Có Thôi Trinh bên cạnh, chuyện cũ trước nay cảm thấy đặc biệt dằn vặt cũng không đáng vào đâu, cô chỉ là bất an nhìn Thôi Trinh.

Không nghe được Thôi Trinh trả lời, cô thấp giọng nói một lần nữa: “Đã là quá khứ.”

Thôi Trinh nghĩ đến hai quyển sách con đặt trên giá sách, cảm thấy trong lòng ê ẩm, có chút đau đớn.

Nàng là một người lý trí, ở xã hội hiện đại, có rất ít người đến hai mươi tám tuổi mà tình cảm vẫn trống rỗng, có bạn gái cũ là rất bình thường, huống hồ đây là chuyện xảy ra trước khi cô gặp nàng, Thôi Trinh cũng không trách cứ Sùng Hoa. Nhưng mà, đây chỉ là nhận thức trên mặt lý trí.

Trải qua kiếp trước kiếp này, sau nhiều chuyện như vậy, Thôi Trinh lẽ đương nhiên cho rằng Sùng Hoa chỉ duy nhất thuộc về nàng, đột nhiên nghe nói trong lòng cô còn có một người khác, nàng khó tránh khỏi buồn bã, khó tránh khỏi chua xót. Nhất là, Sùng Hoa tuy rằng cực lực hời hợt, nhưng nếu như thật không còn quan tâm, cô hà tất phải tận lực biểu hiện không quan tâm như thế.

Thôi Trinh liễm mi, che giấu tâm tình trong mắt, nàng hết sức đè nén đau xót trong lòng, cong cong khóe môi, ngữ khí mềm nhẹ: “Tôi biết, chỉ là quá khứ.”

Nàng che giấu rất tốt, không có một chút tâm tình tiết lộ ra ngoài. Sùng Hoa nhìn nàng, nếu quả như thật yêu một người, làm sao có thể độ lượng như vậy. Cô nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh lần đầu tiên lúc đối diện với cô, ánh mắt lại né tránh.

Sùng Hoa trái lại ôm Thôi Trinh. Thôi Trinh không có một chút phản kháng, phối hợp tùy ý cô ôm mình vào lòng. Nàng tựa vào lòng Sùng Hoa, ở một góc độ Sùng Hoa không thấy được, cắn môi, nói: “Đêm mai nếu như em có thời gian, cùng tôi đến buổi phỏng vấn đi.”

Nàng dùng ngữ khí nhất quán trấn định nói ra những lời này, nghe vào trong tai Sùng Hoa lại như là ’em chỉ có thể quan tâm mình tôi’, đáy lòng Sùng Hoa nhất thời hóa thành xuân thủy, cô ôm chặt Thôi Trinh, ôn nhu nói: “Em đi cùng chị. Chị muốn đi đâu, em cũng sẽ đi cùng chị.”

Mi tâm Thôi Trinh giãn ra, dựa vào Sùng Hoa, nhắm hai mắt lại.

Đề tài bạn gái cũ giống như một gợn sóng nho nhỏ, chỉ là một khúc nhạc đệm giữa các nàng. Nếu như không phải Sùng Hoa gần như đã hoàn toàn quên người này, thì lúc thu dọn phòng sẽ không quên mất, căn bản cũng sẽ không khiến Thôi Trinh nghi ngờ.

Hôm sau Sùng Hoa tỉnh lại, Thôi Trinh đã rời giường.

Sau khi rửa mặt cô ra khỏi phòng, phát hiện Thôi Trinh đang xem TV.

Thôi Trinh thấy cô, liền vẫy vẫy tay với cô. Sùng Hoa bước đến, cúi đầu hôn một cái lên trán Thôi Trinh, giọng nói có chút khàn đục: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Môi của cô lành lạnh, dán lên trán Thôi Trinh, Thôi Trinh mỉm cười kéo tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh mình: “Thức dậy nên rời giường.”

Sáng sớm, khẳng định không có chương trình gì hay, Thôi Trinh cũng chỉ là tùy ý chuyển vài kênh. Sùng Hoa còn có chút mơ hồ, tựa vào vai Thôi Trinh hỏi: “Có đói bụng không? Em làm điểm tâm, chị thích điểm tâm kiểu Á hay kiểu Âu?”

“Cháo một lát nữa sẽ nấu xong.” Thôi Trinh thức dậy, dĩ nhiên là đã chuẩn bị bữa sáng trước rồi.

Sùng Hoa hạnh phúc ôm thắt lưng nàng: “Cháo trắng rất tốt.” Cô thích cháo trắng.

TV phát ra tiếng giới thiệu chương trình ‘Tiếp chận khoa học’, nội dung của chương trình lại làm cho Sùng Hoa ngồi thẳng người.

Trên ti vi là một ngọn núi không lớn không nhỏ, trên núi được bao phủ bởi một thảm thực vật thân cỏ, không có cây cối thân gỗ lớn, chỉ có linh tinh mấy cây dại, có vẻ cô tịch hoang sơ.

“Trường Lăng là lăng mộ Hạ Cảnh Đế Hạ Hầu Phái an nghỉ…” Lời dẫn vẫn còn tiếp tục: “Cổ danh là Mộ Viết Sơn, hậu thế gọi là Lăng Sơn, ‘Lăng’ ngụ ý cao to, hùng vĩ, vĩnh cửu, đế vương cổ đại thông thường chọn xây dựng lăng mộ trên núi, an nghỉ trong đó. Hạ Hầu Phái là vị hoàng đế thứ ba của Hạ Triều, ông là một trong những vị đế vương vĩ đại nhất…”

Đây là lăng mộ của Hạ Hầu Phái?

Sùng Hoa cảm khái năm tháng trôi qua, ngọn núi xây dựng lăng mộ của vị đế vương vĩ đại này thoạt nhìn rất hoang vắng, cũng không tương xứng với phồn hoa thịnh thế lúc Cảnh Đế cai trị. Cô sở dĩ nghe hai chữ Cảnh Đế mà ngồi thẳng người hoàn toàn là bởi vì có một lần nhìn thấy quyển Cảnh Đế Bản Kỷ ở chỗ Thôi Trinh, cùng với chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấn tượng sâu sắc.

Quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thôi Trinh đặc biệt chăm chú.

Sùng Hoa yên lặng, an tĩnh ngồi ở bên cạnh nàng, cùng nàng xem chương trình.

Đây là một bộ phim phóng sự, ý tứ đại thể là ngọn núi này tên Kỳ Sơn, bởi trước đây không biết có một vị thiên tử an nghỉ, nên các thôn dân chặt phá quá mức cây cối trên núi, hơn nữa trăm ngàn năm qua địa chất hoạt động và mưa mùa hạ mỗi năm cọ rửa, dẫn đến hiện tượng xói mòn ở tầng đất mặt, nếu thêm vài trận mưa to rất có khả năng sẽ xảy ra lẽ quét, gây nên tổn hại mang hủy diệt tính đối với lăng mộ. Trải qua nhiều năm nghiên cứu, các nhà nghiên cứu lịch sử và các nhà khảo cổ học đã công phá các loại cơ quan trong lăng mộ. Cho nên, một đội bảo an địa phương được cử đến bảo vệ văn vật, chính phủ phê chuẩn đơn xin phép của mười mấy nhà khảo cổ, tiến hành khai quật Trường Lăng.

Nếu là phim phóng sự, khẳng định không phải truyền hình trực tiếp, Trường Lăng có lẽ đã bắt đầu được khai quật. Sùng Hoa đối với tin tức phương diện này là không hề không biết, cô đứng lên, chuẩn bị đến phòng bếp xem nồi cháo đã được chưa. Thôi Trinh lại đột nhiên hỏi cô: “Máy vi tính của cô ở nơi nào?”

Những lời này dùng ngữ tốc rất nhanh, chứng tỏ người nói chuyện tâm tình cấp thiết. Sùng Hoa rất ít thấy Thôi Trinh như vậy, cô lập tức nói: “Ở phòng sách, em dẫn chị đi.”

Thôi Trinh trầm tĩnh gật đầu, Sùng Hoa nhìn ra được, nàng Thôi Trinh có chút thất thần. Cảnh Đế, Hạ Hầu Phái, người này in thêm một dấu ấn trong lòng Sùng Hoa.

Dẫn Thôi Trinh đến phòng sách, mở máy tính lên, liền chuyển máy cho Thôi Trinh sử dụng.

Thôi Trinh tìm kiếm tin tức liên quan đến đế lăng của Cảnh Đế, tin tức thứ nhất chính là, lăng mộ của Hạ Cảnh Đế đang bị khai quật, cho tới hôm nay mới hoàn tất, đã khám phá được hai mươi ngày.

Khai quật cổ mộ không phải một chuyện dễ dàng, huống chi là mộ đế vương cấp bậc cao nhất. Một lăng mộ vương hầu thông thường đào trên năm ba năm là chuyện thường, chỉ việc đào xới phần bên ngoài cũng đã hao tốn bảy năm.

Mộ đế vương được khai quật cũng không nhiều, có thể nói là tương đối ít. Lần này khai quật, có hơn hai mươi đơn vị và ban ngành liên quan hợp tác, vận dụng khoa học kỹ thuật ghi lại cả quá trình khai quật. Cho tới bây giờ, khai quật được một xa mã, giải phẩu hai cửa mộ, cửa khuyết, và một tòa mộ táng.

Cách chủ mộ còn rất xa.

Sùng Hoa không biết thế nào, lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.

Thần sắc của Thôi Trinh rất ngưng trọng, Sùng Hoa cảm thấy nàng rất khẩn trương, động tác di chuyển chuột cũng không thông thuận. Nhưng bây giờ, nàng hiển nhiên là không muốn nói nhiều, sự chú ý của nàng đều đặt trên các tin tức về Trường Lăng. Sùng Hoa không có quấy rầy nàng, đang chuẩn bị đến phòng bếp xem nồi cháo, thì lại thấy một tin tức khiến cô dừng bước.

Nhà khảo cổ học nổi tiếng cho biết, Trường Lăng mới vừa bắt đầu khai quật, từ dấu hiệu hiện hữu cho thấy, Trường Lăng là lăng mộ được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, kết cấu đầy đủ nhất, bố cục công năng rõ ràng nhất, và sở hữu đầy đủ thể thức tế tự nhất trong số lăng mộ được phát hiện cho đến nay. Bên trong không có một giọt nước đọng, cũng không có bộ phân bị sụp đổ, văn vật bảo tồn cũng là hoàn mỹ nhất. Các nhà khảo cổ học còn nói, nguyên nhân chính là bảo tồn tốt, cho nên lăng mộ này khai quật thuận lợi hơn những lăng mộ khác rất nhiều. Nếu như tiến triển thuận lợi, tháng sau có thể khai quật chủ mộ. Đây là việc có một không hai trong giới khảo cổ.

Tháng sau? Sùng Hoa nhíu mày.

Trường Lăng dễ đào đến mức nào. Không có mờ ám gì đi. Nhưng các nhà khảo cổ học thập phần hưng phấn, cũng là tràn đầy lòng tin, xem ra, đã có một ít ghi chép hoặc khám phá ra quy mô, khiến họ chắc chắc đây là Trường Lăng của Cảnh Đế.

Nhìn thấy không còn tin tức nào có giá trị. Thôi Trinh có chút mất hồn mất vía.

Sùng Hoa lo âu nhìn nàng, khom người nói bên tai nàng: “Cháo xong rồi, ăn điểm tâm trước, có việc thì lát nữa suy nghĩ tiếp.”

Cô biết trong lòng Thôi Trinh nhất định là có chuyện gì đó, nhưng cô cũng không xác định Thôi Trinh có thể nói cho cô biết hay không.

Thôi Trinh ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của cô: “Sùng Hoa…” Trong mắt nàng có nồng đậm lo âu.

Sùng Hoa nhất thời không muốn xen vào chuyện gì nữa, cô đỡ lấy bờ vai thon gầy của Thôi Trinh, trấn an nàng: “Có em ở đây…”

Như là những lời này cho Thôi Trinh linh cảm, khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng nhỏ giọng nói: “Em đang ở đây…” Nàng nói xong, giơ tay lên vuốt ve gò má của Sùng Hoa.

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, khiến Sùng Hoa cảm thấy rất thoải mái, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng trạng thái của Thôi Trinh bây giờ khiến cô rất lo lắng, cô cũng không quan tâm điều gì khác, mà chỉ áp tay mình lên lưng bàn tay của Thôi Trinh, khiến lòng bàn tay của nàng áp sát lên má cô.

Động tác quan tâm bảo vệ của cô khiến Thôi Trinh mỉm cười, nàng lại gọi cô một tiếng, giọng nói ôn nhu trầm thấp: “Sùng Hoa.”

Chờ các nàng từ phòng sách đi ra, cháo trắng đã chín rồi. Sùng Hoa không để Thôi Trinh động thủ, mà tự mình đến phòng bếp múc hai chén cháo ra.

Đối với hai người luôn bận rộn mà nói, ngày nghỉ thư giản ở nhà xem một bộ phim, tốt hơn nhiều so với lặn lội đường xa đi du lịch xung quanh. Bữa sáng qua đi, Sùng Hoa liền tìm ra rất nhiều đĩa phim.

Làm một đạo diễn, chiêm ngưỡng học tập đối với tiền bối nhất định là không thiếu được, những bộ phim xuất sắc cô đã xem qua nhiều không đếm hết, đối với thủ pháp quay chụp, lập ý điện ảnh, cách sắp xếp tình tiết các phương diện của những bộ phim kinh điển cô cũng có nghiên cứu rất sâu. Nhà cô cất chứa hơn ngàn bộ phim, đặt trong một tủ kính chuyên biệt.

Sùng Hoa nghĩ đến bộ phim giúp Thôi Trinh giành được giải thưởng, chờ nó công chiếu, Tù Đồ cũng đã quay xong, nói như vậy các nàng có thể cùng đến rạp chiếu phim để xem rồi.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!