Sùng Hoa năm nay hai mươi tám tuổi, Lương Thanh thoạt nhìn không lớn hơn cô bao nhiêu, tối đa cũng chỉ ba mươi, chỉ là khí chất thành thục rất nhiều. Anh ta mặc áo sơmi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim hở cổ, kiểu tóc cũng không quá thời thượng nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ.

Lúc đến mở cửa, thấy Sùng Hoa, Lương Thanh chủ động bắt tay cô. Ngón tay thon dài, móng tay tu chỉnh rất sạch sẽ.

Bầu không khí gặp mặt tương đối khá. Chủ khách chào hỏi sau đó đối mặt ngồi xuống.

Căn phòng không tính là quá xa hoa, nhưng tuyệt đối là ngăn nắp có trật tự.

Lô tiểu thư bắt đầu pha trà. Sùng Hoa nhìn thoáng qua màu trà trong suốt, ngửi hương trà thanh u như lan, chỉ biết đây là loại trà nào.

Lương Thanh rất coi trọng cơ hội nỳ, ánh mắt của anh ta có chút cấp thiết, lại ẩn hàm phòng bị, Sùng Hoa không chút nghi ngờ, nếu như cô nói lời gì sĩ nhục tác phẩm của anh ta, cô sẽ lập tức bị đuổi khỏi phòng.

Trong lòng cô vô cùng tán thành cách nói ‘người thuần túy truy cầu lý tưởng’ của Thôi Trinh.

<<Tù Đồ>> đã nổi tiếng từ bảy năm trước, bao nhiêu năm đến nay cũng không làm hao mòn quang huy trên người nó, độc giả một lớp tiếp một lớp, các topic về Tù Đồ, thảo luận nội dung, cho tới bây giờ chưa từng hạ nhiệt.

Làm một tác giả, viết ra văn tự lôi cuốn, Lương Thanh rất chờ mong chuyển văn tự của mình thành điện ảnh, mang lên màn ảnh rộng, chỉ là cho tới nay, cũng không có đạo diễn nào có thể thỏa mãn yêu cầu của anh ta, mấy năm qua, anh ta cũng có chút tâm lạnh.

Ngày đó Lô tiểu thư trở về nói rõ tình huống với anh ta, anh ta lập tức đi tìm tác phẩm của đạo diễn Sùng Hoa để xem, chỉ có một bộ, lại xưng là một bộ phim điện ảnh phẩm chất cao, lập ý, cấu tứ, thủ pháp quay chụp, đều lão luyện không giống người mới vào nghề, để cho người ta sợ hãi cảm thán phong cách, góc quay, kỹ thuật ánh sáng, phi thường can đảm, xác thực cũng thể hiện cảm giác quanh quẩn trong lòng thật lâu.

Anh ta quyết định gặp cô một lần.

Một lần nữa dấy lên hy vọng, Lương Thanh không thể nghi ngờ là rất kích động, anh ta đối mặt Sùng Hoa tràn ngập cấp bách và nóng bỏng, lại mâu thuẫn ẩn hàm cảnh giác phòng bị.

Sùng Hoa đến có chuẩn bị, lại có Thôi Trinh cố ý tiết lộ, nên nhanh chóng bắt được trọng điểm. Cô rất biết dỗ dành người khác, biết đối với hạng người gì cần biện pháp gì. Tam ngôn lưỡng ngữ, trò chuyện với Lương Thanh rất vui vẻ.

Lại nói đến bản quyền, điều kiện của Lương Thanh bên kia chính là anh ta muốn có quyền biên kịch độc lập, cùng với phải nghiêm khắc lựa chọn diễn viên, không thể để cho bên đầu tư khoa tay múa chân. Sùng Hoa muốn anh ta lui một bước, cho anh ta quyền lực của biên kịch, nhưng nhất định phải cho cô phán định bản thảo, cô tin tưởng tính trách nhiệm của Lương Thanh, nhưng là một đạo diễn chi phối toàn cục, cô nhất định phải nắm chặt chủ quyền.

Bọn họ có mục tiêu nhất trí, đều là muốn bộ phim được tỏa sáng, có thể lưu lại một màu sắc sâu đậm trong lòng người xem. Nói hồi lâu, Sùng Hoa đã sớm hiểu rõ tính tình của Lương Thanh. Căn cứ gen di truyền của gia tộc, cô xem như là một nửa gian thương, văn nhân ở trước mặt gian thương, luôn luôn không mấy linh hoạt, cuối cùng Sùng Hoa nói một câu: “Không phải muốn hạn chế quyền lợi của anh, tôi chỉ là muốn giữ một cửa cuối cùng, mọi người đều như thế, đánh giá người khác thì dễ, đánh giá bản thân thì không thể thiếu một chút nhân tố chủ quan, tôi cũng không tin lúc trước khi viết xong <<Tù Đồ>> , không mời người khác xem qua giúp anh. Đúng không? Xem qua đúng không? Việc này cũng cùng một đạo lý? Anh cứ xem tôi như một người bạn, anh viết xong, tôi giúp anh xem qua, có chỗ không ổn thì sửa đổi một chút, chuyện này có cái gì không được? Huống chi Tù Đồ đã thành công, nếu như tôi đã nhìn trúng nó, sao lại thay đổi tình tiết bên trong?”

Hình như rất có đạo lý.

Còn dùng cách hỏi ngược, còn đều là câu trả lời khẳng định.

Lương Thanh suy tư hồi lâu, luôn mãi hỏi cô: “Cô xác định cô có thể chịu được áp lực từ nhà đầu tư, bảo đảm giữ được trạng thái tốt nhất của bộ phim?”

“Phải, cho nên, anh cũng cho tôi chút thuận tiện.” Sùng Hoa trả lời khẳng định.

Song phương đạt thành nhất trí.

“Không ngờ thuận lợi như vậy.” Ra khỏi chỗ của Lương Thanh, nhìn thái dương rực rỡ bên ngoài, Sâm Hòa không khỏi cảm thán một câu.

Đàm phán xong một chuyện trọng yếu, tâm tình của Sùng Hoa rất khoái trá: “Mấy ngày nay chúng ta chịu khó một chút, hãy mau đem công tác giai đoạn trước chuẩn bị tốt, chờ kịch bản viết xong, sẽ lập tức bấm máy.” Tuy rằng cô thuộc công ty giả trí Hoa Vũ nhưng có một phòng làm việc của mình, có một đội ngũ nhân viên độc quyền.

Sâm Hòa theo những lời này của cô, tiến vào trạng thái tác chiến.

Hai người trở lại phòng làm việc, Sùng Hoa đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó đã hứa với Thôi Trinh phải báo kết quả với nàng một tiếng, nếu đã hứa thì cũng không thể nuốt lời. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, mới vừa mở danh bạ, cô lại thay đổi chủ ý, đổi thành gửi tin nhắn, thời gian này Thôi Trinh có thể đang làm việc, không nhất định có thời gian nghe điện thoại, nếu nhắn tin, nhìn trễ một chút cũng không sao.

Giai đoạn chuẩn bị trước bấm máy rất phức tạp cũng rất rườm rà, đầu tiên phải xác định nhân viên chủ chế các phương diện, từ diễn viên đến quay phim, ghi chép tại trường quay, chuyên viên hóa trang, tất cả đều phải chọn ra, thứ hai, phải chọn trường quay, địa điểm quay ngoại cảnh, nhiếp ảnh gia và kỹ thuật ánh sáng cũng phải nghiên cứu phương thức quay chụp, phương thức bố trí ánh sáng, còn có mỹ thuật tạo hình, dựng cảnh, đạo cụ, trang phục, còn có ghi âm, sản xuất, in và phát hành kịch bản, chờ kịch bản viết ra, còn muốn tiến hành phân cảnh, vân vân.

Mỗi một hạng mục đạo diễn đều phải theo dõi, đạo diễn có trách nhiệm sẽ không giao hết mọi việc cho phó đạo diễn, chỉ cần có thể tự mình kiểm tra Sùng Hoa tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác.

Bắt đầu thời kỳ bận rộn, Sâm Hòa vừa đến phòng làm việc, đã bắt đầu tổ chức nhân sự làm việc. Khiến phòng làm việc nhất thời tiến nhập trạng thái khí thế ngất trời.

Sâm Hòa nghĩ thầm, bận rộn một chút cũng tốt, chỉ là mấy tháng tiếp theo có thể không có thời gian bồi honey rồi. Cũng may đạo diễn Sùng cũng không thanh nhàn, cuối cùng cũng khiến anh ta cảm thấy thăng bằng trong tâm lý. Mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy Sùng Hoa ở trong phòng làm việc khoác áo mang theo túi xách bước ra ngoài.

Sâm Hòa: “…”

Sùng Hoa lướt qua trước ánh nhìn chòng chọc của anh ta.

Sâm Hòa bận rộn đuổi theo: “Đạo diễn Sùng cô đi đâu vậy?”

“A? Tôi mới vừa hẹn người ăn cơm.” Sùng Hoa dừng bước chân, xoay người vỗ vỗ vai Sâm Hòa, dáng vẻ ‘thiếu niên tôi xem trọng anh’: “Anh nỗ lực lên, mấy ngày nay vất vả một chút, nội trong tuần này hoàn thành ký kết hợp đồng với Lương tiên sinh.”

Nói xong, cô liền nhẹ nhàng mà đi.

Sâm Hòa: “…” Đã nói là đồng cam cộng khổ mà.

Lúc tin nhắn của Sùng Hoa gửi đến, Thôi Trinh đúng lúc đang nghỉ ngơi trong quá trình chụp ảnh bìa cho một tạp chí.

“Đàm phán thuận lợi — Sùng Hoa.”

Khóe mắt Thôi Trinh khẽ cong, đang muốn trả lời, lại một tin nhắn đến: “Có thời gian cùng nhau ăn cơm tối không? Em muốn chính thức cám ơn chị chỉ điểm.”

Thoạt nhìn tâm tình của cô rất tốt.

Đầu ngón tay Thôi Trinh dừng lại trên bàn gõ chốc lát, trả lời: “Có thể.”

Đây là lần đầu tiên Sùng Hoa hẹn Thôi Trinh ăn cơm, cô có chút thấp thỏm, nhưng mà đồng thời, vài câu cố tình chỉ điểm của Thôi Trinh giúp cô một việc lớn, nên đáp tạ, về phương diện khác, cô đối với Thôi Trinh thật sự rất có hảo cảm, nếu như có thể mượn một bữa cơm giao lưu sâu hơn, thì không thể tốt hơn.

Giữa người và người là có từ trường, bài xích hoặc hấp dẫn, lần đầu tiên gặp mặt đã thể hiện tất cả.

Thôi Trinh hiển nhiên sâu sắc hấp dẫn Sùng Hoa. Đối với loại hấp dẫn này đáy lòng tiềm ẩn bất an, nhưng vẫn không khống chế được bản thân, muốn thử tiếp cận nàng.

Tại bãi đậu xe dưới đất của một tòa nhà đợi gần mười phút, Sùng Hoa lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, chỉ chốc lát sau, đã thấy Thôi Trinh đi ra từ cửa thang máy. Nàng mang kính râm, chỉ đi một mình bước nhanh về phía cô, giày cao gót va chạm cùng mặt đất, không nhanh không chậm, lại làm cho người ta có cảm giác có khí phách có tiết tấu.

Sùng Hoa xuống xe, phất tay ý bảo cô ở đây, Thôi Trinh thấy cô, khóe môi hiện ra mỉm cười, bước về phía cô, Sùng Hoa tiến hai bước, nhận lấy túi xách của nàng.

Thôi Trinh cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nàng tháo kính mác xuống, quay đầu nhìn về phía Sùng Hoa: “Chờ rất lâu rồi sao?”

“Không có, em cũng mới vừa đến.” Sùng Hoa đi đến bên cạnh cửa xe, tiện thể giúp nàng mở cửa xe.

Thôi Trinh đứng lại trước mặt  cô, trong mắt mang cười nhìn cô, tựa hồ muốn nói gì đó rồi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói gì, cúi người ngồi vào trong xe.

Sùng Hoa bị ánh mắt của nàng nhìn đến tim chậm một nhịp.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!