Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 88

Chương 88

Hai người lẳng lặng nằm trên giường.

Ngoài cửa sổ gió vẫn tiếp tục thổi, trong phòng khách ngòi bút của Tân Mộc liên tục chuyển động, thậm chí tư thế hai người tựa vào nhau chưa từng thay đổi nhưng cả hai người đều biết, có có thứ gì đó giữa hai người đã âm thầm vỡ vụn.

Không biết nằm bao lâu, lâu đến mức Tân Kiều nghĩ có phải Chu Côn Ngọc đã ngủ rồi không.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đoán xem bên ngoài mặt trời lặn đã lặn hay chưa?”

Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót.

Rèm cửa sổ khép chặt, ánh mắt trời cực đại màu vàng quất kia cô căn bản không thể nhìn thấy, rồi lại tựa như một chén nước cam bị đánh ngã, ngấm vào một một nếp gấp trong tim cô.

Cô muốn đáp lại Chu Côn Ngọc, nhưng cô không nói ra được.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc nói: “Có phải chúng ta nên đi nấu cơm rồi không?”

Tân Kiều ách giọng nói: “Đúng vậy.”

Hai người đứng dậy, rõ ràng máy sưởi trong phòng rất ấm áp, nhưng Tân Kiều lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhiệt độ từ cái ôm của Chu Côn Ngọc đang xói mòn một cách nhanh chóng.

Lúc mặc quần áo hai người đều yên lặng, chỉ có âm thanh ma sát của vải vóc.

Mở cửa ra ngoài, Tân Mộc vẫn duy trì tư thế trước đó, thậm chí nghe thấy tiếng bước chân của hai người cũng chưa từng ngẩng đầu.

Em ấy tiếp tục sắm vai một vật trang trí đủ tư cách, cái gì cũng không biết.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc ngồi vào đối diện em ấy, cười nói: “Mộc Mộc, buổi tối muốn ăn gì?”

Hai tay Tân Kiều đút trong túi, đứng tựa vào tường, ngoài cửa sổ hoàng hôn buông xuống, khuôn mặt của Tân Kiều chìm trong bóng tối, không thể nói rõ là biểu cảm gì.

Tân Mộc nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

Bỗng nhiên bắt đầu hăng hái liệt kê một loại các món ăn: “Thịt kho tàu, thịt xào rau hẹ, trứng sốt cà, khoai tây xào thịt….”

Tân Kiều bước đến chọc vào huyệt Thái Dương của em ấy: “Nghĩ hay thật.”

Tân Mộc: “Nói chung hôm nay em thật sự rất đói, hai ngươi mau ra ngoài mua nguyên liệu đi.”

Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc một cái. Chu Côn Ngọc đứng lên: “Đi thôi.”

Tân Mộc lập tức thúc giục Tân Kiều.

Ánh tịch dương tựa như ly nước cam ngã đổ trong lòng Tân Kiều rốt cuộc rút đi.

Tân Mộc có thể nhìn ra các nàng đang giận dỗi, nhưng Tân Mộc làm sao có thể biết các nàng đã quyết liệt đến mức độ nào.

Chu Côn Ngọc và Tân Kiều đi ra cửa, bước vào thang máy.

Tân Kiều nhìn nàng nhấn vào số một: “Muốn lái xe?”

Chu Côn Ngọc: “Ừm, Mộc Mộc muốn ăn phong phú một chút, chúng ta đi siêu thị lớn.”

Hai người lái xe ra ngoài.

Từ tết nguyên đán, bầu không khí năm mới đã bắt đầu lan tỏa, tết năm nay đến sớm, lúc vào siêu thị, hệ thống âm  thanh đã bắt đầu phát ca khúc ‘Cung Hỉ Phát Tài’.

Chu Côn Ngọc lấy một chiếc xe mua sắm, Tân Kiều phụ trách đẩy đi.

Hôm nay là ngày trong tuần, nhưng mọi người lần lượt tan tầm, siêu thị cũng dần dần trở nên náo nhiệt.

Đôi vợ chồng ở độ tuổi ân ái, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, hoặc là một độ vợ chồng già tóc đã bạc trắng.

Có người ở chọn đậu ngọt, có người đang nói hôm nay chuối tiêu quá sống, có người nói tôm rất tươi.

Khung canhr rất đỗi đời thường, chậm rãi lướt qua trước mắt Tân Kiều và Chu Côn Ngọc.

Tất cả mọi người đều có thể có cho mình một cuộc sống bình thường, vì sao đối với các nàng lại là mong muốn xa xỉ không thể có.

Tân Mộc có lòng tốt muốn cho các nàng đi ra ngoài mua sắm tăng thêm thời gian ở chung, nhưng trong lúc vô tình lại đẩy các nàng vào một hoàn cảnh càng tàn khốc hơn.

Chu Côn Ngọc nghe người ta nói tôm rất tươi cho nên đến xem thử rồi cầm lấy một hộp bỏ vào trong xe.

Sau đó nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Tân Kiều.

Sống mũi Tân Kiều ê ẩm: “Chu Côn Ngọc, chị có thể đừng như vậy được không.”

Dường như đang diễn tập cho một cuộc chia ly.

Chu Côn Ngọc yên lặng, chăm chú nhìn một loạt tôm và hải sản đông lạnh trong tủ.

Sự cự tuyệt của Tân Kiều khiến nàng thu cánh tay đang định khoác tay Tân Kiều lại.

Tân Kiều lại đột nhiên dùng sức, bắt lấy tay của Chu Côn Ngọc: “Đừng buông.”

Cô cũng cùng Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn quầy hải sản trước mặt.

Suốt quá trình đi dạo siêu thị, hai người cứ thế nắm tay nhau.

Vì sao phải đến tận lúc này, việc Chu Côn Ngọc lo lắng người quen phát hiện quan hệ giữa hai người, việc Tân Kiều quấn quýt Chu Côn Ngọc sẽ đối đãi Đại Mân Huyên như thế nào dường như mới trở nên không còn quan trọng nữa.

Các nàng tựa như đôi người yêu trẻ tuổi trong siêu thị, như đôi vợ chồng tuổi trung niên, như đôi bạn già gắn bó, giống như bất cứ một cặp đôi bình thường nào, cùng tận hưởng một ngày bình thường.

Chu Côn Ngọc tiếp tục đi dạo: “Đã có đậu ngọt chưa?”

“Cần tây thì sao?”

“Thịt xào muốn mua loại nào?”

Giọng nói của nàng quá dịu dàng, thần sắc quá chuyên chú, hấp dẫn Tân Kiều dần dần chìm đắm.

Các nàng trò chuyện vô cùng thân mật, dường như chuyện lớn nhất trong cuộc sống chỉ là làm sao để nấu bữa tối hôm nay.

Cho đến lúc thanh toán, Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều, Tân Kiều cũng không khẩn cấp tiến lên tranh trả tiền giống như những lần trước.

Chu Côn Ngọc cầm điện thoại mở mã thanh toán của mình lên.

Tân Kiều xếp từng món đồ trong xe mua sắm lên quầy thu ngân, đứng phía sau Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói: “Em chính là người như vậy, thứ đã nợ chị, em sẽ luôn nhớ kỹ.”

Chu Côn Ngọc siết chặt điện thoại trong tay.

Cho đến khi hai người đến bãi đỗ xe của siêu thị, Tân Kiều mang theo một túi mua sắm đầy ắp, Chu Côn Ngọc vẫn thân mật khoác tay cô giống như vừa rồi.

Nàng nhu hòa cười hỏi: “Thứ em chân chính nợ chị, chỉ là tiền mua sắm một lần trong siêu thị thôi sao?”

Tân Kiều mở không nổi miệng.

Cô làm sao không biết, nhưng cô có thể nói gì đây.

Đến trước xe, Chu Côn Ngọc muốn rút tay mình ra khỏi khuỷu tay Tân Kiều.

Nhưng cánh tay Tân Kiều lại dùng sức ép chặt không cho nàng rút ra, chặt đến mức Chu Côn Ngọc cảm thấy đau nhức.

Chu Côn Ngọc trầm thấp buông tiếng thở dài: “Tân Kiều.”

Một tiếng này có bất đắc dĩ, có khô nỡ, có nuông chiều.

Ly nước cam được ánh nắng chiều chiếu vào trong lòng Tân Kiều không ngừng lên men theo thời gian, trái tim cô biến thành một quả mơ bị ngâm lâu, tất cả nấp gấp bắt đầu bong tróc bởi vị chua.

Cả hàm răng của cô cũng thấy chua, cánh tay cũng vô lực, đành phải thả tay Chu Côn Ngọc ra.

Chu Côn Ngọc quyết đoán rút tay ra.

Từ nụ cười trên mặt nàng, Tân Kiều biết nàng cũng khổ sở, người như Chu Côn Ngọc, càng khổ sở sẽ càng thích dùng chiếc mặt nạ cười che giấu kín kẽ.

Nhưng Chu Côn Ngọc quá thanh tỉnh.

Nàng sẽ không cho phép bản thân dây dưa không quyết, để lại hậu hoạn sau này.

Trên đường lái xe về nhà, càng ngày càng nhiều người tan tầm, tình hình giao thông càng lúc càng ùng tắc.

Chu Côn Ngọc mở điện thoại lên, bắt đầu lựa chọn, trong xe quanh quẩn một giai điệu tiếng Anh đã nhiều năm.

“But diamonds are a girl’s best friend…”

Tân Kiều nhìn ánh đèn màu đỏ từ vô số những chiếc xe phía trước, gió vẫn đang thổi, cành khô lay động, nhưng hệ thống sưởi đã khiến cửa kính tích một tầng hơi nước, khiến trong xe nhìn có vẻ ấm áp.

Sự việc sao lại đi đến bước này.

Giống như một bức tranh ghép hoàn chỉnh, không biết đã bắt đầu lệch vị từ mảnh nào.

Nếu như thật muốn ngược dòng mà nói, có thể là bởi vì các nàng là hai người quá bất đồng rồi lại quá giống nhau.

Sau khi về nhà, Tân Kiều chui vào phòng bếp.

Chu Côn Ngọc theo vào: “Để chị giúp em.”

Trong phòng khách Tân Mộc ngưng làm bài tập, tập trung lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp.

Sao lại chỉ có âm thanh thái rau củ, thỉnh thoảng Tân Kiều sẽ bảo Chu Côn Ngọc lột cà chua hoặc đập tỏi, sau đó là tiếng ù ù của máy hút khói.

Tân Mộc cảm thấy buồn bực: hai người này sao chỉ lo nấu ăn mà không nói lời nào?

Còn không thừa dịp đi siêu thị để làm lành sao?

Cho đến khi Chu Côn Ngọc đi ra gọi em ấy: “Mộc Mộc, cất bài tập đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”

“Được.”

Tân Mộc vào phòng bếp hỗ trợ xới cơm, Tân Kiều và Chu Côn Ngọc lần lượt bưng thức ăn lên.

Cuối cùng Tân Kiều tháo tạp dề, hai tay chống lên bồn rửa tay, dường như bữa cơm này đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của cô.

Đúng lúc này Tân Mộc tiến đến hỏi xem còn món nào cần dọn lên hay không, thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy? Mệt mỏi?”

Tân Kiều lắc đầu.

Chỉ là nhịp tim của cô bắt đầu hỗn loạn, khiến cô cảm thấy không biết làm sao.

Ba người cùng nhau ngồi trước bàn ăn, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ khắp phòng.

Tân Mộc cũng giống như vừa rồi lúc bảo hai người các nàng đi mua nguyên liệu, nhìn người này rồi lại nhìn người kia.

Chu Côn Ngọc mỉm cười dịu dàng: “Mộc Mộc, rốt cuộc em đang nhìn gì vậy?”

Tân Kiều bình tĩnh như ngày thường, gắp một miếng thịt vào trong chén của Chu Côn Ngọc: “Hôm nay xào không tệ, rất non mềm.”

Ánh đèn chiếu xuống nổi bật đường nét nhu hòa của Chu Côn Ngọc, tựa như một áng thơ cổ thanh nhã thời dân quốc, nàng mỉm cười nói với Tân Kiều: “Cảm ơn.”

Thật ngọt a!

Tân Mộc cảm thấy khuây khoả trong lòng: em ấy để hai người này cùng đi mua nguyên liệu, cùng nấu cơm, thực sự là không uổng phí!

Xem ra hai người này đã làm lành rồi.

Em ấy yên tâm ăn: “Chị, hôm nay sao chị lại nấu nhiều món như vậy? Em nói muốn phong phú, là muốn nhiều món, không phải mỗi món nấu nhiều như vậy.”

“Ăn cơm của em đi.”

Tân Mộc bĩu môi.

Tân Kiều bổ sung một câu: “Chị cũng đói bụng.”

Trên thực tế Tân Mộc âm thầm quan sát, Tân Kiều cũng không ăn nhiều hơn so với bình thường.

Chờ ba người đều buông đũa, thức ăn vẫn còn thừa không ít.

Tân Kiều đứng lên hỏi Chu Côn Ngọc: “Có hộp giữ tươi không?”

“Có.” Chu Côn Ngọc đi lấy hộp.

Tân Kiều cho từng món vào trong hộp, ngón tay tỉ mỉ đè chặt nắp hộp, cô chuyên chú như vậy, cả quá trình không hề ngẩng đầu lên, cô nói với Chu Côn Ngọc: “Ngày mai chị tan tầm, có thể hâm nóng những món này.”

Chu Côn Ngọc dừng một chút: “Được.”

“Biết hâm nóng trong bao lâu không?”

“Em nói đi.”

Tân Kiều nói rõ thời gian hâm nóng từng món, Chu Côn Ngọc dịu dàng gật đầu.

Tân Mộc ngồi một bên nhìn hai người các nàng.

Cho đến khi hai người cất những hộp thức ăn vào trong tủ lạnh, một hộp cuối cùng là Chu Côn Ngọc để vào.

Đóng cửa tủ lạnh, tia sáng biến mất, tay của Chu Côn Ngọc ấn nhẹ lên cảnh cửa tủ lạnh màu xám tro, cả người bất động trong chốc lát.

Tân Mộc và Tân Kiều cùng nhau nhìn bóng lưng của nàng.

Bỗng nhiên cảm thấy tư thế này của Chu Côn Ngọc có một chút tương tự với Tân Kiều lúc đứng trước bồn rửa tay.

Chu Côn Ngọc xoay người lại: “Hai người phải trở về rồi sao?”

Tân Kiều gật đầu.

Tân Mộc: “Chị Côn Ngọc, vậy bọn em đi đây.”

Chu Côn Ngọc dịu dàng cười nói: “Được rồi.”

Tân Mộc cõng cặp sách rồi bỗng nhiên đi đến bên cạnh Chu Côn Ngọc, cố sức ôm chặt lấy nàng.

Chu Côn Ngọc kinh ngạc.

Tân Mộc vùi mặt vào lòng nàng: “Chị Côn Ngọc, cảm ơn chị hôm nay đã đi cùng em.”

Chu Côn Ngọc dịu dàng ôm em ấy: “Không cần khách sáo, Mộc Mộc.”

Tân Mộc đè thấp giọng nói, chỉ có một mình Chu Côn Ngọc có thể nghe được: “Chị biết em thích chị nhiều đến mức nào.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Ừm, chị biết.”

Tân Mộc lại siết chặt nàng một chút rồi mới buông ra.

Chu Côn Ngọc tiễn hai người ra cửa.

Tân Kiều đi rất gấp, lúc Tân Mộc ra cửa thì cô đã đi đến cửa thang máy.

Tân Mộc theo ở phía sau, cô lại bỗng nhiên xoay người, Tân Mộc hỏi: “Chị muốn quay lại sao?”

Tân Mộc không hỏi cô có quên thứ gì hay không, mà là hỏi có phải cô muốn quay lại hay không.

Bởi vì lúc hai người các nàng chào tạm biệt, chỉ là một người đứng trongg nhà, một người đứng ngoài cửa, một người ở đứng dưới ánh đèn vàng ấm, một người đứng trước cửa thang máy u ám, chỉ nhìn nhau một cái mà chưa từng nói hẹn gặp lại.

Nhưng mà Tân Kiều chợt dừng bước: “Không được.”

Cô gọi Tân Mộc: “Nhanh lên một chút, còn phải đón tàu.”

Hai người ngồi trên tàu điện ngầm trở về nhà.

Ba lô của Tân Kiều lỏng lẻo đeo trên vai, trong ba lô là ly rượu và chai rượu dùng kính rượu cho Tân Lôi, theo thân xe rung động, phát sinh tiếng va chạm nhỏ vụn.

Tân Mộc hỏi: “Sẽ không bị vỡ chứ?”

Tân Kiều lắc đầu.

Hai người ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, Tân Mộc nhìn theo ánh mắt của Tân Kiều, xuyên qua khoang tàu lúc này đã không còn chen chúc, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Đèn đường chập chờn, bóng đêm mênh mông, giống như một bức tranh thuỷ mặc chất lượng in ấn không tốt lắm.

Tân Mộc mở miệng hỏi: “Chị và chị Côn Ngọc đã làm lành, hay là đã chia tay?”

Tân Kiều không nói lời nào.

Sao lại là ‘chia tay’ chứ? Hai từ này không nên phát sinh giữa cô và Chu Côn Ngọc.

Nhưng cô và Chu Côn Ngọc dường như quả thật đi đến đi đến ranh giới của việc khó có thể tiếp tục.

Cô hỏi Tân Mộc: “Nếu như, chị nói là nếu như, chị và chị ấy thực sự không có cách nào ở bên nhau nữa…”

Cô vẫn không thể nói ra hay từ chia tay.

“…Em có cảm thấy khổ sở hay không?”

Tân Mộc gật đầu: “Dĩ nhiên sẽ, em thích chị ấy như vậy mà.”

Tân Kiều sửng sốt mím môi.

Tân Mộc bỗng nhiên kéo bàn tay đang đặt trên ba lô của cô: “Nhưng chị yên tâm, em sẽ vượt qua được.”

“Mỗi lần nghĩ đến chuyện ba qua đời em sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân, nhân sinh chính là phải đối mặt với rất nhiều sự ly biệt không thể đoán trước.”

“Nếu như sau này không gặp được chị Côn Ngọc nữa có lẽ em sẽ khổ sở giống như trải qua một cơn bệnh nặng, nhưng rồi em sẽ khỏe lại.”

“Vừa rồi trước khi đi, em đã tạm biệt chị Côn Ngọc.”

Tân Kiều nhớ đến cái ôm quá mức trịnh trọng của Tân Mộc đối với Chu Côn Ngọc.

Lúc đó cô còn tưởng rằng đó là Tân Mộc đang cảm ơn Chu Côn Ngọc đã làm bạn với em ấy trong ngày giỗ của Tân Lôi.

Thì ra, Tân Mộc đều biết.

Tân Kiều nắm tay Tân Mộc, nhìn bóng đêm xa xôi ngoài cửa sổ.

Cô nắm chặt tay Tân Mộc, nhưng vì sao trong lòng vẫn nặng nề không chút buông lỏng.

Tân Mộc thông minh như vậy, đã đoán được tất cả mọi việc.

Chỉ có một việc em ấy không đoán được — Dù cho Tân Mộc có thể hồi phục sau cơn bệnh mang tên Chu Côn Ngọc, nhưng Tân Kiều cảm thấy, cô sẽ vĩnh viễn chìm trong bạo bệnh.

Cô cố thủ sự bình an trên cương vị chuyên viên chất nổ, để bản thân tránh được hình phạt của lương tâm.

Nhưng mất đi Chu Côn Ngọc, linh hồn của cô giống như dương liễu giữa gió xuân, cho rằng gió xuân sẽ rất dịu dàng ấm áp sao? Không phải, nó sẽ thổi linh hồn cô vất vưởng vô định, tản lạc khắp thiên hạ.

Cho đến khi hồn phách không còn nguyên vẹn.

Chu Côn Ngọc vẫn đi làm như bình thường.

Kiểm tra phòng, chẩn bệnh, hội họp.

Ngay cả y tá cũng không nhận ra bất cứ điều bất thường gì, buổi trưa ăn cơm xong y tá cầm theo hai ly trà sữa: “Hà Chiếu mời.”

Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Vì sao?”

Y tá nháy mắt mấy cái: “Không ngờ đúng không, cô ấy yêu đương rồi.”

Bàn tay nhận trà sữa của Chu Côn Ngọc chợt dừng lại.

Sau đó nhận lấy, nhìn nhãn hiệu trên ly: “Tầm Hương Sơn a.”

Nàng mỉm cười đưa trả cho y tá: “Tặng cho người khác giúp tôi.”

“Không uống sao?”

“Sợ buổi tối ngủ không được.”

“Cà phê chị còn uống được.”

Chu Côn Ngọc nghiêm trang phổ cập khoa học: “Hàm cafein trong trà sữa tương đương với 3 ly Americano.”

Y tá thè lưỡi: “Vậy thì lợi cho người khác quá rồi.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Giúp tôi cảm ơn Hà Chiếu.”

Y tá đi ra ngoài tặng trà sữa, trước khi bắt đầu ca chiều phòng làm việc khôi phục sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Chu Côn Ngọc khoanh hai tay ngồi trên ghế, ngã người tựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà được chia thành từng ô vuông.

Nàng cảm thấy bản thân rất âm u.

Người ta nói chuyện yêu đương, nàng có gì mà không hài lòng đây? Ngay cả trà sữa cũng không muốn uống.

Nàng suy nghĩ một chút rồi đứng lên đi ra ngoài, đến phòng y tá tìm Hà Chiếu: “Chúc mừng.”

Hà Chiếu bình thường là người tính cách cứng rắn, lúc này lại có một chút xấu hổ: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”

Buổi tối tan tầm về nhà Chu Côn Ngọc do dự đứng trước cửa nhà trong chốc lát, sau đó mới đổi dép bước vào, buông túi xách, mở cửa tủ lạnh.

Ánh đèn trong tủ lạnh chiếu sáng những món ăn Tân Kiều nấu hôm qua, Chu Côn Ngọc mặt không biểu cảm nhìn từng món một, nhớ lại lời Tân Kiều nói hôm qua, mỗi món phải hâm nóng trong bao nhiêu phút, sau đó cho hộp thức ăn vào lò vi sóng.

Không mất bao lâu ba món một canh đã được dọn lên chiếc bàn đá cẩm thạch, tỏa đầy nhiệt khí, được ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào.

Nhưng sự vật đều có hai mặt, ấm áp như vậy lại càng làm nổi bật chiếc bóng cô đơn in trên mặt bàn.

Nàng múc một chén canh, gặp một miếng thịt xào khoai tây.

Ăn rồi lại ăn, khóe môi chợt nở một nụ cười.

Nàng cảm thấy Tân Kiều thực sự rất tàn nhẫn, người đi rồi còn để lại một bàn thức ăn như vậy.

Nếu vậy nàng còn tàn nhẫn hơn so với Tân Kiều.

Không chỉ đối với Tân Kiều, mà cũng là đối với chính nàng.

Để lại một bàn thức ăn, đánh tan phòng tuyến tâm lý của nàng thì đã sao?

Nàng không có nghĩa vụ chấp nhận sự thật tàn khốc rằng người yêu của nàng có thể đánh mất sinh mệnh bất cứ lúc nào.

Nàng tuyệt đối sẽ không đi tìm Tân Kiều nữa.

Tuyệt đối không.

Hôm nay, Trần Hành Viễn gọi Tân Kiều vào văn phòng.

Trần Hành Viễn: “Đã có thành tích thi lý thuyết rồi, cháu cảm thấy mình thi thế nào?”

Tân Kiều: “Hẳn là không tệ.”

Trần Hành Viễn cười nói: “Đủ kiêu ngạo a. Nhưng mà cũng đáng để kiêu ngạo, cháu qua ải rồi, chuyện chuyển công tác không thành vấn đề.”

Tân Kiều siết chặt hai tay đang đặt trên đầu gối: “Cháu không muốn đi.”

“Có bị ngốc hay không?”

“Đội trưởng Trần, chú nghĩ rằng cháu không biết sao, chú đã sớm có cơ hội chuyển công tác, vậy vì sao chú không đi?”

“Con nhóc này, quan tâm đến chú làm gì. Trong đội chú là người có nhiều kinh nghiệm nhất, chú đi rồi đám nhãi con các cháu phải làm sao?”

“Đội trưởng Trần, cháu cũng giống như chú. Nếu có một ngày cháu chuyển công tác, thật sự có cống hiến để bảo đảm sự an toàn của những chuyên viên khác, vậy thì cháu sẽ vỗ mông rời đi, chú muốn kéo cháu lại cũng không kéo được. Nhưng hiện tại trong lòng cháu biết rõ không phải như vậy, cháu đi rồi, sẽ luôn nghĩ Cung Viễn và Dương Gia bọn họ đấu tranh anh dũng ở tuyến đầu, còn cháu lại trốn ở trong văn phòng uống trà.”

“Chúng ta rõ ràng là chiến hữu, cùng nhau xông qua bom đạn, đem hậu phương giao cho những người còn lại. Không ai muốn làm anh hùng, mặc kệ lúc trước vì nguyên nhân gì mà trở thành chuyên viên chất nổi, mọi người cũng đã cùng nhau đi đến ngày hôm nay, không chuyển công tác thực sự chỉ là lương tâm không cho phép.”

“Tình huống gia đình cháu thì khác.”

“Vậy gia đình chú thì sao? Gia đình Cung Viễn thì sao? Bà nội Cung Viễn có bệnh mãn tính rất nghiêm trọng, sức khỏe của vợ chú cũng không tốt, còn phải dựa vào chú đúng không, cho dù gia đình khỏe mạnh, nương tựa vào nhau, lẽ nào họ nên chấp nhận áp lực người thân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào sao?”

Tân Kiều hỏi: “Đội trưởng Trần, chú cảm thấy chúng ta là người tốt hay là người xấu?”

“Nói cái gì vậy?”

“Có đôi khi ngày tết phải trực ban, nhìn không khí vui vẻ bên ngoài trong lòng cũng có chút đắc ý, cảm thấy sự bình yên này cũng có một phần công lao của chúng ta, chúng ta đều là người tốt. Nhưng quay đầu ngẫm lại, đối với người thân của chúng ta, chúng ta có thể xem là người tốt sao? Quả thực là rất ích kỷ.”

“Người tốt hay người xấu chú nói không rõ, chú chỉ biết cơ hội tốt như vậy mà cháu không đi, thì chính là kẻ ngốc.”

Tân Kiều mỉm cười: “Nếu không phải kẻ ngốc, ai lại chọn nghề này?”

Trên thế giới có một số việc, có lẽ chính là cần kẻ ngốc đến làm.

Chẳng qua là người cô yêu sâu sắc cũng yêu cô bởi vì cô là một kẻ bướng bỉnh ngu ngốc.

Nhưng hiện tại chị ấy hận cô, cũng bởi vì cô là một kẻ bướng bỉnh ngu ngốc.

Buổi chiều ở căn tin.

Dương Gia gọi Cung Viễn: “Anh Viễn, anh lập tức đến xem đi.”

“Làm sao vậy?”

Cô dẫn Cung Viễn đến

Trước cửa sổ, Cung Viễn nhìn ra thao trường, thấy Tân Kiều đang chạy bộ.

Hoàng hôn sắc trời đạm nhạt, trên đường chạy đổ nhựa, chỉ có một mình cô, bóng dáng vừa quật cường vừa cô đơn.

Cung Viễn đi ra ngoài, một đường đi đến cạnh thao trường: “Tân Kiều.”

Tân Kiều dường như không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước.

Cung Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, vẫn luôn cảm thấy tư thế không bình thường.

Tân Kiều lại một lần chạy ngang qua cậu ta, cô vẫn chưa hề có ý định dừng lại.

Cung Viễn cất bước chạy đến bên cạnh cô, nhìn cô một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cậu rời văn phòng của đội trưởng Trần lúc mấy giờ?”

“Cậu đã chạy bao lâu rồi?”

Dưới nhiệt độ thấp như vậy mà trán của Tân Kiều đã đổ đầy mồ hôi.

Tân Kiều không đáp, cánh tay tiếp tục yên lặng chuyển động.

“Tân Kiều.”

“Tân Kiều!”

Tất cả mọi người đều biết Tân Kiều cứng đầu ít nói, tuyệt đối không phải là người dễ tiếp cận, chỉ có Cung Viễn là bạn thời trung học của cô, hợp tác ăn ý nhiều năm mới dám đưa tay kéo cô lại: “Vết thương trên vai cậu mới khỏi chưa bao lâu. Cậu chạy như vậy là không muốn sống nữa sao?”

Tân Kiều bị cậu ta kéo một cái liền mất đi trọng tâm, lảo đảo hai bước thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, Cung Viễn muốn đưa tay đi đỡ, nhưng cô đã miễn cưỡng đứng lại.

Hai tay chống đầu gối, ôm lấy thắt lưng liên tục thở dốc.

Cung Viễn nhìn thấy vai trái của cô hơi run, hỏi: “Rốt cục cậu làm sao vậy? Cơm cũng không ăn, ở đây phát điên cái gì?”

Tân Kiều còn đang thở dốc, chăm chú nhìn một khối nhựa gồ lên trên đường chạy, đuôi ngựa buông xuống bên tai.

Cung Viễn hỏi: “Không vượt qua được kỳ thi lý thuyết sao? Thật ra không sao cả, nửa năm sau…”

“Không phải.” Tân Kiều nói: “Thi rất tốt.”

“Vậy cậu…”

Tân Kiều: “Tôi không muốn đi, chí ít hiện tại không muốn.”

Cung Viễn bỗng chốc yên lặng: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi?”

Tân Kiều gật đầu.

Cung Viễn thở dài: “Tôi cũng đoán được, muốn thật sự hạ quyết tâm rời khỏi tuyết đầu, không dễ dàng gì, đúng không?”

“Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi thì cũng đừng ngược đãi bản thân như vậy nữa.” Cung Viễn hỏi: “Hay là nói, cậu còn có băng khoăn?”

“Không.” Tân Kiều đặt mông ngồi dưới đất, hòa hoãn nửa ngày vẫn không cảm thấy thể năng có dấu hiệu khôi phục, cô thực sự chạy mệt mỏi rồi: “Nhưng, Chu Côn Ngọc chị ấy không muốn ở bên tôi nữa.”

Cung Viễn đưa tay kéo cô lên: “Cậu đứng lên trước đi, không lạnh sao?”

Tân Kiều xua tay: “Tôi thật sự không có sức nữa, cậu để tôi ngồi một chút.”

“Cho dù thất tình, cậu vẫn là Tân Kiều, không phải cậu rất kiêu ngạo sao, hiện tại lại thành bộ dạng này?”

“Tôi không muốn thành ra bộ dạng này.” Tân Kiều nói: “Cậu biết vì sao tôi muốn chạy như vậy không? Bởi vì tôi sợ nếu bản thân vẫn còn sức lực thì sẽ chạy đi tìm chị ấy.”

“Tôi không nhịn được.”

Cung Viễn nói: “Vậy thì đi tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết, kỹ thuật và trang bị hiện tại đã tiến bộ rất nhiều, chuyên viên chất nổ tuyệt đại đa số thời gian đều được đảm bảo an toàn.”

Tân Kiều mỉm cười: “Cậu cũng nói là đa số thời gian.”

“Chị ấy đã nói với tôi một câu, Cung Viễn, nếu như Lục Tình cũng nói với cậu câu này, cậu tuyệt không cũng sẽ không dây dưa níu kéo cô ấy nữa.”

“Cô ấy đã nói gì?”

“Chị ấy nói…” Tân Kiều nhìn ánh mặt trời buổi chiều: “Nói tôi không nên tàn nhẫn với chị ấy như vậy.”

Thứ sáu, Tân Kiều, Cung Viễn và vài người khác ở lại tăng ca, cùng Dương Gia luyện tập tính ổn định của tay.

Điện thoại di động của Tân Kiều trong túi đột nhiên đổ chuông.

Dương Gia đang luyện tập dùng đũa gắp bi sắt, một âm thanh rất nhỏ cũng đủ lay động hệ thần kinh đang hết sức chăm chú, viên bi lạch cạch rơi xuống đĩa inox.

Dương Gia: “Tân tỷ, cái này không thể trách em, là điện thoại của chị đột nhiên đổ chuông.”

Tân Kiều: “Em cho rằng hiện trường gỡ bom là có thể đảm bảo yên tĩnh tuyệt đối sao? Một chuyên viên chất nổ chuyên nghiệp phải bảo đảm có thể chuyên tâm trong bất kỳ điều kiện nào, trước đây lúc bọn chị mới vừa vào đội, đội trưởng Trần còn khua chiêng gõ trống bên tai bọn chị nữa.”

“Làm lại.”

Cung Viễn nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều bấm đồng hồ tính giờ cho Dương Gia: “Chuẩn bị, bắt đầu.”

Đồng hồ liên tục nhảy số, trên trán Dương Gia thấm một lớp mồ hôi.

Tân Kiều ngưng thần chăm chú nhìn động tác tay của cô ấy.

Cho đến khi Dương Gia hoàn thành tất cả các bước, cô bấm đồng hồ: “Đạt tiêu chuẩn.”

Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm thay cho Dương Gia.

Tất cả mọi người chuyên chú vào việc huấn luyện của Dương Gia, Tân Kiều thoạt nhìn cũng giống như họ.

Chỉ có Cung Viễn thầm nghĩ, người gọi điện cho Tân Kiều chính là Chu Côn Ngọc sao?

Chỉ có Cung Viễn biết, Chu Côn Ngọc có ý nghĩa gì đối với Tân Kiều.

Lúc Dương Gia bắt đầu thu dọn những viên bi sắt, Tân Kiều chăm chú nhìn chữ số rõ ràng trên góc đồng hồ rồi đột nhiên bỏ đồng hồ sang một bên, bắt đầu chạy ra bên ngoài.

Dương Gia sửng sốt: “Tân tỷ đây là muốn đi đâu?”

Cô ấy không biết chiếc điện thoại vừa rồi lẳng lặng nằm trong túi của Tân Kiều có lẽ đã hiển thị cuộc gọi của Chu Côn Ngọc.

Có lẽ là Chu Côn Ngọc đến sở cảnh sát tìm Tân Kiều.

Cái tên này kịch liệt sôi trào trong lồng ngực Tân Kiều, đánh vào bốn phía, phát sinh tiếng vọng không thể bỏ qua.

Mẹ nó, trong lòng Tân Kiều thầm mắng, vì sao vẫn không nhịn được.

Cô thực sự không dám gặp lại Chu Côn Ngọc.

Lúc đối mặt Chu Côn Ngọc, cô biết rõ bản thân yếu đuối.

Chỉ cần vừa thấy Chu Côn Ngọc, cô sẽ không khắc chế được lòng ích kỷ, không khắc chế được sự tàn nhẫn của bản thân.

Cô không có cách nào không muốn ở bên Chu Côn Ngọc.

Cô ôm lấy ảo tưởng không thực tế, cứ thế mà chạy, chạy đến trước cửa, theo thói quen nhìn vào gốc cây Chu Côn Ngọc thường đứng chờ cô.

Nơi đó thực sự có một bóng lưng cao gầy.

Tân Kiều bước chân chậm lại, lắng nghe nhịp tim còn đang hỗn loạn trong lồng ngực.

Không phải Chu Côn Ngọc.

Nhìn mái tóc ngắn xoăn nhẹ kia, cô đã biết là Đại Mân Huyên.

Đại Mân Huyên đến tìm cô để làm gì?

Tân Kiều lấy lại bình tĩnh, bước đến.

Đại Mân Huyên nghe thấy tiếng bước chân của cô, chậm rãi xoay người lại.

Tân Kiều đứng trước mặt nàng, khuôn mặt không biết nên có biểu cảm gì.

Đại Mân Huyên cười nói: “Ngại quá, cảnh sát Tân, đã làm phiền cô rồi.”

Tân Kiều nghe thấy giọng nói của bản thân khô cứng trong gió: “Chuyện gì?”

Đại Mân Huyên: “Vốn nên mời cô uống trà, nhưng cô hẳn là rất bận rộn, cho nên tôi chỉ hỏi cô một câu rồi sẽ đi ngay.”

“Ừm.”

“Cô và A Ngọc, đã chia tay rồi sao?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!