Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 69

Chương 74: Mê cảnh và dục niệm

Tầng hai và tầng ba bố cục giống nhau, đều là hai phòng hai bên trái phải, bên ngoài là ban công, còn lại ở giữa chính là cầu thang.

Trên ban công treo rất nhiều vật linh tinh, thậm chí còn có cái cuốc vài cái sàng, đó đều là nông cụ.

Lạc Thần lách qua những vật linh tinh, đi đến phòng bên trái yên lặng thông qua cửa sổ đang mở mà quan sát bên trong.

Trong phòng bài trí rất đơn giản, không có giường, một cái tủ gỗ nặng nề dựa vào tường, một cái bàn gỗ cùng bốn cái ghế, còn có một khung dệt củ kỷ làm bằng gỗ, vậy nơi này hẳn là nữ chủ nhân trước kia dùng làm nơi diệt vải.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi quét sạch sẽ, trên mặt đất còn có ít nước, mở cửa sổ bất quá là vì quét dọn cần thông khí mà thôi. Lạc Thần đặt ngón tay trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng lau một cái, không có bụi, rất sạch sẽ, xem ra Trần Húc Đông quả nhiên là mất không ít công sức để quét dọn chỗ này.

Đôi mắt đẹn kịt của Lạc Thần nhẹ nhàng đảo quanh, cuối cùng rơi xuống một góc trong phòng.

Bốn góc phòng mỗi góc đều đặt một chiếc bình màu đen. Loại bình này rất phổ biến ở Tương Tây, gần như mỗi nhà đều có, chuyên dùng để ngâm cá thịt, dưa chua.

Mặc dù là rất phổ biến nhưng bốn góc đặt bốn cái bình như thế này cũng là vô cùng cổ quái. Bốn cái bình như bốn đầu người trầm lặng lạnh lẽo lui ở góc nhà.

Lạc Thần nhấc chân mềm mại nhảy qua của sổ vào trong phòng.

Đi đến bên cạnh một cái bình trong phòng, Lạc Thần quỳ một chân xuống, đầu tiên là đưa mũi đến gần miệng bình ngửi thử, lập tức ngửi thấy một cổ mùi lạ lại trộn lẫn chút mùi máu tươi, điều này khiến cho nàng khẽ mím môi.

Bình được phong khín bằng một cái nắp làm bằng gỗ phong đàn, không khí vào không được, nên trong bình nếu có thứ gì cũng sẽ không bị hư hỏng. Lạc Thần chậm rãi đem nắp  bình mở ra, cúi đầu nhìn, khuôn mặt vốn tĩnh lặng như nước cuối cùng nổi lên vài tia gợn sóng.

Trong bình hơn một nửa là thứ gì đó màu đỏ, hiện ra một màu đỏ quỷ dị, trong phút chốc mở cái nắp kia ra, một loại mùi buồn nôn mãnh liệt xông ra.

Thứ này vừa nhìn giống như máu, Lạc Thần nhẹ nhàng lay động cái bình, thứ màu đỏ trong đó cũng bắt đầu lay động theo, hai bên thành bình bên trong vốn sạch sẽ cũng bị nhiễm một tầng màu đỏ. Biên độ dao động cũng không lớn, xem ra thứ này so với máu thông thường đặc hơn rất nhiều, cho nên chính xác mà nói đây là huyết cao (máu đặc).

” Đúng là lạc động sao?” Lạc Thần nỉ non một tiếng, mi tâm nhíu chặt.

Nàng đem chiếc bình phục hồi nguyên trạng, sau đó ra khỏi phòng, đi đến phòng bên kia.

Tương tự, phòng bên kia cũng đặt bốn chiếc bình ở bốn góc.

kiểm tra xong tầng ba, không có chỗ nào đặc biệt cần điều tra nữa, nàng bắt đầu đi dọc theo hành lang tầng hai.

Phòng ở tầng hai đều là phòng ngủ, Lạc Thần nhìn thấy trong đó có một phòng đặt bàn trang điểm, còn có một chút đồ dùng gia đình, nên kết luận đây là phòng khách, sau đó liền đi vào. không ngoài dự liệu của nàng, phòng khách cũng đặt bốn chiếc bình tương tự, những chiếc bình này giống như một loại bí pháp gì đó, đem ngôi nhà lâu năm này ràng buộc.

Tủ đầu giường bằng trúc có đặt một khung ảnh, rất thô ráp, thoạt nhìn hình như là làm thủ công.

Lạc Thần nhìn lướt qua, cầm lấy khung ảnh kia, nhìn tấm ảnh vô cùng cũ kỹ bên trong, theo năm tháng nhiều chỗ đã ố vàng. May mà ảnh chụp coi như có thể nhìn rõ, trong ảnh là một nhà ba  người, một bé trai điềm đạm, một nữ nhân mặc trang phục miêu tộc trên đầu mang ngân sức, đang cười rất ôn nhu.

Dựa vào sự nuôi dưỡng của núi rừng, nữ nhân miêu tộc rất thanh tú quyến rũ, nữ nhân trong ảnh này cũng là đặc biệt mỹ lệ, dung mạo có thể nói là thượng đẳng.

Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, nhưng nam nhân  phía sau nàng cùng đứa bé trai thực sự không thích hợp. Nam nhân kia xấu xí, thoạt nhìn lộ vẻ già nua, mặt hơi cúi xuống, như thế nhìn càng thêm thấp kém.

Lạc Thần lấy điện thoại ra, chụp lại khung ảnh, đang lúc định rời khỏi thì nghe xa xa vang lên tiếng bước chân.

Nàng không hề chần chờ, nhún người dùng khinh công nhảy lên xà ngang. Nhà sàn được xây bằng gỗ, trên trần rất nhiều xà ngang, Lạc Thần ngồi vững trên một cây xà trong số đó.

Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Húc Đông áo trắng, mang theo một thùng nước bước vào.

Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, trên cổ còn vắt một cái khăn lông ướt, đi chân trần vào phòng, sau khi vặn khô khăn lau trong thùng nước hắn  bắt đầu tỉ mỉ chà lau các vật dụng trong phòng.

Chờ hắn lau khung ảnh bằng trúc kia, nhìn thấy ảnh chụp đột nhiên lại thở dài, buông khăn lau xuống, hai tay hợp thành chữ thập khàn giọng nói:” Muội tử đừng trách, ta là ca ca kết nghĩa của Duệ Tử, trước đây cũng đã đến nhiều liền, hy vọng ngươi có thể nhận ra ta. Duệ Tử hiện tại bị nhốt nên không về được, ta đến thay hắn quét dọn, làm giỗ cho ngươi.”

Trần Húc Đông lạy ba cái, nói tiếp:” Trước đây ta cùng Duệ Tử hàng năm đều trở về, nhưng không có một lần thành công qua, thống khổ trái lại càng ngày càng nhiều. Bất quá may là hiện tại tình thế cuối cùng đã có chuyển biến, hy vọng mượn cơ hội này, ta và Duệ Tử cuối cùng có thể thoát khỏi dày vò. Muội tử ngươi nếu như có linh thiên, nhất định phải phù hộ cho hai người bọn ta.”

Nam nhân này dáng vẻ thành kín nói ra một đống lớn nguyện vọng, đơn giản chỉ là một loại giải tỏa tâm lý mà thôi. Thế nhân hết lòng tin vào quỷ thần, cũng bởi vì bản thân quá mức yếu đuối, cho nên mới sinh ra loại cầu khẩn cùng mong ước này.

Xét đến cùng, vẫn là vì nam nhân này không tự tin, hắn sợ hãi.

Lạc Thần ngồi trên xà ngang, yên lặng lắng nghe, sắc mặt không chút thay đổi.

Trần Húc Đông lại không biết phía trên có người, hắn cảm thấy nóng, nên cũng không cố kỵ gì mà cởi bỏ chiếc áo đã bị mồ hoi thấm ướt.

Nam nhân xoay người, đưa tấm lưng của hắn về phía Lạc Thần, Lạc Thần liếc mắt nhìn thắt lưng của hắn, phát hiện trên đó có một mảng lớn vết xanh tím, ở giữa mảng xanh tím này còn có một bóng mờ rất kỳ quái, giống như một con rắn dài quấn trên lưng, rõ ràng bệnh trạng giống như Tào Duệ và Vũ Lâm Hanh.

Qua hồi lâu, Trần Húc Đông rốt cục quét dọn căn phòng sạch sẽ, đi ra ngoài.

Lạc Thần từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, yên lặng rơi xuống sàn nhà.

Xà nhà phủ một lớp bụi rất dày, nàng lại trời sinh thích sạch sẽ, mi tâm nhúi lại, phủi đi bụi bẩn trên người, ánh mắt nặng nề mà nhìn ánh mặt trời ngoài của sổ.

Bên kia Sư Thanh Y tử trong trằn trọc trong thống khổ tỉnh đậy. Trước đó nàng cả người nóng rần, nóng không chịu nổi, còn đem máy điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp một chút, hiện tại ngược lại nàng cư nhiên cảm thấy lạnh, nàng ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn về phía tấm bình phong.

Trong phòng rất yên lặng, ánh sáng cũng mờ nhạt, Sư Thanh Y nhìn căn phòng trống trãi vắng lặng, chỉ cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.

Nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn 3h30 chiều, Lạc Thần vẫn chưa trở về.

Sư Thanh Y chưa bao giờ mãnh liệt khát vọng nhìn thấy Lạc Thần như vậy, hiện tại Lạc Thần không ở bên cạnh nàng, nàng gần như cảm giác trong lòng  thiếu mất một mảng.

Sự khao khát trong lòng giống như người nào đó nhúng vào trong nước sôi, không ngừng dày vò, thế nhưng da thịt lại lãnh lẽo khác thường, thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Sư Thanh Y miễn cưỡng xuống giường, đem tóc dài buộc lên, đẩy cửa đi ra phòng khách, sau đó ra sân viện.

Ánh nắng thiêu đốt bên ngoài cuối cùng khiến nàng cảm thấy có chút ấm áp, nàng biếng nhắc mà đi đến bên miệng giếng, ngồi  xuống bên cạnh giếng nhắm mắt lại phơi nắng.

Ánh nắng kim sắc chiếu lên đôi  mi dài của nàng, cho nàng một tầng ánh sáng mông lung mà ấm áp. Da thịt của nàng vốn trắng nõn, lại được ánh nắng chiếu vào như vậy liền hiện ra một dáng vẻ trong suốt mê người.

Sư Thanh Y phơi nắng càng phơi càng muốn ngất đi, nàng muốn gọi điện cho Lạc Thần, để Lạc Thần trở về nhanh một chút, nàng lấy điện thoại ra chuẩn bị quay số nhưng rồi lại nhịn xuống không gọi.

Nàng cất điện thoại vào, cảm giác phía sau phát lạnh, dường như có ánh mắt ác ý đang nhìn chằm chằm nàng.

Sư Thanh Y chậm rãi quay đầu lại, phát hiện phía sau thực sự có một người đang đứng, nói đúng hơn là một thiếu nữ.

Thiếu nữ tóc rất dài, xõa tung như tơ lụa, trên người mặc miêu phục mà lam. Nàng rất  xinh đẹp, đường nét thậm chí có chút quyến rũ trời sinh, thế nhưng ánh mắt của nàng lại ngây dại, thoạt nhìn giống như hai hạt châu lãnh lẽo cứng nhắc.

Trong tay thiếu nữ cầm một chiếc lược, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị thiếu nữ nhìn như vậy trong lòng không khỏi sợ hãi, hơn nữa hiện tại thân thể nàng không khỏe, khiến loại cảm giác khó chịu càng phát ra mãnh liệt.

Nàng đành phải đứng lên, tránh sang một bên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ngươi muốn lấy nước sao?”

Thiếu nữ không để ý đến Sư Thanh Y, nhìn thấy Sư Thanh Y đã tránh ra, liền tự mình đi đến bên cạnh giếng ngồi xuống, ngồi ở vị trí trước đó của Sư Thanh Y. Sư Thanh Y vốn có cảm giác thiếu nữ này rất cổ quái, đến lúc nàng nhìn thấy động tác tiếp theo cửa thiếu nữ này lại càng thêm sởn tóc gáy.

Thiếu nữ đầu tiên là khom thắt lưng, sau đó lẳng lặng nhìn xuống giếng, giống như xem mặt nước là một chiếc gương, ánh mắt cũng toát ra một loại trạng thái si mê.

Nàng nhìn thật lâu, dường như đối với dung mạo của bản thân cảm thấy rất hài lòng, lúc này mới xoay người, cầm chiếc lược trong tay chạm rãi chải tóc.

Động tác chải tóc này khiến Sư Thanh Y nhìn đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, rõ ràng nắng nóng như vậy nhưng nàng lại có cảm giác như bị rơi vào hầm băng. Thiếu nữ trước mắt đang chải tóc bên cạnh giếng, cảnh tượng này thật sự rất giống nữ nhân mặc giá y đêm qua, tư thái, động tác, tất cả đều trùng hợp đến quỷ dị.

Thiếu nữ nhận thấy Sư Thanh Y đang nhìn nàng, cứng nhắc xoay đầu lại.

Nàng cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết:”Ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”
Sư Thanh Y không nói chuyện, thiếu nữ lặp lại:”Ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”

“… Đẹp.” Sư Thanh Y chậm chạp mà phun ra một chữ.

Thiếu nữ thoả mãn nở nụ cười: “Ta cũng biết ta xinh đẹp. Động chủ nhất định sẽ thích ta, ta sẽ làm cô dâu của hắn.”

Sư Thanh Y cả người không hiểu sao như muốn nhũn ra, thậm chí bắt đầu cháng váng, thiếu nữ trước mắt cũng bắt đầu xuất hiện bóng chồng. Giữa lúc nàng đang muốn đứng ổn định lại, lại có một nữ nhân vô cùng lo lắng mà xông đến, nắm chặt cánh tay của thiếu nữ đang ngồi bên miệng giếng.

Nữ nhân kia chính là Thạch Lan.

Vẻ mặt nàng lúc này vô cùng lo lắng cùng tức giận, không có nửa điểm ôn hòa hữu lễ của trước đây, bắt lấy cánh tay thiếu nữ muốn dẫn đi.

Sư Thanh Y vội vàng nói: “Lan tỷ, ngươi…”

Thạch Lan liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, miễn cưỡng áp chế vẻ giận dữ trên mặt, nở một nụ cười:”Sư tiểu thư, xấu hổ. Nha đầu này điên điên khùng khùng, ta đã sớm cho người trông chừng nàng, để nàng không chạy lung tung, kết quả nàng lại không nghe lời, vừa rồi không quấy nhiễu đến ngươi chứ?”

“Không có.” Sư Thanh Y suy yếu nói:”Nàng không làm gì cả.”

Thạch Lan gật đầu, kéo thiếu nữ nhanh chóng đi khỏi.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vốn định len lén theo sau quan sát, thế nhưng nàng hiện tại gần như tâm tư rối loạn, nên đành phải đem ý nghĩ này đè xuống.

Nàng đứng yên bên cạnh giếng thật lâu, sau đó xoay người, chậm rãi quay về phòng khách.

Lúc đến cửa, chân Sư Thanh Y mềm nhũn, vô thức vịn vào mép cửa, mà ngay thời khắc đó, thắt lưng của nàng được một đôi tay vững vàng ôm lấy.

Hương thơm trên người nữ nhân hoàn toàn làm tâm tình của nàng hỗn loạn, Sư Thanh Y xoay người gắt gao ôm lấy Lạc Thần, nhất thời không nói nên lời.

Nàng giống như đang trôi nổi trên biển lại vớt được một khúc gỗ, trong lòng vui mừng mà bám chặt lấy nó, xem nó như bảo bối rất sợ buông lỏng sẽ lập tức bị sóng biển cuốn đi mất.

Đối với loại cuồng nhiệt đáp lại này của Sư Thanh Y, Lạc Thần vốn không dự liệu trước nên nàng cảm thấy bất ngờ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Trên người ta bẩn, ngoan, ta đi tắm rửa.”

Sư Thanh Y đem khuôn mặt dán vào cổ Lạc Thần, cảm giác trên cổ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nóng bỏng mà ướt át.

Cổ áo chỉnh tề của Lạc Thần mở rộng sang hai bên, hai nút trên cùng đã mở ra, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên da thịt. Có lẽ do trời nóng như vậy nên hương thơm nội liễm xưa nay vẫn luôn ẩn giấu hôm nay đều chậm rãi tỏa ra.

Sư Thanh Y quyến luyến mà vuốt ve chỗ da thịt mang theo một tầng mồ hôi kia, dường như bên trong tỏa ra vài phần hương vị ăn mòn xương cốt, nàng phả ra hơi thở nóng hổi, nỉ non nói: “Chờ thêm chút nữa.”
Lạc Thần nhìn đầu nàng cọ cọ trên người mình, giống như một con cừu không nghe lời, buồn cười mà khẽ cong khóe môi, đem nàng ôm vào trong lòng, cưng chiều nói:”Thức dậy lúc nào?”

“Vừa mới dậy.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi đã đi đâu? Đến bây giờ mới trở về.”

“Nhà Tào Duệ.”

Dựa theo tính cách của Sư Thanh Y, nàng nhất định sẽ đối với việc này cảm thấy hứng thú, tiếp tục truy hỏi đến cùng, thế nhưng hiện tại nàng cực kỳ mệt mỏi, nên không muốn tiêu hao sức lực tìm hiểu cụ thể, mà chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng: “Ân.”

” Sao vậy?” Lạc Thần nhận thấy sự mệt mỏi của nàng, nói: “Mệt lắm sao. Trước đó uống thuốc không có tác dụng, ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc.”

Sư Thanh Y đem cằm đặt trên vai Lạc Thần, khẽ lắc đầu.

Qua thật lâu, nàng mới tâm tình phức tạp mà nói:” Ta….. Ta đói bụng!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đói bụng thì ăn thịt, Quân cho ăn no.

p/s: Chương sau ăn mặn nga~ nàng nào theo chủ nghĩa ăn chay xin đừng đi theo. hắc hắc. (_ __!) thật ra chương sau nhiệt độ  không cao, phải đến chương sau nữa hắc hắc ~

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!