Cố Tê Tùng là một vệ sĩ vô cùng xứng chức. Lúc ở đoàn phim anh ta luôn canh giữ ở phụ cận, huống hồ Trần Tuyền chỉ là một người không quen thuộc, xuất phát từ ý thức trách nhiệm của vệ sĩ, anh ta cần thời khắc giữa nàng ta trong tầm mắt của mình, sau khi biết cách nghĩ của Trần Tuyền, anh ta liền cùng nàng ta trở về phòng nghỉ.
Nghe đối phương là tới tìm Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc lập tức đứng lên – mới vừa nghỉ ngơi không được vài phút, vai tinh thần phân liệt lại đến.
Cũng may cô đã quen, nên biểu hiện rất bình thường.
Nguyễn Dạ Sênh cũng đứng lên theo.
” Xin chào, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” Hề Mặc nhìn thấy Trần Tuyền thoạt nhìn rất khẩn trương, cô lập tức thư hoãn giọng nói, mỉm cười nói.
Trần Tuyền giương mắt, có chút sợ hãi mà gọi: “Đạp…Đạp Ca.”
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, hoàn toàn là vô thức giương mắt nhìn lại.
Đạp Ca cái tên này, đối với nàng nói thật ra là quá quen thuộc, ý nghĩa cũng quá đặc biệt.
Năm đó bộ phim điện ảnh “Đạp Ca Thanh’ của Nguyễn Dạ Sênh nổi danh toàn quốc, nhân vật Đạp Ca nàng thủ vai trở thành một dấu án khó phao trong lòng rất nhiều người. Dấu ấn kia nóng bỏng chói lóa, cùng với một đoạn vũ đạo của Nguyễn Dạ Sênh ở cuối phim, vĩnh viễn lưu lại trong ánh hào quang đã biến mất từ lâu của trước đây.
Hôm nay nàng đã bị công chúng quên lãng.
Nhưng trong lòng những người chân chính hâm mộ nàng, dáng vẻ của nàng chưa bao giờ bị thời gian làm phai nhạt, dù cho chỉ cần một hình ảnh rất xa xôi, cũng đủ để gợi lên ký ức cất giữ trong lòng những người đó.
Hề Mặc từng xem qua Đạp Ca Thanh của Nguyễn Dạ Sênh, cô dĩ nhiên biết Trần Tuyền xưng hô cái tên này là có ý nghĩa gì, cũng đoán được Trần Tuyền hẳn là người hâm mộ của Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc cười nói: “Đã lâu không ai gọi tôi như vậy nữa.”
Có một số người hâm mộ quá nhập tập, yêu thích vai diễn trong một tác phẩm nào đó, nên luôn xem diễn viên thủ vai là nhân vật mình yêu thích nhất, làm một ảo mộng bất đồng với hiện thực.
Hề Mặc nhìn thấy quang thải trong ánh mắt Trần Tuyền chân thành lại nóng rực, không đành lòng đánh thức huyễn tưởng của nàng, nên vẫn duy trì tiếu ý. Trong số các fan của cô cũng có rất nhiều người trực tiếp xưng hô cô bằng tên của một số nhân vật cô từng diễn, tuy rằng cô diễn qua rất nhiều vai, nhưng tự nhận vĩnh viễn là Hề Mặc sẽ không thay đổi, trong phim cô hóa thân thành nhân vật, ngoài đời cô hoàn toàn là chính mình, nhưng nếu bọn họ thích gọi như vậy, cô cũng hy vọng bọn họ hài lòng.
” Đạp Ca. Em là…. Người hâm mộ của chị.” Trần Tuyền đỡ cửa, tựa hồ khẩn trương hơn rất nhiều so với buổi giao lưu lúc đầu: “Em chỉ là muốn….muốn đến gặp chị, có quấy rối chị không? Chỉ một lúc là đủ rồi.”
” Cảm ơn. Không quấy rầy, tôi tạm thời không có việc gì.” Hề Mặc bình tĩnh đến trước mặt Trần Tuyền, bắt chuyện nói: “Qua bên này ngồi đi.”
Trần Tuyền có vẻ co quắp, đứng không dám động, Hề Mặc mỉm cười, xoay người đi đến trước sô pha, cũng vẫy vẫy tay với nàng. Nụ cười này rất ấm áp, nhất thời giống như cho Trần Tuyền dũng khí lớn lao, Trần Tuyền lập tức theo đến, bất quá chân của nàng có chút vấn đề, bước đi khập khiễng, động tác không quá phối hợp.
Lúc bước đi Trần Tuyền tựa hồ mang theo áp lực tâm lý rất lớn, không biết có phải vì khiếm khuyết của bản thân bại lộ trước mặt người khác, hơn nữa còn là thần tượng của mình hay không, nàng vô thức dùng túi cố gắng chi đi chân của mình.
Hề Mặc dĩ nhiên cũng đã sớm thấy được vấn đề đi đứng của nàng, cho nên mới dẫn nàng đến trước sô pha, thuận tiện để Trần Tuyền ngồi nghỉ ngơi.
” Ngồi đi.” Hề Mặc hòa nhã nói
Trần Tuyền vẫn đứng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy túi xách.
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng đứng bên cạnh sô pha, đánh giá Trần Tuyền. Lâu như vậy rồi, cho đến bây giờ nàng không nghĩ tới có một ngày sẽ có người hâm mộ đến tìm nàng, loại cảm giác này quả thật kỳ diệu đáng hoài niệm, đáng tiếc hiện tại nàng thay đổi thân xác, không thể dùng thân phận của Nguyễn Dạ Sênh giao lưu cùng Trần Tuyền.
Trần Tuyền nhìn Hề Mặc một chút, lại quay đầu nhìn Nguyễn Dạ Sênh, hai gò má nóng hổi.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, nàng suy nghĩ đến tình huống trước đó, có thể là nàng không tiện ở lại đây, đang chuẩn bị cùng Hề Mặc trầm thấp căn dặn một tiếng rồi sẽ đi, thì Trần Tuyền lại cúi đầu trước Nguyễn Dạ Sênh, nói lắp: “Hề Mặc, chị và Đạp Ca đều là người em đặc biệt đặc biệt thích. Hôm….hôm nay em cũng giống như những người hâm mộ khác, cũng là đặc biệt đến gặp chị, em thật sự chỉ có một mục đích, cũng chỉ muốn thử xem có thể gặp được Đạp Ca hay không. Nhưng em thực sự không phải lợi dụng lần này cùng thành viên fanclub đến gặp chị để làm việc khác, em là người hâm mộ của chị, thích chị rất nhiều năm rồi, xin hãy tin em!”
Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng không nghĩ Trần Tuyền sẽ đột nhiên giải thích, Nguyễn Dạ Sênh càng dáng vẻ chăm chú lại khẩn trương này của nàng rất khả ái, nàng nghĩ nếu như hiện tại nàng nói phải đi, có thể sẽ khiến Trần Tuyền cảm thấy áp lực, khiến Trần Tuyền hiểu lầm, không bằng nàng ở lại thêm lát nữa rồi hãy đi.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Tôi biết, em ngồi đi, tôi lấy nước cho em, nước trái cây được chứ?”
Trần Tuyền vừa mừng vừa sợ: “Không, không cần làm phiền!”
“Không sao.”
” Vậy nước trái cây là được rồi, cảm ơn, cảm ơn!”
Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy đi lấy nước trái cây, Hề Mặc ngồi xuống bên cạnh Trần Tuyền.
Trần Tuyền cảm giác bản thân quả thực đang nằm mơ — nữ thần Hề Mặc của nàng đi lấy nước uống cho nàng, Đạp Ca lại ngồi bên cạnh nàng, nói ra có lẽ người khác cũng sẽ không tin.
Nàng hoảng hốt một hồi lâu, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, từ trong túi sách lấy ra một quyển sổ tay cùng bút mực, nói với Hề Mặc: “Em biết các chị bận rộn nhiều việc, nên em chỉ ở một chút sẽ đi, phiền chị…Ký tên cho em.”
“Được.” Hề Mặc nhận lấy quyển sổ tay kia, mở ra xem, bên trong quyển sổ tay thật dày mỗi tờ đều dán hình Nguyễn Dạ Sênh, trong đó rất nhiều đều là ảnh chụp lúc Nguyễn Dạ Sênh khiêu vũ, có một số là ảnh trên sân khấu, số khác là ảnh chụp lúc Nguyễn Dạ Sênh diễn cảnh nhảy múa.
Nguyễn Dạ Sênh từ nhỏ đã bắt đầu học múa, chủ yếu là múa cổ điển, trước khi thi vào học viện điện ảnh, nàng cũng đã là một diễn viên múa vô cùng ưu tú, được rất nhiều lão sư nổi danh trong giới vũ đạo đánh giá là nhân tài khó gặp, thường xuyên tham gia các buổi biểu diễn và cuộc thi múa. Sau đó lại thủ vai Đạp Ca một đêm thành danh, giá trị con người của Nguyễn Dạ Sênh tăng vọt, các loại hợp đồng ùn ùn kéo đến, bận rộn đến mức không có thời gian trình diễn trên sân khấu, những ảnh chụp sân khấu này đều là Trần Tuyền sưu tập một ít hình ảnh lúc ban đầu.
Hơn nữa ảnh chụp rất có bài bản, dưới mỗi một tấm đều đánh dấu thời gian diễn xuất, là ngày tháng năm nào, ở địa điểm nào, bởi vì lúc biển diễn múa là không cho phép khán giả bên dưới chụp ảnh, nên những tấm ảnh này thật ra chính là hình ảnh dùng tuyên truyền trong mỗi lần biểu diễn, mà những buổi diễn này thông thường đều có quy mô nhỏ, mức độ tuyên truyền không lớn, có thể thu thập nhiều hình ảnh tuyên truyền lúc trước như vậy, rất không dễ dàng, hiển nhiên là tốn rất nhiều tâm tư.
Người hâm mộ của Nguyễn Dạ Sênh trên cơ bản là sau khi nàng tham gia diễn xuất mới có, phần nhiều là hâm mộ phong tư của nàng trong phim, đối với sự nghiệp vũ đạo trước đây của nàng cũng không phải hiểu rõ. Trần Tuyền có thể làm đến mức này, hẳn là người hâm mộ cuồng nhiệt, tất cả những tư liệu trước và sau khi thần tượng nổi tiếng đều sưu tập, hoặc xác thực là nàng phá lệ yêu thích Nguyễn Dạ Sênh trong lĩnh vực vũ đạo.
Nhìn Trần Tuyền như vậy, có thể là thuộc về loại sau.
Hề Mặc vặn bút, nói: “Em thích xem chị múa sao?”
Trong mắt Trần Tuyền hiện lên quang thải, vẻ sùng bái không chút chê giấu: “Phải, em rất thích! Thật lâu trước đây em đã thích xem chị múa, rất nhiều lần biểu diễn của chị em đều mua vé đi xem, bất quá có đôi khi nơi biểu diễn quá xa, không thể tranh thủ được thời gian cũng sẽ bỏ lỡ, hoặc là không mua được vé, bất quá tất cả hình ảnh tuyên truyền em đều thu thập được.”
Nàng nói đến đây, tựa hồ có chút xấu hổ.
Hề Mặc mỉm cười nói: “Cảm ơn em.”
” Là em cảm ơn chị mới đúng.” Đôi mắt Trần Tuyền có chút đỏ lên: “Khi đó em cảm thấy khiêu vũ quá gian nan, nhưng mỗi lần xem chị biểu diễn xong, em cảm thấy mình có thể tiếp tục khiêu vũ, em muốn nỗ lực thêm chút nữa, có lẽ có một ngày em cũng có thể vượt qua bước chân của chị. Sau đó chị tham gia Đạp Ca Thanh, vũ đạo trong phim thật đẹp, em xem rất nhiều lần, còn cố ý học theo.”
Thì ra nàng cũng là một diễn viên múa, trước khi Nguyễn Dạ Sênh thành danh đã yêu thích Nguyễn Dạ Sênh. Bởi vì vũ đạo mà thích, bởi vì Đạp Ca Thanh mà yêu, cho tới bây giờ cũng nhớ mãi không quên.
Một người hâm mộ, nàng có thể yêu thích thần tượng của mình được bao lâu?
Có người mấy tháng sau sẽ lựa chọn leo tường.
Có người có thể thích vài năm.
Có người từ lúc thần tượng không tên tuổi đã yêu thích, đến lúc huy hoàng xán lạn, cuối cùng quy về yên lặng, phần ái mộ kia vẫn luôn ở trong lòng.
Hề Mặc cho kí tên cho Trần Tuyền, lại sợ nàng ngồi khẩn trương, một bên cũng rất tùy ý trò chuyện cùng nàng, thuận miệng hỏi nàng một câu: “Em hiện tại đang ở đoàn múa nào?”
Trần Tuyền cúi đầu, nhìn chân của mình: “…Em đã vài năm không nhảy múa rồi, không thể múa được nữa.”
Động tác trong tay Hề Mặc dừng lại.
Cô nhìn ra chân của Trần Tuyền là có chút vấn đề, nhưng cho rằng chỉ là tạm thời, chờ nghỉ ngơi tốt khỏi hẳn sẽ không thành vấn đề nữa, thật không nghĩ tới dĩ nhiên là tổn thương vĩnh viễn không thể bình phục. Đối với một diễn viên múa mà nói, chân chính là sinh mệnh, là tất cả của nàng, chân không thể nhảy, sự nghiệp của nàng cũng xem như chấm dứt, nhìn ra được Trần Tuyền là vô cùng đam mê vũ đạo, như vậy vết thương ở chân vĩnh viễn không bình phục đối với Trần Tuyền mà nói chính là đả kích trí mạng.
” Xin lỗi, tôi không biết em…” Hề Mặc áy náy nói.
Cô trời sinh có tính chuyên nghiệp, cho nên cũng rất tôn trọng những người có đam mê đối với sự nghiệp bản thân, ngeh Trần Tuyền nói không nhảy múa được nữa, vốn là có chút đáng tiếc, lại cảm thấy là bản thân không cẩn thận chạm đến chuyện thương tâm của nàng, nên cảm giác áy náy từng chút dâng lên.
Trần Tuyền sợ hãi nói: “Không, không, Đạp Ca, chị đừng để tâm, em không sao! Đều là chuyện rất lâu rồi, không có gì.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Khi đó em biết chân mình không khỏi được, quả thật cũng tinh thần sa sút một thời gian rất dài, sau đó em lại lần nữa xem chị múa, sau khi xem xong, em cảm thấy rất hài lòng. Tuy rằng em không thể múa, nhưng em vẫn còn có cơ hội em chị múa, như vậy rất tốt, Em cần khiến bản thân sống vui vẻ một chút, như vậy cơ hội nhìn thấy những điều tốt đẹp cũng nhiều một chút.”
Thần sắc của nàng nhìn qua rất khoáng đạt.
Hề Mặc cuối cùng cũng biết Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nàng rốt cục có ý nghĩa gì.
Có đôi khi, bạn thích hoặc sùng bái một mình, người đó có thể trở thành ánh sáng của bạn. Có thể bản thân người đó cũng không biết sự tồn tại của bạn, nhưng là bởi vì trong lòng bạn có phần ái mộ và hướng tới này, bạn có thể sẽ đi được xa hơn.
Đây là người hâm mộ đầu tiên đến tìm Nguyễn Dạ Sênh sau nhiều năm ẩn lui, người hâm mộ này lại đặc biệt như vậy, Hề Mặc hy vọng có thể thay thế Nguyễn Dạ Sênh thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Cô tin tưởng đây cũng là hy vọng của Nguyễn Dạ Sênh.
Cô đột nhiên muốn vì Nguyễn Dạ Sênh làm chút gì đó.
“Em muốn tôi ký tặng em thế nào?” Hề Mặc nhẹ nhàng hỏi Trần Tuyền: “Đạp Ca, hay là tên tôi?”
Trần Tuyền hài lòng nói: “Đều được.”
Hề Mặc nghe vậy nhất thời yên tâm.
Vốn dĩ cô còn có một chút lo lắng Trần Tuyền sẽ hy vọng cô ký tên ‘Đạp Ca’, dù sao nàng vẫn luôn gọi như vậy. Từ sau khi hoán đổi thân xác, cô cùng Nguyễn Dạ Sênh vì che giấu thân phận, từng tốn hao thời gian học tập mô phỏng theo chữ ký của nhau, dùng ứng phó người hâm mộ hoặc các loại hợp đồng thủ tục cần ký tên, Hề Mặc hiện tại lúc ký tên Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn là phong cách của Nguyễn Dạ Sênh trước đây, nhưng nếu như là Đạp Ca, cô chưa từng cố ý luyện tập qua, cô có chút lo lắng ký không giống.
Hề Mặc ký tên Nguyễn Dạ Sênh lên quyển sổ, vừa mở thở ra, Trần Tuyền lại cẩn cẩn dực dực nói: “Có thể ký cho em một câu thoại của Đạp Ca không?”
Hề Mặc: “…”
Tình huống trước mắt, không phải cứ sáng tạo là được.
Hề Mặc trong lòng kéo căng, trên mặt vẫn ấm áp như xuân phong nói: “Có thể, để tôi nghĩ xem tôi thích nhất câu nào. Bộ phim đã quay rất nhiều năm rồi, lời thoại lúc trước hiện tại cũng không nhất định nhớ rõ, nếu như nhớ không chính xác thì không hay rồi, để tôi lên mang xác nhận lại, em chờ một chút.”
Trần Tuyền gật đầu, biểu thị thông cảm: “Đúng vậy, rất nhiều năm rồi, tuy rằng em xem qua rất nhiều lần, bất quá một số câu thoại cũng chỉ nhớ rõ ý tứ cơ bản.”
Hề Mặc di chuyển, đổi hướng ngồi, cầm điện thoại lên giả vờ như lên mạng tra cứu, nhưng thực tế là tin nhắn tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh: “Cô ấy muốn tôi ký một câu thoại trong Đạp Ca Thanh, những chữ ký khác của cô tôi cũng không học, nên cũng chỉ ký được tên cô. Cô ấy thích cô như vậy, nhất định quen thuộc bút tích của cô, cô lập tức đến tìm một cơ hội ký tên cho cô ấy đi, đừng để bị lộ tẩy.”
Trần Tuyền là rất sợ làm lỡ thời gian của cô, nên lại vội vàng nói: “Không sao, thật ra không viết lời thoại cũng không sao, em có chữ ký cũng rất thỏa mãn rồi.”
Hề Mặc từ trước đến nay nói là làm: “Đã hứa với em là sẽ viết thì nhất định sẽ viết.”
Trần Tuyền rất cảm động, nghĩ thầm Đạp Ca thực sự là quá ôn nhu rồi.
‘Đạp Ca’ ‘ôn nhu’ hiện tại đang ngồi nghiêm chỉnh, một bên giả vờ dùng điện thoại lên mạng dáng vẻ chăm chú, một bên oán thầm Nguyễn Dạ Sênh tại sao còn chưa đến.
Nguyễn Dạ Sênh thấy tin nhắn, rất nhanh mượn cớ mang nước trái cây đến cứu giá, nàng đem nước trái cây đặt lên bàn, Trần Tuyền thụ sủng nhược kinh mà đứng lên, liên tục nói: “Cảm ơn nữ thần!”
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười với nàng, quay sang nhìn Hề Mặc, Hề Mặc cũng nhìn nàng một cái, Nguyễn Dạ Sênh ngầm hiểu mà bước đến, cầm lấy quyển sổ tay kia, hứng thú lật xem, nói với Hề Mặc: “Có rất nhiều ảnh chụp lúc cô khiêu vũ.”
Lúc nàng nói lời này là trừng mắt nhìn Hề Mặc.
Hề Mặc: “…”
Vừa nhìn Nguyễn Dạ Sênh cầm lấy sổ sách, lực chú ý của Trần Tuyền cũng thoáng chốc được dời đi, hai nữ thần của nàng đều đứng trước mặt, hơn nữa một nữ thần còn đang lật xem ảnh chụp của một nữ thần khác! Trần Tuyền bị hạnh phúc bất ngờ đánh đến mê muội đầu óc, quả thực giống như pháo hoa nổ tung, cảm thấy hiện tại cho dù bắt nàng đến Thiên An Môn nhảy múa nàng cũng nguyện ý!
” Tôi có thể xem sao?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi một câu, nhìn như tự nhiên mà ngồi bên cạnh Hề Mặc. Có Hề Mặc ở giữa, có thể che đi ánh mắt của Trần Tuyền, nàng ngồi xuống đồng thời Hề Mặc bất động thanh sắc kín đáo đưa bút cho nàng.
“Dĩ… Dĩ nhiên!” Trần Tuyền kích động đến không biết nên nói cái gì chỉ cảm thấy hai nữ thần ngồi cùng nhau, đẹp mắt không thể diễn tả, thậm chí là xứng đôi nói không nên lời.
Xứng đôi từ này cũng là đột nhiên toát ra trong đầu Trần Tuyền, lúc đầu nàng còn có một chút kinh ngạc vì sao là xứng đôi, sau đó thấy Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh sóng vai mà ngồi, hình ảnh vô cùng tốt đẹp, nhất thời kiên định cách dùng từ của bản thân — không sai! Chính là xứng đôi!
Nàng ơi hình như chương này là chương 35 chứ ko phải 36
Đây là chương 37, thiếu mất chương 36 rồi kìa.
Cho em hỏi bộ này đến đây thôi ạ?