Chương 63
Lúc ăn cơm chiều, Tân Mộc cắn đũa hỏi: “Chị làm sao vậy?”
“Làm sao?”
“Nga, cũng không có gì.” Tân Mộc gắp một miếng cà chua vào trong miệng, một hạt đường cát bị cô cắn vỡ phát ra âm thanh: “Chính là thấy chị rất ít nói.”
Thật ra Tân Mộc rõ ràng cảm giác được tâm tình của Tân Kiều không tốt, bắt đầu từ buổi chiều đến, đến lúc ăn cơm thì biểu hiện càng rõ ràng hơn.
Nhưng em ấy nghĩ, có thể là buổi chiều thím Trương đến nhà các cô một chuyến, đã khiến Tân Kiều nhớ đến Tân Lôi, hỏi nhiều sẽ càng làm cho Tân Kiều khó chịu.
Ăn cơm xong, Tân Kiều thu dọn chén đũa, còn Tân Mộc tiếp tục làm bài tập.
Cho đến lúc Tân Mộc nghỉ ngơi, Tân Kiều yên lặng đi ra đầu phố, ngồi trên chuyến xe số 181.
Chuyển hai chuyến xa, đến Nam Hối Cảnh Uyển.
Cô không bước vào mà đứng cách một con đường xa xa nhìn khu chung cư.
Bàn tay cắm vào túi quần jean, lấy ra một gói thuốc lá.
Cô châm một điếu, khói thuốc dày đặc phiêu tán dưới ánh đèn đường mờ nhạt, phía sau cô đúng là làm một tấm bảng tuyên truyền, nền đỏ chữ vàng, trên đó viết “bình đẳng, công chính, chuyên nghiệp, trung thực’, từng câu từng chữ rõ ràng trong bóng đêm.
Có thể đối với một số người, những từ ngữ này chỉ là khẩu hiệu, cách cuộc sống hằng ngày của bản thân rất xa xôi. Nhưng Tân Kiều hiểu rõ, đối với Tân Lôi, đây là lời thề ông ấy dùng cả đời để thực hiện.
Đèn đường chiếu vào tấm kính thủy tinh trên bảng tuyên truyền, lại phản xạ lên lưng Tân Kiều, như đâm vào sống lưng của cô khiến nó phát nhiệt.
Rõ ràng cô không trả lời tin nhắn của Chu Côn Ngọc, vậy hiện tại cô lại tới đây làm gì?
Cô là con gái của Tân Lôi, thời gian một mình chăm sóc Tân Mộc cho dù khó khăn đến mức nào cũng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm. Nhưng hiện tại cô mượn bóng đêm yểm hộ, lặng lẽ đến một khu chung cư mà cuộc sống của cô quăng tám sào cũng không tới, để ‘yêu đương vụng trộm’ cùng một người phụ nữ.
Lúc hút thuốc còn phải đứng trong bóng tối, liên tục nhìn chung quanh, nhìn xem bản thân có bị theo dõi hay không, có bị chụp lén hay không.
Lúc dập tàn thuốc Tân Kiều khẽ nhếch khóe môi, tự hỏi bản thân: sao cô lại trở nên như vậy?
Trong một buổi tiệc, tại một câu lạc bộ của Bội Thành.
Hai người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh bước vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Chu Côn Ngọc chờ đợi đã lâu mỉm cười đứng dậy: “Hoan nghênh.”
Một người mang mắt kính, ánh mắt phát sáng: “Tôi không biết ông Chu còn có một cô cháu gái xinh đẹp như vậy.”
Chu Côn Ngọc cười nói: “Số lần ngài đến Trung Quốc không nhiều lắm, không nhận ra tôi là rất bình thường.”
“Mời hai vị ngồi.”
Chiếc bàn tròn rộng lớn thể hiện độ xa xỉ, ba người ngồi dư dả, mà rượu và món ăn Chu Côn Ngọc chuẩn bị cũng không làm mất lễ phép.
Người đàn ông đeo mắt kính cầm ly rượu: “Tôi biết, đây là một loại rượu rất nổi tiếng của người Trung Quốc.”
Chu Côn Ngọc nho nhã cong khóe môi: “Đúng vậy, rượu Mao Đài có lịch sử hơn tám trăm năm.”
“Sao Chu tiểu thư không uống một ly?”
“Tôi là bác sĩ ngoại khoa, rất nhiều bác sĩ vì duy trì tính ổn định của tay, nên đều rất ít uống rượu.”
“Rất ít uống rượu, cũng không phải tuyệt đối không uống, đúng không?”
Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Cá nhân tôi không uống.”
“Chu tiểu thư thực sự là bác sĩ tốt, tôi còn nhớ lúc quen biết ông Chu, ông ấy mới vừa hoàn thiện phương pháp giải phẫu TR danh tiếng rất lớn, cũng dốc lòng với công việc giống như cô. Lúc đó chúng tôi vốn dĩ đã hẹn gặp mặt, nhưng ông Chu bởi vì phải làm phẫu thuật cho một bệnh nhân tình huống phức tạp, nên cố ý thay đổi thời gian.”
“Ngài còn nhớ rõ cuộc hẹn vốn dĩ là vào ngày nào không? Chúng tôi đang lập kế hoạch làm một bộ phim tài liệu về lịch sử bệnh viện, nên tư liệu càng chính xác càng tốt.”
Người đàn ông đeo kính nhìn Chu Côn Ngọc: “Loại biên tập lạc hậu như chúng tôi, đều có thói quen dùng sổ tay ghi chép lịch làm việc, nếu Chu tiểu thư cần, tôi dĩ nhiên có thể tra tìm. Nhưng mà, đây là giúp đỡ về mặt cá nhân.”
Ông ấy đã nói đến đây, Chu Côn Ngọc hiểu rõ mỉm cười.
Nàng nâng bình rượu trước mặt lên, rót đầy một ly, một cái ngửa đầu, cần cổ tuyết trắng tạo nên đường cong thon dài, chất rượu trong suốt không thừa một giọt.
Cũng không phải là chưa từng uống rượu, trước kia lúc còn chưa cầm dao phẫu thuật, ngày tết về phía Nam nàng cũng từng uống rượu Thiệu Hưng nhiều năm tuổi, nàng còn nhớ rõ nó có hương vị rất nồng, giống như quấn quýt lấy đầu lưỡi mà không giống như loại rượu trắng trước mặt, cay nóng dường như muốn đốt chảy cổ họng.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ, mỗi khi Tân Kiều hút thuốc, cũng là cảm giác này sao?
Nàng đã thật lâu không uống rượu, hai gò má lập tức ửng hồng, mà cả người nàng giống như một con sông, nếu vị biên tập này trình độ tiếng Trung cao một chút, đại khái sẽ nghĩ đến câu ‘Bích Sơn thâm xử nhiễm đào phi’.
Mà ông ấy chỉ nhìn vào mái tóc đen dài, làn da trắng, và hai gò má đà hồng của Chu Côn Ngọc, rồi đứng lên đi đến bên cạnh Chu Côn Ngọc.
“Chu tiểu thư không phải vẫn có thể uống đấy sao?” Một tay của ông ấy khoác lên vai Chu Côn Ngọc, lại rót cho Chu Côn Ngọc một ly rượu: “Rượu này rất ngon, hợp với Chu tiểu thư, uống thêm một chén được chứ?”
Ông ấy trở lại chỗ ngồi, cũng không có động tác quá đáng gì hơn nữa, mà chỉ mỉm cười nhìn Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc nghĩ thầm: vì sao luôn tránh không thoát loại ánh mắt nhìn chằm chằm đến từ nam giới?
Mặc dù nàng đã thuộc về tầng lớp không phải tùy ý người khác muốn làm gì thì làm. Nhưng trong quá trình trưởng thành, vì mặt mũi của Chu Thừa Hiên, vì học nghiệp hoặc sự nghiệp của bản thân, vì lãnh giáo phương pháp giải phẫu nào đó, nàng thật sự có thể hoàn toàn né tránh loại ánh mắt này từ nam giới sao?
Trong lòng nàng rất rõ ràng, không phải.
Loại nhìn kỹ này bao hàm quyền thế, thẩm thị và dục vọng khống chế. Nó sẽ khiến nàng nhớ đến ánh mắt tự nhận là có thể nắm trong tay tất cả mọi việc của Chu Thừa Hiên.
Chu Côn Ngọc ngưỡng cổ, uống cạn ly rượu trắng.
Người đàn ông đeo mắt kính nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của người Trung Quốc, Chu tiểu thư rất có thành ý, đúng không?”
“Tôi trở về sẽ kiểm tra lại, rồi nói cho Chu tiểu thư biết.”
Sự ‘thuần phục’ của nàng khiến người đàn ông vui vẻ, ông ấy uống rất nhiều, đến lúc ông ấy bắt đầu nói đớt, Chu Côn Ngọc đẩy đĩa rau trộn trứng muối đến trước mặt ông ấy: “Món ăn này có công dụng giải rượu, ngài thử xem.”
Đối phương ăn vào liền muốn nôn: “Đây là cái gì? Hỏng rồi sao?”
Chu Côn Ngọc mặt ngoài lịch sự mỉm cười: “Không, đây cũng là đặc sản của Trung Quốc chúng tôi, cũng có hơn sáu trăm năm lịch sử.”
Uống đến quên hết trời đất, uống đến trời đất quay cuồng, đến lúc tiễn hai người đi ra ngoài, người đàn ông đeo mắt kính bước chân nghiêng ngã, hoàn toàn đã quên phép lịch sự mà khoác tay lên vai Chu Côn Ngọc.
“Chu tiểu thư, nói chuyện với cô rất sảng khoái.” Ông ấy nói ngọng: “Người Trung Quốc các cô có một câu ngạn ngữ nói như thế nào? Cân quắc bất nhượng tu mi.” (nữ nhi không thua cánh mày râu)
Chu Côn Ngọc: “Tôi không tích câu này, nghe có vẻ như nữ giớ luôn thấp hơn nam giới một bậc.”
Đi ra khỏi câu lạc bộ, Chu Côn Ngọc nét mặt bình thường, chỉ có hai gò má và huyệt Thái Dương lộ ra một chút ửng hồng, nhưng rồi lại bị vẻ đoan trang của nàng che lấp.
Chu Thừa Hiên đã cử tài xế đến chờ sẵn, Chu Côn Ngọc đưa hai người kia lên xe, đứng ngoài cửa nói tạm biệt: “Đi thong thả.”
Thậm chí còn có thể nhìn theo chiếc xe dần lái đi xa, sau đó mới xoay người trở về câu lạc bộ, bình tĩnh khóa cửa phòng lại.
Nàng một tay đỡ mép bàn, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống bờ vai, ngón tay thon dài xoa huyệt Thái Dương.
Nàng không thường xuyên uống rượu, hai ly vừa rồi uống quá nhanh, thật ra nàng cảm thấy rất choáng váng. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để lộ việc bản thân say rượu, ai biết bản thân để lộ vẻ yếu thế trước mặt đối phương, đối phương lại sẽ được nước lấn tới đến mức nào.
Rất nhiều người cho rằng con cháu sinh ra trong gia đình giàu có sẽ vô cùng kiêu căng, có thể giống như Thịnh Ninh Nhi, nhưng bất kể là nàng hay là Đại Mân Huyên, từ nhỏ thứ học được nhiều nhất chính là nhẫn nhịn.
Làm nũng với ba mạ là có thể được kẹo ngọt như mình muốn sao? Đối với các nàng mà nói, điều đó không tồn tại.
Các nàng từ nhỏ đã hiểu được, phải linh hoạt ứng biến, mới có thể cho bản thân cơ hội thở dốc giữa sóng biển cuộn trào mãnh liệt ngoài khơi.
Nàng cầm túi xách đi ra ngoài, nói bản thân quay về bệnh viện có việc, bảo tài xế Chu Thừa Hiên phái tới đi trước, sau đó nàng lẳng lặng đứng dưới táng cây ngô đồng, mặc cho gió đêm thổi tung mái tóc.
Không ai biết, nàng khoác lên vẻ ngoài đạm nhiên không một kẽ hở, lại đang đợi cảm giác say rượu cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể qua đi.
Một chiếc xe lướt qua trước mặt nàng, rồi lại chậm rãi lui trở về.
Cửa kính ghế phụ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt kinh ngạc của Đại Mân Huyên.
Sau đó cửa xe trực tiếp mở ra, Đại Mân Huyên xuống xe, lại nói với người trong xe: “Em đưa A Ngọc về, anh đi trước đi.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gọi một tiếng: “Anh hai.”
Chu Tể Ngôn: “A Ngọc uống rượu sao?”
Anh ta lại bảo Đại Mân Huyên: “Em đưa A Ngọc lên xe đi, anh đưa các em về.”
Đại Mân Huyên lắc đầu: “Anh bận đi dự tiệc, đưa A Ngọc xong còn phải đưa em, sẽ làm lỡ thời gian.”
Không giống người yêu, hai người họ giống như chiến hữu trên cùng một trận địa hơn, bởi vì lợi ích tương đồng cho nên thông cảm cho nhau.
Chu Tể Ngôn không hề kiên trì: “Được, vậy lần sau gặp lại.”
Dưới tàng cây ngô đồng, nhất thời chỉ còn lại Đại Mân Huyên và Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc chợt nhớ đến năm ấy khi nàng mới vừa vào đại học, Đại Mân Huyên học năm tư, hai người đứng ở sân vận động trò chuyện, cũng là dưới một gốc cây ngô đồng.
Trước đó Đại Mân Huyên tham gia một tổ chuyên đồ, đó là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên có hơn nửa tháng không gặp.
Cũng không biết đang không được tự nhiên cái gì, nàng không dám ngẩng đầu, ánh mắt luôn nhìn xuống, nhìn gió đêm lay động mái tóc dài chưa cắt của Đại Mân Huyên.
Chờ hai người nói được vài câu, lá gan lớn hơn một chút, mí mắt mới nhấc lên một chút, nhìn chiếc cằm thanh tú của Đại Mân Huyên.
Buổi tối hôm đó, khuôn mặt của Đại Mân Huyên từng chút từng chút thu vào đáy mắt của nàng.
Hiện tại dưới cây ngô đồng, Đại Mân Huyên ở đây, nhưng nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, vừa thành thục vừa lý trí, một mình đảm đương một phía, sẽ không dùng phương thức e lệ như thế nhìn bất cứ ai nữa.
Đại Mân Huyên không ngạc nhiên đối với việc gặp nàng ở chỗ này, dù sao đây cũng là địa điểm các nàng thường xuyên chọn tổ chức tiệc xã giao, Đại Mân Huyên chỉ nhíu mày hỏi: “Sao lại uống rượu?”
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Mấy ngày nay em không có ca mổ, ông nội căn dặn tiếp đã khách, không thể làm ông nội mất mặt.”
Đại Mân Huyên lấy điện thoại ra: “Chị gọi một chiếc xe.”
Xe đến rất nhanh, lúc Chu Côn Ngọc lên xe, Đại Mân Huyên nâng tay che trên đỉnh đầu của nàng, sợ nàng sẽ va phải đầu.
Lên xe, Chu Côn Ngọc hạ cửa kính xe xuống một chút.
Gió đêm chầm chậm thổi vào, đèn đường biến thành sương mù phủ mờ khuôn mặt.
Chu Côn Ngọc khẽ nheo mắt lại, tựa vào lưng ghế, dáng vẻ có chút mơ màng.
Đại Mân Huyên nhìn sườn mặt của nàng, vài sợi tóc lay động tôn lên bờ vai thon gầy, hỏi nàng: “Có muốn tựa vào vai chị không?”
Chu Côn Ngọc lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người dường như bị sương mù cuốn lấy, muốn thổi đến một nơi rất xa.
Trong lòng Đại Mân Huyên bỗng nhiên dâng lên cảm giác xung động, muốn kéo nàng sát vào.
Đại Mân Huyên rũ mắt nhìn bàn tay Chu Côn Ngọc đặt trên tay vịn, ngón tay khẽ cuộn thành nắm đắm.
Rõ ràng nét mặt bình thản như vậy, nhưng ngón tay lại rõ ràng thể hiện vẻ cô độc.
Đại Mân Huyên siết nhẹ nắm tay.
Tài xế ở ghế trước hết sức chăm chú lái xe, nên cũng không chú ý động tĩnh ở phía sau.
Nếu như lúc này nàng ấy nhẹ nhàng phủ lên tay Chu Côn Ngọc, hẳn là sẽ không bị phát hiện đúng không.
Đại Mân Huyên phát hiện bản thân khẩn trương. Thật ra tôi ấy đã lâu không khẩn trương, tính chất công tác yêu cầu nàng ấy phải tự tin, ung dung, bình tĩnh, sống như một khuôn mẫu trong lòng mọi người.
Nàng ấy đã sắp quên mất, bản thân cũng sẽ khẩn trương.
Bỗng chốc nàng ấy nhớ đến thời gian Chu Côn Ngọc mới vừa thi vào đại học y, hai người đứng trò chuyện dưới ngô đồng trên sân vận động.
Khi đó nàng ấy mang theo tâm tình khẩn trương như vậy, có chút không dám nhìn Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc cúi đầu, nàng ấy cũng không gọi Chu Côn Ngọc ngẩng đầu lên.
Ánh mắt dừng trên một lọn tóc của Chu Côn Ngọc, sự mất trật tự thể hiện vẻ sinh động không giống với ngày thường.
Đại Mân Huyên lại nhìn Chu Côn Ngọc đang ngồi bên cạnh.
Mái tóc dài bị gió đêm thổi tung, không nề nếp giống như thường ngày, ngược lại có chút dáng vẻ của thời đại học.
Ngây ngô, không đủ hoàn mỹ, nhưng rất đáng yêu.
Đại Mân Huyên đại khái chính là bị những sợi tóc mất trật tự kia xúc động tiếng lòng, nàng ấy ngưng thở, đưa tay tìm kiếm bàn tay của Chu Côn Ngọc.
Tay của Chu Côn Ngọc lại đúng lúc thu lại, bị nàng đặt lên đầu gối, tay kia thì xoa bóp cổ tay của mình, dường như đang giảm bớt men say.
Là cố ý né tránh sao?
Hiện tại Chu Côn Ngọc đã trở nên quá mạnh mẽ, Đại Mân Huyên không thể từ trên mặt của nàng nắm bắt được manh mối nữa.
Thời điểm này không tiện quay về nhà họ Chu, xe lái vào khu chung cư của Chu Côn Ngọc, Đại Mân Huyên cũng theo nàng xuống xe.
Chu Côn Ngọc: “Em tự mình lên nhà là được rồi, chị mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Đại Mân Huyên kiên trì: “Chị tiễn em, đêm nay chị cũng mệt mỏi rồi, tìm em muốn chén trà.”
Chu Côn Ngọc không nói nữa, yên lặng cùng nàng ấy đi vào chung cư.
Hai người đứng trong thang máy, cầm hai chiếc túi xách cùng một nhãn hiệu, mặc váy chữ nhất kiểu dáng tương tự, giày cao gót màu vàng quất của Chu Côn Ngọc đứng cạnh giày cao gót màu đen của Đại Mân Huyên.
Độ cao của gót giày vừa đúng sáu phân, tôn lên mắt cá chân thanh mảnh.
Có quá nhiều chi tiết chứng tỏ các nàng đến từ cùng một kiểu gia đình, thậm chí mùi nước hoa quanh quẩn trong thang máy cũng thuộc cùng một nhãn hiệu.
Ngoại trừ những chi tiết này, hai khuôn mặt lại không tương đồng.
Đại Mân Huyên tướng mạo ôn hoà hiền hậu, phải là người rất thân thuộc mới có thể từ trong đôi mắt hơi rũ xuống ấy nắm bắt được một tia mị ý.
Chu Côn Ngọc lại có ngũ quan thanh tú có phần xa cách, rồi lại được nụ cười nhất quán ôn hòa của nàng che lấp, lúc người ta cho rằng có thể đến gần nàng, sẽ bất ngờ phát hiện một lớp băng cứng trong đôi mắt ấy.
‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Chu Côn Ngọc không uống quá nhiều, bước chân rất nhẹ, Đại Mân Huyên cầm túi xách đi phía sau nàng.
Lúc Chu Côn Ngọc dùng vân tay mở khóa, bất kể nàng đạm nhiên thế nào, thân thể của nàng quả thật không quen với cảm giác say như vậy.
Nàng lảo đảo, thân thể hơi ngã về phía sau.
Đại Mân Huyên bỗng nhiên tắt đèn đi, đưa tay đỡ lấy bả vai thanh mảnh của Chu Côn Ngọc.
Trong bóng tối, Chu Côn Ngọc ngẩn người.
‘Bịch’ một tiếng, túi xách trong tay Đại Mân Huyên rơi xuống sàn nhà.
Không phải ngoài ý muốn, là bản thân Đại Mân Huyên thả tay ra.
Bởi vì bàn tay đang cầm túi xách của nàng ấy cũng muốn nâng lên, cùng tay kia hình thành tư thế vây kín, dùng một cái ôm hoàn chỉnh ôm lấy Chu Côn Ngọc.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào động mạch cảnh của Chu Côn Ngọc, mùi nước hoa xen lẫn một chút đắng chát của thuốc Đông y cũng ôm lấy nàng, giống như hai tầng ôm ấp.
Chu Côn Ngọc nhất thời nín hơi, cảm thụ hơi thở kia lành lạnh giống như rắn nước, theo động mạch mẫn cảm của nàng bò đến sau gáy.
Trong bóng tối, Đại Mân Huyên nhẹ giọng gọi nàng: “A Ngọc.”
Chu Côn Ngọc bình tĩnh lại, lập tức muốn đẩy Đại Mân Huyên ra.
Lúc này điện thoại di động trong túi xách của Đại Mân Huyên reo lên, Chu Côn Ngọc nhân cơ hội này tránh né, bật đèn lên: “A tỷ, em đoán là anh hai gọi đến.”
Hô hấp của Đại Mân Huyên trì trệ.
Chu Côn Ngọc cũng không bị cái ôm của nàng ấy đả động, vẫn nhắc đến Chu Tể Ngôn.
Đây đã là một loại cự tuyệt rõ ràng, giống như một cây trúc gầy yếu chống thuyền rời khỏi bờ sông, mặt hồ tản mạn tinh quang, các nàng một người ngồi trên thuyền, một người ở lại trên bờ sông, khoảng cách càng lúc càng xa.
Chu Côn Ngọc hỏi Đại Mân Huyên: “Chị không nghe máy sao? Để anh hai mất hứng thì không tốt lắm đâu.”
Nói như vậy cũng không phải bởi vì Đại Mân Huyên đối với Chu Tể Ngôn có bao nhiêu tình cảm, mà bởi vì Đại Mân Huyên xem Chu Tể Ngôn là đối tác, đối với người có tinh thần chuyên nghiệp như Đại Mân Huyên, nàng ấy sẽ không làm đối tác thất vọng.
Đại Mân Huyên hít sâu một hơi, nhặt túi xách từ trên sàn nhà lên, lấy điện thoại ra.
Trong lúc nhất thời, trong hành lang vắng vẻ vang lên giọng nói của Chu Tể Ngôn: “Đưa A Ngọc về nhà rồi sao?”
Im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên.
Đại Mân Huyên lúc này mới mở miệng: “Ừm, đưa đến chung cư rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Tể Ngôn: “Biết hai em từ nhỏ quan hệ rất tốt, nhưng đến tuổi này còn có thể thân thiết như vậy, thật không dễ dàng.”
Hành lang lại lần nữa rơi vào yên lặng, bóng tối giống như một con mèo đang quấy phá, lật úp rất nhiều ngăn kéo ký ức khiến những hình ảnh che giấu đã lâu rơi xuống, mặt đất cũng rơi đầy bụi bậm.
Đại Mân Huyên siết chặt điện thoại trong tay: “Em ấy là em gái của em.”
Chu Côn Ngọc đứng trước mặt nàng ấy, khẽ cong khóe môi.
Tích một tiếng, khóa vân tay đã mở, thậm chí không cần tìm một lý do như ‘ đêm nay em không có sức lực pha trà nữa’ mà đã rảo bước tiến lên đóng cửa lại.
Hai tay nàng đỡ lấy cánh cửa rồi tựa lưng vào đó, ngoài cửa rất yên lặng, không có tiếng bước chân, Đại Mân Huyên còn chưa đi.
Cách một cách cửa, là hai loại tâm tình như thế nào.
Bóng tối bên trong và bên ngoài, hai người đều yên lặng, không biết giằng co bao lâu, Chu Côn Ngọc gần như cảm thấy nàng có thể nghe được tiếng thở dài rất khẽ của Đại Mân Huyên.
Tiếng bước chân vang lên, Đại Mân Huyên đi rồi.
Chu Côn Ngọc mở đèn trong phòng khách, đi rót cho bản thân một ly nước.
Suy nghĩ một chút, nàng lại dừng động tác cởi áo sơmi, cầm túi xách ra khỏi khu chung cư.
Người đi đường vẫn còn rất đông đúc, bóng đêm là yểm hộ tốt nhất của cho người không muốn bị theo dõi.
Chu Côn Ngọc bắt một chiếc xe, đi đến Nam Hối Cảnh Uyển.
Nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy ai bám theo.
Một tháng ngủ đông là có ý nghĩa, ai sẽ tin tưởng nàng xưa nay lý trí, sau một tháng vẫn chưa tìm về lý trí của bản thân, hơn nữa còn mạo hiểm đi tìm Tân Kiều?
Trên đường đến Nam Hối Cảnh Uyên, nàng suy nghĩ vì sao bản thân sẽ đi đến nơi này.
Là bởi vì đêm nay uống rượu cho nên dục vọng đặc biệt mãnh liệt?
Hay là bởi vì sau khi Đại Mân Huyên ôm nàng, nàng càng xác định, trên đời này vòng tay khiến nàng lưu luyến chỉ có Tân Kiều?
Tốt nhất là nguyên nhân đầu tiên, mặc dù nàng thừa nhận bản thân yêu Tân Kiều, nhưng nếu tình cảm quá sâu đậm sẽ khiến nàng sợ hãi.
Tình cảm là uy hiếp, từ nhỏ nàng đã chịu sự giáo dục như thế, cho nên cực kỳ không thích ứng được một bản thân như hiện tại.
Thật ra hôm nay nàng đến nơi này là việc cực kỳ buồn cười, tuy rằng nàng hẹn Tân Kiều nhưng Tân Kiều căn bản không trả lời, nàng cảm thấy đêm nay Tân Kiều căn bản sẽ không đến.
Câu nói của Tân Kiều lần trước đã nói rõ trong lòng trong lòng em ấy không chấp nhận mối quan hệ như vậy.
Một người xưa nay luôn sống dưới ánh nắng, sao có thể vứt bỏ kiêu ngạo, đắm chìm trong bóng tối.
Chu Côn Ngọc vừa nghĩ như vậy, vừa đi thang máy lên lầu.
Buồn cười hơn nữa là, lẽ nào nàng cảm thấy bản thân đến căn nhà này ở một chút cũng rất tốt?
Chẳng qua là một căn phòng nhỏ, ánh mắt nhìn xa một chút thì sẽ chạm đến tường, đến cùng có gì đáng giá để lưu luyến.
Từng có một khoảnh khắc nàng chợt nghĩ, đừng ra khỏi thang máy, trực tiếp trở lại tầng 1 đi.
Lúc cửa thang máy mở ra, hai chân lại như có ý chí của riêng mình, vẫn dẫn nàng đi ra ngoài.
Không ngờ trước cửa có người.
Nàng không quá tin tưởng vào an ninh của khu chung cư này, cho nên phản ứng đầu tiên là khẩn trương. Nhưng rất nhanh, mùi hương của nắng còn sót lại trong bóng tối thổi đến, là hương vị trên người Tân Kiều mới có.
Đôi mắt dần dần thích ứng, bắt lấy đường nét mà nàng quen thuộc, thanh tú xen lẫn quật cường, hờ hững xen lẫn kiêu ngạo, Tân Kiều chính là một thể mâu thuẫn như thế.
Vừa mới bắt đầu rõ ràng nàng rất chán ghét Chu Côn Ngọc, nhưng lại dung túng Chu Côn Ngọc xâm nhập.
Cũng giống như hiện tại cô đứng ở chỗ này, bên dưới vẻ ngoài hờ hững ức chế đầy phẫn nộ.
Cô không hài lòng đối với Chu Côn Ngọc, quan trọng nhất là, cô không hài lòng đối với bản thân.
Ánh mắt của cô đang chất vấn vì sao phải đặt cô vào hoàn cảnh này.
Chu Côn Ngọc yên lặng bước đến, cửa, bản thân đi vào trong, Tân Kiều theo sau nàng, hai người đổi dép rồi lại yên lặng đi vào phòng khách.
“Ngồi đi.” Chu Côn Ngọc chỉ chỉ vào sô pha: “Đã chờ bao lâu? Mệt không?”
Tân Kiều ngữ điệu trầm nặng: “Không nên hỏi em đợi bao lâu.”
Không nên nhắc nhở cô đang phá vỡ nguyên tắc của bản thân như thế nào, mỗi một giây chờ đợi đều hóa thành dấu chân dẫm lên nguyên tắc của cô, qua lại chà đạp nó.
Tân Kiều: “Chị chỉ có thể hỏi em, em đến đây để làm gì.”
Chu Côn Ngọc dừng một chút: “Em đến đây để làm gì?”
“Đến cùng chị yêu đương vụng trộm.”
Tân Kiều ngồi trên sô pha, cố sức túm lấy cổ tay của nàng, bên ngoài rõ ràng sắp vào hạ, nàng lại giống như một phiến mùa thu, đón lấy nàng là một cái ôm giá lạnh giống như mùa đông.
Tân Kiều đè hai cổ tay của nàng lên sô pha bằng da.
Nàng đến nơi này chưa từng mở điều hòa, hoặc là quên, hoặc là không kịp, sô pha làm bằng da, không thể nói rõ là lạnh hay là nóng.
Nụ hôn của Tân Kiều dừng trên cổ nàng, lại biến thành mưa rào đầu hạ.
Chu Côn Ngọc khẽ ngửa cằm, yên lặng không ra tiếng.
Tân Kiều thấp giọng hỏi: “Chị đổi nước hoa rồi?”
Chu Côn Ngọc mím môi: “Không có.”
Có lẽ là nhiễm phải mùi hương nước hoa tựa như mùi thuốc Đông y của Đại Mân Huyên, nhưng mùi nước hoa của Chu Côn Ngọc vẫn chiếm chủ đạo, nên Tân Kiều không hỏi nữa.
Chỉ là váy chữ nhất đoan trang trở nên vô dụng, chồng chất ở bên hông giống như mây mù trong trận mưa rào.
Chu Côn Ngọc đẩy cô: “Em chưa rửa tay.”
Nàng nằm trên sô pha, nhìn bóng lưng Tân Kiều yên lặng đi vào nhà vệ sinh, ngay cả sống lưng xưa nay thẳng thắp cũng có phần cúi thấp.
Trái tim Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nhói lên một chút, không nhịn được suy nghĩ — tính cách giống như Tân Kiều, mang theo tâm tình gì mà đến đây?
Quả thực giống như tự ngược.
Tân Kiều khiển trách đối với bản thân là về mặt tinh thần, khiển trách đối với Chu Côn Ngọc thì ngược lại. Hình thức dây dưa của hai người dường như lại trở về như lúc ban đầu.
Tân Kiều cũng không dự định đình chiến, mà phản ứng của Chu Côn Ngọc cũng không giống như mỗi một lần hai người thân mật.
Không mở điều hòa nên trong phòng vô cùng ngột ngạc, Tân Kiều nói: “Thêm một lần nữa.”
Rồi sẽ buông tha cho chị.
Đây dường như biến thành một cuộc đấu sức, không ai hưởng thụ sự vui sướng trong chiến tranh, chỉ hy vọng đối phương tan tác nhanh hơn một chút.
Tân Kiều cảm thụ được chua xót, càng lúc càng bất an.
Cô ngừng lại, ngồi dậy mở điều hòa.
Nhìn một vòng, dường như cũng không có chăn, cô nghĩ Chu Côn Ngọc đang đổ đầy mồ hôi, cho nên lại tắt điều hòa đi.
Chu Côn Ngọc ngồi dậy, chỉnh lý lại chiếc váy của mình.
Thật ra trước đó nàng không chú ý những chuyện này, thậm chí cố ý bày ra vẻ phóng túng, nhưng hiện tại nếu như vẫn duy trì tình trạng như vậy, dường như đang không ngừng nhắc nhở về sự thất bại khiến người ta xấu hổ vừa rồi.
Hai người đều là nữ, vậy đến cùng nên tính là ai không được?
Tân Kiều: “Chị uống rượu?”
“Ừm.” Chu Côn Ngọc xoa bóp huyệt Thái Dương: “Nhưng không uống bao nhiêu.”
Tân Kiều đi vào phòng bếp, máy lọc nước ở nơi này là Chu Côn Ngọc mới vừa mua, nước nóng luôn có sẵn, cho nên thiếu đi quá trình nấu nước, hơi nước tỏa ra ấm áp.
Tân Kiều rót một ly nước nóng rồi trở lại phòng khách, đặt ở trên bàn trà trước mặt Chu Côn Ngọc.
Khóe môi của cô không cách nào kiềm chế mà nhếch lên: “Vốn dĩ nên pha một ly mật ong, nhưng không tiện mua mật ong, bởi vì shipper đến sẽ làm chị khẩn trương, sợ bại lộ.”
Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Không có gì, bảo anh ta đặt ở trước cửa là được rồi.”
Khóe môi Tân Kiều lại càng nhếch lên cao: “Được, không phải chị sợ, là em sợ.”
“Dù cho shipper không nhìn thấy em, em cũng không muốn bất cứ ai biết em ở đây.”
Yêu đương vụng trộm.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi: “Tân Kiều, em muốn chị làm thế nào? Lúc chuẩn bị không chu toàn, trực tiếp ngã bài với gia đình, sau đó để cho bọn họ đến làm khó dễ em sao?”
Tân Kiều: “Nếu như thật sự để em chọn, em tình nguyện như thế.”
“Vậy an toàn của em thì sao? Tiền đồ của Mộc Mộc thì sao?” Chu Côn Ngọc nhắm mắt mỉm cười: “Em không hiểu bọn họ, mới không biết sợ.”
Tân Kiều: “Em biết sợ, tựa như mỗi lần em gỡ bom, chị nghĩ rằng em không biết sợ sao?”
Chu Côn Ngọc nhíu mày.
“Nhưng lẽ nào sợ bom nổ nên luôn lẫn tránh nó sao? Em chỉ biết, như vậy sẽ giữ lại mầm họa, có đôi khi để nguy hiểm bại lộ ra, nắm quyền chủ động trong tay mới có thể chân chính tìm được biện pháp giải quyết vấn đề.”
Chu Côn Ngọc: “Trong mối quan hệ của chúng ta, như vậy quá lỗ mãng.”
Tân Kiều: “Đến cùng là em quá lỗ mãng, hay là chị nhát gan?”
“Chị vĩnh viễn đang chuẩn bị, vĩnh viễn chơi theo quy tắc của bọn họ, thật sự có thể đạt được kết quả chị mong muốn sao? Chỉ cần chị không nhảy ra khỏi cục diện đó, bọn họ vĩnh viễn là người đặt ra quy tắc.”
“Chị cho rằng chị có thể đi đàm phán, ông nội chị thực sự sẽ chấp nhận sao? Nếu như ông ấy không chấp nhận, chị có thể giấu diếm như vậy bao lâu?”
“Đến lúc đó cục diện em và Mộc Mộc phải đối mặt, sẽ tốt hơn so với chị dự đoán sao?”