Chương 72

 

Chu Côn Ngọc ngồi một mình trong chốc lát, Tân Mộc thực sự không nhịn được mà lặng lẽ quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Chu Côn Ngọc ngồi đoan đoan chính chính, rất nghiêm túc chờ đợi, thậm chí cũng không chơi điện thoại, đôi mắt nhìn phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tân Mộc càng xem càng cảm thấy, vì sao dáng vẻ của nàng lại cô đơn như vậy?

Sao nét mặt của nàng lại có vẻ cô đơn như vậy?

Đã vào thu rồi, ăn mặc mỏng manh như vậy liệu nàng có lạnh không?

Vào đêm rồi, không ai quan tâm đến nàng, nàng sẽ đau lòng sao?

A a a a Tân Mộc, cô đang suy nghĩ cái gì vậy! Tân Mộc buông bút vò loạn mái tóc của mình, tự cảnh báo bản thân: Kiềm chế! Kiềm chế đi!

Năm phút sau, Tân Mộc không kiềm chế được, cầm sách tiếng Anh bước đến: “Chị có thể dò bài cho em không?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Được.”

Nàng nhìn bìa sách của Tân Mộc: “Sao lại rách rồi?”

“Mỗi ngày đều lật xem.”

“Đưa chị.” Chu Côn Ngọc lại hỏi: “Có băng keo không?”

Đèn phòng khách nhà Tân Mộc có màu vàng ấm, tạo cảm giác rất nhu hòa, ôm lấy đường nét của Chu Côn Ngọc, Tân Mộc đứng ở một bên nhìn nàng cúi đầu chăm chú dán bìa sách lại.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc ngẩng mặt lên, đường cong nơi khóe môi cũng rất dịu dàng: “Được rồi.”

Tân Mộc cúi đầu ngồi xuống bên cạnh nàng, ngón tay vuốt ve bìa sách được dán lại, cô mở sách ra, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm vào một đề bài trong sách, chữ “U” nhỏ nhỏ biến thành chiếc miệng cười, nếu cô đã tìm Chu Côn Ngọc thì cũng nên mỉm cười với Chu Côn Ngọc mới phải, nhưng trên thực tế cô có chút muốn khóc.

Ánh đèn ấm áp bao phủ trang sách, tận cùng của vị ngọt lại nếm ra chua chát , xen vào trong đôi mắt của con người.

Chu Côn Ngọc thật dịu dàng.

Đối với Tân Mộc mà nói, Tân Kiều dĩ nhiên là quan tâm đến cô, nhưng Tân Kiều đã bị cuộc sống mài mòn, cách thức quan tâm đã trở nên thô ráp và trực tiếp. Sự dịu dàng Chu Côn Ngọc mang đến cho Tân Mộc lại là một cái ôm ấm áp trong ngày giỗ của ba và bìa quyển sách cũ đã rách được dán lại không mấy hoàn chỉnh.

Tân Mộc trực giác, Chu Côn Ngọc là người tốt.

Một người tốt dịu dàng.

Nhưng vì sao người như vậy lại làm chị cô khổ sở như thế?

Cô nhìn Chu Côn Ngọc, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó.

Chu Côn Ngọc ân cần hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô muốn hỏi ‘vì sao chị và chị của em lại chia tay”, nhưng cô không thể hỏi ra miệng, chuyện giữa Chu Côn Ngọc và Tân Kiều cũng không phải là chuyện cô có khả năng can thiệp.

Cô chỉ nói: “Chị dò giúp em đoạn văn này đi, chỗ nào sai thì chị nói cho em biết.”

Trước khi  đưa sách giáo khoa tiếng Anh cho Chu Côn Ngọc cô nhanh chóng đọc lại một lần nữa: “Em xem lại một lần nữa.”

Lúc Chu Khả Ngọc ra ngoài, nhìn thấy Chu Côn Ngọc và Tân Mộc đang ở phòng khách dò bài.

Chu Côn Ngọc mang theo ý cười nhợt nhạt, có lúc Tân Mộc bị vấp, nàng sẽ dùng khẩu hình gợi ý một âm tiết, Tân Mộc sẽ ngầm hiểu mà đọc tiếp.

Tân Mộc thấy Chu Khả Ngọc đi ra: “Chị Khả Ngọc, chị của em thế nào rồi?”

“Cảm giác tinh thần cũng không tệ lắm, yên tâm đi.”

“Cảm ơn chị đã đến thăm chị ấy, hơn nữa còn nấu cháo.”

“Mọi người đều là hàng xóm, là việc nên làm.” Chu Khả Ngọc nói: “Vậy chị về trước, có việc gì cần giúp đỡ thì cứ gọi chị.”

“Em tiễn chị về.”

Lúc Tân Mộc quay trở lại, thấy Chu Côn Ngọc vẫn còn đang ngồi trên sô pha.

Cô liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đang khép hờ- của Tân Kiều: “Chị không vào thăm chị em sao?”

Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười: “Chị cùng em dò xong đoạn này đã.”

Trong phòng Tân Kiều đợi một chút cũng không thấy Chu Côn Ngọc vào, trái lại nghe thấy tiếng đọc bài trầm thấp truyền đến từ phòng khách.

Người này đang làm gì?

Cô muốn nhìn xem thế nào, nhưng trên giường khiến cô không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Cô nên xuống giường đi ra ngoài sao?

Ngón tay siết chặt một góc chăn, do dự chốc lát, rồi dường như hờn dỗi mà hất một cái.

Đi ra ngoài để làm gì!

Lời là do chính cô nói, bảo Chu Côn Ngọc sau khi quay về Bội Thành thì đừng tìm cô nữa. Quyết định là của cô, tuyệt đối sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ với Chu Côn Ngọc nữa.

Mặc kệ Chu Côn Ngọc làm thế nào, chính cô phải duy trì lý trí, tuyệt đối không được trúng kế của yêu tinh.

Tân Kiều suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại di động, chơi một trò chơi đã lỗi thời. Cô không phải con người của công nghệ, cho nên luôn khong theo kịp tiết tấu của trò chơi.

Thật ra sự kiên trì của cô đã bị công việc cuộc sống tiêu hao hết, không thích hợp để chơi trò này.

Sau khi ‘chết’ vài lần, giọng đọc bài biến mất, cánh cửa bị nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

Chu Côn Ngọc thấy cô không trả lời thì tự động đẩy cửa ra, khuôn mặt trắng nõn được chiếu sáng bởi ánh trăng len qua từ ô cửa sổ.

Tân Kiều nỗ lực không nhìn nàng.

Chu Côn Ngọc chậm rãi bước đến bên cạnh cô, đặt giỏ trái cây trong tay lên tủ đầu giường, hai tay chắp sau lưng, nhìn một hồi: “Chọn cuộn len kia.”

Tân Kiều cảm thấy kỳ quái, rõ ràng sau khi như vậy nói như vậy cô đã lập tức nhìn thấy hướng đi, nhưng chính bản thân cô trước đó vì sao không thấy được?

“Chọn bộ lông dê.”

“Chọn cái xẻng.”

Tân Kiều buông điện thoại — trò chơi này là không có cách nào chơi nữa!

Cô cố ý lạnh mặt hỏi: “Chu Côn Ngọc, cuối cùng là chị muốn làm gì?”

Ngữ điệu của Chu Côn Ngọc mang theo một chút vô tội: “Muốn giúp em chí ít cũng qua ải một lần.”

“Em không nói chuyện này.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Tân Kiều mắng thầm trong lòng: mẹ nó, lại bị trêu chọc rồi.

Chu Côn Ngọc đến cạnh chiếc ghế, ngồi xuống, trên ghế vẫn còn nhiệt độ của Chu Khả Ngọc để lại, điều này khiến nàng khẽ mím môi.

Nàng liếc nhìn tủ đầu giường, chén cháo trước đó Chu Khả Ngọc bưng trên tay đã được ăn hết.

Nàng lên tiếng hỏi: “Cô ấy đút em ăn?”

Tân Kiều yên lặng không nói lời nào.

Chu Côn Ngọc lại hỏi: “Em vừa trở về, cô ấy đã đến nhà nấu cháo cho em?”

“Hai người, rất thân a.”

Tân Kiều đánh bạo dỗi lại một câu: “Chuyện này có liên quan gì đến chị sao?”

“Có.”

Chu Côn Ngọc không ngồi trên ghế nữa mà trực tiếp ngồi vào mép giường của cô, ánh mắt dịu dàng không chút tránh né: “Chị ghen.”

Tim của Tân Kiều đập lỡ nhịp.

Cô lấy lại bình tĩnh, ngoài miệng hời hợt nói: “Không đáng.”

Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ ở Kính Sơn bảo em sau khi về nhà thì nằm trên giường sao?”

“Ừm, nhưng em cảm thấy, thật ra không cần thiết.”

“Cơ thể có chỗ nào không khỏe hay không?”

Tân Kiều vừa muốn lắc đầu đã bị Chu Côn Ngọc đưa tay giữ cằm: “Trên người có vết thương, đừng lắc đầu, nói.”

Xúc cảm mềm mại khiến Tân Kiều bị kiềm hãm.

Sau đó mới phất tay nàng ra, ngoài miệng trả lời: “Không có.”

Chu Côn Ngọc gật đầu, đứng dậy cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.

Nàng đột nhiên cảm thấy việc ‘sống đúng với bản thân’ do đồng nghiệp thuộc khoa tâm lý luôn nói với nàng, mà nàng chưa từng làm được, thì ngay tại thời khắc này, nàng đã hoàn thành khi ở bên cạnh Tân Kiều.

Ở bên cạnh Tân Kiều nàng cảm thấy thản nhiên, cảm thấy an bình.

Hai người yên lặng không nói lời nào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếc lên người Chu Côn Ngọc, rồi lại rơi xuống mặt đất, khiến phòng ngủ chật chội biến thành một vùng biển ánh bạc rộng lớn.

Chiếc giường trở thành con thuyền chở hai người, theo sự biến thiên của gió vào bóng cây, nhẹ nhàng nhấp nhô giữa biển khơi.

Tân Kiều cảm thấy tim đập rất nhanh, không phải bởi vì vết thương trên người, mà chỉ bởi vì Chu Côn Ngọc trước mắt.

Thậm chí cô không nhìn khuôn mặt của Chu Côn Ngọc mà chỉ chăm chú nhìn nhìn vào bàn tay cầm dao gọt trái cây của nàng.

Chu Côn Ngọc cắt một miếng táo đưa cho Tân Kiều.

“Em không thích ăn táo.” Khoảng thời gian Tân Mộc nằm viện cô đã ăn đến tổn thương.

“Không thích ăn táo, thích ăn cháo, đúng không?”

Tân Kiều: “…”

Cô vô thức đưa tay nhận lấy.

Chu Côn Ngọc né tránh, đưa miếng táo đến trước mặt cô: “Há miệng ra.”

Tân Kiều liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không trả vừa rồi chị nói em không cần người đút sao?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Cho nên vừa rồi em không cho người khác đút? Nghe lời như vậy sao?”

Tân Kiều bĩu môi.

“Vậy hiện tại chị nói, đêm đã khuya, em mệt mỏi rồi, cho nên cần người đút.” Chu Côn Ngọc thả nhẹ giọng nói: “Chị là bác sĩ.”

Vốn dĩ chỉ là bốn chữ rất bình thường, được nàng hòa với ánh trăng nói một cách kiều diễm vô tận.

Tân Kiều chăm chú nhìn miếng táo dần bị oxy hóa: “Chu Côn Ngọc, thật đấy, chị có thể đừng trêu chọc em nữa được không?”

Cô rốt cục chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt của Chu Côn Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ quật cường: “Em chịu thua chị rồi, được chưa?”

“Chị đến trêu chọc em, em không buông bỏ được chị, nhưng nếu còn tiếp tục dây dưa không rõ ràng thì em thực sự không thích bản thân mình như vậy, cũng không thích chị như vậy.”

Chu Côn Ngọc buông tay xuống.

Lúc này đến phiền nàng không nhìn Tân Kiều, mà chỉ chăm chú nhìn quả táo trong tay mình.

Trái tim khẽ run lên.

Nàng phát hiện tất cả khổ sở của bản thân cũng không đến từ chính câu ‘không thích chị như vậy’ của Tân Kiều, mà chính từ câu ’em chịu thua chị rồi’.

Từ lúc nàng và Tân Kiều mới quen biết, điều hấp dẫn nàng chính là linh hồn quật cường của Tân Kiều, bất kể mặt ngoài nhìn lãnh đạm hoặc bất cần như thế nào, cô vẫn luôn mang theo khí khái và cao ngạo, dường như sẽ không cúi đầu đối với bất cứ ai, bất cứ việc gì.

Nàng không ngừng tiếp cận, không ngừng dụ dỗ, trong quá khứ mục đích của nàng chính là muốn nhìn thấy Tân Kiều chịu thua trước nàng.

Nhưng hiện tại, khi Tân Kiều thực sự nói ra câu đó với nàng — ’em chịu thua chị rồi’.

Ánh trăng hóa thành một lưỡi dao sắc bén, khiến tâm thất của nàng co thắt lại.

Nàng đã nhìn thấy Tân Kiều ở Kính Sơn, bất kể khuôn mặt bị bùn đất che phủ như thế nào, đôi mắt vẫn luôn lóng lánh. Đó mới là Tân Kiều mà nàng quen biết, vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn tỏa sáng, vĩnh viễn sẽ không chôn vùi trong bóng tối, dù cho không có ánh mặt trời hay ánh trắng, Tân Kiều vẫn tự mình phát ra ánh sáng.

Đến hiện tại, Chu Côn Ngọc sâu sắc nhận thức đến được rằng nàng tuyệt nhiên không muốn Tân Kiều thay đổi, tuyệt nhiên không muốn Tân Kiều chịu thua.

Nàng muốn thay đổi, là chính bản thân nàng.

Nàng đứng lên, đặt quả táo sang một bên: “Khi nào em muốn ăn thì hãy ăn.”

“Được rồi còn có thứ này.” Nàng mở túi xách của mình ra, lấy hai miếng lót giày may thủ công, thêu hồng mai  và chim bói cá phong cách cổ điển: “Đây là một bà cụ ở Kính Sơn tự tay làm, nhóm bác sĩ mỗi người một đôi, em cũng có, bày ấy nhờ chị chuyển giao cho em, nên chị mang đến đây.”

“Hôm nay chị đi trước, em không thích hợp quá mệt mỏi. Tối thứ năm chị sẽ đến tìm em, có chuyện muốn nói với em.”

Lúc đi ra cửa, nàng xoay người lại nói: “Tân Kiều, không nên chịu thua trước bất cứ người nào.”

“Kể cả là chị cũng không được.”

Một tuần kế tiếp, Chu Côn Ngọc đến công ty của Chu Tể Ngôn rất nhiều lần.

Tân Kiều bên này vết thương đã lành, trong đội phê chuẩn cho cô ở nhà tĩnh dưỡng, tạm thời không cần về đội báo danh.

Thứ tư lúc Tân Mộc tan học thì nhìn thấy Tân Kiều đang tưới hoa trên sân thượng.

Tân Mộc lập tức tiến lên giành lấy bình nước: “Chị làm gì vậy?”

Tân Kiều nâng tay lên: “Nhìn cho rõ, đây là tay phải, không bị thương.”

“Không bị thương cũng không được.” Tân Mộc trừng cô: “Rút giây động rừng, chị có hiểu không? Không phải đã bảo chị nghỉ ngơi rồi sao?”

“Quá nhàn rỗi.” Tân Kiều nói: “Nếu không thì chị đi ra ngoài tản bộ vậy.”

Tân Mộc: “Không được!”

Tân Kiều có chút đau đầu: “Chị đã rãnh rỗi vài ngày rồi, tưới hoa và tản bộ, chính em chọn đi.”

Tân Mộc suy nghĩ một chút, đành thỏa hiệp: “Vậy chị đi tản bộ đi.”

Tân Kiều rốt cục thay quần áo, chậm rãi đi trên con phố cũ.

Cho dù động tác còn không thuận tiện, nhưng trên thực tế thân thể của cô đã không có gì đáng ngại. Ở nhà mấy ngày nay, phần lớn là để Tân Mộc yên tâm, cho nên cửa cũng không bước ra nửa bước.

Hiện tại nhàn tản đi dạo, nhìn cảnh sắc trên con phố cũ vẫn giống hệt như trước đây, chỉ là cảnh sắc của mùa thu càng rõ nét hơn mà thôi.

Từ nhỏ cô đã lớn lên trên con phố này, quen thuộc mỗi một khối gạch, mỗi một kẽ nứt ẩn giấu trên những cánh cửa gỗ được sơn lại, mỗi một ngọn cỏ mọc ra từ mái hiên.

Tất cả của nơi này đều quen thuộc với cô.

Cột điện biết rõ cô lúc nhỏ đã té ngã thế nào, chậu hoa cũ nứt biết cô ngồi xổm đến tê chân vì muốn bắt một con dế mèm, khe nứt trên tường chứng kiến sự trầm mặc ít nói của cô, thu nạp mỗi một tàn thuốc mà cô trốn vào góc tường để hút.

Mà lúc này chiều tà như máu, cô bước đi trên con phố cũ tựa như bị thời gian vứt bỏ, cái gì cũng chưa từng thay đổi, trong lòng lại rõ ràng ý thức được một điều, chính cô đã thay đổi.

Trước kia cô làm sao lại đi tưới hoa?

Sự thay đổi Chu Côn Ngọc mang đến tựa như mưa xuân, từng chút thấm vào linh hồn, khiến cô trở nên mềm mại, thả lỏng.

Cô chăm chú nhìn ánh mặt trời đã không còn chói mắt, thầm nghĩ: thứ năm, Chu Côn Ngọc muốn tới tìm cô để nói chuyện gì?

Dù sao ngữ điệu của Chu Côn Ngọc cũng trịnh trọng trước nay chưa từng có.

Lẽ nào Chu Côn Ngọc đến tìm cô để làm lành?

Nhưng Chu Côn Ngọc có thể giải quyết được nhiều chuyện rối loạn của Chu gia sao?

Tân Kiều thậm chí không dám nghĩ như vậy.

Lần trước cô đã đau thấu tâm can, cô cho rằng Chu Côn Ngọc vẫn là Chu Côn Ngọc của trước kia.

Một người Chu gia đạt tiêu chuẩn.

Thứ năm, Trầm Vận Chi gọi điện thoại tới: “Đêm nay trở về ăn cơm sao?”

Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh: “Vâng, sẽ về.”

Trầm Vận Chi: “Vậy mẹ sẽ căn dặn bảo mẫu làm nhiều món một chút.”

Sau khi tan ca, nàng lái xe quay về trạch viện Chu gia.

Đi vào nhà, người ra đón nàng quả nhiên là Trần Tổ Minh, anh ta cười nói: “Trở về rồi?”

Bên dưới nụ cười dịu dàng của Chu Côn Ngọc là sự bình tĩnh như đã đoán được từ trước.

Dĩ nhiên là Trần Tổ Minh muốn đến, nếu không vì sao Trầm Vận Chi lại cố ý gọi điện thoại bảo nàng về nhà ăn cơm?

Trầm Vận Chi cười nói: “Hai người các con đã lâu không gặp rồi đúng không? Biết các con đều bận rộn nên mẹ mới tự chủ trương, để Tổ Minh đến nhà ăn một bữa cơm.”

Trên bàn ăn, Chu Thừa Hiên nói với Trần Tổ Minh: “Chờ A Ngọc làm xong những công việc gần đây thì sẽ hẹn ba mẹ cháu, hai nhà chúng ta cùng ngồi xuống chính thức bàn việc đính hôn của các cháu.”

Trần Tổ Minh biết nghe lời phải, mỉm cười nâng chén: “Vâng, ông nội.”

Chu Thừa Hiên rất hăng hái, bưng ly rượu trắng chạm ly với anh ta.

Đại Mân Huyên liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Bằng sự hiểu biết đối với Chu Côn Ngọc, Đại Mân Huyên cảm thấy Chu Côn Ngọc khó chịu trong lòng, tuy rằng sẽ không biểu hiện ra ngoài nhưng tôi ấy có thể nhìn ra được.

Lúc này, Chu Côn Ngọc lại chỉ gắp một miếng mướp hầm thịt, tao nhã ăn từng miếng nhỏ, vô cùng bình tĩnh.

Đại Mân Huyên thầm nghĩ: Chu Côn Ngọc dự định thỏa hiệp rồi sao? Giống như nàng ấy luôn mong đợi.

Sau khi ăn xong, Chu Thừa Hiên vốn định lôi kéo Trần Tổ Minh đánh cờ, nhưng Trần Tổ Minh lại nhận được điện thoại hẹn anh ta đến một buổi tiệc.

Chu Thừa Hiên bày tỏ thông cảm: “Đi làm việc đi, người trẻ có sự nghiệp của mình là việc tốt, bất kể Chu gia hay là Trần gia, nói đến cùng, sau này đều phải trông cậy vào người trẻ như các cháu.”

Chu Thừa Hiên thông cảm ở chỗ, ông ta đã đem sự thịnh vượng của Trần gia trở thành một phần bản đồ mở rộng của Chu gia.

Bởi vì quan hệ của Chu Côn Ngọc và Trần Tổ Minh.

Bảo mẫu bưng trái cây lên, Trầm Vận Chi ghim một miếng Kiwi cười nói: “Nhìn biểu hiện của Tổ Minh trên bàn ăn, có vẻ rất thích A Ngọc nhà chúng ta.”

Chu Côn Ngọc nghĩ, biểu hiện của Trần Tổ Minh dĩ nhiên là lịch thiệp và khéo léo.

Nhưng cảm giác yêu thích thực sự sẽ không hỏi được mất, xung động bất chấp cái giá phải trả.

Phía sau lý trí, thường có rất nhiều suy nghĩ và tính toán.

Nàng nghĩ như vậy, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Tân Kiều, vô cùng rõ ràng.

“Ông nội.”

Chu Thừa Hiên nhìn về phía nàng.

“Cháu không dự định đính hôn với Trần Tổ Minh.”

Mọi người thoáng chốc nhìn về phía nàng, Chu Tể Nghiêu đang cắn một miếng dưa vàng cũng đột nhiên thốt lên: “Em đang nói gì vậy? Vì sao không muốn đính hôn?”

Chu Tể Nghiêu mặc dù sống ở Chu gia nhiều năm, nhưng căn cơ của anh ta vẫn không nằm ở đây.

Ngoại trừ anh ta, bất kể là Chu Thừa Hiên, Trầm Vận Chi hay là Đại Mân Huyên mọi người đều đã nghe ra — Chu Côn Ngọc nói không phải là ‘không muốn’ mà chính là ‘không dự định’.

Nàng không phải đang miêu tả cảm nhận của bản thân, mà chỉ đang thông báo quyết định của chính mình.

Chu Thừa Hiên trầm ngâm một chút.

Đây không phải hình thức giao tiếp ông ấy quen dùng, người của Chu gia cũng không kiêu căng, trên thực tế bọn họ kiên nhẫn hơn dự đoán của mọi người rất nhiều, bởi vì tất cả ý chí cá nhân đều phải khuất phục trước lợi ích của gia tộc.

Mỗi người đều hiểu rõ điều này, cho nên bất kể là con cháu, dù cho trong quá trình trưởng thành sẽ có lúc phản nghịch, sẽ có lúc bất mãn, nhưng rồi tất cả sự phản kháng cũng đều sẽ lắng xuống.

Ông ấy chưa từng nghĩ đến cháu gái luôn ngoan ngoãn sẽ trực tiếp phản kháng ông ta như thế.

Quả thực giống như một cuộc khởi nghĩa.

“Vì sao?” Ông ấy hỏi.

Ông ấy sử dụng sách lược của trước kia, lúc con cháu có bất cứ hành vi nào khiến ông ấy bất mãn, ông ấy cũng sẽ không dùng ngôn từ sắc bén mà chỉ bình tĩnh hỏi một câu ‘vì sao’, nhưng trong giọng nói mơ hồ lộ ra sự bất mãn.

Thông thường chỉ như vậy cũng đủ để người khác biết khó mà lui.

Bởi vì phía sau câu hỏi này, là uy nghiêm của gia chủ, đủ để cho người ta liên tưởng đến hậu quả khi làm trái ý ông ấy, đó là tài nguyên bị cắt đứt, hủy hết tiền đồ.

Bất kể là đối với Chu Tấn Bằng, hay là Chu Tể Nghiêu có phần bất hảo, chiêu này của ông ấy cho đến bây giờ vẫn luôn hữu dụng.

Không ngờ lúc này Chu Côn Ngọc vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi: “Bởi vì anh ta không phải người cháu thích, còn nữa…”

“A Ngọc!” Đại Mân Huyên đột nhiên lên tiếng.

“Em theo chị ra đây, chị nói chuyện với em trước.”

Đại Mân Huyên hiếm khi cứng rắn, trực tiếp kéo Chu Côn Ngọc đi, đồng thời cũng cho Trầm Vận Chi đang ngồi trên sô pha một ánh mắt.

Chu Côn Ngọc bị Đại Mân Huyên kéo đi, mơ hồ nghe Trầm Vận Chi nói ở phía sau: “Ba, có lẽ gần đây A Ngọc gặp áp lực công việc quá lớn dẫn đến buồn bực, để A Huyên khuyên nhủ nó, A Huyên rất hiểu chuyện…”

Đại Mân Huyên một mạch kéo Chu Côn Ngọc về phòng, sau đó khóa cửa lại: “Chị muốn nói gì?”

“Em sẽ không muốn nói với ông nội là em có người mình thích đấy chứ?”

Chu Côn Ngọc: “Phải, em chính là muốn nói chuyện này, đồng thời, em còn muốn nói về chuyện năm xưa của ông.”

“Có phải em điên rồi không?” Đại Mân Huyên đè thấp giọng nói: “Lẽ nào em thực sự đã quên phản bội gia tộc đến cùng sẽ gặp kết cục gì?”

Nét mặt của Chu Côn Ngọc bình tĩnh: “Em không quên.”

Đại Mân Huyên cảm thấy dáng vẻ này của nàng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Sau đó tôi ấy chợt phát hiện, xa lạ là bởi vì tuy rằng Chu Côn Ngọc vẫn mang vẻ ngoài ôn nhã đoan chính, nhưng nàng ấy có thể nhìn ra được, bên dưới mặt hồ tĩnh lặng vẫn luôn ẩn giấu sóng ngầm.

Chu Côn Ngọc vẫn cô độc, áp lực, không vui vẻ, bởi vì nàng một mực phân cao thấp với chính bản thân.

Mà Đại Mân Huyên cảm thấy quen thuộc là bởi vì dáng vẻ của Chu Côn Ngọc hiện tại, đã bắt đầu xuất hiện từ lúc dùng cơm.

Từ lúc nàng ăn miếng mướp xào thịt, Đại Mân Huyên đã phát hiện đó là một loại bình tĩnh thực sự.

Thì ra là bởi vì trong lòng Chu Côn Ngọc đã có quyết định.

Đại Mân Huyên nắm lấy cổ tay của Chu Côn Ngọc, lúc này đây tứ chi tiếp xúc không hề liên quan đến cảm tình, mà chỉ đơn thuần là bởi vì tôi ấy nóng nảy: “Vậy em còn muốn làm như vậy?”

Chu Côn Ngọc: “Phải.”

“Em thực sự điên rồi.” Đại Mân Huyên rất hiếm khi nói nặng lời như thế: “Bởi vì chuyên viên gỡ bom kia?”

Chu Côn Ngọc nhìn tôi ấy: “A tỷ, em sửa đúng chị hai việc.”

“Thứ nhất, đừng luôn miệng gọi ‘chuyên viên gỡ bom kia’, tên của em ấy là Tân Kiều, lúc nói đến em ấy ngữ điệu không nên lộ ra bất cứ sự xem thường nào.”

“Thứ hai, nếu như quyết định của em hôm nay thật là vì Tân Kiều, em cũng sẽ không thích bản thân mình, em nghĩ Tân Kiều cũng sẽ không thích em, em là vì bản thân, nếu như em thực sự che giấu lỗi lầm năm xưa của ông nội, em không thể vượt qua được cửa ải trong lòng.”

Đại Mân Huyên trầm mặc một lúc lâu.

Chu Côn Ngọc thả nhẹ giọng nói, thở dài: “A tỷ, em vẫn cho rằng…”

Không biết vì sao, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘a tỷ’, bỗng nhiên khiến Đại Mân Huyên rất khổ sở.

Nàng ấy biết Chu Côn Ngọc muốn nói gì.

Tựa như các nàng cùng sinh ra trong trạch viện u ám này, tựa như Chu Côn Ngọc nhìn thấy nàng ấy học y sau đó nói bản thân cũng sẽ không thua kém nàng ấy. Tựa như trước đây nàng ấy vào Từ Mục, lúc Chu Côn Ngọc đến dự lễ đã nhàn nhạt mỉm cười.

Chu Côn Ngọc muốn nói chính là: “Em luôn cho rằng, chị sẽ đứng về phía lương tâm.”

“Đứng về phía chính nghĩa.”

“Đứng… về phía em.”

Trái tim Đại Mân Huyên hung hăng co quắp lại.

Nàng ấy làm sao lại không biết những điều này. Nhưng nàng ấy cũng biết rõ, đối nghịch với gia tộc sẽ rơi vào kết cục gì.

Từ nhỏ, nàng ấy đã trưởng thành hơn Chu Côn Ngọc, cũng là người lý trí hơn, tôi ấy phải làm a tỷ của Chu Côn Ngọc, làm người mỉm cười kéo Chu Côn Ngọc dậy khi Chu Côn Ngọc nằm trên giường nói một câu làm bác sĩ thật khó khăn, nàng học không nổi nữa.

Cho nên lúc này nàng ấy nói: “Ông nội đã cứu rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều.”

Chu Côn Ngọc: “Cho nên có thể che giấu việc năm đó ông ấy coi thường sinh mệnh sao?”

“A tỷ, ba mạng người, quan trọng không phải ở số ba, không phải con số này là nhiều hay ít, mà là hai chữ phía sau… là mạng người.”

Lúc nói lời này Chu Côn Ngọc vẫn bình tĩnh như cũ, dù cho Đại Mân Huyên lần nữa nhắc nhở nàng sẽ khó có thể gánh nổi hậu quả, hiện tại cũng đã không thể dao động được nàng.

Trước mắt nàng là đường núi lầy lội của Kính Sơn, là đường hầm sụp đổ trong mưa to giàn giụa.

Cứu lại một sinh mệnh gian nan cỡ nào, vì sao lại nhẹ nhàng bỏ qua một sai lầm làm mất đi một sinh mệnh như vậy?

“A Ngọc.” Đại Mân Huyên hít sâu một hơi: “Trước hết em đừng xung động, ngày mai chúng ta xin nghỉ, em theo chị đến một nơi.”

Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Không cần thiết.”

“Cầu xin em.”

Bả vai Chu Côn Ngọc rũ xuống.

“A Ngọc, chúng ta cùng nhau lớn lên, chị chưa từng yêu cầu em bất cứ điều gì, chỉ lần này thôi, xem như chị xin em, nếu như sau khi trở về em vẫn không thay đổi quyết định thì chị tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngăn cản em nữa.”

Chu Côn Ngọc chậm rãi thở dài một hơi.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Đại Mân Huyên hỏi Chu Côn Ngọc: “Đêm nay có lẽ em cũng không muốn ngủ ở đây đúng không? Em không cần ra phòng khách chào hỏi, chị sẽ nói giúp em một tiếng, em ra sân chờ chị.”

Chu Côn Ngọc trực tiếp đi ra ngoài, Đại Mân Huyên quay về phòng khách, nhìn thấy chỉ còn lại một mình Trầm Vận Chi.

“Ông nội đâu?”

“Ngoài mặt không nói gì, nhưng con cũng biết A Ngọc như vậy, ông ấy làm sao có thể hài lòng? Về phòng nghỉ ngơi rồi.”

“Dì nói ông không cần để ở trong lòng, A Ngọc mới vừa đi chữa bệnh từ thiện trở về, công việc lại bận rộn, áp lực tinh thần quá lớn, cuối tuần con muốn dẫn em ấy đến phía nam một chuyến.”

Nàng nhìn Trầm Vận Chi: “Dì, dì và ông nội, sẽ không phản đối chứ?”

Trầm Vận Chi yên lặng một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Con dẫn nó đi đi.”

“Bất kể như thế nào, hãy cố gắng khuyên nhủ nó.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!