Nam Tuyết Y chậm rãi bước vào phòng Mộ Phi, cho hai tiểu nha hoàn lui xuống, vén lên trướng mạn lẳng lặng ngồi bên cạnh Mộ Phi.
Sắp tới buổi trưa nhưng nàng vẫn cuộn mình ngủ say trong chăn. Hàng mi thật dài che phủ ánh mắt, dưới ánh mặt trời phủ xuống một cái bóng nhợt nhạt. Cái đầu trơn nhắn càng khiến người yêu thương, tinh tế ngưng mắt nhìn khuôn mặt của nàng, dường như có một nét bút vô hình phác họa, mỗi một tấc đều là đường cong tinh mỹ. Từ khi được dưỡng ở Lưu Âm Thủy Tạ Phi Nhi khí sắc nghiễm nhiên hồng nhuận rất nhiều, dáng vẻ tái nhợt gầy yếu ngày trước chậm rãi rút đi.
Nam Tuyết Y đặt vật lông xù bên gối Mộ Phi, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến trên khuôn mặt đang say ngủ của Mộ Phi. Tục truyền mẫu phi Dung Hề Nhiên của nàng năm đó trước khi thụ phong quý phi, chính là dung quang tuyệt đại, đầy bụng tài học, nội ngoại kiêm tu thiên kim thái phó. Mười ba năm sau lập quốc Thái tổ hoàng đế băng hà, tân đế Trầm Nham kế vị đại hôn, đồng thời cưới Đông Phương Đoan Hoa cpn gái duy nhất của Thiểu Thân Vương và thiên kim thái phó Dung Hề Nhiên, nhân xưng xưng”Nhất long nhị phượng”. Lúc đó có họa sư cung đình vì Hoàng Hậu cùng quý phi vẽ tranh, dân chúng vì muốn thấy dung mạo giai nhân, ngay cả một bức họa sao chép ở dân gian đều bán được trên vạn kim, đủ thấy hai người là bá chủ hậu cung, danh chấn thiên hạ.
Mà sau đó, quan hệ giữa Đoan Hoa Hoàng Hậu cùng dung quý phi, lại khó bề phân biệt mà xuất hiện hai lời đồn đãi tương phản: vừa nói trong cung cung nữ thái giám đã từng chứng thực Hoàng Hậu cùng quý phi đi lại thân mật, thậm chí dâm loạn đông cung, hành vi khiến kẻ khác líu lưỡi ! Một bên lại nói hai người vì tranh sủng trở mặt nhiều năm, Đoan Hoa Hoàng Hậu cực kỳ cường thế âm ngoan, lại có biện pháp khiến đế quân liên tục hai năm chưa từng triệu hạnh dung quý phi, thẳng đến năm chiêu hoa thứ ba mới sinh ra trưởng công chúa Trầm Mộ Phi.
Có lẽ là Mộ Phi sinh ra làm Đông Phương Đoan Hoa tức giận, thái phó Dung Khuê bị Hoàng Hậu dùng tội mưu đồ phản nghịch xử tử. Trạng nguyên lang Dung Hề Minh vừa kim bảng đề danh liền bị biếm quan hạ ngục, Dung gia thất thế suy sụp. Dung quý phi bởi vậy ôm nỗi hận trong lòng, chịu nhục, đến Chiêu Hoa năm thứ bảy sinh hạ nhi tử Trầm Mộng Linh, vừa ra sinh liền được phong thái tử. Đông Phương Đoan Hoa nhiều năm qua chỉ sinh một tư sinh nữ nhi Đông Phương Tình mà theo đồn đãi vốn không phải long chủng, tư sinh nữ nhi này thuở nhỏ đã bị mẫu thân đặt ở lãnh cung, thẳng đến Đoan Hoa Hoàng Hậu soán vị đoạt quyền gần đây mới tứ phong danh hào công chúa,
Chiếu theo kết quả này, quan hệ giữa Hoàng Hậu cùng quý phi xác thực là lời đồn đãi thứ hai. Nhưng Nam Tuyết Y vẫn cảm thấy việc rất kỳ hoặc, không biết đã bỏ sót điểm nào. Biện pháp trực tiếp nhất chính là truy vấn chi tiết ngày ấy Mộ Phi thoát chết, cùng một ít cung đình chuyện xưa. Nhưng tinh tế suy nghĩ, Phi Nhi kiêu ngạo lại đơn thuần như vậy tâm tính nghiễm nhiên là thuở nhỏ đã được mẫu thân che chở vô cùng tốt, không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ. Trong trí nhớ của nàng Đoan Hoa Hoàng Hậu tất nhiên cũng là hoa trong gương, trăng trong nước, mang mặt nạ mà thôi.
Cũng tốt, để Mộ Phi có thể bắt đầu cuộc sống mới, tất cả quên thì quên, không bao giờ đề cập lại nữa!
Vẻ đẹp như búp bê sau này lớn lên nhất định sẽ kế thừa thành tuyệt đại của mẫu thân đi, mà Nam Tuyết Y muốn làm chính là bảo vệ nàng quyết không để nàng dẫm vào vết xe đổ hồng nhan bạc mệnh của dung quý phi.
Nam Tuyết Y đang liễm mi suy tư, đã thấy Mộ Phi bỗng nhiên trở mình, không biết mơ đến chuyện vui sướng gì, má lúm đồng tiền ở má phải không nhịn được lộ ra. Nam Tuyết Y cúi đầu, mỉm cười dùng ngón tay chọt má lún nhỏ của nàng, Mộ Phi mẫn cảm lập tức tỉnh dậy, vẻ mặt sương mù nhìn Nam Tuyết Y.
“Ngươi còn biết tỉnh a!” Nam Tuyết Y cười, kéo cái mũ nhỏ nàng đã làm lên nhét vào trong lòng Mộ Phi: “Nhanh đội lên xem, không thích hợp thì nói ta sẽ sửa lại.”
Mộ Phi bất khả tư nghị nhìn nàng, hồ nghi mà cầm thứ bạch mao, thì ra là mũ lông trắng làm thủ công! Nàng lập tức đội lên đầu, không rộng không chặt đúng là rất vừa!
Mộ Phi nhảy xuống giường, mặc trung y đứng trước gương đồng tinh tế quan sát dáng vẻ bản thân. Một tầng Tiểu Bạch mao kéo dài mềm mại hoàn toàn che khuất cái đầu trơn bóng khiến nàng cảm thấy khó xử, xúc cảm thần kỳ nhẵn nhụi ấm áp, giống như tóc của bản thân lại dài ra, có chút sinh động hoạt bát, Nam Tuyết Y mím môi nhàn nhạt cười, mũ hợp nàng an tâm, mệt mỏi rã rời do thức đêm không ngủ cũng không còn nữa.
Nam Tuyết Y cùng nàng đứng trước gương, thay nàng phủ thêm một chiếc áo. Mũ lông hồ ly trắng cùng y phục đỏ thiêu hoa trên người Mộ Phi rất hợp nhau, cùng môi của nữ oa nhi càng thêm đỏ như chu sa, da trắng như ngọc, thêm chút trang phục liền toát ra khí chất không tầm thường.
“Là….. Là ngươi tự tay làm sao?” Mộ Phi nhớ đến đêm qua, khuê phòng đối diện đèn sáng suốt đêm, trước khi nàng ngủ tưởng Nam Tuyết Y đốt đèn đọc sách, cũng không nghĩ là.
“Ân, sợ ngươi cảm lạnh. Đây là lông chồn bạc tốt nhất phương bắc, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm bẩn.” Nam Tuyết Y nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt ôn nhu tĩnh lặng. Mộ Phi nghe vậy trong lòng ấm áp cảm động.
“Cảm ơn….. Cảm ơn ngươi!” Mộ Phi cắn môi phun ra vài chữ, có chút ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ rất khả ái. Nam Tuyết Y không đáp, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu mao nhung, yêu thương xoa nhẹ vài cái.
“Nam Tuyết Y.” Một câu bỗng nhiên gọi tên của nàng, đôi mắt đen lóe sáng như sao, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta, chiếu cố ta suốt đời sao?”
Nam Tuyết Y đập nhanh, mi gian nhiễm một tầng kinh ngạc một tầng mông lung. Nhưng mà chỉ là một cái chớp mắt, nàng dường như muốn nhìn thấy thâm ý trong lời nói của Mộ Phi, Nam Tuyết Y dán sát vào khuôn mặt nàng, môi đỏ khẽ mở có chút tinh nghịch cười nói: “Tốt, ta đây dùng danh nghĩa gì để chiếu cố ngươi đây?”
Danh nghĩa? Vấn đề này Mộ Phi đúng là không nghĩ đến. Lẽ nào nhận Nam Tuyết Y làm dưỡng mẫu? Nàng cũng thực sự quá trẻ tuổi đi! Kết nghĩa kim lan tỷ muội? Nhưng sự quan tâm giáo dưỡng của Nam Tuyết Y đối với nàng dường như đã vượt tình nghĩa giữa người cùng thế hệ. Hai người kém bảy tuổi, nửa vời, chẳng ra cái gì cả, có thể là danh nghĩa gì đây?
Nam Tuyết Y nhìn thấy tiểu hài tử quả nhiên là đáp không được, đưa tay xoa mũ lông, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt cũng cúi thấp, bối rối chăm chú nhìn đôi hài của mình. Nam Tuyết Y không nhanh không chậm chen ngón tay mình vào lòng bàn tay Mộ phi, dường như mắm lấy không chỉ là một đôi tay mà đó còn là số phận.
“Phi Nhi, ta thu ngươi làm đồ đệ!”
……………………………………………….
Thẳng đến đứng trước bức họa tổ sư ở Kiếm Thánh Từ, Mộ Phi tất cả lo lắng trước mắt Mộ Phi đều chỉ là một hồi mộng ảo khó tin.
Nam Tuyết Y thực sự nguyện ý thu nàng làm đồ đệ sao?
Trên bức họa là một lão nhân tiên phong đạo cốt, râu bạc trắng mi dài, lưng đeo một thanh kiếm dài năm xích, một tay nắm búa lớn, một tay chấp đại chuỳ. Chân mây xanh mờ mịt, trong ánh mắt có bất tận tang thương, dường như từ trong luân hồi kiếp trước đến.
Mộ Phi biết bước đầu tiên khi bái sư đó là bái tế tổ sư bản môn. Trang chủ đều là Nam gia đời đời truyền thừa Chú Kiếm Sơn Trang, đệ tử chân truyền của trang chủ không thể vượt trên mười người, mà trong mười người này còn chia làm kiếm khách cùng Đúc Kiếm Sư hai loại bồi dưỡng, kiếm khách cùng đúc Kiếm Sư có thể được gọi là Kiếm Thần Đao, môn đồ cùng kiếm khách phụ trách xuất hàng áp tiêu. Vì vậy đồ đệ thuật nghiệp có chuyên môn, kiếm khách khiếm khuyết năng lực đúc kiếm, còn Kiếm Sư kiếm thuật cũng bình thường vô cùng. Sơn trang sắp đến trăm năm lịch sử chỉ có độc nhất Nam Tuyết Y thiên phú dị bẩm, vùa tinh thông đúc kiếm lại thiện sử dụng kiếm, tiền đồ vô hạn.
Mà nay Nam Tuyết Y chủ động thu nàng làm đồ đệ, đây chẳng phải ý nghĩa là Mộ Phi nàng từ nay về sau hãnh diện, có thể quang minh chính đại ở lại sơn trang không bị người khi dễ? Sau này lớn lên nàng có thể giống Nam Tuyết Y võ công cao cường, huy kiếm như tiên, nói không chừng còn có thể đúc được một thanh vô song bảo kiếm chỉ thuộc về mình!
Mộ Phi ngẩng đầu nhìn bức họa tổ sư gia, cảm xúc dâng trào cuộn trào mãnh liệt hai mắt tỏa ánh sáng.
“Phi Nhi, còn không mau dập đầu ba cái trước kiếm tiên sư Âu Dã Tử!” Giọng nói của Nam Tuyết Y từ đỉnh đầu truyền xuống thúc giục, rất có nghiêm nghị của người làm sư phụ.
“Đệ tử Mộ Phi, khấu kiến Kiếm Thánh tổ sư.” Mộ Phi chỉ đành quỳ gối trên bồ đoàn, trong miệng nói lẩm bẩm rồi ngẩng đầu lên. Nhìn ra trong sự nhu thuận của Mộ Phi chứa một tia nghi hoặc, ánh mắt băng lãnh của Nam Tuyết Y chuyển sang nhu hòa, kiên trì giải thích : “Âu Dã Tử là một vị thượng đẳng đúc Kiếm Sư trong lịch sử, từng vì Việt Quốc đúc Long Tuyền, Thái A, Trạm Lư, tam đại thần kiếm. Hậu nhân phàm là nghiên cứu thuật đúc kiếm lúc nhập môn đều sẽ bái tế tiên sư Âu Dã Tử. Mấy nghìn năm qua thuật đúc kiếm của Âu Dã Tử từ lâu thất truyền, đúc kiếm thuật của Nam gia là một phái riêng, thiên hạ có một không hai. Mà kiếm pháp của Nam gia là kế thừa từ phái Vũ Đương, chú trọng tu luyện nội công, lấy tịnh chế động, lấy nhu thắng cương.”
Nghe nàng vừa nói như vậy Mộ Phi lập tức nhớ đến mỗi một chiêu thức lúc Nam Tuyết Y xuất thủ cứu giúp, lăng không nhu nhuyễn, lưu loát như mây trôi nước chảy, ẩn giấu huyền cơ phàm nhân khó có thể kham phá.
Mộ Phi hắc đồng lưu chuyển, cực kỳ hưng phấn cùng chờ đợi mà nói :” Vậy…. Vậy ngươi dạy ta cái gì? Thuật đúc kiếm hay là Vũ Đương kiếm pháp?”
“Ngươi muốn học cái gì, ta liền dạy ngươi cái đó…” Nam Tuyết Y vui vẻ cười nói, trong ánh mắt mang theo thần thái tự tin, như một đóa hoa tường vi khó giấu tao nhã trong đêm tối.
Bái tổ sư, thắp hương xong Mộ Phi đứng lên đến bên cạnh Nam Tuyết Y, mười tuổi nàng cao gần đến vai Nam Tuyết Y. Đôi mắt búp bê làm đồ đệ nghiền ngẫm mà chớp động, nhướng mi cười nói: “Ngươi vì muốn thu ta làm đồ đệ nên mới làm mũ lông cho ta sao? Nhận ân huệ, động chân tâm, ta là không có cách nào cự tuyệt!”
Nam Tuyết Y quả thực dở khóc dở cười, hảo ý muốn nhận nàng làm đồ đệ, ngược lại bị tiểu tử kia nói như bản thân bức nàng đi vào khuôn khổ! Bị đồ nhi tương lai kiêu ngạo trêu tức một phen, Nam Tuyết Y cũng không cam tỏ ra yếu kém nghiêm mặt , hai mắt lãnh liệt như đao hung hăng trừng Mộ Phi: “Không nên tùy tiện xuyên tạc hảo tâm của ta đối với ngươi, trên đời này nào có đạo lý sư phụ thu đồ đệ còn muốn lấy lòng đồ đệ?! Phi Nhi, nếu ngươi không học được thận trọng từ lời nói đến việc làm mà vẫn kêu ngạo nóng nảy, thì hãy chuẩn bị để ta cho cho quay về Bích Vân Am tĩnh tâm tư quá đi!”
“Sư phụ!” Mộ Phi vừa nghe ba chữ Bích Vân Am chân liền mềm nhũn, lần đầu tiên gọi Nam Tuyết Y sư phụ, ngữ khí vừa hờn dỗi vừa xin khoan dung: “Ta cùng người nói đùa mà thôi! Ta…ta châm trà cho sư phụ!”
Đuôi lông mày của Nam Tuyết Y khẽ nhếch, nghe được Mộ Phi gọi nàng sư phụ, ánh mắt thanh lãnh liền có uy nghiêm cùng khí phách khiếp người, còn có một tầng đắc ý mừng rỡ giấu không được. Tay áo vung lên, liền ngồi xuống ghế dựa lớn làm bằng tử đàn đợi Mộ Phi “hầu hạ”
“Sư phụ mời dùng trà.” Mộ Phi rất nhanh bưng một chung trà trở về, cung kính quỳ trước mặt Nam Tuyết Y, chung tra nâng qua mi tâm, hương trà tràn ngập bốn phía, ngửi vào tinh thân thanh sảng. Nam Tuyết Y chậm rãi tiếp nhận chung trà đồ đệ, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, nâng ánh mắt nhìn Mộ Phi, lại cùng tiểu hài tử kia cẩn cẩn dực dực trộm nhìn mình!
“Sư phụ……” Mộ Phi lập tức cúi đầu, xoa xoa tay lẩm bẩm nói: “Ta cũng phải khấu đầu sư phụ ba cái sao”
“Ân? Không phải ba, là năm.” Nam Tuyết Y đặt chung trà đã uống cạn xuống bàn, chăm chú thưởng thức phản ứng kinh ngạc của Mộ Phi, tiếu ý biến hoá kỳ lạ mà thần bí.
Mộ Phi vẻ mặt kinh ngạc ủy khuất chăm chú nhìn sàn nhà băng lãnh, tâm trạng lập tức trở nên ai oán , từ nhỏ nàng chỉ quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, kiều phượng quý thể, lần trước hướng Tuệ Tâm Sư Thái dập đầu đã là đột phá vĩ đại, lần này Nam Tuyết Y dĩ nhiên há miệng sư tử muốn nàng khấu đầu năm cái, đây quả thực là….. Cố ý khó xử nàng trêu đùa nàng !
“Phi Nhi, ngươi không muốn bái ta làm sư nữa sao?” Giọng nói ôn nhu thanh liệt của nữ tử quẩn quanh trên đỉnh đầu, mơ hồ lộ ra một tia bất đắc dĩ, kể cả ánh mắt đang tự do trên người nàng của Nam Tuyết Y đều mang theo ấm lạnh giao hòa kỳ diệu vị đạo.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi….năm lạy!”
Mộ Phi nắm chặt tiểu nắm tay đấu tranh nửa ngày vẫn cam tâm tình nguyện khuất phục. Nàng thật sâu dập đầu, mỗi một lần chạm đến mặt đất lạnh lẽo đều tự nói với bản thân, nếu bái sư, thì nhất định phải theo sư phụ học bản lĩnh thật sự. Phải cả đời kính nàng yêu nàng, báo đáp ân liều mình cứu giúp của nàng, báo đáp tái tạo chi ân của nàng!
Trưởng công chúa Đại Tĩnh Trầm Mộ Phi đã chết, từ nay về sau, nàng chỉ là đồ nhi của sư phụ, sẽ không quay đầu lại nhìn vinh quang trước kia, sẽ không nhìn lại đau xót đã qua. Lúc nàng đang tuyệt vọng xuất hiện một đạo ánh sáng ấm áp, cứu vớt nàng, làm bạn với nàng cho nàng ấm áp, thậm chí thiêu đốt nàng, trong thế giới của nàng có sư phụ, chính là đã tìm về toàn bộ thế giới đã từng mất đi.