Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 33

Nguyễn Dạ Sênh trước tiên thả váy xuống, cúi đầu chỉnh lý, Hề Mặc cũng đồng thời đứng lên vô thức giúp nàng che đi tầm mắt, sau đó đi đến trước mặt người định bôi dầu vào lòng bàn chân mà chạy kia, kéo Nhan Thính Hoan  lại: “Cô chạy cái gì? Lúc cô ấy diễn đầu gối quỳ bị thương, tôi chỉ bôi thuốc cho cô ấy.”

Vừa rồi Nhan Thính Hoan có phải thực sự  muốn đi hay không,  có lẽ chính là giả vờ mà thôi, nhưng da mặt cô thực sự rất dày điều này là có thể xác định.

Sau khi bị Hề Mặc kéo lại, Nhan Thính Hoan lập tức đê tiện xoay người, cười đến không có hảo ý: “Nguyễn Nguyễn, cô khẩn trương giải thích như vậy làm gì? Tôi lại không hiểu lầm, tôi còn không biết cô sao?”

“Cô biết tôi cái gì?” Hề Mặc tự động bắt đầu sắm vai Nguyễn Dạ Sênh, dùng một loại ngữ khí như bạn bè nhiều năm cười mắng cô – trong lòng lại tức giận đến hận không thể thật sự mắng cô.

Hai người cứ cái gì đến cái gì đi như vậy mà nói mấy câu, Hề Mặc lúc này mới dẫn Nhan Thính Hoan đi đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh đã sửa lại làn váy ngồi ngay ngắn trên ghế, nâng mắt nhìn Nhan Thính Hoan một cái, trên mặt không lộ bao nhiêu tâm tình, trong lại ẩn dấu tiếu ý mơ hồ.

Nhan Thính Hoan âm thầm nháy mắt với nàng.

Nguyễn Dạ Sênh từng trăm nghìn căn dặn Nhan Thính Hoan tạm thời không nên để bại lộ tất cả, để Hề Mặc không sinh nghi, nàng cần chính là sự phối hợp của Nhan Thính Hoan.

Mà Nhan Thính Hoan sớm biết chuyện hai người hoán đổi thân xác, trong lòng cũng hiểu chỉ cần cô phối hợp Nguyễn Dạ Sênh giả vờ không biết là được rồi.

Trong lòng hai người họ hiện tại đều tự mình hiểu rõ, còn Hề Mặc lại đang lo lắng việc khác.

Từ sau khi chính thức khởi động máy, Nhan Thính Hoan vẫn thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Hề Mặc mỗi sáng sớm thức rất sớm đi trang điểm thay trang phục, khi đó Nhan Thính Hoan còn đang ngủ nên khôn thể chạm mặt, ban ngày Nhan Thính Hoan cũng ít gặp cô, đến buổi tối, Nhan Thính Hoan dường như đến tận khuya cũng không quay về khách sạn, cũng không biết cô ấy suốt ngày đang làm những việc gì.

Hề Mặc dính phải một người đại diện không làm việc đàng hoàng như vậy, chỉ đành tự nhận không may, dù sao gần đây chuyện xui xẻo của cô cũng đã chất cao hơn núi, thôi thì tùy Nhan Thính Hoan đi, coi như cô không có người đại diện, một mình chiến đấu.

Bất quá cũng bởi vì Nhan Thính Hoan hiếm khi xuất hiện, sau khi vào đoàn phim cũng không có tiếp xúc gần gũi với Nguyễn Dạ Sênh hiện đang sử dụng thân phận của Hề Mặc, Hề Mặc nghĩ đến việc này nên muốn ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh chính thức giới thiệu về Nhan Thính Hoan, để tránh Nhan Thính Hoan nghi ngờ.

Nguyễn Dạ Sênh và Nhan Thính Hoan đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, quen đến có thể lập tức ra nồi dọn lên bàn, điểm ấy Hề Mặc dĩ nhiên biết, nhưng cô cho rằng Nhan Thính Hoan không biết việc cô và Nguyễn Dạ Sênh hoán đổi thân xác, cho nên cô đứng ở lập trường của Nhan Thính Hoan mà suy xét, bạn bè đã từng quen thuộc thay đổi thân xác Nhan Thính Hoan nếu có thể nhận ra Nguyễn Dạ Sênh thì thật sự là thấy quỷ rồi.

Như vậy bề ngoài là hai bên chưa quen biết, lại không chính thức giới thiệu, ngược lại cũng cần khách sáo giới thiệu một lần mới được, để tránh  làm không đến chốn Nhan Thính Hoan cảm thấy xấu hổ và kỳ lạ.

Tâm tư của Hề Mặc cứ như vậy cong cong lách lách một vòng, quả thực chính là ‘ tôi biết cô biết, cô ấy không biết, cô ấy không biết cô đã biết còn hết lần này tới lần khác nghĩ rằng cô không biết, vì sợ cô biết nên phải khách sáo một phen’, thật sự là khúc chiết.

Hề Mặc nháy mắt với Nguyễn Dạ Sênh,  muốn nàng phối hợp cô diễn xuất, cô giới thiệu Nhan Thính Hoan với nàng: “Đây là người đại diện của tôi.”

Nhan Thính Hoan cũng nháy mắt với Nguyễn Dạ Sênh, khiến nàng phối hợp diễn cùng cô, cô tự giới thiệu: “Xin chào, xin chào, tôi là Tử Vi.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

Hề Mặc: “…”

Nhan Thính Hoan cười ha hả: “Tôi là Nhan Thính Hoan,  vừa rồi nói đùa thôi, có buồn cười không?”

Hề Mặc: “…. Buồn cười.”

– Cái quỷ!

Cô có phải loại thích bán kem que ở Bắc Cực không!

Nhan Thính Hoan vẫn tiếp tục nói nhăn nói cuội với Nguyễn Dạ Sênh: “Hề Mặc nữ thần đại danh của cô thực sự là như sấm bên tai, trước đó đoàn phim mở tiệc tôi cũng có tham dự, xa xa nhìn cô, quá nhiều người nên tôi cũng không dám đến bắt chuyện với cô, làm lỡ mất cơ hội quý giá.” Vừa trầm thống nói, vừa từ túi xách lấy danh thiếp ra đưa cho Nguyễn Nguyễn: “Cô hiện tại đang đóng phim cùng Nguyễn Nguyễn nhà tôi, xin cô giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, có việc gì có thể gọi số điện thoại trên danh thiếp này.”

Hề Mặc không nghĩ tới Nhan Thính Hoan cư nhiên còn có thể chuyên nghiệp khách sáo mà đưa danh thiếp, trong ấn tượng của nàng Nhan Thính Hoan có thể lấy ra nhiều nhất là hãm hại và lừa gạt.

Nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh nhận danh thiếp, Nhan Thính Hoan tiếp tục nói: “Không ngờ lại gặp được nữ thần ở đây, quá may mắn, tôi là fan của cô, phim của cô tôi thật sự rất thích.”

Cô không phải fan của ai cả, nhưng lại thích gặp ai thì nói là fan của người đó.

‘Fan’ Thực sự là nằm trong chén cũng bị trúng đạn.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười nói: “Thật không, cảm ơn. Cô thích nhất bộ phim nào của tôi?”

Nhan Thính Hoan thật ra một bộ phim của Hề Mặc cũng chưa từng xem hết, điểm ấy Nguyễn Dạ Sênh làm sao không biết, cô vừa nghe Nguyễn Dạ Sênh cư nhiên hỏi cô vấn đề này, nhất thời biết là Nguyễn Dạ Sênh đang giở trò xấu xa, cô ngược lại cũng vô sĩ nói: “Nữ thần phim của cô sao có thể chia thành cái gì thích nhất thích nhìn, tôi chính là mỗi một bộ đều đặc biệt thích.”

Hề Mặc cùng Nhan Thính Hoan cũng xem như sống chung một đoạn thời gian, nên hiểu rất rõ người này căn bản không phải fan của cô, nhưng luôn miệng nói dối gạt người, Đinh Phái người thành thật như vậy đã bị cô ấy lừa dối đến sững sững sốt sốt. Bất quá dù vậy, cô nghe Nhan Thính Hoan khen tặng mình ngược lại cũng rất hưởng thụ, cảm giác Nhan Thính Hoan cũng không phải không nghiêm chỉnh như trước nữa, tức giận cũng tiêu tan.

“Nhan tiểu thư thực sự là một người thú vị.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Lúc cô và ngoài cửa đứng một vệ sĩ ngốc?”

Nhan Thính Hoan nhìn ngoài cửa bĩu môi: “Đúng vậy, không phải là người vẫn đi theo bên cạnh cô sao, Nguyễn Nguyễn nói cho tôi biết tên của anh ta, hình như là Cố Tê Tùng đúng không? Thế nào, cô không biết vệ sĩ của cô đứng ở bên ngoài?”

Nguyễn Dạ Sênh thở dài trong lòng, xem ra hũ nút Cố Tê Tùng chính là một đầu gỗ, có lẽ trước đó anh ta gửi tin nhắn cho Lộ Thanh Minh xong, Lộ Thanh Minh đã bảo anh ta yên lặng đứng đó, cho nên  anh ta làm theo.

Tính cách gà mẹ của Lộ Thanh Minh cũng thực sự là,  nếu cứ tiếp tục như vậy sau này nàng đâu còn có chút không gian riêng tư nào để gặp Hề Mặc.

Hề Mặc thấy thần sắc của Nguyễn Dạ Sênh dường như có chút khổ não, cũng không biết nàng khổ não cái gì nên quay đầu nói với Nhan Thính Hoan: “Cô đến tìm tôi có phải có việc gì quan trọng hay không?”

Nhan Thính Hoan mạn bất kinh tâm quan sát thức ăn trên bàn: “Cũng không có gì. Mấy ngày nay tôi có việc phải xử lý, cũng không có thời gian đến trường quay xem cô quay phim, hôm nay rảnh rỗi nên đến đây thì thấy chàng vệ sĩ kia, hỏi vài câu mới biết cô ở trong này nên vào tìm cô chơi thôi.”

Hề Mặc biết cô chính là đến giúp vui, cũng chưa nói gì khác mà chỉ hỏi cô: “Ăn không? Hay là tôi gọi thêm vài món nữa.”

“Đã ăn rồi.” Nhan Thính Hoan cười nói: “Tôi đi ra ngoài dạo trước, lát nữa sẽ tìm cô đi chơi sau, sẽ không quấy rầy cô và Nguyễn Nguyễn ‘bôi thuốc’ nữa.”

Hề Mặc: “…”

Nhan Thính Hoan đến đột ngột, đi cũng tiêu sái, cô vẫy tay thật đúng là đi rồi, trước khi đi còn tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên lặng chốc lát, Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Thính Hoan cô ấy chính là như vậy, cô tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi.”

Hề Mặc nói: “Sớm quen rồi.”

Cô liếc mắt nhìn đầu gối của Nguyễn Dạ Sênh, thanh âm thoáng chốc có chút không được tự nhiên khó có thể phát hiện: “Vừa rồi bị cắt ngang, có cần tiếp tục hay không?”

“Dĩ nhiên.” Nguyễn Dạ Sênh một lần nữa vén váy lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Đến nơi đến chốn, làm phiền cô rồi.”

Hề Mặc giúp Nguyễn Dạ Sênh xoa bóp xong, lại giảng cho nàng một ít thủ pháp xoa bóp, như vậy sau này nàng có thể tự mình xoa, Nguyễn Dạ Sênh có chút hoảng hốt: “Việc này có chút khó khăn, có thể tôi không nhớ được, nếu như tôi thực sự không nhớ, vậy có thể nhờ cô giúp đỡ không?”

Hề Mặc: “….”

Trước đây trong khoa có tiếng là  trí nhớ tốt, lúc học kịch bản có thể dễ dàng học thuộc một kịch bản dày, hiện tại cô lại nói với tôi là cô không nhớ được, lừa gạt ai.

Hề Mặc trong lòng sáng tỏ, cô biết Nguyễn Dạ Sênh đang giả vờ, bất quá cô thông minh như vậy ít nhiều cũng từ sự ‘giả vờ’ của Nguyễn Dạ Sênh đọc được một chút tư vị vi diệu. Tư vị này giống như cách một tầng, mơ mơ hồ hồ nói không rõ cụ thể là như thế nào, nhưng cô vô thức lại không muốn xé mở nó, nên chỉ đành quyết định đem tư vị thu hồi trước đã, cô nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Có thể.”

Nguyễn Dạ Sênh nghe được câu trả lời của cô, tựa hồ rất cao hứng: “Trên tay đều là thuốc mỡ, tôi đi rửa trước.”

Hai người ra khỏi phòng ăn thấy Cố Tê Tùng đứng thẳng tắp ở một vị trí cách phòng của các nàng tương đối gần, Cố Tê Tùng vừa nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh, biểu tình như đầu gỗ lúc này mới có một chút gợn sóng, thành thành thật thật mà tiến đến nói: ” Tiểu Mạc, Lộ tiên sinh bảo tôi nhất định phải bảo vệ cô. Đây là công việc của tôi, tôi sẽ đứng xa một chút, sẽ không quấy rối đến cô.”

Hề Mặc một nghe anh ta gọi Tiểu Mạc, huyệt Thái Dương nhảy động.

Nguyễn Dạ Sênh biết anh ta và Lộ Thanh Minh đều là có ý tốt, nên cũng không có cách nào, nói: “Chúng tôi ăn xong rồi, lát nữa sẽ trở về phòng, anh mệt mỏi một ngày, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cố Tê Tùng trầm mặc gật đầu.

Chờ Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc đến toilet rửa tay xong, nhìn trở lại Cố Tê Tùng đã không ở chỗ đó, có lẽ là nghe lời Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng rồi, cứ yên tâm kết thúc công việc rồi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trở lại phòng ăn, món trán miệng cũng dọn lên rồi, các nàng tùy ý ăn một chút, sau khi ăn xong Hề Mặc bồi Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng.

Trên đường Nguyễn Dạ Sênh hỏi Hề Mặc vì sao phải đến tiệm trái cây, dù sao thì cũng không tin cô muốn đi mua trái cây, Hề Mặc chỉ là nói: “Tạm thời không tiện nói. Nếu có tiến triển, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Nguyễn Dạ Sênh bắt được yếu điểm trong lời nói của cô: “Cho nên cô cũng không xác định chuyện cô làm sẽ có tiến triển hay không?”

” Chuyện chưa có kết quả, tôi cũng không thể xác định quá sớm.” Hề Mặc nói: “Đến phòng cô rồi.”

“Có muốn vào ngồi hay không?” Nguyễn Dạ Sênh mời cô.

“Không được. Tôi còn có chút việc.”

Nguyễn Dạ Sênh vẫn chăm chú nhìn cô.

Hề Mặc thấy nàng lại dùng loại ánh mắt chuyên chú này thì cảm giác mơ mơ hồ hồ kia lại dâng lên, cô nghĩ đến gì đó, một lúc sau mới nói: “Cô vào đi thôi, nói với cô một câu chúc ngủ ngon trước, đi ngủ sớm một chút.”

” Ngủ ngon.” Nguyễn Dạ Sênh chuyển sang chăm chú nhìn túi lớn trong tay Hề Mặc: “Có thể cho tôi một quả táo không?”

“Vừa rồi ăn cơm tối không phải đã ăn trái cây rồi sao, cô chưa ăn đủ?”

“Tôi chỉ xin cô một quả táo mà thôi, cô nhỏ mọn như vậy?”

Hề Mặc thấy trong ánh mắt nàng mang theo một chút oán giận, chỉ đành nói: “Số trái cây này là ông chỉ ép tôi mua, ông ấy bảo tôi tự mình chọn, ta không lay chuyển được, chỉ đành tùy tiện lấy một ít. Tôi không biết chọn trái cây, có lẽ cũng rất khó ăn, cô muốn ăn có thể nhờ Phùng Đường Đường mua loại ngon về cho cô ăn.”

Nguyễn Dạ Sênh nghe cô giải thích trái lại có bài bản hẳn hoi, nhịn không được nở nụ cười rồi tiến gần mở túi trái cây nhìn thoáng qua, phát hiện màu sắc của chúng quả thật là thiếu tươi mới, còn có hai quả bị dập, căn bản không phải là người biết mua trái cây chọn ra được, chủng loại cũng loạn thất bát tao, dường như là Hề Mặc tùy tiện nhét vào, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ân cần của ông chủ hiệu trái cây.

Nguyễn Dạ Sênh tưởng tượng ra thần sắc của ông chủ tiệm trái cây, rạng rỡ, giống như Hề Mặc từ chỗ ông ấy mua một túi trái cây bằng vàng.

Túi trái cây này, Hề Mặc đã cho người ta bao nhiêu tiền?

“Cô thật sự không biết chọn trái cây. Vậy cô cho tôi một quả táo đi, tôi thấy táo này cũng không phải rất tệ.” Nguyễn Dạ Sênh chỉ chỉ túi trái cây.

Hề Mặc không có cách nào với nàng, không biết nàng lại là giở trò gì, cô mở túi lật tìm thật lâu sau đó mới tìm ra một quả táo bản thân cảm thấy nhìn có vẻ ngon miệng, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

Hề Mặc đạm nhạt nói: “Cẩn thận có độc, công chúa bạch tuyết.”

“Tôi không sợ.” Nguyễn Dạ Sênh cười dịu dàng: “Nếu như tôi ăn táo trúng độc, sẽ có người hôn tôi tỉnh lại.”

“Vương tử sao?” Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn cô một lúc, mới nói: “Không nói cho cô biết.”

Hề Mặc không nói nữa, hai người đứng trước cửa, lại qua một hồi trầm mặc.

Sau khi Hề Mặc rời đi, Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng đem quả táo cẩn thận rửa qua vài lần, ngồi ghế trên chăm chú nhìn màu hồng nhuận của nó, có lẽ là không nỡ ăn, nàng  hôn nhẹ một cái lên quả táo rồi dùng màng gói thực phẩm PE gói kỹ lưỡng đặt trong tủ lạnh để bảo quản.

Sáng sớm hôm sau Phùng Đường Đường mua bữa sáng đi đến phòng của Nguyễn Dạ Sênh, thấy Nguyễn Dạ Sênh ở bên kia vừa gặm một quả táo, vừa xem kịch bản.

Phùng Đường Đường muốn hỏi lại không dám hỏi, không biết vì sao Hề tỷ ăn một quả táo mà lại vui vẻ thành như vậy.

Điều đó trở thành một mê đề trong đầu Phùng Đường Đường.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!