“Ngươi nhũ danh gọi là gì!”?” Ấn đạo lý này, Đồ Cửu Mị cũng nên có một nhũ danh, Lý Trì Nguyệt hiếu kỳ nhũ danh của Đồ Cửu Mị phải có bao nhiêu khó nghe nữa.
“Ta không có nhũ danh, cả nhà đều là gọi ta Cửu Muội, Cửu Muội tên này vốn đã không cao quý.” Chỉ là lúc làm hộ tịch, lục ca mới đem tên nàng đổi thành Cửu Mị, thập muội đổi thành Thập Mị, nhưng đối với Đồ gia mù chữ mà nói, tên sửa hay không cũng không có gì khác biệt, nói cho cùng vẫn là gọi như vậy.
“Vậy phu nhân có nhũ danh hay không đây?” Đồ Cửu Mị đồng dạng hiếu kỳ hỏi.
“Không có.” Nhà nàng không thịnh hành dùng nhũ danh khó nghe.
“Vậy người nhà phu nhân đều gọi phu nhân là gì?”
“Trì Nguyệt.”
Thông thường khuê danh của nữ tử nhà phú quý không truyền ra ngoài, chỉ có thể cho phụ mẫu huynh tỷ thân nhân biết, sau đó xuất giá chỉ có thể cho phu quân biết, trên hôn thư cũng có ghi, cho nên Hạng Huy biết đến. Cho nên Lý Trì Nguyệt có thể nói cho Đồ Cửu Mị biết khuê danh của mình, trong đầu đã đem Đồ Cửu Mị trở thành người có quan hệ mật thiết. Liễu Phi Nhân các nàng biết khuê danh của Lý Trì Nguyệt, nhất định là Hạng Huy nói lỡ miệng.
Trì Nguyệt, Đồ Cửu Mị nhớ lần trước Hầu gia cũng gọi phu nhân tên này, trong lòng Đồ Cửu Mị âm thầm gọi thật nhiều lần, dù sao, với thân phận của nàng thì không có tư cách gọi khuê danh của phu nhân, nhưng nàng hảo muốn gọi. (tên của phu nhân không phải ai cũng biết, chỉ vì chúng ta là độc giả nên biết mà thôi chứ Cửu Mị thì lại không biết).
“Phu nhân, ta có thể gọi khuê danh của ngươi không, một lần, chỉ một lần thôi, có được hay không?” Đồ Cửu Mị rất nhỏ một tiếng hỏi, dù sao yêu cầu này của nàng thực sự rất vô lý, nhưng đồng thời ánh mắt lại vô cùng chờ mong nhìn Lý Trì Nguyệt.
“Tùy ngươi.” Có thể nói cho Đồ Cửu Mị biết khuê danh của mình, thì sẽ không để tâm chuyện bị Đồ Cửu Mị gọi ra đi.
“Trì Nguyệt…..” Đồ Cửu Mị dùng giọng nói ngọt muốn chết người mà gọi , còn cố ý kéo dài âm điệu, tên của phu nhân thật là êm tai.
Lý Trì Nguyệt vẫn luôn cảm thấy khuê danh của bản thân từ trong miệng Đồ Cửu Mị gọi ra rất kỳ quái, bầy nhầy, thật là ngán người, làm cho nàng rất không quen.
“Trì Nguyệt….” Đồ Cửu Mị lại gọi một lần, dường như được bảo bối vậy chỉ cảm thấy gọi đến trong lòng đều ngọt.
” Câm miệng.” Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày nói, quá nị người, nghe khó chịu, vẫn là phu nhân tương đối quen một ít.
“Nga.” Đồ Cửu Mị còn muốn gọi nhiều mấy lần, phu nhân quả nhiên chỉ cho nàng gọi một lần, bất quá trong lòng Đồ Cửu Mị cũng đã thỏa mãn rồi, nói cho cùng nàng có thể âm thầm gọi trong lòng.
“Ngươi trước bề phòng mình đi.” Lý Trì Nguyệt muốn tắm rửa thay y phục, đổi một thân nam trang thuận tiện tẩy đi phong trần trên đường.
Đồ Cửu Mị đâu đành lòng trở về phòng, nàng không gặp phu nhân lâu như vậy, thật vất vả nhìn thấy phu nhân, phu nhân lại đuổi nàng về phòng, phu nhân một chút cũng không nhớ nàng, vừa nghĩ đến đây khuôn mặt Đồ Cửu Mị liền suy sụp, nàng nhớ phu nhân như vậy ,. Phu nhân thế nào có thể không nhớ nàng chứ!
“Ta trước tắm rửa, ngươi cũng đi tắm rửa, chờ lát nữa triệu ngươi đến cùng nhau dùng bữa.” Lý Trì Nguyệt nghĩ, có ăn hàng cùng ăn, khẩu vị của nàng cũng sẽ đỡ hơn.
Sau khi Lý Trì Nguyệt bổ sung một câu, Đồ Cửu Mị lập tức vui vẻ ra mặt, chuẩn bị quay về phòng tắm rửa, nhất định phải tắm đến thơm tho.
“Ta đây lập tức trở về, tắm xong sẽ đến.” Đồ Cửu Mị nói xong liền đi ra ngoài, Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị mang cái bụng lớn đi ra ngoài liền có một chút lo lắng, vẫn luôn sợ nàng vấp ngã, đặc biệt còn là ngày tuyết rơi.
“An Nhi, hộ tống Mị phu nhân quay về phòng.” Lý Trì Nguyệt khiến An Nhi tiễn Đồ Cửu Mị, An Nhi thân thủ vô cùng tốt làm việc cũng khiến nàng yên tâm.
“Vâng.” An Nhi liền tiễn Đồ Cửu Mị quay về phòng, đồng thời ở Đồ Cửu Mị bên kia chờ đợi, chờ lát nữa còn phải đưa Mị phu nhân đến phòng quận chúa. Quận chúa luôn luôn không thích những người khác hầu hạ nàng tắm rửa, lúc trước đem Bình Nhi gả cho Hầu gia, phải mất thời gian dài mới thích ứng nàng hầu hạ,nhưng vì bảo vệ Mị phu nhân chu toàn liền sai nàng tự mình hộ tống, bực này dụng tâm thật đúng là trước đó chưa từng có. Bởi vì quận chúa coi trọng, An Nhi liền đem Đồ Cửu Mị làm một nửa chủ tử mà đối đãi, cho nên cầm ô, cẩn thận đi theo bên cạnh Đồ Cửu Mị. An Nhi ở trong phủ là nha hoàn chuyên dụng của phu nhân, không ai có thể khiến phu nhân đem An Nhi cho mượn dùng.
Sau khi An Nhi hộ tống Đồ Cửu Mị rời khỏi, Lý Trì Nguyệt mới nhớ đến, lát nữa ai hầu hạ nàng tắm rửa đây? Nàng ngửi không quen mùi của những người khác, hơn nữa là quang lỏa để nha hoàn khác chạm vào thân thể nàng nghĩ đến liền cảm thấy chán ghét. Quả nhiên. Một thiếp thân nha hoàn không đủ dùng, vẫn thiếu một người bên cạnh hầu hạ. Nhưng nghĩ đến tìm một thiếp thân nha hoàn cũng không dễ, dù sao cùng An Nhi Bình Nhi cũng cùng nhau lớn lên, mới có thể để các nàng thiếp thân hầu hạ.
Cũng may Mị phu nhân tắm rửa không lâu giống quận chúa, An Nhi đợi một chung thời gian , Mị phu nhân liền được Lục Đào hầu hạ đỡ đi ra, Lục Đào vừa rồi nhìn thấy An Nhi tự mình bung dù tiễn Mị phu nhân trở về, đều thầm giật mình, lúc này còn nhìn thấy An Nhi dĩ nhiên đang đợi Mị phu nhân, thầm nghĩ, Mị phu nhân cùng phu nhân giao tình tốt đến có chút bất thường.
Lúc quay lại gian nhà của phu nhân, ở bên ngoài, Đồ Cửu Mị thấy được nhị phu nhân Bình Nhi, nàng muốn thỉnh an phu nhân nhưng Trương má má không cho phép, Đồ Cửu Mị không biết chuyện gì nên dừng lại chốc lát. Chỉ cảm thấy ánh mắt nhị phu nhân nhìn mình rất kỳ quái, lại nói không được kỳ quái chỗ nào.
“Bình Nhi, ngươi biết tính tình của quận chúa, nàng sẽ không muốn gặp ngươi.” Dù sao cũng đều đến từ phủ thân vương, lại cùng quận chúa lớn lên, có chút tình cảm, Trương má má ngữ khí rốt cuộc vẫn là khách khí.
“Trương má má, niệm tình nhiều năm quen biết, cầu ngài để ta vào đi.” Nàng biết quận chúa trở về liền một lòng muốn đến đây, lúc thấy Đồ Cửu Mị trong đầu bách tạp trần.
“Nhị phu nhân, cũng đừng làm cho lão nô khó xử.” Trương má má ngữ khí nghiêm khắc, một tiếng nhị phu nhân liền có ý tứ cảnh cáo.
Bình Nhi biết thái độ làm người của Trương má má, biết Trương má má nói không thông, ánh mắt xin giúp đỡ liền dời về phía An Nhi cùng nàng lớn lên.
“Mị phu nhân, người đi vào trước đi.” An Nhi nói với Đồ Cửu Mị.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy An Nhi nói như vậy, liền bước vào trong phòng.
“Vừa rồi thấy ngươi thay nàng bung dù, thái độ cung kính, quận chúa đối với nàng có phải hay không bất đồng? Có phải quận chúa thích nàng không?” Bình Nhi hỏi.
“Như vậy thì sao?” An Nhi nhìn Bình Nhi, đã lâu như vậy rồi Bình Nhi vẫn như trước khăng khăng một mực.
“Nếu Quận chúa cũng thích nữ tử, vì sao lại không thể là ta? Từ nhỏ đến lớn, quận chúa chỉ thích ta hầu hạ nàng, từ nhỏ đến lớn đều là ta bồi nàng đọc sách viết chữ, đánh đàn, chơi cờ, dựa vào cái gì là nàng ta, nàng ta đã từng làm cái gì cho quận chúa.” Bình Nhi không cam lòng hỏi.
“Quận chúa yêu thích, chúng ta không có quyền hỏi đến, cho dù quận chúa thích nữ tử, ngươi dựa vào cái gì cho rằng người đó phải là ngươi, luận dung mạo, ngươi không trẻ tuổi xinh đẹp bằng Mị phu nhân, luận tài nghệ ngươi không bằng thất phu nhân, ngươi chỉ là ỷ vào ngươi cùng quận chúa lớn lên mà thôi, cùng quận chúa lớn lên lại không chỉ có ngươi, dựa vào cái gì cho rằng quận chúa nên đối đãi ngươi đặc biệt đây? Ngươi cùng ta đều chỉ là nha hoàn hầu hạ quận chúa, hầu hạ tốt quận chúa chính là bản phận lớn nhất của chúng ta, không nên có si tâm vọng tưởng, quận chúa nếu có thể sủng ái ngươi đó là phúc của ngươi, không thể, nên chặt đứt ý nghĩ xằng bậy đó, chớ chọc quận chúa không hài lòng.” An Nhi lạnh như băng nói, nàng thực sự không đành lòng để Bình Nhi tiếp tục khăng khăng một mực như vậy nữa.
Lời nói của An Nhi tổn thương đến trong lòng Bình Nhi, An Nhi nói mỗi một câu đều khiến nàng không cách nào phản bác.
“Những chuyện này đều ta biết, ta chỉ là không cam tâm, rất không cam tâm….” Bình Nhi ôm lấy An Nhi nghẹn ngào nói, nàng cũng biết phải chặt đứt ý nghĩ xằng bậy đối với quận chúa, chỉ là trước đó nghe Liễu Phi Nhân nói quận chúa đối với Đồ Cửu Mị bất đồng, trái tim vốn bình lặng của nàng lại bắt đầu không an phận. Nàng tình nguyện quận chúa đối với ai cũng không thích, cũng không hy vọng quận chúa thích Đồ Cửu Mị.
“Quận chúa đối với ngươi chỉ là quen, ngươi cũng không phải không thể thay thế được, chí ít hiện tại ta đã thay thế được ngươi. Hơn nữa tính tình của quận chúa, ngươi hẳn là rất rõ ràng, nàng không thích chính là không thích, mà ngay cả biết ngươi thích nàng, nàng cũng cảm thấy không thoải mái, nàng không đem ngươi gả ra ngoài phủ đã là niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên rồi. Nói gì đi nữa, cho dù Mị phu nhân cái gì cũng chưa từng làm, nhưng nàng có thể mang đến niềm vui cho quận chúa, như vậy là đủ rồi.” An Nhi không đẩy Bình Nhi đang ôm nàng khóc ra, mặc cho nàng ôm, nàng nghĩ Bình Nhi không ngốc hẳn là sẽ nghĩ thông suốt, đã nhiều năm như vậy rồi, nàng không thể đả động quận chúa, cũng đã đến lúc hết hy vọng rồi. Nàng chỉ cảm thấy tình tình ái ái chính là phiền phức, năm đó Bình Nhi chưa động tâm tư đối với quận chúa thật tốt, không đáng ghét, không giống hiện tại nhìn thôi cũng khiến người ta phiền chán. Quận chúa không thích nàng thì không thích đi, cũng sẽ không chết người, nếu như thực sự cảm thấy gả cho Hạng Huy tịch mịch, cũng học theo Liễu Phi Nhân cùng Thôi Loan Thúy tìm một người an ủi trêu chọc một phen, tuy rằng An Nhi cảm thấy đó cũng không cái gì hay ho!
“An Nhi, lòng ta rất khổ sở làm sao bây giờ?” Thật ra vẫn tốt hơn hơn trước kia, lúc quận chúa đem nàng gả cho Hạng Huy làm thiếp rất nhiều, khi đó tâm muốn chết đều có. Khi đó đã biết là vô vọng, cuối cùng phai nhạt một ít, chỉ là trong lòng vẫn buồn khổ khó chịu.
An Nhi làm sao biết nên làm gì.
“Uống rượu, ngủ một giấc, ngày mai chuyện gì cũng trôi qua.” An Nhi lãnh đạm nói, nói cho cùng nếu nàng gặp phải chuyện không hài lòng, ngủ một giấc là được rồi, nói gì đi nữa nàng không có nhiều chuyện không vui, không có việc gì lại làm bản thân khó chịu!
“An Nhi, ngươi hôm nay nói rất nhiều, hơn nữa một chút cũng không khách khí.” Hơn nữa một câu cũng không lưu tình, mỗi câu đều đâm vào trong lòng nàng, cho dù không niệm tình các nàng cùng nhau lớn lên cũng nên nhớ kỹ ân tình lúc nàng bôi thuốc cho nàng ấy. Khi đó An Nhi mới vừa vào Túc Thân Vương phủ, luyện võ thường xuyên bị thương, đều là nàng bôi thuốc cho An Nhi.
An Nhi hừ lạnh, nếu không phải niệm tình nghĩa cùng nhau lớn lên, nàng mới không muốn để ý Bình Nhi, nữ nhân bi lụy, khóc sướt mướt, rất phiền có được hay không!
“Có thể buông ta ra rồi.” An Nhi nhắc nhở người nào đó vẫn còn ôm nàng.
Bình Nhi buông An Nhi ra, chỉ cảm thấy người này thực sự bất cận nhân tình.
Sau khi Đồ Cửu Mị vào nhà liền thấy một tấm bình phong lớn, nơi này đứng một nha hoàn hầu hạ phu nhân, hiển nhiên nàng đang đứng ở ngoài bình phong chờ phu nhân phân phó.
“Thêm một chút nước nóng.” Giọng nói của Phu nhân từ sau bình phong truyền ra.
Nha hoàn kia lập tức đi ra ngoài lấy nước nóng, chỉ để lại một mình Đồ Cửu Mị trong phòng.
Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến phu nhân còn đang ở sau bình phong tắm rửa, không tự giác liền nghĩ đến phu nhân thân thể quang lỏa, nghĩ đến tràng cảnh đó, trong lòng Đồ Cửu Mị giống như có rất nhiều móng vuốt đang cào loạn, cào đi cào lại, cào đến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nàng nhìn lén phu nhân tắm rửa chắc là không sao đi, nói cho cùng nàng cùng phu nhân đều là nữ tử.