Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 615

Chương 615: Lưu Thiều

Trước khi các nàng vào mộng cảnh Huyên Hoa Hiên tại đất Thục, thời gian của mộng cảnh chính là vào một buổi chiều của năm đó, mà khi đó trong hiện thực đang là buổi tối, hai người đều không ngủ được.

Thời gian của mộng cảnh và hiện thực là tương đương, các nàng ở trong mộng cảnh hai ngày, bái biệt Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn vào buổi chiều, hiện tại trong thôn đã là một mảnh đen kịt.

Trong phòng u tối, mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, Sư Thanh Y đi vào mở đèn, phòng khách thoáng chốc sáng sủa. Nàng đã ngủ trong mộng cảnh, hiện tại cũng không cảm thấy buồn ngủ, cho nên đi thẳng vào phòng bếp rót hai ly nước, cùng Lạc Thần ngồi trên sô pha.

“Ngươi có mệt không?” Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần.

Lạc Thần lắc đầu.

“Ta cũng không mệt, hiện tại đặc biệt có tinh thần. Cảm thấy sau khi chúng ta đi vào mộng cảnh, nên hiện tại bị lệch múi giờ.” Sư Thanh Y cầm ly nước uống một ngụm, sau đó ngồi nhìn phía trước, nét mặt có phần hoảng hốt.

Vừa rồi bái biệt xong, tâm tình của nàng còn chưa bình phục. Nghĩ đến việc sắp phải đi gặp cha mẹ ruột của mình, tâm tình càng bất an, dường như ngay cả nhịp tim cũng trở nên bất ổn.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y xoay người lẩm bẩm.

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

“Ta có một chút khẩn trương, thậm chí là… sợ hãi.” Hai tay Sư Thanh Y vô thức đan vào nhau, nàng cắn môi nói.

Lạc Thần thoáng nhìn cử chỉ tay của nàng rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lấy hai tay nàng.

Sư Thanh Y được yên lặng an ủi, dần thả lỏng  chút ít, nói: “Ta sợ lúc giao đấu, ngươi bị mẫu thân Lưu Thiều làm bị thương, tuy rằng mẫu thân ta bình thường rất dịu dàng, nhưng nàng dù sao cũng là chiến quỷ, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, có đôi khi nàng khó có thể khống chế bản thân. Nhất là khi ngươi mạnh như vậy, nếu như mẫu thân ta phát hiện ngươi có thể cùng nàng đánh một trận, nàng sẽ càng đánh càng hăng.”

“Nhất định phải giao đấu với mẫu thân ngươi sao?” Lạc Thần dường như có chút khó xử: “Có biện pháp nào tránh được chuyện này không.”

“Có thì có.” Sư Thanh Y nói: “Trừ phi ngươi từ xa xa nhìn mẫu thân và phụ thân, cũng không để ý đến ta, mà chỉ từ xa nhìn mặt bọn họ rồi rời khỏi mộng cảnh, như vậy sẽ không cần đánh nhau.”

Lạc Thần nói: “Ta sao có thể không để ý đến ngươi.”

“Vậy sau khi đi vào mộng cảnh, ngươi muốn để tâm đến ta, nói chuyện với ta sẽ là việc rất khó khăn.” Sư Thanh Y thở dài: “Thời gian ngươi vào mộng cảnh không dài, đối với mẫu thân và phụ thân thì ngươi là người xa lạ, bọn họ tuy rằng đều rất tốt tính, nhưng bởi vì thân phận, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dễ dàng kết giao với người xa lạ. Cũng sẽ không để ta tiếp xúc nhiều với người lạ, bọn họ rất bảo vệ ta, nếu như ngươi tùy tiện tiếp cận ta, thật ra rất không an toàn.”

Lạc Thần chăm chú lắng nghe.

“Nhất là mẫu thân Lưu Thiều, tính cách của nàng cũng không giống như mẫu thân Sư Cẩm Niệm, ngươi chỉ cần giả vờ ốm yếu thì nàng sẽ đồng cảm với ngươi.” Sư Thanh Y nói đến đây rồi lại không nhịn cười được, chẳng qua nụ cười có phần cay đắng: “Nếu như ngươi muốn chiếm được sự yêu thích của mẫu thân ta trong thời gian ngắn, để có cơ hội tiếp xúc với mẫu thân, cũng chỉ có một biện pháp, đó chính là khiến mẫu thân công nhận thực lực của ngươi. Chỉ cần mẫu thân ta thích ngươi, phụ thân ta sủng ái nàng, tất nhiên cũng sẽ tốt với ngươi, như vậy thì ngươi có thể hợp tình hợp lý mà tiếp xúc với ta lúc nhỏ.”

“Nếu như vậy, chính là phải đấu với nàng.” Lạc Thần trầm ngâm nói.

“Ngươi không cần đánh thắng nàng.” Sư Thanh Y có chút lúng túng: “Chỉ cần lúc giao đấu với nàng, chống đỡ một thời gian, ngươi đấu với nàng càng lâu, mẫu thân phát hiện ngươi càng lợi hại sẽ càng thích ngươi. Mẫu thân ta năm đó lúc mới gặp phụ thân, cũng muốn giao đấu với phụ thân, phụ thân có thể cùng nàng đánh rất lâu, nàng đánh vui vẻ rồi liền mời hắn ăn cơm.”

Ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm, bổ sung: “Lúc mẫu thân còn sống, vẫn chưa có bất kỳ ai có thể đánh thắng được nàng, kẻ địch duy nhất của nàng chính là bản thân nàng, cho nên nàng… nàng mới tự sát. Chỉ có chính nàng mới xứng kết thúc sinh mệnh của nàng. Chiến quỷ vốn thiện chiến, nàng là vương nữ mạnh nhất của tộc chiến quỷ, lại sở hữu Địa Sát Kiếm, năm đó ông ngoại ta cũng bị nàng đánh rất thảm.”

Nét mặt Lạc Thần có phần bối rối: “Nàng đánh với phụ thân nàng đến nông nỗi ấy sao?”

“Đúng vậy, chiến quỷ không có tình cảm, trên cơ bản kết làm phu thê đều chỉ nhằm duy trì hậu đại, chung sống với nhau, sinh ra thế hệ sau thật ra cũng sẽ không có bao nhiêu tình cảm, chiến quỷ cũng không lấy tôn ti trưởng ấu để xác định quan hệ, quan hệ tôn ti chỉ thể hiện dựa trên thực lực, thực lực càng mạnh càng được tôn trọng. Mẫu thân ta tuy rằng là vương nữ, phía trên còn có ông ngoại là chiến quỷ vương, nhưng mẫu thân lại là người có địa vị cao nhất ở Võng Lượng Thành, bởi vì nàng rất mạnh.”

Lạc Thần gật đầu.

Để có thể khiến Lạc Thần thích ứng với mộng cảnh sắp tới, Sư Thanh Y cố ý kể rất chi tiết: “Lúc ta còn nhỏ, ông ngoại không thích gặp ta, thường xuyên nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ta theo mẫu thân quay về Võng Lượng Thành, gọi hắn là ông ngoại, hắn cũng không để ý. Khi đó mẫu thân ta cũng không để tâm, mặc kệ ông ngoại, bình thường nàng thực sự rất dịu dàng, luôn dẫn ta đi dạo khắp nơi. Nhưng có một ngày mẫu thân tức giận, hung hăng đánh ông ngoại một trận, ông ngoại chỉ có thể bị nàng đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất.”

“Vì sao nàng lại nổi giận như vậy?” Lạc Thần muốn lảnh giáo Sư Thanh Y để tìm cách tránh chạm phải vảy ngược của Lưu Thiều.

“Ngoại công nhìn ta không vừa mắt, cho nên hôm đó ông ngoại gọi ta một tiếng… tiểu tạp chủng.” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần bỗng dưng nhíu mày, trong mắt ẩn chứa băng tuyết lạnh lẽo.

“Một nửa huyết mạch trên người ta đến từ phụ thân Thương Phách, chính là loại huyết mạch mà tộc chiến quỷ thống hận nhất, ông ngoại cho rằng trên người ta chảy dòng máu như vậy là một loại sỉ nhục, cho nên mắng ta là tiểu tạp chủng. Lúc đó sắc mặt của mẫu thân lập túc thay đổi, trực tiếp động thủ, ông ngoại căn bản đánh không lại nàng. Nhưng từ đó về sau ông ngoại đối với ta cũng không tệ, hắn bị đánh nên trở nên thành thật, dù sao thì chiến quỷ chỉ phục tùng kẻ mạnh, trước đây mẫu thân ta dù sao cũng là con gái của hắn, chưa từng giao đấu với hắn, cho nên hắn chưa từng nếm mùi vị chiến bại, lần này nếm được, trong lòng đã khuất phục mẫu thân ta.”

Sư Thanh Y nói rồi nhìn Lạc Thần: “Ở trước mặt chiến quỷ, ngươi cũng không cần quá để ý quan hệ trưởng bối vãn bối, tuy rằng chiến quỷ cũng phân chia vương tộc và thường dân, tôn ti khác biệt, thường dân gặp vương tộc phải hành lễ, cũng không phải bởi vì đối phương là vương tộc mà bởi vì vương tộc đều rất mạnh, cho nên thường dân mới tín phục bọn họ. Bất luận kẻ nào cũng có thể gửi thư khiêu chiến với vương tộc, nếu như thắng sẽ nhận được đãi ngộ giống như vương tộc.”

“Cho nên ta phải viết chiến thư trước rồi mới có thể gặp mẫu thân?” Lạc Thần nói.

“Đúng vậy, ngươi ở đây dùng bút lông viết sẵn, dùng giấy trắng là được rồi, mẫu thân ta cũng không để tâm đến hình thức.” Sư Thanh Y nói xong, lại có một chút khẩn trương mà đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi chỉ có Cự Khuyết thì chưa đủ, tốt nhất là tìm thêm một vật phòng thân, trong vương thành khắp nơi đều là cửa hàng binh khí và áo giáp, dù sao thì ngươi cũng có vàng thỏi, bọn họ cũng chấp nhận sử dụng vàng, nên có thể mua được nhuyễn giáp chất lượng tốt từ trong thành, mặc lên để chống đỡ một chút cũng tốt.”

Nàng ngồi xuống, mặt lộ vẻ ưu tư, nói thầm: “Tuy rằng ở trước mặt mẫu thân… cũng không có tác dụng gì.”

“Ngươi đã thiết lập bối cảnh là Võng Lượng Thành?” Lạc Thần lại cười nói.

“Ừm.” Sư Thanh Y nói: “Không thể thiết lập tại Hoàng Đô của, lúc nhỏ ta và phụ mẫu chủ yếu sống ở hoàng điện, bên ngoài có rất nhiều thần quan canh gác, ngươi rất khó có cơ hội tiếp xúc, mặc dù có lúc phụ thân và mẫu thân sẽ dẫn ta đến ở trong hành cung nhưng nơi đó cũng được canh gác nghiêm ngặt, ngươi không thể vào được. Còn Võng Lượng Thành thì khác, ngươi có thể tự do ra vào, nếu như bọn họ phát hiện ngươi rất mạnh, ngươi còn có thể nhận được sự tôn trọng đặc biệt, thậm chí là…”

“Thậm chí là cái gì?” Lạc Thần hỏi.

Sư Thanh Y cố ý để Lạc Thần chuẩn bị trước khi vào mộng cảnh, quan trọng nhất là muốn sớm căn dặn một số điều cần chú ý: “… Thậm chí là cầu thân với ngươi.”

Sư Thanh Y nét mặt nghiêm nghị: “Cho nên ngươi không nên tùy tiện nhận chiến thư của người khác, sau khi vào trong, rất có khả năng sẽ nhận được không ít chiến thư.”

“Vì sao?” Lạc Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, trong mắt mơ hồ có chút ý cười.

“Dĩ nhiên là… Dĩ nhiên là vì khuôn mặt này của người làm người ta mơ ước.” Sư Thanh Y hừ nhẹ một tiếng: “Bọn họ rất trực tiếp, thấy ngươi xinh đẹp, cảm thấy ngươi tốt, thì sẽ tìm ngươi hạ chiến thư, đối với chiến quỷ, bên thua trận sẽ rất dễ sinh lòng ái mộ đối phương, nếu như ngươi nhận chiến thư, ngươi nhất định phải đánh nhau, ngươi lại mạnh như vậy, nếu như thực sự thắng, đối phương sẽ theo đuổi không bỏ.”

“Được, ta sẽ không nhận chiến thư của bất kỳ ai.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm, nhưng vẻ khẩn trương vẫn không tiêu tan.

“Ngươi còn sợ ta… gặp phụ thân ngươi?” Lạc Thần nhìn ra tâm tư của nàng.

Sư Thanh Y yên lặng chốc lát, bất giác do dự: “Thật ra ta không muốn để ngươi vào mộng cảnh này, bởi vì ta biết trong lòng ngươi vẫn còn khúc mắc, đời này cũng không thể quên được, ngươi muốn gặp hắn. Nhưng điều này quá dằn vặt đối với ngươi, ta không dám tưởng tượng.”

Nàng nhìn Lạc Thần, vẻ mặt phức tạp: “Vừa rồi ra khỏi mộng cảnh, ta mới cảm thấy mộng cảnh thật sự quá tốt đẹp, nhưng cũng quá đáng sợ, thực sự. Nó làm cho người ta được trở lại quá khứ bằng một cách chân thật nhất, gặp lại những người đã mất đi, bù đắp tiếc nuối của bản thân, nhưng nó cũng giống như độc dược làm cho người ta sa vào, khó có thể chống cự. Vốn dĩ ngươi không biết sự tồn tại của A Mai thì không sao, nhưng trước đó đến mộng cảnh Hoàng Đô một chuyến thì đã biết, ngươi… ngươi lại không thể tránh nhớ đến việc trước đây.”

Lạc Thần rũ mi, vẻ mặt có chút ảm đạm.

“Là ta không tốt.” Sư Thanh Y thấy nàng ấy như vậy thì càng thêm hối hận: “Trách ta không nhịn được, muốn gặp ngươi lúc nhỏ, vốn dĩ ta đưa ra đề nghị trao đổi, chỉ muốn ngươi trở lại Thục Xuyên gặp ta lúc nhỏ là được rồi, ta không nghĩ tới chấp niệm của ngươi lại sâu như vậy, còn muốn đến gặp phụ thân ta.”

“Ta….” Lạc Thần hiếm khi muốn nói lại thôi.

Cả người Lạc Thần tựa như phủ một màn sương, trong phút chốc, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối.

“Lạc Thần.” Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần có chút không ổn, nhẹ giọng nói.

Lạc Thần cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Sư Thanh Y, gương mặt vùi vào bả vai của nàng, yên lặng một lúc rồi mới nói: “Thanh Y, ta… thỉnh thoảng sẽ cảm thấy không thở nổi.”

Sư Thanh Y sửng sốt, nàng rất ít thấy Lạc Thần tỏ ra yếu thế như vậy, trực tiếp bọc lộ cảm nhận trong lòng, nhất là khi loại cảm xúc đó là đè nén không thở nổi, nàng đưa tay đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, từng chút trấn an nàng ấy.

“… Không sao rồi.” Nàng biết vì sao Lạc Thần lại không thở nổi: “Đó không phải lỗi của ngươi, phụ thân… sẽ không trách ngươi.”

“Trước kia ta chưa bao giờ nói với ngươi, có lúc ta sẽ cảm thấy… tuổi thọ này vốn không thuộc về ta.” Giọng nói của Lạc Thần run rẩy, ôm nàng chặt hơn nữa: “Mỗi một ngày, một tháng, một năm ta ở bên cạnh ngươi, đồng nghĩa ta lại trải qua từng đó thời gian vốn không thuộc về ta, nhưng ta lại quá tham lam, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, không muốn… rời xa ngươi.”

Đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y nghe Lạc Thần Sư Thanh Y nói những lời này, dường như muốn xé rách tâm can, phơi bày hiện thực tàn khốc.

Nhiều năm qua, đã nhiều năm như vậy rồi, nàng ấy vẫn chưa buông xuống được.

Cái gai trong lòng làm Lạc Thần đau đớn, theo năm tháng chuyển dời, càng đâm càng sâu, tựa như hòa vào cùng máu thịt.

Nhưng thứ dằn vặt Lạc Thần thật ra cũng không phải cái giai kia, mà chính là sự từ bi nàng ấy dưới vẻ ngoài lãnh đạm.

Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của nàng ấy.

Bình thường Lạc Thần che giấu nhược điểm này, luôn có vẻ lãnh đạm thờ ơ, sẽ làm người ta nghĩ, nàng ấy mạnh mẽ như vậy thì có gì đáng e ngại? Nhưng thực tế chỉ cần động vào cái gai kia, nàng ấy đau đau đến mức mình đầy thương tích.

Chỉ có người từ bi mới có thể làm cho cái gai này trở thành nỗi thống khổ vô tận, lưng đeo gông xiềng nặng nề. Còn một người ý chí sắt đá, căn bản sẽ không để tâm đến.

Sư Thanh Y nghĩ vậy, cũng không nén được nghẹn ngào.

Nhưng nàng biết, đây là Lạc Thần của nàng, nàng cũng thích một , như vậy, rồi lại vì một Lạc Thần như thế mà đau lòng không ngớt.

Loại thống khổ này, cũng không ai có thể chịu thay nàng ấy.

“Trong lòng ngươi có một cái gai… ta biết.” Sư Thanh Y ôm Lạc Thần chặt hơn, dỗ dành nàng ấy: “Trước đó ta luyến tiếc để ngươi vào mộng cảnh chịu sự dằn vặt trong lòng, hiện tại ta nghĩ, vẫn nên đi gặp hắn đi, chỉ khi ngươi tận mắt chứng kiến, biết hắn hiền hòa cỡ nào, ngươi mới biết, tuyệt không tuyệt đối sẽ không trách ngươi.”

Giọng nói của Sư Thanh Y càng ngày càng thấp, trong ngữ điệu lại xen lẫn phóng khoáng: “Ngươi không cần nhổ bỏ cái gai kia, ta biết nếu như nhổ ra, thì sẽ không còn là ngươi nữa. Nhưng ngươi có thể gặp hắn một lần.”

Trong ánh mắt Lạc Thần mơ hồ có một chút hơi nước, cứ thế ngước nhìn nàng.

“Đừng khổ sở, có một số việc là không cách nào thay đổi được.” Sư Thanh Y mỉm cười: “Nhưng ta sẽ cùng ngươi.”

Không cần có cách an ủi nào khác, các nàng chỉ cần nắm tay tiến về phía trước, cùng nhau đối mặt.

Lạc Thần nhìn nụ cười của nàng trong chốc lát rồi đột nhiên tiến gần, hôn  lên môi nàng.

Sư Thanh Y ngây người.

Sợ Sư Thanh Y chịu không nổi, Lạc Thần cũng chỉ hôn khẽ một cái, tuy rằng trước đó Sư Thanh Y cũng đã từng hôn nàng, nhưng điều là sự luyện tập có chuẩn bị trước.

Mà lúc này đây, nàng bất ngờ hôn tới, vì vậy cảm giác áy náy và rung động trong lòng nhất thời khiến lỗ chân lông trên người dường như muốn nổ tung.

Sư Thanh Y sờ môi mình, đồng thời nhìn Lạc Thần, ánh mắt không rời.

“Ta cũng sẽ cùng ngươi.” Khóe mắt Lạc Thần ửng đỏ, nụ cười nhàn nhạt xen lẫn bi thương nở trên khóe môi.

Nếu có một ngày không cách nào tiếp tục bầu bạn, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực, tìm được đường trở lại bên cạnh Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y âm thầm vui mừng, không nhận ra hàm ý sâu xa trong nụ cười của Lạc Thần. Nàng lại vô cùng tỉ mỉ nói cho Lạc Thần biết một số việc cần chú ý, hai người nghỉ ngơi một khoảng thời gian, viết thư khiêu chiến rồi trở lại sân sau, dùng Gian Khích Trùy đi vào không gian rỗng, đi qua cánh cửa bên phải.

Ánh sáng quen thuộc thay đổi, trước mắt xuất hiện một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với Lạc Thần.

Nàng chưa từng đến Võng Lượng Thành, giờ phút này nàng đứng ở nơi bắt đầu của mộng cảnh, mới phát giác bản thân đang đứng trên một con đường cổ kính. Đường phố thế này, thật ra cũng không có bao nhiêu khác biệt so với đường phố ở những nơi đô thành phồn hoa nàng đã từng đi qua, có nhà cửa có hàng quán.

Không giống với Hoàng Đô mỹ lệ lánh đời, Võng Lượng Thành thoạt nhìn giống như một thành trấn bình thường của nhân gian, dáng vẻ của nó thoạt nhìn tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Nhưng cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện những điểm bất đồng.

Người đi đường rất ít, cũng không náo nhiệt, hơn nữa sắc mặt của rất nhiều người đi đường thoạt nhìn rất nghiêm túc, đường phố vắng lặng, nhưng không ít người lúc đi ngang qua Lạc Thần ánh mắt sẽ liếc về phía nàng, dường như đang quan sát gì đó.

Lạc Thần chú ý đến bước chân của bọn họ lúc đi lại.

Bước chân của mỗi người đều rất vững vàng, rồi lại nhẹ nhàng, mỗi một nhịp thở dường như tràn ngập lực lượng khó lường.

Mỗi một người ở nơi này thoạt nhìn đều rất bình thường, nhưng đều là cao thủ, chẳng qua không thể hiện ra ngoài mà thôi. Một số người có màu mắt bình thường, nhưng cũng có một số người không thể che giấu được màu đỏ rực của đôi mắt, mở to đôi mắt huyết lệ nhìn thoáng qua Lạc Thần.

Lần này Sư Thanh Y và Lạc Thần cùng nhau đi vào mộng cảnh, nàng không một mình vào trước giống như ở trong mộng cảnh Thục Xuyên, nàng ở đây chờ Lạc Thần, như vậy lúc này đây thật ra Sư Thanh Y cũng giống như Lạc Thần, đều xuất hiện ở điểm khởi đầu.

Lạc Thần nghiêng mặt đi, cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương vẻ mặt mờ mịt đứng bên cạnh nàng.

Giây phút tiến vào mộng cảnh Sư Thanh Y đã bị mộng cảnh mê hoặc, dáng vẻ cũng thay đổi, hiện tại nàng không nhận ra Lạc Thần, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Thần hồi lâu.

Lạc Thần cũng nhìn chằm chằm vào nàng.

Sư Thanh Y lúc này ăn mặc vô cùng sang quý tinh xảo, trên đai lưng còn đeo một thanh chủy thủ khảm ngọc thạch, có lẽ nàng đã đứng đến nhàm chán, cho nên thân thể di chuyển, chủy thủ bên hông cũng theo đó lúc ẩn lúc hiện.

“Vì sao ngươi vẫn luôn đứng ở chỗ này nhìn chằm chằm ta?” Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần cũng bất động, non nớt hỏi: “Trên mặt ta dính thứ gì sao?”

Lạc Thần phát hiện Sư Thanh Y cũng không có ý muốn rời đi, điều này đồng nghĩa thời gian này của năm đó, Sư Thanh Y chính là đứng ở chỗ này, vì vậy từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không rời đi.

“Không có.” Lạc Thần lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của nàng, lại cười nói: “Rất sạch sẽ.”

Sư Thanh Y cảm thấy nàng ấy nhìn quen mắt, trái lại nguyện ý cùng nàng ấy nói chuyện, thậm chí còn nở nụ cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền.

Nhưng nàng vẫn không đi.

Lạc Thần cũng đứng tại chỗ, cùng với nàng.

Một ít người đi đường ngang qua, không ngừng ngoái nhìn hai người các nàng, Lạc Thần tỉ mỉ quan sát ánh mắt của người đi đường này, phát hiện bọn họ phần nhiền là đang nhìn Sư Thanh Y, vẻ mặt dường như có phần ghét bỏ.

Sư Thanh Y dường như cũng cảm giác được loại địch ý và ghét bỏ này, nhưng nàng không để tâm.

Đứng như vậy một lúc, Sư Thanh Y mới lấy làm kỳ quái, hỏi Lạc Thần: “Vì sao ngươi cũng đứng ở chỗ này?”

“Vì sao ngươi đứng ở chỗ này?” Lạc Thần hỏi ngược lại nàng.

“Mẫu thân bảo ta đứng ở chỗ này.” Sư Thanh Y nói đến mẫu thân, chiếc cằm nhỏ hất lên, vô cùng tự hào, như là đang nói đến vì sao sáng nhất trong lòng mình.

“Nàng có việc tạm thời rời đi, bảo ngươi đứng ở đây chờ nàng sao?”

“Không phải.” Sư Thanh Y nhìn xung quanh: “Mẫu thân ta đang rèn luyện ta.”

“Nàng rèn luyện ngươi cái gì?” Lạc Thần nghe Sư Thanh Y nói có vẻ rất nghiêm túc.

Không giống lúc mới được nhặt về ở Thục Xuyên, Sư Thanh Y lúc này thiếu một chút ngây thơ không rành thế sự, ánh mắt linh động hơn, lá gan cũng lớn hơn nữa, mang đến cảm giác cởi mở hơn.

“Rèn luyện da mặt của ta.” Sư Thanh Y nói.

“Đứng một chỗ thì có thể rèn luyện da mặt? Có thể khiến da mặt dày hơn sao?” Lạc Thần nhẹ giọng trêu đùa nàng.

“Mẫu thân nói có thể.” Sư Thanh Y dường như vô cùng tin tưởng lời mẫu thân nói: “Mẫu thân nói nơi này xem như phố xá sầm uất, có không ít người, hơn nữa một số người nhận ra ta, rồi lại chán ghét ta, nếu ta có thể đứng vững trước ánh mắt của bọn họ thì có thể trở thành một người mặt dày.”

Lạc Thần biết nguyên nhân, nhưng vẫn giả vờ như người xa lạ mà hỏi nàng: “Vì sao bọn họ lại ghét bỏ ngươi?”

“Bởi vì bọn họ không thích phụ thân ta, nói hắn là kẻ thù của bọn họ, ta là nữ nhi của phụ thân, bọn họ dĩ nhiên không thích ta.” Sư Thanh Y không hề cảnh giác đối với Lạc Thần, hỏi đâu đáp đó.

Lạc Thần ngồi xổm xuống bên cạnh Sư Thanh Y, nhìn vào đôi mắt của nàng.

Lạc Thần hoàn toàn có thể nhận biết được cảm giác thù địch của những người xung quanh đối với Sư Thanh Y, có thể tưởng tượng năm đó lúc Sư Thanh Y quay về Võng Lượng Thành cũng sống không được thoải mái vui vẻ gì.

“Ngươi ở đây lâu như vậy, cũng muốn rèn luyện da mặt sao?” Sư Thanh Y hiếu kỳ hỏi.

“Ta không cần rèn luyện.” Lạc Thần cong khóe mi: “Có người nói da mặt của ta đã dày như tường thành rồi.”

“Ngươi lợi hại như vậy?” Sư Thanh Y kinh ngạc.

“Lợi hại?” Lạc Thần nói: “Vậy ngươi cảm thấy mặt dày là tốt sao?”

“Dĩ nhiên.” Sư Thanh Y gật đầu: “Bằng không mẫu thân ta sao lại bảo ta ở đây rèn luyện. Mẫu thân mỗi lần rèn luyện ta đều là muốn ta trở nên tốt hơn.”

Lạc Thần chỉ mỉm cười yếu ớt nhìn nàng mà không nói thêm gì nữa.

Có lẽ Sư Thanh Y cảm thấy trò chuyện với nàng ấy có chút hợp ý, cho nên nói tiếp: “Ta là Thương Cẩn, ngươi tên là….”

Sắc mặt Lạc Thần thay đổi, không đợi Sư Thanh Y hỏi xong, lúc này nàng trầm giọng giành đáp trước: “Ta tên gọi Lạc Thần.”

Sư Thanh Y gật đầu, dường như có điều suy tư.

“Nhìn kìa, tiểu tạp chủng vẫn đứng ở đó.” Có hai người đi đường ngang qua, một người trong đó thấp giọng nói.

Tên còn lại sắc mặt thay đổi, nói: “Ngươi không muốn sống nữa, đừng để điện hạ nghe thấy.”

“Lần này chỉ có tiểu tạp chủng ở đây, điện hạ không có mặt, không sao cả.”

Lạc Thần nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn bọn họ.

Nàng đang muốn tiến lên, lúc này nàng chợt cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lướt qua, cơn gió này thật sự là quá nhanh, nếu như không phải Lạc Thần nhạy bén thì khó có thể phát hiện đó là một bóng người vừa lướt qua.

Vẫn chưa thấy rõ thì kẻ trước đó miệng nói tiểu tạp chủng đã bất chợt quỳ rạp trên mặt đất.

Một chiếc giày màu đen dẫm lên đầu người đó.

Chủ nhân của chiếc giày, là một nữ nhân dáng người yểu điệu, không ai biết nàng đến cùng xuất hiện như thế nào mà chỉ trong nháy mắt người đó đã bị nàng dẫm dưới lòng bàn chân, thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lạc Thần thoáng nhìn nữ nhân kia, nét mặt cũng khó nén kinh ngạc.

Nữ nhân kia có một dung mạo tuyệt hảo, mi mục thanh tú, khuôn mặt thoạt nhìn rất giống Sư Thanh Y lúc trưởng thành, nhưng mỗi người lại có điểm riêng biệt, nhất là nữ nhân này nhìn dáng vẻ dịu dàng như nước, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, mang theo một chút mị hoặc, càng khiến nàng thêm phần nhu nhược tựa liễu.

Nhưng tư thế giẫm lên người khác, lại không thấy nhu nhược chút nào.

“Ta ở đây.” Nữ nhân kia cúi người, nhìn kẻ dưới chân, nhẹ giọng đáp lại lời nói trước đó của người đó.

Trong mắt thậm chí còn ngậm lấy ý cười, giọng nói cũng dịu dàng không gì sánh được: “Nhưng ta chưa từng nghe rõ, có lẽ vừa rồi cách khá xa. Ngươi lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa đi?”

“Điện… Điện hạ.” Người đó bị nàng giẫm lên, lúc này mới bắt đầu run rẩy, ánh vừa khao khát vừa sợ hãi.

“Ta vốn nên đánh ngươi một trận.” Nữ nhân kia thấy người đó run rẩy, nói: “Nhưng lá gan của ngươi quá nhỏ, uổng là quỷ quỷ, không xứng để ta đánh ngươi. Ngươi nên rèn luyện nhiều hơn đi.”

Người đó: “…”

“Cút.” Nàng ấy lúc này mới thu chân lại, cười híp mắt nói: “Lần tới đừng nói lung tung nữa.”

“Vâng, vâng… điện hạ.” Người đó đứng lên, hoảng hốt bỏ chạy. Người đi đường xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, nào dám âm thầm bàn tán, đều cúi chào nàng ấy, tôn xưng điện hạ.

“Mẫu thân.” Sư Thanh Y thấy nàng ấy, lòng tràn đầy vui mừng.

Nhưng nàng vẫn nghe lời mẫu thân, đứng yên bất động.

“Cẩn Nhi ngoan.” Nàng ấy bước đến, khom lưng xoa đầu Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nói: “Ta đã đứng yên theo lời mẫu thân căn dặn, mặc kệ bọn họ nhìn ta như thế nào, da mặt đã dày hơn rồi sao?”

Nữ nhân đưa tay nhéo gò má trơn mịn của nàng, cười nói: “Để ta cảm nhận thử xem. Ừ, là dày hơn rồi.”

“Thật tốt quá.” Sư Thanh Y chỉ vào Lạc Thần: “Nàng nói có người nói mặt nàng dày như tường thành, lúc nào ta mới có thể vượt qua nàng.”

Nữ nhân liếc mắt nhìn Lạc Thần.

Sư Thanh Y vội vàng giới thiệu với Lạc Thần: “Đây là mẫu thân ta, tên của nàng là Lưu Thiều.”

Sau đó lại hào phóng tự nhiên giới thiệu Lạc Thần với Lưu Thiều: “Đây là người ta mới quen biết lúc luyện da mặt, nàng tên Lạc Thần.”

Lưu Thiều quan sát Lạc Thần từ trên xuống dưới, khóe môi mỉm cười, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Thần bước lên chào hỏi: “Xin chào Lưu cô nương.”

Lưu Thiều là vương nữ tộc Chiến Quỷ, chiến quỷ của Võng Lượng Thành đều xưng hô nàng là điện hạ, ở đang mọi người đều gọi nàng là vương hậu, cái tên Lưu Thiều này lần đầu tiên được người khác gọi là Lưu cô nương, có lẽ khiến nàng ấy cảm thấy mới mẻ, nói: “Ngươi cũng không phải là chiến quỷ, một một con người.”

“Phải.” Lạc Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Thú vị.” Lưu Thiều cười nói: “Ta ở Võng Lượng Thành gặp qua một số kẻ ngoại tộc, lại lần đầu tiên nhìn thấy con người có thể đi vào Võng Lượng Thành, ngươi làm sao vào được? Tất cả người muốn vào Võng Lượng Thành đều phải đấu mười trận ở ngoài thành, thắng lợi mới có thể vào thành, ngươi thế mà lại không bị chiến quỷ trông cửa ngoài thành đánh chết, lẽ nào ngươi rất giỏi võ công?”

Chiến quỷ quả nhiên chỉ công nhận kẻ mạnh.

Bất kể thân phận là gì, phải đánh thắng thì mới có thể vào thành.

“Cũng tạm.” Lạc Thần đạm nhạt nói.

Sư Thanh Y nói Lưu Thiều không thích người khiêm tốn, càng tự tin càng tốt, Lạc Thần ghi tạc trong lòng.

Lưu Thiều càng có hứng thú: “Ta còn chưa từng đánh với con người.”

Nàng ấy nhìn Lạc Thần: “Ngươi, có muốn đánh một trận hay không?”

Sắc mặt Lạc Thần đông cứng, nàng vốn định tìm một cơ hội đưa chiến thư, không nghĩ tới Lưu Thiều lại chủ động đề xuất.

Sư Thanh Y biết tính tình của mẫu thân, nàng nhìn Lạc Thần, ý cười trong veo: “Mẫu thân ta là cảm thấy ngươi tốt, muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu. Nếu ngươi cự tuyệt, mẫu thân ta sẽ không kết giao bằng hữu với ngươi nữa.”

Đánh nhau, là lễ nghi của chiến quỷ.

Đánh càng hăng, hai bên càng cảm thấy kích thích, chiến quỷ không có bao nhiêu tình cảm, cái gọi là quan hệ bằng hữu thành lập thông qua việc đánh nhau, thật ra chính là một loại khâm phục đối với kẻ mạnh.

“Được.” Lạc Thần gật đầu đáp ứng: “Đánh.”

“Đổi chỗ khác đi.” Lưu Thiều dẫn Sư Thanh Y đi ở phía trước: “Đi theo ta.”

Lạc Thần đi theo sau.

Sư Thanh Y vừa đi vừa nói với Lạc Thần: “Mẫu thân ta dẫn ngươi đến chỗ nàng thường đánh nhau. Nơi đó rộng rãi, không có nhà cửa, nếu như đánh trên đường, đường phố sẽ bị phá hủy.”

※ ※ ※ ※

Lưu Thiều là nhân vật có sức chiến đấu hàng đầu trong Dò Hư Lăng, nàng thực sự rất đáng yêu~

Vì sao ta phải hao phí văn chương sắp xếp mộng cảnh lúc nhỏ, ngoại trừ hoàn thiện thế giới quan, xây dựng mối quan hệ nhân vật, còn bởi vì chấp niệm của mỗi người, đầu tiên là chấp niệm của Sư Sư, lấy việc thành thân của hai vị mẫu thân làm viên mãn. Thứ hai, là cái gai trong lòng Lạc Thần, Lạc Thần nhìn như lãnh đạm, nhưng thực tế quá dịu dàng, nàng tất nhiên sẽ hổ thẹn bởi vì chuyện năm đó. Để nàng đến gặp phụ mẫu của Sư Sư cũng không phải để nhổ cái gai kia đi, nhưng đối với nàng sẽ có một số điểm tốt.

Dò Hư Lăng, một nửa chủ đề là thám hiểm lăng mộ, cũng chính là thực cảnh, một nửa chủ đề là thăm dò hư vô, cũng chính là hư cảnh, mộng cảnh, vực, huyến hồ, đều thuộc về hư vô, nhất là mộng cảnh, là một phần quan trọng nhất, thế giới này rất rộng lớn, cũng không giới hạn trong những lăng mộ trước đây, nó biến hoá kỳ lạ và phức tạp, lại hư vô mờ mịt, cuối cùng cấu thành thế giới này.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!