Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 81

Chương 81

Chu Côn Ngọc gọi người môi giới vào: “Ký hợp đồng đi.”

Môi giới khó có thể tin đến mức hỏi ngược lại một câu: “Chị, chị thật sự quyết định rồi sao?”

“Ừm, quyết định rồi.” Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nói: “Bởi vì bạn gái tôi thích.”

Khóe mắt khẽ liếc sang bên cạnh.

Cô gái thanh tú mặc áo bông màu đen, tóc buộc đuôi ngựa sửng sốt, cúi đầu mím môi mỉm cười.

Người môi giới phản ứng kịp: “Vâng vâng, chúc mừng, chúc mừng!”

Buổi trưa ăn cơm ở gần đó, buổi chiều hẹn người ủy thác đến ký kết hợp đồng, Chu Côn Ngọc mua nhà xong trong vòng một ngày, đúng giờ cao điểm cho nên không đón taxi mà cùng Tân Kiều đi tàu điện ngầm về nhà.

Trạm tiếp theo, từng dòng người đổ xô lên xe, Chu Côn Ngọc bị chen lấn phải nép sang cạnh cửa.

Tân Kiều nhìn thấy có một người đàn ông đáng kinh, người mặc âu phục, nhìn ra hình ra dáng, nhưng lại không ngừng ép sát vào Chu Côn Ngọc, rõ ràng chính là cố ý.

Tân Kiều nhíu mày, chen qua bên kia, mặt hướng Chu Côn Ngọc, dùng lưng ngăn chặn người đàn ông đáng khinh kia.

Người đàn ông có lẽ đã biết bản thân bị phát hiện, vì thế yên lặng đứng sang một bên.

Tân Kiều hơi cúi đầu, Chu Côn Ngọc có thể ngửi thấy hương thơm tươi mắt của cô giữa những mùi hương xa lạ hỗn tạp.

Tân Kiều thấp giọng hỏi: “Không quen đi tàu điện ngầm?”

“Thời gian chị đi tàu điện ngầm quả thật không nhiều.” Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày, lộ ra một chút quyến rũ Tân Kiều đứng gần mới có thể bắt lấy được, đôi môi khẽ mím, dán sát vào động mạch cảnh của Tân Kiều: “Nhưng, quen em.”

Trái tim của Tân Kiều rung động theo đừng ray.

Lại qua một trạm nữa, dòng người từ trên tàu đổ xuống.

Chờ cửa khép kín, người đàn ông đáng khinh kia có lẽ đã phát hiện bản thân không  bị làm sao cả, đồng thời cũng biết phụ nữ trên tàu điện ngầm bình thường đều sẽ không muốn làm lớn chuyện, cho nên lại dựa sát vào các cô.

Bởi vì Tân Kiều ngăn cách giữa gã và Chu Côn Ngọc, cho nên lúc này đây, mục tiêu của gã là Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc nhìn thấy người đàn ông hèn mọn kia mượn dòng người chen chúc để dán sát vào chân Tân Kiều, nội tâm cực kỳ khó chịu.

Tân Kiều vừa muốn phát hỏa, dự định lý luận rõ ràng với người đàn ông.

Chu Côn Ngọc đã kéo cô sang một bên, một cước hung hăng giẫm lên chân gã đàn ông trước mặt.

Hôm nay nàng không đi làm, nên mang một đôi giày cao gót, có thể nói là ‘nhanh chuẩn độc’, khiến gã đàn ông không nhịn được mà thét lên.

Chu Côn Ngọc uyển chuyển cười nói: “Ngại quá, trên tàu đông người, anh lại đứng quá gần chúng tôi, một chút khoảng cách cũng không có.”

Những lời này tràn ngập tính ám chỉ đối với hành vi hèn mọn của gã ta, ánh mắt của người xung quanh cũng trở nên phức tạp.

Gã đàn ông không tiện nổi nóng, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sắc mặt xấu xí chen sang bên cạnh, rồi nhanh chóng lẫn khuất trong đám người.

Chu Côn Ngọc nháy mắt với Tân Kiều.

Tân Kiều cúi đầu cười nhẹ một tiếng.

Chu Côn Ngọc nào cần cô lo lắng a.

Yêu tinh này rất lợi hại.

Hai người xuống tàu điện ngầm, đón ánh mặt trời nhợt nhạt đi về phía đầu phố.

Màu vàng nhạt mang theo hồi ức, tựa như chất dinh dưỡng, không chút keo kiệt mà phô bày viễn cảnh tương lai.

Chu Côn Ngọc đề nghị: “Mua chút nguyên liệu, trở về nấu cơm chúc mừng?”

Tân Kiều: “Được.”

Hai người rẽ vào một cửa hàng, nguyên liệu ở đây dĩ nhiên không phải thực phẩm hữu cơ gì, nhưng đều rất tươi mới.

Vì vậy Tân Kiều nhìn người phụ nữ mặc áo khoác lông dê sang quý bên cạnh, đứng trước quầy thực phẩm, cột điện dán đầy những mẫu quảng cáo trở thành bối cảnh, ngón tay trắng nõn mơn trớn một quả cà chua màu đỏ nhạt và một quả ớt xanh.

Sau khi lựa chọn xong, nàng đưa cho ông chủ cân, giọng nói dịu dàng: “Ông chủ đừng lừa tôi.”

Ông chủ thường ngày mặt mày xám xịt đều bị nàng làm cho vui vẻ, cười nói: “Nào có, mỹ nữ a.”

Mua thức ăn xong, Tân Kiều tiến lên nhận lấy túi xách: “Để em xách.”

Hai người cùng nhau trở về căn chung cư, hai chiếc bóng bị kéo rất dài, không ngừng giao thoa theo bước chân của các nàng.

Chu Côn Ngọc: “Từ vừa rồi đến giờ em đang cười cái gì?”

Tân Kiều chỉ mỉm cười, từ khi quen biết Chu Côn Ngọc, người phụ nữ bị buộc một quả bom trên thắt lưng, ánh mắt vừa trong trẻo vừa bình tĩnh, làm cho người ta nhớ đến cây cỏ cạnh bờ sông, khiến cô vừa kinh ngạc trước vẻ đẹp lại vừa cảm thấy chán ghét.

Về sau, cô biến thành một trò chơi của Chu Côn Ngọc, cô vừa bài xích vừa trầm luân.

Khi đó cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng Chu Côn Ngọc sóng vai đi trên con phố này, trong tay còn xách theo nguyên liệu chuẩn bị về nhà nấu ăn.

Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Tay chị có lạnh không?”

Từ trước đến nay cô không phải như thế, cô  ngay thẳng mà khô khan, muốn nắm tay thì nhất định sẽ trực tiếp nắm lấy.

Chu Côn Ngọc lại chút bất tri bất giác làm cô sinh ra rất nhiều tâm tư tinh tế, giống như dây leo mùa xuân, khom khom lách lách.

Chu Côn Ngọc trả lời cô: “Không lạnh.”

Tân Kiều sửng sốt: “À.”

Rầu rĩ không nói.

Đi được hai bước, ngón út của Chu Côn Ngọc lại nhẹ nhàng câu lấy ngón út của cô, từng ngón tay cứ thế đan lại, cho đến khi cùng cô mười ngón đan vào nhau.

“Đội trưởng Tân.” Chu Côn Ngọc dịu dàng nhắc nhở cô: “Muốn nắm tay, thật ra em cũng có thể nói là tay em lạnh, làm nũng với chị một chút, gọi chị một tiếng tỷ tỷ.”

Tân Kiều bị nhìn thấu tâm tư: “Em gọi chị là tỷ tỷ?”

“Lẽ nào không phải chị lớn hơn em hai tuổi sao?” Chu Côn Ngọc vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng lắc lắc tay Tân Kiều, Tân Kiều vẫn kiên quyết không chịu mở miệng.

Trong lòng Chu Côn Ngọc thầm hừ một tiếng, trách cô xấu tính.

Nhưng lúc này ánh nắng chiều quá ấm áp, đường phố vừa đủ hẹp, các nàng nắm tay sóng vai đi cạnh nhau, tiếng mèo kêu mơ hồ truyền đến, không biết có phải là con mèo nào đó mà Tân Kiều từng cứu hay không.

Hai người đến dưới lầu, Tân Kiều đi chậm lại, kéo tay Chu Côn Ngọc: “Đứng một chút rồi hãy lên lầu.”

Cô dẫn Chu Côn Ngọc vào một góc, trên đầu hai người chính là ngọn đèn từng lặng lẽ chứng kiến các nàng hôn môi.

Tân Kiều một tay cầm túi thức ăn, một tay nắm tay Chu Côn Ngọc, đứng trước mặt nàng, đầu hơi cúi xuống tựa vào vai nàng.

Chu Côn Ngọc lại tựa lưng vào bức tường xám trắng phía sau, dịu dàng đón lấy trọng lượng cơ thể của Tân Kiều, hỏi thầm bên tai cô: “Làm sao vậy?”

Tân Kiều lắc đầu, cái trán nhẹ nhàng cọ vào áo khoác của Chu Côn Ngọc.

Trong cuộc sống cô rất ít có cảm giác như vậy.

Rõ ràng đã đầu mùa đông rồi, khí lạnh nâng cao sự kiên cường của con người, tựa như mặt đất dưới chân cột điện thỉnh thoảng cũng bị đông lạnh mà trở nên cứng rắn.

Nhưng lúc nắm tay Chu Côn Ngọc đi lên nhà, trái tim của cô không ngừng rung động, không ngừng mềm hoá, cho đến khi trong lòng cũng chảy đầy ánh sáng vàng ấm áp.

‘Làm nũng’, hai từ này cho đến bây giờ luôn vô duyên với cô, lúc nhỏ Tân Lôi quản giáo rất nghiêm, ông vẫn luôn dạy cô phải kiên cường.

Về sau Tân Lôi qua đời, cô một mình gánh vách tất cả, thời gian lâu dài, ngay cả bờ vai cũng trở nên rắn chắc, đã quên nên mềm hoá như thế nào.

Nhưng mà hôm nay, lúc cô nắm tay Chu Côn Ngọc, lại nhớ đến dương liễu mềm mại của mùa xuân, cánh hoa vàng nhạt cong mình đón xuân, còn có cành lá lả lướt uốn mình thành đường cong lung lay trong gió.

Tất cả đều tốt, đẹp, thậm chí mềm mại đến mức làm cho người ta cảm thấy bi thương.

Sau đó cô phát hiện hai vai của mình cũng mềm đi.

Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng uể oải.

Không phải loại uể oải do sức cùng lực kiệt, mà là một loại uể oải làm cho người ta cảm thấy an tâm sau khi đã dốc hết sức lực.

Nhân sinh của cô lần đầu tiên muốn tìm một bờ vai để tựa vào, thả lỏng bản thân, mà cô biết, bờ vai của Chu Côn Ngọc nhìn như nhu nhược nhưng lại có thể gánh vách toàn bộ trọng lượng của cô.

Cô yên tâm tựa vào.

Giống như tưởng tượng của cô, Chu Côn Ngọc là mảnh đất dịu dàng, cô là một gốc cây không còn sự quật cường.

Trong gió đông, sau bức tường xám trắng, dưới ánh đèn đường, các nàng dựa sát vào nhau.

Cô trầm thấp gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.” Bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc.

Chu Côn Ngọc cũng thấp giọng trả lời cô một tiếng: “Ừm.” Sau đó nàng nâng cánh tay, mềm nhẹ nhưng vững vàng ôm lấy thắt lưng của cô.

Sau đó nàng nghiêng mặt đi, dịu dàng hôn lên vành tai cô.

Mềm nhẹ như vậy, tựa như muốn an ủi nhiều năm cô một mình chống đỡ, tất cả kiên cường, cực khổ, lo lắng, phẫn nộ, từng chút mai một thành tro rồi biến mất trong nụ hôn của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều nhất định không ngờ rằng cuộc đời này sẽ có một ngày cô làm nũng.

Mà lúc này cửa sổ tầng năm bị mở ra, có lẽ là Tân Mộc đã phát hiện các nàng thật lâu không về nhà cho nên mở cửa sổ ra xem thử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra ngoài, thấy chị mình nép vào lòng Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc đang ôm lấy cô, nhìn thấy Tân Mộc, cong mắt yên lặng ra hiệu cho em ấy: “Xuỵt.”

Tân Mộc sững sốt: không ngờ chị cô sẽ làm nũng?!

Tân Mộc nhẹ tay khép cửa sổ, rụt đầu trở lại.

Tân Kiều cũng không biết bản thân ôm bao lâu, lúc ngẩng đầu thì cảm thấy có chút xấu hổ.

Chu Côn Ngọc đưa tay xoa nhẹ đầu cô, rồi lại hôn lên má cô một cái.

Hai người về nhà, Tân Mộc đang vùi đầu viết bài tập, ngòi bút xột xoạt trên giấy.

Tân Kiều gọi một tiếng: “Mộc Mộc, bọn chị về rồi.”

Tân Mộc cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ.”

Tân Kiều cảm thấy kỳ quái, đang muốn đến gần xem em ấy, thì Chu Côn Ngọc đã kéo Tân Kiều lại, dùng khẩu hình nói với cô: “Em đi nấu cơm trước đi, để chị xem Mộc Mộc.”

Tân Kiều gật đầu, mang theo thức ăn vào trong nhà bếp.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn học: “Làm bài sao?”

Tân Mộc cầm bút, đầu cúi thấp: “Vâng.”

Chu Côn Ngọc lách đến phía sau, hai cánh tay đặt trên vai Tân Mộc, dùng một cái ôm bao trùm lấy em ấy: “Sao lại khóc?”

Vừa rồi Tân Mộc vốn dĩ đã ngừng khóc, cũng cảm thấy bản thân che giấu rất khá, không ngờ lại bị Chu Côn Ngọc nhìn ra, em ấy cảm thấy sống mũi ê ẩm, lại có xung động muốn rơi lệ.

Chu Côn Ngọc đi đến bên cạnh em ấy, đưa tay kéo người vào trong lòng, để em ấy tựa vào lòng nàng.

Tân Mộc đưa tay ôm thắt lưng của nàng: “Nước mắt của em sẽ làm bẩn áo khoác của chị.”

Chu Côn Ngọc: “Không có việc gì.”

Nàng lại dịu dàng hỏi: “Vì sao khóc?”

Tân Mộc ôm thắt lưng của nàng, rơi lệ: “Em cảm thấy chị của em trước đây sống quá khổ sở rồi.”

“Chị Côn Ngọc, chị nhất định phải đối xử tốt với chị ấy, nếu không em sẽ, em sẽ…”

Tân Mộc không nghĩ ra việc gì có thể ‘uy hiếp’ Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc vỗ vai em ấy: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, em lao lực nghĩ ra được rồi cũng vô dụng.”

“Chị sẽ đối xử tốt với em ấy.”

Tân Mộc nghẹn ngào: “Chị đừng nói cho chị ấy biết là em khóc, thật đáng xấu hổ.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Được.”

Tân Mộc có chút xấu hổ đứng lên, nâng tay muốn xoa mắt, nhưng Chu Côn Ngọc đã ngăn cản: “Xoa vào mắt sẽ sưng lên.”

Nàng từ trên bàn rút một tờ khăn giấy, gấp lại rồi đặt dưới mí mắt của Tân Mộc, Tân Mộc nháy mắt, nước mắt đã bị khăn giấy hút đi.

Chu Côn Ngọc thực sự rất dịu dàng.

Tân Mộc nghĩ: Ngay cả em ấy cũng từng một lần dao động, liệu có phải tác hợp cho chị gái của mình và Chu Khả Ngọc sẽ tốt hơn.

Nhưng Tân Kiều chưa từng có ý nghĩ này.

Thực sự, có đôi khi con người nên ngốc một chút mới tốt.

Ông trời sẽ đối xử dịu dàng hơn với kẻ ngốc nghếch.

Chu Côn Ngọc chậm rãi giúp Tân Mộc hút khô nước mắt: “Được rồi.”

Nàng vỗ đầu Tân Mộc: “Chị đi giúp chị em nấu cơm.”

Tân Mộc còn đang xấu hổ, lập tức cầm bút lên: “Ừm, chị đi đi, em phải làm bài tập rồi.”

Chu Côn Ngọc thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi vào phòng bếp nhìn thấy Tân Kiều đã chuẩn bị xong nguyên liệu: “Để chị nấu được không?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chị thực sự có thể nấu được không?”

Chu Côn Ngọc: “Xem thường chị? Em gái, lúc mấy tuổi chị đã học cách tự gánh vác cuộc sống, hẳn là sớm hơn em nhiều.” Nàng thong thả bước đến phía sau Tân Kiều, dán sát bên tai cô: “Chị luôn muốn nấu cho em ăn một lần.”

Tân Kiều bị một tiếng ’em gái’ của nàng trên chọc đỏ bừng cả tai.

Chu Côn Ngọc: “Tin tưởng chị, đi ra ngoài chờ xem.”

Tân Kiều đối với chuyện này vừa yên tâm vừa lo lắng.

Yên tâm ở chỗ Chu Côn Ngọc quả thật là người thông minh nhất cô từng quen biết, vừa có thể cầm dao mỗ, năng lực cũng rất mạnh, nấu ăn hẳn là cũng không thành vấn đề.

Lo lắng ở chỗ, tuy rằng Chu Côn Ngọc từ nhỏ đã học nấu ăn và tất cả công việc nhà, nhưng dù sao bình thường cũng không có việc gì cần Chu Côn Ngọc tự mình động tay vào.

Cho nên cô ra ngoài, trên đường không nhịn được mà quay trở lại xem hai lần.

Chu Côn Ngọc thoạt nhìn quả thật rất thuần thục, từng công đoạn đâu vào đấy.

Tân Kiều yên tâm rồi.

Lại một lát sau, Chu Côn Ngọc gọi: “Ăn cơm thôi.”

Tân Mộc đã dọn bàn ăn ra, Tân Kiều đi giúp Chu Côn Ngọc bưng thức ăn lên bàn.

Một đĩa đậu hũ tôm bóc vỏ, một đĩa bạch giao xào thịt, cộng thêm một tô canh trứng cà chua.

Tân Mộc kinh hỉ: “Chị Côn Ngọc, chị thật sự nấu ăn rất giỏi.”

Chu Côn Ngọc cong môi rụt rè nở nụ cười.

Tân Kiều liếc nàng một cái: hừ, yêu tinh này nhìn có chút đắc ý.

Tân Mộc lại bình phẩm: “Được lắm, nhìn còn ngon hơn so với chị của em nấu!”

Tân Kiều bất mãn: “Khửu tay bẽ ra ngoài.”

Tân Mộc phất tay: “Hai ngươi hiện tại cũng không thể phân chia người trong người ngoài.”

Nói đến đây, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Là không phân chia người trong người ngoài.

Vậy… công thụ thì sao?

Tân Mộc trên dưới quan sát Tân Kiều một lần.

Tân Kiều không hiểu ra sao: “Làm gì vậy?”

Tân Mộc nói thầm trong lòng: em nhìn xem chị là công hay là thụ.

Em ấy cảm thấy việc này thật ra rất khó nói.

Tuy rằng chị gái nhìn rất lợi hại, nhưng vẫn bị chị Côn Ngọc kiềm chế gắt gao.

Hồi tưởng lại dáng vẻ cún con nép vào vai chị Côn Ngọc vừa rồi của Tân Kiều, nào có nửa điểm phong thái như lúc mắng em ấy.

Tân Mộc nghĩ: Tân Kiều ở trên giường sẽ không khóc lóc mỗi ngày đấy chứ?

Tân Kiều gọi em ấy: “Ngây ngốc cái gì? Ngồi xuống ăn đi.”

“À à.”

Đối mặt một bàn thức ăn đầy đủ hương sắc của Chu Côn Ngọc, Tân Mộc cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.

Em ấy gắp một con tôm bóc vỏ, cho vào trong miệng, nhìn về phía Tân Kiều, phát hiện Tân Kiều cũng đang nhìn về phía em ấy.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Bản thân Chu Côn Ngọc cũng ăn một con tôm bóc vỏ, đoan trang tao nhã cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Tân Mộc nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều nói: “Em cảm thấy… cũng được.”

Tân Mộc lập tức nói: “Em thấy cũng được.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Vậy là tốt rồi, chị cũng biết bản thân phát huy không sai.”

Tư thái ăn uống của nữ thần quả thật đẹp mắt, ngón tay thon dài trắng nõn, giống như ban vinh quang cho chén đũa tầm thường trong tay nàng, nàng ăn rất chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm.

Dường như thật sự rất hài lòng đối với tài nghệ của bản thân.

Nếu không phải vừa rồi đối mắt với Tân Kiều, Tân Mộc quả thực sẽ cho rằng món này khó ăn chỉ là ảo giác của bản thân em ấy.

Nhưng điều này không trách Chu Côn Ngọc, bản thân Chu Côn Ngọc cảm thấy ăn rất ngon.

Cho nên đây không phải vấn đề kỹ thuật không tốt mà chỉ là khẩu vị khác biệt.

Mặc dù có mỹ nhân làm bạn, bữa cơm này cũng khiến Tân Mộc ăn một cách khó xử.

Tân Kiều ăn cũng không nhiều, sớm buông đũa, Tân Mộc cũng lập tức buông theo.

Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Hai người ăn no rồi?”

Trong lòng Tân Mộc tru lên: Chị ơi! Chịu đựng! Đừng khuất phục mà cầm đũa lên nữa!

May mà Tân Kiều nói: “Ừm, hôm nay em không quá đói.”

Tân Mộc lập tức nói: “Em cũng vậy.”

Cũng may Chu Côn Ngọc không bảo hai người ăn thêm, bản thân nàng cũng buông đũa: “Chị cũng ăn no rồi.”

Sau khi thu dọn chén đũa, hai người lần lượt đi tắm.

Tân Mộc tắm rửa xong thì trở lại làm bài tập, cái bụng bắt đầu kêu.

Em ấy xoa bụng, thầm nghĩ lúc này nếu như ăn đồ ăn vặt, bị Chu Côn Ngọc nghe thấy động tĩnh nhất định sẽ biết là em ấy cảm thấy thức ăn hôm nay khó ăn.

Không biết vì sao, tuy rằng mỗi lần Chu Côn Ngọc đều cười rất dịu dàng, nhưng Tân Mộc cảm thấy em ấy và chị mình đều rất sợ nàng.

Lúc này, ngay sát vách.

Tân Kiều ngồi trên giường hỏi Chu Côn Ngọc: “Sao chị không lên giường?”

Chu Côn Ngọc ngồi vào mép giường: “Chị muốn sang nhà mới.”

Hai tay nàng chống mép giường, dán sát vào Tân Kiều: “Nơi này không cách âm.”

Tuy rằng nhà mới ở bên kia, Chu Côn Ngọc có chứng ưa sạch nên đã lập tức mời người đến quét dọn, nhưng Tân Kiều vẫn nhắc nhở nàng: “Còn chưa thay drap giường.”

Chu Côn Ngọc: “Chúng ta mang sang đó.”

Thật ra Chu Côn Ngọc cũng không làm gì, chỉ chống tay ngồi trên giường, thắt lưng lay động một chút.

Tân Kiều vốn dĩ cảm thấy bản thân là một người rất có chủ kiến, nhưng cứ như vậy bị tư thế của Chu Côn Ngọc thuyết phục: “Được rồi.”

Cô tìm lấy ba lô hành lý, Chu Côn Ngọc xếp drap giường bỏ vào.

Hai người mang theo hành lý đi đến phòng khách: “Bọn ta ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về.”

Tân Mộc: “Trễ như vậy rồi, hai chị còn đi đâu?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Tản bộ.”

Nội tâm Tân Mộc điên cuồng phỉ nhổ: túi hành lý lớn như vậy làm như em ấy không nhìn thấy sao!

Rõ như ban ngày… à không, là đêm tối không trăng! Hai người trưởng thành cư nhiên bỏ mặc em gái ruột ở nhà một mình, muốn đi chỗ khác để làm gì gì đó!

Nhưng Tân Mộc giả vờ bình tĩnh nói: “Được, hai người đi đi.”

Em ấy buông bút chạy đến trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Tân Kiều và Chu Côn Ngọc rời đi, lại một lần rơi vào trầm tư: “Chị mình đến cùng là công hay là thụ?”

Tân Kiều và Chu Côn Ngọc mang theo túi hành lý đi ra đầu phố, sau đó lên xe của Chu Côn Ngọc.

Ban đêm nhiệt độ thấp, máy sưởi trong xe tỏa ra không khí ấm áp, hơi nước mờ ảo ngưng tụ bên ngoài cửa kính, đèn đường lướt qua biến thành những vệt sáng dài, radio đang phát một bài hát cũ, nữ ca sĩ với tông giọng trầm ấm cất tiếng hát: “Nếu như không gặp anh, em sẽ ở nơi nào…”

Tân Kiều ngồi trên ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra trong sương mù mờ mịt, cô cũng thấy không rõ cái gì, chỉ là tay cô đặt trên ghế, lúc Chu Côn Ngọc chờ đèn đỏ, tay đặt trên vô lăng, ngón trỏ của tay còn lại điểm nhẹ trên lưng bàn tay của cô, nhẹ nhàng mơn trớn.

Khiến người ta nhột tận trong lòng.

Tân Kiều liếc nhìn Chu Côn Ngọc, phát hiện Chu Côn Ngọc đang nhìn đèn giao thông qua lớp cửa kính.

Nét mặt bình thản như vậy, giống như người đang làm những động tác nhỏ này không phải là nàng.

Tân Kiều mím môi, rõ ràng Chu Côn Ngọc không nhìn cô, nhưng dường như lại nắm rõ tất cả mờ ám của cô trong lòng bàn tay: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chính là cảm thấy con đường này rất nhiều đèn đỏ.”

Chu Côn Ngọc ngồi bên cạnh cô, phát ra một tiếng cười khẽ.

Tân Kiều: “…”

Xuống xe, cô cố ý thả chậm bước chân.

Làm gì chứ, cứ như cô rất nóng lòng vậy.

Chu Côn Ngọc cũng không nóng lòng, Tân Kiều mang theo hành lý, nàng sóng vai đi cạnh Tân Kiều, bước đi thong thả.

Mùa thu năm nay quá dài, thời gian này vẫn chưa có tuyết rơi, chỉ là ánh trăng ngưng đọng thành sương trên mặt đường, rồi lại bị Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đạp vỡ, mỗi một vết rạn chính là một bức tranh.

Hai người đi thang máy lên tầng sáu, Chu Côn Ngọc cầm chìa khóa mở cửa, nàng nói: “Phải đổi thành khóa vân tay.”

Đi vào trong nhà, Tân Kiều phát hiện: “Vì sao không có hệ thống sưởi?”

“Lâu dài không người ở, không đóng phí duy tu bảo dưỡng.” Chu Côn Ngọc mở điều hòa.

Hai người ngồi trên sô pha.

May mà thời tiết còn chưa chuyển lạnh, hiệu quả của điều hòa cũng rất tốt, không gian không quá lớn, nên rất nhanh đã trở nên ấm áp.

Chu Côn Ngọc ngồi bên cạnh cô, không bấm điện thoại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tân Kiều cảm thấy hơi ấm phả vào mặt, nhiệt độ trong phòng dường như đã ổn định lại rồi.

Nhưng Chu Côn Ngọc vẫn ngồi bất động, cô nên mở miệng sao?

Có phải như vậy sẽ có vẻ quá gấp?

Lúc này Chu Côn Ngọc gọi cô một tiếng: “Tân Kiều.”

Tân Kiều căng thẳng: “Hả?”

Chu Côn Ngọc tựa vào sô pha: “Em thật sự không vội a.”

“Nếu như em không vội, chị cũng sẽ không đến mức không biết xấu hổ mà nói tiếp.”

Tim của Tân Kiều đập nhanh: “Chị muốn nói gì?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Em đi rửa tay trước đi có được không?”

Tân Kiều rửa tay xong, phát hiện Chu Côn Ngọc đã trải drap giường ra sô pha.

Nàng quay đầu nhìn cô, đến gần, kéo tay cô lại.

Tân Kiều không biết nên làm gì, quyết định thử Chu Côn Ngọc trước: “Vừa rồi chị muốn nói gì?”

Chu Côn Ngọc ghé vào tai Tân Kiều: “Thật ra, chị còn mang theo…” Khí âm tựa như tiếng thì không muốn bị ánh trăng bắt lấy.

Vành tai của Tân Kiều thoáng chốc nóng bừng, cô nhìn Chu Côn Ngọc lấy vật nhỏ màu trắng ra.

Cô thấp giọng hỏi: “Hôm nay vì sao lại…” kích thích như vậy.

Chu Côn Ngọc khẽ động khóe môi, tháo chiếc mặt nạ đoan trang của bản thân xuống: “Từ lúc em tựa vào vai chị gọi chị là ‘tỷ tỷ’ thì chị đã cảm thấy, rất có cảm giác.”

Tân Kiều hoàn toàn thể hội được lợi ích của việc cách âm tốt.

Cô không cần bó tay bó chân, lo lắng Tân Mộc ở sát vách sẽ nghe được động tĩnh, mà âm thanh ẩn nhẫn khắc chế của Chu Côn Ngọc cũng trở thành chất xúc tác tốt nhất, khiến cô nhung nhớ đã lâu.

Trong phòng nhiệt độ không cao, cả quá trình Chu Côn Ngọc vẫn mặc áo sơmi, lúc này quần tây cũng đã được nàng mặc lại, vô lực tựa vào sô pha, ngón tay như có như không chậm rãi cài lại cúc áo sơmi.

Mà từ khóe mắt đến thái dương của nàng vẫn còn ửng đỏ, ánh nước nơi đáy mắt càng lấp lánh hơn so với thường ngày.

Trang phục ưu nhã và thần sắc của nàng hình thành sự tương phản mãnh liệt, khiến Tân Kiều không thể dời mắt.

Chu Côn Ngọc thở ra một hơi, nhẹ nhàng nhấc mí mắt: “Đội trưởng Tân.”

“Chị đói bụng.”

Tân Kiều sững sốt.

Còn… muốn?

Chu Côn Ngọc nhún vai nở nụ cười: “Chị thật sự đói bụng.”

Nửa ngày Tân Kiều mới phản ứng kịp: “Cơm tối chị còn chưa ăn no?”

Chu Côn Ngọc nghiêng đầu: “Em ăn no rồi sao?”

Tân Kiều cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.

Chu Côn Ngọc rốt cục kiềm chế không được nữa, dùng lưng bàn tay che miệng, phát ra tiếng cười sang sảng: “Chị biết bản thân nấu rất khó ăn.”

Nụ cười của nàng luôn luôn ưu nhã, khắc chế, đoan chính, Tân Kiều quen biết nàng đến nay chưa từng thấy nàng cười một cách chân thực như vậy.

Lúc này nàng không trang điểm, hoàn toàn là mặt mộc, mái tóc đen xỏa trên vai, hai gò má trắng nõn ửng chút sắc hồng, khí sắc có vẻ rất tốt, mà trong mắt nàng là dòng suối quá mức trong suốt, từng gợn nước phản xạ ánh trăng một cách hoàn hảo rồi từng chút lan tràn ra bên ngoài, chảy đầy cả căn nhà, cũng chảy đến trên người Tân Kiều.

Vì vậy trên mặt Tân Kiều cũng xuất hiện ý cười chân thực như thế.

Chân thực, thích ý, nhẹ nhàng.

Cô nắm tay Chu Côn Ngọc: “Chu Côn Ngọc.”

“Hả?”

“Sau này, nên cười như vậy.”

Đối với Chu Côn Ngọc mà nói, nàng dĩ nhiên biết bản thân nấu cơm khó ăn.

Nhưng nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện này đây?

Dù sao ngoại trừ một lần thi chín tám điểm mà một bạn học khác lại đạt một trăm điểm, thì trong nhân sinh của nàng rất hiếm khi có dấu vết của sự thất bại.

Bất kể là theo bảo mẫu học như thế nào, nàng có thể nấu món ăn ra hình ra dạng, nhưng hương vị đều thực sự là một lời khó nói hết.

Lúc này hai người xếp drap giường lại, Chu Côn Ngọc mềm mại tựa vào Tân Kiều, nhìn Tân Kiều lấy điện thoại ra đặt thức ăn ngoài.

“Muốn ăn gì?”

Đáp án của Chu Côn Ngọc rất rõ ràng: “Cơm nạm bò.”

Nàng vô cùng đói.

Cần loại thức ăn giàu dinh dưỡng, từng miếng thịt lớn thơm ngon, nước canh đậm đà, tưới lên từng hạt cơm trắng, thịt trộn lẫn với cơm từng ngụm nuốt vào bụng, trấn an dạ dày cồn cào của nàng.

Tân Kiều tìm một quán cơm nạm bò: “Có phải Mộc Mộc cũng chưa no hay không?”

Chu Côn Ngọc giảo hoạt nháy mắt: “Chị thấy em ấy giấu đồ ăn vặt ở cạnh bàn học, có lẽ chúng ta vừa ra khỏi cửa thì em ấy đã bắt đầu ăn rồi.”

Ăn nhiều đồ ăn vặt là không tốt, nhưng Chu Côn Ngọc là một bác sĩ quen chứng kiến sống chết cho nên rất phóng khoáng, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không ảnh hưởng đại cục, xem như bồi thường cho món ăn của nàng tối hôm nay.

Cơm nạm bò được giao đến, hai người ăn nhanh nuốt vội.

Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều: “Sao vậy?”

Hai người ngồi cạnh nhau trước bàn ăn, Chu Côn Ngọc hơi nghiêng người, ôm một cánh tay của Tân Kiều, rồi khẽ hôn lên khóe môi của cô.

Đầu lưỡi cong nhẹ, cuốn đi hạt cơm trắng dính trên khóe môi.

Nàng tựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên chiếc bụng đã ăn no đủ, mà ánh đèn trong phòng ăn lại luôn chiếu sáng khiến người ta trở nên đặc biệt xinh đẹp.

Chu Côn Ngọc cười nói: “Có đôi khi cảm thấy em rất lợi hại, có đôi khi lại cảm thấy em thật sự giống như trẻ con.”

Nàng hơi cúi người, khẽ nâng cằm Tân Kiều lắc qua lắc lại: “Gọi một tiếng tỷ tỷ cho chị nghe xem.”

Tân Kiều: “Hừ.”

Lúc này điện thoại di động của Tân Kiều có tin nhắn, cô lấy ra xem, im lặng không nói.

Chu Côn Ngọc: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tân Kiều tỏ ra không có việc gì mà cất điện thoại đi: “Chính là đội trưởng Trần nói, chú ấy đang tăng ca sắp xếp hồ sơ, hỏi em đã suy nghĩ việc chuyển công tác thế nào rồi, em nói vẫn chưa quyết định.”

Chu Côn Ngọc lặng lẽ chớp mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đề tài này tạm thời bị lướt qua.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!