Năm giờ hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh thức dậy, nàng có chút lưu ý cái bóng tối qua, sáng sớm không yên lòng.
Phùng Đường Đường sáng sớm đã chờ trong phòng nàng, là trợ lý riêng của Hề Mặc, bận trước bận sau thu xếp cho nàng, còn xuống phía dưới mua bữa sáng, vô cùng chân chó đưa đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh: “Hề tỷ, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, đợi lát nữa trang điểm, phỏng chừng không có thời gian.”
Nguyễn Dạ Sênh còn đang suy nghĩ, nhất thời phân tâm, Phùng Đường Đường trong cuộc sống trước đây của nàng thực sự quá mức quen thuộc, quen thuộc đến có vài thứ đã là đương nhiên, nên nhất thời đã quên tình cảnh của bản thân, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đường Đường, ta có chút không muốn ăn, ngươi ăn đi.”
Phùng Đường Đường bị dọa run rẩy: “….”
Hề tỷ đây là còn chưa tỉnh ngủ, hay là có thêm một phong cách rời giường mới?
Bất quá tỉ mỉ ngẫm lại, mấy ngày này nàng tiếp xúc cùng Hề tỷ, tựa hồ Hề tỷ đối với nàng xác thực ôn nhu hơn trước đây một ít, tuy rằng vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng có đôi khi dĩ nhiên có thể từ chỗ Hề tỷ cảm thụ được chân chính quan tâm, hoảng hốt cảm thấy có lúc ánh mắt Hề tỷ nhìn nàng cũng đặc biệt quan tâm. Nàng từng một lần hoài nghi bản thân bị ngược đãi quen rồi, có thể đã bị hộ chứng Stockholm (chứng yêu người bắt cóc/ngược đãi mình), ngược lấy ngược để cũng sẽ sản sinh ảo giác, cho rằng Hề tỷ đối với nàng đặc biệt hòa khí, thiếu chút nữa muốn đi tìm bác sĩ tâm lý.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy sắc mặt Phùng Đường Đường giống như mới vừa bị sét đánh, lập tức cũng nhận thức được sai lầm của bản thân, bưng sắc mặt thoáng nhìn Phùng Đường Đường, đạm nhạt nói: “Ta diễn Nguyễn Nguyễn nhà ngươi, diễn không giống sao?”
Phùng Đường Đường: “…..”
Sau đó nàng lập tức vỗ tay: “Ngươi là diễn viên, thế nào lại không giống! Quá… Quá giống, ngươi quả thực chính là Nguyễn Nguyễn!”
Nguyễn Dạ Sênh lộ ra một biểu tình ý tứ hàm xúc bất minh.
Phùng Đường Đường nhất thời quan tâm đến việc nàng có thể ôm đùi Hề Mặc Hay không, còn chụp được chân ngựa đây mà.
Nguyễn Dạ Sênh hướng cái gương chỉnh lý quần áo của bản thân một chút, hôm nay phải trang điểm, nàng cũng chỉ để mặc mọc mà đến trường quay: “Sau này ta gọi ngươi là Đường Đường đi.”
Phùng Đường Đường: “…..”
Nguyễn Dạ Sênh cố ý quay đầu lại nhìn nàng, cười nhạt: “Đường Đường là độc quyền của Nguyễn Dạ Sênh?”
Phùng Đường Đường lúc này không thể hiện lòng trung thành, còn chờ đến khi nào: “Không, không không! Hề tỷ ngươi gọi ta như vậy, ta cảm thấy rất thân thiết, bên cạnh ta rất nhiều người đều gọi ta như vậy, ta rất thích!”
Nguyễn Dạ Sênh mặt băng bó không nói gì nữa, qua cửa, khóe môi lúc này mới khẽ cong lên.
Đến phòng hoá trang, không ít người đều đã đến, Hề Mặc cũng có mặt. Nhan Thính Hoan tối qua uống rượu, phỏng chừng không đến buổi trưa thì không dậy nổi, Hề Mặc cũng lười gọi nàng, bản thân một mình âm thầm đến sớm, bên cạnh không ai dán lấy, cô thần thanh khí sảng.
Hóa trang nhân vật cổ trang rất mất thời gian, chỉ riêng phần tóc cũng phải mất nửa ngày, để tranh thủ thời gian, chuyên viên trang điểm sớm đã khởi công trên đầu Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh không nói lời nào trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, Hề Mặc cũng thấy được Nguyễn Dạ Sênh trong gương.
Chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm cùng Hề Mặc: “Nguyễn tiểu thư da của ngươi thật tốt.”
Hề Mặc mỉm cười, thuận miệng trả lời: “Nào có, ta cảm thấy da của Hề Mặc so với ta thực sự tốt hơn rất nhiều.”
Nguyễn Dạ Sênh không chút khách khí mà tặng cho cô một ánh mắt sắc như dao, chỉ là ánh mắt này ngược lại rất có một chút tư vị mị nhãn như tơ.
Chuyên viên trang điểm chú ý đến Nguyễn Dạ Sênh ngồi bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt sau đó cũng cười, vội vàng không dám đắc tội cả hai bên mà nói: “Ha ha, da Hề tỷ tốt, là chuyện mọi người đều biết. Tổ trưởng, Hề tỷ đến rồi, đang ở đây!”
Nguyễn Dạ Sênh liền hưởng thụ đãi ngộ vốn dĩ thuộc về Hề Mặc, do tổ trưởng tổ trang điểm tự mình trang điểm.
Hai người ngồi cùng một chỗ, ánh mắt giao nhau, mỗi người lại quay đầu nhìn bản thân trong gương.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Hai chuyên viên trang điểm cho rằng các nàng đồng thời bị sái cổ, nên mới xoay cổ.
Đến lúc quản lý đi vào phân phát lịch quay cùng kịch bản các phân cảnh của ngày hôm nay, hai người lúc này mới dời ánh mắt, mỗi người đều cầm một xấp giấy mà xem.
Lịch trình xếp rất dày, ngay cả cây kim cũng chen không lọt, hóa trang xong chính là nghi thức khởi động máy, buổi chiều chính thức quay, buổi tối còn có cảnh đêm, nhiệm vụ vô cùng nặng.
Định Ách là thị nữ của Đặng Tuy, tạo hình sẽ tương đối mộc mạc một chút, nàng lớn tuổi hơn Đặng Tuy, lúc ra màn đã qua tuổi cập kê, tạo hình đầu tiên chỉ có hai cây trâm một trắng một xanh, cho nên phần hóa trang của Hề Mặc cũng nhanh hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút. Túi da này của Nguyễn Dạ Sênh đôi mắt vốn dĩ câu người, khóe mắt khẽ nhếch, để càng phù hợp với nhân vật, chuyên viên trang điểm còn đặc biệt vẽ mắt đậm hơn, mi cùng khóe mắt cũng được xử lý, lập tức thu liễm vẻ phong tình, công thêm biểu tình yên tĩnh trầm ổn của Hề Mặc, ánh mắt không một gợn sóng, vô cùng thích hợp với hình tượng của Định Ách, người bên cạnh nhìn cô, chỉ cảm thấy cô chính là mỹ nhân đến từ cổ đại, cô chính là Định Ách.
Cô mặc chính là một bộ khúc cư thanh sắc, hoa văn thanh nhã, nội bộ nhã bạch, nhìn qua chính là trong trắng thuần khiết, nhìn gần sẽ thấy hoa văn tinh xảo, vô cùng đoan chính, từ lúc bắt đầu thử trang phục , tất cả mọi người không chuyển mắt mà chăm chú nhìn nhìn cô.
Hề Mặc làm việc không chút chậm chạp, hóa trang xong, Lâm Khải Đường xem qua cũng cảm thấy hài lòng, sau đó cô qua bên kia bắt đầu chụp ảnh.
Mà Đặng Tuy xuất thân danh môn, trang dung, y phục, phối sức của nàng dĩ nhiên là vô cùng cầu kỳ, nhằm thỏa mãn thị giác, trang phục được tham khảo dựa trên phong cách thời Hán, tăng thêm nhiều biến tấu, hơn nữa theo nội dung phim, Đặng Tuy không ngừng trưởng thành, số trang phục ước hơn mười bộ. Đoàn phim đến lúc đó sẽ chọn phong cánh hóa trang phù hợp từng giai đoạn, tuyển truyền trên các trang web lớn.
Nhằm nhấn mạnh “Dung mạo mỹ lệ, khuynh thành vô song” của Đặng Tuy trên kịch bản, hoá trang cũng đủ công phu, trong lúc sửa rồi lại sửa, Nguyễn Dạ Sênh cũng thích hợp đưa ra một số ý kiến, cuối cùng rốt cục đã quyết định được phương án thích hợp nhất.
Chờ Nguyễn Dạ Sênh đi vào chụp ảnh, mặc một thân cung phục lấy màu hồng nhạt thanh nhã làm chủ đạo, tua cờ bội ngọc, dáng vẻ phiên nhiên hoa mỹ rồi lại không chút cầu kỳ. Trang điểm quả nhiên là thứ kỳ diệu, tướng mạo của Hề Mặc vốn dĩ nghiên về thanh lãnh cũng đã hoàn toàn được che giấu, Nguyễn Dạ Sênh hai tay nâng vạt áo, khoan thai đi dưới ánh đèn, hòa quang rực rỡ, Đặng Tuy cần chính là loại khí chất sống động này.
“Phi thường tốt!” Lâm Khải Đường rất tán thưởng.
Mọi người cũng rỉ tai tán thưởng, không hổ là Hề tỷ.
Hề Mặc ngồi ở một bên nhìn Nguyễn Dạ Sênh dựa theo yêu cầu hoặc dáng vẻ nhu thuận, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc quay đầu mỉm cười, đặc tả biểu cảm khuôn mặt, giống như chợt thịnh, tươi đẹp đến khiến người ta hoảng hốt.
Cho dù khuôn mặt này thuộc về thuộc về cô, nhưng giờ phút này, dường như lại không thấy mình dáng vẻ của cô.
Nguyễn Dạ Sênh đã một tầng che giấu, này lại phủ thêm dáng vẻ của Đặng Tuy.
Có lẽ trời sinh nàng chính là một diễn viên.
Hề Mặc nghĩ, dời ánh mắt, khó có được bình tĩnh mà lật một trang kịch bản.
Quay đầu, nhóm hóa trang đầu tiên đã chụp ảnh xong, giao cho hậu kỳ xử lý, Lâm Khải Đường vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý nói: “Phía sau còn có vài nhóm hóa trang, mọi người đến lúc đó xem lịch quay quản lý đã phát ra, hiện tại đi tham gia nghi thức khởi động máy.”
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng hỏi Lộ Thanh Minh bên cạnh: “Sẽ có bao nhiêu truyền thông đến đưa tin?”
Lộ Thanh Minh nói: “Đạo diễn Lâm lần này không mời bao nhiêu kênh truyền thông, đều là người một nhà, fan cũng không biết, ngươi có thể thoải mái một chút.”
Nguyễn Dạ Sênh rũ mi, nhàn nhạt nói: “Lúc truyền thông quay chụp có phải sẽ không chụp toàn thân của ta, mà chỉ để ta cố ý lướt qua ống kính, ở mỗi một góc lưu lại bóng dáng?”
Lộ Thanh Minh nở nụ cười: “Ta đã biết không nói ngươi cũng sẽ hiểu rõ.”
Có đoàn phim làm nghi thức khởi động máy rất long trọng, hận không thể đem toàn bộ truyền thông mời tới đưa tin, fan hâm mộ chen chút, nhưng Lâm Khải Đường trước đó đã tung tin về nam nữ chính thu hút fan, cư dân mạng sôi sục vì việc ai là nam chính nữ chính, nghi thức khởi động máy lần này cũng cố ý làm khiêm tốn, đến lúc đó chỉ cần đem mấy tấm ảnh ẩn ẩn hiện hiện phát tán ra, cứ như vậy giống như trong nước đang cuộn trào bỏ thêm một quả bom, gia tăng thảo luận, tất nhiên so với trực tiếp tuyên truyền sẽ có hiệu quả hơn.
“Lâm Khải Đường, con hồ ly này.” Nguyễn Dạ Sênh nói, nhìn một chút Hề Mặc bên kia, Hề Mặc không nhìn nàng, xoay người đi rồi.
Nghi thức Khởi động máy được tổ chức ở bối cảnh hoa viên Đặng phủ, theo thường lệ bày hương án, cắm hương, đầu heo quay các thứ, sau đó treo một tấm biển ngữ đầy đặc sắc Trung Hoa — “Đoàn phim “Tuy Đình” khởi quay đại cát! Nói ra cũng thú vị, mỗi đoàn phim một khi khởi động máy, đều giống như đạo sĩ xã hội phong kiến làm nghi thức tế thiên, chỉ còn kém kiếm kiếm hướng bàn hương nến phun một ngụm nước, lớn tiếng quát yêu nghiệt mai đi, cũng không biết là ai quy định.
Lâm Khải Đường mang theo một đám nhân viên cùng diễn viên thắp hương, hướng truyền thông chào hỏi.
Nhiếp ảnh gia đến chào hỏi Nguyễn Dạ Sênh, nói Hề tỷ vất vả rồi, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh giống như gương sáng gật đầu, xoay người đi vào giữa nơi nhiều người trong đoàn phim, vừa đi còn phải làm một hành động nhìn như mạn bất kinh tâm. Nàng đi vài bước, đi đến trước mặt Lộ Thanh Minh nói chuyện với hắn, hơi nghiêng đầu, con khiến nửa gương mặt của bản thân lọt vào ống kính. Buổi chiều còn có cảnh diễn, nàng cũng sẽ không tháo trang sức, búi tóc đã sơ lên cài ngọc sai, vừa vặn phối hợp sườn mặt, muốn nói lại thôi, sau đó còn lại là Lộ Thanh Minh giống như cộc gỗ đứng làm bối cảnh.
Nhiếp ảnh gia khó có được nhìn thấy một bức ảnh ngẫu nhiên hàm xúc như vậy, tâm hoa nộ phóng, chụp rất nhiềm ảnh, hướng Nguyễn Dạ Sênh liên tục cảm ơn.
Nguyễn Dạ Sênh liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Hề Mặc một mình đứng dưới bức tường bên kia, tường này cổ kính, vài nhánh phồn diệp um tùm che phủ, lộ ra đầu tường, bóng cây loang lổ trên trang phục đạm lam của Hề Mặc, lại tô điểm vài việt nắng kim sắc, khiến cô có một chút tư vị lương bạc thoát ly náo nhiệt.
Điều này làm cho Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu sinh sinh ra ý niệm muốn bước qua đó.
Khí trời nóng bức, không biết vì sao nhìn thấy Hề Mặc đứng ở đó, nàng lại cảm thấy mát mẻ.
Nàng nghĩ như vậy, quả thật cũng đã làm như vậy, Lộ Thanh Minh ở bên cạnh thấy nàng muốn đi, nói: “Muốn đi đâu? Để Cố Tê Tùng theo sau ngươi, đừng đi quá xa.”
Sau khi xảu ra chuyện ở khách sạn, Lộ Thanh Minh thường xuyên muốn biểu hiện sự quan tâm của người mẹ già, rất nhiều việc đều muốn để trợ lý kiêm vệ sĩ Cố Tê Tùng đi theo.
Cố Tê Tùng một thân cao to, trầm mặc ít lời, là tiêu chuẩn gậy gỗ thả không ra cái rắm, thỉnh thoảng gặp phải hắn kể những chuyện cười nhạt nhẽo không biết hắn xem từ nơi nào, khiến hiện trường lạnh đến giống như nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, Phùng Đường Đường lại đối với hắn rất có hảo cảm, gặp người nào cũng nói Cố ca nói chuyện hài hước, kể chuyện cười rất vui, khiến Nguyễn Dạ Sênh cho rằng chỉ số thông minh đáng thương cảm của nàng cũng đã ảnh hưởng đến tâm tình của nàng rồi, còn tiện thể phá hỏng thính lực, thị lực, lý giải lực.
“Không cần, ta qua bên kia hóng mát một chút, không phải bên đó có cây sao?” Nguyễn Dạ Sênh khoát khoát tay, Cố Tê Tùng vốn dĩ muốn thay nàng bung dù, thấy nàng đi rồi, thức thời cầm dù không gần không xa theo sát, Lộ Thanh Minh nhìn Cố Tê Tùng đi theo, lúc này mới yên tâm làm những việc khác.
Nguyễn Dạ Sênh đi đến phân nửa, Hề Mặc cũng chú ý đến nàng, biểu tình có chút phức tạp.
Bất quá Hề Mặc cũng không bỏ đi.
Nguyễn Dạ Sênh bước đi thong thả đến dưới bóng cây.
Hai người một trái một phải mà đứng, không ai lên tiếng, chỉ là mỗi người đều nhìn phía trước, ánh nắng giữa hè giờ khắc này dường như đã thu nạp hết âm thanh xung quanh, chỉ để lại tiếng chim hót trên tán cây, vì vậy ngay cả tiếng chim hót cũng trở nên lạc mịch.
Qua hồi lâu hai người vẫn như cũ vô thanh vô tức, đứng yên như hai gốc cây, ai cũng không mở miệng. Nói đến cũng kỳ quái, khí trời nóng như vậy, bên cạnh lại có một Nguyễn Dạ Sênh cô không muốn nhìn thấy công thêm việc chiếm túi da của cô, còn có loại yên tĩnh có chút xấu hổ này, mấy thứ tụ cùng một chỗ hoàn toàn có thể tạo ra một vụ nổ rung trời, nhưng Hề Mặc dĩ nhiên không cảm giác được dù chỉ một chút nóng nảy.
Cô cho rằng tình cảnh lúc này là rất hợp lý, khó có được thanh tĩnh thoải mái, thậm chí có một chút không muốn đánh vỡ.
Nhưng mà một lát sau, Nguyễn Dạ Sênh đã đánh vỡ: “Mấy ngày gần đây, có thấy chuyện gì có ngươi cảm giác không tốt không?”
Vấn đề này hỏi không đầu không đuôi, kỳ quái, Hề Mặc lãnh đạm nói: “Có.”
“Gặp ở đây? Dáng vẻ gì?”
“Ngay tại đây.” Hề Mặc nói: “Ngươi.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…..”
Sau đó Nguyễn Dạ Sênh híp mắt nở nụ cười: “Ngươi trả lời sai đề, ta là hỏi — thứ gì cho cảm giác không tốt, rất hiển nhiên, “dáng vẻ như ta đây” không tín là một thứ.”
dáng vẻ của nàng chính là hình dạng thuộc về Hề Mặc, Hề Mặc tiếp nhận khiêu khích của nàng, trong lòng dĩ nhiên rốt cục cũng xảy ra vụ nổ. Nổ sớm nổ muộn, dù sao thì cô sớm muộn cũng phải phát nổ.
Hề Mặc khoanh hai tay, liếc mắt nhìn nàng: “Vậy ngươi thật đúng là so không bằng ta, chí ít ta cho rằng “dáng vẻ như ta” vẫn là một thứ.” Mặc kệ có phải một thứ gì đó hay không, dù sao thì không phải chính cô, có thể tùy tiện nói.
Nguyễn Dạ Sênh: “…..”
Hề Mặc trang mô tác dạng đem thân thể nghiêng qua nghiêng lại, nói tiếp: “Cũng không biết “dáng vẻ như ta” cụ thể là thứ gì? Ngươi xem thử có thể nhìn ra hay không?”
Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu, cũng trang mô tác dạng đem túi da vốn dĩ thuộc về nàng nhưng đang khoác trên người cô trên dưới tinh tế nhìn một lần, làm như đánh giá một phen, mới nói: “Thứ cho ta ánh mắt thô thiển nhìn không ra, ta chỉ có thể nhìn ra “dáng vẻ như ta” đặc biệt xinh đẹp, bất kể nó là thứ gì, xinh đẹp là được rồi không phải sao?”
“Cũng đúng, bất kể nó là thứ gì, da mặt rất dày là được phải không?” Hề Mặc ngoài cười nhưng trong không cười.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn cô đáp trả rất có thứ tự, cũng không nhắc lại, biết cô chưa thấy qua bất cứ thứ kỳ quái gì, nên cũng yên lòng.
Mà ở phía sau, ngoài tường đột nhiên ném qua một đoàn bóng đen, bên ngoài giống như được một tấm vải đen bao bọc.
Vật kia xuất hiện rất đột ngột, Hề Mặc liếc mắt nhìn, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng thân thể mà tránh ra, đồng thời nhanh tay lẹ mắt kéo theo Nguyễn Dạ Sênh, dẫn theo nàng chạy sang một bên. Bất quá Hề Mặc vẫn mặc khúc cư, hành động có chút câu nệ, trong lúc tránh né chân bị sái, thiếu chút nữa té ngã.
Cách đó không xa Cố Tê Tùng thấy cảnh tượng này, lập tức giận tái mặt chạy qua bên này.
Cuối cùng cũng không bị ném trúng, Hề Mặc âm thầm cử động cổ chân có chút phát đau, buông tay Nguyễn Dạ Sênh ra.
Nguyễn Dạ Sênh cả quá trình đều không lên tiếng, chỉ là thở gấp, phía sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh, thứ kia rơi cách nàng chừng nửa mét, một vũng máu bắn tung toé, còn bọc lấy vào mảnh da lông mất trật tự.
Đây là một con gà trống.
Đã chết.
Có người ở cắt một dao trên cổ con gà, lại đem nó ném qua đây, miếng vải đen quấn con gà mở ra, vì vậy nó nghọe cổ nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, tròng trắng mắt đục ngầu lòi ra nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Tư thái quỷ dị, nhìn qua giống như một người chết bị cắt cổ xả máu.
Cố Tê Tùng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thân thể các phương diện phản ứng mau lẹ, may mà bên này không ai nhìn thấy, để tránh dẫn đến rối loạn khủng hoảng, hắn lập tức thu dù, đem con gà trên mặt đất ném vào trong cây dù, Nguyễn Dạ Sênh hiển nhiên bị hù dọa còn chưa hoàn hồn, vừa vặn Hề Mặc đứng bên cạnh nàng, Cố Tê Tùng thuận lợi đem con gà trong cây dù nhét vào trong tay cô .
Hề Mặc nhất thời bị một con gà nhét vào trong lòng: “…..”
Cố Tê Tùng ba bước làm hai bước, bám tường trèo ra ngoài.
Hề Mặc ôm con gà, nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh vẫn là vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên, Hề Mặc cho rằng nàng bị dọa đến hồn phách bay mất, trong lòng nhất thời có chút chua xót, không biết vì sao, nói chung là rất không thoải mái. Cô suy nghĩ một chút, muốn đến an ủi, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng biết hai chữ an ủi rốt cục viết như thế nào.
Vì vậy do dự một chút, Hề Mặc nghiêm mặt, rốt cục nghẹn ra một câu : “Ngươi đừng sợ, gà đang ở chỗ ta.”
Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô: “……”
“Ngươi đừng sợ, gà đang ở chỗ ta” chời đựu nó bựa 😂😂