Chương 621: Độc
Đoạn đường này Sư Thanh Y vô cùng quen thuộc, trước đó các nàng đã từng đi qua.
Trên đường ngang qua bước tường treo đầy đầu người dùng để tế tự Vô Thường Lang Quân, những tấm đệm để các tín đồ quỳ bái vẫn còn đó, sợi dạ quang cũng còn.
Lúc đó các nàng thu nhặt những sợi dạ quang này lại cùng một chỗ, kiểm kê số lượng, tổng cộng là hai trăm bảy mươi sáu sợi. Nhưng Sư Thanh Y đã lấy đi vài sợi, dùng túi chống thấm cất giữ, sau khi cột chặt thì vẫn treo bên hong ba lô.
Sư Thanh Y vừa đi theo phương hướng của Trạc Xuyên vừa chiếu đèn pin quan sát. Khu vực này không có gì khác biệt so với lần trước các nàng đến, cơ quan trên tường cũng không trở lại trạng thái cũ, có lẽ vẫn duy trì trạng thái lúc các nàng rời đi, nhưng Sư Thanh Y lại phát hiện một điều bất thường.
Những sợi quỳnh quang dường như ít đi rất nhiều.
Tuy rằng hiện tại nàng không có cách nào đếm kỹ, nhưng một đống sợi quỳnh quang đột nhiên thiếu nhiều như vậy, hoàn toàn có thể nhận ra bằng mắt thường.
Sư Thanh Y bước nhanh, đồng thời vội vàng nói: “Những sợi quỳnh quang này dường như bị người khác lấy đi một phần một.”
“Những sợi quỳnh quang này có lẽ là có tác dụng gì đó, không chỉ để cầm trong tay như một loại lightstick nhằm tiến hành bái tế.” Thiên Thiên liếc mắt, nói: “Cũng không biết bị ai mang đến chỗ nào rồi.”
Ngư Thiển và Dạ cần vừa đi vừa đối kháng với tiếng sáo của ngự giả, không rảnh quan tâm việc khác, nhóm người di chuyển càng lúc càng nhanh, Trường Sinh nói: “Nếu hữu dụng, vậy chúng ta cần phải cầm theo một ít, nhằm đề phòng bất trắc?”
“Lần trước ta đã lấy vài sợi, đủ cho tất cả chúng ta.” Cẩn thận cẩn thận nói: “Nhưng ta sợ thứ này có vấn đề, cho nên vẫn luôn giữ ở chỗ ta, hiện tại vẫn chưa xác định tác dụng của nó rốt cục là tốt hay xấu.”
Nếu như hữu dụng đối với các nàng, thật ra nàng muốn mỗi người đều mang theo một sợi. Nếu có nguy hiểm thì cứ để nàng tạm giữ trước, chờ nàng thử xem là tốt hay xấu rồi mới yên tâm phân phát, như vậy chí ít có thể đảm bảo an toàn cho những người khác, không đến mức mỗi người đều chịu ảnh hưởng.
Nhưng này trong đó lại có một điều phiền toái.
Nếu như những sợi huỳnh quang này thực sự hữu dụng, nàng lại không phân phát đúng lúc, hoặc nàng và những người khác lạc nhau, đến lúc đó chỉ sợ hối hận cũng không kịp. Bất kể lựa chọn như thế nào đều khiến Sư Thanh Y khó xử.
Lạc Thần biết sự phân vân của Sư Thanh Y lúc này: “Thanh Y, cho ta một sợi. Bất kể tốt xấu, ta đều bằng lòng gánh chịu.”
“Ta cũng đồng ý.” Trường Sinh lập tức nói: “A Cẩn, ngươi đừng gánh vác một mình.”
Ngoại trừ Ngư Thiển và Dạ không tiện trả lời, những người khác đều cho thấy bản thân muốn lấy một sợi.
Sư Thanh Y không do dự nữa, mang những sợi huỳnh quang trước đó ra phát cho mỗi người một sợi, căn dặn các nàng gói kỹ rồi hãy mang theo, để phòng bất trắc, mặt khác nàng còn mang sợi huỳnh quang đã gói kỹ nhét vào ba lô của Ngư Thiển và Dạ.
Hai loại tiếng sáo tựa như hai con rắn thật dài, va chạm, giao đấu dưới hang động ánh sáng chập chờn.
Trong đó còn kèm theo tiếng hát yếu ớt của Ngư Thiển.
Tất cả xung quanh dường như trống rỗng, chỉ có ba loại âm thanh này đan xen vào nhau, kích thích màng tai.
Chỉ là thời gian dài thổi sáo và ca hát, đối với người bình thường đã vô cùng cật lực, mà hiện tại tiếng sáo và tiếng hát này còn phải chống lại sức mạnh vô hình bao vây xung quanh, dần dần, bước chân của Ngư Thiển và Dạ chậm lại.
Nhưng hai người các nàng không hề dừng lại.
Cũng không có cách nào dừng lại.
Chỉ cần xảy ra một chút sai lầm, ý thức của Trạc Xuyên sẽ có khả năng bị đối phương hoàn toàn xâm nhập, Sư Thanh Y đi theo bên cạnh hai người, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Những người còn lại, việc hiện tại có thể làm chính là hộ tống Ngư Thiển và Dạ, đề phòng dọc đường có thứ gì xuất hiện, sẽ quấy rầy Ngư Thiển và Dạ.
Trường Sinh đi theo phía sau Dạ, nhìn bóng lưng Dạ đang thổi sáo, biết nàng ấy thổi lâu như vậy nhất định mệt mỏi, nhưng cũng không tiện hỏi thăm, sợ khiến Dạ phân tâm.
Nhóm người tiến vào một hang động tương đối chật hẹp, bốn phía cũng không có bất kỳ ngã rẽ nào, vách đá hai bên làm cho người ta có một loại cảm giác giống như bị kẹt trong một không gian chật hẹp, hít thở không thông.
Bước tiến của Trạc Xuyên chậm dần, nhưng dường như sức mạnh đang áp bách nàng ấy cũng giảm đi một ít.
“Dạ mệt mỏi nhưng kẻ giám sát cũng mệt mỏi, nàng ta không thể chống đỡ lâu hơn nữa, trước khi kệt sức nàng ta nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay.” Sư Thanh Y cảnh giác xung quanh, thấp giọng nói: “Đoạn đường này vô cùng chật hẹp, chúng ta không có cách nào ẩn giấu bản thân. Nàng ta có thể vừa nỗ lực điều khiển Trạc Xuyên đi sâu vào trong mê cung vừa cố ý chọn hang động này, cẩn thận một chút.”
Loại cảm giác này thật sự khó chịu đến không thở nổi, biết rõ đối phương có thể sẽ lợi dụng không gian chật hẹp của hang động này để giở trò, nhưng hiện tại các nàng lại không có bất kỳ chỗ nào để lẫn tránh.
Cũng không thể bỏ mặc Trạc Xuyên để tránh né, mà chỉ có thể tiếp tục theo sau.
Vốn dĩ có thể giống như lần trước, cưỡng chế cắt đứt tiếng sáo của kẻ giám sát dùng để khống chế Trạc Xuyên là được, nhưng lần này không biết vì sao trong quá trình đấu sáo Dạ lại rơi xuống hạ phong, nếu như không phải có ca văn trong tiếng hát của Ngư Thiển hỗ trợ, nàng ấy không thể nào duy trì đến hiện tại.
Trên đời này không có mạnh yếu tuyệt đối, mà đều là những khái niệm tương đối.
Sư Thanh Y cũng không hiểu lắm, rốt cục là trạng thái hiện tại của Dạ không hết nên mới bị kẻ giám sát lấn át, hay là kẻ giám sát đột nhiên trở nên mạnh mẽ điên cuồng hơn trước?
Những điều này là không thể xác định.
Nhưng Sư Thanh Y có thể xác định một điều, kẻ giám sát nhất định đang ở gần đây.
“Nơi này rất chật hẹp, ngươi chuẩn bị dùng cánh nào để đánh lén bọn ta?” Sư Thanh Y không có biện pháp khác, chỉ có thể cao giọng hô lên: “Đâm sau lưng, ám khí, phi đao, hay là súng?”
Hiện tại âm thầm cảnh giác và trực tiếp làm rõ với đối phương, thật ra kết quả đều là như nhau. Các nàng không có lựa chọn, làm rõ trái lại tốt hơn một chút.
Lúc Sư Thanh Y cất tiếng, Lạc Thần tận lực dùng đèn pin chiếu xa nhất có thể.
Hang động chật hẹp kéo dài, rẽ về bên phải.
“Đang chờ bọn ta ở chỗ nào?” Sư Thanh Y lại hô lên, nỗ lực quấy rầy đối phương: “Ngã rẽ bên phải ở phía trước sao? Nếu như là ta, ta sẽ mai phục trước ở chỗ đó!”
Tuy rằng đối phương chắc chắn sẽ không đáp lại, nhưng Sư Thanh Y vẫn kiên trì không ngừng hô: “Ta nghĩ ngươi nhất định rất mệt rồi, còn có thể kiên trì bao lâu? Ngươi phải liên tục thổi sáo, như vậy việc đánh lén nhất định phải giao cho thuộc hạ, là những thuộc hạ ngươi cướp từ chỗ Dạ sao?”
Nàng nói xong, Trạc Xuyên tiếp tục tiến bước.
“Nói cho cùng, ngươi vẫn không được!” Sư Thanh Y giọng điệu kiêu ngạo, cố ý chọc giận đối phương.
Nàng nghĩ đến quan hệ giữa người chấp hành và người giám sát, hơn nữa người giám sát lại muốn vượt qua giới hạn công việc, tranh việc của người chấp hành, trong lòng chắc là đố kị với Dạ, cho nên nàng mới nhằm vào vảy ngược của đối phương, nói: “Ngươi còn kém xa Dạ! Cho nên hắn mới lựa chọn nàng làm người chấp hành nhiệm vụ, ngươi lấy cái gì so với nàng! Chỉ bằng việc ngươi cướp đoạt thuộc hạ của nàng thì có thể hơn nàng sao?”
“Ngươi là kẻ giám sát, cũng chỉ xứng đứng ở ngoài nhìn rồi giở trò đâm chọc. Ngoại trừ những việc này, ngươi còn có thể làm gì?”
Bình thường Sư Thanh Y là một người thích bày trò trêu chọc, nhưng chưa từng nói những lời châm chọc khiêu khích loại này nên thực sự không quen, nàng xấu hổ đến mức lưng toát đầy mồ hôi, nhưng chỉ có thể kiên trì khiến giọng điệu của bản thân càng trở nên châm chọc: “Mùi vị khi bị cấp trên khinh thường không dễ chịu đúng không? Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được việc của người chấp hành, trong lòng tự nghĩ Dạ có thể làm được thì ngươi cũng có thể làm được, làm tốt rồi sẽ lập công với cấp trên, nhưng ngươi có từng nghĩ bản thân được bao nhiêu phân lượng? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao!”
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, khóe môi mang ý cười, yên tĩnh nghe nàng nói.
Trường Sinh ở bên cạnh nghe đến trừng mắt há miệng.
Trước đây A Cẩn nhà nàng ăn nói có chừng mực, dịu dàng như gió xuân, lần đầu tiên nàng nghe thấy A Cẩn ăn nói độc miệng như vậy.
Vũ Lâm Hanh vốn dĩ có chút hoảng hốt, trên cơ bản không mở miệng, nghe Sư Thanh Y nói những lời chọc tức này cũng kinh ngạc đến tỉnh người, nàng nói với Thiên Thiên: “Nuôi Rắn, mặt trời mọc phía Tây rồi sao, đây là lời Sư Sư có thể nói ra sao?”
Thật ra Sư Thanh Y âm thầm xấu hổ đến lỗ tai đỏ bừng, nàng quả thật rất ngại nói như vậy, nhưng lại không thể không nói.
Nàng làm như vậy cũng có một mục tiêu rất quan trọng.
Nơi này sẽ xảy ra đánh lén, là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu như nàng đổi vị trí để suy nghĩ, nàng nhất định cũng sẽ cho người đánh lén tại đây.
Cũng không biết chuyện sẽ phát sinh lúc nào, dùng phương thức gì. Nàng chỉ có thể không ngừng dùng ngôn từ khiêu khích đối phương, để bức đối phương sớm ra tay, chỉ cần những câu nói độc ác này của nàng chạm đến đáy lòng của kẻ giám sát, tất nhiên sẽ khiến nàng ta oán hận.
Đến lúc đó người đầu tiên bị đánh lén nhất định sẽ là nàng, như vậy những người khác sẽ có thời gian phản ứng.
“Không được chính là không được! Thua kém chính là thua kém!” Sư Thanh Y bất chấp mọi giá, vứt bỏ liêm sĩ cả đời, nói ra một câu có khả năng sẽ khiến đối phương bị kích thích: “Ngươi còn kém xa Dạ, vĩnh viễn không thể nào vượt qua nàng!”
Ngã ra bên phải phía trước đột nhiên xuất hiện nửa thân người, một trên một dưới, nhưng lại thuộc về hai người khác nhau, ẩn khuất sau góc tường.
Trên tay mỗi người cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm tất cả đều hướng về phía Sư Thanh Y, không chút do dự mà nổ súng.
Bằng! Băng!
Sư Thanh Y cũng đã nhìn thấy, né tránh trong khoảnh khắc, Lạc Thần ở bên cạnh nhận thấy dị động, từ lâu đã đưa tay ôm nàng lùi lại, dựa sát vào tường.
Chính hai tiếng súng này đã làm bại lộ vị trí của đối phương.
Dáng vẻ của hai người nấp sau góc tường cũng trở nên rõ ràng.
Không ngờ lại là Hoàng Lương và Lông Xám Trắng.
Nhưng trạng thái của bọn họ rất kỳ quái, hai mắt vô thần, nét mặt gần như vô cảm, hơn nữa sau khi bại lộ vị trí cũng không tránh đi giống như người bình thường mà căn bản là không quan tâm đến việc che chắn cơ thể của mình, cứ thế tiếp tục nổ súng nhắm vào Sư Thanh Y.
Dường như muốn tập trung hỏa lực, tốc chiến tốc thắng giết chết Sư Thanh Y.
Lạc Thần che ở trước mặt Sư Thanh Y, thân thể dán chặt vào Sư Thanh Y, dùng bản thân làm khiên chắn, như vậy cho dù đạn bắn đến, trên cơ bản cũng bắn không được Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lòng nóng như lửa đốt, rất sợ Lạc Thần trúng đạn, chính nàng cũng mang theo súng lục, kỹ thuật bắn súng của nàng lại tốt, lập tức bắn rơi súng của Lông Xám Trắng.
Trường Sinh lập tức cài tên, mũi tên leo vun vút bắn xuyên bàn tay của Hoàng Lương, thân thể Hoàng Lương thậm chí bị lực từ mũi tên kéo về phía sau rồi ngã trên mặt đất, súng trong tay cũng rơi mất.
“Chạy mau!” Sư Thanh Y lập tức hô lên.
Hiện tại đối phương đã bại lộ vị trí mai phục đầu tiên, chỉ cần nhanh chóng vượt qua vị trí đó thì súng của đối phương thật ra sẽ không còn tác dụng gì lớn nữa.
Nhóm người nhanh chóng chạy đến một góc của ngã rẽ, dứng dựa sát vào tường.
Sư Thanh Y cẩn thận lắng nghe, bên kia góc tường cũng không nghe có động tĩnh gì khác, nàng cũng không nghe thấy tiếng hít thở. Hiện tại các nàng đã nấp vào trong góc, nếu như góc bên kia có người, với cự ly gần như vậy cùng với thính lực của nàng thì sẽ cảm giác được có người tồn tại hay không.
Hoàng Lương bị thương, Lông Xám Trắng tuy rằng không trúng đạn nhưng lúc đạn bán vào khẩu súng gây một lực quá lớn, tay hắn bị chấn động đến tê rần. Hai người bọn hắn lại không hề phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào, giống như không hề cảm nhận được đau đớn, mà chỉ mờ mịt ngồi bệt ở đó.
Sư Thanh Y cẩn thận ló đầu ra, góc tường bên kia là một hang động khác.
Cái gì cũng không có.
Trạc Xuyên đã dừng lại, nàng ấy đứng tại chỗ, dường như đã mất đi phương hướng.
Kẻ giám sát không tiếp tục thổi sáo nữa.
Dạ thu cây sáo, Ngư Thiển cũng ngừng hát, Lạc Thần mở chai nước đưa cho Ngư Thiển, Ngư Thiển lập tức uống nước, lúc uống cũng có phần gấp gáp. Sau khi uống xong, Ngư Thiển lập tức đi đến bên cạnh Trạc Xuyên.
“Nàng ta không khống chế Trạc Xuyên nữa.” Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói.
“Có lẽ là bị ngươi chọc giận, thổ huyết rồi.” Lạc Thần nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái.
Sư Thanh Y: “…”
Thật ra nàng không muốn để Lạc Thần nghe nàng nói những lời đó, tuy rằng chỉ là kế tạm thời, nhưng thực sự quá mất mặt, nàng vội vã nhỏ giọng giải thích với Lạc Thần: “Ta không phải như vậy, là bất đắc dĩ, ngươi mau mất trí nhớ đi, quên hết những lời ta nói vừa rồi.”
Lạc Thần mỉm cười: “Được.”
“Hiện tại có lẽ ta chính là người đứng đầu danh sách đen của kẻ giám sát.” Sư Thanh Y nửa đùa nửa thật, nói: “Kế tiếp ta sẽ đi ở phía trước, thu hút hỏa lực.”
Dạ cũng vô cùng nghiêm túc: “Ta là người thứ hai trong sổ đen, ta cũng đi ở phía trước.”
Lạc Thần nhìn các nàng, rồi đi đến trước mặt Hoàng Lương và Lông Xám Trắng, quan sát bọn họ.
Bọn họ dường như không nhận ra nàng.
“Bọn họ bị khống chế rồi.” Lạc Thần nói.
Trường Sinh nghi hoặc: “Vừa rồi tiếng sáo của kẻ giám sát đều nhằm vào A Xuyên, quả thật không rảnh bận tâm bọn họ, nếu như muốn khống chế bọn họ, cũng nên thổi sáo mới phải, vì sao không cần thổi, hơn nữa tiếng sáo đã biến mất vì sao bọn họ vẫn không trở lại bình thường.”
“Bọn họ là người sống.” Dạ nói: “Người sống ý chí không kiên định rất dễ bị khống chế, ngự giả tiến hành khống chế bọn họ trong một thời gian dài trước đó, chờ đến khi mệnh lệnh xâm nhập vào sâu trong ý thức, cho nên trước khi thức tỉnh bọn họ đều sẽ hành động theo mệnh lệnh của ngự giả ban ra từ trước, trong khoảng thời gian này cũng không cần tiếp tục thổi sáo nữa.”
Dạ bổ sung một câu: “Người sống là yếu ớt nhất, dễ dàng bị ngự thuật ảnh hưởng. Nhưng muốn hoàn toàn khống chế người sống lại rất khó, sẽ có sự xung đột với ý thức của chủ thể bị khống chế, rất bất ổn định, không nghe lời giống như thi thể. Nhưng bởi vì hiệu quả nhanh, lại không cần dùng thêm tiếng sáo, cho nên chính là lựa chọn tốt nhất để sử dụng trong ngắn hạn.”
“Lúc nào bọn họ mới có thể tỉnh lại?” Sư Thanh Y hỏi.
Nàng không quen Hoàng Lương nhưng Lông Xám Trắng đã đến nhà vài lần, còn cùng nhau ăn cơm, con người hắn cũng không xấu, nàng nhìn thấy Lông Xám Trắng bị kẻ giám sát biến thành như vậy, trong lòng thật không dễ chịu.
Dạ ngồi xổm xuống kiểm tra đôi mắt của Hoàng Lương và Lông Xám Trắng, sau đó nói: “Còn phải chờ một khoảng thời gian, trong đầu bọn họ đã có mệnh lệnh giết người, trong khoảng thời gian này sẽ không chịu ngồi yên.”
Lạc Thần nhặt hai khẩu súng trên mặt đất lên, giao cho Vũ Lâm Hanh bảo quản.
Hoàng Lương và Lông Xám Trắng mờ mịt một hồi, quả nhiên đột ngột hành động, bọn họ bật dậy, một người lao về phía Sư Thanh Y, một người lao về phía Dạ, trên mặt không có biểu cảm gì, thoạt nhìn giống như một con rối bị giật dây.
Lạc Thần một tay áp Hoàng Lương xuống mặt đất, Hoàng Lương như cá mắc cạn không ngừng giãy dụa.
Dạ lại dễ dàng xoắn hai tay của Lông Xám Trắng ra sau lưng, ấn thân thể của hắn xuống đất, Lông Xám Trắng không cách nào chịu được loại áp lực này, đầu tiên là quỳ xuống, sau đó là nằm bẹp trên mặt đất.
Hoàng Lương căn bản cũng không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của Lạc Thần, nhưng hắn giãy dụa kịch liệt hơn so với Lông Xám Trắng, trong lúc giãy dụa, trên người hắn rơi ra một tấm ảnh.
Sư Thanh Y thoáng nhìn rồi nhặt tấm ảnh lên. Trong ảnh chụp một chiếc rương nhỏ, hoa văn phức tạp cổ xưa, thoạt nhìn có vẻ là đồ cổ mang ra từ trong mộ, so với chiếc rương, Sư Thanh Y lại cảm thấy nó giống với một chiếc quan tài nhỏ hơn.
Sư Thanh Y nhìn vào túi áo khoác của Hoàng Lương, miệng túi lộ ra một góc của ảnh chụp, nàng đưa tay lấy hết những tấm ảnh trong đó ra, cộng thêm tấm ảnh chụp quan tài nhỏ thì tổng cộng có mười tấm, đều là ảnh đặc tả cổ vật, mới cũ không đồng nhất.
Hoàng Lương là một kẻ trộm mộ, Sư Thanh Y suy đoán những tấm ảnh này có thể là những thứ Hoàng Lương xem như ‘chiến tích’. Có một số kẻ trộm mộ có một thói quen là sau mỗi lần xuống đất đều sẽ chụp ảnh một số món đồ bản thân thu hoạch được, từ trong đó chọn ra một vài tấm có ý nghĩa nhất để làm kỷ niệm.
Hơn nữa trước khi xuống đất, bọn họ sẽ xem ảnh chụp của những chiến lợi phẩm này như bùa hộ mệnh, luôn mang theo trên người, cổ vũ tâm lý bản thân, mang ngụ ý lần này xuống đất cũng sẽ có thu hoạch.
“Trên người hắn có ảnh chụp hay không?” Sư Thanh Y nhìn về phía Dạ.
Dạ lục lọi trong túi áo của Lông Xám Trắng, cũng phát hiện mấy tấm ảnh, nhưng không nhiều như của Hoàng Lương.
Sư Thanh Y nhận những tấm ảnh Dạ đưa, nhìn kỹ, tổng cộng sáu tấm, hơn nữa có mấy tấm tương tự như Hoàng Lương, Lông Xám Trắng cũng có ảnh chụp của chiếc quan tài nhỏ.
Bọn họ sẽ chỉ mang theo ảnh chụp của chiến lợi phẩm để làm kỷ niệm, xem ra số lần Lông Xám Trắng tham dự không nhiều như Hoàng Lương, nhưng mỗi lần đều là tham gia cùng Hoàng Lương, bao gồm lần tìm được chiếc quan tài.
Sư Thanh Y nhớ đến tấm ảnh trong điện thoại của Lông Xám Trắng, tấm ảnh đó chụp nhóm người bọn họ đang ở trong nhà, trên bàn bày một số tấm ảnh, cảnh tượng này được Lông Xám Trắng chụp lại, lẽ nào lúc đó bọn họ đang phân chia ảnh kỷ niệm sao?
“Những tấm ảnh này có vấn đề sao?” Thiên Thiên đến gần.
“Có lẽ cũng chỉ là bùa hộ mệnh.” Sư Thanh Y đưa ảnh chụp cho Thiên Thiên xem.
Thiên Thiên lật xem từng tấm một, Trường Sinh và Âm Ca cũng đứng hai bên Thiên Thiên, cùng nhau xem.
Một lát sau, sắc mặt của Âm Ca chợt thay đổi.
“A Âm, làm sao vậy?” Sư Thanh Y cảm giác được Âm Ca có điều bất thường.
“A tỷ.” Âm Ca lẩm bẩm: “Là… quan tài của ta.”
“Cái gì?” Sư Thanh Y nhất thời nghĩ đến điều gì đó, nàng bước nhanh đến bên cạnh Thiên Thiên, lấy ra tấm ảnh chụp quan tài, xác nhận với Âm Ca: “Ngươi nói năm đó ngươi ở trong rừng mưa, chính là dùng trạng thái tố đồng thức tỉnh từ trong chiếc quan tài này?”
Lúc đó Âm Ca ở trong mộng cảnh rừng mưa đã nói với các nàng lúc đó nàng ấy ở trong hình dạng bảy tuổi, sau khi ra khỏi quan tài trạng thái tố đồng liền biến mất, trở lại dáng vẻ trưởng thành. Sau đó lưu lạc đến Quý Thọ Thôn, lại bị tố đồng một lần nữa.
“…Phải.” Âm Ca gật đầu: “Ta không biết bọn họ chụp được bức ảnh này từ đâu.”
“Ngươi xem chi tiết bối cảnh của tấm ảnh, là ở trong mộ thất.” Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy kỳ hoặc: “Ngươi tỉnh dậy từ trong mộ thất ở rừng mưa?”
Năm đó ba mẹ Vũ Lâm Hanh đến rừng mưa, bọn họ là kẻ trộm mộ, nếu vậy trong rừng mưa phải có mộ mới đúng, nếu không cũng sẽ không đến nơi đó.
“Trong khu rừng mưa kia có rất nhiều lăng mộ, nhưng nơi ta tỉnh lại không phải lăng mộ.” Âm Ca nói: “Lúc ta đi, xung quanh đã chết rất nhiều người, cổ quan tài cũng có chút hư hao.”
“Nhưng cổ quan tài trong ảnh rất hoàn chỉnh, cũng không thấy được dấu vết được sửa chữa.” Sư Thanh Y nhíu mày: “Tấm ảnh này nhất định là chụp trước khi ngươi thức tỉnh, lúc ngươi thức tỉnh ở rừng mưa, Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi, nói vậy đó đã là việc của mười một năm trước đây rồi.”
Vũ Lâm Hanh vẫn có chút không yên lòng, nghe các nàng thảo luận đến rừng mưa, cũng không có quá nhiều phản ứng.
“Thanh Y, cho ta xem một chút.” Lạc Thần kiềm chế Hoàng Lương, không tiện đến chỗ các nàng.
Sư Thanh Y vội vàng đưa ảnh chụp cổ quan tài đến trước mặt Lạc Thần.
Lạc Thần quan sát vài lần, nói: “Nếu như vậy, cổ quan tài ngay từ đầu không phải ở trong rừng mưa, là sau này mới bị dời đến. Hoàng Lương nhất định đã tìm được nó từ một chỗ khác.”
“Phải chờ bọn hắn tỉnh lại thì mới có thể hỏi được.” Sư Thanh Y nói.
Hiện tại kẻ giám sát không hề động tĩnh, không biết là cố ý trốn ở trong tối theo dõi các nàng hay là có kế hoạch khác. Nhưng chỉ cần Trạc Xuyên trạng thái ổn định là tốt rồi, Ngư Thiển một mực ở bên cạnh Trạc Xuyên, một tấc cũng không rời.
Nhóm người nấp trong góc đợi một lúc, Lông Xám Trắng lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
Hắn còn có chút hoảng hốt, thấy Sư Thanh Y xuất hiện trước mặt, kinh ngạc nói: “Sư Sư tiểu thư?”
Sau đó nhìn quanh, sửng sốt: “Sao ta lại xuống đây, không phải ta đang ngủ trong phòng sao?”
Hắn thấy trên tay Hoàng Lương có máu , không khỏi hoảng sợ: ” Lão đại?”
Hoàng Lương vẫn chưa tỉnh.
Dạ hiện tại đã không phải dáng vẻ của Tân Đồ nữa, lúc trở về nhà thu dọn cũng nhân lúc không có người cho nên hiện tại Lông Xám Trắng không nhận ra Dạ, hắn còn lấy làm kỳ quái nhìn chằm chằm Dạ một lúc, có thể là cảm thấy vóc dáng của nàng ấy nhìn quen mắt.
“Ngươi mộng du.” Sư Thanh Y không có cách nào giải thích với hắn, chỉ đành thuận miệng bịa một lý do.
Vũ Lâm Hanh dường như sửng sốt, yên lặng khoanh hai tay.
“Mộng du?” Lông Xám Trắng hoàn toàn không hiểu ra sao, cảm thấy bàn tay đau nhức: “Ta mộng du có thể đi đến nơi này sao? Ta cũng không có tiền sử mộng du, lão đại và cùng các ngươi cũng mộng du sao?”
“Là ngươi và lão đại của ngươi mộng du.” Sư Thanh Y nói: “Bọn ta chỉ đúng lúc xuống đây làm việc, tình cờ đi ngang qua nhìn thấy các ngươi ngất ở chỗ này.”
Hiện tại đầu óc Lông Xám Trắng còn không quá rõ ràng, nên không nói nữa.
Sư Thanh Y lấy một tấm ảnh chụp cổ quan tài ra, lắc lư trước mặt Lông Xám Trắng: “Cổ quan tài này là trước đây các ngươi đã mang ra từ nơi nào đó sao? Là chiến lợi phẩm của các ngươi?”
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Lông Xám Trắng cũng biết các nàng không đơn giản, cho rằng các nàng là người trong nghề, thấp giọng nói: “Sư Sư tiểu thư, chúng ta xem như đối thủ cạnh tranh, việc này ta không tiện nói, ngươi nhất định cũng hiểu nguyên tắc.”
“Ta muốn biết.” Sư Thanh Y mỉm cười ấm áp: “Được chứ?”
“Việc này…” Lông Xám Trắng nhìn nụ cười của nàng, có phần dao động.
“Dù sao thì đây nhất định đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, các ngươi đã tìm được, còn sợ bọn ta cướp đi sao?” Sư Thanh Y nói: “Ta chỉ hiếu kỳ nó từ đâu mà có, nếu như ngươi sợ lão đại của ngươi biết là ngươi nói thì không cần lo lắng, bây giờ hắn còn đang bất tỉnh.”
“Vậy cũng phải.” Lông Xám Trắng vốn dĩ rất có hảo cảm đối với các nàng, hơn nữa lại ăn mấy lần cơm của Sư Thanh Y nấu, không nói ra cũng có một chút xấu hổ, cho nên hắn nói: “Món hàng này bọn ta đã bán đi từ lâu rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao.”
“Bán đi lúc nào?” Sư Thanh Y vội hỏi.
“Việc này đã lâu rồi.” Lông Xám Trắng dường như có ấn tượng rất sâu đối với chuyện này: “Mười một năm trước.”
Âm Ca nhìn chằm chằm vào Lông Xám Trắng.
“Lúc đó các ngươi đã từng mở cổ quan tài đó ra chưa?” Sư Thanh Y hỏi Lông Xám Trắng.
“Bọn ta cũng muốn mở, nhưng căn bản là không mở được.” Lông Xám Trắng xoa nhẹ cái ót : “Lúc đó bọn ta tìm thấy cổ quan tài trong mộ, vốn dĩ muốn lấy những thứ bên trong, nhưng loại quan tài cỡ nhỏ này thông thường đều chứa thi thể, bọn ta muốn bỏ thi thể lại, chỉ lấy bảo bối bên trong đi, đáng tiếc là mất rất nhiều công sức vẫn không cách nào mở ra được mà cổ quan tài lại nhỏ, nên bọn ta trực tiếp mang nó ra ngoài.”
“Các ngươi phát hiện nó ở lăng mộ nào?” Sư Thanh Y nhìn Âm Ca một cái, nghĩ thầm Lông Xám Trắng hình dung bên trong nhất định có thi thể, vậy nói rõ lúc đó cổ quan tài kia không phải là rỗng, nên bọn họ mới cảm thấy bên trong có thi thể.
Nói cách khác, lúc Lông Xám Trắng mang cổ quan tài ra ngoài, Âm Ca đang ngủ say ở bên trong.
Sau đó mới bởi vì nguyên nhân nào đó bị đưa đến rừng mưa.
“Lăng mộ ở Trường Sa a.” Lông Xám Trắng nhíu mày: “Gọi là Lạc Nhạn Sơn, biển số xe của các ngươi là của Trường Sa, các ngươi cũng đến từ Trường Sa đúng không? Chắn hẳn đã từng nghe nói rồi.”
Ánh mắt Lạc Thần hơi trầm xuống.
“Phải, từng nghe nói.” Sư Thanh Y kinh ngạc, giọng nói có chút lạnh lão: “Hơn nữa còn rất quen thuộc.”
“Không phải các ngươi cũng từng vào cổ mộ ở Lạc Nhạn Sơn đấy chứ?” Hiện tại Lông Xám Trắng hoàn toàn cho rằng các nàng là người trong nghề, vốn dĩ việc này không thể nói với người cùng nghề, nhưng hắn ở trước mặt Sư Thanh Y không câu nệ việc này, dù sao thì việc cũng đã qua lâu rồi, nói một chút cũng không sao: “Chỗ đó thật xui xảo, đặc biệt nguy hiểm, bọn ta chỉ mang theo một số thứ ra ngoài, thật nhiều có những chỗ bọn ta không vào được, bởi vì không mở cửa được.”
Thảo nào vào thôn không bao lâu, Sư Thanh Y đã thấy Lông Xám Trắng và các huynh đệ ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, lúc đó có người nhắc đến biển số xe của các nàng là thuộc Trường Sa, còn có người mắng một câu Trường Sa xui xẻo, thì ra bọn họ đã từng đến cổ mộ Lạc Nhạn Sơn.
Sư Thanh Y hồi tưởng đến lần nàng và Lạc Thần thoát ra từ đường hầm ruột dê ẩm ướt của cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, từ kết cấu địa chất có thể phán đoán niên đại của đường hầm, ít nhất cũng đã được đào từ hơn mười năm, vô cùng cũ kỹ, năm đó khẳng định có người đã từng đến đây.
Lông Xám Trắng nói bọn họ lấy được cổ quan tài từ cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, việc đã qua mười một năm, vừa khớp với niên đại của đường hầm kia.
Đường hầm đó có lẽ chính là Hoàng Lương và Lông Xám Trắng năm đó đã đào.
“Các ngươi có đào đường hầm không?” Sư Thanh Y hỏi: “Ảnh này chụp trong cổ mộ Lạc Nhạn Sơn?”
“Đào, chính là chụp trong mộ.” Lông Xám Trắng nghĩ thầm Sư Sư tiểu thư nói đến đường hầm, kết hợp với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của nàng, hắn vẫn luôn cảm thấy nàng chính là người trong nghề.
Quả nhiên.
Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau, ngầm hiểu mà không nói.
Khiến Sư Thanh Y hoàn toàn không nghĩ tới chính là Lạc Thần và Âm Ca đã từng cùng ngủ say trong cùng một ngôi mộ, chẳng qua là vị trí bất đồng, nhóm người Lông Xám Trắng mười một năm trước đã vào cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, nhưng bởi vì một số khó khăn mà không có cách nào tiến vào mộ thất nơi Lạc Thần ở nên cũng chỉ mang quan tài của Âm Ca ra ngoài.
Mà Duẫn Thanh dẫn người khai quật cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, cũng phát hiện bên trong có một số thứ bị người ta lấy đi, nhưng vẫn còn lại không ít, trong đó có Cửu Trùng Bảo Tháp.
Nhưng điều khiến Sư Thanh Y khó có thể nghĩ thông suốt chính là vì sao Lạc Thần và Âm Ca lại ở trong cùng một ngôi mộ? Là ai mang các nàng vào trong đó.
Làm việc này, hẳn là cùng một người.
“Vậy thời điểm các ngươi bán cổ quan tài này, có phải cũng là mười một năm trước?” Sư Thanh Y hỏi Lông Xám Trắng.
“Đúng vậy, bán đi rất nhanh, hơn nữa thu được rất nhiều tiền.” Lông Xám Trắng cười hắc hắc: “Vốn dĩ sau khi rời khỏi đó bọn ta còn mở không được cổ quan tài, lão đại rất tức giận, ai biết lại gặp phải một người mua hào phóng, coi trọng cổ quan tài này, nên việc buôn bán diễn ra rất nhanh, cổ quan tài này là món đồ mang lại lợi nhuận lớn nhất của năm đó.”
Sư Thanh Y cũng đoán được nhất định đã bán được một cái giá không thấp, nếu không Lông Xám Trắng và Hoàng Lương cũng sẽ không xem tấm ảnh nay là kỷ niệm chiến thắng.
“Ai mua cổ quan tài này?” Sư Thanh Y nhíu mày.
“Ta cũng không rõ lắm.” Lông Xám Trắng nói: “Chỉ biết là một ông chủ họ Giản.”
cảm ơn editor nhiều