Chương 622: Cam đoan
Sư Thanh Y nghe nói là một ông chủ họ Giản, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên.
Giản Tôn.
Lúc đó sau khi nàng vào mộng cảnh rừng mưa, từng trò chuyện với Âm Ca, Âm Ca từng nhắc đến một nam nhân trẻ tuổi tên Giản Tôn dẫn theo một nhóm người xuất hiện ở rừng mưa, hơn nữa còn mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình đi đào Anh Thái Tuế.
Nếu như năm đó là Giản Tôn mua cổ quan tài được nhóm người Lông Xám Trắng đào ra từ cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, sau đó mang nó đến rừng mưa, sau nữa là Âm Ca tỉnh dậy từ trong quan tài, như vậy mọi việc đều có thể giải thích một cách hợp lý.
“Ông chủ Giản mua cổ quan tài có phải là một thanh niên trẻ tuổi hay không?” Sư Thanh Y từng có làm ăn qua lại với Giản Tôn, cho nên nàng hỏi Lông Xám Trắng.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lông Xám Trắng có chút kinh ngạc: “Sư Sư tiểu thư làm sao biết? Vụ buôn bán này lão đại bàn bạc với ông chủ Giản, lúc đó ta cách khá xa, chỉ thấy dáng vẻ đại khái, nhìn có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi.”
“Vậy ngươi biết vì sao hắn muốn mua cổ quan tài này hay không?” Sư Thanh Y bắt được trọng điểm.
Nàng phải biết rõ động cơ của Giản Tôn là gì.
Vì sao muốn mua cổ quan tài, cổ quan tài này đối với Giản Tôn rốt cục có ý nghĩa gì. Hơn nữa nàng cũng không rõ đến cùng Giản Tôn có biết trong quan tài lúc đó đang chứa Âm Ca ở trạng thái tố đồng hay không, điểm ấy cũng vô cùng then chốt.
“Việc này thì ta không biết.” Lông Xám Trắng hồi tưởng một phen, nói: “Lúc đó lão đại và bọn ta thực sự không mở được cổ quan tài, nên tìm người quen hỏi thăm, xem có biết người nào biết cách mở ra hay không. Kết quả sau một thời gian dò hỏi, sự tồn tại của cổ quan tài đã bị ông chủ Giản biết được, ông ấy cho thấy bản thân muốn mua cổ quan tài, vốn dĩ bọn ta không xác định bên trong quan tài đến cùng cất giấu bảo bối gì, lỡ như bên trong là thứ gì đó đặc biệt đáng giá thì sao, vì thế không muốn bán, ai biết ông chủ Giản lại cho ra một cái giá rất cao, hơn nữa lập tức thanh toán, tuyệt không kéo dài, cho nên bọn ta mới bán.”
Sư Thanh Y dò hỏi tình huống của Giản Tôn, nhưng Lông Xám Trắng chỉ theo sau lão đại của hắn, sau khi kết thúc giao dịch thì hai bên không còn liên lạc nữa, cho nên hắn hiểu biết rất ít về Giản Tôn, tiếp tục hỏi cũng không hỏi ra tin tức gì hữu dụng.
Nhưng bằng những đầu mối Lông Xám Trắng cung cấp cũng đủ khiến Sư Thanh Y cảm thấy chấn động.
“Cảm ơn ngươi.” Sư Thanh Y nhìn về phía Lông Xám Trắng, cảm kích nói: “Nhưng mà những câu vừa rồi ta hỏi, xin ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác, nhất là lão đại của ngươi, được chứ?”
“Yên tâm, ta sẽ không nói.” Lông Xám Trắng cười ha hả: “Lại càng không nói cho lão đại biết, nếu như hắn biết ta tiết lộ cho những tin tức này với ngươi, nhất định sẽ xử ta, ta cũng không dám nói.”
“Dưới này hiện tại rất nguy hiểm.” Sư Thanh Y biết hắn cũng không xấu, hơn nữa đã giúp đỡ các nàng nên không đành lòng để hắn gặp chuyện không may, nàng nói: “Đợi lão đại của ngươi tỉnh, ngươi lập tức dẫn hắn ra ngoài, sau này cũng đừng xuống đây nữa mà hãy cùng các anh em khác rời khỏi thôn đi.”
Kẻ giám sát có lẽ chính là nhắm vào việc nhóm người Lông Xám Trắng là do Dạ thuê, có liên quan đến Dạ nên mới cố ý lựa chọn bọn họ để khống chế, xem như công cụ công kích Dạ. Nếu như nhóm người Lông Xám Trắng tiếp tục ở lại, với thái độ căm thù của kẻ giám sát đối với Dạ, chỉ sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy rằng Lông Xám Trắng cảm thấy nghi hoặc đối với việc bản thân đột nhiên xuất hiện dưới hang động, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy bất an, dù sao thì hắn cũng không tin nguyên nhân là do mộng du, nên còn tưởng rằng bản thân trúng tà, vì thế nói như đinh đóng cột: “Bọn ta không thể rời đi, bọn ta đã ký hợp đồng với Đồ tỷ, phải giúp nàng tìm hiểu rõ tình huống dưới này, nếu như đi rồi, không phải sẽ mất trắng một số tiền lớn sao? Hơn nữa dưới này rộng lớn như vậy, bọn ta sao có thể tay không mà về.”
“Dưới này không có bảo bối.” Sư Thanh Y giọng nói lạnh lẽo: “Nó cũng không phải một nơi giống như các ngươi suy nghĩ, nơi này chỉ có tử vong.”
Lông Xám Trắng ngẩn ra.
“Trước đó các ngươi cũng từng xuống dưới này, cũng biết lời ta nói không sai đúng không?” Tuy rằng Sư Thanh Y không hiểu rõ quá trình, nhưng hoàn toàn có thể đoán được nhóm người Lông Xám Trắng đã từng gặp phải những thứ gì ở dưới này: “Chưa hề tìm được thứ gì đáng giá, còn thiếu chút nữa mất mạng.”
Lông Xám Trắng nói thầm: “Chuyện này… đúng là không tìm được đồ tốt gì, lão đại đã nói đồ vật nhất định đang ở sâu bên trong.”
Sư Thanh Y nhíu mày.
Dưới tình huống đối phương đã hãm sâu trong tham niệm, nàng tự biết không có cách nào thuyết phục đối phương từ bỏ. Lông Xám Trắng nhát gan, có thể sẽ nghe lọt tai, nhưng Hoàng Lương quá tham lam, hơn nữa đa nghi, hắn sẽ chỉ hoài nghi các nàng cố ý bảo hắn rời đi là nhằm âm thầm độc chiếm bảo bối, đến lúc đó sợ rằng sẽ càng nóng lòng muốn tiếp cận nơi sâu nhất trong hang động này.
Dạ đi đến trước mặt Lông Xám Trắng, nói: “Ngươi trở về đi.”
Ngữ điệu của nàng ấy rất lạnh lùng, thậm chí mang theo vài phần cảm giác mệnh lệnh, Lông Xám Trắng càng nghe càng cảm thấy giọng nói và ngữ điệu của nàng ấy vô cùng quen tai, vóc dáng cũng giống với Đồ tỷ, nhưng khuôn mặt lại không phải của Đồ tỷ, hắn vội vàng cẩn trọng hỏi: “Xin hỏi ngươi… là vị nào?”
“Ta là Tân Đồ.” Dạ không giấu diếm hắn.
Lông Xám Trắng sửng sờ.
“Trước đó ta đã dịch dung.” Dạ cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người Lông Xám Trắng nên chỉ đã báo ra số tiền mà nàng ấy đã chuyển khoản cho Lông Xám Trắng trước khi xuống động.
Lông Xám Trắng nghe thấy con số kia, nét mặt càng thêm kinh ngạc, số tiền này chỉ có hắn và Đồ tỷ mới biết.
Dạ cũng không quan tâm hắn cho tin hay không mà nói thẳng: “Hiện tại kết thúc hợp đồng, các ngươi không cần xuống động nữa, đi đi, số tiền còn lại ta sẽ chuyển cho các ngươi.”
“Ngươi ngoại trừ khuôn mặt, quả thật giống hệt với Đồ tỷ.” Lông Xám Trắng có vẻ tin tưởng, hắn vốn dĩ đã không muốn xuống động, hiện tại nghe Dạ nói có thể thanh toán số tiền còn lại, hắn cầu còn không được: “Vậy Đồ tỷ, ta… ta và lão đại đi đây, số tiền còn lại ngươi nhớ phải chuyển a, cảm ơn.”
Dạ không nói gì nữa.
“Bọn ta còn chuyện rất quan trọng.” Sư Thanh Y nhìn về phía Lông Xám Trắng: “Ngươi ở đây chờ lão đại của ngươi tỉnh sau đó cùng hắn ra ngoài đi.”
Lông Xám Trắng và Hoàng Lương dù sao cũng là người quanh năm xuống mộ, lại từng thăm dò mê cung ngầm này hai lần, việc đi ra ngoài đối với bọn họ cũng không khó.
“Được.” Lông Xám Trắng gật đầu: “Vậy Sư Sư tiểu thư, các ngươi cần phải cẩn thận.”
Sư Thanh Y mỉm cười.
Hoàng Lương không hề cử động, vẻ mặt mờ mịt, Lạc Thần buông lỏng hắn ra.
Sư Thanh Y dùng điện thoại của mình chụp lại tấm ảnh cổ quan tài, dùng làm tài liệu, sau đó từ trong ba lô lấy ra một số vật dụng y tế đưa cho Lông Xám Trắng, để hắn băng bó tay của Hoàng Lương, căn dặn hắn vài câu sau đó cùng những người khác tiếp tục men theo hang động.
Đi được một đoạn, dưới ánh đèn pin lạnh lẽo nàng quay đầu nhìn lại, Lông Xám Trắng đang ngồi xổm bên cạnh Hoàng Lương, xử lý vết thương cho hắn.
Nàng quay mặt đi, kiên định tiến về phía trước.
Hiện tại kẻ giám sát tuy rằng đã không tiếp tục khống chế Trạc Xuyên, có lẽ nàng ta đã mệt mỏi nhưng không thể đảm bảo sẽ không giở lại trò cũ. Nàng không có đủ kiên trì để tiếp tục lãng phí thời gian với nàng ta, minh xác lần này vô cùng rõ ràng.
Nàng muốn bắt được kẻ giám sát, cắt đứt tất cả cơ hội để nàng ta tiếp tục khống chế Trạc Xuyên, như vậy Trạc Xuyên mới có thể chân chính được an toàn.
Mà sau khi Dạ mất đi Ngũ, dần dần hiểu được cảm giác tức giận, cho nên cũng muốn sớm ngày phế đi kẻ giám sát.
“Lâm Hanh.” Lạc Thần đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói.
“Chuyện gì?” Vũ Lâm Hanh vốn dĩ vừa đi vừa hoảng hốt, nghe thấy Lạc Thần gọi mình, hai vai đều run lên.
“Ngươi ổn không?” Lạc Thần bình tĩnh quan sát nàng ấy.
“Cái gì mà… ổn không?” Vũ Lâm Hanh ngượng ngùng: “Ta vẫn luôn rất ổn.”
Sư Thanh Y đi ở phía trước nghe thấy đoạn đối thoại của các nàng, cũng bước chậm lại, nói: “Vũ Lâm Hanh, ta cảm thấy ngươi sau khi xuống động thì có chút bất thường, ngươi có chỗ nào khó chịu sao?”
“Ta bất thường chỗ nào?” Vũ Lâm Hanh có chút chột dạ.
“Ngươi không lắm lời nữa.” Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y cũng nói tiếp: “Ngươi cũng không mắng chửi nữa.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Không phải, hai người các ngươi có ý gì?” Nét mặt của Vũ Lâm Hanh trở nên linh hoạt, dần có cút thần thái thích đấu võ mồm của ngày xưa: “Bản thân tự nghe xem, những lời này giống như người nói sao? Lẽ nào mỗi ngày ta đều nói lời vô ích, phải mắng chửi người khác mới là tốt?”
“Như vậy mới giống ngươi, rất có tinh thần a.” Sư Thanh Y nở nụ cười: “Trước đó thật sự là quá khác thường, ngươi có biết không.”
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh trở nên ảm đạm.
Lạc Thần nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, nhẹ giọng nói: “Ngươi có điều gì khó xử sao?”
Vũ Lâm Hanh bị nàng hỏi như vậy, có chút sửng sốt, vô thức cắn môi.
“Chúng ta làm bạn bè lâu như vậy rồi, có gì không thể nói?” Sư Thanh Y mơ hồ cảm giác được sự bất thường của Vũ Lâm Hanh lần này thực sự khiến người ta bất an, Vũ Lâm Hanh gần như chưa từng như thế, điều này ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của nàng ấy sau khi xuống mê cung, nàng không khỏi lo lắng: “Ngươi nói cho bọn ta biết, chúng ta cùng nhau thương lượng.”
“Ta cũng cảm thấy sau khi xuống động ngươi rất không bình thường.” Thiên Thiên cắm thêm một câu: “Không phải ngươi có việc gì giấu bọn ta chứ? Đừng làm cho bọn ta lo lắng.”
Ngoại trừ Trạc Xuyên đang nhắm mắt tạm thời không có phản ứng gì, mọi người trong nhóm đều nhìn về phía Vũ Lâm Hanh, bước tiến cũng chậm lại, ngay cả Dạ cũng nhìn Vũ Lâm Hanh một cái.
Vũ Lâm Hanh cảm giác được những ánh mắt vây quanh quan sát mình.
Đó là ấm áp, đáng tin.
Nàng ấy không phải đơn độc một mình, cũng không cần một mình đối mặt với khốn cảnh.
“Ta… Thật ra ta không biết bản thân bị làm sao.” Vũ Lâm Hanh do dự chốc lát, rốt cục mở miệng: “Ta cảm thấy rất sợ, nhất là mỗi lần nghe thấy tiếng sáo của kẻ giám sát, ta sợ hãi vô cùng.”
Lạc Thần nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Sư Thanh Y nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: “Hôm đó lần đầu tiên kẻ giám sát nỗ lực khống chế Trạc Xuyên, trạng thái của ngươi đã không tốt, bọn ta hỏi ngươi, ngươi giải thích qua loa, khi đó ngươi đang làm gì ở trong phòng?”
“Ta… ta trốn ở trong chăn.” Nét mặt của Vũ Lâm Hanh càng trở nên hoảng hốt: “Ta không muốn nghe thấy tiếng sáo, nhưng điều này căn bản không phải do ta quyết định.”
Nàng ấy gần như thất hồn lạc phách, bổ sung một câu: “Hơn nữa… ta cảm thấy tiếng sáo đó có chút quen thuộc.”
Sắc mặt Sư Thanh Y trầm xuống.
Bước chân của Dạ cũng dừng lại.
“Thật ra không chỉ lần này, khi đó các ngươi nghe đoạn ghi âm giữa Trữ Ngưng và Khương Cừu ở Thần Chi Hải, bên trong có một đoạn tiếng sáo, ta đã… đã cảm thấy không thoải mái.” Vũ Lâm Hanh không muốn giấu diếm nữa, lúc này mới thành thật thừa nhận.
“Đó có lẽ là tiếng sáo của kẻ giám sát, ngoại trừ sợ hãi ngươi còn có phản ứng gì khác thường đối với tiếng sáo của nàng ta không?” Sư Thanh Y liên hệ đến điểm dị thường của Vũ Lâm Hanh, nhất thời có một suy đoán gần như khiến nàng lạnh đến tận xương.
“Không có phản ứng gì, ta chính là… sợ.” Vũ Lâm Hanh cũng không phải là loại người sẽ dễ dàng nói bản thân sợ hãi, nàng ấy rất mạnh miệng, hiện tại lại nói vài lần rằng bản thân sợ, như vậy có thể tưởng tượng tâm tình đã suy sụp đến độ nào.
“Lâm Hanh, ngươi có chứng mộng du đúng không.” Lạc Thần nói.
Đây là một câu khẳng định, nàng không phải hỏi Vũ Lâm Hanh, mà chỉ đang tường thuật lại.
Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Lạc Thần, một lát sau mới miễn cưỡng gật đầu: “Không sai, ta… có đôi khi sẽ mộng du.”
“Ngươi có nhớ hay không, ta, Lạc Thần, Thiên Thiên, Trường Sinh đã từng cùng nhau đến nhà ngươi qua đêm, sáng sớm ngươi tỉnh lại thấy ta và Lạc Thần ngồi bên cạnh ngươi.” Sư Thanh Y nói.
“Dĩ nhiên nhớ rõ.” Vũ Lâm Hanh nhớ đến chuyện cũ, cảm giác hoảng sợ tán đi một chút, nàng ấy cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta hỏi các ngươi đang làm gì, các ngươi còn nói là ngắm trăng.”
“Buổi tối hôm đó, thật ra ngươi mộng du.” Khi đó thật ra Sư Thanh Y cũng không hiểu nguyên nhân, vì quan tâm đến tâm tình của Vũ Lâm Hanh nên nàng cũng không vạch trần chuyện Vũ Lâm Hanh mộng du, Phong Sanh cũng bảo các nàng đừng nói, sợ tiểu thư nhà hắn không vui, dù sao Vũ Lâm Hanh cũng không muốn người khác biết chuyện mình bị mộng du.
Nhưng hiện tại đã đến bước không thể không nói.
Vũ Lâm Hanh mộng du và trạng thái hiện tại nàng ấy, trong mắt Sư Thanh Y thì hai chuyện này không thoát được can hệ, phía sau còn liên lụy đến rất nhiều phiền toái khác.
“Các ngươi…” Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên.
“Thật ra hôm đó bọn ta từng chứng kiến, là Phong Sanh xin bọn ta đừng nói ra.” Sư Thanh Y nói rõ tình huống đêm đó ở nhà Vũ Lâm Hanh, sau đó nói tiếp: “Ngươi đừng trách Phong Sanh, hắn chỉ vì lo lắng cho ngươi nên mới nói cho ta biết việc ngươi bị mộng du. Buổi tối hôm đó, tình trạng mộng du của ngươi còn tương đối nghiêm trọng, bọn ta sợ ngươi tiếp tục mộng du nên chỉ đành ngồi trông chừng đến tận sáng sớm.”
Vũ Lâm Hanh nghe xong những chi tiết mà bản thân không biết, càng thêm sửng sốt: “… Khó trách, ta đã nói các ngươi làm gì lại đột nhiên chạy đến nhà ta ở.”
“Đêm đó, từng có xuất hiện âm thanh mơ hồ.” Lạc Thần nói: “Có lẽ chính là tiếng sáo.”
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trắng bệch.
Yên lặng một lúc, Vũ Lâm Hanh dường như gom đủ dũng khí, trong lòng thừa nhận một ý nghĩ mà trước đó nàng ấy không dám đối mặt, cười khổ nói: “Ta… có phải đã bị khống chế rồi không?”
Nhóm người dừng lại, hoàn toàn rơi vào trong yên lặng.
“Đúng không, là ta bị khống chế… đúng không?” Đôi mắt Vũ Lâm Hanh phiếm hồng, lẩm bẩm giống như mê sảng: “Vì sao a, vì sao ta lại bị khống chế? Căn bản không phải mộng du, mộng du nhiều lần như vậy, thật ra chính là bị người ta điều khiển đúng không?”
Trong lòng Sư Thanh Y vô cùng khó chịu, nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực: “Từ những biểu hiện của ngươi cho thấy, là… rất giống bị khống chế. Dạ nói, người sống sau khi bị khống chế căn bản không biết bản thân đang làm gì, giống như đám người Hoàng Lương vừa rồi, hành vi giống như mộng du.”
Nắm tay của Vũ Lâm Hanh siết chặt, gân xanh nổ lên: “Vì sao lại lựa chọn ta? Tình trạng mộng du của ta đã xuất hiện từ rất sớm, lẽ nào từ rất lâu trước đây đã…”
“Bọn ta muốn ngươi dọn ra khỏi Vũ gia, chính là không muốn ngươi tiếp tục ở lại đó.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi vẫn luôn sống ở Vũ gia, nơi đó có một số điểm rất kỳ lạ, ngươi lại lớn lên ở nơi đó, nhiều lần mộng du, hiện tại chỉ có thể chứng tỏ… có người luôn âm thầm khống chế ngươi.”
“Hướng di kia…” Ánh mắt của Thiên Thiên có phần lạnh lẽo: “Có vấn đề rất lớn. Bọn ta sợ ngươi thương tâm nên không nói cho ngươi biết nên chỉ đành tìm một cách cớ để ngươi cách xa Hướng di.”
“Cái gì… vấn đề rất lớn?” Vũ Lâm Hanh mặt xám như tro tàn.
“Nàng không có mạch đập.” Lạc Thần trầm giọng nói.
“Đúng vậy.” Thiên Thiên nói: “Lúc đó ta chạm vào mạch huyền của nàng, phát hiện một việc rất thú vị, ta không cảm nhận được nàng có bất kỳ mạch đập nào.”
Lúc đó Thiên Thiên đã phát hiện, nên nói riêng với Sư Thanh Y và Lạc Thần.
Dạ ở bên cạnh nghe thấy, một tay nắm chặt vào cổ tay bên kia, yên lặng không nói lời nào.
“Hướng di không… có mạch đập.” Trước đây Vũ Lâm Hanh thường xuống đất, việc không thể tưởng tượng nổi gì cũng đã từng gặp, nàng ấy nhanh chóng toát ra suy đoán, cảm thấy bản thân sắp điên rồi: “Nàng thật ra đã chết, chỉ là… một cái xác không hồn? Không phải nói… ngự giả cũng có thể điều khiển thi thể sao, nàng chính là thi thể bị điều khiển, nhiều năm qua vẫn luôn ở bên cạnh người sống bị điều khiển là ta?”
Nói đến đây, nàng ấy đã có chút nghẹn ngào: “Hoang đường. Thật là hoang đường.”
Vậy nàng ấy tính là cái gì.
Nàng ấy từ nhỏ đến lớn sống ở Vũ gia, người ở bên cạnh nàng ấy, lại tính là gì?
“Nàng… không giống như người chết.” Sư Thanh Y càng thêm chua xót: “Tất cả biểu hiện của nàng đều giống như người sống. Bọn ta cũng không biết vì sao nàng lại không có mạch đập, không có mạch đập thì làm sao sống được.”
Vũ Lâm Hanh giống như hóa đá.
Dạ lúc này mới lên tiếng: “Nếu như ngươi đã có bệnh trạng này từ lâu, còn nhiều lần mộng du, chứng tỏ tiếng sáo của ngự giả vẫn luôn tác động đến ngươi, hiện tại tiềm thức của ngươi đã bị ngự giả trực tiếp khống chế. Lâu như vậy rồi, sự ám thị của nàng ta đối với ngươi đã khắc sâu vào tâm trí, không cần tiếp tục thổi sáo, ngươi vẫn phải hành động theo mệnh lệnh của nàng ta.”
Vũ Lâm Hanh run rẩy lui lại mấy bước: “Vì sao lại là ta! Vì sao… lại lựa chọn ta, ta không hiểu! Ta thực sự không hiểu!”
“Vũ Lâm Hanh.” Sư Thanh Y chậm rãi tiến về phía trước một bước: “Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói, hiện tại phát hiện cũng không chậm, chúng ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
“Không được, ta không thể đi cùng các ngươi, ta phải cách xa các ngươi một chút.” Vũ Lâm Hanh gần như phát điên mà lẩm bẩm: “Ta có cảm giác quen thuộc đối với tiếng sáo của kẻ giám sát, có phải chính là nàng ta đã… điều khiển ta từ lúc nhỏ?”
Nàng ấy nói đến đây, vừa nghiến răng nghiến lợi giọng nói vừa run rẩy: “Ta không biết nàng ta đã làm gì, sao lại ra tay từ sớm như vậy, hơn nữa nàng ta muốn làm gì đối với ta. Nhưng hiện tại nàng ta đã thể hiện rõ ý đồ muốn tiêu diệt chúng ta, nếu như ta tiếp tục ở bên cạnh các ngươi nàng ta rất có khả năng sẽ khống chế ta giống như đã làm với hai người vừa rồi… ta, nhân lúc các ngươi thiếu đề phòng, ra lệnh ta ra tay với các ngươi?” Nếu vậy còn không bằng để nàng ấy chết đi.
“Lâm Hanh.” Lạc Thần cũng tiến lên.
“Đừng tới đây.” Vũ Lâm Hanh đưa tay lau đôi mắt: “Ta… không muốn biến thành như vậy, ta không muốn làm hại đến các ngươi.”
“Bọn ta biết.” Sư Thanh Y nhẹ giọng, nỗ lực trấn an: “Ngươi sẽ không, ngươi sao có thể làm như vậy.”
“Đừng gạt ta nữa.” Vũ Lâm Hanh nhìn về phía Dạ, thiếu chút nữa muốn khóc, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống: “Các ngươi hỏi nàng, người bị… khống chế nhiều năm như ta, còn có… cơ hội xoay chuyển hay không?”
Dạ yên lặng chốc lát rồi nói: “Không có.”
“Nghe thấy không?” Vũ Lâm Hanh chiếm được đáp án, đôi mắt rưng rưng: “Không có! Ta căn bản không phản kháng được, chỉ cần kẻ giám sát ra lệnh, có thể ta sẽ…”
Nàng ấy nhìn súng của mình, nhất thời giống như nhìn thấy rắn độc, ném súng của mình và cả khẩu súng trước đó Lạc Thần đưa cho nàng ấy, thậm chí cả ba lô đều ném xuống đất.
Tuy rằng Vũ Lâm Hanh đã đến gần bờ vực sụp đổ, nhưng vẫn thanh tỉnh nhận thức được một điều, nàng ấy tuyệt không thể cầm bất kỳ loại vũ khí nào.
“Lấy đi!” Vũ Lâm Hanh nói: “Tất cả đều lấy đi, ta không cần. Thực sự là… phiền toái muốn chết.”
Âm cuối nghẹn ngào.
“Ngươi sẽ không bị khống chế.” Sư Thanh Y và Lạc Thần chạy đến trước mặt Vũ Lâm Hanh, giọng nói của nàng cũng bắt đầy phát run: “Ngươi phải tin tưởng bọn ta, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.”
Vũ Lâm Hanh nhìn các nàng.
Sư Thanh Y tiếp tục trấn an: “Ngay cả nỗi sợ mèo ngươi cũng vượt qua được, trên đời này còn có cái gì đáng sợ hơn nữa? Đúng không?”
“Ta cam đoan với ngươi.” Ánh mắt Lạc Thần là một mảnh tuyết lạnh, nàng nhẹ giọng nói: “Qua đêm nay, nàng ta sẽ không có cơ hội đó nữa.”