Tống Mạn đứng ngoài cửa phòng của Sùng Hoa. Cô đã thiết kế xong hai phương án. Chỉ chờ một lát nữa tùy cơ ứng biến.
Cô ít nhiều có chút khẩn trương, đứng ở trước cánh cửa kiên cố, nhìn xung quanh một chút, lúc này, sẽ không có người đi ngang qua đây.
Từ gõ cửa, đến người bên trong mở cửa cũng không lâu lắm.
Sùng Hoa đứng trong khung cửa, thấy là cô, hơi bước ra một chút, thân thể lộ ra ngoài cửa.
Tống Mạn mặc một thân quần áo bình thường, tóc cũng không ghim lên, căn cứ trạng thái tinh thần của cô, có thể nói là triền miên quyến rũ, cũng có thể nói là suy sụp tinh thần. Cô nhìn Sùng Hoa, lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Sùng Hoa từ lúc bước ra vẫn lộ ra trạng thái tản mạn. Cô cao một mét bảy mươi bốn, cho dù mang giày đế bằng cũng cao hơn Tống Mạn không ít, hợp với thần tình mạn bất kinh tâm của cô, một loại cảm giác xa cách chân thật vắt ngang giữa hai người.
Sùng Hoa không chủ động nói chuyện, mà chỉ lịch sử nhìn phía Tống Mạn.
Trước khi biết rõ tình huống, cô sẽ không lên tiếng trước, để bại lộ bản thân, do đó rơi xuống hạ phong. Ở chung không lâu, nhưng Tống Mạn cũng hiểu phong cách hành sự của Sùng Hoa, lòng cảnh giác của cô mạnh mẽ đến đáng sợ, nhất cử nhất động, nhìn như ôn hòa tùy ý, kì thực đều ngăn cách người khác ở một phạm vi không gần, bảo đảm lãnh địa của bản thân an toàn tuyệt đối.
Vốn dĩ, là muốn chế tạo tình huống Sùng Hoa tiềm quy tắc nữ diễn viên.
Một nữ đạo diễn, quy tắc ngầm diễn viên đồng giới, đây không thể nghi ngờ là một tin tức chấn động cũng để làm người ta tức giận, trên đạo đức Sùng Hoa ở thế hạ phong, tất nhiên sẽ bị xã hội khiển trách. Hơn nữa, tuy rằng xã hội hiện đại đã bao dung bao dung hơn đối với đồng tính luyến ái, nhưng thái độ bài xích nơi nào cũng có, nhất là những người trung niên, nhất định là vô cùng phản cảm đối với việc này. Sau đó, có thể thuận lý thành chương thông qua dư luận kích động khán giả chống lại Sùng Hoa, mà cô, là đối tượng bị quy tắc ngầm, lại là một hình tượng bất khuất phản kháng, đồng thời vì xã hội công chính, vì không cho càng nhiều người rơi vào ma trảo, không để ý đến danh tiếng của mình, xé rách mặt nạ của Sùng Hoa, vạch trần bộ mặt thật đáng ghê tởm của cô, tranh thủ sự đồng tình của công chúng, cũng tẩy trắng bản thân. Mà chút đồng tình yếu ớt trong nhân tính sẽ khiến sự đồng tính của công chúng đối với cô hóa thành phẫn nộ đối với Sùng Hoa người ti tiện cưỡng ép cô. Đả kích một tầng cao hơn một tầng, cuộc đời đạo diễn của cô, mặc dù sẽ không triệt để hủy diệt, nhưng cũng sẽ bởi vì chỗ bẩn trên người mà hạn chế ở một mảnh trời nhỏ bé.
Nhưng hiện tại xem ra, điều này, căn bản là không thể thực hiện được, Sùng Hoa sẽ không có bất kỳ tiếp xúc mập mờ nào với cô, như vậy liền hoàn toàn không bắt được chứng cứ, vô kế khả thi.
“Đạo diễn Sùng.” Nếu không được, Tống Mạn thẳng thắn không uỗng phí thời gian ở kế hoạch này nữa, cô tỏ ra nôn nóng bất mãn: “Tôi yêu cầu sửa kịch bản!”
Sửa kịch bản? Đây không phải là chuyện diễn viên nên quản. Hơn nữa hiện nay đất diễn của nữ chủ rất nhiều, tính cách nhân vật cũng rất hoàn thiện, là một vai có chiều sâu, có thể để khán giả thâm nhập khai thác. Một vai xuất sắc như vậy, Tống Mạn còn có cái gì bất mãn?
Sùng Hoa mặt không thay đổi nói: “Trạng thái của Hà Nhân nhân vật này trên cơ bản có thể xưng là phiên bản hoàn mỹ nhất rồi. Không có không gian cải biến nào nữa.”
Cô hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung, lạnh như băng, không có một chút nhân tình. Tống Mạn rút đi cường thế, khóe môi khẽ mím lại, ánh mắt oán giận khiển trách nhìn Sùng Hoa, tràn đầy đều là ủy khuất, sau đó, cô tiến về phía trước nửa bước ở vị trí gần kề Sùng Hoa, chậm rãi quỳ xuống, ủy khuất biến thành nhận mệnh suy sụp tinh thần.
“Bây giờ kịch bản rất không hợp lý, bản chất thật sự của Hà Nhân chưa thể biển hiện ra, tôi yêu cầu sửa kịch bản, cũng là vì tốt cho bộ phim.” Tống Mạn cúi đầu, quỳ gối trước mặt Sùng Hoa.
Sùng Hoa sợ ngây người, cô chậm rãi chớp mắt, mất trật tự nói: “Cô có chuyện gì từ từ nói…”
Tống Mạn cắn răng, hiện ở tư thế này khiến cô cực độ cực độ, nhịn một phút đồng hồ thì tốt rồi. Cô một mặt may mắn Sùng Hoa dĩ nhiên không dỡ cô, một mặt càng thêm hèn mọn cầu xin: “Đạo diễn Sùng, thiếu sót này sẽ phá hủy cả bộ phim, cô cũng biết độc giả nguyên tác có bao nhiêu chờ mong bộ phim này, đây không phải là cho tôi, là vì mọi người chúng ta.”
“Cô đi hỏi Lương Thanh, tôi không nhúng tay vào chuyện kịch bản.” Sùng Hoa lộ vẻ không nhẫn nại, nhưng cô vẫn không đỡ Tống Mạn đứng lên.
Cuối cùng, Tống Mạn uể oải thất vọng đứng lên, đi trở về phòng mình.
Sùng Hoa bị tình huống bất người ập đến toàn thân đều cực kỳ không được tự nhiên.
Hành động này của Tống Mạn, nếu còn muốn đem sự nghiệp tiến thêm một bước, thật sự khó khăn. Diễn xuất có lệ, quá không có tâm, muốn nổi tiếng hơn, muốn có một bộ phim xuất sắc, sợ rằng phải có kịch bản vô cùng tốt để một chút mới được. Sùng Hoa hồi tưởng toàn bộ quá trình vừa rồi, lặng lẽ bắt được sự chuyển biến quá mức cứng nhắc, tâm tình trước khi quỳ xuống thiếu đầy đủ, khiến cả sự kiện đột ngột lại bất hợp lý, hoàn toàn không có gì logic đáng nói.
Khôi phục tâm tình mạc danh kỳ diệu do chuyện bất ngờ vừa rồi, Sùng Hoa lấy tablet ra tiếp tục xem bộ phim điện ảnh vừa rồi chưa xem xong.
Sùng Hoa không biết là, tình cảnh vừa rồi, nếu như ở gần, nghe thấy toàn bộ quá trình, sẽ cảm thấy vừa xấu hổ, vừa không hiểu ra sao, nhưng nếu là ở phía xa, không nghe thấy âm thanh, chỉ nhìn hình ảnh, thì hoàn toàn chính là một người ngạo mạn lại cao cao tại thượng đang bắt nạt kẻ yếu thế đáng thương.
Quyền lực, áp bách, ỷ mạnh hiếp yếu, luôn luôn dễ châm lên ngọn lửa trong lòng đại chúng.
Tống Mạn rời đoàn phim ba ngày, một tài khoảng tự xưng là nhân viên của đoàn phim Tù Đồ đăng một đoạn video, chất lượng cũng không cao, cự ly cũng không tính là gần, vừa nhìn cũng biết là quay lén. Trong đoạn video, hình ảnh Tống Mạn quỳ xuống, và Sùng Hoa đứng bất động liền ánh vào vô số người, khiến công chúng tinh thần trọng nghĩa đang trào lửa giận.
Hình tượng của Tống Mạn vẫn được duy trì rất tốt, trên màn ảnh, cô chính là một diễn viên nỗ lực, chuyên nghiệp, biết tri ân, hiện tại diễn viên lưu lại ấn tượng tốt đẹp không ai bì nổi trong lòng mọi người quỳ gối trước một đạo diễn, đau khổ cầu khẩn điều gì đó. Tống Mạn cúi đầu thấp đến làm cho lòng người chua xót, trước sau không hề ngẩng đầu lên, hoàn toàn bị vây ở thế yếu, tương phản, thần sắc của Sùng Hoa vô cùng khiến người chán ghét, cô chẳng những không có khom người đỡ Tống Mạn đứng lên mà còn đứng thờ ơ ở nơi đó, thậm chí trên mặt còn có vẻ không kiên nhẫn khá rõ ràng.
Chỉ nhìn hình ảnh này một cách đơn thuần, rất dễ để người liên tưởng đến Sùng Hoa ỷ vào thân phận đạo diễn bức bách Tống Mạn làm gì đó.
Đoạn video này trong khoảng thời gian ngắn được truyền bá rộng rãi.
“Đây là nhân viên nội bộ bọn họ tiết lộ, nếu như đạo diễn Sùng tốt, thì các nhân viên vốn có tương quan lợi ích sẽ chỉnh cô ta như vậy sao?”
“Tôi đã nói không hiểu sao địa điểm quay phim phải bảo mật, có phải lo lắng ký giả tham ban chụp được cảnh Sùng Hoa áp bách diễn viên hay không?”
“Ha ha, đây là chụp được rồi, còn không chụp được sao?”
“Một đạo diễn như vậy thật sự đáng ghê tởm.”
“Đau lòng Hứa Ý.”
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi Sùng Hoa liền biến thành kẻ bị người người hô đánh hô giết.
Fan liên tục giải thích, không nên chỉ nhìn một đoạn video liền đưa ra kết luận, phải xem cả sự kiện, cũng nên nghe đạo diễn Sùng giải thích, nhưng cũng chỉ rước lấy cư dân mạng mắng chửi.
” Cho dù có chuyện gì đặc biệt cũng không thể chà đạp tôn nghiêm của người khác!”
“Đây là vấn đề nhân phẩm của đạo diễn họ Sùng.”
“Fan không nên biện minh nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, còn có cái gì phải thanh minh.”
Tức giận nhất là fan của Tống Mạn, thấy video, họ hoàn toàn bùng nổ, một bên chạy đến chỗ Sùng Hoa chửi rủa, một bên lướt, like những đầu đề bắt Sùng Hoa xin lỗi, muốn Sùng Hoa rời khỏi giới giải trí lên chủ đề tìm kiếm.
Trong tiếng chửi rủa, châm chọc xôn xao, Sùng Hoa vẫn duy trì sự im lặng. Mãi đến công ty giải trí Thiên Bác của Tống Mạn đột nhiên giống như một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, công khai phát biểu, tuyên bố: Nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty chúng tôi, Tống Mạn, ở đoàn phim Tù Đồ đã bị vũ nhục nhân cách, chà đạp tôn nghiêm, vì bảo đảm nhân quyền của nghệ sĩ, công ty quyết định hủy bỏ hợp đồng với đoàn phim Tù Đồ, tiền bồi thường do công ty chi trả, đồng thời hy vọng đạo diễn Sùng Hoa cho một lời giải thích hợp lý đối với chuyện này đồng thời xin lỗi Tống Mạn.
Thông cáo vừa phát ra, đã nhận được các loại khen ngợi, lượng like vượt ơn tám mươi vạn chỉ trong ba tiếng đồng hồ.
Các danh hiệu như ‘ Trung Quốc hảo công ty’ được cư dân mạng phong tặng cho Thiên Bác.
Fan của Hứa Ý và Ngụy Hạc Ca đều rất lo lắng họ cũng bị khi dễ, nên đều chạy đến Weibo chính thức của công ty quản lý thỉnh cầu công ty cũng có chút cốt khí có chút trách nhiệm, học hỏi Thiên Bác, ít nhất phải bảo hộ nhân quyền của nghệ sĩ.
Hai công ty này đương nhiên sẽ không dễ dàng tham gia vào, chí ít cho tới bây giờ, Hứa Ý và Ngụy Hạc Ca cũng không có phản ứng về phương diện này.
Lúc cư dân mạng cho rằng Sùng Hoa sẽ tiếp tục im lặng trước sự việc này thì Weibo chính thức của Tù Đồ lên tiếng: “Giải trí Thiên Bác lên án sai sự thật đối với đạo diễn Sùng Hoa, tạo thành tổn hại lớn đối với danh dự của đạo diễn Sùng Hoa, hiện yêu cầu Thiên Bác xóa thông cáo trong vòng hai mươi bốn giờ, đồng thời xin lỗi khôi phục danh dự của đạo diễn Sùng.”
So sánh với ngôn từ cường ngạnh cường ngạnh của Thiên Bác, điều này quả thực vô lực giống như một con cừu nhỏ, cách nói Sùng Hoa có tật giật mình bắt đầu lan truyền, một ít người qua đường cũng cười nhạo Sùng Hoa, nếu không có lợi thế gì thì thành thật trầm mặc đến cùng là được rồi, nói cho cùng cư dân mạng dễ quên, mắng một vài ngày, cũng sẽ quên mất, hà tất phải làm như vậy.
Thiên Bác cũng thực cứng rắn, trong vòng ba tiếng liền đăng ảnh chụp phụ lục tuyên bố hủy hợp đồng, có vẻ bọn họ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Từ lúc video truyền ra đến ảnh hủy hợp đồng, cũng chỉ ba ngày, cả sự kiện bắt đầu, lan truyền, cao trào, không có ngoài ý muốn, tuyệt đối là đề tài nóng nhất các diễn đàn mười năm gần đây.
Tần Tụng đặc biệt tiếc hận nhìn mấy bài post bôi đên Sùng Hoa trên các diễn đàn, rõ ràng có thuỷ quân đang khích bác, nhưng tâm tình của cư dân mạng hiển nhiên phi thường kích động. Nếu không có chứng cứ tuyệt đối để phản kích, Sùng Hoa lần này thua là chắc. Lại thêm đoạn video của đối phương, rất khó phản bác.
Tần Tụng trái lại rất khẳng định Sùng Hoa bị hãm hại. Lần trước tham ban, cô cũng đi cùng, đã gặp qua Sùng Hoa, nói qua vài câu. Ở giới giải trí nhiều năm như vậy, gặp qua đủ loại người, nên luyện ra chút nhãn lực, theo cô, người tinh minh như Sùng Hoa, tuyệt đối không làm loại chuyện tự hủy Trường Thành như thế này.
Nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện, sự tình đã ba ngày rồi, Thôi Trinh ngoại trừ ngay từ đầu chú ý một chút một chút, thì không hề quan tâm thêm gì về chuyện này.
Ngồi trong phòng nghỉ ngơi của công ty, Tần Tụng hỏi: “Sùng Hoa của cậu sắp không trở mình được rồi, cậu không nóng nảy?”
Người khác có thể lực bất tòng tâm, nhưng việc Thôi Trinh có thể làm rất nhiều, cho dù không tỏ thái độ, thì trao đổi với truyền thông, viết tin tức thiên chuyển lập trường thì tình huống sẽ khác đi. Nhưng Thôi Trinh lại thong dong tự nhiên, hoàn toàn không có ý ra mặt.
“Cô ấy ứng phó được.” Thôi Trinh thản nhiên nói một câu.
Tần Tụng thở dài, cũng sắp đen thành mực rồi, phải tài năng cỡ não mới tẩy được viên phấn đã nhiễm mực? Đây cơ hồ chính là chuyện không thể nào. Hơn nữa, mấy ngày nay cũng không thấy Thôi Trinh có liên hệ gì cùng Sùng Hoa, nàng làm sao biết cô ấy sẽ ứng phó được.
TV trong phòng nghỉ được mở lên, bởi vì là công ty giải trí, nên TV trong phòng nghỉ ngơi quanh năm đều phát tin giải trí.
Trong TV là một mảnh tạp âm ầm ĩ, một đám ký giả vây quanh Trịnh Gia Lệ, hỏi cô có suy nghĩ gì đối với việc Sùng Hoa khi dễ diễn viên. Trịnh Gia Lệ ủng hộ Sùng Hoa, ngoại giới xem ra, quan hệ giữa các cô rất tốt, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ký giả đã xem náo nhiệt, cũng là cười nhạo Trịnh Gia Lệ nhìn người không chuẩn.
“Trịnh Gia Lệ, xin hỏi cô có cảm thấy bất người khi đạo diễn Sùng làm ra loại chuyện này hay không?” Giọng nói bén nhọn của một ký giả đặc biệt chói tai.
Trịnh Gia Lệ vốn dĩ đi ra ngoài dưới sự bảo vệ của nhân viên công tác, nghe một câu như thế, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía ký giả kia, ký giả kia không chút nhượng bộ, đưa microphone tới.
Trịnh Gia Lệ nhìn anh ta, nhấn mạnh từng chữ, nói đặc biệt rõ ràng: “Tôi và Sùng Hoa quen biết không phải một hai ngày, tôi hiểu cô ấy hơn mọi người, cô ấy không phải người sẽ làm chuyện như vậy!”
“Quá lỗ mãng.” Tần Tụng xem ti vi, đánh giá một câu. Nhân vật công chúng phải chú ý ngôn hành cử chỉ, nói sai một câu, có thể sẽ bị mắng đến không trở mình được, Trịnh Gia Lệ tuyệt đối là ngôi sao sáng trong nước, cô ấy đã bước vào hàng sao lớn, theo lý mà nói hẳn là rất lão đạo mới đúng, nhưng những lời này, thật sự là quá lỗ mãng.
Thôi Trinh nhớ đến, lần trước Sùng Hoa bị fan nguyên tác của Tù Đồ chất vấn, Trịnh Gia Lệ cũng từng ủng hộ.
Cô ấy và Sùng Hoa hình như rất thân thiết.