Chương 624: Đau lòng
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám?” Lúc Yêm đối mặt với Lạc Thần, sự ghen ghét trong ngôn từ thậm chí còn sâu sắc hơn so với lúc đối mặt Dạ, đồng thời cũng sắc bén hơn, nàng ta nói: “Ngươi đừng ỷ vào chủ nhân coi trọng ngươi thì không để ta vào trong mắt, chỉ cần hiện tại ta giết chết ngươi, chủ nhân dĩ nhiên sẽ biết ta lợi hại hơn ngươi, biết năng lực của ta lớn hơn ngươi.”
Lạc Thần đứng thẳng tắp, nét mặt cực kỳ lãnh đạm: “Chủ nhân kia của ngươi có coi trọng ta hay không thì có liên quan gì đến ta? Ta cần loại coi trọng này sao?”
Yêm bị có nói hời hợt này chọc giận: “Ngươi đi quá giới hạn!”
Yêm quả thật không giống Dạ, Dạ có không cảm xúc, không có hỉ nộ ái ố, còn nàng ta lại có đầy đủ cảm xúc. Nhưng những cảm xúc mà nàng ta biểu hiện ra ngoài đều thiên về hướng tiêu cực như đố kị, căm hận, tức giận.
Sư Thanh Y nghe cách dùng từ của Yêm.
Nàng phát hiện ở trước mặt Lạc Thần Yêm dùng từ ‘đi quá giới hạn’, điều này làm cho nàng rất không thoải mái.
Vừa rồi Lạc Thần tỏ vẻ không hề để tâm đến chủ nhân của Yêm, nên Yêm mới dùng ‘đi quá giới hạn’ để trách cứ Lạc Thần, đồng nghĩa với việc trong nhận thức của Yêm, Lạc Thần là thuộc hạ của chủ nhân nàng ta, bằng không cũng sẽ không dùng từ ngữ thể hiện sự chênh lệch về thân phận như vậy.
Trong mắt Yêm, nàng ta, Dạ và Lạc Thần đều là thuộc hạ của vị chủ nhân kia.
“Đi quá giới hạn?” Lạc Thần khẽ nhìn xuống: “Trên đời này có thể dùng ‘đi quá giới hạn’ trên người ta, chỉ có một mình Thanh Y. Chủ nhân của ngươi cũng xứng sao?”
Sư Thanh Y nghe câu này thì bất ngờ không kịp đề phòng: “…”
Nhưng rất nhanh nàng cong khóe môi, đứng bên cạnh Lạc Thần, rũ mắt cười thầm.
Câu ‘đi quá giới hạn’ này cũng chỉ là nàng và Lạc Thần nói trong lúc riêng tư, không tính là đi quá giới hạn theo nghĩa đen.
“Ngươi!” Bản thân Yêm bị xem thường vốn dĩ cũng đã vô cùng tức giận, nàng ta càng không nghĩ tới bản thân vị chủ nhân cao cao tại thượng của nàng ta cũng sẽ bị khinh thường, điều này còn khiến nàng ta tức giận hơn so với chính bản thân bị sỉ nhục: “Nhưng là cái thá gì? Chỉ là một phàm nhân, cũng như một con kiến mà thôi, thế mà lại dám nói chủ nhân không xứng?”
Sư Thanh Y lại phỏng đoán ngôn từ của Yêm.
Nàng ta nói, chỉ là một phàm nhân.
Điều này chứng tỏ trong mắt Yêm, chủ nhân của nàng ta địa vị vượt xa con người, thuộc về phạm trù kẻ bề trên.
“Chủ nhân của ngươi là thần?” Sư Thanh Y mỉm cười.
Yêm nhất thời ngậm miệng.
Mỗi lần Dạ đề cập đến vị chủ nhân đứng phía sau, đều không tiện nói nhiều, nhưng Sư Thanh Y hoàn toàn có thể cảm giác được đó là một loại uy áp đến từ thượng vị giả.
Hơn nữa tuyệt đối là thượng vị giả.
Bởi vì Dạ đã mạnh như vậy rồi, kẻ đứng trên nàng ấy đương nhiên là cực kỳ đáng sợ.
Thật ra tuy rằng cô cô cũng thường quan sát nhân gian, nhưng cô cô cũng không thể xem như một vị thượng vị giả theo nghĩa tuyệt đối. Thượng vị giả loại cấp bậc này, Sư Thanh Y chưa từng gặp, mà chỉ nghe thấy từ những truyền thuyết cổ xưa.
“Có phải cổ thần hay không?” Sư Thanh Y nỗ lực từ miệng Yêm cạy ra chút thông tin.
Nàng không tiện hỏi Dạ, nếu như Dạ nói về vị thượng vị giả phía sau thì sẽ bị trừng phạt, nàng không muốn cho Dạ thêm phiền. Nếu Yêm là kẻ giám sát, coi như có cùng nguồn gốc với người chấp hành là Dạ, như vậy nàng hoàn toàn có thể ra tay từ phía Yêm.
Hơn nữa Yêm có phần cảm tính, đối với người như vậy, Sư Thanh Y moi thông tin quả thực thuận buồm xuôi gió.
Sư Thanh Y cũng không xác định có phải cổ thần hay không, nàng chỉ đang cố ý suy đoán như thế mà thôi. Mà lúc nàng nói ra suy đoán này, Yêm hiển nhiên có phản ứng, nàng có thể từ trong phản ứng của Yêm phán đoán được phương hướng suy đoán của nàng đến cùng là đúng hay sai.
Hoặc là cổ thần, hoặc không phải là cổ thần.
Logic rất đơn giản.
Trước hết Sư Thanh Y giả định đối phương là cổ thần, dùng đó để thử phản ứng của Yêm.
Nhưng Yêm cũng giống như Dạ, lúc phát hiện Sư Thanh Y có ý muốn tìm hiểu về kẻ đứng sau thì không tiếp tục nói nữa, dường như sợ tiết lộ thân phận của chủ nhân thì sẽ bị trừng phạt.
Sư Thanh Y đã đoán được mọi việc sẽ không thuận lợi như vậy nên chỉ cười nói: “Xem ra là ta đoán sai rồi. Cũng đúng, cổ thần tuy rằng vô cùng hùng mạnh, có thể thôn thiên chấn địa, nhưng đó đã là chuyện từ thời kì man hoang rồi, chúng thần mai một, cách nay đã quá xa xôi, sao ta lại đoán đến tận đó.”
Bên kia Thập Cửu vẫn cầm sợi huỳnh quang đứng bất động.
Yêm không điều khiển nàng ấy nói chuyện nữa.
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, lặng lẽ viết mấy chữ.
Lạc Thần đến trước mặt mọi người, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng.”
Tất cả mọi người đều biết sắp xảy ra chuyện gì, nên đều tiến vào trạng thái chuẩn bị nghênh chiến, vũ khí trên tay, mỗi người đều vận sức chờ phát động.
“Coi như thật sự có cổ thần nào đó may mắn tồn tại, thì tình huống cũng không lạc quan mới đúng.” Sư Thanh Y đứng phía trước, cố ý nói cảnh ngộ của cổ thần vô cùng thê thảm, thậm chí mang theo xem thường, nụ cười lại rất nhẹ nhàng ấm áp: “Hoặc là thần thức tán loạn, vĩnh viễn không thể khôi phục, hoặc là ngủ say, không thể tỉnh lại, hoặc là… một kẻ tàn phế?”
“Nếu như chủ nhân của ngươi thật sự là cổ thần, có thể là tàn phế, không thể cử động?” Sư Thanh Y nói: “Nếu không vì sao lại chia thuộc hạ thành người giám sát và người chấp hành, còn có nhiều thuộc hạ làm việc dưới trướng, còn bản thân cho đến bây giờ vẫn không xuất hiện, không thể là chỉ nhằm giả vờ thần bí thôi chứ?”
Yêm vẫn không đáp lại.
Sư Thanh Y ổn định tinh thần, tiếp tục dùng ngôn từ khiêu khích Yêm: “Tuy nói cổ thần của ngươi địa vị phi phàm, có thể là cần có đông đảo thuộc hạ, nhằm thể hiện thân phận của mình, vì thế chủ nhân của ngươi căn bản không cần đứng ra. Nhưng hiện tại ngươi sắp bị phế đi rồi, nhiệm vụ của ngươi cũng trở nên rối tinh rối mù, đến thời điểm này còn không xuất hiện, chủ nhân của ngươi không sợ tất cả kế hoạch đều bị sụp đổ sao? Ta thấy a, không phải chủ nhân của ngươi không muốn xuất hiện mà là…”
Giọng nói của nàng trở nên âm u: “Không có cách nào xuất hiện. Chủ nhân của ngươi cho dù là cổ thần nhưng chẳng qua chỉ là một phế vật nửa chết nửa sống.”
Dạ cho dù nghe thấy những lời này trên mặt cũng không hề có cảm xúc gì.
“Giết nàng ta!” Nhưng giọng nói của Thập Cửu lộ ra vẻ kích động, trong miệng chợt hô lên mệnh lệnh của Yêm: “Giết hết tất cả! Không chừa một ai!”
Xem ra Yêm đã không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bị những lời trào phúng này kích thích phát điên, mà Sư Thanh Y chờ đợi chính là thời khắc này.
Nàng đã có đáp án.
Đáp án chính là, chủ nhân của Yêm quả thật là một vị cổ thần nào đó còn tồn tại từ thời man hoang.
Chẳng qua không biết là vị nào.
Phía sau Thập Cửu xuất hiện đông đảo những sợi huỳnh quang, tựa như biển ánh sáng, mênh mông một mảnh phía sau nàng ấy, trên mặt mỗi người đều đeo khăn che mặt, ánh mắt trống rỗng.
Bọn họ đều là thuộc hạ cũ của Dạ.
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, ước chừng có bốn năm mươi người.
Việc này vô cùng khó giải quyết, vốn dĩ nhiều người như vậy đã khó có thể ứng phó, mà bản lĩnh của những thuộc hạ này của Dạ cũng không kém, nếu tất cả tấn công cùng một lúc, Sư Thanh Y cảm thấy rất khó ứng phó. Nhưng nàng cũng đã đoán trước tình huống này, không thể trốn tránh nên chỉ có thể cứng rắn đương đầu.
Cuộc hỗn chiến này là không thể tránh khỏi.
Nhưng khó nhất vẫn là nên xử lý những thuộc hạ của Dạ như thế nào.
Dù sao Dạ cũng từng chung sống nhiều năm cùng bọn họ, không biết hôm nay Dạ nhìn nhận bọn họ như thế nào.
“Đừng giết bọn họ.” Dạ nói: “Giữ lại.”
Sư Thanh Y nhìn về phía Dạ.
Nàng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng lại không ngoài dự đoán.
Dạ quả thật là đang dần thay đổi, lúc Ngũ bị Yêm giết chết ở ngay trước mặt Dạ, nàng ấy dường như cảm nhận được sự tức giận, hiện tại nàng ấy không nhẫn tâm hạ sát những thuộc hạ cũ của mình, thật ra Sư Thanh Y hoàn toàn có thể hiểu được.
Trường Sinh cũng nắm chặt cung tiễn, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Dạ.
Dạ nắm chặt cây sáo, nói: “Giữ lại mạng sống, đánh bọn họ tàn phế, ta có thể chữa trị được.”
Lạc Thần lời ít mà ý nhiều: “Bắn vào chân, sau đó mang vào huyết trì.”
Đây là biện pháp tốt nhất hiện nay. Vừa có thể gián đoạn thế tiến công của các thuộc hạ, lại không đến mức thực sự tổn hại tính mệnh của bọn họ, huyết trì của Dạ là tiểu thế giới của nàng ấy, có thể mang theo bên người, sau khi đánh cho các thuộc hạ tàn phế gì giam vào huyết trì, cũng xem như thanh tịnh.
Trường Sinh gật đầu, những người còn lại cũng biết phải nhắm vào đâu để tấn công. Có một mục tiêu rõ ràng, lúc hành động cũng lưu loát hơn, chí ít sẽ không tiến thối lưỡng nan.
“Vũ Lâm Hanh.” Sư Thanh Y lập tức thấp giọng nói: “Ngươi cách xa một chút, nhắm vào chân của bọn họ.”
“Không thành vấn đề.” Vũ Lâm Hanh lập tức cầm sợi huỳnh quang chạy ra xa.
Cục diện rơi vào một mảnh hỗn loạn, rất nhiều sợi huỳnh quang lay động theo sự di chuyển của con người, ánh sáng trở nên có phần chói mắt.
Những thuộc hạ này đều một mực nghe lệnh của chủ nhân hiện tại, cho dù Dạ đã từng là chủ nhân của bọn họ nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Bọn họ dường như không quen biết Dạ, lúc tấn công không chút lưu tình, ánh mắt trống rỗng không chút cảm tình, dường như ký ức cũng bị xóa đi rồi.
Sư Thanh Y giương súng bắn tỉa, kỹ thuật bắn súng của nàng rất chuẩn, bắn vào đầu gối của một thuộc hạ, thuộc hạ kia nhất thời khụy xuống, nhưng lại giống như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục lao về phía trước.
Sư Thanh Y thủ pháp tinh chuẩn, chưa cho thuộc hạ kia cơ hội, lại tiếp tục bắn vào đầu gối còn lại, phế đi năng lực hành động của đôi chân.
Thân ảnh của Dạ thoáng chốc xuất hiện, tựa như quỷ ảnh trong đêm tối, xuất hiện bên cạnh thuộc hạ bị phế đi đôi chân. Dạ nhấc tay, bên cạnh xuất hiện một vết nứt màu đỏ, mở lối vào tiểu thế giới của nàng ấy, mang theo thuộc hạ kia đi vào bên trong.
Sau đó lối vào huyết trì lập tức khép lại.
Những thuộc hạ này như thủy triều đánh tới, hơn nữa không hề e ngại, cũng không sợ đau, nhất là nhân số của đối phương nhiều gấp mấy lần các nàng, vì thế các nàng tốt nhất là nên phân tán ra, lựa chọn từ xa tiêu diệt từng bộ phận trước khi đối phương tiếp cận, chờ bắn tàn phế đôi chân rồi Dạ sẽ mang từng người vào trong huyết trì.
Trường Sinh giỏi cung tiễn, trong cuộc hỗn chiến này nàng có ưu thế rất lớn, nàng giương cung cài tên, giây tiếp theo mũi tên đã mang kình khí xé trời bắn thẳng vào đầu gối của một thuộc hạ. Mũi tên trực tiếp bắn thủng đầu gối, mang theo một lực lớn kéo đối phương ngã xuống đất, Dạ áp sát, lại một người bị nhét vào huyết trì.
Dạ thu dọn xong, nhìn Trường Sinh một cái.
Quá nhiều người, Trường Sinh không có cách nào dừng lại, mũi tên tiếp theo lại lên dây.
Bắn ra một mũi tên, lại một người ngã xuống.
Đôi mắt của Âm Ca dâng lên vẻ lạnh lẽo, trong bóng tối nàng nhìn về phía một thuộc hạ gần nàng nhất. Thuộc hạ kia nhất thời bị ánh mắt của nàng nhiếp phách, dừng tất cả động tác, đi theo phía sau Âm Ca tựa như một cái xác không hồn.
Âm Ca dẫn thuộc hạ kia đến bên cạnh Dạ, đúng lúc có thể nhét vào trong huyết trì.
Thiên Thiên không có cách nào dùng sáo điều khiển người khác, nhưng lại có thể điều khiển cổ trùng.
Nhất là gần đây nàng theo Dạ học không ít ngự thuật cao thâm, nàng dùng những kiến thức này kết hợp với sự am hiểu về cổ thuật, so với trước kia, hôm nay nàng khống chế cổ trùng càng thêm thông thạo.
Thiên Thiên thổi sáo, một con sâu thật nhỏ bay lượn giữa không trung, tiến về phía một thuộc hạ nào đó. Con sâu rất nhỏ, không đợi đối phương phản ứng thì đã nó chui vào trong mũi, tiếng sáo của Thiên Thiên nghe càng lúc càng yêu dị, rồi dần dần biến điệu, cao vút, thuộc hạ kia mắt nhắm lại rồi ngã nhào xuống đất như đang ngủ.
Sau đó bị Dạ ném vào trong huyết trì.
Ngư Thiển bỏ qua Thiên Lân Tiên, cả quá trình luôn canh giữ ở bên cạnh Trạc Xuyên, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hiện tại đang lúc hỗn chiến, nếu như Yêm đột nhiên lại thổi sáo điều khiển Trạc Xuyên, mà Dạ lại đang bận rộn mang thuộc hạ vào huyết trì, không rảnh thổi sáo chống lại, như vậy Ngư Thiển chỉ có thể dựa vào tiếng hát của bản thân để chống lại ngự thuật của Yêm. Ngự thuật của nàng vẫn chỉ mới học đến sơ cấp, cho dù nàng là Bạch Giao thiên phú dị bẩm, nhưng hiện tại muốn thắng Yêm cũng là việc tuyệt đối không thể.
Có thuộc hạ xông về phía Ngư Thiển và Trạc Xuyên, Thiên Lân Tiên của Ngư Thiển rất dài, không đợi đối phương đến gần thì nàng đã dùng roi hung hăng quất vào đối phương.
Trên đùi đối phương lập tức xuất hiện một vết roi máu thịt mơ hồ. Ngư Thiển lại tiếp tục dùng roi quấn lấy chân của đối phương, vô số phiến vảy cắt vào trên đùi, chỉ vài roi đã quất cho chân của đối phương tàn phế.
Có đôi khi, một thuộc hạ đang lúc giao đấu thì đầu gối đột nhiên tê rần rồi quỳ rạp xuống, đó chính là bị Vũ Lâm Hanh từ xa bắn trúng.
Các nàng tuy rằng tương đối ít người nhưng may mắn mỗi người đều có bản lĩnh riêng, cho nên ứng phó cục diện này cũng không đến mức hoảng loạn. Mỗi lần phế đi chân của một thuộc hạ, Dạ sẽ xuất hiện ngay bên cạnh, phối hợp coi như là ăn ý.
Những người còn lại trên cơ bản đều thông qua những phương thức tấn công tầm xa để phế đi chân của đối phương, chỉ có Lạc Thần một mình tấn công cận chiến.
Tốc độ của nàng thực sự quá nhanh, lúc thuộc hạ nào đó còn chưa phản ứng kịp, bóng dáng của Lạc Thần cũng đã yên lặng xuất hiện phía sau đối phương.
Cự Khuyết của nàng chưa cần dùng đến, nếu như dùng Cự Khuyết, chân cũng có thể bị chặt đứt, loại tàn tật này cho dù là Dạ cũng rất khó xử lý. Vì vậy nàng chỉ dùng tay nắm chặt trên vai đối phương, ngón tay như móc sắt, thoáng chốc đã tháo khớp cánh tay của đối phương, thừa dịp đối phương tạm thời không cách nào đánh trả, nàng trực tiếp nắm chặt lấy đối phương lao về phía Dạ.
Dạ đang vội vàng nhét người vào vết nứt huyết trì, Lạc Thần cũng nhân tiện nhét thuộc hạ bị bắt vào bên trong.
Không bao lâu, Lạc Thần đã sử dụng cách này bắt được vài người.
Tuy rằng phiền phức, nhưng số lượng người đang đối đầu với các nàng đang ngày càng giảm thiểu, cuối cùng chỉ còn lại năm bảy người.
Thập Cửu là người truyền lời của Yêm, thấy các thuộc hạ xung quanh ngày càng ít, nàng ta trực tiếp xông về phía Dạ. Trong tay nàng ta cầm một chiếc quạt bằng xương, cây quạt xòe ra, mỗi một thanh nan đều vô cùng sắc bắn, dưới ánh sáng của sợi huỳnh quang không ngừng tản ra ánh sáng lạnh.
Trong ánh mắt của Thập Cửu không hề có cảm xúc, nhưng lời nói ra lại mang theo tâm tình, nàng ta tựa như một cái bình rỗng, chứa đựng mệnh lệnh của Yêm, dùng ngữ khí của Yêm để nói chuyện: “Dạ, ngươi đang thương hại bọn họ sao?”
Quạt xương của nàng ta quét về phía Dạ, nàng ta cảm thấy buồn cười: “Ta không nghe lầm chứ, không phải ngươi không hiểu tình cảm sao, không ngờ còn có thể thương cảm cho người khác, muốn giữ lại tính mạng cho bọn họ?”
Dạ nhẹ nhàng tránh được công kích của Thập Cửu, nét mặt hờ hững.
“Ngươi biết cái gì là thương hại sao?” Yêm cười ha hả: “Đổi lại là trước đây lẽ nào ngươi sẽ không giết sạch tất cả bọn họ sao? Quá thú vị rồi.”
Giọng nói của nàng ta nghe có phần hả hê: “Người chấp hành không có tình cảm, không ngờ lại biết thương hại kẻ khác? Vậy ngươi có niếm trải những loại tình cảm khác chưa? Nếu như vậy, ngươi nhất định rất mệt mỏi, có phải rất đau đớn hay không? Khó trách hôm nay dọc đường đấu sáo với ta, ngươi đấu không lại ta, nếu như không phải có tiếng hát của Bạch Giao kia giúp đỡ, ngươi cho rằng ngươi có thể khống chế được cơ thể lưu khí kia sao?”
Sư Thanh Y nghe thấy, không khỏi nhíu mày.
Nàng cảm giác được trạng thái của Dạ hôm nay không bình thường, dường như mệt mỏi hơn trước kia rất nhiều. Vốn dĩ ngự thuật của Dạ xếp trên Yêm, nhưng lần này, nàng có thể nhận ra Dạ rơi vào thế hạ phong.
Yêm nói Dạ rất mệt mỏi, rất đau đớn, có lẽ đây chính là nguyên do mà hôm nay Dạ biểu hiện không tốt.
Dạ vì quá đau nên mới không thể tập trung tinh thần?
Sư Thanh Y tỉ mỉ phân tích những lời nói của Yêm, từ trong đó nghe ra một logic vô cùng vi diệu. Tựa hồ trong mắt Yêm, là bởi vì Dạ có cảm xúc thương hại hoặc là cảm xúc khác, cho nên mới dẫn đến việc Dạ chịu đau đớn?
Trước đó Hoàng Lương và Lông Xám Trắng bị điều khiển, ra tay tấn công Dạ, Dạ không chỉ không giết bọn họ ngược lại còn chấm dứt hợp đồng, cũng hứa hẹn sẽ thanh toán số tiền còn lại, để cho bọn họ rời khỏi nơi thị phi này. Lựa chọn này nếu như đổi thành Dạ của trước đây thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng Dạ của hiện tại đã bắt đầu có cảm xúc.
Yêm nói Dạ biết thương hại, hiện tại Sư Thanh Y hồi tưởng lại, quả thật là như vậy.
Nàng ấy không chỉ thương hại nhóm người Lông Xám Trắng mà cũng thương hại những thuộc hạ năm xưa từng đi theo nàng ấy.
“Ta thừa nhận, người chấp hành không có cảm xúc, nhiều lúc làm việc sẽ gọn gàn dứt khoát hơn.” Yêm lạnh lẽo cười nói: “Nhưng mà ngươi vốn dĩ không có cảm xúc, rồi lại nếm trải tư vị cảm xúc, đối với chủ nhân mà nói, ngươi đã không còn nhiều giá trị rồi đúng không? Chi bằng để ta thay thế ngươi, ta vốn dĩ có cảm xúc, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ta làm người chấp hành!”
“Ta muốn nói bí mật này của ngươi cho chủ nhân biết! Ngươi xong rồi, Dạ!” Yêm điều khiển Thập Cửu tấn công, thế công càng thêm điên cuồng, ngữ điệu hưng phấn không ngớt.
Dạ phóng ra vài cây kim châm, đâm vào đầu gối của Thập Cửu.
Thập Cửu bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Dạ.
“Đến cùng là ai xong?” Sư Thanh Y mỉm cười đứng bên cạnh Thập Cửu: “Ta cảm thấy chủ nhân của ngươi thích người chấp hành không có cảm xúc hơn, đúng không? Ngươi quá cảm tính, bị người ta hỏi vài câu thì ngươi đã để bại lộ việc chủ nhân của ngươi là cổ thần, hơn nữa còn là một kẻ tàn phế, nếu như bị chủ nhân của ngươi biết, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể giữ lại được cái mạng sao?”
“… Ngươi!” Yêm lại bị Sư Thanh Y làm nghẹn lời.
Sư Thanh Y ở trước mặt Yêm, hỏi Dạ: “Ngươi có biết nhược điểm của nàng là gì hay không?”
Nàng nói xong, lại từng chữ nhấn mạnh, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Chính là làm thế nào, nàng mới chết?”
“Nàng sẽ không chết.” Dạ lại nói.
Lạc Thần yên lặng đi đến bên cạnh các nàng, nhìn chằm chằm vào Thập Cửu.
Cười nói cười nói: “Nghe thấy không? Ta không thể chết, cho dù lợi hại đến đâu cũng không giết được ta!”
Sư Thanh Y nhíu mày.
Dạ sẽ không nói dối, nói như vậy Yêm thực sự không cách nào bị giết sao? Thảo nào nàng ta hành sự càn rỡ không hề cố kỵ như vậy.
Dạ liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, nói: “Vạn vật đều có khí, khí là cánh cửa cuối cùng ngăn cản hồn phách ly thể, khí tan, hồ diệt, người sẽ chết. Khí của Trạc Xuyên từng được hai phiến sơ lân bảo vệ, khí còn, hồn còn, cũng không chân chính chết đi, nhưng cũng không phải người sống. Khí của Yêm không thể tan, cũng không thể rời khỏi cơ thể của nàng ta, cho nên hồn phách vĩnh viễn không rời khỏi cơ thể, chỉ cần khí và hồn phách vẫn còn thì chủ nhân có thể thông qua ‘giác’ để nuôi dưỡng, khiến nàng ta tiếp tục sống.”
“Giác là gì?” Sư Thanh Y nghi hoặc.
“Giác là… sức mạnh của chủ nhân.” Dạ thấp giọng nói: “Chỉ cần ‘giác’ của chủ nhân vẫn còn, nàng ta sẽ không chết.”
Sư Thanh Y trầm ngâm không nói.
Đối phương là cổ thần, sở hữu loại năng lực kỳ lạ này Sư Thanh Y cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng nếu như vậy, phải làm thế nào mới có thể giải quyết được Yêm?
Dạ cũng không che giấu, trực tiếp nói ra cách phế bỏ Yêm ở ngay trước mặt nàng ta: “Nhưng có thể rút ‘giác’ của nàng ta ra, cắt đứt mối liên hệ giữa nàng ta và chủ nhân, tuy rằng khí vẫn không tan, nhưng cũng xem như tàn phế.”
“Giác ở nơi nào.” Lạc Thần hỏi: “Làm sao lấy ra được.”
Dạ chỉ vào trán của mình: “Ở trên trán, trên trán của nàng ta có một ấn ký. Giác của chủ nhân giấu ở bên trong, chỉ cần có đủ sức mạnh thì có thể rút ra.”
Yêm oán hận đến nghiến răng, rồi lại tự phụ nói: “Dạ, ngươi nói cho các nàng biết cũng vô dụng, không ai có thể rút ‘giác’ của chủ nhân ra.”
Dạ lại dùng một loại ánh mắt vô cùng tín nhiệm nhìn Lạc Thần: “Đừng tin nàng ta. Sức mạnh của ngươi đủ để rút ‘giác’ ra, chủ nhân coi trọng ngươi, không phải là không có nguyên nhân.”
“Dạ, tiện nhân nhà ngươi!” Yêm mắng.
Lạc Thần ngại nàng ta ồn ào nên trực tiếp nhét thân thể của Thập Cửu vào huyết trì của Dạ, Dạ đóng vết nứt huyết trì, Yêm không cách nào tiếp tục điều khiển Thập Cửu, giọng nói của nàng ta cũng không cách nào truyền ra được nữa.
Các nàng hợp lực phế đi chân của những thuộc hạ còn lại, lần lượt đưa vào huyết trì.
Hang động to lớn như vậy, rốt cục hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian dài quấn đấu khiến tất cả mọi người mệt mỏi, chỉ có Vũ Lâm Hanh cách khá xa không bị tình hình chiến đấu ảnh hưởng, vẻ mặt thoải mái trở về, hôm nay nàng thu hoạch không tệ, bán gãy chân rất nhiều người. Khẩu súng bắn tỉa này nàng dùng rất thuận tay, trong lòng suy nghĩ làm thế nào cũng phải bắn vỡ đôi mắt kẻ giám sát, nếu không sẽ không thể giải mối hận trong lòng nàng.
“Yêm cử tất cả thuộc hạ của chỉ là muốn tiêu hao sức lực của chúng ta.” Thiên Thiên nhất châm kiến huyết, nói.
“Nàng ta vẫn còn ấn nấp.” Lạc Thần nói: “Trước tiên tìm phải tìm được nàng ta thì mới có thể rút giác của nàng ta ra được.”
Ngư Thiển dọc đường liên tục ca hát nên tiêu hao không ít thể lực, sau đó lại dùng Thiên Lân Tiên quất không ít người, trong lòng còn phải lo lắng đề phòng, rất sợ Trạc Xuyên bị điều khiển, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, đứng ở một bên không ngừng thở dốc.
“Ngư Thiển, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Sư Thanh Y lập tức nói: “Không có việc gì nữa rồi, đừng lo lắng.”
Ngư Thiển gật đầu.
Bình thường nàng ấy rất hoạt bát, cũng sẽ nói ra những câu mê sảng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng lần này xuống mê cung, nàng ấy căn bản không có bao nhiêu cơ hội nói chuyện, thực sự quá mệt mỏi.
Trạc Xuyên nhắm mắt, khuôn mặt lại hướng về phía Ngư Thiển.
Một lát sau, Trạc Xuyên đưa tay lên, chạm vài trán của Ngư Thiển.
Ngư Thiển bỗng dưng sửng sốt.
Ngón tay của Trạc Xuyên cử động, giúp Ngư Thiển lau mồ hôi, sau đó mới thu tay lại rồi bất động.
“A Xuyên?” Ngư Thiển vừa mừng vừa sợ: “Ngươi giúp ta lau mồ hôi?”
Trạc Xuyên không trả lời.
Ngư Thiển nhìn Trạc Xuyên một lát, lại nhìn về phía mọi người, lẩm bẩm nói: “… A Xuyên giúp ta lau mồ hôi.”
Sư Thanh Y vui vẻ tự đáy lòng, vừa rồi trải qua một phen hỗn chiến, mọi người tiêu hao rất lớn, hiện tại cử chỉ này của Trạc Xuyên giống như một cơn gió nhẹ thổi đến, cho các nàng sự an ủi lớn lao.
Chỉ cần tình hình của Trạc Xuyên chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, tất cả đều là đáng giá.
“A tỷ.” Lúc này Âm Ca lại lên tiếng, nét mặt có chút kỳ lạ: “Magic của ta hình như có vấn đề?”
“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y vội vàng hỏi Âm Ca.
Magic mà Âm Ca nói, thật ra chính là ám chỉ cái ống màu trắng nàng ấy nhặt được trong mê cung. Trong ống chưa một loại vật chất vô hình, lúc đó Âm Ca dựa vào đặc tính của loại chất này biểu diễn một màn ảo thuật cho các nàng xem.
“Ta cảm thấy vừa rồi nó luôn chuyển động.” Âm Ca đưa chiếc ống cho Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhận lấy, cảm giác có sự rung động.
“Trước đây từng có tình huống này không?” Sư Thanh Y hỏi.
“Không có.”
“Nó đang cử động.” Lạc Thần bước đến, nói với Sư Thanh Y.
Trong tay Lạc Thần cầm một chiếc hộp tròn vô cùng nhỏ, kích cỡ tương đương loại hộp chưa dầu cao Vạn Kim trong hiệu thuốc, nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
Sư Thanh Y biết bên trong là cái gì, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Lạc Thần mở chiếc hộp, bên trong nuôi dưỡng một con tằm màu trắng. Thứ này là Lạc Thần mang theo từ Thục Xuyên, sẽ có chỗ cần dùng, nhưng Lạc Thần và Sư Thanh Y cũng chỉ dùng một lần trước khi xuống mê cung.
Chính là dùng ở vị trí chôn đồng xu.
Lúc đồng xu biến mất dường như dính vào thứ gì đó, thật ra chính là dính vào sợi tơ của loại tầm này. Những sợi tơ này là sống, hơn nữa trong suốt, bện chằng chịt trên đồng xu, rất khó bị phát hiện, lúc đó đồng xe lại có màu đồng, thỉnh thoảng những sợi tơ chuyển động làm cho người ta có cảm giác như chính đồng xu đang chuyển động.
Loại tơ này vô cùng quý giá, là chuyên dùng để làm mồi nhử, truy lần dấu vết, sợi tơ có thể bám vào các loại vật phẩm. Chờ lúc bị mục tiêu mang đi, sẽ căn cứ vào phản ứng của con tằm để phán đoán vật phẩm đó đã bị mang đến nơi nào.
“Con tằm đang cử động.” Sư Thanh Y cảm thấy rất kỳ lạ: “Đồng xu kia đang ở gần đây?”
Nhưng trước đó lúc nàng lấy chiếc camera lại, trong đoạn video nàng đã thấy đồng xu chuyển động, sau đó chậm rãi lên cao, cuối cùng biến mất giữa không trung.
Làm thế nào mà đồng xe lại xuất hiện ở gần đây?
Nếu như đồng xu ở gần đây, vì sao ngay từ đầu con tằm không có phản ứng, hiện tại mới có phản ứng?
Lẽ nào… đồng xu vừa mới xuất hiện? Nói cách khác, thật ra đồng xu đang di chuyển?
Chiếc hộp chứa con tằm trong tay Lạc Thần rung động không ngớt, Lạc Thần nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Mỗi người cảnh giác.”
Các nàng chỉ sử dụng một đồng xu có dính tơ tằm, hiện tại con tằm cử động kịch liệt, tất nhiên là đồng xu xuất hiện xung quanh đây. Nhưng các nàng căn bản không nhìn thấy vị trí cụ thể của đồng xu.
Sư Thanh Y có dự cảm cực kỳ xấu.
Lẽ nào… Đồng xu kia thật ra không thể nhìn thấy được? Hơn nữa còn đang chuyển động.
Nàng nhìn về phía chiếc ống màu trắng của Âm Ca.
Chiếc ống trong tay Âm Ca dường như cũng rung động rất kịch liệt.
“Có thứ gì đó ẩn nấp xung quanh chúng ta! Tàng hình!” Sư Thanh Y căng thẳng, nàng lấy lại bình tĩnh, cảnh giác nói: “Mau tập hợp!”
Sắc mặt của mọi người nhất thời tah đổi, xung quanh tĩnh mịch, ngay cả một chút gió cũng không có.
Trường Sinh đeo cũng tiễn, bước nhanh đến chỗ Lạc Thần và Sư Thanh Y. Chỉ là nàng còn chưa đi được mấy bước thì cả người đột nhiên bị một loại sức mạnh nào đó nâng lên, cả cơ thể lơ lửng giữa không trung, giống bị bị thứ gì đó xách lên, hơn nữa còn xách lên trên cao, nhưng căn bản không nhìn thấy thứ đó.
Sư Thanh Y quá sợ hãi, lập tức lao về phía Trường Sinh.
Lạc Thần lạnh mặt, thân ảnh cũng thoáng chốc lướt đi.
Dạ phản ứng nhanh, theo sát ở phía sau.
Tất cả đến quá đột ngột, lại không nhìn thấy đối phương đang ở đâu, Trường Sinh còn chưa kịp giãy dụa, thân thể đang lơ lửng lại bị một cổ sức mạnh ném ra ngoài, cả người Trường Sinh giống như một chiếc bao tải bị ném xuống, hung hăng va chạm với mặt đất.
Cú va chạm này khiến ngũ tạng lục phủ giống như bị vỡ nát, Trường Sinh cuộn người nằm trên mặt đất, trong thoáng chốt gần như không phát ra được chút âm thanh nào.
“… Trường Sinh.” Lạc Thần ngồi xổm bên cạnh Trường Sinh, muốn đưa tay ôm nàng ấy rồi lại không có cách nào.
Trường Sinh mới vừa bị ném xuống, cũng không biết có bị gãy xương hoặc là tổn thương nội tạng hay không, tùy tiện ôm nàng ấy sẽ rất dễ dẫn đến tổn thương nghiêm trọng hơn.
“Trường Sinh… Trường Sinh, có nghe ta nói không?” Sư Thanh Y cũng quỳ gối bên cạnh, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói trở nên run rẩy.
Ánh mắt của Trường Sinh không có tiêu cự, dường như bị ném choáng váng, còn không lấy lại tinh thần.
Sư Thanh Y đau lòng, nàng nhìn thấy mọi người cũng rất lo lắng, nàng nói: “Cẩn thận thứ đó! Nó ở ngay bên cạnh chúng ta, đừng để nó bắt được!”
Vũ Lâm Hanh mắng một câu, nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thể nổ súng, chỉ có thể lo lắng suông.
Dạ đến bên cạnh Trường Sinh, gục đầu xuống nhìn nàng ấy, hô hấp có phần nặng nề.
“Dạ, ngươi trông chừng nàng.” Sư Thanh Y gấp đến điên rồi, nội tâm dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy, vừa lo lắng cho Trường Sinh vừa hận không thể bắt được thứ đó xé thành từng mảnh.
“Vào huyết trì.” Lạc Thần nhìn xung quanh, giọng nói có vài phần run rẩy: “Chúng ta phải tránh đi, việc cấp bách là xem thương tích của Trường Sinh thế nào.”
Sư Thanh Y cũng biết hiện tại tại không ở lại nơi này, không ai biết thứ đó đang ở đâu.
Dạ lập tức mở vết nứt vào huyết trì, Lạc Thần hỏi Dạ: “Hiện tại có thể bế nàng sao?”
Dạ cởi áo ngoài của Trường Sinh, dùng lòng bàn tay áp lên da thịt của nàng ấy, chậm rãi sờ dọc xương sườn, sau đó mới nói: “Có thể, không bị gãy xương.”
Dạ thu tay lại, nhìn vào Trường Sinh của Trường Sinh, da thịt trắng nõn như sữa dê, tựa hồ còn gợn lên ánh nước, Dạ dừng lại chốc lát rồi mới mặc áo lại cho Trường Sinh.
Lạc Thần đưa tay ôm lấy Trường Sinh, Sư Thanh Y đi theo bên cạnh nàng, cùng nhau tiến vào huyết trì.
Mọi người cũng theo vào.
Dạ là người cuối cùng đi vào, đồng thời đóng vết nứt lại.
Bên cạnh lối vào huyết trì là những thuộc hạ nằm ngỗn ngang, chân của bọn họ đều không thể cử động, chỉ có thể bất động đó, bản thân lại không có bất kỳ cảm xúc gì, vì vậy nằm yên tựa như những thi thể.
Xa xa có một nữ nhân tiến đến, hành lễ với Dạ, ngữ khí không có bất kỳ dao động nào: “Chủ nhân.”
Là Trữ Ngưng.
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Trữ Ngưng ở chỗ này, Sư Thanh Y cũng không lấy làm lạ, trước đó Trữ Ngưng còn làm việc theo lệnh của Dạ, ở trong mê cung dẫn đường cho các nàng nên mới có thể tìm được Âm Ca. Nàng chưa nói gì, mà chỉ cùng Lạc Thần đưa Trường Sinh đến trước một tảng đá cạnh hồ, rồi cẩn thận thả Trường Sinh xuống.
“Dời bọn họ vào trong huyết trì đi.” Dạ nói với Trữ Ngưng.
“Vâng, chủ nhân.” Trữ Ngưng nói xong liền đi dọn người.
Năm đó Dạ có rất nhiều thuộc hạ, Trữ Ngưng là người nổi bật nhất.
Mà hôm nay, bên cạnh Dạ cũng chỉ còn lại một mình Trữ Ngưng.
Nhóm người tập trung xung quanh tảng đá, đều lo lắng nhìn về phía Trường Sinh. Dạ còn chưa tới, Thiên Thiên trước hết bắt mạch cho Trường Sinh, cũng may không có vấn đề gì, nàng ấy nói: “Dựa theo mạch tượng thì không có vấn đề gì, để nàng nghỉ ngơi một chút đi.”
Sư Thanh Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thần rũ mi yên lặng không nói, mà chỉ nâng tay vén tóc thay Trường Sinh.
Dạ chậm rãi bước đến, ánh mắt dừng trên mặt Trường Sinh.
“Dạ, ngươi đến xem tâm can bảo bối.” Thiên Thiên tuy rằng am hiểu y cổ, nhưng nàng ấy biết y thuật của Dạ vượt xa mình, nên vội vàng xin Dạ đến xem.
Dạ cũng bắt mạch một lần nữa, nàng ấy nói: “…Không có vấn đề gì, chờ nàng tỉnh lại.”
Một lát sau Trường Sinh rốt cục có phản ứng, nàng ấy tỉnh táo lại, tròng mắt chậm rãi chuyển động, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ hàm hồ.
“Có đau chỗ nào không?” Lạc Thần vội hỏi.
“Đau ở chỗ nào thì nói cho bọn ta biết.” Sư Thanh Y cũng lập tức lên tiếng.
“… Toàn thân ta đều đau.” Trường Sinh ở trước mặt các nàng luôn có một chút nũng nịu: “Các ngươi có bị đau chỗ nào không?”
“Bọn ta không bị thương.” Sư Thanh Y cho rằng nàng ấy đang lo lắng nên dịu dàng nói: “Không đau.”
“Vậy không đau lòng sao?” Trường Sinh đảo mắt, nói.
Sư Thanh Y bật cười: “… Xem ra kẻ ngốc này không sao rồi.”
“Bọn ta đau lòng.” Thiên Thiên cười nói: “Ai bảo tâm can bảo bối bị thương kia chứ.”
“Tất cả mọi người đều đau lòng muốn chết.” Những lúc như thế này, Vũ Lâm Hanh tuyệt đối không chịu ngồi yên.
“Thật sao?” Trường Sinh biết Âm Ca luôn không thích mình, nên trực tiếp nhìn về phía Âm Ca, ánh mắt trong suốt: “Tất cả sao?”
Âm Ca: “…”
Trường Sinh nói: “Xem ra không phải tất cả đều đau lòng.”
Âm Ca: “…”
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, bên môi phiếm ý cười, nhưng cũng không nói gì thêm.
Trường Sinh nở nụ cười, chống tay muốn ngồi dậy: “Đã làm các ngươi lo lắng rồi. Ta không sao, chỉ là vừa rồi thứ đó sức lực quá lớn, ta bị ném choáng váng, hiện tại không sao rồi.”
Tay Dạ cực nhanh, nàng ấy đưa tay đỡ lấy Trường Sinh.
Trường Sinh có chút sửng sốt, nghiêng mặt nhìn về phía Dạ.
“Thanh Y.” Lạc Thần thoáng nhìn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Sư Thanh Y: “Chúng ta dọn người vào trong hồ đi.”
Sư Thanh Y vốn dĩ thao nát tâm can vì Trường Sinh, lúc này ngầm hiểu, nàng nói với mọi người: “Trữ Ngưng bên kia một mình dọn người, phải dọn thật lâu, chúng ta đi giúp đỡ đi, có thể nhanh một chút, ở đây chỉ là kế tạm thời, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài.”
Vì vậy các nàng đều bỏ đi, chỉ còn lại Trường Sinh và Dạ.
“Dạ, vì sao nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi như vậy?” Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Dạ chốc lát, nàng nhìn thấy Dạ xuất mồ hôi, muốn lau giúp nàng ấy, rồi lại sợ bản thân đi quá giới hạn, nên chỉ đành nói: “Ngươi xuất mồ hôi, lau một chút đi, nơi này gió lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.”
Dạ thoáng nhíu mày, đầu ngón tay có chút run rẩy, lau mồ hôi theo lời Trường Sinh.
“Đấu sáo quá mệt mỏi sao?” Trường Sinh lo lắng.
Dạ lắc đầu, nói đúng sự thật: “Chỉ là ta có hơi đau.”
“Ngươi đau ở đâu?” Trường Sinh hoảng hốt hỏi.
Dạ chưa bao giờ lừa gạt Trường Sinh, nàng ấy nói: “Cả người đều đau.”
“Ngươi bị thương?” Trường Sinh càng thêm luống cuống.
“Không có.” Dạ nói: “Ta nhìn thấy ngươi toàn thân đều đau, ta cũng đau.”
Trường Sinh có chút hoang mang, nàng cũng không hiểu ý của Dạ, vì sao Dạ lại nói rằng nghe nói nàng đau toàn thân nên nàng ấy cũng đau toàn thân, trong đầu nàng suy nghĩ, lại nghĩ đến việc Dạ không hiểu tình cảm, muốn biểu đạt thật ra là lo lắng cho nàng.
Nàng có vài phần ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn nói là ngươi đau lòng?”
“Ta không đau lòng.” Dạ lại nói.
Trường Sinh kinh ngạc, ánh mắt trở nên ảm đạm. Nàng vốn dĩ cũng chỉ muốn vui đùa với Dạ một chút, giống như trước đó nàng trêu chọc A Cẩn, chỉ là hy vọng các nàng có thể thả lỏng một chút, đừng quá lo lắng vì nàng.
Nhưng Dạ nói không đau lòng, thật ra nàng vẫn có chút thất vọng.
Dạ sẽ không nói dối, nói không đau lòng chứng tỏ Dạ không cảm thấy đau lòng vì nàng. Dạ không có tình cảm, nàng không thể hy vọng xa vời.
Trường Sinh không biết nên nói gì, chỉ có thể hàm hồ gật đầu.
Ai biết trong lúc cúi đầu, tay nàng lại bị Dạ nắm lấy, sau đó Dạ kéo tay nàng đặt lên ngực nàng ấy.
“Dạ?” Trường Sinh hoảng hốt, mở to mắt nhìn Dạ đặt tay mình lên ngực nàng ấy.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được sự mềm mại ở nơi đó.
Ngón tay Trường Sinh nóng lên, muốn rút tay lại, nhưng lại bị Dạ nắm chặt.
Dạ ấn tay của Trường Sinh lên ngực trái của mình.
Ánh mắt của Dạ vô cùng bình tĩnh: “Trường Sinh.”
Trường Sinh hốt hoảng, nàng nhìn dáng vẻ của Dạ, ánh mắt mờ mịt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Dạ gọi tên nàng, trước đây nàng bảo Dạ gọi như vậy nhưng Dạ chưa bao giờ gọi.
“Trường Sinh, ta không có trái tim.”
Trường Sinh sửng sốt.
Trước đó nàng bị hành động đột ngột của Dạ làm kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp, hơn nữa còn chưa cẩn thận cảm nhận xúc cảm trên tay. Hiện tại nàng nghe Dạ nói xong, lấy lại tinh thần, lòng bàn tay áp lên ngực của Dạ, cẩn thận cảm nhận, đột nhiên cả người rét run.
Tay của Trường Sinh áp chặt hơn nữa, xác nhận lại một lần.
Nàng không cảm nhận sai.
Dạ… Nàng ấy không có nhịp tim.
“Ta không có trái tim.” Dạ nhìn về phía Trường Sinh, giọng nói nhẹ nhàng, thẳng thắn thành khẩn: “Cho nên ta không có cách nào đau lòng vì ngươi.”
Hô hấp của Trường Sinh dồn dập, vội vàng nói: “Ngươi… vì sao ngươi không có trái tim? Không có tim, ngươi làm sao… làm sao sống?”
“Ta vốn dĩ chính là không có tim.” Dạ bình tĩnh nói: “Những thuộc hạ này, bao gồm cả Cưu vốn dĩ cũng không có tim.”