Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 1

Đêm trăng, một chiếc xe ngựa lao nhanh trên đường núi…

Đầy núi tiếng thông reo xào xạc, cuồng phong rít gào như dã thú tê rống, tiếng vó ngựa náo loạn vang trời cùng tiếng bánh xe hỗn độn trong thâm cốc, đang chạy vào trong bóng đêm sâu không thấy đáy. Khi âm thanh kia đến gần mới thấy rõ, thì ra phía sau xe ngựa đơn sơ đen tuyền còn  có sáu con tuấn mã, thủ hộ xe ngựa xóc nảy. Cưởi ngựa đều là nam tử tráng kiện lưng thẳng vai rộng.

Vài tia ánh sáng lạnh của binh khí loáng thoáng từ bên hông chiếu đến, những khẻ đi theo ban đêm này giống như hộ vệ trung thành, hoặc như là sát thủ Tu La có thể rút kiếm hộ chủ bất cứ lúc nào.

“Rẽ —” Xa phu đánh xe lòng như lửa đốt thúc dục, tiếng ngựa hí dài trong đêm có chút đáng sợ. Rèm xe gắt gao phủ kín, người ở bên trong tựa hồ thở cũng không phát sinh một chút âm thanh, khiến người ta không khỏi nảy sinh hiếu kỳ đối với chủ tử trong xe.

Nhưng mà đúng lúc này, một ánh hàn quang tái nhợt đột nhiên thoáng hiện trước mắt xa phu, đó thực sự là một đạo hàn quang  sắc nhọn cự mảnh, mảnh như châm tuyến trong tay nữ tử, nhưng ở thời khắc này lại hóa thành vũ khí sắc bén khát máu!

” A!” Chỉ nghe xa phu hét thảm một tiếng, đầu đã theo sợi dây nhỏ căn ngang giữa hai thân cây rơi xuống, tốc độ nhanh đến ngay cả máu vẫn chưa chảy ra, sợi dây mảnh vừa mới mượn tốc độ chặt đứt đầu xa phu đã chạm đến thùng xe….

” Bảo vệ nương nương!” Sáu nam tử theo bên xe khiếp sợ nhảy dựng lên, sau khi  thấy rõ ám khí liền vung kiếm muốn chém đứt sợi dây đoạt mệnh. Một người khác trực tiếp nhảy tới trên xe ngựa kìm dây cương, khống chế con ngựa đang hoảng sợ dựng dậy.

Dây nhỏ bị kiếm quang chặt đứt trong nháy mắt, tấm lưới dĩ nhiên từ phía trên nơi trùng điệp bóng cây giáng xuống, năm tùy tùng một lòng bảo vệ xe ngựa hoảng sợ biến sắc, dùng hết khí lực toàn thân dùng trường kiếm hung hăng cắt tấm lưới đang phủ xuống, kiếm khí cuồng bạo lập tức mang theo tia lửa cùng một tiếng xé rách, trong xe truyền ra tiếng gào khóc của đứa bé.

“Trúng mai phục rồi, mau xạ tiến! Không được để một người sống sót!”

“Nương!” Hai hài tử trong xe ngựa trăm miệng một lời, bộc phát ra tiếng gào khóc, năm ấy Mộ Phi mười tuổi đưa tay hướng bóng tối vô vọng trước mắt , sau đó một đôi tay ấm áp run rẩy được nắm lấy đầu ngón tay nàng, cái ôm quen thuộc của mẫu thân che chắn tất cả….. Đệ đệ của nàng, Mộng Linh sáu tuổi sợ đến mất hết hồn vía, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng Dung Phi khóc lớn. Các nàng nghe thấy đủ loại âm thanh ngoài thùng xe, tiễn không ngừng mà xuyên qua tấm ngăn bắn về phía ba mẫu tử đang co rúm lại trong bóng tối, tựa như một trần phong ba tập kích, là kiếp nạn cùng  trừng phạt ông  trời giáng xuống, đúng là không để lại một đường sống!

” Nương….. Nương!”

Hai nữ nhi đang tuyệt vọng khóc gọi khiến thế giới của Dung Hề Nhiên sụp đổ.

Nàng chịu đựng từng đợt đau nhức ôm hai hài tử, dùng thân thể của chính mình che chắn những mũi tên nhọn có thể xuyên vào bất cứ lúc nào. Trong lúc tinh thần trống rỗng nàng liều mạng hồi tưởng bản thân rốt cục đã tính sai chuyện gì, lần này trốn đi chỉ có bảy hộ vệ nàng rất tin tưởng biết được. Hoàng hậu cùng Trấn Viễn Hầu cấu kết lẫn nhau, có ý đồ soán vị đã sớm không phải một ngày ngày hai. Những ngày gần đây thân thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, mở to mắt nhìn đám khai quốc cựu thần liên tiếp bị biếm quan hạ ngục, hắn rốt cục dự cảm được đại kiếp nạn khó thoát….. Vì vậy nửa tháng trước, Hoàng Thượng âm thầm đưa Dung Phi cùng hai nữ nhi đi,  đến hành cung Lâm An tịnh dưỡng.

Trước đó nàng đã biết tin cung biến, sau đó sớm có chuẩn bị quyết định mang hai nữ nhi bỏ trốn.

Nàng chỉ cầu sống, tất cả vinh hoa phú quý hoàng ân tôn sủng, tất cả đều có thể vứt lại, tất cả đều không thể so với nguyện vọng nuôi dưỡng hai hài nhi bình an khôn lớn….. Nàng thực sự chỉ cầu sống tạm, lẽ nào nữ nhân kia, là nàng đuổi không tha, đuổi tận giết tuyệt sao!

Nàng đang  hỗn loạn suy nghĩ, tất cả tiếng động ngoài xe ngựa đột nhiên lắng xuống.

Hai hài tử ở trong lòng nàng đã khóc đến không thở được, quá độ khiếp sợ khiến mẫu tử ba người đều giống như ướt sũng ngâm trong băng thủy giữa tháng chạp, lạnh đến tận xương!

Tiếng bước chân đột nhiên đến gần, rèm xa dày ba lớp bị người xốc lên….. Hàn khí bên ngoài mang theo hoa tuyết ẩm lạnh thổi vào, hơi thở thành sương. Chỉ thấy một nam tử hắc y che mặt tiến đến gần, từ bên hông lấy ra một khối lệnh bài mạ vàng, trào phúng hoảng động trước mắt Dung Phi. Hắn cười lạnh, một tay khoát lên xà xe gần như phá thành mảnh nhỏ, một tay vỗ ngực trái làm động tác cúi đầu  cung nghênh.

“Thỉnh an quý phi nương nương!”

Dung Hề Nhiên nghiêm nghị đứng lên, hai tay nhiễm máu nắm chặt hai tay của hai nữ nhi, chân dẫm lên thùng xe đầy tàn tích bước xuống đất. Dung Hề Nhiên nhận nhiều ân sủng, trưởng công chúa Trầm Mộ Phi vui vẻ hoạt bát, cùng với tiểu thái tử thông minh hơn người Trầm Mộng Linh…..Ba viên minh châu trong lòng tiên hoàng hiện đã như cỏ rác, người lớn trẻ nhỏ đều là một thân áo vải, vết máu đầy mặt, đứng giữa rừng núi hoang vắng đợi số phận tuyên phán.

Mỹ phụ thấy chết không sờn ôm hài tử của mình, nàng đứng cô lãnh trong gió lạnh, vẫn như cũ duy trì vẻ đoan trang cùng xinh đẹp nho nhã. Dung mạo nhiễm máu khuynh thành tựa như ánh trăng, quật cường như bàn thạch. Nữ tử này xinh đẹp đến thê lương, lại mỹ đến ăn mòn xương cốt.

“Đông cung, Ô Y.” Dung Hề Nhiên thì thào đọc ra danh hào của người đến, bảy hậu vệ bí mật bảo vệ nàng đều đã chết. Nàng bước đi trên mặt đất đầy máu tươi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mười lăm hắc y nam tử trước mắt….: “Đông cung Ô Y” Vốn là tổ chức chịu sự thống lĩnh của Đông Cung thái tử. Giang sơn Trầm Thị khai quốc hai mươi tám năm, trải qua hai đời đế vương, hai đời đơn truyền, vì vậy đối với sự an toàn của thái tử cực kỳ coi trọng. Tiểu thái tử trước khi thành niên, “ô y” này là do đế vương đương thời tự mình chọn bồi dưỡng, tuyển người trung thành.

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cơ nghiệp Trầm Thị bất ổn, Hoàng Thượng thể hư nhiều bệnh, Hoàng Hậu nắm toàn bộ triều cương nhiều năm vẫn thấy không đủ, ngay cả Ô Y cũng  bất tri bất giác bị độc phụ mưa đồ soán vị mua chuộc rồi sao?

Dung Hề Nhiên nghĩ tới đây, nhịn không được bật cười nói :” Các ngươi….. Các ngươi không phải thề sống chết bảo vệ hoàng nhi của ta mới phải sao! Một đám nghiệt súc  đại nghịch bất đạo, hài tử của ta là thiên tử long chủng, thế nào để cho các ngươi quyết định sinh tử!”

Nam tử đầu lĩnh lạnh lùng cười, lập tức chấp ra một khối ngọc ấn nắm trong lòng bàn tay, hình rồng khắc ngọc trong suốt dưới ánh trăng như sương như tuyết. Nhìn thấy ngọc ấn như nhìn thấy vua, rời khỏi Hoàng Đô ngọc kinh bất quá nửa tháng, đã là long trời lở đất cảnh còn người mất. Hiện tại bất luận cái gì đến từ hoàng cung đều nhắc nhở Dung Hề Nhiên, nàng cũng từng nghĩ đến thoát khỏi chiếc lồng cấm cung, nhưng chỉ trong một buổi chiều tất cả đã tan biến, từ nay về sau thiên hạ to lớn không có ba mẫu tử các nàng chỗ dung thân…..

“Là thánh chỉ của nữ vương.!” Ô Y thống lĩnh nhướng mày, dùng ngữ khí tựa như tuyên đọc chiếu thư cười nói: “Muốn chúng ta…..tiễn thái tử điện hạ lên đường!”

“Ha ha? Nữ Vương? Thánh chỉ của Nữ Vương?” Dường như nghe thấy một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, Dung Hề Nhiên lên tiếng cuồng tiếu, ánh mắt lạnh lẽo oán hận :” Trên đời này chỉ có một Hoàng Thượng! Hoàng Thượng của ta, là phu quân của ta!”

“Tiên đế đêm trước đột phát trọng bệnh, băng hà tại Thái Cực Điện. Đoan Hoa Hoàng Hậu nhận di mệnh kế thừa đại thống, đó là chiếu theo thiên ý gánh vác nhân tâm!” Nam tử hắc y cầm kiếm từng bước đến gần, tiếng cười khàn khàn lộ ra căm hận điên cuồng. “Đoan Hoa Hoàng Hậu sắp đăng cơ, dòng họ Trầm Thị tuyệt không thể chừa lại một người sống sót! Trong mắt Nữ Vương không chứa được một hạt cát cùng một tia nhân từ a quý phi nương nương! Cho nên giao ra tiểu thái tử cùng tiểu công chúa đi, thuộc hạ sẽ cho một cái chết thống khoái……”

“Nương?” Tiểu công chúa mười tuổi đột nhiên kinh hãi hét lên, khuôn mặt thơ dại trắng bệch như tờ giấy, thân thể nhỏ bé sợ run kéo lấy góc áo mẫu thân, lớn tiếng nói :”Hắn nói cái gì vậy, hắn nói phụ hoàng làm sao! Nương…. Phụ hoàng, phụ hoàng của ta đâu?”

“Ha hả…..” Dung Hề Nhiên lại nở nụ cười, cười đến không sợ chua xót khổ sở. Nàng cúi đầu nhìn hài tử dáng vẻ nhu thuận bên cạnh, cánh tay ngọc tinh tế lách đến sau gáy Mộ Phi, tựa hồ muốn lưu lại một tia ấm áp cuối cùng cho nữ nhi, ấm áp trước lúc không còn mẫu thân bên cạnh…

“Phi nhi nhớ kỹ cho ta.” Giọng nói của nàng kiên định cười lạnh: “là Đông Phương Đoan Hoa giết phụ hoàng của ngươi, sau đó nàng lại giết mẫu thân của ngươi, là nàng…. Là nàng đồn chúng ta cô nhi quả phụ đến cùng đường……. Là nàng……”

Là Hoàng hậu nương nương? Mộ Phi cả người đều đình trệ, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt Đông Phương Đoan Hoa. Hoàng hậu nương nương luôn nghiêm nghị phượng quang hoàng bào,…. Nàng cũng không trẻ tuổi nữa, nhưng ngũ quan vẫn phong nhã hào hoa xinh đẹp tuyệt sắc, đôi mắt lại hàm chứa thâm thúy xa xôi từng trải. Nàng từ trong trí nhớ chậm rãi bước đến, khom người nuông chiều hướng tiểu công chúa ôm lấy. Ngay cả lúc nàng cười khóe mắt nheo lại đều nhìn rất ôn nhu, nhưng lại mang theo sát ý khiến kẻ khác run sợ.

“Nương, nương.”

Dung Hề Nhiên bỗng nhiên hai chân mềm nhũn mà quỳ xuống, khóe môi của nàng bắt đầu sấm máu, vết máu cuồn cuộn không dứt chảy qua chiếc cằm trắng noãn của nàng, lập tức nhiễm đỏ hoa văn trên bố ý ….. Mộ Phi giống như phát điên lay động mẫu thân, nàng lúc này mới phát hiện phía sau  mẫu thân có hai vết thương lớn, cùng ba mũi tên cắm vào thân thể.

“Nương đừng bỏ lại ta, nương đừng bỏ lại Phi Nhi được không…. Nương! Nương!” Mộ Phi khóc đến trên mặt đầy lệ, đó là một cơn ác mộng, điều này sao có thể! Rõ ràng hôm qua còn rất tốt, thế nào phụ hoàng thoáng chốc không ở đây, nương cũng tốt, mới vừa rồi nương còn đang nói chuyện, thế nào thoáng chốc gục xuống rồi!

Mộ Phi giống như phát điên mà khăn lụa vẫn luôn mang bên người, nàng dùng khăn lau nhẹ lên môi mẫu thân, khăn liền bị máu nhiễm đỏ, Tình cảnh này khiến Ô Y sát thủ cũng kinh ngạc bọn họ không hề xuất thủ đồn ép mà chỉ thờ ơ nhìn quý phi chết đi.

Nhưng mà trong nháy mắt nữ tử nâng ánh mắt, nhóm sát thủ ý chí sắt đá cũng kinh sợ, đó là ánh mắt cỡ nào bi tuyệt phức tạp! — Dung Hề Nhiên đột nhiên giãy dụa nghĩ muốn đứng lên, đôi mắt trống rỗng nhìn phương xa. Gió thổi tung tay áo rách nát của nàng, nàng bạo phát đột nhiên hô một câu: “Đoan Hoa, Đông Phương Đoan Hoa……. Vì sao!”

Sau đó nàng thẳng tắp ngã quỵ trên mặt đất, không hề cử động nữa.

Tiểu công chúa mười tuổi cứ như vậy tận mắt thấy tất cả, nàng nhìn thấy khắp nơi đỏ rực, đỏ đến diễm lệ đỏ đến thê mỹ, một mảnh đỏ rực kéo từ mặt đến lên đến tận cùng màn đêm…. Ngay cả lá cây đều nhuộm thành màu đỏ, phiêu linh giống như lá cây hồng phong . Ánh trăng nơi phía đông bầu trời cũng chìm trong sương đỏ, Mộ Phi cảm thấy bản thân bị màu đỏ đầy trời cuốn đi, nhịp tim cũng không nghe thấy nữa, cái gì cũng không tồn tại nữa…..

“Tỷ!” Giữa lúc Mộ Phi sợ đến thất hồn lạc phách, đệ đệ sáu tuổi bỗng nhiên bắt được cổ tay nàng, không khỏi kéo nàng bỏ chạy.

Thái tử Mộng Linh thông minh phản ứng nhanh hơn cả một dám người lớn, mẫu thân đã chết, mà tỷ đệ hai người còn sống, bọn họ phải sống!

“Uy, hai kẻ không biết tốt xấu, đuổi theo cho ta!” Tiếng hô gọi đuổi theo đáng sợ, như sấm bên tai trong tiếng gió thổi, Mộ Phi quay đầu lại thấy bọn họ đơn giản lăng không cất bước, vung lưỡi kiếm sáng như tuyết đuổi theo giết hai tiểu hài tử tay không tấc sắt!

“Tỷ, ngươi đi bên kia!” Mộng Linh kêu to đột nhiên buông tay Mộ Phi, trong lúc chỉ mành treo chuông hắn hướng một hướng khác chạy đi. Mộ Phi mở to mắt nhìn tiểu thân ảnh linh hoạt biến mất trong núi hoang cát bay đá chạy, sau đó nàng nghe thấy một trận tiếng vó ngựa tiến đến gần mình….

“Linh Nhi, Linh Nhi!” Mộ Phi không biết xung quanh có những ai, nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng đệ đệ….: “Trước hết giết thái tử, mau ra tay giết chết thằng nhãi con đó!” Mộ Phi đột nhiên nhìn thấu, Mộng Linh vóc dáng nhỏ bé bị Ô Y quăng ngã xuống đất,hai tay nhỏ bé của hắn vẫn đang thống khổ giãy dụa, đám ác ma lãnh huyết dĩ nhiên thực sự vung lên trường kiếm, hướng nam hài sáu tuổi đâm thẳng xuống!

“Không!” Giọng nói của Mộ Phi trong nháy mắt đó nghẹn lại, nàng lao thẳng đến phía trước thì bị đá vụn dưới chân ngán chân.

Mộ Phi vươn tay ra, nhìn thấy một tấm tơ lụa bạch sắc hoa mỹ yên lặng tung bay trước mắt….

Đây là một hình ảnh cực kỳ kinh người, hư không trong bóng tối đột nhiên có một cánh tay nguyệt sắc thẳng hướng lưỡi kiếm đang đâm xuống,  đám người Ô Y kinh hãi, mũi kiếm nhiễm máu cứ như vậy treo giữa không trung không đâm xuống. Tay áo xuất hiện bất ngờ quỷ dị kia phất qua trước mắt cùng mi tâm bọn họ, giống như lạc vào cửu thiên ngân hà…. Bóng trắng lướt qua, thôi động kiếm khí tựa như liên hoa nở rộ trong đêm , kiếm khí dưới sự thao túng của người thần bí luân chuyển càng lúc càng nhanh, chỉ nghe đám Ô Y sát thủ đột nhiên kêu thảm thiết, một đạo hàn quang tuyết sắc sau tay áo kia trượt xuống, kiếm quang hóa lưu thủy, kẻ khác thán phục chiêu thức mỹ lệ!

“Người đến từ phương nào?” Ô Y thủ lĩnh dẫn đầu rút kiếm muốn lập tức chặt đứt tay áo yêu ma kia, người kia cũng không lộ bóng dáng, nàng nhẹ nhàng vũ động tay áo thật dài, tay áo quấn lây kiếm ảnh, cứ như vậy yên lặng cắt qua yếu hầu của năm người….

Mọi người khiếp sợ lui về phía sau vài bước, bạch y nữ tử nhẹ khoát tay, liền chậm rãi thu “vải lụa trắng” của bản thân về, thanh luyện không nàng quấn trong dảy lụa cũng theo đó trở lại tay nàng.

Nàng giết người cực kỳ sạch sẽ lưu loát, máu đỏ nơi mũi kiếm nhỏ trên mặt đất, chốc lát đã bị gió cát vùi lấp.

Nàng tựa như tiên tử phiêu dật rơi xuống bên cạnh Mộ Phi, bất quá nàng chỉ mới mười sáu bảy tuổi. Quần áo bạch sắc lụa mỏng yên lặng phiêu dật. Thiếu nữ này thanh phong doanh tụ, dáng người xinh đẹp, tóc dài buông xuống như mây, dung mạo tinh xảo thanh nhã. Ánh trăng xuyên qua thân thể của nàng, trên mặt đất đổ dài một đạo tịch mịch quang ảnh.

Thiếu nữ ngửa đầu cầm kiếm, từng bước nặng nề  bước vào nơi thị phi vốn không nên bước vào, sau đó nàng hoành kiếm chắn trước mặt, khóe môi mỉm cười, xa xôi lại thần bí….

Mộ Phi ngây người quỳ rạp trên mặt đất nhìn nàng, dường như thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Recommended Articles

4 Comments

  1. Nàng ơi ko có văn án hay giới thiệu bộ truyện này à

    1. bạn click vào chữ ở đây qua bên kia sẽ có tóm tắt toàn truyện còn văn án do ta lười edit nên không có, nàng thông cảm nha~

      1. Thank nàng nhe´….maˋ sao Mộ phi của ta co´ vẻ như laˋ thụ aˋ :’-(

        1. hình như là thế đó ~

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!