Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 623

Chương 623: Đến thử

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần cam đoan, không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần lời hứa đáng nghìn vàng. Sư Thanh Y biết, lúc Lạc Thần nói ra những lời này đồng nghĩa đêm nay bất kể khó khăn đến mức nào, Lạc Thần đều sẽ dùng hết toàn lực, phế bỏ ngự giả kia.

Nàng dĩ nhiên tin tưởng Lạc Thần có thể làm được, Lạc Thần sẽ không khẳng định những việc bản thân không nắm chắc, nhưng trong lòng nàng không khỏi lo lắng, trong tiềm thức dâng lên cảm giác bất an.

Nàng không biết Lạc Thần vì thực hiện hứa hẹn này sẽ phải trả giá như thế nào.

Nhưng việc này lại không thể không làm, bằng không Trạc Xuyên và Vũ Lâm Hanh sẽ không được yên bình.

Nàng chỉ biết là mặc kệ phát sinh chuyện gì, đối mặt chuyện gì, nàng cũng sẽ đứng bên cạnh Lạc Thần, dùng tất cả của mình để ủng hộ sự lựa chọn của Lạc Thần.

“Bọn ta đảm bảo với ngươi.” Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt từ trên người Lạc Thần, ngữ điệu mềm nhẹ, rồi lại vô cùng kiên định, nàng nói với Vũ Lâm Hanh: “Chỉ cần giải quyết ngự giả kia thì ngươi sẽ không cần lo lắng bị nàng ta khống chế nữa, sẽ hoàn toàn cắt đứt can hệ với nàng ta.”

“Đúng không, Dạ?” Nàng nói xong, lại nhìn về phía Dạ.

“Đúng vậy.” Dạ nói.

Trường Sinh cũng bước đến, thấp giọng nói với Vũ Lâm Hanh: “Ngươi đừng sợ. Dạ là ngự giả am hiểu ngự thuật, nàng cũng sẽ không gạt người, nếu nàng nói chắc chắn là thật.”

“Ngươi trốn cái này?” Thiên Thiên dùng khí thế ngày thường đấu võ mồm với Vũ Lâm Hanh, nở nụ cười: “Như vậy thật không giống ngươi. Trước đây là ai nói bánh chưng đến thì cho nó biết tay, đánh vỡ đầu nó, vậy ngự giả đến không phải cũng chỉ đơn giản là đánh vỡ đầu nàng ta thôi sao, sao lại sợ rồi?”

“Ai… ai nói ta sợ.” Với tính cách của Vũ Lâm Hanh, không thể chịu được việc bị khiêu khích: “Chỉ là ngự giả làm sao có thể so với bánh chưng, nhưng nàng ta… quá lợi hại, trước đây ta từng gặp rất nhiều bánh chưng, nhưng chưa gặp người nào như nàng ta. Thậm chí nàng ta đã bắt đầu giở trò từ lúc ta còn nhỏ, che giấu kỹ như vậy, nổi da gà của ta đều nổi lên rồi. Còn có Hướng di, nàng đã có vấn đề như vậy, ta cũng không biết vì sao ba mẹ ta còn muốn ta phải luôn tôn kính nàng, nghe lời nàng, còn yêu cầu ta không được rời khỏi Vũ gia.”

Xem ra những lời đảm bảo và trấn an này đã có tác dụng rõ ràng đối với Vũ Lâm Hanh, tâm tình của nàng ấy đã dần bình tĩnh lại, rốt cục bắt đầu tranh cãi.

Chỉ là lúc nói đến ba mẹ, lời nói đột nhiên im bặt, nét mặt có phần hoảng hốt.

“Ba mẹ ngươi sẽ không làm hại ngươi.” Sư Thanh Y dịu dàng nói: “Từ nhỏ đến lớn bọn họ đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.”

Nàng tin tưởng ba mẹ của Vũ Lâm Hanh thương yêu nàng ấy.

Chương Thai Liễu từng nói lúc ba mẹ Vũ Lâm Hanh chết trong hang động chật hẹp ở rừng mưa, Vũ Lâm Hanh cũng có mặt, ba mẹ nàng ấy thậm chí là các cô chú ở bên cạnh còn dùng cơ thể của chính mình che chắn cho Vũ Lâm Hanh, nhờ đó nàng ấy mới tránh được một kiếp, không bị quái vật giết chết.

Trong lúc hấp hối, bọn họ đều dùng một tia sinh mệnh cuối cùng để bảo vệ con gái của mình, làm sao có thể cố ý hãm hại nàng ấy.

Ánh sáng trong mắt Vũ Lâm Hanh trở nên ảm đạm, sau một hồi lâu nàng ấy mới như là một lần nữa thắp lên ánh lửa: “Ta hiểu rất rõ, họ rất yêu thương ta.”

Đến hôm nay, nàng ấy đã không còn sợ mèo nữa.

Từ một góc độ nào đó cho thấy nàng ấy đã nhìn thẳng vào cái chết của ba mẹ mình năm đó. Đả kích do bị điều khiển ngay từ đầu đã giống như một tảng đá đột ngột rơi xuống khiến nàng ấy trở tay không kịp, sợ hãi bất an, nhưng nàng ấy đã kiên cường hơn trước kia rất nhiều, cho nên loại đả kích này sẽ không mãi ảnh hưởng đến nàng ấy.

“Kẻ giám sát quả thật không chỉ khống chế một mình ngươi, mà còn có cả ba mẹ ngươi.” Lạc Thần lạnh giọng nói: “Nếu bọn họ cũng bị khống chế, ắt hẳn phải nghe lệnh ngự giả, thân bất do kỷ.”

Cả gia đình điều bị khống chế là một hiện thực rất tàn khốc, tâm tình của Sư Thanh Y trở nên nặng nề, tiếp lời Lạc Thần: “Về phần Hướng di kia, nàng có thể là kẻ làm việc cho ngự giả, cho nên dù nàng có điều gì kỳ lạ thì ba mẹ ngươi vẫn sẽ bảo ngươi kính trọng nàng, đồng thời yêu cầu người ở lại Vũ gia, những việc này vốn không phải bản ý của ba mẹ ngươi.”

Vũ Lâm Hanh hung hăng siết chặt nắm tay: “Cả gia đình ta đều bị… kẻ giám sát kia…”

Sự sợ hãi của nàng ấy đã bắt đầu bị phẫn nộ thay thế.

Mà phẫn nộ, đúng lúc chính là động lực vượt khó, thúc giục nàng ấy gom đủ dũng khí tiếp tục tiến về phía trước.

“Cảm thấy tức giận sao?” Thiên Thiên rất hiểu loại tâm tình này, nàng ấy nói: “Tức giận là đúng. Không nên sợ hãi, xông lên mà đánh, đây không phải lý niệm nhất quán của ngươi sao? Hiện tại kẻ giám sát đang ở ngay dưới hang động này, chỉ cần chúng ta tìm được thì có thể xử lý nàng ta rồi.”

“Nuôi Rắn ngươi cũng chỉ giỏi nói miệng.” Vũ Lâm Hanh bắt đầu nói nhiều, đó là một dấu hiệu tốt, nàng ấy lại hừ một tiếng: “Ngươi đánh thắng được ngự giả sao?”

“Ta đánh không lại.” Thiên Thiên lắc đầu, hào phòng thừa nhận khuyết điểm của bản thân: “Ta thực sự còn kém ngự giả kia rất nhiều, căn bản không phải cùng một đẳng cấp.”

“Chuyện đó còn phải nói.”

“Nhưng chúng ta có rất nhiều người.” Thiên Thiên cười nói.

Tất cả mọi người tại đây, Vũ Lâm Hanh nhìn một vòng hang động lúc sáng lúc tối, nhìn lướt qua từng người một.

Ngư Thiển vì Trạc Xuyên đêm nay cũng đã hạ quyết tâm tuyệt đối không quay đầu, nàng ấy nói: “Vũ cô nương, ngươi và A Xuyên sẽ không sao.”

Mà ngay cả Âm Ca cũng lãnh đạm nói: “Kẻ giám sát kia cũng không lợi hại đến thế, nàng ta chỉ ỷ vào bản thân có nhiều thuộc hạ, hơn nữa trốn trong bóng tối mà thôi.”

Ánh mắt Vũ Lâm Hanh trở nên sáng sủa hơn.

“Hiện tại hiểu rõ rồi chứ?” Sư Thanh Y mỉm cười.

“Việc này còn cần phải nghĩ sao? Đối phương nhắm vào chúng ta, chúng ta dĩ nhiên không cần khách sáo với nàng ta.” Vũ Lâm Hanh hừ lạnh: “Trước đó không tính, các ngươi lập tức mất trí nhớ đi.”

“Được.” Sư Thanh Y nói: “Bọn ta mất trí nhớ tập thể.”

Lạc Thần cúi người nhặt ba lô và súng vừa bị Vũ Lâm Hanh ném xuống đất, đưa đến trước mặt Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh chỉ nhận lấy ba lô, quải lên trên lưng: “Ta chỉ lấy ba lô, vũ khí bất tiện.”

Nàng ấy có sự lo lắng của riêng mình.

Tuy rằng nàng ấy đã bất chấp mọi giá, nhưng sự khống chế của ngự giả đối với nàng ấy vẫn còn đó, nàng ấy không thể mạo hiểm. Một khi trên người mang theo vũ khí, chính là một loại uy hiếp có thể bùng phát bất cứ lúc nào đối với người xung quanh.

“Ngươi cần vũ khí để tự vệ.” Lạc Thần trầm giọng nói: “Dưới này không an toàn.”

“Nhưng…” Vũ Lâm Hanh do dự.

“Cầm đi.” Sư Thanh Y khuyên Vũ Lâm Hanh: “Ta hiểu suy nghĩ của ngươi. Tuy rằng chúng ta đi cùng nhau nhưng khó tránh bởi vì một số nguyên nhân mà phân tán, nếu như trên người ngươi không mang vũ khí, trên đường gặp phải thứ gì đó sẽ rất khó ứng phó, dù sao cũng không thể luôn luôn lẫn trốn đúng không?”

“Lỡ như bản tư lệnh bị ngự giả điều khiển, phản bội cách mạng thì sao?” Cũng may Vũ Lâm Hanh lúc này còn có thể đùa được, chứng tỏ trạng thái vẫn còn rất tốt.

“Vậy đến lúc đó đọc bản kiểm điểm trước tổ chức.” Sư Thanh Y cười nói: “Như vậy là được rồi.”

“Vậy nếu như ta thật sự… nổ súng vào các ngươi thì sao?” Vũ Lâm Hanh nhíu mày, hiện tại đã nói ra hết, nàng ấy dường như tương đối bình thản, trực tiếp đề cập đến vấn đề không cách nào tránh khỏi này: “Không phải Dạ đã nói ta không cách nào phản kháng sao?” Đây quả thật là một vấn đề tiến thoái lưỡng nan.

Cầm vũ khí, những người khác sẽ gặp nguy hiểm.

Không cầm vũ khí, Vũ Lâm Hanh sẽ gặp nguy hiểm.

“Vậy chỉ có thể làm thế này.” Sư Thanh Y suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta căn cứ tình huống của ngươi để phán đoán. Nếu như ngươi đột nhiên bắt đầu không nhiều lời nữa, vậy chứng tỏ trạng thái của ngươi bắt đầu trở nên bất thường, có lẽ kẻ giám sát chuẩn bị khống chế ngươi làm gì đó, như vậy bọn ta sẽ nhanh chóng tách ngươi ra?”

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Ta nhất thời không biết ngươi đang nghiêm túc hay nói đùa.” Vũ Lâm Hanh phục rồi: “Ta nào có lắm lời như vậy.”

“Thật sự nghiêm túc.” Sư Thanh Y trả lời nàng ấy.

Trường Sinh âm thầm suy nghĩ một chút rồi nói với Vũ Lâm Hanh: “Dạ nói, ý chí càng kiên định kiên định càng dễ bị điều khiển. Nói cách khác, nếu ý chí kiên định thì có thể giảm nhẹ sự khống chế của ngự thuật đối với bản thân, tuy rằng ngươi đã bị khống chế từ nhỏ, sự ám thị của ngự giả đã hình thành từ rất lâu, vốn dĩ không cách nào phản kháng. Nhưng sâu trong tiềm thức ngươi hiển nhiên là không muốn làm hại những người bên cạnh, nên chỉ cần ngươi kiên định giữ vững tín niệm này biết đâu sẽ có cơ hội xoay chuyển.”

Thiên Thiên cũng nói: “Ta cảm thấy tâm can bảo bối nói rất đúng. Tín niệm do tình cảm mang đến thật ra có sức mạnh rất lớn, Hoàng Lương và Chu Thương đến cùng chỉ là bình thủy tương phùng nên mới dễ dàng bị khống chế tấn công chúng ta, nhưng ngươi và bọn ta là quan hệ gì, ta cảm thấy ngươi sẽ không làm như vậy.”

Sư Thanh Y lúc này nghiêm túc gật đầu: “Bọn ta tin tưởng ngươi sẽ không nổ súng.”

Dạ yên lặng.

“Trường Sinh nói như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?” Lạc Thần đi đến bên cạnh Dạ, hỏi nàng ấy.

Dạ có chút nghi hoặc, nói: “Trong ngự thuật ta tu tập, chỉ cần thời gian đủ dài, ám thị hình thành, đối tượng bị khống chế sẽ không có khả năng chống lại ngự giả. Nhưng ta cũng không dám khẳng định tình cảm có thể áp chế sức mạnh của ngự thuật hay không, trước đây không có bất kỳ tiền lệ nào.”

“Vậy hãy để ta chứng minh, làm tiền lệ cho ngươi tham khảo.” Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một lát, ánh mắt càng trở nên kiên định, nàng ấy rốt cục nhận lấy súng, đứng trước mặt mọi người nói: “Con người sở dĩ gọi là người chính là bởi vì có cảm xúc, có bản ngã, mà không phải công cụ để kẻ khác tùy ý sắp đặt.”

Nàng ấy là một con người.

Hơn nữa còn là một con người hiện đại.

Bởi vì giới hạn của thời đại, nàng ấy không có khái niệm về khinh công, cũng không biết chiêu thức võ công gì, so với những người khác trong nhóm nàng ấy không có nhiều kỹ năng đặc biệt.

Nhưng đối với một người hiện đại mà nói, năng lực lãnh đạo, dũng khí, kỹ thuật bắn súng, năng lực phản ứng của nàng ấy đã là xuất chúng rồi.

Quan trọng nhất là, nàng ấy có một loại tự tin, vô tư, phóng khoáng hiếm có.

Làm người.

Nàng ấy cũng không hối hận, nếu trước khi sinh ra có thể được lựa chọn, nàng ấy vẫn nguyện làm một con người.

Dường như Dạ có phần kinh ngạc, nhìn Vũ Lâm Hanh.

“Sư Sư, đưa súng bắn tỉa của ngươi cho ta.” Vũ Lâm Hanh đưa tay: “Nếu như tìm được ngự giả, ta sẽ trốn ở xa xa, như vậy vừa có thể cách xa các ngươi, vừa có cơ hội ám sát nàng ta.”

Lúc Sư Thanh Y rời khỏ Trường Sa đã chuẩn bị một khẩu súng bắn tỉa. Trước đó còn ở trạng thái tháo rời, đêm nay nàng biết sẽ xảy ra đại chiến, nên cố ý mang theo súng bắn tỉa, ngoài ra còn mang theo không ít vật có thể sử dụng dưới hang động.

Lúc này đây, nàng chuẩn bị rất đầy đủ.

Sư Thanh Y không nửa điểm do dự, đưa súng bắn tỉa đang đeo trên lưng cho Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh sắp xếp một cách rõ ràng: “Nếu như ta cách khá xa, như vậy ngự giả kia sẽ rất khó khống chế ta đến gần tập kích các ngươi, như vậy mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống. Nếu như đến lúc đó nàng ta muốn khống chế ta, tối đa cũng chỉ có thể khống chế ta ngắm bắn một người trong số các ngươi, ta sẽ không để nàng ta được như ý, một khi ta cảm thấy không chống lại được thì sẽ lập tức tự bắn vào cánh tay mình, như vậy ta sẽ không cách nào ngắm bắn được nữa. Dĩ nhiên, đây là lựa chọn tồi tệ nhất, nhưng chí ít cũng có đường lui.”

“Ta tin tưởng sẽ không có lựa chọn tồi tệ nhất này.” Trong lòng Sư Thanh Y khổ sở nhưng lý trí nói cho nàng biết, đây quả thật là biện pháp tốt nhất Vũ Lâm Hanh có thể áp dụng.

“Dĩ nhiên rồi.” Vũ Lâm Hanh chỉ chỉ vào khẩu súng: “Cái khác không dám nói, nhưng sử dụng súng bắn tỉa thì nữ nhân kia cứ chờ đi, ta sẽ bắn thủng mắt nàng ta.”

“Được rồi.” Nét mặt Lạc Thần thả lỏng một chút, nhẹ giọng nói.

Trạng thái của Vũ Lâm Hanh đã tốt đẹp trở lại, tảng đá trong lòng mọi người rốt cục hạ xuống, nhưng con đường phía trước rất nguy hiểm, trước khi đạt được mục tiêu các nàng tuyệt đối không thể lơi lỏng cảnh giác.

Nhóm người tiếp tục tiến bước trong quang ảnh chập chờn.

Đi được một đoạn, tiếng sáo của kẻ giám sát lại vang lên một lần nữa.

Trạc Xuyên có phản ứng, bắt đầu đi theo tiếng sáo.

Dạ cũng thổi sáng, giao đấu với tiếng sáo trong bóng tối, Ngư Thiển tiếp tục ca hát bảo vệ ý thức của Trạc Xuyên không bị xâm nhập quá độ.

Lại là một trận giằng co tiêu hao thể lực. Sư Thanh Y biết đây là kẻ giám sát đang cố ý dẫn dụ nhưng vẫn phải đi theo Trạc Xuyên, dù sao chỉ có như vậy mới có thể tìm được cơ hội tiếp cận kẻ giám sát.

Có tiếng sáo dẫn dắt, các nàng không cần tiếp tục lựa chọn đường đi trong mê cung phức tạp này nữa, chỉ cần cảnh giác xung quanh. Cũng may dọc đường không gặp biến cố gì, loại tình huống này vẫn kéo dài cho đến khi các nàng đi đến trước một khe nứt.

Khe nứt xuất hiện trên tường đá, giữa bức tường xen lẫn một lối đi hẹp dài đủ cho một người nghiêng mình đi qua.

Bên trong tối như mực.

Trạc Xuyên hai mắt nhắm nghiền, tiến vào khe hẹp.

Ngư Thiển gần như một tấc không rời Trạc Xuyên, Trạc Xuyên tiến vào nàng ấy cũng vào theo.

Dạ đi thứ ba.

“Loại cảm giác này thật khó chịu.”

Vũ Lâm Hanh khinh bỉ một tiếng: “Chắc chắn là bẫy, nơi này chật hẹp như vậy, bên trong nhất định khó xoay sở, nhưng vẫn phải đi vào theo ý của đối phương.”

Ngoài miệng oán giận nhưng vẫn đuổi theo.

Nhóm người lần lượt tiến vào khe hẹp, ánh đèn pin chiếu vào bên trong, chỗ xa một chút thì không chiếu tới, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất đá nằm ngỗn ngang, những tảng đá này thoạt nhìn giống đá trong xây dựng công trình, dùng để xây tường, nhưng lại nhỏ vụn hơn rất nhiều.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đi sau cùng, Sư Thanh Y ra ngoài trước, một tay cầm đèn pin, xoay người một tay tự nhiên nắm tay Lạc Thần.

Lạc Thần cũng nắm tay nàng, đi về phía trước.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhỏ giọng trò chuyện, giọng nói ép xuống rất thấp: “Nếu như trực tiếp đối mặt với kẻ giám sát, không nên đấu một mình, ta sẽ phối hợp với ngươi, ngươi đừng nghĩ đến việc dẫn dụ nàng ta rời đi, cái gì mà sẽ bị người đứng phía sau Dạ giáo huấn, ta căn bản không quan tâm.”

“Cho nên mới nắm tay ta?” Lạc Thần liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi sợ ta chạy?”

“Dĩ nhiên rồi.” Sư Thanh Y trừng mắt nhìn Lạc Thần: “Nếu không vì sao ta phải nắm tay ngươi?”

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, không hề lên tiếng, nhưng tay vẫn nắm rất chặt.

“Không vui?” Sư Thanh Y đang khẩn trương lại cảm nhận được một chút vui sướng khi trêu chọc nàng ấy.

“Không có.” Lạc Thần nhàn nhạt nói.

“Ngươi đừng buông tay.” Sư Thanh Y lại nói.

“Được.” Bên môi Lạc Thần lúc này mới ẩn hiện ý cười.

Hai người dọc theo ánh đèn pin đi được một lúc, mọi người ở ngay phía trước, đèn pin của mỗi người đều chiếu một phương hướng khác nhau. Lẽ ra nhiều chùm sáng như vậy không ngừng lay động thì diện tích chiếu sáng lẽ ra phải rất lớn, nhưng những chùm sáng này giống như bị giới hạn trong một phạm vi nhất định, làm thế nào cũng không thể chiếu đi quá xa.

Hơn nữa Sư Thanh Y chậm rãi phát hiện, phạm vi chiếu sáng của ánh đèn càng lúc càng thu hẹp.

“Không ổn.” Sư Thanh Y hô lên: “Ánh đèn càng ngày càng yếu.”

Thiên Thiên ở phía trước trả lời: “Không sai, giống như ánh sáng bị ăn mất.”

Ánh sáng… bị ăn.

Cách hình dung của Thiên Thiên vô cùng chuẩn xác.

Tình huống này, rất giống ánh sáng bị tằm gặm nhắm. Trong bóng tối ngoại trừ đá vụn trên mặt đất thì không có thứ gì khác, nó vô cùng trống trải, phạm vi chiếu sáng lại càng lúc càng hẹp, các nàng không có cách nào thấy rõ toàn cảnh mà chỉ biết nơi này rất rộng lớn.

Nhưng mà… chỉ có bóng tối.

“Mọi người cẩn thận một chút, tập trung lại với nhau, không nên tách ra!” Sư Thanh Y cảm nhận được điều bất thường, nói: “Ánh sáng sẽ nhanh chóng biến mất.”

Nhưng Trạc Xuyên còn đang đi ở phía trước, nàng ấy không thể nào dừng lại, vì vậy tất cả mọi người lấy Trạc Xuyên làm trung tâm, tụ lại xung quanh nàng ấy.

Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần bước nhanh về phía trước, không biết bao lâu, ánh đèn pin suy yếu với tốc độ nhanh chóng, cuối cùng rơi vào một mảnh hắc ám. Sư Thanh Y đã có dự liệu, cho nên cũng không hoảng loạn, nhưng trong giây phút ánh sáng bị nuốt chửng nàng phát giác một điều dị thường khác.

Đó chính là không chỉ ánh sáng bị nuốt mất mà ngay cả âm thanh cũng không còn.

Theo lý thuyết hiện tại phải có tiếng sáo của ngự giả, tiếng sáo của Dạ, tiếng hát của Ngư Thiển, ba loại âm thanh này vẫn duy trì không ngừng nghỉ mới đúng, nhưng hiện tại tất cả đã biến mất. Hơn nữa nhóm người các nàng lẽ nào không ai lên tiếng, lúc đèn tắt, dựa theo tính cách của Vũ Lâm Hanh nàng ấy nhất định sẽ mở miếng mắng.

Cũng may có Lạc Thần bên cạnh, Sư Thanh Y cảm thấy may mắn vì vừa rồi nàng đã luôn nắm tay Lạc Thần, nàng vẫn có thể cảm giác được tay của Lạc Thần đang trong tay nàng, xúc cảm mềm mại, lành lạnh quen thuộc.

“Lạc Thần.” Sư Thanh Y nói: “Ánh sáng lẫn âm thanh đều bị ‘ăn’ mất …”

Nàng còn chưa nói xong thì bất chợt giật mình.

Không đúng!

Vì sao nàng không nghe thấy giọng nói của chính mình?

Rõ ràng nàng đang nói chuyện.

“Lạc Thần?” Sư Thanh Y lên tiếng một lần nữa, nàng phát hiện bản thân quả thật không nghe thấy bản thân đang nói gì, nàng có thể nói, nhưng âm thanh phát ra lại giống như bị bóng tối ăn mất.

Nàng lập tức nắm tay Lạc Thần, nắm thật chặt, cùng lúc đó nàng cảm giác được bàn tay của Lạc Thần cũng đáp lại nàng, nắm chặt tay nàng, dường như đang xác nhận điều gì đó.

Nếu như vừa rồi Lạc Thần cũng nói chuyện, sau đó phát hiện không có âm thanh, nàng ấy nhất định sẽ phát hiện điều bất thường.

Sư Thanh Y lập tức viết chữ vào lòng bàn tay của Lạc Thần: “Ta không nghe thấy giọng nói của mình, người khác cũng không nghe thấy, vừa rồi ngươi đã nói chuyện sao?”

Trong bóng tối vô định, thật ra làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì không ai biết bên cạnh đến cùng có phải người vẫn luôn nắm tay mình từ lúc đầu hay không.

Nhưng Sư Thanh Y có thể xác định, người bên cạnh chính là Lạc Thần, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay chính là xúc cảm thuộc về Lạc Thần, ngoài ra còn có cảm giác an toàn.

Ngón tay của Lạc Thần cử động trong lòng bàn tay nàng, là phương thức viết chữ nàng và Lạc Thần đã từng quy ước, Sư Thanh Y viết từng chữ một: “Vừa rồi ta nói chuyện, cũng không nghe thấy. Không chỉ ánh sáng, ngay cả âm thanh cũng bị nuốt.”

Sư Thanh Y lắc lư chiếc đèn pin trên tay, nó không có cách nào phát ra ánh sáng nữa rồi.

Nhưng nàng cảm thấy đèn pin trong tay mình dường như có hơi nặng, giống như treo thứ gì đó, nhưng lại như là không hề có thứ gì.

“…Không đúng.” Sư Thanh Y viết vào lòng bàn tay Lạc Thần.

“Không đúng chỗ nào?” Lạc Thần viết chữ hỏi nàng.

“Ta cảm thấy… bên cạnh hình như có thứ gì đó.” Sư Thanh Y ngừng thở, viết: “Nhưng không nhìn thấy, cũng rất khó cảm nhận.”

Ngón tay của Lạc Thần ngưng trệ chốc lát rồi viết tiếp: “Chúng ta vẫn còn nguồn sáng, thử xem sao.”

Sư Thanh Y nhất thời phản ứng kịp.

Đúng vậy, trước đó mỗi người các nàng đã mang theo một sợi huỳnh quang kỳ lạ. Những thứ dạ quang thường hấp thụ quang năng nên mới có thể phát quang trong bóng tối, chỉ là không biết sau khi ánh đèn pin bị nuốt thì loại sợi huỳnh quang này có bị tương tự hay không.

Nhưng sau một khắc, trước mặt Sư Thanh Y xuất hiện một nguồn sáng mờ nhạt.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Thần, trong ánh sáng mờ ảo, mà trong tay Lạc Thần chính là một sợi huỳnh quang.

Sư Thanh Y vô thức hô lên một tiếng, không ngờ sợi huỳnh quang thực sự có công dụng, sau đó nàng lại kinh ngạc bởi vì nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lạc Thần, rất nhẹ, trước đó nàng không hề nghe thấy.

“Ta có thể nghe được hô hấp của ngươi.” Sư Thanh Y viết: “Kỳ lạ thật.”

Lạc Thần nhíu mày, lên tiếng: “Hiện tại thì sao?”

“Có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.” Sư Thanh Y vui mừng nói.

Nhưng nàng vẫn không nghe thấy giọng của bản thân, nàng nhìn phản ứng của Lạc Thần, Lạc Thần dường như có chút nghi ngờ, dường như nàng ấy có thể nhìn thấy khẩu hình của nàng nhưng lại không nghe thấy giọng nói phát ra từ miệng.

Lạc Thần nói: “Ta không nghe thấy giọng của ngươi.”

Lạc Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng động, ta giúp ngươi lấy sợi huỳnh quang.”

Sư Thanh Y gật đầu, đứng bất động trong bóng tối, phạm vi chiếu sáng của sợi huỳnh quang vô cùng hẹp, nửa người của nàng vẫn ẩn trong bóng tối. Lạc Thần tháo sợi huỳnh quang từ hong ba lô xuống, mở túi nhựa, lấy ra đưa cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vừa nhận lấy sợi huỳnh quang thì xung quanh nhất thời sáng hơn một chút.

Sợi huỳnh quang này chiếu rõ bên còn lại của Sư Thanh Y.

Sắc mặt Lạc Thần đột nhiên thay đổi, nâng tay chộp đến bên cạnh nàng, chỉ nghe một tiếng thét thê lương, Sư Thanh Y nhìn theo hướng tay của Lạc Thần, nhìn thấy bên cạnh nàng vốn dĩ có một cái bóng đen bám lấy cánh tay của nàng, như là một làn khói, không nhìn thấy ngũ quan chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng con người.

Sư Thanh Y kinh hô một tiếng, lập tức phủi tay, một trảo này của Lạc Thần vừa tung ra, thứ đó nhất thời tan mất, không để lại chút dấu vết.

“Đây là cái gì?” Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.

“Không biết, có thể là thứ gì đó ẩn náo trong bóng tối, vừa rồi ta bắt nó, phát giác nó không phải là thực thể.” Lạc Thần phát giác bản thân có thể nghe thấy giọng nói rồi, nàng ấy đến gần, tỉ mỉ phủi nhẹ cánh tay của Sư Thanh Y, dường như muốn phủi thật sạch sẽ, nàng ấy nhíu mày nói: “Hiện tại có thể nghe thấy giọng nói của ngươi. Có lẽ là người cầm sợi huỳnh quang thì giọng nói và ánh sáng mới không bị ‘ăn’ mất.”

“Sợi huỳnh quang này quả thật có công dụng.” Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ: “Chúng ta mau đến nói cho mọi người biết.”

Ánh sáng của sợi huỳnh quang quá yếu ớt, người phía trước trên cơ bản không thấy rõ, hai người lập tức nhanh chân đi về phía trước, lúc này mới thấy trong bóng tối xuất hiện bóng dáng của những người khác.

Các nàng không phân tán, nhưng bởi vì không nghe thấy âm thanh mà rơi vào hoang mang.

Mà làm cho người ta sợ hãi chính là bên cạnh mỗi người các nàng đều có một bóng đen giống như vừa rồi, bóng đen kia quấn quít lấy các nàng, thậm chí còn đến rất gần, như là đang quan sát các nàng.

“Mau lấy sợi huỳnh quang ra!” Sư Thanh Y lập tức quát lớn.

Hiện tại nàng có sợi huỳnh quang, giọng nói có thể bị phát ra được, nhóm người Vũ Lâm Hanh nghe thấy giọng nói của nàng, đầu tiên là giật mình sau đó lập tức lấy sợi huỳnh quang trước đó Sư Thanh Y cho mỗi người ra.

Lúc này trong bóng tối xuất hiện rất nhiều ánh sáng của những sợi huỳnh quang.

Sư Thanh Y sợ Dạ và Ngư Thiển không tiện, nên cùng Lạc Thần lấy sợi huỳnh quang của các nàng ra, cắm ở bên hông ba lô.

Nhóm người rốt cục có thể mơ hồ nhìn thấy được, các nàng phát hiện ra bóng đen bên cạnh mỗi người, không hề nghĩ ngợi, lập tức vứt ra, Vũ Lâm Hanh trực tiếp nổ súng, đạn bắn vào bóng đen giống như xuyên qua không khí rồi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng va chạm, cái bóng cũng bị xé rách, cuối cùng tan biến.

“Đây là thứ quỷ quái gì!” Vũ Lâm Hanh hô lên một câu.

Nàng ấy lúc này lại sửng sốt: “Ta… ta có thể nghe thấy giọng nói của mình rồi?”

Trạc Xuyên đã dừng lại, điều này chứng tỏ ngự giả không thổi sáo nữa, Dạ và Ngư Thiển có thể tạm thời nghỉ ngơi.

“Nơi này có điều kỳ lạ.” Sư Thanh Y nói: “Giọng nói và ánh đèn đều sẽ bị nuốt chửng, trừ khi chúng ta cầm loại sợi huỳnh quang này thì mới có thể chiếu sáng, đồng thời đảm bảo giọng nói của bản thân có thể truyền ra được.”

“Thảo nào trước đó lại thiếu nhiều sợi huỳnh quang như vậy.” Thiên Thiên nói: “Có người đã biết trước rằng sẽ phải đi ngang qua nơi này?”

“Vậy đối phương phải có rất nhiều người.” Vũ Lâm Hanh thuận miệng nói một câu.

Dạ khẽ nhíu mày.

Sư Thanh Y cũng nghĩ đến điều gì đó.

Dạ có rất nhiều thuộc hạ.

Lúc này, ở xa xa xuất hiện một điểm sáng, có người cầm sợi huỳnh quang đứng ở nơi đó.

Dạ nhìn về phía người đó, sắc mặt có chút thay đổi.

Người kia đeo khăn che mặt, vô bi vô hỉ.

Sư Thanh Y biết đó là một trong những thuộc hạ trước đây của Dạ, nhưng che mặt nên cũng không biết là người nào.

“Thập Cửu.” Dạ lên tiếng.

Thập Cửu đáp lại, giọng nói lại giống như đang cười: “Dạ.”

Sắc mặt của Dạ trầm xuống.

Sư Thanh Y cũng cảm thấy vị Thập Cửu này bất thường, cho dù là thuộc hạ của Dạ đã bị chuyển giao cho kẻ giám sát cũng không nên dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Dạ mới phải, hơn nữa còn gọi thẳng tên, thuộc hạ của Dạ đều không có bất kỳ cảm xúc gì, càng không thể cười.

“Kẻ giám sát đang điều khiển nàng.” Lạc Thần nói.

“Xảo quyệt.” Vũ Lâm Hanh tức giận đến chết khiếp: “Bản thân lẫn trốn, dùng người khác đến truyền lời.”

“Dạ.” Thập Cửu bị người giám sát khống chế, cho nên đây hoàn toàn là giọng điệu của nàng ta: “Ta muốn nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Hôm nay chủ nhân ban cho ta một cái tên.”

Dạ yên lặng, nhìn chằm chằm Thập Cửu.

“Thế nào, có muốn biết tên của ta hay không?” Đối phương nói: “Ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi mới được chủ nhân ban tên hay sao? Ta cũng có thể! Chủ nhân không hài lòng đối với ngươi, cho nên mới ban tên cho ta, ngươi hiểu không?”

Sư Thanh Y có thể từ những lời này nghe ra sự phân bì, đố kị của kẻ giám sát nhiều năm qua với Dạ.

“Ngươi không thể nào là hoàn mỹ.” Đối phương đang cười: “Ta mới là hoàn mỹ, ta hiểu cảm xúc, ngươi không hiểu! Vì sao chủ nhân lại cảm thấy người chấp hành nhất định phải không có cảm xúc? Có cảm xúc không phải một việc rất thú vị sao, không tin ngươi hỏi Cửu của ngươi xem, nàng cũng đã nếm trải. Ngươi hỏi nàng, tư vị tình cảm nàng nếm trải là thế nào?”

Nét mặt của Dạ có phần buông lỏng.

Sư Thanh Y có thể cảm giác được nàng ấy hiếu kỳ đối với cảm xúc, tựa hồ muốn biết đến cùng cảm xúc có mùi vị như thế nào.

“Tên của ngươi là gì?” Dạ bình tĩnh hỏi.

“Yêm.” Yêm vô cùng tự hào: “Chủ nhân ban tên ta là Yêm. Chủ nhân hôm nay dùng cây yêm để ban tên cho ta, đây là vinh dự cỡ nào? Ngươi xứng sao? Ngươi còn có thể so sánh với ta sao?”

“Cây yêm chỉ là một loại cây ký sinh.” Dạ nói: “Không đáng là gì.”

“Ngươi!” Yêm hình như có phần tức giận.

Dạ nói rất trực tiếp: “Hôm nay ta muốn phế bỏ ngươi.”

Yêm bật cười: “Khẩu khí thật lớn, ngươi dám phế ta? Ngươi phế ta rồi, chủ nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ta không thể phế ngươi.” Dạ liếc mắt nhìn Lạc Thần: “Nàng có thể.”

Giọng nói của Yêm nhất thời im bặt.

Lạc Thần bước ra phía trước, Sư Thanh Y vẫn nắm tay nàng ấy, rất sợ nàng ấy bỏ đi.

Dạ nói: “Nàng phế ngươi, chủ nhân cũng sẽ buông tha nàng. Ngươi biết ngươi căn bản không quan trọng bằng nàng.”

Giọng nói của Yêm nghe như nghiến răng, nàng ta cũng không phủ nhận mà chỉ nói: “Vậy ta sẽ giết nàng! Chứng minh ta quan trọng hơn nàng, như vậy chủ nhân có ta rồi sẽ không cần nàng nữa!”

Ánh mắt Lạc Thần lạnh lẽo liếc nhìn vào bóng tối: “Ngươi đến thử xem.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!