Chương 77
Sáng sớm ngày đầu tiên, lúc Tân Mộc chuẩn bị đến trường đã căn dặn Tân Kiều: “Tuy rằng chị về sở cảnh sát rồi, nhưng chị cũng không thể tham gia huấn luyện, hình cảnh các chị không phải còn kiêm luôn những việc như tìm mèo bắt gà sao, cứ để đồng nghiệp của chị làm đi.”
Tân Kiều cười một tiếng: “Biết rồi.”
Chu Côn Ngọc và Tân Kiều cùng nhau chuẩn bị ra cửa: “Vậy, tan ca gặp lại?”
Tân Kiều: “Ừm.”
Ánh nắng sớm chiếu rọi vào đôi mắt trong suốt như nước, rồi lại khơi dậy khát vọng của người nào đó, nhưng nếu cứ thuận theo khát vọng, liệu có phải bản thân sẽ trở nên mềm yếu dính người hay không?
Tân Kiều lấy lại bình tĩnh, đeo túi xách rồi cùng Chu Côn Ngọc đi ra ngoài.
Sương mù còn chưa tan hết, con phố cũ chật hẹp mờ mịt tựa như một dòng sông.
Tân Kiều tựa như lữ khách không xác định được phương hướng, mỗi bước đều do dự.
Bước chân đưa cô về phía trước, nhưng đầu óc lại lưu luyến níu kéo cô.
Một bên muốn biểu hiện sự bình thản của bản thân khi yêu đương, một bên lại bị khao khát trong lòng thôi thúc.
Rất muốn hôn Chu Côn Ngọc một cái rồi mới đi làm a…
Tân Kiều, không ngờ cô một khi yêu đương lại dính người như vậy a.
Nhưng hiện tại đã sắp đến đầu phố rồi, hàng xóm qua lại bên cạnh trở nên nhiều hơn, Tân Kiều chỉ đành thôi.
Sau đó, cô hối hận cả ngày.
Bởi vì là ngày đầu tiên trở lại làm việc, sau khi tan ca Tân Kiều ở lại để nộp hồ sơ bệnh án, và làm những báo cáo cần thiết.
Đến lúc rời khỏi sở cảnh sát, trời đã chuyển tối, cô gửi một tin nhắn cho Chu Côn Ngọc: “Tan ca rồi sao? Em mới vừa tan ca.”
“Ừm, đã về nhà.”
Khóe môi của Tân Kiều khẽ cong.
Con đường về nhà không có gì khác biệt, ngói cũ màu than chì, dây điện chằng chịt ngang dọc trên đỉnh đầu in bóng lên vách tường cũ, người đi xe đạp trên đường ăn mặc kín kẽ, theo nhiệt độ giảm dần về cuối thu, những quán nhỏ ven đường bắt đầu bán hạt dẻ rang đường và kẹo đường.
Những điều này làm cho người ta cảm thấy thế giới lại thêm vài phân đáng yêu.
Tân Kiều vội vã bước vào con phố cũ.
Gấp cái gì đây, rõ ràng biết người kia sẽ không bao giờ rời đi nữa.
Nhưng vẫn muốn nhìn thấy chị ấy sớm hơn dù chỉ một giây.
Tân Kiều đạp lên bóng đêm, gần như biến thành chạy, xa xa nhìn thấy dưới ngọn đèn đường hình tròn, cạnh bức tường cũ của khu chung cư có một người đang đứng.
Chu Côn Ngọc mặc một chiếc áo sơmi trắng đoan trang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc đen dài xỏa trên vai.
Chạy tới gần thì có thể nhìn thấy nàng đang khoanh hai tay, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, ngay cả cột điện và đám cỏ vẫn chưa khô héo phía sau nàng đều trở thành phông nền cho nàng.
Tân Kiều chạy đến, mang theo một cơn gió, ánh trăng mờ nhạt, dường như dung nhập vào cơn gió này.
Chu Côn Ngọc cười nói cô: “Xem ra sức khỏe thực sự hồi phục rồi.”
Tân Kiều có chút thở dốc: “Không phải chị đã tan ca từ lâu rồi sao? Vì sao không lên nhà?”
“Chờ em.” Chu Côn Ngọc nói: “Muốn gặp em sớm hơn một chút.”
Trước khi Tân Kiều kịp mở miệng, Chu Côn Ngọc đã đưa hai bàn tay hơi lạnh của mình, áp vào hai bên má của cô.
Cảm giác mát lạnh ấy khiến Tân Kiều rùng mình theo bản năng, nhưng Chu Côn Ngọc không cho cô trốn tránh, tiếp đến là cảm giác ấm áp tương phản với sự lạnh lẽo kia.
Trước khi cô nói ra việc muốn hôn Chu Côn Ngọc, thì Chu Côn Ngọc đã dẫn cô vào một góc tối sau bức tường, chủ động hôn cô.
Trong bóng đêm mờ ảo như sương.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Các nàng trốn ở một góc nhỏ của thế giới, âm thầm hôn môi.
Cánh môi của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mút vào, thì ra hôn cũng có thể triền miên giống như một cái ôm.
Cho đến khi buông ra đôi mắt Chu Côn Ngọc ngậm đầy ý cười, đôi môi vẫn còn ánh nước tiến đến bên tai cô, khẽ chạm vào: “Chị biết em cũng nghĩ như vậy.”
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói.
Mùa thu là không nên có sấm rền, thứ đang ầm ầm rung động chỉ là nhịp tim của Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng khoác tay cô: “Đi, cùng nhau về nhà.”
Tân Kiều cũng không nói nhiều, mà chỉ yên lặng cùng nàng lên lầu.
Đêm thu không hiểu tại sao lại mê người giống như mùa xuân vậy.
Đèn cảm ứng của tòa chung cư này xưa nay là một cái hoạt động một cái không hoạt động, cô đắm mình trong khung cảnh lúc sáng lúc tối, cảm thấy hai gò má vừa được Chu Côn chạm vào đang nóng bừng.
Không biết áng mây đã trôi đi từ khi nào, ánh trăng bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, từ cửa sổ hành lang chiếu xuống mặt sàn, mang theo một chút vàng nhạt ấm áp, khiến xung quanh tựa như đắm chìm trong một vò rượu mơ.
Tân Kiều bỗng nhiên nhớ đến một đoạn văn Tân Mộc từng đọc — Khi chúng ta yêu người nào đó. Chúng ta sẽ nói, đêm nay ánh trăng rất đẹp.”
——
Hôm nay, Tân Kiều ở trong đội chuẩn bị hậu cần, buổi tối không trở về nhà.
Chu Côn Ngọc tan ca trở lại khu chung cư cũ, Tân Mộc hỏi nàng: “Buổi tối muốn ăn gì? Thịt kho tàu, thịt bò, hay là vịt hầm cải chua?”
Chu Côn Ngọc có chút kinh ngạc: “Em biết làm những món phức tạp như vậy sao?”
Tân Mộc mỉm cười thần bí, sau đó móc ra hai gói mì ăn liền, lắc lắc trên tay.
“…” Chu Côn Ngọc nói: “Em đang trong thời kỳ phát triển, ăn nhiều thực phẩm chiên dầu là không tốt.”
Tân Mộc: “Yên tâm, chúng ta nấu mì tươi, chỉ dùng gói gia vị trong gói mì ăn liền mà thôi, còn lại phần mì thì tặng cho ông chủ quầy ăn vặt, để ông ấy tặng cho người muốn ăn.”
Chu Côn Ngọc: “Để chị nấu đi.”
Tân Mộc thẳng thắn xua tay: “Đừng đừng.”
Chu Côn Ngọc nheo mắt lại: “Mộc Mộc.”
“Em hoài nghi chị căn bản không biết nấu ăn đúng không?”
“Không thể nào.” Tân Mộc dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng: “Còn không phải bởi vì hiếm khi chị em không ở nhà chiếm lấy phòng bếp sao? Cho nên em muốn thể hiện cho chị thấy rằng em không phải là cái gì cũng không biết, mì em vẫn có thể nấu được.”
Chu Côn Ngọc cười nói: “Vậy được rồi.”
“Chị chọn hương vị gì?”
“Bò kho.”
“Không thành vấn đề.”
Tân Mộc đi vào phòng bếp, tựa giơ tay khích lệ bản thân.
Em ấy đã tích góp quá nhiều kinh nghiệm thất bại từ chỗ Tân Kiều, ở chỗ Chu Côn Ngọc dù thế nào cũng nên thành công.
Xin lỗi chị gái, cái này gọi là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát.
Nhưng mà tưởng tượng luôn tốt đẹp, hiện thực lại thường rất tàn khốc.
Lúc Tân Mộc bưng hai tô mì bị nấu thành hồ nhão ra, Chu Côn Ngọc lâm vào trầm tư.
Tân Mộc: “Mì của nhà chúng ta chính là như vậy.”
Chu Côn Ngọc: “Được, chị tin.”
Nàng gặp một đũa mì, cố lấy dũng khí.
Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa, Tân Mộc buông đũa đi mở cửa: “Chị Khả Ngọc?”
Chu Khả Ngọc hắt cằm chỉ túi nguyên liệu nấu ăn trong tay: “Có phải hôm nay em phụ trách nấu ăn hay không? Chị sợ em không có cơm ăn, hay là đến nhà chị ăn đi? Chị dự định tự mình nấu cơm.”
“Không cần, em và chị Côn Ngọc đã nấu mì rồi.”
Chu Côn Ngọc lúc này đã đi đến phía sau Tân Mộc, ôm lấy vai em ấy, chào hỏi người ngoài cửa: “Chu tiểu thư.”
Chu Khả Ngọc: “Chu tiểu thư, cô đây là…”
Chu Côn Ngọc ôn hòa mỉm cười: “Hiện tại tôi sống ở đây.”
Tân Mộc: nha, hiểu rồi, chiến trường Tu La.
Chu Côn Ngọc hỏi: “Mới vừa tan ca?”
“Phải.” Chu Khả Ngọc lại nâng túi nguyên liệu trong tay lên: “Mua nguyên liệu chuẩn bị tự mình nấu ăn.”
“Mộc Mộc nấu mì…” Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Có chút phong cách nghệ thuật. Tôi cũng dự định tự mình nấu hai món, hay là cùng nhau nấu đi?”
Tân Mộc chấn động: Yêu tinh thích kích thích a! Còn ngại lửa chưa đủ lớn sao, còn tự mình mở rộng cục diện Tu La này?
Không ngờ Chu Khả Ngọc còn đồng ý: “Được. Ở đây hay là đến nhà tôi ở dưới lầu?”
Tốt tốt tốt, Tân Mộc nghĩ thầm, hai người các chị đều là vương giả.
Chu Côn Ngọc hỏi Tân Mộc: “Ở đây đi, thế nào?”
“Được nha.”
Chu Khả Ngọc thay dép vào nhà, rồi cùng Chu Côn Ngọc vào phòng bếp.
“Chu tiểu thư biết nấu ăn sao?”
Chu Côn Ngọc cong môi: “Hai chúng ta đều là Chu tiểu thư, xưng hô như vậy thật không được tự nhiên, hay là gọi bằng tên?”
“Được.”
Chu Côn Ngọc trả lời: “Tôi biết nấu ăn, từ nhỏ ông nội cũng không cảm thấy chúng tôi quá nuông chiều yếu ớt.”
Nàng lột vỏ hai quả cà chua, Chu Khả Ngọc lại thái ớt ngọt: “Cô và Tân Kiều…”
“Chúng tôi đang yêu đương.”
Chu Khả Ngọc mỉm cười: “Tôi cũng đoán như thế. Tôi nghĩ, cô hẳn là có thể nhìn ra được đúng không?”
Chu Côn Ngọc thông minh như vậy, nhất định có thể nhìn ra Chu Khả Ngọc từng một lần có suy nghĩ, Tân Kiều liệu có phải càng thích hợp yêu đương với nàng ấy hay không.
“Ừm.”
Chu Khả Ngọc nói một cách rất bình thản, bầu không khí trong phòng bếp trái lại thoáng chốc trở nên thoải mái hơn.
Nàng ấy cho ớt ngọt đã thái xong vào trong đĩa: “Tôi và Tân Kiều từng nói chuyện này, nhưng em ấy đã cự tuyệt không chút do dự.”
“Thật ra trước đây, bất kể là tôi từng có tâm tư đối với Tân Kiều hay không, tôi đều cảm thấy Tân Kiều không nên ở bên cô.”
Chu Côn Ngọc: “Tôi biết.”
Chu Khả Ngọc: “Cô và Trần tiên sinh đã từng đến công ty của tôi, Trần tiên sinh nói muốn đính hôn với cô, chuyện này bị tôi ghi âm lại trong đoạn ghi âm cuộc họp. Đoạn ghi âm đó, tôi cũng đã cho Tân Kiều nghe.” Nàng hỏi: “Cô sẽ trách tôi sao?”
Chu Côn Ngọc: “Sẽ không, khoảng thời gian đó là cách làm của tôi có vấn đề, hơn nữa cô là bạn của Tân Kiều dĩ nhiên sẽ đứng ở lập trường của em ấy mà lo lắng.”
“Nhưng tôi phải giải thích một chút, đó cũng không phải là bản ý của tôi, về sau tôi cũng đã nói rõ với Tân Kiều.”
Chu Khả Ngọc: “Ừm, tôi có thể đoán được. Nhưng…” Nàng ấy suy nghĩ một chút: “Tân Kiều rất thích cô, cho nên cô có thể tổn thương em ấy một cách rất dễ dàng, lần trước là đoạn ghi âm, sau này có thể là bất cứ thứ gì.”
“Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà, không sợ cô chê cười, trong đoạn cảm tình trước, tôi chính là người bị tổn thương sâu sắc. Cho nên lúc nhìn thấy Tân Kiềum nên nói như thế nào đây, là có chút… đồng cảm?”
Chu Côn Ngọc nghe nàng ấy nói như vậy thì khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc thoát ra mái tóc đuôi ngựa lỏng lẻo phía sau, rũ xuống trán: “Cô cũng biết bối cảnh gia đình tôi rồi, tôi muốn ở bên Tân Kiều quả thật rất khó khăn, cô đoán xem cuối cùng là việc gì đã khiến tôi hạ quyết tâm?”
“Không biết.”
“Thật ra là một việc rất nhỏ nhặt, lúc em ấy ra ngoài tập huấn gặp một chút chuyện, lúc nằm viện tôi cũng đang tham gia chữa bệnh từ thiện tại bệnh viện địa phương, đã lâu chưa ngủ, em ấy bảo tôi ngủ mười phút, đến giờ thì đánh thức tôi dậy.”
“Tôi rất lo lắng đến giờ em ấy sẽ không gọi tôi dây, tôi sợ em ấy có lòng tốt, muốn tôi nghủ nhiều một chút. Nhưng mười phút sau, em ấy đã thực sự đánh thức tôi.”
Chu Khả Ngọc: “Em ấy không đau lòng cô sao?”
Chu Côn Ngọc: “Em ấy tôn trọng tôi, không xem tôi như một kẻ yêu cần được che chở, em ấy tin tưởng tôi có năng lực gánh chịu tất cả những thứ bản thân cần gánh chịu.”
“Thật ra trong chuyện tình cảm của chúng tôi cũng tương tự, tôi cũng không cảm thấy tôi là kẻ bề trên.”
Chu Côn Ngọc cười nói: “Tôi cũng sẽ khóc vì em ấy, cũng sẽ hao tổn tinh thần vì em ấy, cũng sẽ trắng đêm khó ngủ vì những vấn đề khó khăn em ấy mang đến. Nhưng với tôi mà nói, bởi vì đây là tình cảm do bản thân tôi lựa chọn, bất kể mặt tốt hay mặt xấu của nó, tôi đều tin tưởng bản thân có năng lực để gánh vác.”
“Đối với Tân Kiều cũng tương tự, nếu em ấy lựa chọn ở bên tôi, tôi tin tưởng em ấy cũng có năng lực gánh vác tất cả những gì tôi mang đến. Tôi không thể cam đoan tương lai cùng với em ấy sẽ thuận buồm xuôi gió, bởi vì chênh lệch giữa chúng tôi quả thật rất lớn, điều duy nhất tôi có thể cam đoan chính là vẫn sẽ tin tưởng em ấy, sau đó cố gắng để hòa hợp với em ấy.”
Chu Khả Ngọc đang đánh trứng, động tác hơi dừng lại một chút.
Sau đó nàng ấy cong khóe môi, tiếp tục đánh trứng: “Hy vọng có một ngày tôi cũng đủ may mắn.”
Có thể gặp được một mối tình như vậy.
Không phải bởi vì thích hợp, mà chỉ vì yêu thích.
Tân Mộc làm bài tập, chợt nghe Chu Khả Ngọc gọi: “Ăn cơm.”
Em ấy buông bút, thấy hai người kia mỗi người bưng một món ăn đặt lên bàn.
Chu Khả Ngọc: “Hôm nay tương đối trễ, nên cũng chỉ làm hai món chính, còn lại là canh cà chua trứng, được không?”
Tân Mộc: “Được, được.”
Lực chú ý của em ấy đều đặt vào việc quan sát Chu Côn Ngọc.
Vì sao cảm thấy đôi mắt của nàng hơi ửng đỏ, dường như đã khóc, còn đang hít mũi.
Không thể nào? Cục diện Tu La trong tưởng tượng của Tân Mộc, cũng là Chu Côn Ngọc toàn thắng mới đúng a.
Ba người ngồi vây quanh bàn ăn.
Chu Côn Ngọc vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng dụi mắt, nhìn có vẻ rất ấm ức.
Tân Mộc nghĩ thầm: Không thể nào.
Chu Khả Ngọc đã nói gì với chị ấy?
Hiện tại Tân Mộc rất hối hận vì một lần muốn tác hợp Chu Khả Ngọc và Tân Kiều, có phải em ấy chính là đầu sỏ gây chuyện hay không?
Tân Mộc buông đũa, thở dài: “Chị Khả Ngọc.”
“Chị Côn Ngọc hiện tại đã là bạn gái của chị em rồi, hơn nữa em cũng đã tán thành, vì vậy ở nhà em, chị không thể bắt nạt chị ấy.”
Chu Khả Ngọc sửng sốt.
Chu Côn Ngọc mỉm cười gọi một tiếng: “Mộc Mộc.”
“Không ai bắt nạt chị, là hành tay chị em mua quá cay, lúc chị cắt hành lại vô ý dụi mắt.”
Tân Mộc: “…”
Chu Khả Ngọc trừng em ấy một cái: “Em xem chị là người nào?”
“Xin lỗi xin lỗi.” Tân Mộc vỗ ngực: “Em còn nghĩ là hai người thật sự cãi nhau, em biết mà, chị em cũng không có sức hấp dẫn lớn như vậy, làm em sợ muốn chết.”
Ăn cơm tối xong, Chu Khả Ngọc về nhà.
Tân Mộc hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, buổi tối chị sắp xếp thế nào?”
“Chị còn một số công việc cần xử lý.” Chu Côn Ngọc hỏi: “Còn em.”
“Em tiếp tục làm bài tập.”
Tân Mộc chia cho nàng một nửa bàn học.
Dưới ánh đèn bàn, Tân Mộc mệt mỏi tạm thời dừng bút, lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng một cái.
Chu Côn Ngọc nhìn vào máy tính bảng, trong tay cầm sách y học, lông mi dài đến mức tạo ra một cái bóng mờ, vừa trầm tĩnh vừa yên tĩnh.
Tân Mộc nói thầm trong lòng: Thật không biết vì sao lại nhìn trúng chị gái của em ấy.
Chu Côn Ngọc phát hiện ánh mắt của em ấy, ngẩng đầu hòa nhã mỉm cười: “Làm sao vậy?”
“Thị lực của chị có tốt không?”
“Hả?” Chu Côn Ngọc: “Vẫn tốt.”
Tân Mộc bĩu môi.
Chu Côn Ngọc: “Sao vậy, em bị cận thị rồi?”
Tân Mộc xoa mắt: “Em cũng không rõ lắm, có thể là có một chút.”
“Đừng xoa, trên tay có vi khuẩn.” Chu Côn Ngọc hỏi: “Sao không nói với chị em?”
“Từ nhỏ chị ấy đã nhắc nhở em chú ý đôi mắt, em nói với chị ấy, chị ấy còn không mắng em một trận sao? Hơn nữa cho dù thật sự cận thị, có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.”
“Không được, mặc kệ không quan tâm sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.” Chu Côn Ngọc nói: “Ngày mai chị tan ca sẽ dẫn em đến cửa hàng mắt kính.”
Nàng nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, chúng ta tắm rồi ngủ đi, ngày mai em còn phải đến trường.”
Tân Mộc ngáp một cái: “Chị đi tắm trước, em làm xong hai bài còn lại.”
Chu Côn Ngọc đứng lên: “Được rồi.”
“A.” Tân Mộc gọi nàng lại: “Chị biết sử dụng như thế nào không?”
“Bên phải là nước nóng, máy nước nóng này không tốt lắm, chị phải vặn sang phải nhiều một chút, nếu như nước đột nhiên chuyển lạnh thì cứ gọi em.”
Chu Côn Ngọc cười cong khóe mắt: “Được rồi.”
Tân Mộc có chút xấu hổ cúi đầu.
Chỉ chốc lát sau, Chu Côn Ngọc vừa lau tóc vừa bước ra: “Mộc Mộc, em đi tắm đi.”
Tân Mộc vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa phun máu mũi.
Quả thật Chu Côn Ngọc mặc quần áo ngủ dài tay, nhưng chất liệu tơ lụa rất mỏng, mặc trên người nàng càng khiến đường nét cơ thể như ẩn như hiện.
Nhất là ngực, vì sao lại cảm thấy còn gì gì đó hơn so với lúc đi nghỉ dưỡng ở suối nước nóng.
Chị gái cô… chị gái cô… thật sự không phải là người!
Tân Mộc vừa âm thầm khiển trách Tân Kiều, vừa căm giận đi vào phòng tắm.
Tắm xong, em ấy liếc mắt nhìn vào trong phòng Tân Kiều, đèn đã tắt, có lẽ Chu Côn Ngọc đã đi ngủ.
Em ấy trở lại phòng ngủ của mình, tắt đèn rồi bò lên trên giường.
Bỗng nhiên chạm vào một cái ôm mềm mại, em ấy sợ hãi lăn sang một bên, một câu ‘quỷ a’ còn chưa kịp thốt ra miệng.
Giọng nói của Chu Côn Ngọc vang lên trong bóng tối: “Là chị.”
Tân Mộc kiềm chế trái tim đang đập như sấm: “Chị chị chị! Cả nhà em đều là người trung liệt! Chị mê hoặc chị của em còn chưa đủ! Chị còn muốn…”
Đến mê hoặc em!
Yêu tinh!
Chu Côn Ngọc cười nói: “Em không muốn ngủ cùng chị sao? Lúc chị bằng tuổi em, chị rất thích nói chuyện phiếm với a tỷ trước khi đi ngủ.”
Trạch viện Chu gia quá rộng lớn, ông nội cũng quá nghiêm khắc, nàng chỉ có thể phòng ngủ một mình trong phòng, chỉ có Đại Mân Huyên thỉnh thoảng ngủ lại, sẽ đến phòng nàng tìm nàng trò chuyện, sau đó trở về phòng mình, đó xem như sự an ủi duy nhất.
Thật là kỳ quái.
Rõ ràng đã từng không muốn xa rời Đại Mân Huyên như vậy, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, hai người mỗi lúc một xa, tựa như đã là chuyện thật lâu thật lâu trước đây.
Mọi thứ đều thay đổi.
Trong bóng tối, Tân Mộc nhích người về phía nàng.
Nàng kéo chăn đắp cho Tân Mộc.
“Chị Côn Ngọc.”
“Huh?”
“Sau khi chị biết chuyện của ông nội chị thì không muốn về nhà nữa sao?”
“Phải, chị không có cách nào chấp nhận.”
“Vậy chị sẽ khổ sở sao?”
“Nếu em không nói cho người khác biết, chị sẽ nói cho em nghe.”
“Em dĩ nhiên sẽ không nói.”
“Thật ra, sẽ có một chút.”
“Ồ.” Tân Mộc nhỏ giọng nói: “Vậy hiện tại chị ở chỗ này, cũng giống như nhà của chị.”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Cảm ơn em hôm nay đã bảo vệ chị.”
“Cái gì?”
“Lúc em cho rằng Khả Ngọc bắt nạt chị.”
Khuôn mặt Tân Mộc có hơi nóng lên.
Nhưng chờ một chút, em ấy đột nhiên phản ứng kịp — đêm nay Chu Côn Ngọc còn bảo em ấy đừng dùng tay xoa mắt, một bác sĩ chú ý vệ sinh như vậy, sao lại dùng tay cắt hành để xoa mắt?
Không phải là cố ý làm cho em ấy đau lòng đó chứ? Bởi vì lúc Chu Côn Ngọc và chị gái muốn chính thức hẹn hò, em ấy là người lo lắng và đắn đo nhất trong nhà?
Thật là yêu tinh a! Gia đình các cô đều bị yêu tinh mê hoặc rồi!
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng gọi Tân Mộc: “Mộc Mộc.”
“Chị biết em lo lắng điều gì.”
Tân Mộc dừng một chút: “Ừm, chị của em là một người rất kiên cường, chị bắt nạt chị ấy, chị ấy cho dù khổ sở cũng không sẽ kêu một tiếng.”
Em ấy hỏi Chu Côn Ngọc: “Nếu chị đã lựa chọn ở bên cạnh chị ấy, vậy lần này, chị có thể cam đoan vĩnh viễn ở bên cạnh chị ấy không?”
Chu Côn Ngọc: “Chị không thể cam đoan.”
Tân Mộc cắn chặt khóe môi.
Giọng nói của Chu Côn Ngọc rất dịu dàng: “Cuộc sống có rất nhiều việc ngoài ý muốn, dù cho là người lợi hại đến mức nào cũng không thể hoàn toàn nắm giữ cuộc sống của bản thân.”
Là một bác sĩ ngoại khoa quen chứng kiến sinh lão bệnh tử, nàng tràn đầy thể nghiệm đối với điều này.
“Chị có thể cam đoan chính là chị sẽ lấy ‘vĩnh viễn’ làm mục tiêu khi ở bên em ấy, sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất để không buông tay em ấy.”
Trong bóng tối, hô hấp tựa như những chú đom đóm biết ẩn thân.
Tân Mộc nhỏ giọng nói: “Được rồi.”
Như vậy là đủ rồi.
Em ấy xoay người, cuộn mình nép vào lòng Chu Côn Ngọc, tay của Chu Côn Ngọc đặt trên lưng em ấy, vỗ nhẹ từng cái một: “Mệt mỏi?”
“Chị Côn Ngọc.” Giọng nói của Tân Mộc trở nên trầm thấp hơn: “Lúc nhỏ chị và mẹ chị từng ngủ cùng nhau như thế này sao?”
“Không có.” Chu Côn Ngọc trả lời: “Gia đình chị dạy dỗ rất nghiêm khắc, mẹ chị thậm chí sẽ không ôm chị, lại càng không ngủ cùng con mình như thế này.”
“A.” Tân Mộc có chút bất ngờ, lại nép sát vào lòng Chu Côn Ngọc: “Em cũng không có.”
“Lúc ba qua đời em mới năm tuổi, hai năm trước đó mẹ em đã bỏ đi cùng một kẻ có tiền. Từ sau khi em sinh ra, thật ra bà ấy chưa từng thực sự ôm em.”
“Ừm.” Chu Côn Ngọc cũng không nói thêm gì, mà chỉ tiếp tục vỗ lưng Tân Mộc.
Trong đầu hai người nghĩ cùng một việc — lúc mẹ và con gái ngủ cùng nhau, chính là thế này.
Điều này đối với cả hai người đều là thể nghiệm bị khuyết thiếu trong nhân sinh của mình, rồi lại tìm về một cách thần kỳ bởi vì sự nối kết của Tân Kiều.
Nhân sinh chính là như vậy, người ta sẽ vĩnh viễn không biết thứ bản thân còn thiếu, sẽ được đồn bù lại dưới hình thức nào.
Tân Mộc dần dần chìm vào giấc ngủ, em ấy lẩm bẩm nói: “Chị Côn Ngọc, sau này chị sẽ không còn đơn độc nữa.”
Giọng nói của Chu Côn Ngọc thả nhẹ vô hạn: “Ừm, em cũng vậy.”
Chúng ta đều như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Chu Côn Ngọc nhận được điện thoại của Tân Kiều: “Ngủ ngon không?”
Chu Côn Ngọc cười nói: “Cũng không tệ lắm, sao em lại có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại?”
“Bọn họ sắp đến thay ca rồi, em còn chưa thể tham gia huấn luyện, nên trộm gọi điện thoại cho chị.”
Điện thoại rơi vào yên lặng.
Hai người đều nở nụ cười.
Tựa như lúc ban đầu, lúc gặp mặt các nàng sẽ thân mật dựa sát vào nhau, nhưng trong điện thoại lại không biết nên nói gì mới phải.
Tân Kiều có chút xấu hổ: “Vậy em cúp máy đây.”
“Chờ một chút.” Chu Côn Ngọc nhắc nhở: “Có phải em đã quên nói gì với chị rồi không?”
“Nói gì?”
“Chúc ngủ ngon là muốn ngủ cùng chị, chào buổi sáng là muốn cùng thức giấc cùng chị. Đội trưởng Tân, em không thể lần nào cũng chúc ngủ ngon đúng không?”
Tân Kiều che miệng cười khẽ: “Vậy, buổi sáng tốt lành.”
Chu Côn Ngọc ‘ừ’ một tiếng, âm điệu kéo dài.
Đợi hai giây, nàng hỏi Tân Kiều: “Hết rồi?”
“Còn gì nữa?”
“Ví dụ như, em đang chúc ai buổi sáng tốt lành?”
“A, cái này…” Tân Kiều đưa tay vuốt mái tóc đuôi ngựa của mình.
Xa xa là các đồng nghiệp đang vào làm, đây là sân huấn luyện cô rất quen thuộc, đường chạy sơn trắng, xà kép đã ma sát đến trơn bóng, một gốc cây cây lựu cạnh sân huấn luyện, đến tháng năm tháng sáu sẽ nở hoa.
Cô không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian thanh xuân ở nơi này, chảy vô số mồ hôi, cũng âm thầm mắng huấn luyện nghiêm khắc, nhưng đôi mắt lại được gột rửa càng thêm trong suốt.
Khi đó cô có từng nghĩ, cho dù là một người lạnh nhạt, cô độc, bị cuộc sống mài mòn đến không dám nghĩ đến điều gì khác như cô, cũng sẽ có một ngày ôm một mối tình rất thuần túy, cũng rất kiên định sao?
Có thể vì cô đủ ngốc, cũng không để lại đường lui cho bản thân, cho nên ông trời đã ban thưởng cho cô.
Cô đón ánh nắng sớm, khắc phục một chút xấu hổ sinh ra trong nội tâm bởi hoàn cảnh quen thuộc.
Giống như chất dịch của hoa lựu nhiễm đầy đầu ngón tay, truyền vào trong điện thoại, lại thông qua điện thoại truyền sang đầu bên kia, trong giọng nói của Tân Kiều tràn ngập ý cười: “Buổi sáng tốt lành, bạn gái.”
Một tay cô giơ lên giữa không trung, ánh nắng sớm tựa như suối nước được cô phủng lên.
Đến bây giờ, cô rốt cục có thể không cần trốn tránh, có thể đón ánh sáng mặt trời, xưng hô Chu Côn Ngọc như vậy.
Mà trong giọng nói của Chu Côn Ngọc cũng ít đi rất nhiều gánh nặng, bộ lông vũ xám xịt rơi xuống, trên đầu chỉ còn lại bầu trời xanh lam.
Chu Côn Ngọc vừa phóng khoáng vừa tự nhiên đáp lại cô: “Nhớ em, bạn gái.”