Bài hát này tên là ‘Tối Nhuyễn Đích Quý Tiết’.

Đả động lòng người nhất chính là câu: “Tôi quyết định, quên đi cả đời này, để tôi và người không còn liên quan gì đến nhau.”

Phải mất cả đời để quên, mới có thể không còn liên quan gì với một người, bao nhiêu bi ai vô vọng, lại là bao nhiêu quyết tuyệt.

Trong lòng Thôi Trinh đau nhói, đây là đang nói các nàng sao? Cô muốn không còn liên quan gì đến nàng, cho nên, cô đã quên đi tất cả kiếp trước. Như vậy, chờ cô khôi phục ký ức, phát hiện mình lại dây dưa cùng nàng, liệu có hối hận không?

Thôi Trinh ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Hoa.

Sùng Hoa vốn là mong đợi sự khích lệ của nàng, kết quả phát hiện đau thương trong mắt nàng, cô lập tức luống cuống tay chân: “Sao, sao vậy? Chị không thích sao?”

“Sùng Hoa…” Thôi Trinh mềm nhẹ gọi cô một tiếng, nàng muốn nói, em phải đảm bảo sẽ không hối hận vì đã ở bên tôi, nhưng giờ phút này, bảo đảm như vậy cũng không có ý nghĩa, cô cái gì cũng không biết, hà tất lừa gạt cô bảo đảm một việc mà chính cô không hiểu ý nghĩa của nó, như vậy thì tương lại lấy gì bảo đảm có thể dùng nó để trói buộc cô.

Thôi Trinh nở nụ cười, nàng đè nén tâm tình đang hỗn loạn, cẩn thận nhìn mỗi một góc thật nhỏ trên mặt Sùng Hoa, ôn nhu nói: “Tôi… Thích.”

Chỉ từ góc độ ca khúc mà nói, ca khúc này rất phù hợp với chủ đề của bộ phim, giữa dục vọng xen lẫn tuyệt vọng, mãi đến cuối cùng, vạn kiếp bất phục. Hơn nữa âm điệu xuất sắc, vượt xa một ca khúc chủ đề bình thường. Nó hội đủ yếu tố để trở nên thu hút.

Nghe Thôi Trinh nói thích, Sùng Hoa mặt mày rạng rỡ: “Em muốn để cho chị hát ca khúc này, chị từng ghi âm bài hát mà phải không?”

Thật ra từ sớm liền nghĩ đến, Sùng Hoa tốn hao tâm tư viết lời, nhất định là vì nàng.

Thôi Trinh rũ mi, chịu đựng chua xót, nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Ba dòng đầu tiên trên nhạc phổ là, Nhạc: Tô Tiềm, Lời: Sùng Hoa. Trình bày: Thôi Trinh, Tô Tiềm là nhạc sĩ ưu tú nhất, anh ta viết ca khúc, một một bài đều nổi tiếng, mấy năm trước quy ẩn, không ít ngôi sao ca nhạc, công ty giải trí ôm lòng sùng kính và số tiền lớn cầu ca khúc nhưng đều tay không mà về, hiện tại, anh ta lại xuất sơn.

Một trong ba người này, bất kỳ người nào cũng có thể nhấc lên một làn sóng, đừng nói là cả ba hợp tác cùng nhau. Đội hình của ca khúc này, chỉ sợ sẽ đẩy ngã album của bất kỳ một ca sĩ nào phát hành trong năm nay.

Dựa theo độ nổi tiếng của Thôi Trinh, nếu như nàng thủ vai chính đồng thời hát ca khúc chủ đề, rất có thể sẽ quá mức hấp dẫn sự chú ý của người xem, đây đối với điện ảnh mà nói là chuyện tốt, doanh thu phòng vé có thể đứng đầu bảng, nhưng đối với một đạo diễn muốn lưu lại dấu ấn của mình qua bộ phim thì lại không mấy tốt. Điện ảnh nội địa đại thể không thiếu doanh thu phòng vé, nhưng danh tiếng lại thật sự kém đạo diễn kiếm đủ tiền, có giá trị thương mại, bộ phim tiếp theo còn có thể tìm bọn họ làm đạo diễn, nhưng, những đạo diễn và những bộ phim được đánh giá cao về chất lượng giống như thập kỷ trước thì dường như một đi không trở lại.

Sùng Hoa nhìn thấy Thôi Trinh thái độ khác thường không lập tức đồng ý, mà là bắt đầu suy ngẫm, cô ngẫm lại, cũng đã biết nỗi lo lắng của nàng.

Sùng Hoa lúc còn trẻ, đã thử qua nhiều thứ, dù sao gánh nặng trong nhà đều giao cho Tùy An, cô lại không có hứng thú với việc kinh doanh, nên cũng chỉ còn lại một đam mê là nghề đạo diễn. Nhưng cô có chỗ không giống người khác, cô chán ghét vẻ ngoài nông cạn, cô thích những thứ ở tầng sâu. Mười tám tuổi, cô thích âm nhạc, nhưng không có giống đại đa số người dấn thân vào giới giải trí mà là thành lập một ban nhạc, bản thân đảm nhiệm đàn violon kiêm nhóm trưởng. Sau khi hết hứng thú, cô chuyển nhượng ban nhạc đi, lại bắt đầu si mê chụp ảnh, đến đồng cỏ Châu Phi chụp động vật hoang dã, leo lên núi chụp hoa cỏ ngoan cường sinh trưởng giữa khe đá nham thạch, lên núi vài ngày, lại ra sa mạc chụp mặt trời lặn. Sau nữa, cô còn thử rất nhiều thứ khác, mãi đến khi dã tâm của Chu tiên sinh bị cô phát hiện. Cô lại vùi đầu vào thương trường, học tập một ít kiến thức cần thiết, rơi vào trạng thái ngủ đông, chuẩn bị đánh bại ông ta bất cứ lúc nào.

Sinh mệnh không đủ dài, truy cầu không ngừng nghỉ, chính là hình dung về nửa đời trước của cô. Hiện tại thích công việc đạo diễn, cô không biết mình có thể làm bao lâu, nhưng lúc bước vào nghề này cô đã quyết định phải làm một đạo diễn ưu tú. Mà hào quang của một đạo diễn ưu tú sao có thể bị hào quang của nữ chính che lấp?

“Lo lắng về bộ phim sao?” Sùng Hoa cười nói: “Em tự có chừng mực, chị không cần cố kỵ điều này.”

Bộ phim hay hay dở, cô quay, trong lòng cô biết rõ. Cô muốn nghe ca từ bản thân viết được Thôi Trinh xướng lên. Ca khúc này, là cô viết riêng cho Thôi Trinh, nếu như nàng không Sùng Hoa sẽ thu lại ca từ, sau đó mời một người khác đến viết ca từ khác, tin tưởng có danh là nhạc của Lão Tô sáng tác, sẽ có rất nhiều người nguyện ý viết lời. Cô đã chuẩn bị sẵn hai trường hợp, chủ yếu tôn trọng ý kiến của Thôi Trinh.

Thôi Trinh cúi đầu, liếc nhìn ca từ được viết lên bằng tự thể thiên hướng rắn lạnh, nhìn thấy câu ‘ tôi quyết định, quên đi cả đời này, tôi và người không còn liên quan gì đến nhau’. Nhãn cầu co ro một chút, ngay cả đầu ngón tay cũng bấu chặt đến phát đau, tựa như có một cây kim đâm vào.

“Tôi sẽ dành thời gian đi thu âm.” Thôi Trinh nói.

Nàng đáp ứng rồi.

Thu âm ca khúc chủ đề, dễ dàng hơn so với chế tác album rất nhiều, điện ảnh hậu kỳ cũng đã hoàn thành, đưa đi xét duyệt, chờ thông qua thì có thể tung trailer đầu tiên, sau đó là công tác tuyên truyền.

Giọng nói của Thôi Trinh rất êm tai, giọng hát của nàng cũng thiên hướng thanh lãnh nhưng linh hoạt, nghe nàng ca xướng là một loại hưởng thụ, tiếng hát của nàng rót vào tai, nhắm mắt lại, phảng phất có thể thấy xung quanh hoa nở thành biển, dưới đèn mỹ nhân như ngọc.

Sùng Hoa đứng bên ngoài phòng ghi âm, một tầng một lớp kính cách âm, nhìn bên trong, Thôi Trinh đeo tai nghe, nhắm mắt, chuyên tâm ngâm xướng. Chuyên viên thu âm nghiêm túc nói: “Nếu như ảnh hậu đồng ý tiến quân vào giới âm nhạc, nhất định phải để cho tôi chế tác album. Cô ấy cảm nhạc rất tốt, chất giọng cũng rất thích hợp, tốt nhất là hát một bài Trung Quốc phong* nhất định nổi tiếng.”

*Trung Quốc Phong: một thể loại nhạc của TQ, có phần tương tự nhạc cổ phong, các bạn có thể nghe thử bài Ái Phi của Hậu Huyền đó là một bài thuộc thể loại TQ phong

Nói đến đây, anh ta nở nụ cười, vui đùa nói: “Chỉ có điều Thôi Trinh hai chữ này, bản thân cũng đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc rồi. Đạo diễn Sùng cô thật sự là gặp may mắn!” Ai cũng biết, Thôi Trinh đã có hai năm không nhận phim điện ảnh quốc nội, lần này Sùng Hoa xuất mã, nàng không chỉ thủ vai chính, còn hát ca khúc chủ đề. Phải biết rằng đây là lần thứ hai nàng hát, bài lần trước là ca khúc chủ đề cho một quảng cáo công ích, quảng cáo công ích kia hội tụ đông đảo thiên vương hậu, là đài truyền hình trung ương quay, là một quảng cáo công ích phân lượng rất nặng.

Nghe anh ta cực lực ca ngợi Thôi Trinh, Sùng Hoa sẽ không cảm thấy bị ánh sáng của Thôi Trinh che lấp bản thân, trái lại cảm thấy rất kiêu ngạo.

“Quả thật rất may mắn.” Còn có điều may mắn hơn, cả con người Thôi Trinh đều thuộc về cô Mang theo một loại sung sướng người khác không biết được, Sùng Hoa cong khóe môi, có chút hài lòng.

Sâm Hòa vội vả đi tới, thấy chuyên gia thu âm còn có những trợ lý khác, anh ta chần chờ một chút, nhưng hiển nhiên muốn nói chuyện rất gấp, nên vẫn bước đến chỗ Sùng Hoa, Sùng Hoa thấy anh ta, liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Sâm Hòa dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, mờ ám nói: “Bộ phim có thể không được thông qua kiểm duyệt.”

Thẩm duyệt không đạt có nghĩa là phải cắt bỏ một phần, nhưng, loại đề tài này, căn bản không có bất luận chi tiết, yếu tố nào trái với chuẩn mực, trái với quy định, mà bộ phim phải cắt bỏ một phần, có nghĩa là đã không còn ý vị vốn có. Sùng Hoa biết đây là có người đang ngán chân cô.

Về phần người đó ai là, khẳng định không phải là Lục Viễn, bởi vì anh ta không có khả năng lớn như thế, vậy cũng chỉ có thể là Chung Ly.

Sùng Hoa nhíu mày, khóe mắt nhìn Thôi Trinh, không phát biểu bình luận gì đối với chuyện này, chỉ nói với Sâm Hòa: “Không có gì, tôi sẽ giải quyết, đĩa phim cũng không cận vội thu hồi.” Dừng một chút, cô nói: “Đoạn video trong điện thoại của anh, tìm một thời cơ thích hợp, tung ra đi.”

Sâm Hòa nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Được.”

Lục Viễn còn nằm trong bệnh viện. Băng vải chỉ mới tháo một phần, thoạt nhìn là dáng vẻ trọng thương khó khỏi.

Sùng Hoa chính là không lên tiếng. Nhưng cô sẽ không tùy ý để danh tiếng bị hủy hoại mà không phản ứng, chờ bộ phim công chiếu, nói không chừng còn có người nghĩ một đạo diễn đáng ghét như thế làm ra bộ phim sẽ là dạng gì, sẽ hiếu kỳ đến rạp xem thử, biết đâu còn giúp cô gia tăng rồi doanh thu bán vé.

Lục Viễn không hiểu, sao cô có thể thờ ơ như vậy. Nhưng, Sùng Hoa nếu như dự định chờ chuyện này phiêu tán theo gió, kiên quyết không lên tiếng thì anh ta cũng không có cách nào. Cư dân mạng không thể nào nhìn chằm chằm vào chuyện này, báo chí cũng không thể nào luôn lãng phí ở vào việc này, anh ta cũng không thể đi kiện Sùng Hoa, một khi kiện, sẽ phải kiểm tra thương tật, chút vết thương nhỏ này còn chưa đủ lập án.

Nhưng rõ ràng rất đau, đau muốn chết. Nhất định là bác sĩ không chuyên nghiệp, lại còn nói không có gì đáng ngại.

“Ba.” Lục Viễn cau mày: “Thế nào rồi?”

Chung Ly nhìn thấy con trai bị đánh thành như vậy thì rất đau lòng, ông ta quan tâm: “Con nằm đi, đừng lộn xộn. Đừng nóng vội, Sùng Hoa khẳng định biết tại sao bộ phim không được thông qua, đến lúc đó chính là lúc cô ta phải xuống nước, để cô ta đến xin lỗi con, đăng Weibo chính thức xin lỗi! Còn không hài lòng, chúng ta sẽ bắt cô ta mở họp báo!”

Lục Viễn đắc ý nở nụ cười, hài lòng nằm xuống.

Lúc này, điện thoại di động của Chung Ly vang lên, ông ta liếc nhìn màn hình, cười nói với anh ta: “Có tin tức, chuẩn bị nghe cô ta nói xin lỗi đi.”

Ông ta tỏ vẻ như đã định liệu trước, khiến Lục Viễn cũng tràn đầy chờ mong, nếu như có thể thấy Sùng Hoa cúi đầu trước anh ta, anh ta nhất định phải chà đạp cô, khó xử cô một phen. Lục Viễn phác hoạ một kịch bản hoàn hảo trong đầu, ngẫm lại liền tự mình nở nụ cười.

Chung Ly nhận điện thoại, alo một tiếng.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!