Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 52

Chương 52

 

Hôm nay Chu Côn Ngọc tan ca về đến nhà.

Vừa vào cửa đã trông thấy bên kia sô pha, trong tay Trầm Vận Chi cầm một túi giấy của những thương hiệu xa xỉ, từ trong đó lấy ra một chiếc áo sơmi thiết kế tinh tế.

Đại Mân Huyên tan ca sớm hơn nàng đang ngồi bên cạnh, nâng ánh mắt liếc nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.

Trầm Vận Chi nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lập tức gọi nàng lại: “A Ngọc, đến đây.”

Chu Côn Ngọc bước đến: “Mua nhiều quần áo như vậy sao?”

Trầm Vận Chi cười nói: “Biết con công việc bận rộn, cũng không có thời gian chậm rãi đi dạo, cho nên mẹ mua nhiều một chút.”

Chu Côn Ngọc nhìn tư thế này, trong lòng đã đoán được ba phần. Quả nhiên Trầm Vận Chi nói: “Thời gian gặp mặt cậu Trần đã được xác định rồi. Nhiều quần áo như thế, mẹ nhìn cũng hoa mắt, chính con đến chọn đi.”

Chu Côn Ngọc vuốt uống quần ngồi xuống: “Vẫn là mẹ chọn đi, mắt thẩm mỹ của mẹ rất tốt.”

Thật ra có gì đáng chọn đâu.

Các nàng một năm bốn mùa đều mặc trắng đen xám, áo sơmi phối với quần tây hoặc váy chữ nhất, kiểu dáng cũng chỉ xoay quanh vài dạng cố định, gắng đạt tới mức độ đoan trang thanh nhã không tìm ra khuyết điểm.

Thấy nàng nghe lời, Trầm Vận Chi rất hài lòng: “Được, vậy mẹ quyết định thay con. Thật ra lần này gặp mặt cũng không tính là việc quan trọng gì. Con và cậu Trần cũng không phải chưa từng gặp mặt, ấn tượng của cậu ấy đối với con rất tốt.”

Chu Côn Ngọc nghĩ: còn có thể nói đến ấn tượng tốt hay xấu sao?

Chẳng qua là mấy năm trước, từng gặp mặt vài lần trong vài buổi tiệc tối. Về sau đối phương xuất ngoại phát triển sự nghiệp, nên hai người chưa từng gặp lại. Hiện tại nghĩ đến, ngay cả ngũ quan tướng mạo của đối phương như thế nào cũng nhớ không rõ, đối phương đối với nàng hẳn là cũng thế.

Cái gọi là ấn tượng tốt, không phải đối với Chu Côn Ngọc nàng, mà chính là đối với ‘Chu gia tam tiểu thư’ đoan trang tao nhã.

Lúc này bữa khuya đã chuẩn bị xong, bảo mẫu mời Chu Thừa Hiên đến.

Chu Thừa Hiên đầu tiên là liếc nhìn Chu Côn Ngọc một cái, nhìn cháu gái của mình khí chất đoan trang, có lẽ trong lòng ông ấy cũng thấy thoải mái: “Không cần coi trọng như vậy, con cháu của Chu gia chúng ta, sẽ không bị bất cứ kẻ nào vượt qua.”

Trầm Vận Chi cười nói: “Ba nói đúng.”

“Nhưng A Ngọc, gần đây cháu cũng đừng chỉ lo bận rộn công việc, nên dưỡng tốt tinh thần, lúc gặp mặt cũng nên giao lưu tình cảm với cậu Trần.”

‘Tình cảm’?

Vì sao Chu Côn Ngọc nghe đến hai chữ này, trong lòng châm chọc đến muốn cười.

Nàng ngược lại tình nguyện Chu Thừa Hiên giống như Trầm Vận Chi, nói trắng ra một chút: “Người như chúng ta, không nên có cảm tình gì cả.”

Ăn khuya xong, Chu Côn Ngọc trở về phòng.

Đại Mân Huyên vốn nên về nhà, rồi lại theo nàng đến hành lang trước cửa phòng, đè thấp giọng gọi nàng: “A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

“Em đang lên kế hoạch làm gì?”

“A tỷ.” Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi: “Có ý gì?”

Đại Mân Huyên càng hạ thấp giọng xuống: “Có lẽ ông nội và dì Vận Chi còn nhìn không ra, nhưng chị…”

Chu Côn Ngọc nhìn nàng ấy.

Ba chữ ‘hiểu rõ em’ của Đại Mân Huyên nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.

Nàng ấy phải nói như thế nào, sự hiểu biết của nàng ấy đối với Chu Côn Ngọc, thành lập trên cơ sở các nàng sớm chiều ở chung.

Thành lập trên cơ sở Chu Côn Ngọc từng hết lòng tin tưởng nàng ấy.

Thành lập trên cơ sở Chu Côn Ngọc vài lần gần như động tâm tư muốn đánh cược tất cả vì tình cảm giữa hai người.

Tất cả chỉ có nàng ấy, chỉ có nàng ấy biết bên dưới bề ngoài đoan chính hòa nhã của Chu Côn Ngọc, có bao nhiêu điên cuồng.

Đại Mân Huyên điều chỉnh hô hấp: “Em căn bản sẽ không dễ dàng đồng ý đi gặp mặt cậu Trần. A Ngọc, mặc kệ em đang có kế hoạch gì, cũng nên từ bỏ đi.”

“Đây chỉ là một loại cách sống mà thôi, em không quan tâm đến nó, nó căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với em.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “A tỷ, phải vậy không? Chị nghĩ như vậy sao?”

“Vậy vì sao ngày anh hai đề cập việc kết hôn với chị, chị lại đến căn hộ của em.”

“Mà trước đây, chị lại chưa bao giờ đến đó.”

“A tỷ, hôm nay chị dùng những lời này đến khuyên em, vậy ngươi bản thân chị thì sao, chị thực sự không có bất cứ sự dao động nào sao?”

Đại Mân Huyên nhếch khóe môi, Chu Côn Ngọc cũng nở nụ cười với nàng ấy: “Thời gian không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Nàng xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Đại Mân Huyên đứng trong bóng đêm cô tịch.

Một tuần này, ngày nghỉ của Tân Kiều đúng vào cuối tuần. Ngày nghỉ của cô, hiếm khi Chu Côn Ngọc cũng không cần tăng ca, cho nên cô liền hẹn gặp Chu Côn Ngọc ở căn hộ chung cư.

Lúc Tân Kiều ở trong bếp nấu cơm tối cho Tân Mộc, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

Cô một tay cầm sạn đảo thịt trong chảo, một tay kia cầm điện thoại: “Alo.”

“Alo.”

Chu Côn Ngọc chỉ nói một tiếng, Tân Kiều đã có tật giật mình mà đóng cửa phòng bếp lại.

Hôm nay Tân Mộc nhận được thành tích thi tháng, kết quả không tệ, em ấy đang ngồi trên sô pha tự thưởng cho bản thân được xem phim tình cảm ngọt ngào, lúc này không khỏi liếc mắt nhìn phòng bếp một cái.

Hắc, đang êm đẹp đóng của làm gì? Thịt xào ớt chuông mà thôi, còn xào ra bí kíp độc môn không truyền ra ngoài?

Tân Kiều đóng cửa xong mới quay lại trước kệ bếp, lại nói một lần: “Alo.”

Chu Côn Ngọc ở bên kia điện thoại, cười khẽ: “Làm gì vậy?”

“Nấu cơm.” Tân Kiều trả lời: “Cùng Mộc Mộc ăn cơm xong sẽ đến đó. Chị tan ca rồi sao?”

“Ừm.” Chu Côn Ngọc uốn lưỡi: “Thích chị có mùi hương gì?”

Trái tim Tân Kiều đập loạn.

Chu Côn Ngọc bên kia có tiếng nhạc du dương, mà giọng nói của nàng cũng dịu dàng giống như ánh mắt, kéo người ta ra khỏi cuộc sống hằng ngày, ném vào cạnh bờ sông như thơ như tranh.

Cảm giác gọi điện thoại cùng Chu Côn Ngọc rất kỳ diệu, một bên là cuộc sống thường nhật, một bên là tranh thuỷ mặc vẽ non xanh nước biếc.

“Có ý gì?”

“Hoa chanh? Rosemary? Hay là… nhục đậu khấu? Ngữ tốc của nàng rất chậm rất thản nhiên, dường như có chứa móc câu.

Mỗi lần nàng đọc ra một loại hương, trái tim của Tân Kiều sẽ theo đó đập nhanh một nhịp.

Nàng nói: “Chị đang đi trung tâm thương mại để mua một chai sữa tắm mới.”

Cảm giác này… càng kỳ diệu hơn.

Thịt xào ớt chuông đã sắp chín, Tân Kiều tắt lửa. Phòng bếp có phần nóng bước, chóp mũi cô thấm ra một ít mồ hôi, bên kia dường như nhân viên cửa hàng đã đi xa, Chu Côn Ngọc đè thấp giọng nói: “Em có biết từ góc độ dược học, nhục đậu khấu có công dụng gì hay không?”

Tân Kiều không biết.

Nhưng Chu Côn Ngọc dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với cô, cô cũng có thể đoán được.

Tay vẫn chưa rửa nên không thể sờ chóp mũi của mình, vì vậy lớp mồ hôi khiến chóp mũi ngứa ngáy.

Máy hút khói vẫn ồ ồ hoạt động, cô đứng trong phòng bếp tràn ngập hương vị cuộc sống nghĩ đến làn da nhẵn nhịu như ngọc, vành tai không khỏi đỏ ửng, sau đó thấp giọng nói: “Đều thích.”

Sau khi cúp máy Tân Kiều lại làm thêm món bí đao xào tôm khô, tắt lửa, rửa nồi xong mới mở cửa phòng bếp gọi Tân Mộc rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Tân Mộc một bên mở tiệc một bên dùng ánh mắt liếc nhìn cô.

Cho đến lúc cô bưng món cuối cùng ra, tháo tạp dề ngồi xuống, Tân Mộc còn đang liếc nhìn cô.

Tân Kiều bưng chén cơm: “May mà dưới sự giám sát của chị, em không cần mang kính áp tròng.”

Tân Mộc: “A?”

“Tròng mắt sắp bay ra rồi, kính áp tròng còn có thể ngoan ngoãn ở yên trong mắt của em sao?”

Tân Mộc lẩm bẩm hai tiếng, không nói lời nào, vẫn dùng ánh mắt liếc xéo cô.

Tân Kiều: “…”

Ăn cơm thu dọn chén đĩa xong, Tân Kiều nói với Tân Mộc: “Chị đi ra ngoài một chút.”

Đây không phải tình huống khác thường gì, Chu Côn Ngọc công việc bận rộn, có lúc cô và Chu Côn Ngọc không gặp mặt, cũng sẽ một mình đi ra ngoài tản bộ.

Tân Mộc lại gọi cô lại: “Chị chờ một chút.”

Tròng mắt lại bay đến trên người cô: “Chị cầm theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài tản bộ?”

“…À.”

“Bên trong là cái gì?”

“Ớt chuông xào thịt.”

“Chị là muốn tản bộ đến khi đói bụng thì đứng ven đường mở hộp giữ nhiệt ra ăn?”

“…A.”

Tân Mộc thực sự không nhịn được cất tiếng cười to: “Được rồi, được rồi, vậy em lập tức đi tản bộ đi!”

Tân Kiều sao lại ngây thơ như vậy! Hảo dễ chọc rồi.

Bên kia, Chu Côn Ngọc cầm túi mua sắm đang muốn rời khỏi trung tâm thương mại.

“Chu tiểu thư.”

Nàng nâng ánh mắt nhìn thấy là một vị thiếu phụ mặc sườn xám tay đeo phỉ thúy, cả người toát ra quý khí tương tự với Trầm Vận Chi, nàng cũng không quen biết người này, nhưng có chút quen mắt, hẳn là đã từng có duyên gặp mặt trong buổi tiệc nào đó.

Hôm nay trái lại đặc biệt nhiệt tình đối với nàng, lôi kéo nàng hàn huyên một lúc.

Chu Côn Ngọc mỉm cười chống đỡ, lịch sự nho nhã tìm không ra sai lầm.

Cuối cùng thiếu phụ cười nói: “Cháu xinh đẹp như vậy, thảo nào Trần công tử ưu ái cháu.”

Phản ứng đầu tiên của Chu Côn Ngọc là: Vì sao nàng cần anh ta ưu ái?

Nghĩ lại, thảo nào người này lại nhiệt tình với nàng như thế, có lẽ là bởi vì tin tức nàng sắp xem mắt cùng với Trần thiếu gia đã lan truyền, Trần gia mấy năm nay lại đang phát triển không ngừng, ai không muốn sớm đến lôi kéo quan hệ.

Chu Côn Ngọc bất động thanh sắc, mỉm cười nói tạm biệt với bà ấy.

Lái xe quay về căn hộ, thấy Tân Kiều đã đến, đang ở trong phòng bếp, Chu Côn Ngọc tiến vào, liền nhìn thấy bóng lưng của cô.

Nàng tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, khuôn mặt tựa lên vai cô: “Đang làm gì?”

“Nghĩ chị đã bận rộn cả ngày, nhất định vẫn chưa ăn tối.” Tân Kiều lấy hộp giữ nhiệt ra: “Mang theo vài món ăn cho chị, hâm nóng là có thể ăn rồi.”

Cô mở nắp hộp, Chu Côn Ngọc ngửi thử: “Thơm quá.”

Tân Kiều nấu ăn khác với bảo mẫu của Chu gia, hương vị gia đình đậm hơn một chút. Vì vậy cảm giác ngột ngạc khi giả cười trò chuyện với vị phu nhân kia chậm rãi rút đi, giống như lớp vàng lá xa hoa bị bóc đi, để lộ ra bản chất vốn có của cuộc sống.

Tân Kiều hâm nóng thức ăn xong, ngồi vào đối diện bàn ăn nhìn Chu Côn Ngọc: “Gần đây chị gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.”

“Thế nào?” Chu Côn Ngọc gắp một miếng thịt vào chén cơm, sau đó mới ưu nhã dùng đôi đũa đưa đến bên miệng: “Xúc cảm không tốt sao?”

Tân Kiều: “…”

Thật là, Chu Côn Ngọc thật là!

Tân Kiều cứng nhắc chuyển đề tài: “Chị đã mua sữa tắm hương gì?”

Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Nóng lòng như vậy sao?”

Tân Kiều dời mắt.

Đổi lấy một tiếng cười khẽ của Chu Côn Ngọc.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Tân Kiều đi tắm trước, Chu Côn Ngọc xử lý một ít công việc rồi mới lấy chai sữa tắm mới mua từ trong túi giấy ra.

Tân Kiều liếc mắt nhìn một cái, thân chai nửa trong suốt, màu hồng nhạt là hương hoa hòng, màu tím là hương rosemary, màu trắng là hương hoa chanh, loại kinh nghiệm này hoàn toàn không áp dụng được.

Chu Côn Ngọc: “Muốn biết là mùi hương gì sao?”

Tân Kiều quật cường nói: “Không muốn.”

Chu Côn Ngọc khẽ mỉm cười, mang theo chai sữa tắm, giống như một sợi dây leo vào mùa xuân, uyển chuyển trần đầy sức sống đi vào phòng tắm.

Tân Kiều từ rất xa nhìn một cái, dường như có thể nhìn thấy hơi nước lượn lờ bay ra từ phòng tắm, càng lúc càng mờ nhạt.

Cô ngửi thử, nhưng không ngửi được mùi hương gì.

Lúc này cô nhận được một cuộc gọi của đội trưởng Trần Hành Viễn, hỏi cô về chi tiết hiện trường trong một nhiệm vụ gần đây, nhằm chỉnh lý lập hồ sơ, đồng thời lại nhắc đến bãi bom mìn còn sót lại ở Kính Sơn, gần đây có thể sẽ tiến hành kế hoạch xử lý nó. Chờ cô cúp máy thì Chu Côn Ngọc đã tắm xong, đang nằm trên giường chờ cô, mái tóc dài đen nhánh phủ kín chiếc gối lông ngỗng.

Tân Kiều một lần nữa rửa tay, sau đó lên giường.

Chu Côn Ngọc ép sát, cánh tay ôm lấy vai cô. Cô quen tính đưa tay ôm lại, nhưng rồi lại bị xúc cảm mềm mịn ở đầu ngón tay làm kinh ngạc.

Là xúc cảm ấm áp khi chạm vào làn da trơn bóng không cách áo ngủ.

“Sao chị lại…”

Chu Côn Ngọc trơn trượt tựa như một con cá, hô hấp phả vài tai cô: “Dù sao mặc cũng phí công, đúng không?”

Phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt nơi đầu giường, tựa như hổ phách hóa thành sương mù. Tân Kiều ghé vào hỗm cổ của nàng ngửi thử, rốt cục không nhịn được, hỏi: “Rốt cục là mùi hương gì?”

“Không ngửi ra sao?”

Cô lắc đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua.

Hoa chanh, rosemary, nhục đậu khấu, cái gì cô cũng không ngửi ra. Chỉ cảm thấy mùi hương thoang thoảng của xương bồ và túc mộc vốn thuộc về Chu Côn Ngọc càng trở nên rõ ràng hơn, giống như một người bị nhấn chìm trong dòng sông thanh mát.

Chu Côn Ngọc nhẹ giọng dỗi cô: “Đồ ngốc.”

“Loại sữa tắm mới mà chị mua, không có bất cứ mùi hương gì.”

Tân Kiều ngây người.

Lúc này mới chợt phát hiện, mùi hương trước kia ngửi được trên người Chu Côn Ngọc đều xen lẫn tạp chất. Tỷ như một chút mùi của son phấn, mùi của nước hoa, mùi của sữa tắm.

Nhưng Chu Côn Ngọc hiện tại, chỉ có mùi hương của Chu Côn Ngọc.

Mùi hương cất giấu trong từng vân da của nàng, cô ngửi thấy chính là mùi hương ấy.

Điều này làm cho nàng trở nên vô cùng chân thực.

Tân Kiều cũng không thể nói rõ vì sao bản thân lại cảm thấy vô cùng xúc động.

Quan hệ của cô và Chu Côn Ngọc, quả thật là đang dần phát triển.

Chu Côn Ngọc người này, từ nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh phức tạp như thế, thành lũy trong lòng còn nhiều hơn cô, dày hơn cô. Bên ngoài là vỏ bọc đoan trang tao nhã, tầng thứ hai là ngả ngớn, cô phải kiên trì lột mở hai tầng, nhưng bản năng của nàng quấy phá, rốt cục vẫn sẽ giữ lại một tầng ngăn cách nhìn như trong suốt.

Cho đến bây giờ, lúc nàng nghe nói có một loại sữa tắm không mùi, nên cố ý đi mua, để cho cô ngửi thấy mùi hương nguyên thủy nhất của bản thân.

Dường như phòng tuyến trong lòng nàng đang chậm rãi tan ra.

Đêm đó Tân Kiều rất dịu dàng, cô nhìn Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt, thấp giọng hỏi: “Chị có muốn em không?”

Nét mặt của Chu Côn Ngọc bỗng nhiên khiến cô có một chút gấp khó dằn nổi, nắm lấy cổ tay thanh mảnh của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc hôn cô: “Đừng gấp.”

Có lẽ phản ứng của cô khiến Chu Côn Ngọc cũng có vài phần xung động, nhưng Chu Côn Ngọc vẫn chỉ dừng lại ở bên ngoài.

Nàng hôn lên vành tai cô, hôn lên mặt cô, hôn lên môi cô: “A Kiều, cho chị một chút thời gian.”

Nhịp tim của Tân Kiều rối loạn.

Không phải không ai gọi cô là A Kiều, hàng xóm láng giềng cũng đều gọi cô như vậy, nhưng Chu Côn Ngọc gọi một tiếng này khiến cô liên tưởng đến Tân Lôi, hoặc là mẹ cô của rất nhiều năm trước, ngữ điệu như vậy ẩn chứ điều gì?

Có lẽ là, rất nhiều rất nhiều dịu dàng.

Hai người kết thúc, Chu Côn Ngọc đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Mộc Mộc ở nhà một mình, em cần phải trở về.”

Nàng ngồi dậy, phủ thêm áo ngủ, sau đó đưa tay kéo Tân Kiều lên.

Tân Kiều kéo tay Chu Côn Ngọc, nhưng lại không thuận theo lực kéo, Chu Côn Ngọc liền bị cô kéo đến trước mặt, đuôi tóc quét nhẹ lên cánh môi của cô, hai người đối diện nhau.

Trái tim Chu Côn Ngọc bang bang rạo rực, nhưng ngoài mặt không lộ tâm tình, nàng cong môi cười nói: “Thêm một lần nữa?”

Tân Kiều lắc đầu, buông tay nàng ra, tự mình ngồi dậy mặc quần áo.

Đuôi ngựa của cô buộc rất tùy ý, cũng không cần nhìn vào gương, không phải không mất trật tự, nhưng bởi vì tướng mạo thanh tú xen lẫn một chút sắc bén của cô mà có vẻ dáng vẻ hào sảng dễ nhìn. Cô dùng ngón tay kéo căn dây buộc, sau đó quấn hai vòng buộc chặt đuôi ngựa, cúi đầu tùy ý nói: “Chu Côn Ngọc.”

“Huh?”

“Không phải chỉ là chờ chị thôi sao?” Cô thấp giọng nói: “Em không sợ.”

Cô biết trước khi Chu Côn Ngọc giải quyết xong việc trong nhà thì sẽ không hoàn toàn chiếm hữu cô, dường như trong lòng có điều lo lắng.

Cô là một người cằn cỗi, nhưng cô có rất nhiều tình yêu, rất nhiều kiên trì, và rất nhiều thời gian.

Không phải chỉ là đánh bạc cả đời dây dưa đến cùng với Chu Côn Ngọc thôi sao? Tân Kiều nghĩ, cô thực sự không sợ.

Hai ngày sau, Chu Côn Ngọc đến thẩm mỹ viên quen thuộc.

“Chu tiểu thư.” Quản lý vẫn giữ tư thái kính cẩn, mỉm cười tiếp đãi nàng: “Trầm phu nhân đã căn dặn, kiểu tóc và trang điểm hôm nay sẽ làm cẩn thận một chút.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Vất vả cho các cô rồi.”

“Chu tiểu thư khách sáo rồi.”

Sau khi trang điểm xong, Chu Côn Ngọc lái xe đến câu lạc bộ. Nhân viên nhiệt tình chào đón: “Chu tiểu thư, Trần tiên sinh đã đến, đang đợi cô.”

Chu Côn Ngọc tao nhã cong môi, nhờ nhân viên dẫn đường.

Trong phòng, Trần Tổ Minh mặc âu phục đang ngồi, nhìn thấy Chu Côn Ngọc bước vào, anh ta lập tức đứng lên, hơi cúi đầu chào hỏi nàng: “Chu tiểu thư.”

Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu: “Trần tiên sinh.”

Hai người ngồi xuống, Trần Tổ Minh cười nói: “Chu tiểu thư rất đúng giờ.”

Chu Côn Ngọc: “Tôi không thích lãng phí thời gian.”

Nếu ai còn cho rằng thời đại này công tử nhà giàu đều loè loẹt, bộ dạng hống hách đầy dầu mỡ, vậy thì thật sự là quá lạc hậu rồi.

Nhà giàu đồng nghĩa nắm giữ nhiều tài nguyên của xã hội, ví dụ như hai người anh trai của nàng, ví dụ như Trần Tổ Minh, người nào không phải phần tử trí thức cầm đủ loại văn bằng, ăn mặc thanh nhã, đi ra ngoài là dáng vẻ tinh anh của xã hội.

Trần Tổ Minh hỏi: “Có phải tôi nên gọi cô là Côn Ngọc? Cô cũng có thể gọi tôi là Tổ Minh.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười, không đáp.

Mục đích rõ ràng, nóng lòng kéo gần quan hệ của hai người.

“Cảm thấy tôi quá ân cần rồi?” Trần Tổ Minh châm trà cho nàng: “Tôi xác thực có ấn tượng tốt đối với cô.”

“Trần tiên sinh, chúng ta đã vài năm chưa gặp nhau rồi đúng không?”

“Phải, vài năm trước từng gặp, nhưng vẫn để trong lòng. Chu tiểu thư trong buổi tiệc, giống như một món đồ sứ xinh đẹp hoàn mỹ.”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Tôi phải nói trước, tôi không thích lãng phí thời gian. Có một số việc trưởng bối không hiểu rõ, nhưng chúng ta điều tra cũng không khó khăn, thật ra vài năm gần đây Trần tiên sinh cũng thường xuyên về nước, chẳng qua không lộ diện trong các buổi tiệc, mà là đến gặp Đường tiểu thư.”

“Đường tiểu thư không giống đồ sứ, mà giống như một đóa hoa hồng nở rộ, tôi cho rằng Trần tiên sinh thích loại hình đó hơn.”

Đường Tự, là một nhà thiết kế trang sức.

Trần Tổ Minh nhấp một ngụm trà, rất bình tĩnh: “Phải, tôi biết Chu tiểu thư thông minh, nhất định không thể gạt được cô. Nhưng cô sai rồi, tôi cũng thích đồ sứ.”

“Xinh đẹp, không tỳ vết, ưu nhã, lạnh lẽo, dường như không có tâm.”

“Người giống như Chu tiểu thư, hẳn là sẽ không quan tâm đến tình cảm đúng không?”

Đèn trần chiếu lên gương mặt của Trần Tổ Minh, khắc họa rõ ràng từng đường nét: “Cô biết ba mẹ tôi không thể nào chấp nhận gia cảnh của Đường Tự. Chu tiểu thư, nếu như chúng ta có thể hợp tác, cô sống cuộc sống của cô, tôi tuyệt đối không quấy rầy, về phía tôi, cô cũng không cần tốn nhiều tâm tư.”

“Sau này Chu, Trần hai nhà hợp tác không phải chuyện đùa. Ngày lễ ngày tết, quay về phía Nam tế tổ, tôi nhất định cũng sẽ có mặt đúng lúc, tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Nụ cười này mang theo một chút chân thực. Bởi vì Trần Tổ Minh đưa tay ra, nói với nàng: “Tôi cũng không thích lãng phí thời gian, cho nên nói một cách rõ ràng. Chu tiểu thư, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Trần Tổ Minh nói ‘hợp tác’, dù sao cũng tốt hơn so với Chu Thừa Hiên nói ‘tình cảm’.

Chu Côn Ngọc đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lòng bàn tay Trần Tổ Minh, rồi nhanh chóng thu tay lại: “Hợp tác vui vẻ.”

Nàng quả thật cần Trần Tổ Minh hợp tác với nàng.

Hy vọng Trần Tổ Minh có thể ‘phối hợp’ một chút.

Lại kết thúc một ngày tăng ca, Chu Khả Ngọc thực sự không có sức lực chen chúc trên tàu điện ngầm nữa, cô bắt một chiếc xe trở về chung cư, lúc xuống xe cảm thấy bả vai nặng trịch, một bên nâng tay xoa ấn, một bên nhấc chân đi về phía chung cư.

Có một người đứng dưới ánh đèn đường.

“Tân Kiều?”

Tân Kiều cong môi cười với cô ấy, đồng thời quơ quơ điếu thuốc trong tay, ra hiệu bản thân đang hút thuốc.

Nói đến cùng Tân Kiều là một người không có cảm giác an toàn, cô tin tưởng Chu Côn Ngọc không có nghĩa là trong lòng cô không có bất an.

Chu Khả Ngọc đeo túi xách đi về phía cô: “Có thể cho tôi một điếu không?”

Tân Kiều lấy hộp thuốc lá đưa cho cô ấy, hai người hiện tại đã quen biết, cho nên cô nói một câu vui đùa: “Lại không tự mình mua, mà đến chỗ tôi hút ké.”

Chu Khả Ngọc bật cười: “Làm sao dám mua, công việc áp lực lớn như vậy, hút rồi chỉ sợ không dừng được.”

Tân Kiều đưa bật lửa cho cô ấy, cô ấy châm thuốc, cùng Tân Kiều đứng dưới ánh đèn đường.

Chu Khả Ngọc mặc áo sơmi trắng và quần tây đen, cùng với một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, nhưng một tay cô ấy đỡ lấy khuỷu tay bên kia, tư thái hút thuốc rất thành thạo, nếu nhìn kỹ gương mặt thanh tú của cô ấy sẽ phát hiện trên đó có không ít vết tích do cuộc sống để lại.

Sau đó từ những viết thương ấy, nở ra một đóa hoa thành thục lõi đời.

Chu Khả Ngọc như thế, thật ra rất khác với Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều vẫn kiệm lời, nhưng lúc đối mặt với Chu Khả Ngọc đã có thể thả lỏng không ít, cùng cô ấy đứng hút thuốc dưới đèn đường, khói thuốc lượn lờ bay lên từ kẽ tay.

Chu Khả Ngọc do dự chốc lát.

Tân Kiều: “Làm sao vậy?”

“Người đến nhà cô vào đêm ba mươi, là Chu gia tam tiểu thư đúng không? Sau đó hình như còn thấy cô ấy đến mấy lần.”

“Phải.” Nghĩ đến tình huống phức tạp trong nhà Chu Côn Ngọc, Tân Kiều nghĩ, có phải cô cũng phải lấy thân phận ‘bạn bè’ ra làm ngụy trang hay không.

Nhưng nội tâm của cô luôn không tình nguyện, vì vậy nhất thời không tình nguyện nói ra, mà chờ Chu Khả Ngọc nói tiếp.

Chu Khả Ngọc thông minh tinh tế, nên không tiếp tục hỏi sâu, mà chỉ hàm súc nói: “Gần đây đối tác lợi hại nhất của chúng tôi là xí nghiệp dược phẩm Trần thị, Trần thiếu gia tự mình đến công ty một chuyến, nghe anh ta gọi điện thoại với bạn bè nói gần đây đang gặp gỡ Chu tiểu thư, trò chuyện rất thuận lợi, hai bên đều có ý định tiếp tục phát triển mối quan hệ.”

Khuôn mặt của Tân Kiều nhìn rất hờ hững.

Chu Khả Ngọc biết cô nhất định không muốn bại lộ bất cứ tâm tình gì, nên sau khi thiện ý nhắc nhở xong, liền phất tay nói: “Tôi hút xong rồi. Tăng ca quá mệt mỏi, tôi về trước đây.”

Sau đó Chu Khả Ngọc đi vào con phố chật hẹp.

Tân Kiều một mình đứng dưới ngọn đèn đường, điếu thuốc đã hút xong từ lâu, cô sửng sốt một hồi mới nhớ đến việc phải ném tàn thuốc đi. Mặt đường không biết từ đâu xuất hiện một viên đá, cô mang giày chơi bóng, dùng mũi giày lập đi lập lại đùa nghịch viên đá kia, chờ gió đêm thổi tan mùi khói thuốc trên người cô.

Đến lúc cô về nhà, Tân Mộc vẫn còn đang làm bài tập, vừa thấy cô vào cửa đã tự động ngồi thẳng lưng, nhưng không ngờ đêm nay Tân Kiều căn bản không chú ý đến việc em ấy quá cúi sát xuống bàn.

“Chị.”

“Huh?”

“Hôm nay chị làm sao vậy?”

“Cái gì làm sao vậy?”

Cô hỏi ngược lại khiến cho Tân Mộc cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều: “Nga, không có gì.”

“Em đừng thức khuya quá.” Tân Kiều: “Mấy giờ rồi, mau đi ngủ đi.”

“Được.”

Chờ Tân Mộc trở về phòng phòng, Tân Kiều lấy khăn tắm đi vào phòng tắm.

Máy nước nóng của nhà cô đã rất cũ kỹ, đầu xuân chợt nóng chợt lạnh, phải chờ thật lâu nước mới có thể nóng lên. Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn khuôn mặt của bản thân trong gương ngày càng mơ hồ bởi hơi nước, cuối cùng không nhịn được, một quyền nện vào mép bồn rửa mặt.

Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng lồng ngực lại kịch liệt phập phồng.

Cô phát hiện Chu Côn Ngọc không nói cho cô biết rất nhiều chi tiết có thể là quyết định đúng. Bởi vì bất kể biện pháp của Chu Côn Ngọc là gì, chỉ cần nghe thấy Chu Côn Ngọc và người đàn ông kia ngồi cùng nhau, nội dung trò chuyện có thể là việc liên quan đến kết hôn, cô đã đố kị đến mức sắp phát điên.

Vì sao Chu Côn Ngọc lại sinh ra trong một gia đình như vậy?

Cô có sự kiên trì, nhưng loại tin tức này thực sự quá dày vò người khác. Thật không biết ngày tháng như thế, cô còn có thể nhẫn nại bao lâu nữa!

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!