Đèn trong phòng rất sáng, máy vi tính bị khép lại, đặt trên bàn tròn màu đen, một chỗ khác là đặt một xấp giấy A4 chỉnh tề, tách trà của các nàng đã ở trên bàn, đặt rất gần, cũng không phải tách đôi tình nhân, nhưng lại đúng lúc đều là thủy tinh trong suốt.

Thôi Trinh đứng cạnh bàn, một tay khoát lên mép bàn, một tay tự nhiên rũ xuống, nàng kinh ngạc nhìn cô. Sùng Hoa quẫn bách, muốn giải thích một chút nhưng chuyện ngủ chung, càng giải thích càng có vẻ như trong lòng có ý đồ a.

Trong lòng có ý đồ là một loại từ ngữ trừu tượng lại vô cùng cảm tính, Sùng Hoa vừa nghĩ đến bốn chữ lòng có ý đồ, liền không dừng được, tiện thể còn nghĩ đến những biểu hiện cụ thể của lòng có ý đồ, sau đó thành công đem mặt mình biến thành một quả cà chín.

Sùng Hoa đỏ mặt chột dạ đứng lên, giọng nói cũng thấp một bậc: “Chỉ là… Ngủ.”

Thôi Trinh nhìn cô biểu diễn một màn nội tâm phong phú, trong lòng buồn cười, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh ngoắc tay gọi cô lại: “Đến đây.”

Sùng Hoa không biết nàng là đồng ý hay là tức giận, rất thấp thỏm đi tới. Thôi Trinh lại đưa tay cô, sau đó vỗ nhẹ lưng cô: “Thay quần áo rồi trở lại đây.”

Nàng đồng ý rồi! Cả người Sùng Hoa tinh thần toả sáng.

Nói là ngủ, thật chỉ là ngủ.

Chỉ có điều ôm người yêu, luôn luôn sẽ có một chút tâm viên ý mã, Sùng Hoa cũng không làm được cái gọi là tâm như chỉ thủy, chỉ là hoàn cảnh nơi này không lãng mạn, ngày mai phải dậy sớm, A Trinh cũng mệt mỏi, cô mới không muốn cứ như vậy tùy tùy tiện tiện trải qua những thời khắc ngọt ngào quý báu kia. Huống hồ, hiện tại cũng quá nhanh rồi.

Lại nói tiếp, Sùng Hoa ở phương diện này thật ra rất bảo thủ. Trong sinh mệnh gặp được tình yêu là may mắn, nhưng yêu không phải là cái cớ để càn rỡ. Chiếm hữu không phải là sự lỗ mảng, mà là tôn trọng trân trọng.

Hôm sau thức dậy, Thôi Trinh còn đang ngủ say. Nàng đưa lưng về phía Sùng Hoa, lại là trầm tĩnh hoàn toàn không đề phòng, Sùng Hoa nằm rất gần nàng, tay cô khoát lên eo nàng, có thể cảm thụ được bụng nàng phập phồng theo hô hấp. Trên người nàng có hương vị nhàn nhạt, tựa hồ là bẩm sinh, đặc biệt tương xứng với con người nàng, không thơm ngào ngạt mà là thanh lãnh điềm nhiên, dư vị kéo dài khiến Sùng Hoa vô cùng an lòng.

Cô thậm chí không muốn dậy, Thôi Trinh ngủ say ngay bên cạnh cô, mái tóc của các nàng tản ra trên gối đầu mềm mại, có một phần hỗn loạn vào nhau, không biết là của cô hay là của nàng. Sùng Hoa cảm thấy rất bình yên, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một bức tranh.

Hình như là một gian phòng đặc biệt cổ kính. Nói là gian phòng lại không quá chuẩn xác, bởi căn phòng cao rộng sáng sủa, ngược lại càng giống như một cung điện cổ đại. Trong điện trang trí bình dị, lại cực chú ý, có một tấm màn che, màn che theo gió chập chờn, phiêu dật lại có một loại khí chất thanh lãnh. Màn che phiêu động, mơ hồ có thể thấy được bên trong là gì, nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ.

Hình ảnh này đến rất đột nhiên, cũng rất mơ hồ, cô không nhớ nổi đó là nơi nào, cũng không biết phía sau tấm màn ẩn dấu cái gì. Sùng Hoa nhíu mày, làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện hình ảnh này, cô cũng không nhớ rõ đã từng đi qua, cũng nhớ không nổi đã thấy ở nơi nào.

Có lẽ trước đây đã từng thấy ở đâu đó nhưng quên đi. Chắc là những thứ râu ria gì đó. Cô nghĩ thế, tâm tư lại không tự chủ được muốn tìm tòi nghiên cứu phía sau màn che rốt cuộc là cái gì.

Nhưng mặc cho cô nghĩ đến đau đầu, hình ảnh kia vẫn giống như một bức ảnh gif, mắt thấy màn che sắp bị gió thổi tung thì chớp mắt tiếp theo nó lại bắt đầu lại từ đầu, tuần hoàn liên tục, chính là không thấy được bên trong, khó mà tiếp xúc được thứ cô muốn nhìn nhất.

Thực sự là kỳ quái.

Sùng Hoa âm thầm hừ một tiếng, đang buồn bực thì Thôi Trinh khẽ động, nàng đã tỉnh.

Trong nháy mắt Sùng Hoa liền ném hình ảnh không biết từ đâu tới, cũng không biết thế nào xuất hiện ra sau đầu.

Nếu như mỗi ngày đều có thể thức dậy như thế này thì tốt rồi.

Vừa mở mắt ra liền có thể thấy người cô yêu, nhìn nàng điềm nhiên say giấc, nhìn nàng chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng mở mắt ra, trong mắt mang theo một chút mơ hồ, buồn ngủ còn sót lại, khi nàng nhìn thấy cô, buồn ngủ lập tức tiêu tán, sau đó cưng chìu mỉm cười với cô.

Những ngày kế tiếp, Sùng Hoa tận sức dùng đủ loại lý do để ngủ chung, vững vàng chiếm lấy một nửa phòng ngủ của Thôi Trinh, chẳng những là giường, mà máy vi tính xách tay, kịch bản, quần áo của cô cũng giống như sóc tha quả hạch về tổ, từng món từng món dọn vào phòng Thôi Trinh.

Thôi Trinh coi như không biết tính toán nhỏ nhặt của cô, dung túng cô chiếm cứ nửa căn phòng ngủ của mình.

Đáng tiếc, ngày tháng hạnh phúc như vậy cũng không dài, hạ tuần tháng tám, Thôi Trinh phải rời đoàn phim nửa tháng để đi Vinich. Sùng Hoa bởi vì phải tiếp tục quay phim nên không thể đi theo.

Chỉ có thể chán nản lưu lại, nghĩ đến trước đây, Thôi Trinh ở nước ngoài, cô ở trong nước, khi đó tuy rằng lúc nào cũng nghĩ đến nàng, nhưng lại hoàn toàn không tưởng niệm sâu sắc như lúc này. Lúc Sùng Hoa không vui, sẽ không để cho người khác biết, nhưng, mọi người trong đoàn phim phát hiện sau khi ảnh hậu rời khỏi đoàn phim, ngày tháng càng ngày càng khó qua, đạo diễn Sùng quả thực không phải người, buổi tối không ngủ được còn kéo mọi người cùng nhau quay xuyên đêm!

Sùng Hoa một chút áp lực cũng không có, nhưng mọi người hiện tại gặp xui xẻo, chờ cô kết thúc công việc, vừa lúc là thời gian Thôi Trinh ăn cơm tối, có thể rãnh rỗi nói mấy câu.

Thôi Trinh đến liên hoan phim, cũng không chỉ là tham gia lễ trao giải mà thôi, nàng phải lên thảm đỏ, xác định lễ phục, phải tuyên truyền phim, còn có các loại xã giao.

Ngoài ra, còn có một số truyền thông trong ngoài nước phỏng vấn, mỗi lần đến liên hoan phim, quốc nội đều sẽ có ký giả đồng hành, trong phạm vi khả năng của mình Thôi Trinh sẽ ít nhiều chiếu cố ký giả nước nhà.

Đại bộ phận ngôi sao giống như nàng đều bận rộn như vậy.

Sùng Hoa biết, cho nên sẽ không làm phiền nàng vào ban ngày, nên lựa chọn lúc ăn cơm, nhắc nhở nàng bận rộn bao nhiêu cũng phải dành thời gian ăn cơm.

Trước đây, cô luôn cảm thấy, hai người yên đương cũng có thể có không gian riêng của mình, có sở thích riêng của mình, cuộc sống riêng của mình, mà không phải hoàn toàn buộc chung một chỗ biến thành một đôi song sinh. Hiện tại của vẫn là cho là như vậy, Thôi Trinh có sự nghiệp của nàng, cô cũng có việc mình thích làm. Chỉ là tính chất công việc của một ngôi sao quyết định địa điểm làm việc thường thay thổi, thường bay đi đây đi đó, quay phim, quay quảng cáo, tuyên truyền, tham gia sự kiện, tham gia yến tiệc….

Sau này thời gian các nàng ở bên nhau sẽ ít đi, Sùng Hoa uể oải nhưng rồi lại thấu hiểu, thời gian của đạo diễn tự do nhiều lắm, sau này nhân thời gian nhàn hạ cô có thể theo A Trinh. Thế giới các nơi, mỗi nơi đều có phong tình đặc sắc riêng, cô có thể tiện thể đi xung quanh, lúc A Trinh rảnh rỗi các nàng cũng có thể cùng nhau du lịch.

Hơn nữa, các nàng cũng có thể cùng nhau tham gia sự kiện.

Chỉ cần muốn gặp nàng thì nhất định có thể, các loại lý do như không có thời gian, không có không rãnh rỗi, chẳng qua là cái cớ mà thôi.

Là một trong ba liên hoan phim lớn nhất Âu Châu, nhưng liên hoan phim Vinich danh tiếng không lớn bằng hai liên hoan phim còn lại, rất nhiều đạo diễn, diễn viên tên tuổi thiên vị liên hoan phim Berlin hoặc Cannes. Chỉ là năm nay là một năm ngoài ý muốn.

Ban tổ chức liên hoan phim Vinich dùng khí lực rất lớn, mời rất nhiều tên tuổi lớn của quốc tế, đại khái cũng là vì cứu lại danh tiếng càng ngày càng xuống dốc của mình.

Quốc nội lần lượt có truyền thông theo dõi đưa tin, từ lúc danh sách đề cử được công bố, cộng thêm một lần ‘phủng sát’ Của Chung Ly, dư luận quốc nội cơ bản có xu thế muốn bùng nổ phía sau trải qua thời gian trầm lắng, nhiệt độ dần hạ xuống, mọi người không cho là ảnh hậu giành giải nữ chính xuất sắc nhất là chuyện đương nhiên nữa, nhưng cũng ôm kỳ vọng rất lớn. Cho nên năm nay những ký giả đi theo để đưa tin, viết vài cũng nhiều hơn năm trước.

Thôi Trinh chiếu cố giới truyền thông trong nước là việc mọi người đều biết.

Một ngày trước nghi lễ khai mạc thảm đỏ, Thôi Trinh nhận phỏng vấn của một tạp chí nổi danh trong nước tại khách sạn. Ký giả là một cô gái thoạt nhìn mềm mại đáng yêu, ánh mắt lại đặc biệt trầm ổn sắc bén.

Quá trình phỏng vấn, bộ lễ phục cavalli Thôi Trinh mới vừa thử xong còn treo trong phòng khách chưa cất đi, hai nhân viên đang chỉnh lý vạt áo. Cô gái ký giả ánh mắt phát sáng mà ca ngợi bộ lễ phục, lại tận lực không dấu vết khen tặng nàng nhất định có thể tỏa sáng trên thảm đỏ.

Thôi Trinh mỉm cười tiếp lời, rất thân thiết và cũng thập phần bình dị gần gũi, không có một chút cao ngạo. Rất nhiều người đều cảm thấy, Thôi Trinh căn bản không cần làm giá, làm dáng, bản thân nàng đã có một loại đoan trang cao quý từ bản chất, tựa như nữ tử thế gia trong những bức tranh cổ đại.

Nàng nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn người đối diện, người được nàng nhìn sẽ cảm thấy được thiện ý tôn trọng bao vây, sẽ cảm thấy không nói nên lời.

Ký giả hỏi không ít vấn đề, không thể thiếu nhất đương nhiên là lần này được đề cử nàng có cảm thụ gì, có lấy được giành được giải thưởng hay không, mấy vấn đề này thật ra rất khuôn sáo, trên cơ bản trả lời cũng rất khuôn thước, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chân chính khiến cư dân mạng gào khóc chính là, không biết là tạp chí hay là cô gái ký giả tự mình nhiều chuyện, sau khi kết thúc phỏng vấn, lúc nói lời tạm biệt, ký giả đột nhiên hỏi một câu: “Lần này đạo diễn Sùng không đi cùng chị sao?”

Thôi Trinh sửng sốt một chút, rất nhanh thì ứng đối khéo léo mỉm cười trả lời: “Cô ấy phải quay phim.”

Ký giả mỉm cười: “Nga, quay phim.”

Nụ cười này, thấy thế nào cũng là ý vị thâm trường.

Fan ngồi trước máy vi tính lẽ ra đều là nghiêm trang nhìn chuyên mục phỏng vấn của ảnh hậu, bị phúc lợi bất thình lình không hề phòng bị trùng kích, đều biểu thị ngọt đến ngã ngựa!

“A a a a a ký giả tỷ tỷ là người một nhà a a a!”

“Đạo diễn Sùng mau bỏ bộ phim của cô xuống đến bồi nữ thần a! Nữ thần giao cho cô nha!”

“Đã nói ảnh hậu lúc nào lại thân cận nhắc đến ai như thế đâu? Cô ấy a! Cô ấy a! Bao nhiêu thân mật,

“Hu hu hu, trên lầu, cô ấy là ai [ xấu hổ].”

Tiếp theo chính là các loại ăn ý từng chữ từng chữ luân phiên bình luận.

“Cô”

“Ấy”

“Là”

“Sùng”

“Tiểu”

“Hoa”

“!”

Sau đó trung gian đột nhiên nhô ra một chữ tiểu phá hoại đội hình bị mọi người vô tình ghé mắt. Chỉ có điều thành thật mà nói, thêm một chữ tiểu đọc thuận miệng hơn rất nhiều.

Người rơi xuống hố biểu thị đã chết ở đáy hố, người chưa rơi xuống hố thì cấp không dằn nổi mà nhảy xuống. Hình tượng của Thôi Trinh từ trước đến nay là độc lập, chưa từng ở trước mặt công chúng nhấc lên quan hệ cùng một ai, lần này đột nhiên cùng Sùng Hoa, người không hiểu bách hợp, ngây thơ có một trái tim thẳng tắp thẳng tắp không phát hiện được, nhưng các bách nữ quả thực cảm thấy đây là đáng yêu đến không muốn không muốn. Bình thường khiêm nhường yên tĩnh, vừa xuất hiện liền phát kẹo, ngọt chết người ta rồi!

Chỉ có điều tất cả mọi người đặc biệt chú ý đúng mực, thích thì thích, nhưng không có những ngôn luận mãnh liệt như ‘ở bên nhau đi’, ‘nhất định là một đôi” xuất hiện.

Lúc nghỉ ngơi Sùng Hoa lấy điện thoại ra lướt Weibo, liền lướt ra một cơn sóng lớn: “Đạo diễn Sùng mau đến bồi nữ thần!” Một mực bận rộn ở phim trường, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt không gây trở ngại việc cô dùng acc phụ da mặt dày nhấn like cho bình luận.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!