Chương 86
Tân Kiều yên lặng cùng Tân Mộc trở về căn chung cư cũ, bùn đất trơ trọi giữa mùa đông đã bị đông cứng, toát ra một loại cảm giác lãnh lẽo.
Tân Kiều hít sâu một hơi, đây là mùi hương mà cô quen thuộc.
Cô quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo của mùa đông, cũng quen với hương hoa hòe của mùa xuân, trong mùa hè thì luôn có một mùi hương chua nhẹ.
Hành vi cử chỉ của cô, đều ảnh hưởng sâu sắc từ mỗi một chi tiết nơi đường phố cũ, lúc Tân Lôi còn sống, thường dẫn cô chơi đùa ở nơi này, làm quen mỗi một cành cây ngọn cỏ, sau này Tân Lôi qua đời, cô dẫn theo Tân Mộc quanh quảnh ở nơi đó, sống nương tựa lẫn nhau.
Cho đến bây giờ cô vẫn luôn là đóa hoa nở giữa vũng bùn, mang theo sức sống mãnh liệt.
Cả ngày chủ nhật, Tân Kiều và Chu Côn Ngọc chưa từng liên hệ với nhau.
Tân Kiều ra ngoài một chuyến, đặt một chuyến taxi chung, chuẩn bị đến một cửa hàng bán hoa gần đầu phố, dây an toàn trên xe đã hỏng, mỗi một vòng bánh xe đều sẽ phát ra âm thanh chói tai.
Không khí lạnh phả vào mặt, cô đẩy cửa bước vào cửa hàng thì gặp phải một làn hơi ấm huân thẳng vào đôi mắt.
Cô nâng tay xoa nhẹ.
Chủ cửa hàng nhìn cô mơ hồ buông tiếng thở dài: “Tiểu Tân à.”
Tân Kiều: “Dì Quan.”
Cô bỗng nhiên có chút co quắp.
Cửa hàng bán hoa của Dì Quan đã có từ lúc cô còn nhỏ, khi đó gia đình cô sống tương đối khó khăn, dĩ nhiên sẽ không mua hoa nhưng Tân Lôi thường dẫn cô đến giúp đỡ sửa ống nước và vân vân, nên cũng xem như quen biết với dì Quan.
Về sau Tân Lôi qua đời, lúc tảo mộ dù sao cũng phải mua hoa.
Mỗi năm trước ngày giỗ, cô đều sẽ đến cửa hàng bán hoa của dì Quan một chuyến, nhìn xem gần đây có loại hoa gì mới, chọn mấy loại để dì Quan chuẩn bị trước, lúc tảo mộ sẽ mang cho Tân Lôi.
Lúc này cô vừa vào cửa hàng thì đã dụi mắt, dì Quan còn tưởng rằng cô nhớ Tân Lôi, trong lúc nhất thời cũng có phần cảm khái.
Thật ra đối với Tân Kiều, nhiều năm qua đi, hiện tại cho dù nhớ đến Tân Lôi cô cũng sẽ không khổ sở đến mức không kiềm chế được cảm xúc.
Chỉ là lúc nghe dì Quan nhắc lại chuyện cũ của Tân Lôi, trong lòng có cảm giác được lấp đầy, xen lẫn chút chua xót.
Rất nhiều người còn nhớ đến Tân Lôi.
Cô dĩ nhiên cũng thế, xưa nay không thường nhắc đến nhưng vẫn luôn đặt Tân Lôi ở một góc sâu nhất trong lòng.
Chọn hoa xong rồi, dì Quan nhất định muốn giảm giá cho cô.
Hàng năm đều như thế, từ chối không được, dì Quan vẫn luôn nói: “Không giảm giá làm sao được? Ba cháu là cảnh sát tốt, cũng là người tốt, chúng tôi đều nhớ ông ấy.”
Ra khỏi cửa hàng bán hoa, không khí lạnh lại từ mũi xông thẳng lên đầu.
Lúc này đây, Tân Kiều không dụi mắt và xoa mũi nữa, để tránh bị người khác nhìn thấy lại hiểu lầm.
Không giống với Tân Mộc, việc hàng năm đi tảo mộ cho Tân Lôi sẽ không khiến cô tinh thần sa sút, mà chỉ giống như việc hàng năm đánh bóng ảnh chụp trên mộ bia của Tân Lôi, để Tân Lôi ở trong ký ức của cô trở nên sáng rõ hơn.
Giống như tinh tú trong đêm tối, không ngừng chỉ dẫn cô nên trở thành một con người như thế nào.
Ngày đầu tiên của tết nguyên đán, chạng vạng cô thu dọn đồ đạc, cẩn thận cất chiếc váy và son môi Chu Côn Ngọc tặng vào trong túi xách.
Sáng sớm huấn luyện xong, MC được chỉ định cho tiệc tất niên đến tìm Tân Kiều: “Buổi tối đến cùng là biểu diễn tiết mục gì? Nếu không xác định được thì tôi không cách nào giới thiệu chương trình a.”
Tân Kiều: “Trước khi buổi tiệc bắt đầu tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Cơm tối hôm nay ăn tương đối sớm, ăn xong mọi người cùng nhau đến hội trường.
Đội viên khác đều đang ồn ào: “Tân Kiều, biểu hiện cho tốt a, lấy thể diện cho đội trưởng của chúng ta!” Cung Viễn ở một bên mỉm cười.
Tân Kiều: “…”
Tiệc tối năm nay quy mô không nhỏ, những đội cảnh sát khác cũng sẽ tham dự, còn mời người nhà của mình. Tân Kiều báo cho Tân Mộc, cũng nhắn tin cho Chu Côn Ngọc, cô rất khẩn trương, tập luyện thật lâu, muốn hát ca khúc <AY> cho Chu Côn Ngọc nghe trong buổi tiệc.
Nhưng Chu Côn Ngọc vẫn không trả lời tin nhắn.
Cho đến khi vào hậu trường chuẩn bị, cô vẫn cầm điện thoại trong tay, ánh mắt buông xuống chăm chú nhìn màn hình.
MC đến tìm cô: “Tân Kiều.”
“Tân Kiều?”
Tân Kiều lúc này mới lấy lại tinh thần: “A?”
“Đêm nay đến cùng cô sẽ biểu diễn tiết mục gì?”
Tân Kiều lại buông xuống ánh mắt nhìn điện thoại một cái.
Chu Côn Ngọc vẫn không trả lời cô.
Chắc là sẽ không đến.
Cho nên, váy và ca hát đều mất đi đối tượng cô muốn phô diễn.
Lúc ngẩng đầu ngữ điệu của cô có một chút giận dỗi: “Ngăm thơ.”
MC: “A? Ngâm thơ a, quá không thành ý rồi? Không phải là đầu giường ánh trăng sáng, dưới đất ngỡ là sương đấy chứ?”
Tân Kiều: “Không phải, là nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca.”
MC bật cười: “Được rồi, được rồi, cô đồng ý lên sân khấu là tốt lắm rồi.”
Lại qua một lúc, Tân Kiều nhận được điện thoại của Tân Mộc: “Chị, em đã xuống tàu điện ngầm rồi, ước chừng năm phút nữa sẽ đến nơi.”
“Được, chị ra ngoài đón em.”
Tân Kiều đến trước cửa hội trường chờ, nhìn thấy Tân Mộc quải ba lô đi tới: “Chị.”
Tân Kiều chỉnh lại khăn quàng cổ cho em ấy: “Có lạnh không?”
Tân Mộc lắc đầu, lại hỏi: “Chị Côn Ngọc có đến không?”
Tân Kiều rơi vào yên lặng.
Trong lòng Tân Mộc: Nha, thông suốt rồi, hai người này vẫn chưa làm lành.
Sắp sang năm mới rồi, nếu như đêm nay chị Côn Ngọc không đến, có phải sẽ rất cô đơn hay không?
Tuy rằng Tân Mộc đứng về phía Tân Kiều, nhưng vẫn tránh không được lo lắng.
Tân Kiều dẫn Tân Mộc vào chỗ ngồi, sau đó bản thân trở lại hậu trường.
Thật ra không chỉ Tân Mộc mà cô cũng lo lắng.
Rõ ràng đã suy nghĩ xong rồi, muốn cùng Chu Côn Ngọc trải qua mỗi một ngày lễ.
Đối với cô mà nói, ngày tết thường phải trực ban, Chu Côn Ngọc cũng phải trực, cho nên buổi tiệc tối nay vốn dĩ chính là thời điểm các cô cùng nhau đón năm mới.
Hiện tại lại bởi vì tình huống mâu thuẫn này mà phải để Chu Côn Ngọc ở một mình sao?
Cô lại gọi một cuộc điện thoại cho Chu Côn Ngọc.
Điện thoại đỗ chuông cho đến khi tự động ngắt, Chu Côn Ngọc cũng không nghe máy.
Tân Kiều buông điện thoại di động rồi cười khổ.
Có thể thấy được ông trời rất công bằng.
Cô quật cường, lại để cô gặp một Chu Côn Ngọc còn quật cường hơn cô.
Lúc này có người đến gọi: “Tân Kiều, sao còn không đi trang điểm?”
Tân Kiều rầu rĩ: “Không trang điểm.”
“Không trang điểm? Tự tin đối với mặt mộc của mình như vậy sao?” Người đó cười nói: “Vậy lập tức thay quần áo đi.”
Giọng điệu của Tân Kiều càng phiền muộn: “Không thay.”
Thay váy, tô son, cũng không chờ được người cần ngắm.
Rất nhanh, MC bắt đầu giới thiệu chương trình.
Có người nghị luận: “Năm nay quy mô thật lớn, có nhiều người như vậy, hội trường cũng kín cả rồi.”
Nhìn thấy Tân Kiều ngồi một bên ngẩn người, có người mỉm cười bắt chuyện: “Cô lập tức ra hậu trường nhìn trộm xem, để có sự chuẩn bị tâm lý. Đừng để lát nữa lên sân khấu mới phát hiện bên dưới đầy người mà khẩn trương đến mức quên lời.”
Tân Kiều nghĩ thầm, không đến mức đó, cô chỉ đọc một bài thơ, còn có thể quên từ sao?
Nhưng cô vẫn ra phía sau sân khấu, từ phía sau nhìn ra bên ngoài.
Chỉ một cái chớp mắt đã sửng sốt.
Dưới khán đài, chỗ ngồi bên cạnh Tân Mộc, vị trí vốn dĩ còn trống, xuất hiện một bóng dáng ưu nhã diễm lệ.
Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Mẹ nó, hiện tại cô thực sự yếu đuối như vậy sao? Sao lại cảm tính như vậy.
Ánh đèn tập trung vào sân khấu, hội trường là một mảnh mơ hồ, cô thậm chí thấy không rõ ngũ quan của Chu Côn Ngọc, nhưng chỉ bằng vào đường nét quen thuộc cô đã trọn vẹn ý thức được một điều, tất cả mâu thuẫn, rối rắm, không được tự nhiên, thật ra không hề quan trọng đến thế.
Cô muốn cùng Chu Côn Ngọc đón tết.
Có lẽ mấy chữ ‘cùng nhau đón tết’ đều không cần, mà chỉ vô cùng đơn giản là cô muốn Chu Côn Ngọc.
Cô lập tức đi tìm đạo diễn: “Hiện tại tôi muốn ca hát, còn kịp không?”
Đạo diễn sửng sốt: “Cô có chuẩn bị beat nhạc không?”
“Có.”
“Vậy lập tức đưa tôi đi.”
“Được, chờ một chút.”
Tân Kiều một đường chạy vào hậu trường, mặc váy, xỏa tóc, thoa son, tìm usb chứa beat rồi chạy trở về.
Cô thở hồng hộc giao chiếc usb cho đạo diễn: “Đây.”
Đạo diễn ngẩng đầu sửng sốt: “Cô là ai?”
Tân Kiều cũng sửng sốt: “Tân Kiều.”
Đạo diễn cười ha hả: “Tôi đùa cô thôi, rất thích hợp với cô, bình thường sao không ăn diện cho chúng tôi xem chứ?”
Tân Kiều nghĩ thầm, hôm nay tôi ăn mặc như vậy cũng không phải để cho các người nhìn a.
Cô chỉ vì một người, mang theo cô xuyên qua mười năm thời gian gặp lại bản thân, dịu dàng ôm eo cô, gọi cô một tiếng ‘cô bé’.
Cô đến rất đúng lúc, MC đang giới thiệu tiết mục: “Tiết mục kế tiếp, xin mời Tân Kiều mang đến cho chúng ta một bài thơ.”
Tân Kiều hít sâu một hơi, cầm microphone đi ra ngoài.
Trong hội trường, tất cả đồng đội quen biết cô đều sửng sốt.
Tân Kiều: “…”
Cô có chút xấu hổ kéo kéo góc váy.
Lúc này cô liếc nhìn Chu Côn Ngọc đang cúi đầu ngồi bên cạnh Tân Mộc, một tay nắm thành quyền đặt ở trên môi.
Thấy cô, Chu Côn Ngọc mỉm cười.
Bỗng nhiên, ở trước mặt tất cả khán giả, dưới ánh đèn sân khấu khiến người ta khẩn trương, trái tim Tân Kiều bình tĩnh lạ thường.
Lúc này hội trường bắt đầu điên cuồng hét lên: “Váy thật xinh đẹp! Mỹ nữ từ đâu đến!”
Vốn dĩ loại tình huống này sẽ làm Tân Kiều không thoải mái, nhưng hiện tại cô không thèm để ý nữa.
Cô cầm microphone hắng giọng nói: “Hôm nay tôi không ngâm thơ nữa.”
“Tôi muốn hát một bài hát.”
Chu Côn Ngọc ngồi bên dưới ngẩng đầu lên.
Nhưng ánh đèn quá chói mắt, Tân Kiều được bao phủ trong ánh sáng, không thấy rõ biểu cảm trên mặt Chu Côn Ngọc.
Vậy thì đã sao.
Quan trọng là Chu Côn Ngọc ngồi ở chỗ này, nhìn cô.
Beat nhạc vừa mới giao cho đạo diễn lúc này bắt đầu vang lên, Tân Kiều lấy lại bình tĩnh hát.
Sat on a roof
Named every star
Shed every bruise and
Showed every scar
Trong hội trường có người đang vỗ tay, có người đang thì thầm.
Nhưng điều này sẽ không làm Tân Kiều cảm thấy không được tự nhiên, lúc này hội trường hòa với ánh đèn chói mắt, theo tầm mắt mơ hồ, trở thành một mảnh hư vô.
Tân Kiều chăm chú nhìn microphone, có thể nhìn thấy chóp mũi của mình thấm ra một lớp mồ hôi.
Hội trường biến thành bầu trời trong xanh cô và Chu Côn Ngọc từng cùng nhau nhìn ngắm, điều rõ ràng duy nhất chính là khuôn mặt của Chu Côn Ngọc.
Nhưng Tân Kiều cảm thấy cô không phải đang nhìn Chu Côn Ngọc, mà cô muốn hướng đến Chu Côn Ngọc.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt của Chu Côn Ngọc vẫn rõ ràng như cũ.
“Life has a beautiful, crazy design…”
Là như vậy.
Cho dù một trái tim mềm mại từng bị cuộc sống vùi dập, cào lên từng vết máu dính đầy bụi bặm, nhưng đến hiện tại cô rốt cục có thể nói, nhân sinh quả thật là một bản thiết kế vừa điên rồ vừa xinh đẹp.
Giữ lấy nguyện ước ban đầu, trở thành kẻ dại khờ trong mắt người khác, nhưng chỉ có người đủ ngốc, mới có thể nhận được sự hồi đáp dịu dàng nhất.
Tựa như tinh tú va chạm trên bầu trời sinh ra tia lửa, trong phế tích cũng có thể nở được thành hoa.
Đến bây giờ, Chu Côn Ngọc đã trở thành nguyện ước ban đầu của cô.
Ở bên ngoài phòng mỗ Chu Côn Ngọc dùng ánh mắt nói rằng ‘có chị ở đây’. Lúc chữa bệnh từ thiện nằm bên cạnh cô ngủ đúng mười phút. Trong ngày giỗ của Tân Lôi sẽ nhẹ nhàng ôm lấy Tân Mộc. Lúc cô mặc chiếc váy vào sẽ gọi cô là ‘cô bé’.
Nói đến cùng, bất kể Chu Côn Ngọc dùng trêu chọc, tâm kế, ích kỷ để bao bọc bản thân, thì nàng rõ ràng vẫn là người giống như Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc là ước nguyện ban đầu của Tân Kiều, còn Tân Kiều chính là lương tâm của Chu Côn Ngọc.
“Named every star and
You showed me a place…”
Một ca khúc kết thúc, hội trường có người vỗ tay, có người hoan hô, bởi vì cho đến bây giờ họ chưa từng thấy một mặt như vậy của Tân Kiều.
“Tân Kiều hát cũng rất hay! Bình thường không hát là bởi vì chúng ta không xứng được nghe sao?”
“Bình thường khuôn mặt thối khuôn mặt! Lúc này cũng quá dịu dàng rồi!”
Tân Kiều mở mắt ra, chăm chú nhìn chóp mũi của mình, bị ánh đèn chiếu đến phát nhiệt.
Chí ít có một người biết cô hiện tại chân chính đang hát cái gì.
Cô rốt cục cố lấy dũng khí nhìn xuống bên dưới, nhưng mà ánh đèn thực sự quá chói mắt, cô vẫn không thấy rõ Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc đang cười? Đang nhìn cô sao? Hay là vẫn còn đang giận cô, đeo lên chiếc mặt nạn vừa ôn hòa vừa lạnh nhạt?
MC: “Để chúng ta cùng nhau vỗ tay cảm ơn Tân Kiều!”
Cô không thể tiếp tục đứng ở chỗ này nữa, cô muốn xuống sân khấu.
Cô thở gấp quay trở lại hậu trường, trốn ở phía sau bức màn sân khấu, nhìn xuống hội trường.
Ở đây ánh đèn không chói mắt như trên sân khấu, trái lại có thể thấy rõ cả hội trường mờ tối.
Đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tân Mộc đang nghe MC giới thiệu tiết mục tiếp theo.
Sau đó cô ý thức được, chỗ ngồi bên cạnh Tân Mộc đã trống rỗng rồi.
Cô vào phòng thay đồ, cầm chiếc áo khoác bông khoác lên người.
Bên ngoài có tuyết.
Sắp đến giao thừa, hoa tuyết rơi trên tóc, trên lông mi, trên áo khoác, phát ra những âm thanh nhỏ vụn.
Trời đất phủ một bức màn tĩnh lặng, cô chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi bên tai, tiếng hô hấp của bản thân, còn có tiếng tim đập đồn dập theo bóng lưng càng lúc càng gần trước mắt.
“Chu Côn Ngọc!”
Bóng lưng của Chu Côn Ngọc dừng một chút.
Tân Kiều rất sợ Chu Côn Ngọc không quay đầu lại, nhưng mà, Chu Côn Ngọc hai tay cắm trong túi áo khoác, xoay người nhìn Tân Kiều.
Tuyết rơi khắp trời, Chu Côn Ngọc đứng dưới tuyết, nhìn còn sạch sẽ hơn tất cả khung cảnh xung quanh.
Tân Kiều lấy lại bình tĩnh, giống như cô từng hứa hẹn, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ quay đầu vì Chu Côn Ngọc, tương tự, Chu Côn Ngọc vĩnh viễn cũng sẽ quay đầu vì cô.
Một đóa hoa tuyết dính trên tóc mai của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều kiềm chế xúc động muốn đưa tay phất đi.
Cô đứng trước mặt Chu Côn Ngọc: “Sao lại đi rồi?”
Chu Côn Ngọc lẳng lặng nhìn cô, như là đang hỏi: vì sao không đi?
Tân Kiều: “Năm mới vui vẻ.”
Chu Côn Ngọc khẽ động khóe môi.
Cuối cùng vẫn nói: “Năm mới vui vẻ.”
Tân Kiều đưa tay muốn kéo nàng lại, nhưng nàng lại lui nửa bước, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đồng nghiệp của em có lẽ sắp ra đến rồi.”
Tân Kiều: “Chị đừng đi, buổi tiệc vẫn còn vài tiết mục mới kết thúc, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Chu Côn Ngọc: “Chị còn công việc phải làm.”
Tân Kiều: “Vậy… Cuối tuần gặp?”
Một giai điệu kinh điển vang lên, trong đêm tuyết, hô hấp của hai người giao quấn, khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên lãng mạn.
Tân Kiều luyến tiếc Chu Côn Ngọc.
Nhưng mà một câu hỏi của Chu Côn Ngọc đã kéo cô về lại hiện thực: “Vấn đề giữa chúng ta đã giải quyết rồi sao?”
Tân Kiều mím môi.
Chu Côn Ngọc vĩnh viễn lý trí như vậy: “Tân Kiều, hiện tại em đuổi theo chị, chỉ là bị ca khúc vừa rồi xúc động mà thôi, không có nghĩa là vấn đề giữa hai chúng ta đã được giải quyết.”
Tân Kiều: “Vậy còn chị? Vì sao lại đến đây?”
Chu Côn Ngọc thản nhiên nói: “Bởi vì chị yêu em.”
Trái tim Tân Kiều bỗng nhiên đập loạn.
Lần đầu tiên cô ý thức được, không chỉ cô bị Chu Côn Ngọc ảnh hưởng, mà Chu Côn Ngọc cũng chịu sự ảnh hưởng của cô.
Chu Côn Ngọc của trước kia nhất định sẽ không đứng dưới trời tuyết, dùng đôi mắt màu hổ phách ấy nhìn chăm chú vào cô, trực tiếp nói với cô – chị yêu em.
Khuôn mặt của Chu Côn Ngọc là ôn hòa mà lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt của nàng có khao khát ấm áp, ánh mắt nàng nhìn Tân Kiều lại dời xuống, lướt qua sống mũi, rồi dừng trên đôi môi của Tân Kiều.
“Thậm chí lúc em dùng thỏi son chị tặng, khiến chị rất muốn hôn em.”
Tuyết rơi không lấn át được nhịp tim của Tân Kiều.
Cô nghĩ tới việc kéo Chu Côn Ngọc vào lòng, để nàng cùng cô về nhà, trốn trogn căn phòng nhỏ, ở dưới ánh đèn ấm áp hôn lấy nàng.
Nhưng Chu Côn Ngọc nói: “Nhưng chị phải nhắc nhở em, chị có sự ích kỷ của mình, có sự tính toán của mình, chị hy vọng người yêu của chị có nhiều thời gian ở bên cạnh chị mà không phải kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân sở hữu chị.”
“Chị hy vọng người của chị bình an, đừng để chị thấp thỏm lúc đi làm, đừng để chị giờ phút nào cũng lo lắng giây tiếp theo người đầy vết máu được đưa đến trước mặt mình chính là em ấy.”
“Đây là một mặt âm u nhất của chị, vẫn luôn tồn tại trong người chị, chị không phải người một lòng hướng về phía ánh sáng như em suy nghĩ lúc hát ca khúc kia.”
Tân Kiều vừa cấp thiết vừa xung động.
Chu Côn Ngọc lý trí đến mức thờ ơ: “Hiểu rõ những điều này rồi chúng ta mới có thể hôn môi, mới có thể nói đến sau này.”
“Cuộc thi ngày mai, em nỗ lực lên, chị tin tưởng em có thể thi tốt.”
“Nhưng mà, em cũng có thể cố ý thi trượt đúng không? Nếu như em không muốn chuyển công tác.”
Ngón tay của Tân Kiều nắm lại thành quyền.
Chu Côn Ngọc xoay người rời đi, còn lại một mình Tân Kiều đứng dưới trời tuyết, một hồi lâu sau mới xoay người trở lại hội trường.
Cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tân Mộc, mang theo cảm giác lạnh lẽo của tuyết.
Tân Mộc oán giận hỏi cô: “Sao chị lại trở về một mình?”
Tân Kiều nhìn chằm chằm vào sân khấu: “Xem tiết mục.”
Tân Mộc thở dài.
Có lẽ đang suy nghĩ: vốn dĩ chuyện không có gì, hai người lớn sao lại giận nhau đến mức này?
Bởi vì các nàng đều là người vừa kiêu ngạo vừa quật cường, cố thủ suy nghĩ của bản thân.
Ngay từ đầu các nàng vì thế mà hấp dẫn lẫn nhau, hiện tại cũng chính vì thế mà tiến sát đến chia lìa.
Buổi tiệc kết thúc, Tân Kiều dẫn Tân Mộc đi ra ngoài.
Tân Mộc: “Chị, sao em lại cảm thấy cùng là cảnh sát, nhưng mọi người đối với chị hình như có chút khác biệt?”
Tân Kiều: “Chị có mị lực từ nhân cách.”
Tân Mộc: “Ha hả.”
Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái, thấy khăn quàng cổ của em ấy rời rạc, tuyết rơi vào trong cổ, cho nên cô đưa tay choàng lại cho em ấy.
Tân Mộc: “Chị thật sự là cảnh sát hình sự sao?”
Tân Kiều dừng một chút.
Công việc của cô, là một lời nói dối duy nhất đối với Tân Mộc trong suốt nhiều năm qua.
Cô nắm vai Tân Mộc: “Nghĩ gì thế?”
“Em xem chị đã bắt gà bắt mèo bao nhiêu lần rồi, không phải cảnh sát hình sự chân chính thì làm sao có khả năng làm được?”
Tân Mộc gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chị nhất định phải bình an.”
Tân Kiều yên lặng.
Mới vừa rồi những lời Chu Côn Ngọc nói với cô, không phải ích kỷ, không phải tính toán, mà chỉ giống như Tân Mộc, là một suy nghĩ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Còn cô? Cô cũng không phải cao thượng, không phải vĩ đại, mà chỉ là mỗi một lần nhớ đến Tân Lôi, cô cảm thấy bản thân phải làm công việc này.
Chỉ khi làm công việc này cô mới có thể giống như câu cô từng nói với Chu Côn Ngọc — Không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc.
Tân Kiều và Tân Mộc cùng nhau về nhà.
Tắm rửa xong, cô tựa vào cửa sổ, đẩy một bên rèm ra, yên lặng nhìn tuyết rơi.
Cô không phải một người thích thở dài, nhưng lúc này đây cô xác thực lâm vào thế lưỡng nan.
Không biết có phải do tối qua đứng dưới tuyết quá lâu hay không, sáng sớm ngày hôm sau Tân Kiều phát hiện bản thân phát sốt.
Cô không thường cảm mạo, nhưng một khi cảm mạo sẽ là thế tới rào rạt, đau đầu và nghẹt mũi quấy nhiễu cô, thậm chí đôi mắt cũng có cảm giác đau rát có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
Cô lên phòng y tế lấy thuốc, quân y cũng khuyên cô: “Tình huống này của cô, mấy ngày nay đừng làm gì cả, về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Tôi còn phải trực ban, còn có kỳ thi lý thuyết.”
“Cô còn phải thi? Cô còn nhìn rõ đề thi sao?” Quân y nói: “Tuy rằng là có chút đáng tiếc, nhưng sinh bệnh là chuyện bất khả kháng, cứ nghĩ thoáng một chút, dù sao thì kỳ thi lý thuyết mỗi nửa năm đều có một lần.”
Nửa năm.
Tân Kiều yên lặng cất đơn thuốc của quân y kê.
Nếu đưa cái này cho Chu Côn Ngọc xem thì cô sẽ có lý do không tham gia kỳ thi rồi.
Vậy rất nhiều vấn đề giữa cô và Chu Côn Ngọc có phải cũng có thể kéo dài đến nửa năm sau rồi mới giải quyết hay không? Có phải có cô còn có thể hưởng thụ nửa năm ngọt ngào hay không?
Tân Kiều cầm thuốc, yên lặng dùng nước nuốt xuống.
Ngày thi lý thuyết, cô đúng giờ xuất hiện ở phòng thi.
Giám thị quen biết cô, liền vui đùa một câu: “Tân Kiều, không thể nào, khẩn trương đến phát khóc rồi sao?”
Tân Kiều miễn cưỡng mỉm cười.
Đề thi được phát ra, tầm mắt mơ hồ, quả thật là ai cũng có thể nhìn ra cô đang cảm nặng.
Cô cố sức hít mũi, hoàn toàn không thông khí, chỉ mang đến một trận choáng váng.
Dường như ông trời hậu đãi cô, kín đáo đưa cho cô một lý do hòa bình cùng Chu Côn Ngọc nửa năm.
Thời gian dần trôi trong tiếng ngòi bút xột xạc của mọi người.
Tiếng chuông vang lên, ngừng viết thu bài.
Cả ngày thi xong toàn bộ các môn, Tân Kiều mờ mịt bước ra khỏi phòng thi, thuốc cảm mạo không có bao nhiêu tác dụng trước trận cảm mạo mãnh liệt này, cô thầm nghĩ có nên đi truyền dịch hay không, đừng chậm trễ huấn luyện và việc trực ban sau đó.
Cung Viễn thực sự quan tâm cô, chờ ở bên ngoài phòng thi, vừa thấy cô đã hỏi: “Thế nào a?”
Tân Kiều: “Hẳn là không tệ lắm, tôi đã cố hết sức rồi.”
Cung Viễn thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi, rất sợ cậu bị cảm ảnh hưởng đến trạng thái.”
Hai người đi về phía trước.
Cây cỏ tiêu điều vẫn luôn khiến mùa đông có vẻ hiu quạnh, Cung Viễn lần thứ hai mở miệng, mặt đất và tuyết đọng ven đường càng thêm phần lạnh lẽo: “Cậu sắp dẫn Mộc Mộc đi thăm chú Tân đúng không.”
Tân Kiều gật đầu.
Cung Viễn: “Nhớ giúp tôi hỏi thăm chú ấy.”
Ngày giỗ Tân Lôi trùng với lịch trực, Tân Kiều đã xin đổi lịch. Buổi tối, Tân Mộc và cô cùng nhau chuẩn bị những thứ cần thiết để ngày mai tảo mộ, Tân Mộc hỏi: “Hoa đặt xong rồi?”
“Yên tâm đi.”
Tân Kiều có thể nhìn ra, so với vẻ ủ dột của năm trước, ngày giỗ của Tân Lôi năm nay tâm tình của Tân Mộc tốt hơn rất nhiều.
Một là bởi vì Tân Mộc lại lớn thêm một tuổi, sức khỏe sau phẫu thuật cũng có xu hướng hoàn toàn khôi phục, mạnh khỏe hơn trước đây không ít, mà tâm tình của con người nhiều lúc là chịu sự ảnh hưởng của tình trạng sức khỏe.
Một nguyên nhân khác là…
Tân Kiều biết, là bởi vì trong khoảng thời gian này, trong cuộc sống của các cô có thêm một Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc sẽ khoác vai Tân Mộc nói chuyện phiếm với em ấy, sẽ bám vào bên tai lặng lẽ thì thầm, sẽ dẫn Tân Mộc đi cắt mắt kính, sẽ âm thầm ‘bổ hàng’ cho kho đồ ăn vặt mà em ấy giấu diếm.
Chu Côn Ngọc cẩn thận tỉ mỉ và dịu dàng đã bù đắp phần lớn tình cảm từ nhỏ Tân Mộc thiếu vắng, khiến tâm tình của em ấy trở nên tốt hơn.
Trước khi Tân Kiều trở về phòng ngủ, Tân Mộc hỏi: “Ngày mai Chị Côn Ngọc vẫn sẽ đến đúng không?”
Tân Kiều: “Ừm, sẽ.”
Bất kể giữa các cô không được tự nhiên như thế nào, nhưng cô biết, ngày mai Chu Côn Ngọc nhất định sẽ đến.