Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 2

Núi hoang trống trải vắng vẻ, bóng cây lắc lư ở  sâu trong rừng rậm, lại có vài con cô nhạn lạc đàn trầm thấp kêu lên, từ phía sau mọi người bỗng nhiên kích động bay lên không, tiếng kêu thê lương kinh tủng.

“Thiếu trang chủ, Thiếu trang chủ.” Có tiếng hô hoán vô cùng lo lắng truyền đến bên tai, chỉ thấy một nam nhân gần hai mươi tuổi trong đám người  thả người xuống ngựa, hướng bên này chạy tới, đứng bên cạnh thiếu nữ thần bí. Khuôn mặt xa lạ  đều ngưng trọng lãnh túc, cảnh giác quan sát mười vị sát thủ hắc y, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn Mộ Phi đều là dị thường đề phòng. Những lữ nhân này có lớn tuổi một chút, tuổi tác không đều. Nhìn thấy thiếu chủ nhà mình bị một đám ác đồ vây quanh, lập tức nhất tề tuốt đao kiếm, bầu không khí giằng co càng thêm khẩn trương.

Tiểu công chúa mười tuổi sợ hãi run rẩy, nàng lúc này không chuyển mắt mà nhìn đệ đệ trọng thương không dậy nổi cách mấy trượng,  bụng hắn cắm một thanh kiếm, máu tươi ồ ạt chảy ra, nguy hiểm tính mạng….

Thiếu nữ được xưng là “Thiếu trang chủ” Cúi đầu nhìn Mộ Phi, sau khi nhìn một cái lại di chuyển ánh mắt về phía trước. Ô Y sát thủ mỗi người đều tức giận đến gân xanh nổi lên, giết chết hai tiểu hài tử này vốn không cần tốn nhiều sức, bây giờ lại gặp khách không mời mà đến chặn ngang, thật sự là quá đáng!

“Xin hỏi các hạ là?” Ô Y thủ lĩnh cố nén lửa giận trong lòng, siểm nhiên hỏi.

“Một người qua đường mà thôi!” Thiếu nữ lang lảnh mỉm cười, giọng nói thanh duyệt vô cùng lại mơ hồ lộ ra sát khí: “Hai tiểu hài tử này rốt cục có thâm cừu đại hận gì với ngươi, đuổi cùng giết tận như vậy, táng tận thiên lương.”

“A!” Nam tử hắc y hừ lạnh một tiếng, hắn vung kiếm ngăn cản chín thuộc hạ đang nổi giận để  bọn họ tạm thời không nên xuất thủ. Ánh mắt âm lãnh trên dưới quan sát thiếu nữ xuất trần trước mắt, cười nói: “Tiểu cô nương, chuyện này sợ rằng ngươi quản không nổi!”

“Nhưng ta đã nhìn thấy.” Thiếu nữ nhướng mày cười nhạt: “Vậy thì phải quản rồi!”

Nam tử hắc y tấm ánh mắt âm lãnh, bỗng nhiên thôi động một cổ nội lực, tung cao một khối ngọc cao hoàng gia, nhìn bạch y thiếu nữ nhanh nhẹn khẽ động tiếp được ngọc ấn. Không ngoài dự liệu, thiếu nữ không kềm chế được trong ánh mắt quả nhiên thoáng hiện một tia kinh ngạc cùng phức tạp.

” Chúng ta đông cung Ô Y là phụng hoàng mệnh làm việc, dư nghiệt Trầm Thị đều phạm tội mưu phản giết không tha tuyệt đối không để kẻ nào sống sót. Tiểu cô nương, lẽ nào ngươi không biết thiện hạ hôm nay đã đổi chủ trở thành họ Đông Phương rồi sao?” Hắc y nam tử cười khẩy nói: “Hiện tại ngươi cũng đã biết rồi, hai tiểu hài tử này một khi đã sinh trong gia đình đế vương, một ngày thất thế thì đã định trước là vật hi sinh cho thay truyền đổi đại. Ngươi biết bọn họ là hậu nhân của tiên hoàng, ngươi còn dám nhúng tay vào cứu sao?”

“Hoang đường!” Thiếu nữ tức giận đến một tay ném ngọc ấn xuống mặt đất, không chút nào thoái nhượng mà quát to :” Sau khi giết vua soán vị còn nói hai tiểu hài tử này mưu phản? Nói ra lời này các ngươi còn là người sao?”

“Thiếu trang chủ!” Rốt cục ý thức được sự việc quá mức phức tạp nguy hiểm, vẫn là lão gia tử tiến lên nhẹ nhàng kéo lấy xiêm y ti sắc của nàng.  Lão giả cùng bọn thuộc hạ bên cạnh đều hướng nàng khuyên bảo cùng ánh mắt ý vị thâm trường, thiếu nữ mím môi, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc cũng vù nội tâm mâu thuẫn mà ửng hồng, nắm tay khẽ run, lại chăm chú nắm chuôi kiếm chậm chạp không chịu buông ra..

“Tỷ…. Tỷ……” Nhưng mà ngay thời khắc giương cung bạt kiếm, tiểu thái tử trúng kiếm không dậy nổi bỗng nhiên thì thào gọi một tiếng, bàn tay tay nhỏ bé dính đầy bùn đất run rẩy trong bóng đêm.

“Linh nhi!” Mộ Phi khóc gọi,  nâng người bò về phía đệ đệ, cố sức nắm lấy bàn ta nhỏ bé kia, ôm thân thể của nam hài sáu tuổi thống khổ co quắp. Mộ Phi nhìn khuôn mặt hắn, rốt cục tê tâm liệt phế bật khóc, tiếng khóc của nàng đau thương đến gần như trống rỗng, từ lúc ra đời chính là mười năm cẩm y ngọc thực, hàng vạn hàng nghìn sủng ái. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới thân là nữ nhi của hoàng đế, chân long kiều phượng tối cao trong thiên địa cũng sẽ gặp phải kiếp nạn như vậy! Không lâu nàng còn cùng đệ đệ ngồi trên người phụ hoàng làm nũng, nàng còn cùng mẫu phi hương xa bảo mã, tiền hô hậu ủng xuất hành đến hành cung Lâm An, du hồ vui đùa ầm ĩ…

Phụ hoàng từng nói, mùa đông ở Giang Nam rất ấm, cũng không giống như mùa đông giá lạnh của phương bắc.

Nhưng nàng lại cảm giác được thê lãnh thấu xương, vết thương do tiến bắn trên vai vì nàng kịch liệt khóc mà không ngừng chảy máu, nhưng nàng lại không hề cảm giác được đau đớn. Chậm rãi ngừng tiếng khóc, ngây ngốc ôm thân thể đệ đệ, ánh mắt ngây dại vô hồn.

Thiếu nữ vẫn nhìn bóng lưng Mộ Phi bi thương khóc rống, trong sinh mệnh trẻ tuổi của nàng cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hình ảnh như vậy, chấn động không nói thành lời.

“Nha -” Một tên Ô Y kiềm chế không được, thừa dịp mọi người thất thần huy kiếm hướng hai tỷ đệ chém đến. Ánh mắt thiếu nữ băng lãnh, lửa giận cuộn trào mãnh liệt chốc lát  thiêu hủy do dự lý tính trong lòng nàng. Tuyết sắc kiếm quang phút chốc hoa phá trường không, bóng trắng như thanh hạc lăng không, khẽ nói một câu :” Ta giết các ngươi!”

Mộ Phi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy vị tiên nữ tỷ tỷ kia vì nàng lần thứ hai xuất thủ!

Đầy trời kiếm quang.

Một  thân ảnh khinh phiêu mạn diệu vũ động trong màn đêm, nàng rõ ràng là đang vũ động thân ảnh, đâu giống như đang giết người. Bước tiến mềm mại như phù vân, tiếu ý lạnh như bách hoa! Kỹ thuật của nàng chính là dãy lụa đột nhiên bay ra mấy trượng xa, mười hắc y nam tử rống giận cùng tấn công, lại bị dãy lụa uyển chuyển như nước cùng chân khí ngăn chặn, căn bản không cách nào đến gần nàng.

Mà thanh kiếm của nàng giống như liền với dãy lựa, vô hình vô chất được chủ nhân thao túng trong kình phong, từ xa nhìn lại giống như kiếm có linh tính có sinh mệnh, đuổi theo đối thủ không tha, tấc  tấc hàn quang đều là sát khí. Trong kiếm trận hỗn loạn đã không tìm thấy thân ảnh của tiên nữ tỷ tỷ nữa, chỉ có bạch quang loang lổ trước mắt loạn hiện. Kiếm khí thôi động giao thác gần như đem cả lá cây ở ngọn núi hoang này cuốn lên. Rất nhanh, các tùy tùng của tiên nữ tỷ tỷ cũng gia nhập kiếm trận, sát khí rung trời, bảo vệ thiếu chủ của bọn họ.

Mộ Phi ôm chặt thân thể dần băng lãnh của đệ đệ chỉ cảm thấy tối hôm này dài đăng đẳng. Nếu nàng thật sự có thể sống tiếp, nhất định suốt đời cũng khó có thể quên.

Mộng Linh mất máu rất nhiều, Mộ Phi phát hiện vết thương trí mệnh của hắn thì ra không phải trường kiếm xuyên thấu bụng, mà là một khối đá cứng dưới gáy gây ra! Mộ Phi gấp đến độ sắp điên rồi, nàng lấy khăn lụa trắng của mình gắt gao đè lại cái gáy đang chảy máu của đệ đệ, khăn lụa nhiễm một màu đỏ tươi đẹp, dung hợp với máu của mẫu thân, máu của đệ đệ, máu của chính nàng.

“Đệ đệ đừng chết đệ đệ đừng chết!” Mộ Phi không biết bản thân khóc bao nhiêu lâu, cả người đều mềm nhũn. Nàng hướng màn đêm hô hoán, giọng nói đã mỏng manh như tơ nhện: “Cứu mạng, cứu cứu chúng ta….”

……………………………….

“Tỉnh tỉnh! Ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại a!”

Trong bóng tối có người ra sức lay động bả vai bị thương của nàng, vết thương xé rách đau đớn khiến nàng run rẩy. Sau đó có một đôi tay thanh lãnh lại ấm áp chạm vào gương mặt nàng, giống như đang thay nàng lau vết máu cùng lệ ngân.

Nương? Nàng trong giấc mộng hoảng hốt lập tức bắt lấy bàn tay ôn nhu mảnh mai kia, Mộ Phi mở mắt ra, thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lại, cùng một đám đông nghịt người xa lạ đang vây quanh nàng, chăm chú nhìn nàng, nhìn sự sợ hãi cùng yếu đuối của nàng.

Mộ Phi lúc này mới chân thật thấy rõ dung mạo của nàng, váy lụa trắng tuyết tôn lên tư thái , trên áo vết kiếm cùng vết máu giao thác, giống vô số  vết máu rơi trên tuyết. Lúc vừa gặp gỡ nàng là tiên tử  nhanh nhẹn linh hoạt kỳ ảo, hiện tại bởi vì một hồi huyết chiến nên mái tóc tán loạn, dung mạo hoa nguyệt lộ ra mệt mỏi cùng thương tiếc, thoạt nhìn càng thêm chân thực thân cận. Bảo kiếm tinh xảo trong tay thiếu nữ đã đặt xuống mặt đất, đôi mắt ướt át trong trẻo phản chiếu thân ảnh tái nhợt của Mộ Phi.

“A!” Mộ Phi hét lên một tiếng, hai tay dùng sức chống xuống đất mà lui lại, hiện tại nàng hoàn toàn trở thành một con thú nhỏ bị thương, cự tuyệt bất luận khí tức xa lạ nào đến gần.

“Đừng sợ, ngươi đừng sợ a!” Thiếu nữ có chút bối rối hống nàng, nàng chăm chú nhìn đôi mắt Mộ Phi, giọng nói ôn nhu lại chứa quyết đoán: “Ta sẽ không hại ngươi, ta đến cứu ngươi!”

Mộ Phi vẫn đang hoảng sợ, nàng nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng đệ đệ. Chỉ thấy nhóm người thần bí này đã bế Mộng Linh cả người là máu lên, ôm hắn đến trên lưng ngựa tuấn mã có thể mang đi bất cứ lúc nào. Mà bọn Ô Y sát thủ, dĩ nhiên tất cả đều trong lúc nàng hôn mê một kiếm mất mạng, nằm trên mặt đất.

“Ngươi…. Ngươi rốt cục là?” Mộ Phi lắp bắp chỉ vào khuôn mặt  ân nhân cứu mạng, nàng không hề tránh né, vẫn là dáng vẻ sợ hãi khiến người khác vạn phần yêu thương.

Thiếu nữ cúi đầu nhìn nàng, một hài tử mười tuổi xiêm y vải thô đầy bùn đất, bóng đêm cùng khuôn mặt đầy máu che giấu dung mạo vốn có của nàng, chỉ có đôi mắt đen láy tựa như bảo thạch khảm trong đêm tối, vẫn như cũ sáng động lòng người. Thiếu nữ ngồi xổm xuống nhìn gần khuôn mặt của tiểu công chúa gặp nạn, nhàn nhạt nói: “Ngươi là trưởng công chúa Trầm Mộ Phi, đúng không?”

Mộ Phi không đáp, đây là một lần cuối cùng trong đời nàng nghe người khác gọi tên đầy đủ của nàng.

“Ta…” Thiếu nữ tiếp tục nói, nụ cười như ánh trăng chiếu xuống :” Ta là Nam Tuyết Y.”

“Nam…. Tuyết Y?” Mộ Phi kinh ngạc nhìn nàng, bàn tay nhỏ bé vươn ra, bỗng nhiên đặt lên ống tay áo như nước của Nam Tuyết Y, sau đó gắt gao nắm lấy không buông. Dường như nàng nắm lấy chính là một tia ấm áp cuối cùng,  một khi buông ra, thế giới này sẽ chỉ còn một mình nàng cuộn mình trong một góc hắc ám, cũng không nhìn thấy ánh bình minh ngày mai nữa.

Trên người nàng phát ra bạch quang nhàn nhạt bao trùm ánh mắt Mộ Phi, yên lặng như vậy tốt đẹp như vậy khiến người khác không cách nào chống cự, ngay cả gió lạnh cùng hắc ám nơi hoang sơn cũng tránh đi thân thể của nàng.

Nam Tuyết Y tùy ý để tay áo mình bị nàng nắm lấy, cẩn cẩn dực dực muốn lần nữa đến gần. Mộ Phi do mất máu nên cảm thấy chóng mặt, nàng thực sự không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ, muốn đến gần Nam Tuyết Y trong lòng lại bởi vì sợ hãi mà muốn giãy tránh né. Nhưng mà trong lúc nàng còn chưa kịp đình chỉ giãy dụa, trước mắt đã hoàn toàn đen kịt, cuối cùng nàng ngã vào lòng ân nhân cứu mạng.

……………………………

Sâu trong rừng rậm, một đôi mắt lãnh duệ lóe sáng ẩn trong bóng tối quan sát hồi lâu.

Rừng cây âm lãnh ẩm ướt vang tiếng côn trùng kêu huyên náo, nửa đêm sương mù dày đặc, lại mơ hồ nghe thấy có động tĩnh tất tất tốt tốt. Thì ra mai phục tại đây, án binh bất động không chỉ có một người. Những đôi mắt tựa như nhìn thấu sinh tử kia  chỉ trầm mặc nhìn về phía xa, mở to mắt nhìn bạch y thiếu nữ cùng chúng tùy tùng vội vàng cứu đi tiểu công chúa hôn mê cùng tiểu thái tử, tiếng vó ngựa vang lên, không biết đã đi về phía nào.

” Chủ thượng!” Một hắc y nam tử ôm quyền đứng lên, cực lực đè thấp giọng nói thỉnh cầu hiệu lệnh truy kích.

Ẩn trong bóng tối, người đó nâng tay lên, phía sau sàn sạt rung động liền biến mất. Chỉ thấy bóng đen thân hình cao ngất cường tráng, cất bước hướng ngoài rừng cô tịch bước đi.

“Chú Kiếm Sơn Trang, Nam Tuyết Y.” Hắn bỗng nhiên đọc ra thân phận thiếu nữ kia, giọng nói trầm thấp u buồn. Hai mắt chăm chú nhìn lòng bàn tay bản thân, lộ ra vẻ tươi cười quái dị: “Quả nhiên là tâm tính thiếu nữ, không biết trời cao đất rộng a…..”

“Là nhị tiểu thư Nam gia, Chú Kiếm Sơn Trang “Thuộc hạ của hắn bổ sung, tựa hồ đối với lai lịch của nàng hoàn toàn rõ như lòng bàn tay: “Nữ hài này trái lại là người có bản lĩnh, mười bốn tuổi đã đúc thành danh kiếm, danh chấn giang hồ, thậm chí có Mỹ Dự tiên kiếm. Từ nay về sau bảo kiếm càng vạn kim khó cầu! Chỉ là không nghĩ tới…. Nàng không chỉ tinh thông đúc kiếm, ngay cả kiếm pháp cùng là….hơi người một bậc.”

“Đâu chỉ hơn người một bậc!” Chủ công hắc y lạnh giọng trào phúng :” Để cứu hai tiểu hài tử không quen biết, ngay cả tuyệt chiêu hộ gia đều dùng đến, giết người của chúng ta không chừa một ai a….”

“Chủ thượng!” Thuộc hạ kia khom người, còn muốn nói cái gì đó lại bị hắc y nhân lần thứ hai nâng tay ngăn lại. Ánh trăng như sương. Hắn cứ như vậy chắp tay đứng dưới ánh trăng ngưng thần suy tư, một lát sau lộ ra nụ cười phức tạp nhìn như vân đạm kinh phong :” Việc này dừng ở đây, an táng Dung Phi nương nương trong cánh rừng này, bất luận kẻ nào cũng không được điều tra tung tích trưởng công chúa cùng tiểu thái tử! Không có chỉ thị của ta….. Cũng không được động đến Chú Kiếm Sơn Trang Chú Kiếm Sơn Trang!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

“Rút lui, chúng ta…. Có thể bố trận khác rồi.”

Vương triều Đại Tĩnh khai quốc hai mươi tám năm, tức năm Chiêu Hoa thứ mười ba, Chiêu Hoa đế Trâm Nham băng hà tại Thái Cực Điện, Hoàng Hậu Đông Phương Đoan Hoa cùng Trấn Viễn Hầu chấp chưởng binh quyền phát động cung biến. Mà Dung Hề Nhiên quý phi di hành Giang Nam mang theo thái tử Trầm Mộng Linh, trưởng công chúa Trầm Mộ Phi rời cung bỏ trốn, từ đó về sau không rõ tung tích.

Đông Phương Đoan Hoa đăng cơ kế vị, lại sửa niên hiệu . Đoan Hoa được lịch sử ghi nhận là một vị nữ đế lúc hai mươi tám tuổi.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!