Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 612

Chương 612: Mặc ý

 

“Ngươi ở đây chờ ta.” Lạc Thần nhìn thấy tâm tình của Sư Thanh Y đã ổn định hơn, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Ngươi đi đâu?” Sư Thanh Y lập tức ngẩng đầu, giọng nói có phần hoảng hốt.

Sư Thanh Y hiện tại đang ấm ức đau lòng, thật vất vả bên cạnh mới có một người có thể dựa vào, chỉ sợ người này đột nhiên biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng. Trong đôi mắt nàng ngấn đầy nước mắt, nét mặt càng thêm khẩn trương.

Lạc Thần nói: “Ta đi lấy nước nóng lau mặt cho ngươi.”

Sư Thanh Y hiểu được, lúc này mới gật đầu.

Lạc Thần nhanh chóng rời khỏi phòng, rồi lại nhanh chóng quay lại, bưng theo một chậu nước ấm. Sư Thanh Y mặt đầy những vệt nước mắt đã khô, khó tránh sẽ cảm thấy bết dính khó chịu, Lạc Thần vặn một chiếc khăn mặt, mềm nhẹ lau mặt cho nàng.

Lúc lau mặt, Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần không chớp mắt.

“Tay.” Lạc Thần dùng mắt ra hiệu.

Sư Thanh Y ngồi trên giường, ngoan ngoãn đưa hai tay ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lạc Thần. Lạc Thần dùng khăn mềm bọc lấy bàn tay nàng, Sư Thanh Y nhìn nàng ấy một lát, bỗng nói: “Dường như trước đây ta đã từng gặp ngươi ở nơi nào rồi.”

Sư Thanh Y vốn nhạy cảm, sự mê hoặc của mộng cảnh đối với nàng sẽ không sâu sắc như những người khác, nhất là Lạc Thần từ lâu đã khắc sâu trong lòng nàng, trong tiềm thức của Sư Thanh Y, nàng dĩ nhiên sẽ cảm thấy Lạc Thần mang đến cảm giác quen thuộc.

“Thật không?” Giọng nói của Lạc Thần rất nhẹ, trong mắt lại ngậm ý cười nhàn nhạt.

“Ừm.” Sư Thanh Y vô cùng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ngươi nhìn rất quen mắt.”

Nếu tiếp tục như vậy, thật ra mộng cảnh không lừa dối được Sư Thanh Y bao lâu nữa. Nhưng Lạc Thần cũng không dự định đốt mộng hạch, nàng muốn Sư Thanh Y thuận theo tự nhiên, lúc nên tỉnh thì tỉnh.

“Ngươi cảm thấy ta nhìn quen mắt.” Lạc Thần tiếp tục lau tay cho Sư Thanh Y: “Cho nên liền cho ta là người tốt, yên tâm để ta ở trong nhà ngươi sao?”

Sư Thanh Y lại nói: “Ta muốn để ngươi ở lại nhà ta.”

Tâm tư lúc nhỏ, luôn đơn thuần như thế.

Không cần nhiều nguyên do, chỉ thuận theo ý muốn mà thôi.

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, dường như sự Sư Thanh Y sau khi thấy nàng ấy rời đi sẽ hoảng hốt, cho nên nàng ấy nói: “Ta đi đổ nước.”

Sư Thanh Y yên tâm rồi, biết Lạc Thần sẽ nhanh chóng quay lại, cho nên một lần nữa tự mình quấn chăn, ngồi chờ trên giường. Nàng được tấm chăn bao bọc, mềm mại ấm áp, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Chờ Lạc Thần quay lại, Sư Thanh Y quấn chăn, nhìn Lạc Thần không rời mắt.

“Nằm xuống, ngủ đi.” Lạc Thần khoác chiếc áo đen trước đó dùng phủ lên người Sư Thanh Y ở trên tay, đứng bên cạnh giường, nói.

“Ngươi… ngươi phải trở về phòng rồi sao?” Sư Thanh Y phát giác động tác cầm áo của nàng ấy, cho rằng nàng ấy muốn đi.

“Hiện tại ta không về phòng.” Lạc Thần nói: “Chờ ngươi ngủ rồi ta mới đi.”

Sư Thanh Y rũ mi, bĩu môi, dường như có chút ấm ức, muốn nói lại thôi.

Một lát sau, nàng nói: “Ta… không muốn ngủ một mình.”

Lạc Thần im lặng.

“Mẫu thân không ngủ cùng ta.” Trong lòng Sư Thanh Y có một ý nghĩ, nàng cũng không che giấu, chẳng qua là nét mặt có phần sợ hãi, hỏi Lạc Thần: “Ngươi… có thể ngủ cùng ta không?”

Nhìn thấy Lạc Thần không lên tiếng, Sư Thanh Y lại trầm thấp nói: “Trước kia ban đêm ta thường xuyên gặp ác mộng, mẫu thân ngủ cùng ta, ta sẽ không sợ nữa. Nếu như ta ngủ một mình thì sẽ gặp ác mộng.”

Lạc Thần biết được những đau khổ nàng đã trải qua năm đó, nghe nàng nói như vậy, trong ánh mắt ẩn có vài phần đau xót không thể che giấu, nàng ấy nói: “Được, ta ngủ cùng ngươi.”

Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, hàng mi dài chớp động, cả người dường như trở nên nhảy nhót, nhưng đôi mắt vẫn có thể nhìn ra là vừa khóc. Nàng lập tức đứng lên, bắt đầu trải chăn.

Lạc Thần cởi áo ngoài rồi treo lên giá áo, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đến bên giường rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi ngủ phía trong, hay là phía ngoài?”

Lạc Thần biết Sư Thanh Y sẽ trả lời thế nào, trong giọng nói xen lẫn một chút hứng thú.

“Ta ngủ phía trong.” Sư Thanh Y vội vàng xốc chăn lên, bản thân nằm vào tận bên trong, gương mặt cũng bị chăn che mất, chỉ lộ ra ánh mắt vừa rụt rè vừa chờ đợi.

Lạc Thần thổi tắt ngọn đèn dầu, sau đó cũng nằm lên giường, nhưng không nằm sát bên cạnh Sư Thanh Y.

Giữa hai người có một khoảng cách.

“Ngươi nằm phía trong…” Lạc Thần nói: “Là bởi vì sợ quỷ sao?”

Giọng nói của Sư Thanh Y lúc này nghe có chút lắp bắp: “Là… Côn Lôn kể chuyện ma cho ta nghe, ta cảm thấy là nàng cố ý làm ta sợ.”

Lạc Thần ngưỡng mặt nằm đoan chính, trong bóng tối mơ hồ, chiếc cằm lộ ra đường nét tinh xảo.

Sư Thanh Y yên lặng nhích đến gần nàng ấy hơn một chút, nói thầm: “Không vui không thích người ta kể chuyện ma. Côn Lôn, đáng ghét.”

Lạc Thần nghiêng mặt nhìn nàng: “Nếu ta cũng thích kể chuyện ma thì sao?”

“Ngươi biết sao?” Sư Thanh Y dường như không dám tin tưởng, lẩm bẩm nói.

“Ta nói là nếu như.” Lạc Thần nghiêm túc.

“Ngươi… không đáng ghét.” Sư Thanh Y lại nhích vào gần hơn chút nữa, thử hỏi: “Ta có thể khoác tay ngươi ngủ không?”

“Có thể.”

Sư Thanh Y lấy dũng khí, khoác tay Lạc Thần. Nàng có một loại cảm giác yên tâm đến kỳ lạ, thân thể hơi cuộn lại, rất nhanh đã không lên tiếng nữa.

Lạc Thần tùy ý nàng khoác tay, bản thân nàng ấy cũng nhắm mắt lại.

Buổi tối hôm nay trôi qua rất bình lặng, Sư Thanh Y vào phòng đúng lúc, nên cũng không nhiễm phong hàn, thậm chí còn ngủ một giấc ngon.

Lạc Thần thức dậy sớm, Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần thức dậy, bản thân nàng cũng rời giường, đi theo sau Lạc Thần giống như một chiếc đuôi thỏ.

Sau khi hai người rửa mặt xong thì ngồi nghỉ trong sân, hóng gió mát buổi sáng.

Hôm nay Lạc Thần mặc bộ y phục đen Sư Cẩm Niệm cho nàng ấy, vừa trầm tĩnh vừa đoan trang tao nhã, càng làm nổi bật lên làn da trắng, nốt chu sa đỏ sẫm giữa mi tâm càng thêm chói mắt. Thắt lưng được đai lưng màu đen khắc họa thêm phần tinh tế yểu điệu, dây cột tóc màu đen hòa cùng mái tóc, chỉ khi Lạc Thần có động tác, nó mới có thể theo đó mà lay động, thể hiện ra sự tồn tại của chính nó.

Vị trí của hai người các nàng có thể nhìn thấy gian phòng của Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn. Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn ra ngoài, Sư Cẩm Niệm mỉm cười, Côn Lôn một tay khoác lên vai nàng ấy, tay kia đang đỡ lưng của mình, cả người dường như muốn treo trên người Sư Cẩm Niệm, nhưng nét mặt lại có phần thoả mãn, nhỏ giọng thì thầm vài câu với Sư Cẩm Niệm.

Sư Cẩm Niệm liếc nàng ấy một cái, rồi lại cười khẽ.

Sư Thanh Y nhìn thấy Sư Cẩm Niệm đi ra, vội vàng chạy đến, Lạc Thần ngồi trên ghế đá, yên tĩnh mà nhìn.

Côn Lôn thấy nàng, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc, thay đổi dáng vẻ như sắp treo trên người Sư Cẩm Niệm trước đó, chuyển sang đứng thẳng tắp.

“Mẫu thân.” Sư Thanh Y nhớ đến chuyện đêm qua, vẫn là có chút đau lòng, hỏi: “Ta đã làm chuyện gì khiến mẫu thân không vui, cho nên tối qua mẫu thân mới không muốn ngủ cùng ta phải không?”

Sư Cẩm Niệm bỗng nhiên ngẩn người, ngồi xổm trước mặt Sư Thanh Y, nói: “Y Nhi sao lại nói như vậy, vì sao mẫu thân lại không vui?”

Nàng ấy cảm thấy không đúng, lại dỗ dành nàng: “Cũng không phải là mẫu thân không muốn ngủ với ngươi, là đêm qua Côn Lôn nói với ta ngươi muốn luyện can đảm, không chịu để ta ngủ cùng ngươi, lúc ta vào phòng thì nhìn thấy ngươi đã ngủ rồi, cho nên mới thuận theo ý ngươi.”

Sư Thanh Y cũng sững sốt.

Nàng nhìn Côn Lôn một cái, uất ức nói với Sư Cẩm Niệm: “Là đêm qua Côn Lôn đến nói với ta là ngươi không muốn ngủ cùng ta mà muốn ngủ cùng nàng.”

Thảo nào đêm qua mẫu thân rõ ràng đã xuất hiện cạnh giường của nàng, đến xem nàng rồi lại rời đi, thì ra là Côn Lôn giở trò, không chỉ lừa gạt nàng, còn lừa gạt cả mẫu thân.

Côn Lôn căng mặt: “…”

Lạc Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Sư Cẩm Niệm, trầm thấp ho khan vài tiếng, có chút suy yếu nói: “Sư cô nương. Đêm qua ta nghe thấy tiếng khóc, ra ngoài xem thử thì nhìn thấy nàng đang ngồi khóc ngoài cửa, ban đêm gió lạnh, nàng còn nhỏ, thân thể yếu ớt, rất dễ nhiễm phong hàn.”

Sư Cẩm Niệm nghe Lạc Thần nói xong, nét mặt càng trở nên khẩn trương, tỉ mỉ quan sát Sư Thanh Y một phen, rồi lại sờ trán nàng Sư Thanh Y: “Y Nhi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Nếu như không khỏe, nhất định phải nói cho mẫu thân biết.”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Mẫu thân, đêm qua ta không sao.”

Nàng chỉ vào Lạc Thần: “Nàng ngủ cùng ta. Ta không sinh bệnh, chỉ khóc một trận mà thôi.”

“Lạc Thần cô nương, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Y Nhi.” Sư Cẩm Niệm cảm kích gật đầu với Lạc Thần, sau đó mới quay đầu nhìn Côn Lôn, đôi mắt khẽ nheo lại: “Ngũ tỷ.”

Thân thể Côn Lôn càng thêm thẳng tắp: “…Niệm Nhi.”

“Ngũ tỷ, ngươi đứng ở trong sân một lúc, không được cử động, được không?” Ý cười của Sư Cẩm Niệm tựa gió xuân, phạt Côn Lôn đứng ngoài sân.

Côn Lôn tự biết đuối lý, chỉ đành đứng bất động: “Đứng bao lâu?”

Cũng may Sư Thanh Y chỉ bị lừa nên đau lòng khóc một trận mà chưa từng vì thế nhiễm phong hàn, thân thể chưa từng chân chính chịu khổ. Sư Cẩm Niệm suy nghĩ, cũng luyến tiếc để Côn Lôn chịu phát quá lâu, cho nên nàng ấy nói: “Giống như bình thường, đứng một nén nhang.”

Nén nhang này rất nhỏ, không bao lâu sẽ cháy hết.

“… Được.” Côn Lôn cũng đồng ý.

Côn Lôn kế nghiệp Niếp Ô Ảnh, rất xem trọng sư môn, có thói quen bái tế tổ sư gia, Côn Lôn xưa nay đều sẽ chuẩn bị loại nhang trầm hương tốt nhất ở Huyên Hoa Hiên. Sư Thanh Y nghe xong, lập tức chạy đi, lúc trở về trong tay đã cầm một nén nhang, tay kia bưng lư hương, đưa cho Sư Cẩm Niệm: “Mẫu thân.”

Côn Lôn: “…”

“Mẫu thân biết thời gian để đốt hết một nén nhang.” Sư Cẩm Niệm nhìn thấy Sư Thanh Y quá nghiêm túc, cảm thấy buồn cười: “Nhưng nếu như Y Nhi đã mang đến, vậy thì đốt lên đi, như vậy thời gian đứng của Ngũ Tỷ sẽ không sai lệch.”

Dứt lời, nàng ấy lại nhìn Côn Lôn một cái, sau đó châm nén nhang, cắm ở một bên.

Ánh mắt này dường như có thể khiến người ta chết chìm, Côn Lôn cũng chỉ nhìn Sư Cẩm Niệm.

Sư Cẩm Niệm chuẩn bị điểm tâm, sau đó Sư Thanh Y chạy đến phòng bếp, lấy một ít điểm tâm Sư Cẩm Niệm làm cho nàng rồi lại chạy vào trong sân. Nàng có điểm tâm, còn nhớ phải chia cho Lạc Thần ăn, cho nên dọn một chiếc ghế dài đến, sau đó nói với Lạc Thần: “Ngươi đến ăn đi.”

Đem đặt chiếc ghế dài ở trước mặt Côn Lôn.

Lạc Thần và Sư Thanh Y đều ngồi xuống, mỗi người cầm một phần điểm tâm, nhìn Côn Lôn. Vừa nhìn vừa ăn.

Côn Lôn đứng đó: “….”

“Ăn ngon không?” Hai chân của Sư Thanh Y lắc lư giữa không trung, nàng hỏi Lạc Thần.

“Rất ngon.” Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái rồi lại quan sát Côn Lôn, nhìn như mệt mỏi ho khan vài tiếng.

Ánh mắt Côn Lôn nhìn chằm chằm Sư Thanh Y, thấy nàng ngoan ngoãn ăn điểm tâm, còn kéo một người xa lạ đến xem náo nhiệt, còn bản thân nàng ấy lại bị Sư Cẩm Niệm phạt đứng, thiếu chút nữa đã bị tức chết.

Côn Lôn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.

Thời gian nghỉ trưa, Sư Thanh Y vào thư phòng luyện chữ, hôm nay không hiểu vì sao nàng cảm thấy rất vui mừng, có lẽ là bởi vì nhìn thấy Lạc Thần, lúc viết chữ rất có tinh thần, đối với chữ mình viết ra cũng rất hài lòng, tỉ mỉ viết được vài trang rồi cầm cho Côn Lôn xem.

Sư Cẩm Niệm bảo Côn Lôn dạy Sư Thanh Y viết chữ, cũng căn dặn rằng trẻ con cần được cổ vũ, bảo Côn Lôn phải tặng vòng tròn đỏ cho chữ Sư Thanh Y viết. Trước kia Côn Lôn vừa nhìn thấy những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo này, thực sự rất không vừa mắt, nếu như cho vòng tròn đỏ theo lời Sư Cẩm Niệm nói thì chính là bôi nhọ vòng tròn đỏ, cho nên Sư Cẩm Niệm lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành Côn Lôn, nói bất kể như thế nào cũng phải cho một vòng tròn đỏ, viết không tốt cũng phải cho, đừng đả kích lòng tin của Y Nhi.

Côn Lôn lúc này mới miễn cưỡng khoanh vào một vài chữ xem như nhìn được.

Nhưng hôm nay Côn Lôn bị phạt đứng, trong lòng rất bất mãn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai trang giấy mà không nói lời nào.

Sư Thanh Y ngửa đầu, trông mong nhìn nàng ấy, nàng nhìn thấy trong tay Côn Lôn không cầm bút lông đỏ, cho nên còn cố ý mang bút lông đỏ nhét vào trong tay Côn Lôn.

“Những chữ này của ngươi là đang viết cái gì?” Côn Lôn nhíu mày, nhìn về phía Sư Thanh Y: “Chưa nói đến ý nghĩa, chỉ đơn giản nhìn nét chữ đã không ra gì, xiêu xiêu vẹo vẹo, viết lại hết cho ta.”

Sư Thanh Y sững sốt: “… Ta cảm thấy hôm nay ta viết rất tốt.”

“Nhà thư pháp còn biết phải khiêm tốn.” Côn Lôn nói: “Một đứa nhỏ như ngươi, lại nói rằng bản thân viết rất tốt.”

Sư Thanh Y cúi đầu suy tư chốc lát, lúc này mới nói: “Vậy ngươi khoanh cho ta một vòng tròn đỏ đi.”

Nàng dường như có vài phần chấp niệm đối với vòng tròn đỏ.

“Xiêu vẹo như vậy, ta chọn không ra chỗ nào có thể khoanh đỏ.”

Côn Lôn chắp hai tay sau lưng, thái độ càng nghiêm khắc: “Viết lại toàn bộ, viết đủ mười trang. Đây là việc học, nếu không hoàn thành thì phải bị phạt đứng.”

“Nếu như ta viết đủ mười trang, ngươi có thể cho khoanh đỏ cho ta không?” Sư Thanh Y nhỏ giọng hỏi.

Côn Lôn: “…”

Nàng ấy chỉ đành nói: “Ngươi viết trước đi. Còn chưa viết xong, ta làm sao quyết định được.”

Trong lòng Sư Thanh Y có chút chờ mong, ngồi xuống bàn học, dùng bút lông chấm mực, chăm chú viết chữ. Côn Lôn thấy nàng ngồi đúng tư thế, bước đến nhìn thử, nhưng lúc hạ bút vẫn xiêu vẹo, cầm là không cách nào với nàng, cho nên nàng ấy lập tức ra cửa, để tránh bản thân bị tức chết.

Sư Thanh Y vẫn ở trong thư phòng, chưa từng ra ngoài, chờ lúc nàng viết đến đau nhức cả tay, nhìn thấy có một bóng người ở ngoài cửa.

Lạc Thần cả người quầy áo đen đi vào thư phòng, yên lặng tựa như đêm tối. Nếu không phải Sư Thanh Y nhạy bén thì rất khó phát hiện.

Sư Thanh Y vội vàng ngừng bút, ngồi trước bàn học: “Ngươi không ngủ sao? Mẫu thân nói ngươi bị bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều, không thể mệt nhọc.”

“Nằm lâu rồi, cả người đều uể oải.” Lạc Thần đi đến, cúi đầu nhìn chữ viết viết nàng: “Ta ra ngoài đi dạo.”

Nét chữ không dứt khoát, kích cỡ cũng không đồng đều.

Trong ánh mắt của Lạc Thần hiện lên vài phần ý cười, rồi dường như có chút thẫn thờ.

“Côn Lôn nói chữ viết của ta rất xấu.” Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần nhìn chằm chằm vào chữ viết của mình, liền dùng tay che lại, xấu hổ nói: “Ngươi đừng nhìn.”

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái.

Trên gương mặt trắng nõn của Sư Thanh Y dính một vệt mực, trên tay cũng tức thì bị mực nhuốm đen. Lạc Thần đi ra ngoài dùng khăn mềm thấm một ít nước ấm, sau đó trở lại lau cho nàng, nàng ấy nói: “Ta dạy cho ngươi viết.”

Sư Thanh Y ánh mắt sáng ngời, sống lưng cũng ngồi thẳng lên không ít.

Lạc Thần đến gần, đứng bên cạnh Sư Thanh Y, dùng tay mình cầm tay Sư Thanh Y, dạy nàng cách đặt bút: “Cổ tay dùng lực, phải uyển chuyển, như vậy nét chữ mới không xiêu vẹo.”

Sư Thanh Y được Lạc Thần nắm tay, nét mặt đặc biệt chuyên chú nhìn chằm chằm vào giấy, bên tai nghe Lạc Thần dịu dàng chỉ dẫn.

“Nét ngang.”

Lạc Thần cầm tay nàng kéo một nét ngang, mực nơi đầu bút in nét trên giấy.

“Nét đứng.”

Tay của Lạc Thần bao bọc lấy bàn tay của Sư Thanh Y, một nét bút đứng in lên trang giấy. Mái tóc đen dài cùng dây buộc tóc đen tuyền rũ xuống bờ vai, nàng ấy tựa như nét mực mờ mịt giữa nhân gian.

“Nét đảo.”

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần chỉ dạy bên tai, ánh mắt càng trở nên hoảng hốt.

“Nét móc.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y hỏi: “Ta viết nét thẳng xong luôn quên nét móc, ta có thể không móc được không?”

“Tùy theo tâm ý của ngươi.” Lạc Thần trả lời nàng: “Cũng không cần quá mức câu nệ.”

Sư Thanh Y vui mừng gật đầu. Nàng vốn dĩ viết không kết cấu, được Lạc Thần chỉ dẫn, rốt cục viết được một chữ ra dáng ra hình, sau đó Lạc Thần buông tay nàng ra, chỉ đứng ở bên cạnh quan sát, Sư Thanh Y tràn đầy hăng hái, rốt cục lại viết xong một trang.

“Ngươi xem.” Sư Thanh Y thấp thỏm trong lòng, đưa trang giấy đến trước mắt Lạc Thần.

Lạc Thần nhìn một lúc rồi cầm lấy bút lông đỏ trên bàn, ngòi bút đỏ sẫm khoanh tròn hai chữ, nhẹ giọng nói: “Hai chữ này, khá tốt.”

Sư Thanh Y nhìn vòng tròn đỏ quanh chữ viết, bỗng nhiên giật mình.

— Tiên sinh, ngươi đến xem, ta cảm thấy bản thân viết mấy chữ này cũng rất tốt, hay là, tiên sinh ngươi… ngươi khoanh cho ta một chữ?

— Chỉ một cái. Ta chỉ cần một cái.

Giọng nói non nớt cách thời không xa xôi, vang vội ở bên tai nàng.

— Đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi ta là tiên sinh.

Lại có một giọng nói lãnh đạm cách sương mù truyền đến nơi này.

Sư Thanh Y cũng không biết bản thân làm sao vậy, trong đầu xuất hiện những hình ảnh nàng khó có thể thấy rõ, bên tai có một số đoạn đối thoại vừa xa lạ vừa quen thuộc, giọng nói ấy, dáng vẻ ấy giống như Lạc Thần, nhưng nàng rõ ràng hôm qua là lần đầu nàng gặp Lạc Thần ở trong rừng trúc.

Tí tách.

Sư Thanh Y còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt.

Nước mắt rơi xuống trang giấy, không chỉ làm nhòe nét mực, mà ngay cả vòng tròn đỏ trên đó cũng nhòe đi, Sư Thanh Y hoảng loạn không ngớt, vội vàng dùng tay lau, muốn xóa đi vết nước mắt, ai ngờ càng lau càng loang lổ.

Nàng vội vàng ngừng tay, quay đầu xin giúp đỡ từ Lạc Thần: “Tiên sinh, nó… nhòe rồi.”

Lạc Thần khom người, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt của Sư Thanh Y: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Ta… ta…” Sư Thanh Y cũng không biết vì sao bản thân lại gọi ra miệng, nàng trở nên ấp úng.

Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt nàng.

Sư Thanh Y cũng tự mình lau khóe mắt, đêm qua nàng khóc trước mặt Lạc Thần, hôm nay viết chữ cũng khóc, nàng không biết bản thân làm sao vậy, cho nên rất xấu hổ cúi đầu nói: “Ngươi… đừng hiểu lầm, trước kia ta rất ít khóc. Côn Lôn nói tiểu hài tử thích khóc rất đáng ghét, ta không muốn làm cho người ta chán ghét, ngươi… ngươi đừng chán ghét ta.”

“Sao ta lại ghét ngươi?” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ngươi ở trước mặt ta muốn khóc thì khóc, như thế thì đã sao.”

Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm, ngưỡng mặt hỏi nàng: “Ta có thể… gọi ngươi là tiên sinh không? Mẫu thân nói người dạy người khác đọc sách viết chữ thì phải kính xưng là tiên sinh, vừa rồi ngươi đã dạy ta viết chữ.”

Lạc Thần rũ mi, yên tĩnh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng.

Sư Thanh Y cẩn trọng nói: “Ngươi không cho ta gọi ngươi là tỷ tỷ, cũng không cho ta gọi là a di, vậy gọi là tiên sinh có được không? Nếu như ngươi không muốn, vậy ta sẽ không gọi.”

Một lát sau, Lạc Thần mới nói: “Có thể.”

Nét mặt Sư Thanh Y nhất thời giãn ra, cười ra má lúm nhợt nhạt.

“Nhòe rồi cũng không sao.” Lạc Thần gấp tờ giấy bị nước mắt của Sư Thanh Y làm nhòe, đổi tờ khác cho nàng: “Ta có thể cho ngươi viết mấy tờ nữa.”

Sắp đến buổi chiều, Sư Thanh Y sắp xếp lại mười trang giấy mà Côn Lôn giao nàng phải viết rồi giao ra. Côn Lôn nhíu mày lật xem mỗi một trang, nàng ấy không khỏi bất ngờ, tuy rằng vẫn non nớt nhưng chắc chắn đã viết tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, nàng ấu cũng không bắt Sư Thanh Y đứng phạt, nhớ đến lời Sư Cẩm Niệm nói, nàng ấy thậm chí còn dùng bút lông đỏ khoanh mấy vòng tròn cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y lúc này thấy vòng tròn đỏ của Côn Lôn, nét mặt lại rất bình tĩnh, không còn cảm thấy hiếm lạ nữa, mà chỉ nói: “Vòng tròn của ngươi không tròn bằng của tiên sinh, không đẹp như của tiên sinh.”

Côn Lôn sửng sốt: “Ai?”

Lạc Thần bước ra từ thư phòng, khoảng cách khá xa, nàng ấy đỡ cửa trầm thấp ho khan, giương mắt yên lặng nhìn Côn Lôn, dáng vẻ rất yếu đuối.

Sư Thanh Y chỉ về phía Lạc Thần: “Tiên sinh.”

Côn Lôn nhíu mày: “Vì sao ngươi lại gọi nàng như vậy?”

Sư Thanh Y nói đúng sự thật: “Nàng dạy ta viết chữ, mẫu thân nói người dạy người khác đọc sách viết chữ thì có thể xưng là tiên sinh.”

Côn Lôn tức giận trong lòng: “Ta cũng dạy ngươi đọc sách viết chữ, sao ngươi không gọi ta là tiên sinh, còn to gan như thế, trực tiếp gọi tên ta?”

Sư Thanh Y lắc đầu, nói: “Ta chỉ có thể có một tiên sinh.”

Côn Lôn vốn định chỉ vào mũi nàng mà răn dạy nhưng lại sợ bị Sư Cẩm Niệm bắt gặp, nên chỉ đành miễn cưỡng chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị nói: “Là ta dạy ngươi trước, nàng chẳng qua chỉ là một người lạ mà thôi. Mặc dù ngươi chỉ có thể bái một tiên sinh, vì sao lúc trước không gọi ta là tiên sinh, mà phải chờ nàng đến mới gọi.”

Sư Thanh Y nói: “Trước đây ta không nghĩ đến.”

Côn Lôn càng tức giận, nàng ấy phất ống tay áo, nhét mấy tờ giấy lại vào lòng Sư Thanh Y.

Lạc Thần thấy thế, chậm rãi bước đến, đồng thời ho khan vài tiếng, yếu ớt như cành liễu trong gió, nhẹ giọng nói: “Côn Lôn cô nương, sao ngươi lại tức giận như vậy? Hay là ta ở đây quấy rầy lâu rồi, đã gây phiền phức cho các ngươi.”

Sư Thanh Y vội vã xua tay: “… Không quấy rầy. Côn Lôn giận ta, không phải giận ngươi.”

Côn Lôn nhìn Sư Thanh Y một cái, tuổi tác còn nhỏ, lại có Sư Cẩm Niệm che chở, nên nàng ấy không thể giáo huấn. Nàng ấy lại nhìn Lạc Thần, một con ma ốm, gió thổi sẽ ngã, lúc nói chuyện giọng cũng nâng lên không nổi, hơn nữa lại là khách, Sư Cẩm Niệm tiếp đãi rất chu đáo, nàng ấy cũng không thể giáo huấn.

Côn Lôn yên lặng nuốt lửa giận trong lòng xuống.

Cũng may Sư Cẩm Niệm đến, nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa ba người các nàng, nàng ấy lại cười nói: “Làm sao vậy?”

Lạc Thần dùng tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan: “Sư cô nương. Không có gì, bọn ta chỉ trò chuyện một chút mà thôi.”

“Đến ăn đi.” Sư Cẩm Niệm nắm tay Sư Thanh Y, nói: “Y Nhi, đi rửa tay.”

Sư Thanh Y ngửa đầu, đưa mấy tờ giấy trong tay cho Sư Cẩm Niệm: “Mẫu thân, ta có tiên sinh rồi.”

Sau đó nàng xoay người, chỉ vào Lạc Thần. Tiên sinh dạy ta viết chữ, chữ viết của nàng rất đẹp.”

Sư Cẩm Niệm cúi đầu nhìn chữ viết trên giấy, cảm thấy rất hài lòng: “Không sai. Nếu như Lạc Thần cô nương sau này định cư ở gần đây, ngươi liền đi theo Lạc Thần cô nương học viết chữ đi.”

“Được.” Sư Thanh Y nhảy nhót nhìn Lạc Thần một cái rồi đi theo Sư Cẩm Niệm.

Lạc Thần đứng tại chỗ, lát sau lại lấy tờ giấy đã được gấp lại ra, yên lặng nhìn vòng tròn đỏ bị nước mắt làm nhòe đi trên giấy, gió nhẹ phất qua mái tóc của nàng.

※ ※ ※ ※

Trở về Thanh Huyên thời cổ đại, nước mắt của ta cũng tí tách rơi xuống.

Năm đó ở Huyên Hoa Hiên, Tiểu Sư Sư một mình ngồi bên ngoài khóc thật lâu, sau đó sinh bệnh, lúc này đây ở trong mộng cảnh, tình cảnh tương tự, nhưng nàng đã có được sự che chở của Lạc Thần.

Tiểu Sư Sư: “Ta chỉ có một tiên sinh.”

Lạc Thần: “Ta cũng chỉ có một đệ tử.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!