyết quy tắc, duy trì chính nghĩa một cách cực đoan, mà chính nghĩa của hắn chính là tàn nhẫn đối với yêu tộc. Ngoài ra, thật ra hắn cũng xem như một thiên đế tận chức tận trách.
Sở Tỳ sẽ không bỏ qua hắn, Khương Ương rất rõ ràng. Nhưng trong lòng luôn ôm một chút cách nghĩ vô căn cứ, nếu như thiên đế có thể nhận ra sai lầm của bản thân, lúc đó tự thay đổi bản thân, nàng cũng có thể khẩn cầu khoan thứ trước mặt vương.
Là yêu, Khương Ương cùng hắn như nước với lửa, mà là Giáng Sở tiên tử, xác thực có tình bằng hữu.
“Nếu ta thực sự làm sai.” Phong Tuấn nói: “Không phải còn có ngươi sao? Người bên cạnh không dám nói, ngươi cũng không dám nói sao?”
Mà thôi.
Khương Ương thở dài trong lòng, lắc đầu, không nói.
Cách đó không xa rộn ràng nhốn nháo, đoàn người tụ tập, như là có cái gì mới mẻ, Khương Ương nói một câu: “Chúng ta đi đằng trước xem đi.” Lập tức quay đầu đi về phía trước, Phong Tuấn ở tại chỗ ngây ngẩn một hồi, cũng theo đến.
Mọi người vây quanh một nữ tử mặc tang phục cùng một thi thể được quấn bằng rơm rạ.
Khương Ương một ánh mắt liền nhìn ra nàng kia tướng mạo xuất chúng, chỉ là trong búi tóc cắm một đoạn gỗ, khuôn mặt u sầu thảm đạm, rất có ý vị đau khổ.
Đây là một màn bán mình táng phụ thường thấy trong hí kịch.
Khương Ương đứng sau đoàn người nhìn một hồi, lưu manh ác ôn trong kịch cũng có đủ, trái một câu “tiểu nương tử” phải một câu “tiểu mỹ nhân”, trong miệng còn nhớ kỹ nói một ít lời không sạch sẽ.
Đùa giỡn qua đi, liền động tay động chân.
Khương Ương đang chờ xem có anh hùng cứu mỹ nhân hay không, liền nhìn thấy bóng người bên cạnh chợt lóe mà qua, chính là Phong Tuấn bước ra, gần như không cần tốn nhiều sức đã đem hai ác bá trong kinh đánh cho chạy trối chết. Phong Tuấn mới tới thế gian, cái gì đều chưa thấy qua, cái gì đều mới mẻ, một chút vô ý sẽ đi trừ bạo an lương, còn từ trong tay Khương Ương lấy mấy lượng bạc đưa cho nữ tử mặc tang phục.
Dựa theo nội dụng của hí kịch, kế tiếp đó là lấy thân báo đáp, Khương Ương đang tính toán một lúc nên làm sao biểu hiện rõ vẻ hả hê, liền thấy nàng kia ngẩng đầu, một đôi mắt xếch xinh đẹp thẳng tắp nhìn về phía nàng.
Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an như nhìn thấy vương.
Lẽ nào…..
Nàng kia quỳ lê về phía trước vài bước, dáng vẻ nhu thuận, ngã đầu lễ bái: “Tiểu nữ tử Hồng Liên, tạ ơn ân cứu mạng của tiểu thư. Nếu tiểu thư đã mua nô tỳ, như vậy nô tỳ kiếp này chính là người của tiểu thư.”
Hàng mi của nàng thật dài, dường như kéo rất dài, càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp.
Chờ một chút, vì sao lại không giống với trong hí kịch a!
Khương Ương vội ho một tiếng: “Không cần, là vị công tử kia đã cứu ngươi.”
Hồng Liên: “Ta đã nhìn thấy đó là liền của tiểu thư.”
“Tiền là ta cho hắn mượn, trở về hắn còn muốn trả lại cho ta.”
Phong Tuấn: “…..”
Hồng Liên: “Tiểu thư ngươi là coi thường nô tỳ xuất thân ti tiện sao?”
“Dĩ nhiên không….” Khương Ương một câu còn chưa nói xong, sắc mặt phút chốc thay đổi, mặt đất mơ hồ truyền đến rung động, đều nhịp, đây là chấn động quan binh có huấn luyện mới có thể phát sinh.
Rốt cục đến.
Một đội binh sĩ mặc giáp lập tức vây quanh Khương Ương và Phong Tuấn, dẫn đầu là một người ngồi trên con ngựa cao to, đúng là Kinh Triệu Duẫn đại nhân chưởng quản kinh thành, Kinh Triệu Duẫn cao giọng nói: “Bản quan nhận được tin báo có người mặc y phục thêu ngũ trảo kim long, mạo phạm thiên uy, đem bọn họ hết thảy bắt lại! Mang về phủ nha hậu thẩm!”