Mưa đột nhiên to hơn, đánh vào lá cây, mặt đất, vũng nước, âm thanh rào rạc lọt vào tai.

Sùng Hoa và Thôi Trinh ngồi rất gần.

Bầu không khí đúng mực.

Trong buổi chiều nhàn nhã, bưng một chén trà nóng, sóng vai mà ngồi, nhìn phong cảnh như tranh trong mưa. Bên cạnh còn có nhạc khí, chiếc đàn Violon đã lâu Sùng Hoa chưa chạm vào, nhưng, nếu như Thôi Trinh nguyện ý, cô rất muốn vì nàng mà đàn một khúc.

Hết thảy đều là tốt đẹp, trong bầu không khí như vậy, làm việc gì cũng rất thích hợp.

Nhưng mà, một bức tranh như vậy lại bị một vị khách không mời mà đến phá vỡ.

Lần này Sùng Hoa vướn phải scandal, lo lắng nhất không ai ngoài Lương Thanh, Tù Đồ là tâm huyết của anh ta, là đắc ý nửa đời người của anh ta, anh ta tuyệt đối không dám tưởng tượng bởi vì một scandal mà thậm chí ngay cả cơ hội công chiếu cũng không có mà chết từ trong nôi.

Sùng Hoa định liệu trước, nhưng không tiết lộ câu nào với ngoại giới, hai ngày nay Lương Thanh cũng sắp nóng lòng mà chết, nhưng hỏi như thế nào đi nữa, Sùng Hoa vẫn thủ khẩu như bình. Hiện tại, anh ta rốt cuộc không nhịn được, giận đùng đùng mà đến, phải buộc Sùng Hoa áp dụng hành động.

Thôi Trinh đối diện Lương Thanh nộ khí đằng đằng xông đến, hồng nhạt trên mặt chậm rãi thối lui, nàng liếc mắt nhìn Sùng Hoa, có ý nhắc nhở. Chỉ là một ánh mắt không rõ hàm ý, nhưng Sùng Hoa cư nhiên kỳ diệu mà xem hiểu, cô lập tức xoay người, ngồi trở lại trên ghế của mình.

Mới vừa ngồi xong, Lương Thanh liền vọt tới trước mặt.

“Đạo diễn Sùng, đã ba ngày rồi, là lúc nên thông báo chính thức với truyền thông rồi?” Lương Thanh la ầm lên.

“Không vội, nếu đã cho họ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thì nên chờ đến hết thời hạn.” Sùng Hoa ngồi, bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng khí độ của cô, lại không có chút dấu hiệu suy giảm.

“Trong tay cô có chứng cứ chắc chắn gì, có thể nói ra không?” Lương Thanh không tự chủ được chậm hạ giọng, khí thế cũng không lớn như trước nữa.

Sùng Hoa trấn an anh ta: “Đừng nóng vội, chậm nhất ngày mai, tình thế sẽ đảo ngược.”

Xem ra làm thế nào cô cũng sẽ không tiết lộ. Lương Thanh thối chí, anh ta bước đến liền phát hiện ở đây còn có người thứ hai, chỉ là quá nóng lòng nên không có lo lắng, bây giờ bị Sùng Hoa đâm một cái, anh ta tiết khí xong rồi, phân thần nhìn nữ nhân vẫn không lên tiếng kia.

Vừa nhìn, Lương Thanh liền kinh sợ, anh ta liền vội vàng chào hỏi: “Ảnh hậu, xin chào.”

Cười mỉm cười gật đầu với anh ta.

Thấy ảnh hậu ở chỗ này, Lương Thanh vốn dĩ một mực lo lắng chọn người thay vai nữ chính đại não đột nhiên bừng sáng, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù biết có khả năng cực kỳ bé nhỏ, nhưng phải thử một lần.

“Ảnh hậu, cô cũng biết.” Anh ta ngồi xuống chiếc ghế còn trống: “Sau chuyện lần này, chúng tôi phải chọn một nữ chính khác. Bộ phim này là tôi làm biên kịch, kịch bản là do tôi viết, nó cũng đủ tốt, tuy rằng so ra kém những tác phẩm lớn cô đã tham gia, nhưng, tôi dám khẳng định…”

Lương Thanh có chút khẩn trương, nhưng anh ta rất tự tin đối với tài hoa của mình, bởi vậy mặc dù nói thong thả, nhưng cũng không nhược khí. Sùng Hoa nghe đến đó lập tức nghe ra anh ta muốn nói gì, cô biến sắc, thân thể nghiêng về trước, bận rộn muốn lên tiếng ngắt lời anh ta nhưng lại bị Thôi Trinh nhàn nhạt liếc mắt một cái, ý bảo cô không cần nói.

Sùng Hoa nhất thời giống như một quả khí cầu bị chọc thủng, biểu tình và động tác đều không có thay đổi gì, một mình ủ rũ tựa vào lưng ghế. Thôi Trinh rõ ràng nhìn ra phiền não và mâu thuẫn dưới đôi mắt bình tĩnh của cô.

Cô luôn là dáng vẻ như vậy, giả vờ cho dù tốt cũng sẽ luôn để cho nàng nhìn thấu. Cũng không phải do sự che giấu của cô thiếu sót chỗ nào, mà là, cô tận lực lưu lại kẽ hở chỉ có hai người các nàng biết. Trước kia là như vậy, hiện tại, cũng không thay đổi.

Thần tình trên mặt Thôi Trinh trở nên nhu hòa một chút.

Lương Thanh thấy vậy, lòng tin tăng thêm: “Tôi dám khẳng định bộ phim này cũng sẽ không cho cô thất vọng. Ý tôi là, nếu như cô chưa nhận dự án nào gần đây, có thể cân nhắc việc diễn vai chính của chúng tôi được không?” Anh ta vẫn rất có phân tấc, trong lời nói cũng đã nghĩ sẵn lý do nếu như Thôi Trinh muốn cự tuyệt, chỉ cần nói không có thời gian là được.

Dù sao bộ phim này mặc dù tốt, nhưng vẫn còn kém rất nhiều so với địa vị của Thôi Trinh, Lương Thanh muốn tranh thủ một lần, nhưng cũng không muốn đắc tội đối phương.

Thôi Trinh suy tư chốc lát, nhìn về phía Sùng Hoa, nàng mỉm cười nói: “Vẫn phải xem ý của đạo diễn Sùng thế nào.”

Lương Thanh sững sốt, lập tức mừng như điên cùng nhau nhìn về phía Sùng Hoa, cơ hội tốt như vậy, đạo diễn Sùng làm sao sẽ cự tuyệt.

Sùng Hoa cũng thích hợp mà mỉm cười: “Tôi cùng ảnh hậu thảo luận một chút, kịch bản cũng chưa xem qua, hay là xem kịch bản trước rồi hãy nói.”

“Đúng đúng đúng.” Lương Thanh liền vội vàng nói, anh ta nghĩ đến Sùng Hoa và ảnh hậu quan hệ cá nhân tương đối tốt, ảnh hậu hiện tại đã bị đả động, nếu như để cô làm thuyết khách, nói không chừng thật sự có thể đồng ý. Anh ta khắc chế hưng phấn, đứng dậy: “Vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi trước.”

Chờ Lương Thanh đi xa, không thấy được, Thôi Trinh mới không nhanh không chậm hỏi: “Em không muốn tôi diễn?”

Sùng Hoa nghẹn lời, nếu như nói phải, A Trinh nhất định sẽ khổ sở, dù sao cũng là nàng chủ động đưa cành ô liu, nhưng….

Sùng Hoa sẽ không dấu diếm đối với Thôi Trinh, cô do dự chốc lát, đối diện ánh mắt ôn hòa cổ vũ của Thôi Trinh, cô vẫn nói: “Em không muốn chị vì em mà ủy khuất bản thân.”

Thôi Trinh bình tĩnh nhìn cô.

Sùng Hoa nói tiếp: “Em cảm thấy, chị muốn bảo vệ em, từ lúc chúng ta quen biết, em đã có loại cảm giác này, chị chia sẻ Weibo ủng hộ em, đến tham ban, chị đang giúp đỡ em, em có thể cảm nhận được. Em rất thích. Nhưng, em không muốn chị vì em mà ủy khuất bản thân, bộ phim này cách địa vị của chị quá xa, cho dù làm tốt cỡ nào đi nữa, khen ngợi nhiều cỡ nào đi nữa, cũng không thể giúp chị giành giải thưởng, cũng không thể nâng cao địa vị của chị. Em có năng lực, cũng có nắm chắc sẽ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, Tống Mạn vu hãm đối với em  mà nói không phải trở ngại mà là động lực, công chúng  bây giời có bao nhiêu khinh bỉ em, đem bao nhiêu lời khó nghe đổ lên đầu em, chờ sau khi làm sáng tỏ, công chúng sẽ có bấy nhiêu đồng tình em, bọn họ từng mắng em, rồi cũng sẽ bồi thường tương xứng, đây là nhân tính, chỉ cần qua ngày mai, mọi việc sẽ sáng tỏ.”

Thôi Trinh không cắt đứt cô, nàng nghiêm túc lắng nghe ý kiến của cô.

“Cho nên, em có thể tự làm được, chị không cần ủy khuất vì em.” Sùng Hoa hữu lý có cư mà nói, rất kiên định, rất cường thế, nhưng kết hợp với đôi mắt ngập nước của cô, Thôi Trinh lại cảm thấy cô đang làm nũng.

Nàng mỉm cười, hỏi: “Sao em lại cảm thấy tôi đang ủy khuất bản thân?”

Sùng Hoa trả lời ngay: “Chị luôn là như vậy!”

Thôi Trinh kinh ngạc: “Chúng ta mới quen biết không lâu, sao lại luôn là như vậy?”

Sùng Hoa vừa nghĩ, đáp không được nữa, quả thật hình như không có căn cứ gì, nhưng trong lòng cô đã cho là như thế.

“Quốc nội còn chưa có tin tức gì, có lẽ còn phải hai ngày nữa mới có hoạt động. Bộ phim tôi vừa tham gia đã đưa đến Venice  tham gia liên hoan phim rồi.” Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa: “Năm nay trên thế giới có không ít tác phẩm ưu tú. Bộ phim tôi vừa tham gia đạo diễn rất mạnh, nhưng kịch bản yếu một chút, là đề tài thế chiến thứ hai, lấy hồi ức cố hương làm chủ đạo, công kích chiến tranh phi nghĩa. Có lẽ tôi muốn dựa vào bộ phim này giành  giải Kim Sư là rất trắc trở, nhưng chí ít có thể thu được một đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

Nàng bình tĩnh tự thuật, Sùng Hoa bất tri bất giác đã bị bắt được tâm thần, chuyên chú nghe nàng nói tiếp.

“Cho nên, em cảm thấy đạo diễn quốc nội có thể giúp tôi đoạt giải thì có mấy người? Không thể để tôi làm chút chuyện mình muốn làm sao?”

Sùng Hoa sững sốt: “Chuyện chị muốn làm?”

“Hợp tác với em, là chuyện tôi muốn làm.”

Là chuyện muốn làm, không phải ủy khuất bản thân. Những việc Thôi Trinh làm vì Sùng Hoa, cho tới bây giờ đều là chuyện nàng muốn làm, mà không phải ủy khuất bản thân.

Sùng Hoa trầm mặc chốc lát, cô đứng lên, nụ cười tự tin mà thoải mái: “Em dẫn chị đi xem kịch bản.”

Tống Mạn hãm hại, Sùng Hoa quả thật đã nghĩ được đối sách. Sớm đã cảm thấy Tống Mạn hành vi khác thường, luôn luôn muốn nói lại thôi nhìn lén cô, Sùng Hoa làm sao có thể không chuẩn bị trước để ngừa vạn nhất.

Nhưng việc chọn nữ chính khiến cô rất đau đầu. Cô suy nghĩ một lần, cũng không tìm được ai thích hợp hơn Tống Mạn, địa vị thấp hơn Tống Mạn thì không cần nghĩ đến, nhưng danh khí tương đương Tống Mạn lại không diễn xuất tốt như cô ta, ngoại hình cũng không thích hợp hơn , danh khí lớn hơn Tống Mạn thì chọn kịch bản cẩn thận, người rãnh rỗi nhất thì lịch trình cũng đã an bài kín đến một hai tháng sau, lời mời đột ngột như vậy, cũng không nhất định có thể sắp xếp được.

Thôi Trinh tiếp được nhân vật này là giúp cô một việc lớn. Nhưng, nếu như không phải Thôi Trinh mở lời, nói đây là chuyện nàng muốn làm thì Sùng Hoa thà rằng dùng catse lớn mời một tên tuổi lớn, cũng sẽ không để nàng diễn.

Hiện tại lại bất đồng. Sùng Hoa đã quyết định, cô lấy kịch bản ra, không có bất kỳ giấu giếm nào nói với Thôi Trinh: “Ngoại giới không biết, bộ phim này là em tự đầu tư.” Cho nên giám chế và đạo diễn trong đoàn phim rất hòa hợp, giám chế hầu như chính là một người ẩn hình,  cô mở kịch bản, nhất thời không có kịch bản mới nên đây vốn chính là kịch bản của cô , trên đó rậm rạp phê bình chú giải.

Tự thể rất quen thuộc. Kiếp trước Trọng Hoa là do Thôi Trinh dạy dỗ, chữ nàng viết cũng là Thôi Trinh cầm tay chỉ dẫn, sau đó có tiên sinh chính thức, mới từ từ luyện được phong cách của chính mình, tuy là như vậy, nhưng Trọng Hoa mô phỏng theo chữ viết của Thôi Trinh, cũng đã đến mức khó phân thật giả.

“Nhân vật này.” Sùng Hoa nhìn Thôi Trinh một chút, nở nụ cười: “Vừa tâm cơ vừa áp lực, tuyệt không giống chị.”

Ngón tay Thôi Trinh mềm nhẹ lướt qua  tự thể trên kịch bản, nàng đang muốn mở miệng lại bị Sùng Hoa nhanh miệng ngắt lời: “Bất quá vẫn có chút tương tự.”

Thôi Trinh nhìn về phía cô, biểu thị nguyện nghe chỉ giáo.

Sùng Hoa dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn Thôi Trinh, trong giọng nói không tự chủ được mang theo một chút hân hoan nhảy nhót cầu được cưng chìu: “Bản chất đều rất ôn nhu.”

Hà Nhân là bị Thiệu Khiêm phong lưu vô tình biến thành lãnh khốc, âm u, cô ấy trong quá khứ cũng là một nữ nhân săn sóc chu toàn, lặng lẽ chăm sóc cuộc sống của Thiệu Khiêm đến vô vi bất chí, mà Thôi Trinh, bỏ qua hào quang chói mắt trên màn ảnh, mỗi một lần tiếp xúc trong cuộc sống, sự ôm nhu của nàng như hòa tan trái tim Sùng Hoa.

Sùng Hoa là một người có lòng phòng bị rất nặng, nhưng, mỗi lần tiếp xúc với Thôi Trinh thì cô càng không muốn xa rời nàng một chút, giống như sớm muộn gì cũng trở thành tù binh, hoàn toàn không có năng lực chống đở.

Không bao lâu nữa, cô nhất định sẽ giao ra cả trái tim. Sùng Hoa trong lòng suy nghĩ, loại cảm giác bản thân không thể tự khống chế này giống như đi ở giữa không trung, dưới là non sông trùng điệp, trên là vạn lý tinh không, té xuống nhất định thịt nát xương tan, cô cảm thấy rất bất an, nhưng rất nhanh, cô nheo mắt lại, lén lút tiến tới, hưởng thụ lòng bàn tay Thôi Trinh xoa nhẹ lên tóc mình.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!