Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 611

Chương 611: Chăm sóc

 

Trong lòng Côn Lôn tức giận đến chết khiếp, rồi lại không tiện bộc phát ngay trước mặt, sợ Sư Cẩm Niệm sẽ ‘xử lý’ nàng, nên chỉ đành nhìn Lạc Thần đang nằm trên giường một cái rồi trừng Sư Thanh Y một cái, sau đó rời khỏi phòng.

Lạc Thần cầm mảng giấy viết hai chữ ‘người tốt’ trong tay, cẩn thận quan sát.

“Ngươi đừng sợ.” Sư Thanh Y tuổi còn nhỏ, ngược lại an ủi người trưởng thành như Lạc Thần, nàng ngây ngô nói: “Côn Lôn tỏ vẻ không vui, thật ra chỉ là một con hổ giấy.”

“Hổ giấy?” Lạc Thần cảm giác từ ngữ này không phải ở tuổi của Sư Thanh Y có thể nói ra được, dù sao hiện tại Sư Thanh Y ngây thơ, lại càng không biết các biện pháp tu từ, nhưng lần này ngôn ngữ của nàng rất lưu loát, chắc hẳn là đã có người dạy nàng nói.

“Mẫu thân ta nói, Côn Lôn là hổ giấy.” Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần cũng không hiểu, cho nên học theo giọng điệu  của Sư Cẩm Niệm, giải thích: “Ta không biết vì sao hổ giấy thì lại không đáng sợ, mẫu thân nói hổ giấy bị đốt sẽ cháy, vào nước sẽ ướt, bảo ta đừng sợ.”

Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu.

Sư Thanh Y lại nói: “Côn Lôn cũng là lo lắng cho ta và mẫu thân, nàng sợ ngươi là người xấu. Nhưng ta biết ngươi là người tốt.”

Lạc Thần hỏi ngược lại nàng: “Ngươi làm sao biết ta là người tốt?”

Sư Thanh Y nghiêm túc lắc đầu: “Ta không biết. Chỉ là ta cảm thấy ngươi là người tốt.”

“Lòng người khó dò, có rất nhiều lớp ngụy trang.” Lạc Thần rũ mắt, quan sát nàng: “Không thể cảm thấy đối phương là người tốt thì đó chính là người tốt. Ngươi cần dùng mắt quan sát phản ứng của đối phương, dùng tư duy cẩn thận xét đoán đối phương, xem trước sau có mâu thuẫn hay không, dùng thực tế để phán đoán.”

Mặc dù ở thế giới hiện thực, Sư Thanh Y thấu hiểu đạo lý này, hành sự vô cùng cẩn trọng, cho nên không cần nhiều lời nàng cũng sẽ hiểu được. Nhưng lúc này ở trong mộng cảnh, Sư Thanh Y lại tạm thời trở lại thời điểm tâm tư thuần khiết không tỳ vết, Lạc Thần nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng xúc động, sợ nàng bị người ta lừa gạt, cho nên mới nói những lời này.

Nói xong, Lạc Thần dường như có chút hoảng hốt.

Quá khứ đã đi qua, lúc này đây tất cả chỉ là mộng cảnh, là một đoạn ký ức được tái hiện mà thôi. Không có bất cứ nguy hiểm gì, Sư Thanh Y cũng sẽ không bị lừa gạt nhưng Lạc Thần lại bất tri bất giác sa vào trong đó.

Sư Thanh Y cái hiểu cái không.

Một lát sau, nàng kiên trì nói: “Ngươi là người tốt.”

Lạc Thần giật mình.

Sư Thanh Y hiện còn nhỏ, tâm tư trong sáng đơn thuần, trong lòng đã nhận định như thế thì sẽ không thay đổi.

Lạc Thần cũng tùy ý nàng, cẩn thận gấp mảnh giấy ‘người tốt’ lại, đặt ở dưới gối.

Sư Thanh Y chạy ra ngoài, ôm đồ ăn vặt vào trong lòng, lần thứ hai trở lại bên cạnh giường của Lạc Thần, biến hai tay của mình trở thành chiếc giỏi chứa đồ ăn vặt, đưa đến trước mặt Lạc Thần: “Đều là mẫu thân cho ta cho ta, cho ngươi ăn.”

“Ngươi thích ăn loại nào nhất?” Lạc Thần nhìn lướt qua.

“Loại bánh này.” Sư Thanh Y không rãnh tay, chỉ đành cúi đầu dùng cằm ra hiệu, nói: “Ngọt.”

Lạc Thần lấy miếng bánh mà Sư Thanh Y chỉ, mở lớp giấy dầu ra rồi cắn một miếng.

Đúng như Sư Thanh Y nói, vừa ngọt vừa mềm.

“Ăn ngon không?” Sư Thanh Y dường như có phần chờ mong, hỏi.

“Ừm.” Lạc Thần nói khẽ.

Sư Thanh Y nở nụ cười, má lúm hoa lê trên má tựa như xoáy nước, rất ngọt, dường như có thể chứa đầy nước vào trong đó.

Sư Cẩm Niệm bưng một chậu nước ấm vào phòng, đặt trên chiếc ghế cạnh giường, sau đó ngồi xuống, nói với Lạc Thần: “Lạc Thần cô nương, ngươi khỏe hơn chút nào không?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Lạc Thần trầm thấp ho khan vài tiếng, lông mày lộ vẻ mệt mỏi: “Đa tạ.”

“Ngươi nói đây là bệnh cũ nhiều năm, trước kia có từng dùng thuốc chưa?” Sư Cẩm Niệm thấy nàng uể oải, liền dịu dàng nói: “Ta không biết tình huống cụ thể của ngươi, không thể tùy tiện mua thuốc cho ngươi. Nếu như ngươi có phương thuốc đã dùng trước kia thì có thể nói với ta, ta sẽ mua về sắc cho ngươi uống.”

“Ta chưa từng uống thuốc.” Lạc Thần nói: “Trước kia tĩnh dưỡng mấy ngày thì sẽ bình phục.”

Sư Thanh Y nghe xong, vội vàng tiếp lời: “Vậy ngươi ở nhà của ta mấy ngày sẽ khỏi thôi.”

“Như vậy quá quấy rầy rồi.” Lạc Thần nghiêng mặt nhìn về phía nàng, giọng nói cũng nhẹ hơn một chút.

Sư Thanh Y học theo những lời Lạc Thần đã dạy nàng hôm nay, lý thuyết đi đôi với thực hành: “Không… không quấy rầy.”

Lông mày của Lạc Thần khẽ cong.

Sư Cẩm Niệm cực kỳ thương yêu Sư Thanh Y, nhìn thấy Sư Thanh Y nói như thế, dĩ nhiên cũng muốn chiều theo ý nàng, nên nói: “Đã như vậy thì Lạc Thần cô nương ở lại mấy ngày đi, ta giúp ngươi hỏi thăm việc nhà ở, nếu như tìm được chỗ thích hợp sẽ báo cho ngươi biết, ngươi xem như vậy có được không?”

“Đa tạ ý tốt của Sư cô nương.” Lạc Thần cảm kích nói: “Chỉ là sợ Côn Lôn cô nương cảm thấy bất tiện.”

“Ngươi không cần quan tâm đến nàng.” Sư Cẩm Niệm cười nói.

Sư Thanh Y dùng bàn tay nhỏ của mình thử độ ấm của nước, sau đó vắt khăn mặt, một tay nắm lấy bàn tay đặt trên chăn của Lạc Thần, lật lòng bàn tay lên, lau tay cho Lạc Thần: “Mẫu thân nói, dùng nước nóng lau tay sẽ thoải mái. Mẫu thân cũng thường lau tay cho ta.”

Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng.

“Y Nhi thật biết chăm sóc.” Sư Cẩm Niệm vỗ vai Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y được Sư Cẩm Niệm cổ vũ, trong lòng càng vui mừng. Thật ra nàng cũng không biết lau thế nào, lúc nhanh lúc chậm, động tác cũng rất nhẹ, nhưng nàng nhìn chằm chằm vào tay của Lạc Thần, lau rất nghiêm túc.

Lau xong một tay, nàng lại chỉ chỉ tay kia của Lạc Thần.

Lạc Thần lúc này mới đưa tay trái ra.

Sư Thanh Y nhìn thấy tay trái của Lạc Thần, phát hiện bàn tay thiếu mất ngón út, nhất thời ngây ngẩn, nét mặt khổ sở: “Có đau không?”

Nàng cũng không phải hỏi hôm nay có đau hay không. Mà chỉ nghĩ ngón út bị mất, tất nhiên phải trải qua thời gian bị gãy ngón tay, thật ra nàng đang muốn hỏi Lạc Thần khi đó có đau hay không.

“Không sao.” Lạc Thần nhìn thấy nét mặt của nàng, an ủi nói: “Vết thương từ rất lâu rồi, đã lành lại. Không đau.”

Sư Thanh Y tiếp tục cúi đầu lau tay cho Lạc Thần, lúc lau đến vị trí của ngón út, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Sau đó nàng lại ngẩng đầu, nói với Lạc Thần: “Còn phải lau mặt.”

Sư Thanh Y hiện tại dáng người thấp bé, với không tới, nên Lạc Thần phải xê dịch thân thể, ngồi sát mép giường một chút, đồng thời cúi người, đưa mặt mình đến trước mặt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nghiêm túc lau mặt cho Lạc Thần.

Một lúc sau mới lau xong, Sư Thanh Y thả khăn mặt lại vào chậu nước rồi nhìn Sư Cẩm Niệm.

“Y Nhi ngoan.” Sư Cẩm Niệm ngồi xổm xuống, nói với Sư Thanh Y: “Theo ta ra ngoài đi, để Lạc Thần cô nương nghỉ ngơi.”

“Mẫu thân, ta có thể ngồi ở đây không?” Giọng nói của Sư Thanh Y rất mềm nhẹ, hỏi Sư Cẩm Niệm: “Ta sẽ không nói chuyện.”

Sư Cẩm Niệm nhìn ra nàng muốn ở lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì.

Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: “Nàng sinh bệnh, nếu như muốn uống nước, lại không tiện tự mình đi rót, ngã xuống giường thì sao. Ta ở đây trông chừng, có thể rót nước cho nàng, nàng cần cái gì, ta cũng có thể lấy giúp nàng.”

“Vậy ngươi phải hỏi ý của Lạc Thần cô nương.” Sư Cẩm Niệm cười híp cả mắt.

“Có thể.” Lạc Thần lập tức trả lời.

Sư Cẩm Niệm lúc này mới nói: “Vậy Y Nhi ở đây, đến giờ cơm ta sẽ gọi ngươi.”

Nói xong, nàng ấy bưng chậu nước đi ra cửa.

Sư Thanh Y dọn một chiếc ghế đến cạnh giường, bản thân ngồi trên ghế, ngoan ngoãn tựa vào mép giường, ánh mắt nhu hòa tựa như hổ phách, nhìn Lạc Thần nói: “Ngươi ngủ đi, ta không nói chuyện.”

Lạc Thần nằm vào trong chăn, nghiêng người đối mặt với nàng.

Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, Sư Thanh Y đảo mắt, nhìn thấy Lạc Thần vẫn không ngủ, cho rằng nàng ấy ngủ không được, nhưng bản thân nàng đã hứa sẽ không nói chuyện, nên chỉ đặt tay lên chăn của Lạc Thần, nhẹ nhàng vỗ về.

Một cái tiếp một cái, vô cùng nhẹ nhàng, lại có tiết tấu.

Trước kia Sư Cẩm Niệm cũng dỗ nàng ngủ như thế này.

Nàng cũng học theo, dùng để dỗ Lạc Thần đi ngủ.

Ý cười trong mắt Lạc Thần càng thêm sâu sắc, nàng không lên tiếng, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Lúc Lạc Thần vào mộng cảnh, đã là đêm khuya, mà thời gian trong mộng cảnh lại là một buổi chiều năm đó, bên ngoài trời vẫn còn sáng. Nhưng Lạc Thần đã lâu không ngủ, dưới sự vỗ về của Sư Thanh Y, nàng dần dần cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt khép hờ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Sư Thanh Y vỗ vỗ, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm sấp ngủ bên giường.

Lạc Thần xưa nay giấc ngủ không sâu, nhưng ở bên cạnh Sư Thanh Y lại ngủ rất say, chờ đến lúc nàng tỉnh dậy thì đã hoàng hôn. Cửa sổ được đẩy ra một chút, ánh tà dương màu vàng cam chảy xuống từ cửa sổ, rơi vào nền đất trong phòng.

Gương mặt của Sư Thanh Y ghé vào mép giường, dùng hai tay làm gối, đang ngủ rất ngọt ngào. Trên gương mặt trắng nõn ngây ngô của nàng phủ một tầng vàng kim, hàng mi dài khẽ lay động trong khi ngủ, mái tóc đen xõa xuống hai vai và cánh tay tựa như gấm vóc.

Giờ khắc này, nàng rốt cục rời xa hỗn loạn, trút bỏ gánh nặng, ở trong mộng cảnh dùng dáng vẻ lúc nhỏ ngủ một giấc ngon.

Lạc Thần vươn tay ra, dường như muốn xoa đầu nàng, rồi lại sợ đánh thức nàng, vì vậy tay dừng trên mái tóc mềm mại của nàng, cách khoảng không làm một động tác xoa nhẹ.

Sau đó Lạc Thần thu tay lại, yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Qua một hồi lâu, Sư Thanh Y mới tỉnh dậy, đưa tay xoa đôi mắt nhập nhèm, phát giác Lạc Thần đang nhìn mình, nàng vội hỏi: “Ngươi… ngủ ngon không?”

“Ừm.” Lạc Thần gật đầu.

“Ngươi có đói bụng không?” Sư Thanh Y hỏi: “Mẫu thân còn chưa gọi ta, tạm thời không có cơm tối. Ngươi muốn ăn bánh ngọt không?”

“Không đói bụng.”

“Sau này ngươi sẽ sống ở lân cận sao?” Sư Thanh Y thấy Lạc Thần tỉnh lại, bản thân nàng cũng không còn buồn ngủ nữa, cho nên nhịn không được muốn nói chuyện với nàng ấy, hỏi nàng ấy một số vấn đề.

“Sẽ.”

Trong ánh mắt của Sư Thanh Y có ý cười rất rõ ràng, nàng lại hỏi: “Ngươi… bao nhiêu tuổi?”

Lạc Thần nói: “Hai mươi tuổi.”

“Ta tám tuổi, ngươi lớn hơn ta mười hai tuổi.” Sư Thanh Y ngửa đầu nhìn Lạc Thần đang ngồi tựa vào đầu giường, giọng nói vừa trong trẻo vừa non nớt, gọi: “Tỷ tỷ.”

Lạc Thần: “…”

Sắc mặt của Lạc Thần hơi trầm xuống: “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi.”

Sư Thanh Y thấy Lạc Thần dường như không vui, nàng không khỏi hoang mang, nàng mới vừa được Sư Cẩm Niệm đưa về đây không bao lâu, vốn dĩ không hiểu biết nhiều về thế sự: “Ta không thể gọi sao là tỷ tỷ sao? Mẫu thân nói, nữ tử lớn tuổi hơn ta, chính là tỷ tỷ. Lớn hơn một chút nữa thì chính là di di, nếu lớn hơn nữa, chính là nãi nãi.”

“Không thể.” Lạc Thần nhíu mày.

Sư Thanh Y yên lặng chốc lát, dường như suy tư một phen, sau đó ngẩng đầu, rụt rè gọi: “… Di di.”

Lạc Thần: “…”

Nàng dường như có phần bất đắc dĩ nhìn Sư Thanh Y một cái, ngăn chặn cách xưng hô của Sư Thanh Y: “Tất cả những cái ngươi nói đều không phải.”

“Vậy ta phải xưng hô ngươi là gì?” Sư Thanh Y vô cùng nghi hoặc.

Mẫu thân chưa từng dạy nàng.

“Ngươi không cần xưng hô ta là gì.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Trực tiếp nói với ta là được rồi.”

Sư Thanh Y có chút khó xử: “Mẫu thân nói, như vậy là không khách sáo.”

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ngươi không cần khách sáo với ta.”

Sư Thanh Y lại lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng tuổi nhỏ, hơn nữa tách biệt thế gian quá lâu, không hiểu thế sự, nào giống dáng vé hồ ly tinh giảo hoạt ở ngoài mộng cảnh, chỉ cần đảo mắt đã có một bụng mưu kế. Hôm nay tâm tư của nàng không chút khúc chiết, xoay nàng một vòng nàng liền theo không kịp, có thể trực tiếp đụng vào vách tường.

Nàng sửng sốt chốc lát, hỏi: “Ngươi khong thích ta?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Lạc Thần cũng kinh ngạc.

Sư Thanh Y cúi đầu, ủ rũ nói: “Mẫu thân nói, khách sáo với người khác thì quan hệ mới có thể tốt đẹp. Ngươi bảo ta không cần khách sáo với ngươi, đó là không muốn có quan hệ tốt với ta đúng không? Quan hệ không tốt, đó là không thích.”

Lạc Thần càng bất đắc dĩ, vô thức thở dài, trong ánh mắt lại ngậm ý cười.

Vốn tưởng rằng dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của Sư Cẩm Niệm, Sư Thanh Y sẽ hiểu biết nhiều hơn so với lúc ở Thanh Huyên, vừa rồi còn có thể giúp nàng lau mặt lau tay, quả thật cũng là có một chút tiến bộ. Nhưng hiện tại xem ra, có một số việc vẫn ngốc nghếch giống như trước đây.

“Cũng không nhất định phải như vậy.” Lạc Thần chỉ đành nói: “Khách sáo với người khác, chắc chắn sẽ làm quan hệ trở nên tốt đẹp, mọi việc có lễ tất nhiên là đúng. Nhưng còn có ngoại lệ, không khách sáo mới là quan hệ tốt.”

“Thật không?” Sư Thanh Y bất chợt nói.

“Mẫu thân ngươi và Côn Lôn cô nương quan hệ tốt không?” Lạc Thần hướng dẫn từng bước, hỏi nàng.

“Dĩ nhiên là tốt.”

“Vậy mẫu thân của ngươi có khách sáo với Côn Lôn cô nương không?” Lạc Thần lại nói.

“Không khách sáo.” Sư Thanh Y lẩm bẩm.

Nàng lúc này mới bừng tỉnh, vui vẻ nói: “Ý của ngươi là, quan hệ giữa ta và ngươi, cũng tốt giống như mẫu thân và Côn Lôn?”

Lạc Thần bị nàng làm nghẹn lời, vội nói: “Hiện tại thì không phải.”

“Cái gì gọi là hiện tại thì không phải?” Sư Thanh Y bị mộng cảnh che mắt, không hiểu được hàm ý của Lạc Thần.

Lạc Thần nói: “Hiện nay ta mới vừa ‘quen biết’ ngươi chưa bao lâu. Mối quan hệ là cần thời gian dài tiếp xúc.”

Sư Thanh Y cái hiểu cái không mà gật đầu.

Hai người nói chuyện một lúc, đợi đến giờ cơm tối, Sư Cẩm Niệm vào phòng gọi: “Y Nhi, ăn cơm.”

Nàng ấy lại nhìn về phía Lạc Thần: “Lạc Thần cô nương, thân thể ngươi không khỏe, cứ nằm đi, ta mang cơm vào cho ngươi.”

Lạc Thần lại ho khan vài tiếng trước mặt Sư Cẩm Niệm, nhẹ giọng nói: “Đã nghỉ ngơi một buổi chiều, ta cảm thấy đã khỏe hơn một chút, không cần làm phiền ngươi mang cơm vào, ta ra ăn cùng với các ngươi.”

Nàng thoạt nhìn có phần suy yếu nhưng vẫn miễn cưỡng chống người ngồi dậy, chuẩn bị mang giày.

Sư Thanh Y thấy nàng loạng choạng, lập tức lấy giày đặt bên chân nàng, thân thể nho nhỏ như nắm cơm nếp ngồi xổm dưới giường, muốn giúp nàng mang giày.

Lạc Thần vội vàng cúi người, lấy giày từ trong tay Sư Thanh Y: “Không cần như vậy.”

Nàng không nỡ.

Sư Thanh Y lại nói: “Ngươi sinh bệnh, cần được chăm sóc.”

“Những việc này ta có thể tự làm được.” Lạc Thần tự mình mang giày, sau đó chỉnh trang lại quần áo.

Sư Thanh Y đứng bên cạnh nhìn nàng.

Lạc Thần chuẩn bị xong, theo mẹ con Sư Cẩm Niệm ra ngoài dùng cơm, Sư Thanh Y vừa đi vừa thỉnh thoảng quan sát Lạc Thần, Lạc Thần thì chỉ nhìn thẳng phía trước. Côn Lôn đã chờ sẵn, nàng ấy cho rằng Lạc Thần là người xa lạ, lần này vô duyên vô cớ ở lại trong nhà, trong lòng nàng ấy ít nhiều cũng có sự cảnh giác, nên cũng không cho được sắc mặt hoà nhã.

Lạc Thần ngồi xuống, không hề để tâm.

Sư Cẩm Niệm xới cho Lạc Thần một chén cơm đậu, rồi lại đưa đũa cho nàng.

Lạc Thần gật đầu: “Đạ tạ.”

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Lạc Thần, chân treo giữa không trung, nàng không ăn mà chờ Lạc Thần nếm một miếng cơm rồi hỏi: “Ngươi cảm thấy cơm đậu ăn ngon không?”

“Ừm.” Lạc Thần đáp.

Sư Thanh Y vội vàng chồm lên, dùng đũa gắp mấy hạt đậu trong chén của mình sang cho Lạc Thần, đậu trong chén của Lạc Thần nhất thời chất cao như núi.

“Ta chưa động đũa.” Sư Thanh Y nghiêm túc mà giải thích: “Không dính nước bọt, rất sạch sẽ.”

Lạc Thần nói cơm đậu ngon, cho nên Sư Thanh Y gắp cho nàng ấy.

Sư Cẩm Niệm lại cười nói: “Y Nhi, không thể quấy rầy Lạc Thần cô nương dùng cơm.”

Sư Thanh Y trả lời một tiếng, sau đó nhảy xuống ghế, bưng chén đi đến bên cạnh Sư Cẩm Niệm. Sư Cẩm Niệm lại xới một chén cơm cho nàng, lúc này nàng mới trở về chỗ ngồi, ăn một cách thỏa mãn.

Côn Lôn bình tĩnh nhìn nàng.

Sư Cẩm Niệm ghé vào bên tai nàng ấy, trong ánh mắt dường như có mật, thổ khí như lăn: “Bày ra bộ mặt này cho ai xem?”

Côn Lôn mặt đỏ tai hồng, lúc này mới ho khan một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Trời chuyển về đêm, Huyên Hoa Hiên cạnh rừng trúc càng trở nên yên tĩnh. Lạc Thần nhân lúc trời tối để ra ngoài lấy ba lô của mình, mang về cất giấu trong phòng. Lúc trước để đề phòng bị Sư Cẩm Niệm nhìn thấy, nàng đã giấu ba lô trong rừng trúc rồi mới lộ mặt.

Sư Cẩm Niệm đã chuẩn bị quần áo cho Lạc Thần tắm rửa, nàng ấy nhìn thấy Lạc Thần không mang hành lý, cho rằng Lạc Thần không có quần áo cho nên đã đặt một bộ quần áo sạch sẽ bên cạnh thùng tắm, nàng ấy nói: “Lạc Thần cô nương, đây là một bộ y phục gần đây ta đặt may, đã giặt sạch, cũng chưa từng mặc qua, chỉ là màu sắc này có lẽ ngươi mặc không quen lắm.”

Đó là một bộ quần áo đen, có thêu hoa văn, rất tinh xảo, dây cột tóc cũng là màu đen.

“Làm phiền ngươi rồi.” Lạc Thần nói: “Ta mặc được.”

Xưa nay nàng quen mặc quần áo trắng, nhưng có lúc để thuận tiện hành động vào ban đêm nàng cũng sẽ mặc quần áo đen.

Sư Cẩm Niệm căn dặn một phen, rồi đặt đồ vật cần thiết ở cạnh thùng nước ấm, sau đó rời khỏi phòng.

Lạc Thần cởi quần áo ra, nhấc chân đi vào thùng tắm. Sư Cẩm Niệm rất chu đáo, tựa như gió xuân tháng tư, Lạc Thần ngâm trong nước ấm nhiệt độ thích hợp, không khỏi nhắm mắt lại.

Chí ít trong khoảng thời gian có Sư Cẩm Niệm làm bạn bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y đã có được sự quan tâm chăm sóc dịu dàng nhất.

Nhưng càng dịu dàng, càng làm nổi bật sự tàn khốc sau khi Sư Cẩm Niệm rời đi, Thanh Y của nàng năm đó làm sao vượt qua được, nàng thật không dám tưởng tượng. Từ đám mây rơi xuống địa ngục, nàng từng vắng mặt mười năm trong nhân sinh của Sư Thanh Y, những đau khổ trong thời gian đó, nàng cũng không cách nào bù đắp được.

Lạc Thần ngồi giữa hơi nước lượn lờ, lông mày nhíu chặt.

Không bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là tiếng đẩy cửa, vì thế nàng lập tức mở mắt ra.

Chỉ thấy trong lòng Sư Thanh Y ôm một thứ gì đó, rồi bước đến bên cạnh thùng tắm.

“Chuyện gì?” Lạc Thần nhìn vào lòng Sư Thanh Y, phát giác đó là một con vịt nhỏ được đan bằng trúc.

“Cho ngươi.” Hai tay Sư Thanh Y giơ con vịt bằng trúc ra trước mặt Lạc Thần.

“Vì sao cho ta?” Nàng lúc này ngây thơ, không rành thế sự, Lạc Thần không cách nào đoán được nàng rốt cục đang suy nghĩ gì.

“Là vịt con mẫu thân làm cho ta.” Sư Thanh Y nói.

 

Lạc Thần nhận lấy con vịt, cẩn thận quan sát.

“Lúc ta tắm, mẫu thân sẽ thả nó vào trong nước, như vậy nó có thể nổi lên, ta rất thích nó.” Sư Thanh Y khiễng chân lên, hai tay bám vào mép thùng, muốn nhìn dáng vẻ của vịt con trong thùng tắm, nàng nói: “Ngươi thả nó vào đi, nó sẽ tắm cùng ngươi, ngươi cũng sẽ thích.”

Đối với nàng mà nói, ăn ngon, uống tốt, chơi vui, nàng đều sẽ mang cho Lạc Thần.

Lạc Thần thả con vịt vào trong nước, Sư Thanh Y nhìn thấy, lúc này mới yên tâm buông tay ra khỏi mép thùng.

“Ngươi và vịt con tắm đi.” Sư Thanh Y gõ thùng tắm, nhắc nhở Lạc Thần: “Ta đi ra ngoài.”

Lạc Thần nghiêng người trong thùng tắm, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Sư Thanh Y đi xa, rồi lại nhìn con vịt nhỏ, ý cười hiện lên gương mặt.

Trước khi đi ngủ, Sư Thanh Y nhìn thấy trong phòng Lạc Thần có ánh đèn, cho rằng nàng còn chưa ngủ, cho nên cố ý đẩy cửa đi vào xem Lạc Thần, lại thấy Lạc Thần đã nằm xuống, nên vội hỏi: “Sao không tắt đèn?”

Lạc Thần cố ý để đèn, nàng sợ Sư Thanh Y thấy trong phòng tắt đèn, sẽ cho rằng nàng đã ngủ rồi, như vậy Sư Thanh Y sẽ không vào phòng nữa.

“Ta có hơi mệt.” Lạc Thần nằm nghiêng, nhìn nàng: “Nhất thời quên tắt đèn, cứ thế ngủ quên.”

“Cũng may ta đến xem ngươi.” Sư Thanh Y nghe nàng nói mệt, nét mặt uể oải, không khỏi cảm thấy vui mừng vì bản thân đến đúng lúc: “Ta thổi đèn giúp ngươi.”

Nàng nói xong, liền thổi tắt ngọn đèn dầu.

Trong phòng tối sầm.

Sư Thanh Y đi đến bên giường, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây.”

“Được.” Lạc Thần nhìn bóng dáng nho nhỏ xoay người trong bóng tối.

Sư Thanh Y trở về phòng, chờ Sư Cẩm Niệm ngủ cùng nàng, nhưng đợi một hồi lâu, Sư Cẩm Niệm vẫn không đến, nàng nghĩ rằng mẫu thân còn đang bận rộn, cho nên ôm chăn yên tĩnh ngồi đợi trên giường.

Rốt cục nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nàng nhất thời giật mình, vội vàng nhìn về phía cửa.

Người đến lại là Côn Lôn.

“Mẫu thân đâu?” Sư Thanh Y nhìn Côn Lôn.

Côn Lôn cũng nhìn chằm chằm Sư Thanh Y, ngữ khí có phần lạnh lẽo: “Đêm nay Niệm Nhi sẽ không đến, ngươi đừng chờ.”

Sư Thanh Y rụt người lại, không dám tin tưởng: “… Vì sao?”

Gần đây đều là mẫu thân ngủ cùng nàng, vì sao hôm nay mẫu thân không đến.

Côn Lôn chỉ thuật lại: “Niệm Nhi nói, đêm nay không muốn ngủ cùng ngươi, nàng muốn ngủ cùng ta.”

“… Ngươi nói bậy.” Sư Thanh Y ôm chặt lấy tấm chăn.

“Nếu như ta nói bậy, vì sao bây giờ Niệm Nhi còn chưa đến?” Côn Lôn nói: “Nàng để cho ta tới thông báo với ngươi một tiếng.”

Sư Thanh Y mếu máo, không nói lời nào. Chờ Côn Lôn đi rồi, nàng tự mình thổi đèn, trải chăn, một mình nằm vào trong chăn, cuộn mình nằm yên, khóe mắt ẩm ướt. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mơ hồ cảm giác có người đến nhìn nàng, nàng âm thầm hé mắt nhìn, thấy là Sư Cẩm Niệm.

Sư Thanh Y lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng Côn Lôn nói bậy, mẫu thân rốt cục đến ngủ cùng nàng, ai biết Sư Cẩm Niệm dường như thở dài, cúi đầu xoa đầu nàng, sau đó lại xoay người đi rồi.

Sư Thanh Y thương tâm không ngớt.

Mẫu thân đi rồi, là thật sự không muốn ngủ cùng nàng.

Trong bóng tối nàng dùng cánh tay lau nước mắt, khó có thể ngủ được, nàng xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, đến trước phòng của Côn Lôn và Sư Cẩm Niệm.

Trong phòng đen kịt một mảnh, nhưng Sư Thanh Y có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười dịu dàng, là tiếng cười của mẫu thân nàng.

Sư Thanh Y thầm nghĩ mẫu thân ngủ cùng Côn Lôn sẽ vui vẻ như vậy sao, cho nên mới không muốn ngủ cùng nàng. Nàng một lần nữa lau nước mắt, nhìn xuyên qua khe cửa, bên trong tối như mực nên không nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe thấy giọng nói từ bên trong.

Sư Cẩm Niệm cười khẽ, hỏi Côn Lôn: “Ngũ tỷ, ngươi thoải mái không?”

Thường ngày nàng nghe Sư Cẩm Niệm xưng hô Côn Lôn, ngũ tỷ cũng từng gọi qua, nhưng rất ít. Nhưng nàng biết Côn Lôn là đệ tử của phong thuỷ lão sinh Niếp Ô Ảnh, đứng hàng thứ năm, mẫu thân nàng Sư Cẩm Niệm là nữ nhi của Sư Lãng, mặc dù không phải đồng môn với Côn Lôn nhưng cũng giống nhau những sư đệ sư muội khác của nàng ấy, có lúc sẽ gọi nàng ấy là ngũ tỷ.

Hơn nữa nàng biết mỗi lần Sư Cẩm Niệm gọi Côn Lôn là ngũ tỷ, Côn Lôn đều sẽ đỏ mặt, bầu không khí cũng có chút kỳ lạ mà nàng lại không hiểu được nguyên nhân.

Hiện tại Côn Lôn nghe xong, giọng nói lại có một chút run rẩy: “Niệm Nhi… rất thoải mái.”

Trong giọng nói của nàng ấy xen lẫn tiếng thở dốc, có chút giống như rên rỉ lúc bị thương, rồi lại không giống lắm, Sư Thanh Y chưa bao giờ nghe loại âm thanh này, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng nàng cảm thấy Côn Lôn hẳn là rất khó chịu, nếu không cũng sẽ không phát ra âm thanh như vậy, nhưng Côn Lôn lại nói là thoải mái.

Sư Cẩm Niệm lại uyển chuyển gọi tên, ý cười mê hoặc: “Ngũ tỷ, ngươi còn muốn thoải mái hơn nữa sao?”

“… Muốn.” Giọng nói của Côn Lôn trở nên run rẩy.

Âm thanh trong phòng càng lúc càng kỳ quái, Sư Thanh Y nghe không hiểu, nhưng lại có thể cảm giác được bầu không khí vui sướng ở bên trong.

Bên ngoài rất lạnh, Sư Thanh Y ôm cánh tay rùng mình một cái, nghe tiếng cười nói trong phòng, trong lòng càng thêm khổ sở. Nàng không tiếp tục nghe nữa, dù sao thì cũng nghe không hiểu, vì thế nàng cúi đầu đi trở về phòng mình.

Trở lại trước cửa phòng, nàng càng nghĩ càng khổ sở, vì thế ngồi trên bậc thềm trước cửa, cúi đầu lau nước mắt.

Cuối cùng thực sự nhịn không được, biến thành nhỏ giọng nức nở. Nàng lại không dám khóc lớn tiếng, sợ bị Côn Lôn và mẫu thân nghe thấy.

Khóc một hồi, trên người đột nhiên phủ thêm một chiếc áo thêu màu đen, Sư Thanh Y cảm thấy cả người ấm áp, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Nét mặt của Lạc Thần có vài phần lo lắng, bế nàng từ bậc thềm lạnh lẽo lên, dùng chiếc áo quấn chặt lấy nàng, nói: “Sao không ngủ mà lại ngồi nơi này?”

Đôi mắt Sư Thanh Y đỏ bừng, đáy mắt ngấn lệ, nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần.

Lạc Thần thấy Sư Thanh Y nước mặt đầy mặt, có lúc còn thút thít vài tiếng, nàng vội vàng quỳ một gối xuống, áp hai tay lên hai má của nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, rồi dịu dàng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

Sư Thanh Y vừa tùy ý Lạc Thần lau nước mắt cho nàng, vừa nói: “Mẫu thân… không cần ta nữa?”

“Sao có thể?” Lạc Thần nghe tiếng khóc mơ hồ của Sư Thanh Y, mới lập tức đuổi theo ra ngoài, cho nên cũng không biết đầu đuôi sự việc.

“Mẫu thân không chịu ngủ cùng ta.” Sư Thanh Y thấy Lạc Thần, trong tiềm thức dường như nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất, nàng khóc càng thương tâm hơn: “Trước đây nàng luôn ngủ cùng ta.”

Lạc Thần nhíu mày: “Mẫu thân ngươi đang ở đâu?”

Sư Thanh Y nghẹn ngào nói: “Mẫu thân và Côn Lôn đang thoải mái. Giọng nói của Côn Lôn rõ ràng nghe rất khó chịu, giống như sinh bệnh, còn nói thoải mái, ta… ta cũng không… không rõ.”

Lạc Thần: “…”

Nàng hiểu rồi, vội vàng lạnh mặt lau nước mắt trên mặt Sư Thanh Y, không hề hỏi việc của Côn Lôn và Sư Cẩm Niệm nữa mà chỉ nói: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà, cẩn thận cảm lạnh.”

Sư Thanh Y rưng rưng gật đầu, tay nắm chặt góc áo của Lạc Thần.

Lạc Thần nắm tay Sư Thanh Y đi vào trong phòng.

Sư Thanh Y ngồi ở mép giường, Lạc Thần khom lưng cởi giày cho nàng, nhưng nàng không nằm xuống mà chỉ ngồi đó, Lạc Thần chỉ đành dùng chăn quấn lấy nàng, rồi ngồi bên cạnh nàng.

“Khá hơn rồi chứ?” Lạc Thần hỏi.

Sư Thanh Y đã bình tĩnh không ít, đỏ mắt gật đầu.

※ ※ ※

Tiểu Sư Sư vội vàng chăm sóc Lạc Thần, thực sự là quá đáng yêu rồi, ta hiện tại chính là mẹ ruột đang rơi lệ.

Ô Ô Ô Ô tiểu Sư Sư đừng khóc, Côn Lôn xấu xa, nàng lừa gạt mẫu thân của ngươi đi rồi, năm đó ngươi còn vì việc này mà bị cảm, nhưng hiện tại không sợ nữa, có Lạc Thần ở đây, nàng sẽ chăm sóc ngươi, sẽ không cảm mạo nữa!

Nội dung của chương này thuộc quyển thứ sáu cổ đại thiên, khi đó Sư Sư lẻ loi một mình, nhưng hiện tại không phải vậy, Lạc Thần sẽ ở bên nàng.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!