Nguyễn Dạ Sênh tắm rửa xong thành thật bước ra, Hề Mặc còn đang bên cạnh bàn bày ra tư thái nghiêm chỉnh, mắt cũng không chớp mà nhìn cửa phòng tắm.
“Tắm lâu như vậy.” Hề Mặc lạnh lùng trên dưới quan sát cô vài lần.
Thời gian càng lâu chứng tỏ Nguyễn Dạ Sênh ở bên trong cùng thân thể quang lỏa của cô tiếp xúc càng nhiều, dù sao thì tắm cũng phải cởi quần áo, phải cùng da thịt toàn thân thậm chí là nơi tư mật càng khó mở miệng tiếp xúc.
Mỗi một phút đồng hồ, Hề Mặc lại giận dữ đến muốn bóp chết Nguyễn Dạ Sênh.
Nhưng nếu vội vàng tùy ý tắm rửa, lại khiến Hề Mặc có bệnh ưa sạch nghiêm trọng không thể chịu đựng được, dù sao bình thường cô đối với chuyện tắm rửa đều là vô cùng cẩn thận chú ý.
Như vậy tiến thối lưỡng nan, Hề Mặc lại hận không thể đi tự sát.
“Ta đã nói rồi, nhắm mắt tắm rất bất tiện.” Nguyễn Dạ Sênh thay đổi áo ngủ, khi đi không khí xung quanh cũng chuyển động tạo thành một làn gió, mang theo hương thơm thanh mát sau khi tắm, liếc mắt nhìn: “Dù sao thì xoay người lại nhặt sữa tắm cũng nhặt hết mười phút rồi.”
Hề Mặc: “…..”
Nguyễn Dạ Sênh dùng ngón trỏ vuốt bàn tay trái, chậm rãi nói: “Tắm lâu, ngươi ghét bỏ ta chậm chạp, tắm quá nhanh, ngươi ghét bỏ ta không tẩy rửa. Nương nương xoi mói như vậy, nô tỳ cũng không biết như thế nào cho phải.”
Hề Mặc cười nhạt: “Không biết như thế nào cho phải? Ban cho ngươi ba thước lụa trắng thì được rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn cô, không biết có phải bị nhiệt khí trong phòng tắm huân nóng hay không, hai gò má trắng nõn phiếm lên hồng nhuận như có như không.
Trong lời nói cũng lộ ra chua chát vẫn bị cô mãnh mẽ áp chế từ sau khi Hề Mặc phá cửa xông vào: “Dù sao thì chuyện của ta hôm nay rốt cuộc làm xong rồi, có thể ngủ. Ngươi thì sao, không đi tắm? Có phải đang cân nhắc về đề nghị để ta giúp ngươi tắm rửa không? Dù sao thì thân thể là của ta, ta rất quen thuộc, cũng rất chuyên nghiệp.”
Hề Mặc không để ý đến cô, xoay người rời đi: “Nên nói đều đã nói, nhĩ hảo nhớ kỹ, ta đi đây. Yên tâm, lúc tắm đôi mắt ta so với ngươi sẽ nhắm càng chặt hơn.”
Nguyễn Dạ Sênh ở phía sau cười nói: “Aiz, thật ra ngươi thưởng thức cũng không sao. Ta cảm thấy vóc dáng của ta không tệ, một trăm điểm, ta cho bản thân chín mươi.”
Hề Mặc dừng bước: “…..”
Sau đó bước nhanh về phía trước, bước chân lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nguyễn Dạ Sênh bỗng dưng gọi cô lại: “Chờ một chút.”
“Cái gì?” Hề Mặc lạnh lùng quay đầu.
“Không có việc gì.” Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: “Nương nương trên đường hồi cung cẩn thận, đừng để ngã.”
Hề Mặc quyết tâm không thèm nhìn cô nữa, đẩy cửa rời khỏi.
Phòng bệnh nhất thời lại yên tĩnh, nụ cười trên mặt Nguyễn Dạ Sênh liễm đi, ngã người nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà sáng choang.
“Cẩn thận một chút a.” Cô thì thào nói, nhắm mắt lại.
Hề Mặc trở lại tiến hành một lần tắm rửa khiến cô suy sụp nhất trong đời. Khuôn mặt không phải của cô, tay không phải của cô, chân cũng không phải của cô, ngay cả….ngực cũng không phải của cô, đừng nói đến những thứ khác.
Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, không ngừng lặp lại thôi miên bản thân, rốt cục nên dày vò cũng dày vò xong, lúc nằm trên giường, cảm thấy bản thân đã điên rồi.
Dưới sự lo sợ bất an vì mất đi quyền tự chủ thân thể cùng kinh hách, nóng giận cùng tâm tình phức tạp dần dần ngủ thiếp đi, kết quả cô nằm mơ.
Trong mộng cô nhìn thấy thân thể của chính mình ngay trước mặt cô, khuôn mặt quen thuộc, đều là dáng vẻ của Hề Mặc cô. Nhưng cô lại chỉ có thể mở to mắt nhìn thân xác mình dần dần đi xa, thẳng đến sắp biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lòng cô lo lắng, cấp thiết muốn đổi lại thân xác, vì vậy chỉ có thể đuổi theo phía sau thân xác của mình không ngừng đuổi theo, kết quả truy đuổi một hồi liền đến bãi biển.
Mặt trời ngã về tây, nước biển phản chiếu hồng quang, bãi cát cũng bị nhuộm thành hồng sắc lãng mạn.
Cô ở phía sau đuổi theo, thân xác của cô ở phía trước tay chấp thành Lan Hoa Chỉ, ba bước liền quay đầu lại nở nụ cười như hoa.
Nguyễn Dạ Sênh khoác lên tấm da của cô chạy trên bờ cát, cười vừa cợt nhã vừa đê tiện: “Ha ha ha ha, Hề Mặc mau đuổi theo ta! Muốn thân thể của nhân gia thì mau đuổi theo ta! Ha ha ha ha! Đuổi theo ta đi!”
Tịch dương chiếu lên hai bóng người đang chạy, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trên bờ cát đầy thơ mộng.
Hề Mặc hất chăn, kinh hãi cùng run rẩy, từ trên giường bật dậy: “…..”
Cô đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy dường như sinh trọng bệnh.
May mà chỉ là mộng
Hình ảnh duy mỹ khiến cô đuôi mù.
Khe cửa sổ lộ ra nắng sớm, ngoài hành lang cũng bắt đầu có tiếng bước chân của bệnh nhân và hộ sĩ đi lại.
Hề Mặc ngồi trên giường hoãn thần một lúc, mặt băng bó chậm rãi đi đến trước bồn rửa mặt chuẩn bị rửa mặt, ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh trong gương, lại nắm chặt bàn chãi đánh răng.
Âm hồn bất tán!
Phùng Đường Đường hôm qua đã đi rồi, không có bất kỳ thân nhân bạn bè nào đến thăm Nguyễn Dạ Sênh, cũng không có khán hộ, Hề Mặc hôm nay thay thế Nguyễn Dạ Sênh rơi vào thế giới cô lãnh này, vô cùng thê lương. Cô xuống lầu đi ra ngoài mua điểm tâm, ăn xong, chờ hộ sĩ đến tiêm thuốc cho cô, trong lúc đó cô nhận được tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh.
Trong tin nhắn viết: “Nương nương vạn phúc kim an, nô tỳ đã cùng Lộ Công Công an toàn chuyển sang một bệnh viện khác rồi, mọi việc thuận lợi, xin đừng lo lắng, cũng không cần đặc biệt đến phòng bệnh xem nô tỳ, dù sao thì nô tỳ đã không ở đó rồi.”
Hề Mặc cười nhạt đánh chữ: “Miễn lễ bình thân. Ngày sau nếu không nghe lời Tiểu Lộ Tử, chặt chân của ngươi.”
“Chặt chân nô tỳ, chính là chặt chân nương nương. Nô tỳ sợ hãi.”
Hề Mặc lười cùng cô nói nhảm: “Không có việc gì đừng gửi tin nhắn vô ích cho ta, trước đây ta rất ít nhắn tin với người khác, cẩn thận bị Lộ Thanh Minh nhìn ra. Lộ Thanh Minh sắp xếp cái gì, dự định lúc nào công bố tin tức?”
“Một tuần sau công ty của ngươi sẽ công bố, cuối tuần này sẽ để dư luận nhốn nháo một trận trước, đến lúc đó còn có một buổi họp báo.”
Công bố quá nhanh sẽ không tạo được làn sóng dư luận, nhưng kéo dài quá lâu không chiếm được đáp lại cũng sẽ khiến người phiền chán, nhất là fan liên tục tích lũy phẫn nộ có thể sẽ nhắm vào công ty , Lộ Thanh Minh am hiểu sâu sắc điều này, thời gian sắp xếp rất thỏa đáng.
Hề Mặc đối với việc này cũng không ý kiến, biết tin tức rồi cũng sẽ không nhắn tin lại nữa.
Tựa ở trên giường truyền dịch, nửa giờ sau, lại thu được tin nhắn của Nguyễn Dạ Sênh: “Lần đầu tiên dùng cơ thể của ta ngủ, cảm giác tốt chứ?”
Hề Mặc rất muốn gửi tin nhắn nói cho cô ta biết cảm giác tốt đến muốn chết, nhưng sau đó vẫn lựa chọn để điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Tai nạn bất ngờ lần này khiến thân thể Hề Mặc xảy ra thay đổi nào đó, nhưng thân thể Nguyễn Dạ Sênh lại không có vấn đề gì, nghỉ ngơi ba ngày liền xuất viện.
Phùng Đường Đường mang đến cho Hề Mặc một hộp quà do Nguyễn Dạ Sênh tặng.
Cùng Hề Mặc quay về nhà Nguyễn Dạ Sênh, vẻ mặt Phùng Đường Đường vô cùng kích động: “Nguyễn Nguyễn, nghĩ không ra Hề tỷ lại tặng quà cho ngươi, lẽ nào bởi vì lần này hai người các ngươi trở thành bạn cùng chung hoạn nạn?”
Cô ngây thơ nghĩ Nguyễn Nguyễn rốt cục ôm được đùi Hề tỷ rồi, bộ phim mới chuẩn bị bấm máy lần này vẫn còn thiếu một vai quan trọng chưa quyết định được, Hề tỷ có thể sẽ đề cử Nguyễn Nguyễn với nhà sản xuất vào đạo diễn hay không nhỉ?
Ai cũng không biết vì sao, Nguyễn Dạ Sênh mấy năm nay chưa từng có cơ hội nhận được vai diễn nào, năm đó bởi vì một bộ “Đạp ca thanh” thất bại mà thành ra như vậy, nghiễm nhiên một viên ngọc sáng vốn dĩ tiền đồ vô lượng, hiện tại lại sa sút đến nỗi chỉ có thể chuyên chụp ảnh quảng cáo sản phẩm.
Thật lâu trước đây các tin đồn đều nói Nguyễn Dạ Sênh là bị người khác vùi dập, không bộ phim nào muốn nhận, nhưng ai cũng chỉ không ra năm đó Nguyễn Dạ Sênh rốt cuộc đã đắc tội với người nào.
Hôm nay dư luận tiêu tán, cũng chỉ có trong diễn đàn thỉnh thoảng có thể đào ra vài mẫu tin tức cổ xưa mốc meo, rất nhiều người đều đã quên mất sự tồn tại của Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc mở hộp quà, dưới cùng là hai tờ chi phiếu. Đạm nhạt nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, cô ta chỉ là nhàn đến hoảng hốt, không có việc gì, tìm việc để làm.”
Dừng một chút, cô lại nâng đầu, mỉm cười: “Đường Đường, ngươi sẽ không đi nói với Hề tỷ bà chủ mới của ngươi chứ?”
Phùng Đường Đường vừa lái xe vừa cười nói: “Sao có thể a? Từ lúc ta làm trợ lý cho Hề tỷ, ngươi ở trước mặt ta nói không biết bao nhiêu lời khó nghe về Hề tỷ, ta có lần nào đi nói với chị ấy?”
Hề Mặc: “…..”
Ha ha, Nguyễn Dạ Sênh, ngươi tốt.
“Trước đây ta đã nói xấu cô ta cái gì?” Hề Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái, nâng tay nhẹ nhàng vén tóc.
“Chính ngươi nói mà cũng quên sao?”
Hề Mặc nhìn phía trước, thở dài giả vờ tùy ý nói: “Lần này hoả hoạn những thứ khác thì không sao, chính là cảm giác trong đầu một số thứ lúc có lúc không, rõ ràng trước đây đã nói đã làm, nhưng chính là nghĩ không ra. Ngươi mới vừa cùng ta đề cập chuyện đó, ta thật sự cũng không có ấn tượng, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, nếu như người bên cạnh có thể nhắc nhở nhiều một chút, đối với việc khôi phục của ta rất có lợi.”
Phùng Đường Đường nghiêm túc gật đầu: “Ta biết, ta biết, đó là tinh thần chấn động a!”
Hề Mặc: “…..”
Phùng Đường Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói Hề tỷ xa cách. Nói nhiều nhất chính là cao ngạo không coi ai ra gì, suốt năm mặt tê liệt như Trường Bạch sơn. Hề nương nương lãnh huyết vô tình. Ngô, được rồi, được rồi, còn có, chính là cao quý lãnh diễm tinh khiết giả vờ thanh cao!”
Hề Mặc: “…..”
Hề Mặc ngoéo môi, vỗ tay, làm ra tư thái tỉnh ngộ cười đến mặt mày hớn hở: “Đúng đúng, chính là những thứ này, ngươi xem nhắc tới ta lập tức nhớ ra rồi, bác sĩ căn dặn đúng là không sai, Đường Đường sau này ngươi nên nói thêm nhiều thứ với ta mới được. Không phải như vậy sao, con người cô ta thật sự chính là như vậy, lãnh huyết vô tình, mặt tê liệt còn giả vờ thanh cao.”
Phùng Đường Đường thực sự là quá cao hứng rồi, vội vã gật đầu như giã thóc: “Ân, ân.”
Hề Mặc: “…..”
Không phải là ngươi muốn cuốn gói đấy chứ!
Phùng Đường Đường lái xe, Hề Mặc lấy ra điện thoại di động rất nhanh gửi đi tin nhắn.
Nguyễn Dạ Sênh đang ở trong gian phòng chuyên dụng của Hề Mặc tại tầng hai mươi bốn của công ty dùng máy tính bảng lên mạng, màn hình biểu hiện chính là các loại thông tin về thẻ ngân hàng của cô.
Hề Mặc cho nàng hai tấm thẻ ngân hàng chứa tiền tiêu vặt dự phòng, một tấm hơn ba trăm vạn, một tấm hơn bốn trăm vạn. Cộng thêm hai tấm cô đặt trong hộp quà chuyển cho Hề Mặc, bốn tấm cộng lại có hơn một nghìn vạn.
Nguyễn Dạ Sênh: “…..”
Thì ra hiện tại khái niệm tiền tiêu vặt đã dùng nghìn vạn để tính rồi sao.
Tin nhắn đến, Nguyễn Dạ Sênh cầm lấy điện thoại di động thấy được tin nhắn của Hề Mặc.
Tin nhắn viết: “Cao ngạo không xem ai ra gì, suốt năm mặt tê liệt như Trường Bạch sơn, Hề nương nương lãnh huyết vô tình, cao quý lãnh diễm tinh khiết giả vờ thanh cao?”
Nguyễn Dạ Sênh: “……”
…… Đường Đường ngươi thực sự là muốn hại chết ta.
Ngón tay Nguyễn Dạ Sênh lả lướt trên màn hình, vội vã nhắn lại: “Nô tỳ sợ hãi.”
cảm ơn bạn đã edit, chết cười với 2 người này
thanks nàng, 2 nàng cứ một tiếng “nô tỳ”, hai tiếng “nương nương” làm ta cười mún chết =)))))))))))))
2 nữ tử các ngươi đúng là k coi trẫm ra giề mà :v