Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 68

Chương 68

 

Thứ năm, Chu Côn Ngọc quay về trạch viện Chu gia.

“A Ngọc, mau đến đây.” Trầm Vận Chi dẫn nàng đến cạnh bàn ăn: “Con xem bánh sinh nhật năm nay, có thích không?”

Khiếu thẩm mỹ của Trầm Vận Chi rất tốt, bánh kem bơ hạt dẻ màu vàng nhạt, hoa kem tinh xảo nhưng không phô trương.

Ngoại trừ việc Chu Côn Ngọc không thích ăn hạt dẻ thì quả thực tất cả đều hoàn mỹ.

Nàng mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”

Chỉ chốc lát sau, Chu Thừa Hiên xuống lầu: “A Ngọc trở về? Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn ông nội.”

“Người đã đông đủ rồi.” Trầm Vận Chi gọi Chu Tể Nghiêu: “Thắp nến đi: ”

Chu Tể Nghiêu lấy bật lửa ra đốt nến: “A Ngọc, ước nguyện đi, để anh đoán xem em sẽ ước điều gì?”

“Còn cần phải đoán sao?” Chu Thừa Hiên nói: “Đương nhiên là cầu cho mối quan hệ với Tổ Minh tiến triển thuận lợi.”

Nụ cười của Chu Côn Ngọc không thay đổi, chắp tay cầu nguyện, ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ đốt ngón tay.

Ngọn nến tắt, đèn bật sáng.

Chu Thừa Hiên: “A Ngọc, vẫn câu nói cũ, là là gốc rễ, chúng ta đều là những chiếc lá. Hậu bối của Chu gia từ Tể Ngôn cho đến cháu, mỗi người đều ưu tú như thế, ông cảm thấy rất kiêu ngạo.”

Trầm Vận Chi cười nói: “Con cũng đừng làm cho ông nội con thất vọng.”

Chu Côn Ngọc rũ mi, nhìn ngọn nến trên chiếc bánh, tâm nến chỉ còn lại tro tàn.

Sau khi ăn trái cây xong, Chu Côn Ngọc xoa nhẹ lên bụng của mình, cũng không biết có phải do công việc bận rộn, ăn uống không đúng giờ giấc hay không mà mỗi lần ăn những loại thực phẩm giàu chất béo, phối hợp với trái cây ngọt, nàng sẽ luôn cảm thấy dạ dày khó chịu.

Nàng không đợi mọi người đi nghỉ ngơi thì đã đứng lên: “Con đi ra ngoài một chuyến.”

Chu Thừa Hiên vì biểu hiện ‘nghe lời’ của nàng đêm nay mà thái độ coi như khoan dung: “Có phải hẹn bạn bè mừng sinh nhật hay không? Đi đi.”

Đại Mân Huyên cũng đứng lên: “Chị đi cùng với em.”

Trầm Vận Chi: “A Huyên, con gấp cái gì? Bạn bè của của con cũng không quen thuộc.”

Đại Mân Huyên: “Con có chút mệt mỏi.”

Trầm Vận Chi nhìn bóng lưng của nàng ấy và Chu Côn Ngọc, cuối cùng cũng không nói gì.

Đại Mân Huyên theo Chu Côn Ngọc ra ngoài sân: “Em trốn tránh chị?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười không chút kẽ hở: “Nào có chuyện đó.”

Đại Mân Huyên: “Lên xe với chị, chị có quà sinh nhật tặng em.”

“Chị trực tiếp đưa cho em không phải được rồi sao?”

Đại Mân Huyên kiên trì: “Em lên xem đi.”

Chu Côn Ngọc mở cửa ghế phụ, ngồi lên xe.

Đại Mân Huyên ngồi bên cạnh nàng rồi bật nhạc lên.

Trong xe không bật đèn, rừng trúc thấp thoáng vắng vẻ vắng vẻ, mùi hương trên người Đại Mân Huyên xen lẫn trong tiếng nhạc, trở thành đường hầm thời gian, dẫn người ta trở về nơi sâu nhất trong hồi ức.

Đại Mân Huyên đã tặng Chu Côn Ngọc một chiếc đĩa CD, là ca khúc chủ đề của một bộ phim điện ảnh, có tên là 《Tình Nhân Của Nghệ Sĩ Dương Cầm 》.

Lúc Đại Mân Huyên lên đại học, trong số bạn bè có một người rất thích xem phim điện ảnh, cuối tuần thỉnh thoảng sẽ mang theo máy chiếu, tìm một phòng học còn trống, tập hợp vài người bạn tốt cùng nhau xem phim được chiếu từ những cuộn phim, chứa đầy cảm giác niên đại, ánh sáng phản xạ khiến căn phòng chìm trong màu hổ phách.

Chu Côn Ngọc thích xem, cho nên Đại Mân Huyên thường dẫn nàng đến.

Dãy bàn cuối phòng học, Đại Mân Huyên đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh nàng. Có lẽ là đêm đó khung cảnh rất đẹp, ánh trăng sáng rọi ngoài cửa sổ, không hiểu sao Chu Côn Ngọc lại cảm thấy giai điệu của bản dương cầm này sẽ lưu lại trong lòng nàng rất nhiều rất nhiều năm.

Về sau nàng đi qua rất nhiều nơi, đi dạo qua rất nhiều cửa hàng băng đĩa văn nghệ hoặc phi văn nghẹ, nhưng chưa từng mua được đĩa CD nguyên bản của bộ phim điện ảnh kia.

Mà lúc này, giai điệu trong trí nhớ phiêu đãng trong xe của Đại Mân Huyên.

Sườn mặt của Đại Mân Huyên cũng giống như năm ấy ở trong phòng học, trên cằm là những sợi lông tơ nhợt nhạt, giống như thảm riêu xanh hấp dẫn người ta đưa tay lên sờ.

Chu Côn Ngọc nhớ rõ ngày hôm đó, trong lòng nàng gần như sinh ra một loại khát vọng rất không chân thực.

Mà hiện tại, sau mười năm các nàng xuôi theo dòng chảy của thời gian, Đại Mân Huyên ngồi bên cạnh nàng hỏi: “A Ngọc, em có muốn hôn chị không?”

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn phía trước, một thân cây không mấy trơn nhẵn, vỏ cây sần sùi phảng phất như hoạ tiết đôi mắt.

Nàng nói một cách rõ ràng: “Không muốn.”

Đại Mân Huyên nhìn nàng: “Nếu như cô ấy biết hôm nay là sinh nhật em, thì sẽ tặng em món quà gì?”

Chu Côn Ngọc: “A tỷ, xin hãy gọi tên của em ấy, em ấy tên là Tân Kiều.”

“Tân tiểu thư nhất định ngay cả việc em thích xem phim điện ảnh cũng không biết, đúng không? Hai người sẽ có tiếng nói chung sao?”

Chu Côn Ngọc mắt nhìn phía trước: “A tỷ, chị làm sao biết chúng em không có tiếng nói chung?”

“Nếu như chị cảm thấy em và chị mới có tiếng nói chung…” Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Em cũng muốn nói với chị, nếu được lựa chọn, chị đồng ý sinh ra ở Đại gia, còn em đồng ý sinh ra ở Chu gia sao?”

Cổ nhân nói, vô tình nhất chính là gia tộc đế vương. Hai nhà Chu, Đại dĩ nhiên không đến mức đó, nhưng lòng người luôn tham lam, sở hữu càng nhiều thì ham muốn càng nhiều, điểm mấu chốt từng bước hạ thấp, đến cùng thì đâu mới là giới hạn?

Nàng nói: “A tỷ, quà sinh nhật em sẽ không nhận, chị có từng nghĩ đến chưa, có lẽ em căn bản không cần món quà này?”

Nàng mở cửa xuống xe, sau đó lên xe của mình, suy nghĩ một chút, rồi lái xe đến con phố cũ trước nhà Tân Kiều.

Đèn đường của con phố cũ này không biết đã sửa chữa từ lúc nào, lộ ra một chút ánh sáng ấm áp cuối mùa thu.

Trên mặt đất bắt đầu có lác đác vài chiếc lá rơi, nhẹ nhàng giẫm lên, thứ vỡ vụn chính là mùa hè vừa mới đi qua.

Chu Côn Ngọc chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng, nàng đứng ở chỗ này, ngón tay lạnh lẽo.

Loại chuyện như đi vào tìm Tân Kiều, nàng không thể làm được, nàng chỉ muốn đến đây đứng một hồi.

Bởi vì nàng không biết còn có thể đi chỗ nào.

Đứng ở chỗ này, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều, lực chú ý chuyển đến những phiến gạch dưới chân.

Gót chân giẫm lên khối gạch, mỗi một bước đi đều không giẫm lên lằn ghép giữ các khối gạch, đây chính là quy tắc của trò chơi.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ, nhân sinh của nàng có phải cũng giống như vậy hay không.

Từ cột đèn ở đầu này đi đến cột đèn ở đầu kia, rồi lại quay trở về.

Nàng hỏi bản thân: Chu Côn Ngọc, rốt cục cô đang làm gì vậy?

Bỗng nhiên trong bóng đêm truyền đến từng đợt tiếng cười.

Chu Côn Ngọc nhấc mắt nhìn lên, nhìn thấy ba người ở xa xa.

“Cuối cùng cũng sắp đến nhà rồi, mệt chết đi được.”

“Có thể không mệt sao? Chị thấy em hôm nay rất hưng phấn.”

“Ai bảo chị Khả Ngọc may mắn rút được vé đi công viên trò chơi chứ? Đêm nay chúng ta còn nhìn thấy pháo hoa nữa!”

Trên đầu Chu Khả Ngọc và Tân Mộc đều đeo băng đô tai gấu, Tân Kiều không đeo, nhưng xa xa có thể nhìn thấy cô chấp hai tay sau lưng, trên tay thấp thoáng một đôi tai gấu.

Băng đô được nàng cầm trong tay.

Tiếng cười nhẹ nhàng của ba người, hình thành sự tương phản mãnh liệt với sự tịch liêu của đêm thu.

Chu Côn Ngọc đứng dưới ánh đèn tịch mịch ngâm thành rượu, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi ngẩn người.

Ngẩn người hai giây, nàng mới nhớ đến việc phải vội vã đi về phía góc tường.

Hai tay chắp ở sau lưng, đầu khẽ tựa vào tường, nơi này ánh đèn đường không chiếu đến, rơi vào một loại bóng tối dày đặc.

Tiếng cười của ba người kia không hề gián đoạn, thậm chí không ngừng nghỉ một giây.

“Em thích nhất là màn biểu diễn khủng long, sống động như thật vậy! Em cũng bị dọa giật mình.”

“Ha ha chị cũng vậy.”

“Chị, chị thì sao?”

“Có chút ấu trĩ.”

“Hừ! Rõ ràng lúc đó chị cũng lui lại nửa bước, biểu cảm của chị lúc đó quá buồn cười, chị Khả Ngọc có chụp lại được không?”

“Chị còn chưa xem kỹ những tấm ảnh chụp ngày hôm nay, chờ chị về nhà sẽ sắp xếp lại…”

Ngón tay của Chu Côn Ngọc vuốt nhẹ lên bức tường, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thô ráp.

Mặc dù nội dung trò chuyện và tiết tấu chưa từng thay đổi, nhưng nàng biết, Tân Kiều đã nhìn thấy nàng.

Mũi chân ma sát xuống nền gạch, ngón tay siết chặt, nàng nghĩ: Tân Kiều sẽ tiến đến chỗ nàng sao?

Nhưng mà rất nhanh, tiếng bước chân chuyển về hướng đầu phố, càng lúc càng xa.

Xung quanh trở về yên tĩnh.

Chu Côn Ngọc nhất thời chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân.

Tân Kiều làm một việc tương tự như nàng — nhìn  thấy nàng, lại giả vờ như không thấy.

Lần này các nàng xa nhau đã bao lâu? Một tháng rồi.

Thoạt nhìn, cuộc sống của hai người đều đã trở lại quỹ đạo vốn có.

Nàng đi làm, mua sắm, đi quán bar, cùng người nhà hưởng thụ những bữa ăn khuya xa hoa đắt tiền.

Tân Kiều huấn luyện, đi làm, ở bên cạnh Tân Mộc, cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.

Bạn bè bạn bè sao?

Cũng có thể hiện tại là bạn bè, về sau còn có thể chỉ là bạn bè sao?

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn mũi giày của mình.

Đã dính bẩn từ lúc nào?

Giày da trắng tinh quá sang quý, không thích hợp xuất hiện trên con phố cũ này, cũng giống như việc nàng trốn sau góc tường u ám này.

Một chỗ khác, lầu bốn tòa nhà chung cư cũ.

“Vậy chị về trước.”

“Chị Khả Ngọc, hôm nay cảm ơn chị.”

“Mộc Mộc đừng khách sáo, chị cũng rất vui.”

“Chị, sao chị không giúp em cảm ơn chị Khả Ngọc?”

“Chơi vui vẻ là em, vì sao muốn chị cảm ơn.” Nói như vậy nói như vậy, rồi lại hỏi Chu Khả Ngọc: “Hôm nào mời ăn cơm, được chứ?”

Chu Khả Ngọc cười nói: “Được, nhưng đừng đi ra ngoài ăn, đến nhà các em ăn đi, thế nào?”

“Không thành vấn đề, chị em có mấy món sở trường, chị Khả Ngọc còn chưa từng thử đâu.”

Tân Kiều vẫn chưa nói cái gì thì đã bị Tân Mộc kéo lên lầu: “Chúng ta trở về ngủ, ngủ ngon!”

Sau khi vào nhà đóng cửa lại, Tân Kiều nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Có phần nhiệt tình thái quá, giọng nói cũng lộ ra vẻ hăng hái bất thường.

Rõ ràng chơi đến mệt mỏi, vừa rồi trên đường ngồi xe trở về thậm chí còn ngủ gật.

Tân Mộc cúi đầu nói: “Chị phải sống vui vẻ, tự tại.”

Tay của Tân Kiều còn đút trong túi, khẽ nhéo lấy lòng bàn tay: “Em cũng thấy chị ấy rồi?”

“Ừ.”

Tân Mộc tức giận hỏi: “Chị ấy còn đến đây làm gì?”

Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy, hôm đó cô ra khỏi nhà vệ sinh phiền MC Donald’s, Tân Mộc đã nhận ra rằng cô đã khóc.

Lúc này cô mỉm cười xoa đầu Tân Mộc: “Lập tức đi tắm rồi đi ngủ sớm một chút.”

“Được.”

Tân Mộc quả thật mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, cho nên cũng không thể nghe thấy động tĩnh khi Tân Kiều nhẹ nhàng mở cánh cửa bảo vệ gỉ sét để xuống lầu.

“Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc giật mình, đứng thẳng người dậy.

Tân Kiều đứng cách nàng vài bước, hai tay cắm ở trong túi áo khoác, không không đến gần hơn nữa.

Cho nên hai người tuy rằng đứng không xa nhưng vẫn bị ánh sáng của đèn đường ngăn cách thành hai thế giới.

Tân Kiều đứng dưới ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt, Chu Côn Ngọc đứng trong bóng tối dày đặc.

Nàng hé môi, không biết nên nói gì.

Lúc này lại nghe Tân Kiều nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Chu Côn Ngọc chua xót trong lòng.

Đã bao nhiêu ngày trôi qua, từ mùa hè hừng hực cho đến điểm xuất phát của mùa thu, thời gian ầm ầm xoay chuyển tựa như vết bánh xe không chút lưu tình nghiền áp qua mỗi người. Thời tiết hiện nay đã không còn thích hợp để mặc chiếc váy màu xanh lục, nhưng người đã hạ quyết tâm quên nàng vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của nàng.

“… Cảm ơn.”

Tân Kiều: “Nhưng em có thể hỏi chị một vấn đề không?”

“Chị có cảm thấy mỗi lần chị không giải quyết được vấn đề của bản thân thì lại cứ thế đến tìm em, thật ra đối với em là rất tàn nhẫn?”

“Chị có biết hay không, thật ra chỉ cần chị xuất hiện, chính là tàn nhẫn đối với em?”

Lúc nói lời này Tân Kiều đang cười, khóe môi nỗ lực vui vẻ cong lên giống như trước đây, nhưng Chu Côn Ngọc nhìn cô, cảm thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô sáng long lanh dưới ánh đèn đường, thoạt nhìn lại ưu thương đến thế.

Chờ một chút, Tân Kiều muốn sao?

Tân Kiều vừa kiêu ngạo vừa quật cường, trong rất nhiều ngày mà nàng không biết đã trốn trong một góc mà nàng không biết, rơi lệ vì nàng sao?

Tân Kiều mỉm cười lắc đầu: “Chị sẽ không cảm thấy, chị cũng sẽ không biết bản thân tàn nhẫn cỡ nào.”

“Chị dám gặp em, nhưng em không dám gặp chị.”

“Nói đến cùng, giữa hai người chúng ta, vẫn là em yêu chị nhiều hơn chị yêu em.”

Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều, hàng mi dài dưới ánh đèn trở nên lả lướt, đôi mắt đen như mực nhuộm thành màu hổ phách, giống như một chú chó nhỏ nhìn vừa ấm áp vừa đáng thương.

Nàng muốn xoa đầu Tân Kiều, nhưng, bây giờ nàng còn có tư cách làm như vậy sao?

Nàng chỉ có thể hít sâu một hơi, đi về phía trước, bước đến trước mặt Tân Kiều, hơi ngẩng mặt lên: “Xin lỗi, sau này chị sẽ không đến đây nữa.”

Ánh mắt của Tân Kiều chạm vào đáy mắt nàng.

Phản ứng đầu tiên là muốn hỏi: “Chị làm sao vậy?”

Đôi mắt của Chu Côn Ngọc giống như bồ câu, chia làm rất nhiều tầng, mặt ngoài thanh nhã, trung gian dịu dàng, dưới cùng là bi thương không thể xua tan.

Nhưng cô hé môi, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

Hai người đã không có khả năng ở bên nhau nữa rồi.

Hỏi thêm câu này thì có thể làm gì?

Chu Côn Ngọc đương nhiên là có sự kiêu ngạo của mình, nàng xoay người bước đi.

Cô nhìn theo bóng lưng của Chu Côn Ngọc.

Bỗng nhiên cô nghĩ, nếu như hiện tại Chu Côn Ngọc quay đầu lại, nếu như Chu Côn Ngọc  cũng khóc vì cô một lần giống như cô khóc vì chị ấy, liệu cô còn có thể ngăn cản được bản thân sao?

Nhưng Chu Côn Ngọc sẽ không quay đầu lại, Chu Côn Ngọc cũng sẽ không khóc.

Chu Côn Ngọc vẫn là Chu Côn Ngọc.

Cô gọi một tiếng: “Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn cô, cái bóng dưới chân bị kéo dài lại càng trở nên đơn bạc.

“Chị không cần phải xin lỗi em, không có gì phải xin lỗi.” Cô nói: “Chẳng qua là chị yêu em không đủ nhiều mà thôi.”

Chu Côn Ngọc vốn dự định chủ nhật sẽ đi công viên trò chơi một chuyến, về sau lại cảm thấy hành vi này rất ngốc.

Nàng hoàn vé, mở ứng dụng Taobao, mua một chiếc băng đô tai gấu mà ngày hôm trước ba người Tân Kiều đã đeo.

Hai ngày nay nàng bề bộn nhiều việc, thứ hai còn phải mở một hội nghị liên ngành thảo luận về một ca bệnh phức tạp. Hầu hết thời gian rãnh nàng sẽ ở trong căn hộ của mình, hương vị cuộc sống của Tân Kiều để lại đã tan đi từ lâu, nhân viên dọn vệ sinh cũng không đến mỗi ngày, có lúc nàng không kịp gọi thức ăn ngoài thì sẽ gặm chút bánh quy lót dạ.

Đối với một số người công tác bận rộn chính là phúc, bởi vì vùi đầu vào công việc có thể tạm thời không cần nghĩ đến việc gì khác.

Chủ nhật nàng đã quên ăn trưa, mãi cho đến buổi chiều bốn giờ, cơn đau truyền đến từ dạ dày, nàng mới chợt nhớ hôm nay nàng chưa ăn gì.

Nàng đi về phía tủ chứa đồ ăn vặt, nhưng đôi mắt vẫn lưu luyến trên màn hình máy tính, sờ soạng lấy một túi bánh quy, cũng không biết là là hương vị gì mà chỉ máy móc nhét vào trong miệng.

Có người gõ cửa.

Chu Côn Ngọc bọc chiếc áo choàng ngủ đi ra mở cửa, mái tóc dài đen nhánh buộc ở sau đầu. Điểm tốt nhất của việc sống một mình chính là trong miệng đang ngậm bánh quy cũng không sợ bị người khác xoi mói.

Nàng nhìn qua mắt mèo, thấy là người quản lý khu chung cư.

Khu chung cư cao cấp dịch vụ rất tốt, hàng mua quan mạng có người giúp giao đến tận cửa. Chu Côn Ngọc mở cửa ký nhận, nhìn kích thước hộp giấy, đây hẳn là một quyển sách tư liệu mà nàng đã mua.

Ngồi trở lại trước bàn làm việc, nàng tìm dao rọc giấy rạch băng keo, ánh mắt không khỏi ngưng trệ.

Hai ngày nay nàng ra sức nghiên cứu một ca bệnh, cho nên dĩ nhiên cho rằng đây là sách tư liệu mà nàng cần, ngược lại đã hoàn toàn quên mất đơn hàng đặt chiếc băng đô hình tai gấu.

Đã quên không phải chuyện tốt đẹp gì, rõ ràng là lông xù mềm mại, nhưng đâm vào đáy mắt vừa rát vừa đau.

Chu Côn Ngọc nhìn chằm chằm chốc lát rồi rút khăn giấy, nhổ miếng bánh quy trong miệng ra, phủi sạch vụn bánh trên tay.

Nàng lấy chiếc băng đô ra, mở túi nilon.

Nàng không dự định đeo nó, bởi vì nhìn rất ngốc, mà chỉ nhìn xung quanh trong phòng, cuối cùng cầm chiếc băng đô đến ngăn tủ chuyên đặt đồ trang trí, đặt nó tựa vào vách ngăn cạnh bình sao giấy.

Như vậy mỗi ngày nàng ra vào, đều có thể nhìn thấy nó.

Sau đó nhắc nhở bản thân: Chu Côn Ngọc, đừng quấy rầy người khác nữa.

Hội nghị liên ngành diễn ra vào thứ hai, trong phòng họp có hơn mười vị bác sĩ, đều là bác sĩ chủ trị kinh nghiệm phong phú.

Hội nghị bắt đầu vào buổi chiều, kéo dài gần năm tiếng đồng hồ, không ngừng mới phương án mới được đưa ra, lại không ngừng bị phủ định.

Rất nhiều người không hiểu rằng tiêu hao trí lực sẽ làm cho người ta mệt mỏi cỡ nào, về cuối hội nghị, mọi người gần như kệt sức ngồi trên ghế, trên bàn đầy những vỏ lon nước tăng lực.

Cuối cùng xác định phương án, bác sĩ chủ trị thu hồi cây bút đang không ngừng viết trên tấm bảng trắng: “Trước tiên quyết định như vậy, đêm mai tiếp tục.”

Mọi người xoa cổ, ra khỏi phòng họp: “Cứu lại một mạng người, thật không dễ dàng gì.”

Bỗng nhiên có người đỡ lấy Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ Chu, cẩn thận!”

Nàng thiếu chút nữa vấp ngã.

“Sao lại xuất thần như vậy?”

“Bác sĩ Chu quá mệt mỏi rồi, vừa rồi lúc họp đưa ra nhiều kiến nghị như vậy, cũng có đóng góp rất lớn.”

“Bác sĩ Chu lập tức trở về nghỉ ngơi đi.”

Chu Côn Ngọc chỉ đang suy nghĩ, muốn thông qua việc giải phẫu cứu sống một sinh mạng, thực sự rất không dễ dàng.

Nhưng còn lấy đi một sinh mạng thì sao?

Chỉ cần giống như Chu Thừa Hiên trước đây, không thông báo đầy đủ về nguy cơ của ca mổ là được.

Kết thúc cuộc họp, phương pháp phẫu thuật mới được phía Du Hoài Viễn thúc đẩy thuận lợi, lúc Chu Côn Ngọc nghỉ trưa hiếm khi được rãnh rỗi.

Y tá: “Bác sĩ Chu, chị không xuống căn tin ăn cơm sao?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Em đi đi, tôi nghỉ ngơi một chút.”

“Được rồi.” Y tá chỉ nghĩ là nàng quá mệt mỏi, nên còn tri kỷ giúp nàng đóng cửa ban công.

Chu Côn Ngọc ngồi yên hai giây rồi mở ngăn tủ, lấy ra một túi bánh quy.

Muốn ngủ trưa cũng không được, bởi vì nàng đã lâu chưa từng có giấc ngủ ngon. Nếu đi ăn, nàng lại phát hiện dạ dày của mình đã quen với sự khô khan của bánh quy, mất đi hứng thú đối với những thứ khác.

Buổi chiều, chương trình chữa bệnh từ thiện mỗi năm một lần chính thức mở đăng ký.

Chu Côn Ngọc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tôi đi.”

Nàng báo danh tham gia chương trình chữa bệnh từ thiện hàng năm, những đồng nghiệp biết nàng là tam tiểu thư của Chu gia đều nghĩ rằng nàng đang gánh vách trách nhiệm gia tộc. Đây hiển nhiên là một phần nguyên do, từ bản tâm của Chu Côn Ngọc mà nói, con đường trở thành bác sĩ của nàng vô cùng trôi chảy, dù sao cũng phải làm chút đó thì mới không thẹn với lương tâm.

Nhưng năm nay lại thêm một nguyên nhân nữa — nàng không dám để bản thân rảnh rỗi, ngoại trừ công việc, nàng còn có thể làm gì đây?

Du Hoài Viễn âm thầm tìm nàng: “Năm nay phải đi Kính Sơn.”

“Cháu biết.”

“Kính Sơn đang vào mùa mưa, vừa rồi trong cuộc họp chú đã nói rõ ràng, mùa mưa năm nay không giống những năm trước, mưa to kéo dài, thậm chí đường cái lên núi cũng có thể sạt lỡ bất cứ lúc nào. Nhưng tin tức truyền đến từ Kính Sơn nói tình trạng của rất nhiều bệnh nhân không thể tiếp tục kéo dài nữa,  chúng ta không thể chờ đến lúc kết thúc mùa mưa mà phải mạo hiểm đi lên núi.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Vậy thì sao?”

“Cho nên một khi xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì, cháu có thể sẽ chôn thân ở nơi đó.” Du Hoài Viễn hỏi: “Cháu nhớ rõ bản thân là ai không?”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Bác sĩ chủ trị khoa ngoại lồng ngực của Từ Mục, Chu Côn Ngọc.”

Nàng nói xong một câu như vậy thì gật đầu với Du Hoài Viễn rồi xoay người, trực tiếp rời khỏi văn phòng của ông ấy.

Du Hoài Viễn bị khí thế của nàng chấn động, không khỏi cúi đầu cười khổ.

Ông ấy muốn nhắc nhở Chu Côn Ngọc, nàng là tam tiểu thư của gia tộc họ Chu, nhưng ngược lại bị một câu của Chu Côn Ngọc đánh bật lại.

Có lúc ông ấy cảm thấy Chu Côn Ngọc rất giống Chu Thừa Hiên, thông minh như nhau, thiên phú hơn người như nhau.

Có lúc ông ấy lại cảm thấy thật ra Chu Côn Ngọc và Chu Thừa Hiên, một chút cũng không giống nhau.

Lúc này, trong buổi huấn luyện hằng ngày của trung đội phòng chống chất nổ Bội Thành.

Đội trưởng Trần Hành Viễn: “Khẩn cấp tập hợp!”

“Tất cả mọi người đều biết, Kính Sơn còn sót lại một bãi mìn, thượng cấp vẫn luôn chuẩn bị kế hoạch dọn dẹp toàn diện, nhằm cam đoan sự an toàn của người dân.  Nhưng trước khi tiến hành kế hoạch lại xảy ra tình huống khẩn cấp, tất cả mọi người đều biết Kính Sơn giao thông bất tiện, cho nên nhiều năm qua theo không kịp không phát triển, trong lúc thực hiện công trình xây dựng đường hầm xuyên núi, công nhân vô tình phát hiện hai quả bom còn sót lại sau chiến tranh.”

“Cấp trên chỉ thị, lập tức tổ chức một đội phòng chống chất nổ có kinh nghiệm đến hiện trường. Tôi nhắc nhở một lần nữa, năm nay Kính Sơn mưa nhiều, nếu như còn tiếp tục mưa, đường hầm có thể sụp đổ bất cứ lúc nào nên sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Cung Viễn không chút do dự: “Tôi đi.”

Tân Kiều: “Tôi cũng đi.”

Trần Hành Viễn: “Tân Kiều, cô theo tôi đến đây.”

Sau đó Trần Hành Viễn thấp giọng nói với Tân Kiều: “Tôi đã gạch tên cô khỏi danh sách, cô đừng đi.”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều thoạt nhìn rất bình tĩnh: “Là năng lực nghiệp vụ gần đây của tôi không đạt tiêu chuẩn sao?”

“Tân Kiều, cô rõ ràng cũng biết…” Giọng nói của Trần Hành Viễn càng thấp hơn: “Ba cô là tay lão luyện trong đội, là lão tiền bối, hiện tại ông ấy đã mất, cô một mình chăm sóc em gái, nếu như có chuyện gì xảy ra…”

Tân Kiều ngắt lời: “Đội trưởng Trần, chú cũng biết nếu như muốn tìm lý do, ai cũng có thể tìm được. Ví dụ như Cung Viễn, sức khỏe bà nội cậu ấy không tốt, ba mẹ ly hôn, lần nào cũng chỉ có cậu ấy đưa bà nội đi bệnh viện, cậu ấy còn có bạn gái học cùng trường trung học với chúng tôi, cũng đã chuẩn bị kết hôn rồi. Nếu như Cung Viễn có chuyện gì, bà nội cậu ấy làm sao bây giờ? Vị hôn thê của cậu ấy làm sao bây giờ?”

Trần Hành Viễn trầm mặc không nói.

Tân Kiều rũ mắt nhìn vào đôi tay của mình: “Tôi sẽ không mạnh miệng nói tuyệt đối tin tưởng vào đôi tay của mình, ai cũng biết bom đạn không có mắt. Tôi chỉ là…”

Tân Kiều suy nghĩ nên biểu đạt thế nào: “Tôi cũng không biết, con người một khi bắt đầu tìm cớ thì không biết sẽ tìm cớ đến mức nào.”

Ví dụ như phú nhị năm đó, anh ta đang học một loại ngôn ngữ rất ít phổ biến, có thể là truyền nhân cuối cùng của loại ngôn ngữ này, như vậy để anh ta tiếp tục học, có phải sẽ có ý nghĩa hơn là bắt anh ta đi ngồi tù hay không?

Thực sự, chỉ cần muốn tìm lý do và mượn cớ, thì người nào trên đời này cũng có thể tìm được.

Nhưng Tân Kiều không muốn.

Bắt đầu từ chuyện của Tân Lôi, cô không cho phép bản thân viện lý do. Đúng là đúng, sai là sai, nếu như là việc cô nên làm vậy thì không được trốn tránh.

Trần Hành Viễn cũng biết chuyện cũ của Tân Kiều, chỉ đành thở dài: “Được! Có thể!”  Ông ấy chỉ thẳng vào Tân Kiều: “Tôi tin tưởng kỹ thuật của cô, cô phải bình an cút trở về cho tôi, tiếp tục làm việc cho đội chúng ta!”

Tân Kiều mỉm cười một cách hiếm thấy, vừa kiêu ngạo vừa sáng sủa: “Được, dĩ nhiên rồi.”

“Tôi là con gái của ba tôi.”

Vùng núi mưa nhiều, Kính Sơn bên kia gửi điện báo, tốt nhất là không nên để tài xế của Từ Mục lái xe lên núi, bởi vì thiếu kinh nghiệm lái xe đường núi sẽ dẫn đến nhiều nguy hiểm, họ kiến nghị đoàn bác sĩ đi xe đến trạm xe lửa, sau đó tài xế của địa phương sẽ đến đón.

Sau khi xác định danh sách chữa bệnh từ thiện năm nay, bệnh viện thống nhất phát phiếu mua sắm, sau đó cử xe chuẩn bị đưa mọi người đến trạm xe lửa.

Ngồi bên cạnh Chu Côn Ngọc chính là bác sĩ Tần Tri, sau khi vội vã lên xe thì có một người đàn ông bế một bé gái đến, vỗ vỗ cửa sổ xe.

Tần Tri hạ cửa kính xuống, cô bé non nớt lên tiếng: “Mẹ, mẹ không cùng con ăn sáng sao? Mẹ xuống xe đi.”

Người đàn ông dỗ dành cô bé: “Xuỵt, không phải mới vừa nói với con rồi sao? Mẹ phải đi cứu người.”

Cô bé lại nói: “Vậy mẹ phải sớm trở về hôn con.”

Tần Tri: “Được, Viên Viên, mẹ nhất định sẽ sớm trở về, con ngoan ngoãn nghe lời ba, được không?”

Lúc này mọi người đã lên xe, cuối cùng cô ấy vẫy tay, chiếc xe lái đi rồi.

Có người hỏi: “Chủ nhiệm Tần, không phải gần đây sức khỏe chị không tốt sao?”

“Tốt hơn rồi.” Tần Tri mỉm cười: “Không ảnh hưởng.”

Tần Tri vui đùa một câu: “Ai bảo tôi lớn tuổi.”

Bên trong xe là những tiếng cười nhẹ nhàng.

Thật ra thời gian lúc chân chính ra ‘chiến trường’ cũng không hào hùng như người ta thường nói ‘nghịch hướng mà đi’, ‘sứ mệnh trong lòng’.

Dưới chiếc áo blouse, các nàng cũng là con người bằng xương bằng thịt, là vợ, là mẹ, là con cái của người khác, các nàng cũng sẽ sợ hãi, sẽ do dự, sẽ không nỡ.

Chu Côn Ngọc ngồi gần cửa sổ, yên lặng nhìn ra ngoài.

Làm bác sĩ, mỗi lần nàng cầm dao mổ chính là một lần xông pha ‘chiến trường’, cứu vớt sinh mệnh.

Làm con cháu của Chu gia, nếu như nàng che giấu chân tướng chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, lại chính là sinh mệnh đối với sinh mệnh.

Thiên sứ là nàng, ác ma cũng là nàng.

Đôi tay thánh khiết là nàng nàng, dính đầy máu tươi cũng là nàng.

Trên đường đến trạm xe lửa, tâm tình của Chu Côn Ngọc trầm trọng hơn so với những người khác rất nhiều, không phải bởi vì lo lắng cho an nguy của bản thân, mà bởi vì con đường này đã đẩy sự mẫu thuẫn trong lòng nàng đến cực hạn.

Xe buýt chạy đến trạm xe lửa, bởi vì mang theo thiết bị chữa bệnh, cho nên được các nhân viên trạm xe hỗ trợ đưa lên xe.

Dọc đường bọn họ nói: “Bác sĩ, cảnh sát, thực sự không dễ dàng gì. Hôm qua chúng tôi vừa mới tiễn chân một đội cảnh sát, cũng là đến Kính Sơn chấp hành nhiệm vụ.”

Chu Côn Ngọc giật mình.

Hỏi nhiều một câu: “Nhiệm vụ gì?”

Nhân viên trạm xe lắc đầu: “Không rõ, không tiết lộ với chúng tôi, nhưng rất khẩn cấp.”

Sau một lần Tân Kiều tạm mất liên lạc khi chấp hành nhiệm vụ, Chu Côn Ngọc vẫn một mực yên lặng quan tâm công việc của Tân Kiều.

Nàng biết Kính Sơn có một bãi mìn, nhưng không biết nhân viên trạm xe nói nhiệm vụ khẩn cấp có liên quan đến việc này hay không.

Lúc lên xe, Chu Côn Ngọc quay đầu mắt sân ga.

Có đồng nghiệp hỏi nàng: “Bác sĩ Chu, sao vậy?”

Chu Côn Ngọc uyển chuyển mỉm cười, thu hồi ánh mắt: “Không có gì.”

Nàng chỉ đang suy nghĩ, nếu như Tân Kiều quả thật đến Kính Sơn làm nhiệm vụ, nếu như thời gian trùng khớp một chút.

Như vậy lúc này nàng đã có thể nhìn thấy người yêu trẻ tuổi lại quật cường của mình ở trạm xe, êm ấy sẽ mặc cảnh phục phẳng phiu, nét mặt trầm tĩnh, đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh kiêu ngạo.

‘Người yêu’.

Bây giờ nàng còn có thể sử dụng cách xưng hô này để gọi Tân Kiều sao?

Từ lần gặp mặt cuối cùng ở đầu phố, Tân Kiều nói ‘không phải lỗi của chị, chẳng qua là chị yêu em chưa đủ nhiều’, sợi dây liên kết vi diệu giữa hai người dường như đã hoàn toàn cắt đứt.

Chút nhiệt độ cuối cùng của mùa hạ đã tiêu tan, không để lại chút vết tích.

Chu Côn Ngọc cảm thấy nếu như thực sự gặp lại nhau, Tân Kiều thậm chí sẽ không nhìn nàng dù chỉ một cái.

Tân Kiều là người cầm được thì bỏ xuống được, cho dù si mê, vui mừng, oán hận, không cam lòng đến đâu, cũng nên trôi qua cùng với mùa hè.

Một câu ‘không phải lỗi của chị’, là cô buông tha Chu Côn Ngọc, cũng là buông tha bản thân cô.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!