Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 64

Chương 64

 

Chu Côn Ngọc và Hà Ngữ Dung hẹn gặp mặt tại một công viên gần đó, không thiếu những thanh thiếu niên đang chơi ván trượt. Chu Côn Ngọc ngồi trên bậc thang ở xa xa, trong tay cầm một chai soda đắt đỏ.

Mà bên cạnh nàng cách đó không xa là một bác gái quần áo đơn giản, chính là loại có thể dễ dàng nhìn thấy trên đường, mỗi ngày đưa đón cháu trai cháu gái đi học.

Hai người thoạt nhìn không hề có sự giao thoa, chẳng qua là cùng tranh thủ đôi phút nghỉ trưa nên mới cùng ngồi ở một nơi công cộng thế này.

Hà Ngữ Dung đến để nói với Chu Côn Ngọc: “Chứng cứ cô cần, tôi có. Thời gian thực hiện ca mổ năm đó tôi đều nhớ rõ, tôi cũng có ảnh chụp của bác sĩ Chu trong cuộc họp trước khi mổ.”

Bác sĩ Chu trong lời nói của bà ấy, chính là Chu Thừa Hiên.

Chu Côn Ngọc nhìn một thanh niên ở phía xa thực hiện động tác ollieollie, lại uống một ngụm soda, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai.

“Chu tiểu thư, tôi chỉ có một câu hỏi, thám tử kia tìm tôi rất nhiều lần, cô đối với mỗi một người đều bỏ nhiều công sức như vậy, hay chỉ với một mình tôi?”

“Chỉ đối với dì.” Chu Côn Ngọc nhẹ giọng trả lời: “Cháu cảm thấy dì sẽ là điểm đột phá.”

“Vì sao?”

“Ba mẹ của dì mất sớm, lại không kết hôn, không cần lo lắng cho con cái.” Chu Côn Ngọc: “Còn nữa, cháu đã nhìn thấy ảnh chụp của dì và mẹ dì, cũng xem qua ảnh chụp của bệnh nhân năm đó.”

Hà Ngữ Dung cảm thán thở dài: “Tôi đã biết trước, cô cũng là người giống như bác sĩ Chu.”

Thông minh giống nhau, kín đáo giống nhau, biết nắm bắt nhân tâm giống nhau.

“Cho nên cô phát hiện bệnh nhân mà tôi chăm sóc năm đó, thật ra tướng mạo rất giống với mẹ tôi. Tôi Ta biết nhân viên y tế không nên đặt quá nhiều tình cảm vào bệnh nhân, nhưng trái tim đều là thịt, mẹ tôi qua đời sớm như vậy, tôi nhớ bà ấy.”

“Khi tôi biết bác sĩ Chu sẽ tự mình phụ trách ca mổ của bà ấy, tôi thật sự vui vẻ thay bà ấy. Nhưng tôi không nghĩ tới… Chu tiểu thư, cô nói xem, ông ấy rõ ràng là một bác sĩ, sao có mang một mạng người ra mạo hiểm để đổi lấy tiền đồ của bản thân?”

Chu Côn Ngọc tin tưởng, vấn đề này, những người biết chân tướng năm đó đều từng đặt tay lên ngực tự hỏi.

Nhưng con đường phía trước mà Chu Thừa Hiên vạch ra quá tốt đẹp, nhưng trong tốt đẹp còn âm thầm pha lẫn uy hiếp. Không thể trách những người đó không muốn trở thành anh hùng, Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, một cục diện cần có anh hùng, bản thân cục diện đó đã rất đáng buồn.

Chỉ có Hà Ngữ Dung, chân chính làm người dũng cảm, không phải bởi vì đạo đức, chẳng qua là vì tư tình trong lòng không bỏ xuống được. Hà Ngữ Dung từ lâu đã đặt sự tưởng niệm đối với mẹ mình lên người bệnh nhân kia, cho nên bà ấy không bỏ xuống được chuyện này, hàng năm đều đến Bội Thành để viếng mộ.

Hà Ngữ Dung: “Thành thật mà nói, tôi rất sợ bác sĩ Chu, tuy rằng ông ấy không nói rõ, nhưng… nhưng Chu tiểu thư, cô và ông ấy là cùng một loại người, tôi giao chứng cứ cho cô, cô sẽ không để tôi gặp chuyện, đúng không?”

Chu Côn Ngọc hứa hẹn: “Đúng vậy.”

Tập đoàn Từ Mục phát triển càng tốt, chi phí chìm của Chu Thừa Hiên lại càng cao. Chờ nàng nắm được chứng cứ năm đó, Chu Thừa Hiên sẽ nàng cản trở.

Hà Ngữ Dung thở dài một hơi: “Vậy cô cầm lấy đi. Nhiều năm đã qua, hôm nay giao chứng cứ cho cô, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ yên giấc rồi.”

Chín chữ mà Tân Kiều từng kiên nghị nói ra, lại một lần nữa vang lên bên tai Chu Côn Ngọc: “Không thẹn với lương tâm, hàng đêm yên giấc.”

Hà Ngữ Dung cũng muốn không thẹn với lương tâm, cầu được hàng đêm an giấc.

Vậy còn Chu Cô Ngọc thì sao?

Nàng muốn có chứng cứ này không phải để công khai sai lầm của Chu Thừa Hiên, mà là để đổi lấy tự do của nàng, đổi lấy cơ hội để nàng và Tân Kiều ở bên nhau.

Chờ sau này mỗi đêm nàng và Tân Kiều ân ái, gối lên khuỷu tay Tân Kiều nghe hô hấp bình ổn của Tân Kiều, chính nàng, có phải sẽ hàng đêm mở mắt đến bình minh, không thể nào có được một giấc ngủ ngon nữa hay không?

Đêm nay, trong lúc ăn tráng miệng sau bữa tối tại Chu trạch, điện thoại của Chu Côn Ngọc đổ chuông.

Nàng nhìn một cái, nhẹ nhàng bắt máy: “Alo, Ninh Nhi.”

“Không đi, mình ở cùng người nhà.”

Trầm Vận Chi cười hỏi: “Ninh Nhi gọi con ra ngoài chơi?”

Chu Thừa Hiên lên tiếng: “Cháu đi đi, không cần vẫn luôn ở cùng người già như bọn ta. A Huyên đâu, có muốn ra ngoài cùng A Ngọc hay không?”

Trầm Vận Chi vừa muốn mở miệng, Chu Côn Ngọc đã lên tiếng: “A tỷ chín chắn, không mấy phù hợp với bạn bè của cháu.”

Quan hệ giữa các thế gia, mỗi một việc đều cần giao tế, mối quan hệ với Thịnh Ninh Nhi đã trở thành ‘nhiệm vụ’ của Chu Côn Ngọc.

Nàng cầm túi xách ra khỏi Chu trạch, lái xe đến quán bar.

Nàng cũng không uống rượu, nhưng lúc này lại cảm thấy trốn đến quán bar cũng là một lựa chọn không tồi. Chí ít ngồi trong góc sô pha, ẩn trong ánh đèn biến đổi liên tục không thấy rõ tướng mạo, sẽ không ai truy hỏi nàng chuyện của Trần Tổ Minh.

Quy trình mỗi một lần đều giống nhau, uống rượu đỗ xúc xắc khiêu vũ, Thịnh Ninh Nhi các nàng cũng không biết chán.

Sân nhảy quần ma loạn vũ, có một người lẳng lặng ngồi vào bên cạnh Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Đào Hân, là cô.”

Đào Hân: “Hình như chị không đến thường xuyên giống bạn của chị.”

Chu Côn Ngọc: “Họ đến hàng ngày, tôi thỉnh thoảng mới tham dự.”

Đào Hân: “Vậy chị đến khi nào? Khi nào không đến?”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Tùy tâm trạng.”

Nàng lại hỏi Đào Hân: “Bà em thế nào rồi?”

“Không có vấn đề gì lớn.”

Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Đào Hân liếc mắt nhìn nàng một cái: “Xem ra chị rất mệt.”

“Phải không?” Chu Côn Ngọc sờ sờ khuôn mặt: “Có phải tôi nên đi spa chăm sóc da rồi không?”

Nàng hỏi Đào Hân: “Cô cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?”

Đào Hân: “Có đôi khi nhìn dung mạo của chị, cảm thấy chị còn trẻ, cũng không giống với những người bạn của chị, có đôi khi nhìn vào đôi mắt, lại cảm thấy chị đã ngoài bảy tám mươi tuổi, trong lòng chứa đầy tâm sự.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Nếu thật sự bảy tám mươi tuổi còn có thể duy trì vẻ ngoài như vậy, thật sự nên mỗi ngày thắp ba nén nhang cảm tạ ông trời.”

Đào Hân hỏi: “Rốt cục chị có tâm sự gì?”

Chu Côn Ngọc học theo dáng vẻ của cô ấy, khẽ nhún vai: “Chỉ cần sống ở trên đời này, có người hoàn toàn không có tâm sự sao?”

“Không nói cho em biết cũng không sao cả.” Đào Hân lấy ra một bộ bài Tarot: “Em xem cho chị, trong lòng chị hiểu rõ là được.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Học cái này từ lúc nào?”

Đào Hân ngược lại thản nhiên: “Nếu đã đến chơi đùa cùng các vị tiểu thư, dù sao cũng phải biết chơi vài trò.”

Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút: “Được, xem đi.”

Đào Hân hướng dẫn nàng lật một lá bài, thấy nàng vẫn đang mỉm cười thì không khỏi bất mãn: “Chị phải thành tâm a!”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Được được được.”

Nàng có lẽ là một người không có tín ngưỡng.

Nếu nàng có tín ngưỡng, thì sau khi nắm được chứng cứ Hà Ngữ Dung cung cấp lại mang đi uy hiếp Chu Thừa Hiên, sẽ là chuyện mà nàng không làm được.

Ba lá bài nàng rút ra, được Đào Hân xếp thành trận hình tam giác.

Cô ấy chỉ vào một lá trong số đó: “Lá bài này đại diện cho quá khứ của chị.”

Lật lên, là nữ tư tế, chính vị.

Đào Hân giải thích: “Chị của trước kia tâm tư sâu sắc, nhạy cảm, ánh mắt thấu đáo và có trực giác chuẩn xác.”

Chu Côn Ngọc: “Nghe giống như đang khen tôi.”

“Không phải khen chị, chỉ là trần thuật sự thật, Tarot biết tất cả.” Cô ấy lại lật lá bài thứ hai: “Lá này đại biểu cho hiện tại của chị.”

Nữ đế, nghịch vị.

“Điều này có nghĩa là sẽ có việc không cách nào giải quyết, không nhìn thấy kết quả, phát sinh mâu thuẫn với người nhà.”

Chu Côn Ngọc lại nhấp một ngụm nước trái cây.

Đào Hân mỉm cười: “Em đoán đúng rồi, có phải không?”

Chu Côn Ngọc rút một tờ khăn giấy.

“Vậy chúng ta xem lá cuối cùng, đại biểu cho tương lai của chị.”

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên có chút chờ mong.

Lật lên, tiết chế, nghịch vị.

Đào Hân: “Xong đời.”

Chu Côn Ngọc: “Có ý gì?”

Đào Hân: “Lá bài này nói tương lai của chị, tiêu hao, đi xuống, mệt nhọc, tổn thất, không hòa hợp.”

Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Có loại thuốc bột nào giá trên dưới một trăm tệ một gói, tôi pha với nước uống vào thì có thể hóa giải vận hạn hay không?”

Đào Hân trợn mắt: “Đó là xem bói ven đường, không phải người bói bài Tarot bọn em, hơn nữa tiểu thư, thuốc bột của người ta đã sớm tăng giá rồi, không có mấy trăm đến một nghìn tệ thì không mua được đâu.”

Cô ấy thu hồi những lá bài, nhịn không được hỏi: “Chuyện chị gặp phải thực sự khó như vậy sao?”

Chu Côn Ngọc thở dài một hơi.

Chuyện của Tân Kiều của chuyện của Chu Thừa Hiên, chuyện của Trần Tổ Minh. Mỗi một chuyện đều làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, làm sao không khó?

Đào Hân nâng ly rượu: “Không thể giúp chị được gì, vậy thì giúp chị uống một ly.”

“Đây là đã giúp tôi một ân huệ lớn rồi.” Chu Côn Ngọc chạm ly với cô ấy: “Cạn ly.”

Buổi chiều thứ sáu, Đại Mân Huyên và Chu Côn Ngọc cùng Trầm Vận Chi tham gia một buộc tiệc rượu từ thiện.

Bạn bè mỉm cười khen tặng Trầm Vận Chi: “Con gái và con dâu đều càng lúc càng xinh đẹp, sự nghiệp thành công, chị thật sự rất có phúc.”

Chính thức cười nói: “Còn chưa tính là con dâu chính thức.”

“Em đã nghe nói, hai người đã bắt đầu chọn váy cưới rồi, còn không phải là chuyện sớm muộn?”

“Phải, chủ yếu là A Ngôn và A Huyên đều bận rộn, phải xem thời gian của hai người chúng nó, nếu không đã tiến hành từ sớm rồi.”

“Đến lúc đó nhất định phải mời em…”

Nghe những lời xã giao này, Chu Côn Ngọc có chút mệt mỏi, nàng nâng ly rượu cocktail, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh.

Đèn hoa rực rỡ, ăn uống linh đình, bàn về lương thiện và bác ái, vô tư và nỗ lực, sau đó ánh mắt của nàng tiếp tục đi dạo xung quanh, nhưng đã quên Đại Mân Huyên sẽ lọt vào tầm mắt.

Không biết Đại Mân Huyên đang suy nghĩ điều gì, nàng ấy không hề nhìn nàng.

Chu Côn Ngọc lại giống như đang soi gương, từ trên người Đại Mân Huyên thấy được bản thân — lễ phục xinh đẹp, dáng vẻ ưu nhã, thậm chí thần sắc có phần cao ngạo.

Các nàng thoạt nhìn vẫn giống như dĩ vãng, không ai biết trong lòng các nàng đang trải qua sóng to gió lớn như thế nào.

Giống như một quả hạch, bất kể bên trong bị côn trùng sâu mọt gặm cắn mục rỗng thế nào, xác ngoài vẫn không nhìn thấy một khe hở, xinh đẹp kiên cố như lúc ban đầu.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ, vậy những người khác trong bữa tiệc này thì sao?

Bên dưới chiếc mặt nạ hoàn mỹ, bên trong bọn họ lại như thế nào?

Dục niệm âm u, sợ hãi, hèn nhát bỉ ổi, cầu mà không được, hoang mang đến sắp phát điên.

Nàng uống một ngụm rượu trái cây trong tay.

Chỉ tiếc người cầm dao phẫu thuật không thể uống rượu, nếu có chút rượu hỗ trợ, trường hợp này có lẽ sẽ dễ vượt qua hơn nhiều.

Tiệc rượu kết thúc, Trầm Vận Chi và Đại Mân Huyên đi gặp Chu Tể Ngôn, Chu Côn Ngọc mượn cớ không muốn quấy rầy ông nội nghỉ ngơi, muốn trở về chung cư xử lý một số công việc nên tài xế lách đường đưa nàng về trước.

Chu Côn Ngọc tính toán thời gian biết mọi người đã đi xa, nên ngay cả lễ phục cũng lười đổi, cứ thế phủ thêm áo khoác rồi ra khỏi tiểu khu.

Nàng bắt xe đến Nam Hối Cảnh Uyển, bởi vì nàng đã hẹn Tân Kiều.

Lần này nàng đến sớm, ngoài cửa cũng không có bóng dáng ai chờ đợi nàng. Nàng phát hiện mỗi lần bản thân đến nơi này đều mang theo một tia bất an, bởi vì vẫn luôn cảm thấy Tân Kiều sẽ không đến nữa.

Đi vào phòng bếp, nàng tự rót cho bản thân một ly nước nóng, rồi bưng ly nước chậm rãi bước ra ban công.

Trước mắt là ánh đèn của vạn gia đình, cũng giống như ngày ấy nàng đứng trên sân thượng tòa nhà Từ Mục phóng tầm mắt nhìn xuống.

Phía sau mỗi một ánh đèn, đều là gia đình viên mãn, sinh mệnh tươi sống.

Bất kể xã hội biến thiên thế nào, hoàn cảnh ác liệt ra sao, mọi người đối với bác sĩ, cảnh sát, dường như vẫn luôn có một loại kỳ vọng đặc biệt, bởi vì các nàng là người giao tiếp với sinh mệnh, lương tâm của các nàng chính là thứ nắm giữ rất nhiều sinh mệnh.

Lương tâm?

Ngón tay Chu Côn Ngọc vuốt ve miệng ly, in lại dấu vân tay nhợt nhạt.

Nàng trưởng thành ở Chu gia, nàng có thứ gọi là lương tâm sao?

Nàng học được thông minh, học được bình tĩnh, học được kiên quyết, học được nỗ lực phấn đấu, nhưng lương tâm là cái gì?

Nàng vốn định dùng đáp án ‘đây là một vấn đề khó’ để qua loa ứng phó bản thân, nhưng đầu óc lại rõ ràng hiện lên đôi mắt trong suốt của Tân Kiều.

Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, gõ hai lần, rồi lại khôi phục yên tĩnh, dường như chỉ là ảo giác mà thôi.

Chu Côn Ngọc chậm rãi đi mở cửa.

Hành lang u ám, thân ảnh của Tân Kiều cũng mờ tối, cô rũ mắt nhìn góc tường, dường như đang vô cùng khó chịu bởi vì ánh đèn trong phòng chiếu vào trong mắt cô.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Bắt đầu từ lúc nào, một người như Tân Kiều cũng sẽ chán ghét ánh sáng?

Đại khái là từ lúc nàng chính thức kéo Tân Kiều vào thế giới u ám của bản thân, từ thời khắc nàng muốn Tân Kiều cùng nàng trốn ở căn chung cư này không dám để cho người nào biết.

Tân Kiều không nhìn nàng mà chỉ cúi đầu yên lặng bước vào nhà.

Chu Côn Ngọc ở phía sau cô yên lặng đóng cửa lại.

Sự tình vì sao lại phát triển đến nông nỗi này. Không gặp thì sẽ nhung nhớ, gặp rồi, tâm trạng lại ngày một nặng nề hơn.

Tân Kiều ngồi ở một đầu của sô pha, Chu Côn Ngọc tựa vào đầu kia.

Cũng may ly nước ấm  trong tay nàng vẫn còn tỏa hơi nước, khẽ nhấp một ngụm, vẫn có thể khiến khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt.

Tân Kiều liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chị cười cái gì?”

Chu Côn Ngọc: “Đang suy nghĩ khi nào em sẽ nói ra câu đó.”

— Em đến để yêu đương vụng trộm với chị.

Như vậy nàng có thể buông ly nước xuống, cùng Tân Kiều hôn môi, giữa mồ hôi và đứng thẳng, giữa căng chặt hai chân và sóng triều, tạm thời quên đi những chuyện cần đối mặt.

Nhưng Tân Kiều khẽ cắn môi, hỏi: “Bệnh nhân lần trước được đưa đến bệnh viện, thế nào rồi?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Không sao rồi.”

Lúc nàng nói lời này trong mắt không có thần thái, đồng tử xám xịt giống như bồ câu.

Tân Kiều nghĩ: Chu Côn Ngọc không tự hào đối với nghề nghiệp của bản thân sao?

Đối với bản thân Tân Kiều, bất kể cuộc sống cho cô bao nhiêu cái tát tay vang dội, thì khi cô tự tay tháo gỡ một quả bom, cô vẫn luôn tự hào.

Niềm tự hào đó khiến cô thản nhiên đi lại dưới ánh mặt trời, dưới ánh trăng, đi giữa gió của mùa xuân và tuyết của mùa đông, cũng không hề khom lưng uốn gối.

Vì sao Chu Côn Ngọc lại có phản ứng như vậy?

Mở miệng hỏi mở miệng hỏi: “Phương pháp phẫu thuật mới lần trước chị nói, tiến triển thế nào?”

Chu Côn Ngọc dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, nhưng không đáp lời.

Tân Kiều: “Em đang hỏi chị.”

Chu Côn Ngọc: “Em rất muốn nhanh chóng kết thúc cục diện trốn trốn tránh tránh hiện tại, có phải hay không?”

Tân Kiều bỗng nhiên nhích đến gần nàng.

Lúc khuôn mặt của Chu Côn Ngọc phản chiếu vào đáy mắt của cô, cô phát hiện cảm giác của bản thân đối với Chu Côn Ngọc rất mâu thuẫn cũng rất phức tạp.

Lúc cô và Chu Côn Ngọc lén lúc hẹn hò, cô cảm thấy thẹn với lương tâm. Thấy Chu Côn Ngọc kiên định bên ngoài phòng phẫu thuật, cô cảm thấy kiêu ngạo. Nhìn Chu Côn Ngọc mặc lễ phục xinh đẹp như vậy, hoa tai kim cương trên vành tai không biết giá trị bao nhiêu, cô cảm thấy chán ghét. Chỉ khi nhìn vào khuôn mặt của Chu Côn Ngọc, cô mới cảm thấy vui mừng.

Cô nhìn Chu Côn Ngọc, trả lời khẳng định: “Phải.”

“Chu Côn Ngọc, em muốn chị là bạn gái chính thức của em, không cần trốn tránh cũng không giấu diếm.”

Bờ vai của Chu Côn Ngọc thoáng cứng nhắc.

Nàng cười nói: “Cho dù con đường này rất khó đi, em cũng không sợ sao?”

“Sợ.” Tân Kiều ánh mắt thản nhiên: “Giống như em đã nói, lúc gỡ bom em cũng sợ. Nhưng có một số việc, không phải sợ thì sẽ không làm.”

Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt của cô, trong đôi mắt đen láy kia, chỉ phản chiếu một mình Chu Côn Ngọc.

“Em căn bản không muốn trốn tránh hoặc giấu diếm, nhưng em vẫn nhiều lần đến đây.”

Tân Kiều: “Em không ủng hộ chị tiếp tục kéo dài, nhưng nếu không để chị làm theo cách của mình một lần chị sẽ không cam tâm, chị sẽ nghĩ, đó đều là người thân của chị, dù cho họ không đủ tôn trọng cảm nhận của chị, cũng không cần phải quyết liệt đến mức trở mặt.”

“Chờ đến lúc họ trách cứ chị, chị sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ ngột ngạc không thở nổi.”

“Chị luôn tỏ vẻ không coi trọng tình cảm, nhưng em hiểu chị.” Tân Kiều nói: “Lần trước chị nói chị đau lòng cho em, nhưng em cũng muốn nói với chị, em đau lòng cho chị còn nhiều hơn.”

Tân Kiều nắm lấy cổ tay Chu Côn Ngọc: “Chị nợ em, lấy gì để trả?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Em nói chị nên lấy gì để trả?”

Tân Kiều: “Chờ sự việc giải quyết rồi, làm bạn gái của em, không cần giấu diếm bất kỳ ai, chị có làm không?”

Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hiện tại chị không thể trả lời em, chờ sự việc được giải quyết chị sẽ trả lời em.”

Mỗi một câu hứa hẹn đối với em, chị phải bảo đảm bản thân có thể làm được thì mới có thể nói ra miệng.

Tân Kiều: “Được, vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

Chu Côn Ngọc: “Hiện tại, hôn chị.”

Tân Kiều không hề nhiều lời, lập tức hôn nàng.

Trong tay Chu Côn Ngọc vẫn cầm ly nước, nước đổ ra ngoài, rơi vào đường văn màu nhạt của sô pha khiến màu sắc trở nên đậm hơn một chút, màu hồng càng thêm rõ ràng, biến thành một ánh mặt trời nho nhỏ trong đêm tối. Không ai lưu ý đến những chi tiết này, Tân Kiều một tay đỡ gáy của nàng, cả người dần ngã về phía trước.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc đẩy nhẹ vai cô, nhắc nhở: “Nước.”

Tân Kiều lúc này mới cầm lấy ly nước trong tay nàng, đặt lên trên bàn.

Có lẽ đây mới chân chính là lần đầu tiên của hai người sau khi xa cách hơn một tháng, các nàng cấp bách như lữ khách trở về chốn cũ, mà chiếc sô pha hóa thành con thuyền nâng đỡ các nàng.

Lễ phục của Chu Côn Ngọc rất mỏng, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy lên thì đã nhăn lại.

Tân Kiều đi rửa tay trở về, Chu Côn Ngọc thấp giọng nói: “Em học hư.”

Chốn cũ mà các nàng lưu luyến không phải bờ sống yên tĩnh mà là đại dương sóng trào mãnh liệt, từng đợt sóng ấp đến, khiến lý trí lung lay sắp đổ.

Mặt ngoài giả vờ khắc chế che lấp phát tiết làm càn, Tân Kiều ôm lấy lưng nàng, hôn lên thái dương nhằm trấn an nàng.

Cô trầm thấp hỏi: “Cảm giác của chị trở lại rồi?”

Đầu ngón chân của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đá vào mắt cá chân của cô, nhưng lại bị cô ngăn chặn.

“Một lần nữa có được không, bạn gái tương lai.”

Hai người lẳng lặng nằm trên sô pha, không đủ rộng nên Tân Kiều ôm vai Chu Côn Ngọc, nhìn nàng đang nhìn trần nhà xuất thần.

“Mệt mỏi?”

“Ừm.”

Giọng nói thường ngày của Chu Côn Ngọc hoặc là đoan trang, hoặc là quyến rũ, chỉ có những lúc này mới lộ ra chút nũng nịu, giống như tóc mai có phần mất trận tự đến câu người của nàng.

“Chị đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Chị đang suy nghĩ…” Chu Côn Ngọc khẽ mím môi: “Không ngờ trước khi sự việc được giải quyết, em sẽ đồng ý giảng hòa với chị.”

Là chân chính giảng hòa.

“Vì sao?”

“Bởi vì em không có cách nào với chị.” Tân Kiều cùng nàng nhìn lên trần nhà: “Em chính là, yêu chị.”

Không có kỹ xảo, không có đóng gói, giống như trực tiếp đón nhận tuyết rơi, cho dù bị phơi nắng đến tan chảy cũng không sợ.

Hóa thành nước, tiếp tục trong suốt mà yêu chị.

Trong cuộc sống trước kia của Chu Côn Ngọc, chưa từng có thể nghiệm như vậy, nàng cũng không phải là chưa từng tâm động, nàng cũng từng là nụ hoa giấu ở phía sau những phiến lá, là sóng gợn lăn tăng sau cú lướt của chuồn chuồn, là ánh trăng mười sáu tròn vành vạnh.

Người ta phải rất nổ lực quan sát, rất nỗ lực nắm bắt, mới có thể nhìn thấy mấu chốt trong đó.

Muốn nắm bắt trong tay lại không có khả năng, hoa trong gương, trăng trong nước, sao có thể tùy ý bắt lấy.

Tân Kiều: “Còn nữa, mặc kệ chị nhìn có vẻ xấu xa như thế nào, nhưng em biết chị là người tốt.”

Chu Côn Ngọc: “Em làm sao biết?”

“Em biết.” Tân Kiều nói: “Từ dáng vẻ lúc phẫu thuật của chị vài ngày trước, em đã biết.”

Chu Côn Ngọc chớp động hàng mi, giống như cánh bướm khó có thể chống đỡ giông bão, chỉ giãy dụa một chút rồi nhanh chóng biến mất theo cơn gió.

Nàng hỏi Tân Kiều: “Nếu như không phải thì sao?”

Tân Kiều bướng bỉnh nói: “Nhưng chị chính là.”

“Chị nói là nếu như.”

“Không có nếu như.”

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Tất cả khí lưu ấp áp bởi vì hôn môi và hô hấp vừa rồi lần thứ hai ngưng đọng.

Chu Côn Ngọc không biết Tân Kiều có cảm nhận được không, nhưng nàng có chút khó thở.

Lại nằm một hồi, Tân Kiều nói: “Em phải đi rồi.”

Chu Côn Ngọc chống tay ngồi dậy, Tân Kiều cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, khuôn mặt vùi vào mái tóc đen dày của nàng.

Hôm nay nàng đi thẩm mỹ viện dưỡng tóc, Tân Kiều dường như không mấy thích mùi hương này, chuyển sang ngửi lấy bên gáy của nàng.

“Chị sẽ không để em đợi lâu, đúng không?” Giọng nói của Tân Kiều cách một mái tóc, nghe rất gần lại rất xa.

Chu Côn Ngọc rũ mắt nhìn ly nước đã nguội lạnh trên bàn trà, một tiếng ‘ừ’ kẹt trong cổ họng, biến ảo giống như nửa tiếng thở dài.

Lại một ngày trên bàn an của Chu gia, Chu Côn Ngọc hiếm khi không tăng ca về nhà ăn cơm, Chu Thừa Hiên dĩ nhiên không buông tha cơ hội truy hỏi nàng: “Cùng Tổ Minh tiếp xúc thế nào rồi?”

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn một đĩa nấm đông cô xào mướp trên bàn.

Nàng nên nói: “Ông nội, thật ra cháu có một số việc muốn nói với ông. Không cần nói cái gì về Trần Tổ Minh nữa, nếu như ông muốn giữ vững căn cơ của cây đại thụ như Chu gia, phải nghe thử điều kiện của cháu — cháu sẽ không đính hôn, cháu đã có người yêu.”

Nàng muốn nói ra, nhưng câu nói của Tân Kiều vang vọng bên tai nàng: “Em chính là, yêu chị.”

“Em biết chị là người tốt.”

Chu Côn Ngọc hé môi gần nửa giây, nàng biết tất cả mọi người đang chăm chú nhìn nàng.

Sau đó nàng nói: “Vẫn tốt.”

Nói không nên lời.

Những câu nói bán đứng lương tâm kia, bất kể thế nào nàng cũng không nói nên lời.

Nếu như nàng thật sự làm như vậy, một ngày nào đó Tân Kiều biết chân tướng, thì sẽ đối đãi với nàng như thế nào?

Chu Thừa Hiên gật đầu: “Ừm, biết cháu hiểu chuyện.”

Trầm Vận Chi: “A Ngọc, tối mai cùng Tổ Minh đi tham gia một buổi tiệc rượu. Trong khoảng thời gian này con quá bận rộn, Trần phu nhân đã tìm mẹ, nói Tổ Minh đêm mai cần bạn gái đi cùng.”

Nàng muốn nói ‘không’ nhưng nàng biết chỉ cần chuyện này không hoàn toàn giải quyết, đây vẫn là quỹ đạo mà nàng không thể tránh khỏi.

Chu Tể Nghiêu chớp mắt: “Tiệc rượu tối mai, vốn dĩ anh hai cũng muốn đi, nhưng đúng lúc anh ấy phải đến Thủy Thành gặp khách hàng, đi cùng chị Mân Huyên.”

Nói ra cũng rất hoang đường, Chu Tể Ngôn và Đại Mân Huyên tuy rằng đã sớm đính hôn, nhưng Chu Tể Ngôn phải ra nước ngoài công tác trong thời gian dài, thời gian hai người chân chính tiếp xúc thật ra có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đây xem như lần đầu tiên hai người cùng nhau đi công tác.

Trước khi kết hôn.

Trầm Vận Chi trách cứ Chu Tể Nghiêu: “Sao lại nghị luận những chuyện này?”

Chu Tể Nghiêu vẫn luôn thích âm thầm chống đối: “Có gì không thể nói? Dù sao thì chuyện kết hôn cũng làm sớm muộn thôi.”

Trầm Vận Chi: “Con cũng nên yên ổn đi, tóm lại sau này còn phải kết hôn.”

Chu Tể Nghiêu: “Vẫn còn sớm mà.”

Trầm Vận Chi liếc nhìn anh ta một cái: “Những việc của con hiện tại, sau đó nói ra cũng không dễ nghe.”

“Mẹ cũng nghĩ quá nghiêm trọng rồi. Đó đều là chơi đùa, không giống với kết hôn, con phân biệt rất rõ ràng.”

Chu Tể Nghiêu sao có thể không phân biệt rõ đây? Từ lúc nhỏ bước vào cánh cửa Chu gia, anh ta cũng đã giống như Chu Côn Ngọc, biết rõ số phận chuyện hôn nhân của bản thân, những nữ minh tinh kia dù như hoa như ngọc thế nào cũng không thể nào bước vào cánh cửa Chu gia. Trần Tổ Minh cũng biết, cho nên anh ta lựa chọn Chu Côn Ngọc.

Đại Mân Huyên từ đầu chí cuối, chỉ yên lặng uống canh.

Trầm Vận Chi nói trở lại chuyện Chu Côn Ngọc: “Nhớ kỹ đêm mai dành thời gian tham dự, biết không?”

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn cái bóng của mình in trên mặt bàn đá cẩm thạch: “Vâng, thưa mẹ.”

Chờ sau khi mọi người nghỉ ngơi, Chu Côn Ngọc lái xe trở về chung cư, tìm ra chiếc điện thoại có sim nặc danh.

Nàng gửi tin nhắn cho Tân Kiều một cách khó khăn: “Đêm mai chị có việc, tạm thời không gặp mặt.”

Nếu như Tân Kiều hỏi một câu: “Chuyện gì?” Nàng nên trả lời như thế nào?

Nàng nhớ đến Tân Kiều trào phúng tự định tội danh ‘yêu đương vụng trộm’ cho bản thân.

Một buổi tiệc rượu, lấy danh nghĩa bạn nhảy cùng nhau tham gia, dường như đang chứng thực tội danh này.

Chu Côn Ngọc buông điện thoại di động, không còn dáng ngồi đoan trang xưa nay, nàng tựa lưng vào sô pha, ánh mắt hư vô nhìn lên trần nhà.

Một bên là lương tâm, một bên là Tân Kiều.

Sao cuộc sống lại bức nàng đến nông nỗi này?

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!