Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 609

Chương 609: Người phương nào

 

“Vẫn chưa.” A Mai hiện tại quả nhiên còn chưa ngủ, nàng đang cầm điện thoại mới vội vàng lướt mạng, gần như trả lời ngay lập tức: “Giờ này sao ngươi còn không ngủ? Tìm ta có phải có việc gấp gì hay không?”

Giờ này nàng vẫn luôn cảm thấy Sư Thanh Y tìm nàng không phải chỉ để nói chuyện phiếm, khẳng định có việc quan trọng hơn mới đúng.

“Ta không ngủ được.” Sư Thanh Y ngồi sau yêu xe đạp, thân thể mềm mại tựa vào lưng Lạc Thần, trả lời tin nhắn: “Ngươi đã không ngủ, vậy có thể nhờ ngươi giúp ta tạo một mộng cảnh hay không?”

Đôi chân dài của Lạc Thần chống hai bên xe, ngồi thẳng tắp ở phía trước, tùy ý Sư Thanh Y xem nàng thành một cái gối mềm.

A Mai vừa nhìn thấy tin nhắn của Sư Thanh Y, nhất thời tinh thần tỉnh táo, cũng không chơi nữa, mà trực tiếp gọi video cho Sư Thanh Y. Sư Thanh Y giật mình, hiện tại nàng đang ngồi trên xe đẹp, một khi nhận cuộc gọi video, lỡ như không khống chế tốt góc độ thì sẽ bị A Mai nhìn ra, chính nàng thì không sao, chỉ sợ ống kính không cẩn thận quay phải Lạc Thần, A Mai sẽ phát hiện các nàng ngồi trên xe đạp.

Sư Thanh Y tạm thời không bắt máy, nàng cố tình muốn trêu chọc Lạc Thần: “A Mai muốn gọi video với ta, ta có nên nghe không?”

“Không thể.” Lạc Thần lập tức nói.

Sư Thanh Y cười thầm.

Giọng nói của Lạc Thần rất lạnh lùng, lại có vài phần ngượng ngùng che giấu: “A Mai không kín miệng, nếu như nói việc này ra, bị Lâm Hanh biết, nàng sẽ biết sự tồn tại của xe đạp.”

Các nàng vẫn luôn giấu xe đạp và sọt trúc ở sân sau, dùng tạp vật và màn cao su che phủ, đến nay Vũ Lâm Hanh cũng không phát hiện.

“Ngươi chính là sợ bị Vũ Lâm Hanh biết lần trước ngươi cõng sọt trúc, ngồi sau xe đẹp ôm ta giống như một cô vợ nhỏ?” Sư Thanh Y cố ý nói.

Lạc Thần: “….”

Sư Thanh Y bật cười.

“Ngươi ngồi phía trước, đến đây.” Lạc Thần xuống xe, đưa tay đỡ Sư Thanh Y xuống.

“Thế nào?” Sư Thanh Y không biết vì sao Lạc Thần đột nhiên muốn đổi vị trí.

Lạc Thần quan sát nàng, mặt không cảm xúc nói: “Ta ngồi ở phía sau, để có thể ngồi ôm ngươi giống như cô vợ nhỏ.”

Giọng nói thậm chí còn có vài phần u oán.

Sư Thanh Y: “…”

Lúc này nàng cười không nổi nữa, hơn nữa cảm nhận được tâm trạng chán nản trong câu nói của Lạc Thần. Nhưng coi như là nói mát, nàng cũng chấp nhận, tự mình xuống xe, ngồi ở phía trước, Lạc Thần cũng đổi đến ngồi ở phía sau theo ý nàng.

Sư Thanh Y một tay cầm tay lái, tay kia nhấn nút từ chối cuộc gọi của A Mai, dùng tin nhắn trả lời: “Hiện tại ta không tiện gọi video với ngươi.”

A Mai trả lời: “Vậy gọi điện thoại trao đổi có được không? Một việc lớn như vậy, nhắn tin làm sao đủ, ta có rất nhiều việc muốn nói với ngươi, chúng ta gọi điện thoại đi.”

Gọi điện thoại sẽ không bại lộ vị trí của bản thân, vì vậy Sư Thanh Y đồng ý, nhận cuộc gọi của A Mai.

Lạc Thần vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Sư Thanh Y, nàng cũng nhẹ nhàng áp mặt lên lưng Sư Thanh Y giống như Sư Thanh Y đã làm.

Lưng của Sư Thanh Y cảm giác được gương mặt của Lạc Thần, nhịp tim cũng nhanh hơn. Vắng vẻ tĩnh lặng, nàng dường như có thể nghe thấy âm thanh của những chiếc lá rơi, ngoài ra còn có nhịp tim thình thịch của nàng.

Cả người Lạc Thần yên tĩnh tựa vào nàng.

Dưới ánh đèn lồng, chiếc bóng của hai người in lên mặt đất, giao điệp cùng một chỗ.

Mà A Mai đang thảo luận trong điện thoại, trong thời khắc này có vẻ trở nên náo nhiệt một cách đối lập: “Đã sớm đồng ý sẽ dựng mộng xuân cho các ngươi, kết quả một cơ hội tốt như vậy lại bị bỏ xó đến tận hôm nay! Làm ta chờ nóng lòng muốn chết! Cũng may các ngươi rốt cục nghĩ thông suốt mà đến tìm ta rồi!”

Giọng nói của nàng kích động như vậy, thảo nào không gọi video được thì cũng muốn gọi thường để trò chuyện, nếu không văn tự làm sao có thể biểu đạt ra được.

Một giây trước Sư Thanh Y còn chìm đắm trong cái ôm dịu dàng tĩnh lặng của Lạc Thần, một giây sau lại nghe thấy A Mai nói, nhất thời sửng sốt: “…”

Lạc Thần cũng nghe thấy giọng nói của A Mai, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, hai tay ôm Sư Thanh Y cũng đột nhiên siết chặt.

“Không không không, ngươi hiểu lầm rồi.” Hôm nay trước khi ngủ Sư Thanh Y vốn dĩ đã rạo rực trong lòng, thật vất vả mới kiềm chế được ý nghĩ khó nói trong lòng, lúc này nghe hai từ mộng xuân, cả người lại trở nên khô nóng, nàng vội vã phủ nhận: “Ta không nói đến… mộng xuân. Ta chỉ nói ta muốn nhờ ngươi tạo một mộng cảnh, lỗ tai của ngươi nghe đi đâu vậy?”

A Mai nghi hoặc: “Là ngươi nói ngươi không ngủ được, tìm ta tạo mộng. Mà giờ này, còn không ngủ được, ngoại trừ muốn tạo mộng xuân để đi vào trong đó thì còn có thể là gì? Đây không phải thiên thời địa lợi nhân hoà sao?”

Sư Thanh Y: “…”

“Ngươi đừng nghĩ linh tinh.” Sư Thanh Y miễn cưỡng đè nén cảm giác khô nóng, không dài dòng với A Mai, đi thẳng vào vấn đề: “Ta chỉ muốn ngươi tạo một mộng cảnh vào năm mười hai tuổi cho Lạc Thần, sau đó ta dùng thân phận mộng khách vào mộng cảnh, về phần cụ thể là đoạn thời gian nào thì Lạc Thần biết, các ngươi hợp tác tạo dựng thì sẽ biết.”

A Mai có chút hiếu kỳ: “Vì sao lại dựng mộng cảnh khi nàng còn nhỏ?”

Sư Thanh Y nói: “Nàng nhớ người thân, muốn gặp lại họ.”

A Mai lúc này mới hiểu được, nói: “Đây là việc nhỏ, rất đơn giản, có thể thực hiện ngay.”

Sư Thanh Y lại bổ sung: “Sau khi dựng xong, không nên thức tỉnh Lạc Thần, để nàng duy trì trạng thái bị che mắt. Sau đó lúc thời cơ đến, bản thân ta sẽ đánh thức nàng.”

Tiểu Lạc Thần mười hai tuổi, dĩ nhiên phải chưa thức tỉnh thì mới dễ trêu chọc. Nếu đi vào mộng cảnh rồi lập tức thức tỉnh, hình dáng của Lạc Thần tuy mới tuổi tuổi nhưng tâm trí lại là một lão yêu tinh lắm mưu nhiều kế, nàng vào đó cũng sẽ bị Lạc Thần trêu đùa, nàng muốn nhìn trạng thái tự nhiên nhất của Lạc Thần lúc nhỏ cũng không nhìn thấy được.

Cho nên trong mộng cảnh, Lạc Thần phải không thức tỉnh mới được. Sư Thanh Y suy nghĩ đến việc mang theo mộng hạch, lúc cần thiết sẽ đốt mộng hạch lên, dù sao Lạc Thần quá thông minh, trong tiềm thức sẽ rất dễ nhìn thấy điều bất thường của mộng cảnh, dẫn đến thức tỉnh.

Lạc Thần dĩ nhiên biết Sư Thanh Y đang có tính toán nhỏ nhặt gì, nàng không lên tiếng, lại lại nhẹ nhàng nhéo lưng Sư Thanh Y một cái, dường như đang oán trách nàng ấy.

Sư Thanh Y nhất thời run rẩy, thắt lưng tê dại.

A Mai trời sinh khiếm khuyết, vốn dĩ có chút ngốc nghếch, làm sao hiểu được những khúc chiết trong chuyện này, cho nên cảm thấy kỳ quái: “Không phải muốn gặp người thân sao? Dĩ nhiên nên thức tỉnh ngay từ đầu, mang theo sự thanh tỉnh của hiện tại để gặp bọn họ, vì sao muốn chờ sau đó mới thức tỉnh?”

“… Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy.” Sư Thanh Y cười nói: “Làm theo là được rồi.”

A Mai lại nói: “Ta đã hiểu, có phải ngươi muốn bắt nạt nàng lúc nhỏ hay không? Nếu như chưa thức tỉnh, nàng cũng chỉ có mười hai tuổi, là một người bạn nhỏ, mà ngươi là mộng khách, dùng trạng thái bàng quan của hiện tại đi vào mộng cảnh, ngươi sẽ lớn hơn nàng rất nhiều.”

“Ta không có, đừng nói bậy.” Sư Thanh Y nói lắp, vội vàng nói: “Ta chính là một người bàng quan, muốn xem khi đó nàng đến cùng là dáng vẻ gì, dĩ nhiên phải chưa thức tỉnh thì mới có thể nhìn thấy được.”

“Được rồi.” A Mai tin lời của nàng: “Vậy ngươi chuẩn bị lúc nào dựng mộng cảnh? Hiện tại ta đến chỗ ngươi sao?”

“Ngươi chờ một chút, ta và nàng thương lượng một chút, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ngươi.”

A Mai kết thúc cuộc gọi, sân sau chợt rơi vào vắng lặng.

Sư Thanh Y cảm giác được tay của Lạc Thần đang kéo quần áo của nàng, nàng vội vàng quay đầu lại.

Lạc Thần nhìn nàng không chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống, thấp giọng nói: “Ngươi là muốn bắt nạt ta sao?”

Sư Thanh Y bị ánh mắt của Lạc Thần nhìn đến trái tim run lên, thiếu chút nữa đã không cầm giữ được, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lạc Thần một lát, mới nói: “Trước đây ngươi kể chuyện lúc nhỏ, ta đã nghĩ, ngươi lúc nhỏ thật đáng yêu, nếu như ta có thể tận mắt nhìn thấy thì tốt rồi, nhưng ta biết đó là không có khả năng. Nhưng sự xuất hiện của A Mai khiến suy nghĩ này có thể biến thành hiện thực, cho dù là mộng cảnh hư vô, nhưng cũng có thể trải nghiệm một lần, ta rất muốn gặp ngươi lúc nhỏ, cũng muốn gặp a tỷ của ngươi, mẫu thân của ngươi, gặp người thân mà ngươi luôn nhớ thương trong lòng.”

Lạc Thần không nói chuyện, yên lặng nhìn nàng.

“Người thân của ngươi, dĩ nhiên cũng chính là người thân của ta.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi muốn gặp các nàng, ta dĩ nhiên cũng sẽ muốn.”

Lạc Thần vẫn không mở miệng, dường như không đồng ý.

Sư Thanh Y nghĩ thầm bản thân đã nói đến hợp tình hợp lý như vậy, không ngờ Lạc Thần còn không đồng ý, nàng quyết định dùng bất cứ giá nào, sử dụng đòn sát thủ, nhẹ giọng nói: “Ta và ngươi trao đổi. Ngươi vào mộng cảnh của ta, gặp ta lúc nhỏ, ta vào mộng cảnh của ngươi, gặp ngươi lúc nhỏ, như vậy được rồi chứ?”

Lạc Thần hơi kinh ngạc.

“Ngươi không muốn gặp ta lúc nhỏ sao?” Trong ánh mắt của Sư Thanh Y có tinh tú dịu dàng: “Tuy rằng ngươi đã từng gặp. Nhưng còn có rất nhiều rất nhiều việc của ta mà ngươi chưa từng thấy. Có một số việc trước đây ta đã từng kể với ngươi, nhưng ngôn ngữ vẫn luôn không thể so sánh với tận mắt chứng kiến, ta muốn để ngươi nhìn thấy một lần.”

Đôi môi mỏng của Lạc Thần khẽ mấp máy.

Không ngờ Sư Thanh Y sẽ dùng cách này để đổi lấy sự đồng ý của nàng.

“Hơn nữa ta cũng muốn ngươi nhìn thấy mẫu thân của ta, Sư Cẩm Niệm.” Sư Thanh Y cười nói: “Nàng là một người rất dịu dàng, nhưng nàng đi rất sớm, ngươi không có cơ hội gặp nàng. Nàng cũng là mẫu thân của ngươi, ngươi không muốn gặp nàng sao?”

“Là nên gặp.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Nàng nhìn Sư Thanh Y, lại nói: “Nhưng ngươi còn có một vị mẫu thân khác.”

Sư Thanh Y đã đoán trước Lạc Thần sẽ nói như vậy, ánh mắt nhất thời trở nên buồn bã: “Ta cũng rất nhớ nàng, muốn gặp nàng. Nhưng cuộc sống lúc nhỏ ta muốn ngươi nhìn thấy là cuộc sống vui vẻ, ta muốn ngươi nhìn ta khi đó sống tốt cỡ nào, mà ở trước mặt mẫu thân Lưu Thiều, thời gian vui vẻ nhất của ta là lúc sống cùng với nàng và phụ thân.”

Nét mặt của Lạc Thần trầm xuống.

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông, nàng vốn dĩ không muốn nhắc đến nhưng nàng muốn nói nguyên nhân thật sự cho Lạc Thần biết: “Ta biết… ngươi không tiện gặp phụ thân của ta.”

Đây là một cái gai trong lòng Lạc Thần, Lạc Thần lưng đeo tự trách và hổ thẹn, đi đến hiện tại vẫn chưa từng nhổ bỏ cái gai này.

Lúc ở trong mộng cảnh, Triệu Giác bị Triệu Nghiễn khống chế nói ra việc của Thương Phách, lúc đó Sư Thanh Y đã thấy dáng vẻ của Lạc Thần, trong lòng cũng giống như bị kim đâm, chỉ hận không được dùng hết sự dịu dàng của bản thân để dỗ dành nàng ấy.

Sau một hồi lâu yên lặng, Lạc Thần nói: “Ta có thể.”

Sư Thanh Y ngẩn người.

“Ta muốn gặp phụ thân của ngươi.” Giọng nói của Lạc Thần có vài phần run rẩy: “Ta nên gặp.”

“… Ngươi không nên miễn cưỡng bản thân.” Sư Thanh Y không nỡ, nếu như Lạc Thần thực sự gặp mặt phụ thân nàng, điều này đối với Lạc Thần sẽ là sự dằn vặt tâm lý đến mức nào.

Sự hổ thẹn trong lòng Lạc Thần sẽ bị đẩy lên đến mức cao nhất.

“Không miễn cưỡng.” Lạc Thần dường như có chút thoải mái, nụ cười cũng có một chút cay đắng: “Đây là việc ta phải đối mặt.”

Sư Thanh Y vẫn lắc đầu.

“Thanh Y.” Lạc Thần đưa tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt kiên định: “Cho ta cơ hội gặp hắn một lần.”

Tâm tình của Sư Thanh Y rất phức tạp.

Nàng dĩ nhiên hy vọng Lạc Thần có thể gặp người thân của nàng, nhưng có một vết thương cũ vẫn vắt ngang nơi đó, ngay cả khi thời gian dài dằng dặc cũng không thể làm nó phai mờ.

Nhưng Lạc Thần đã nói như vậy, chứng tỏ Lạc Thần đã chuẩn bị tốt, nếu như Lạc Thần gặp mặt một lần, trong lòng có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơi thì sao Sư Thanh Y có thể đành lòng từ chối.

Một lát sau, Sư Thanh Y gật đầu: “Được, ta đồng ý với ngươi. Ta sẽ dựng hai mộng cảnh lúc nhỏ của ta, đến lúc đó ngươi dùng thân phận mộng khách đi vào rồi sẽ biết.”

Lạc Thần nói: “Được, trước tiên dựng mộng cảnh của ngươi. Nhưng ngươi cũng không được thức tỉnh sớm.”

“Nói như vậy ngươi đồng ý để ta gặp ngươi của năm mười hai tuổi?” Ánh mắt của Sư Thanh Y trở nên tinh quái: “Quả nhiên vẫn phải trao đổi thì người lòng dạ đen tối như ngươi mới đồng ý.”

“Ừm.” Lạc Thần gật đầu: “Ngươi cũng có thể sử dụng mộng hạch, để ta thức tỉnh muộn một chút.”

“Như vậy đã quyết định rồi, cả hai chúng ta đều có thể sử dụng mộng hạch, xem như công bằng.” Sư Thanh Y nói: “Ta không thức tỉnh cũng không sao, dù sao thì ngươi cũng sẽ không khi dễ ta, trước đây ngươi rất thương ta.”

“Đúng không?” Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sư Thanh Y chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Lạc Thần đổi đề tài: “Ngươi không thể khi dễ ta.”

Sư Thanh Y vươn tay, nhẹ nhàng nhéo gương mặt của nàng ấy, nếu như nàng có đuôi, chỉ sợ lúc này đang vẫy rất vui sướng: “Sao ta có thể khi dễ ngươi chứ? Ngươi lúc nhỏ đáng yêu như vậy, ta yêu thương còn không kịp.”

Lạc Thần mặt không biểu cảm: “Lúc nhỏ ta cũng không đáng yêu.”

“Có đáng yêu hay không, không phải chính ngươi nói là được.” Tâm tình của Sư Thanh Y dao động, nàng xuống xe, nói: “Việc này không nên chậm trễ, sớm dựng mộng cảnh đi, trước tiên là mộng cảnh của ta. Ngươi là mộng khách, sau khi tiến vào thì không có cách nào tạo ra ảo ảnh, ta không thức tỉnh, cũng không thể giúp ngươi tạo ra đồ vật, phải hảo hảo chuẩn bị một chút, xem muốn mang theo những thứ gì.”

Lạc Thần đứng dậy: “Được.”

Hai người thương lượng một lúc, sau đó giấu chiếc xe đạp đi, Lạc Thần lúc này mới trở về phòng chuẩn bị. Dựng mộng cảnh cần thời gian, Sư Thanh Y gọi điện thoại gọi A Mai xuống, địa điểm chính là ở sân sau, đến lúc đó dùng Gian Khích Trùy mở vết rách không gian, cũng thuận tiện trở về nhà.

“Có thể bắt đầu rồi sao?” A Mai đứng trước mặt Sư Thanh Y, hưng phấn nói: “Nếu như có thể, ta sẽ sờ mặt của ngươi.”

“Có thể.” Sư Thanh Y cảm thấy kẻ tạo mộng thú vị.

Tuy rằng mộng cảnh là hư vô, chỉ là tiểu thế giới trong trí nhớ, nhưng loại thể nghiệm chân thực này thực sự khiến nàng cảm thán.

A Mai đưa tay lên, hai tay áp vào hai bên má của Sư Thanh Y: “Ngươi nhắm mắt lại, hồi tưởng đoạn ký ức ngươi muốn tái hiện, ta sẽ dùng đoạn ký ức này để cùng ngươi dựng mộng cảnh, để dễ dàng, ta sẽ sử dụng tiềm thức của ngươi. Hai mộng cảnh của ngươi có thể dựng liền kề nhau, quy nạp vào cùng một không gian.”

Sư Thanh Y biết như vậy cũng giống như bốn mộng cảnh trước đó, nàng nhắm mắt lại.

Tâm trí của nàng dường như trống rỗng, để thời gian rút đi tựa như thủy triều.

Trước mắt dường như có kính vạn hoa không ngừng biến hóa, vô số mảnh ký ức lướt qua, chúng phập phồng trong sóng biển, rời rạc rồi ghép nối, đồng thời có một loại sức mạnh bao trùm lên, cuốn lấy tất cả chúng.

Sư Thanh Y hốt hoảng, dường như đặt mình vào trống rỗng.

Nàng đi giữa thế giới trống rỗng này, vừa đi vừa nhìn về phía xa. Bốn phía dường như cũng trở nên rực rỡ, vô số hình ảnh lướt qua, sau đó lấy ký ức làm gạch, tiềm thức làm ngói, như họa bút vung lên trong không gian trống rỗng, biến hóa ra một thế giới xinh đẹp ly kỳ.

Nàng dường như nghe thấy tiếng lá xào xào trong rừng.

Hơn nữa dường như cảm giác được gió thổi phớt qua gương mặt, vô cùng chân thực.

“Y Nhi. Đến chỗ mẫu thân đi.”

Nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ nhân đang gọi nàng .

Sau đó dường nàng đã đến một khu chợ náo nhiệt nào đó, rồi trằn trọc đi vào một biển hoa.

Hương hoa nồng đậm.

Trong biển hoa có một nam một nữ, diện mạo mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng.

“Cẩn Nhi. Ngươi đến đặt cược, ta và phụ thân ngươi giao đấu, ngược cược là ai thắng? Nếu ngươi thắng cược, mẫu thân làm điểm tâm cho ngươi ăn.”

Giọng nói của nữ nhân vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng trong lời nói lại mang theo phóng khoáng và thuần khiết. Trong hàng vạn hàng nghìn thế giới, dường như có rất ít thứ có thể lọt vào mắt nàng.

Đôi mắt của Sư Thanh Y càng lúc càng ẩm ướt.

Ký ức mênh mông tựa biển, trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy nàng.

Lạc Thần đang ở trong phòng chuẩn bị ba lô của mình, dùng vải quấn kỹ Cự Khuyết, cùng mang theo bên người.

Ngoài ra, nàng còn mộng cảnh không ít tiền bạc. Mộng cảnh là cổ đại, nàng thân là mộng khách dù sao cũng phải có một chút tiền trong người, nhưng ở cổ đại không sử dụng tiền tệ của hiện đại, đúng lúc nàng lại mới đổi vàng thỏi cho Trạc Xuyên, Trạc Xuyên đưa cho Ngư Thiển, việc này vốn chỉ là diễn trò ở trước mặt Trạc Xuyên, vì thế Ngư Thiển cũng không thật sự nhận số vàng này mà mang trả lại, Lạc Thần chỉ nhận lại một phần, phần còn lại vẫn đặt ở chỗ Ngư Thiển, để nàng ấy tự nhiên sử dụng.

Lạc Thần đặt một ít vàng vào trong ba lô, đồng thời cũng mang theo tiền đồng và bạc vụn Trạc Xuyên trả nàng mỗi ngày, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay chuẩn bị thỏa đáng.

Nàng nghĩ có lẽ vào mộng cảnh sẽ mất một khoảng thời gian, cho nên đã nhắn tin cho mỗi một người ở trong nhà, đồng thời cũng thông báo cho Dạ một tiếng, giải thích nàng và Sư Thanh Y đã đi nơi nào, căn dặn rất rõ ràng. Nhưng những người khác đều ngủ, phải đến sáng mai mới nhìn thấy tin nhắn.

Cuối cùng Lạc Thần thay đổi một bộ quần áo khác.

Trước khi vào thôn, lúc thu dọn hành lý Lạc Thần đã mang theo cả bộ bạch y cổ đại của mình, hiện tại nàng thay bạch y, dùng dây buộc tóc màu bạc để buộc tóc, đứng trước gương tỉ mỉ chỉnh lý bản thân, sau đó mới quải ba lô xuống lầu.

A Mai ở sân sau chờ nàng, đưa cho nàng một thanh Gian Khích Trùy, rồi đưa điện thoại di động trước đó Sư Thanh Y gửi lại cho nàng: “Đây là điện thoại của nàng, ngươi giữ giúp nàng đi, ta và nàng hợp tác dựng hai mộng cảnh, nàng muốn ngươi vào cửa mộng bên trái không gian rỗng trước.”

“Cảm ơn.” Lạc Thần.

Nàng nói: “Ta đã gửi tin nhắn thông báo cho mọi người để họ không cần lấy làm lạ. Nếu trong nhà có chuyện gì, ngươi lập tức nói cho ta biết, ta cùng với nàng sẽ đúng lúc ra ngoài.”

“Yên tâm, cứ giao cho ta.” không nhìn thấy khuôn mặt của A Mai, chỉ nghe nàng ấy cười hì hì: “Không thể bắt nạt trẻ con, biết không? Nàng ở trong mộng cảnh không thể tồn tại song song với ảo ảnh, sẽ tự động thay thế vị trí của ảo ảnh, tuy rằng chính là bản thân nàng nhưng nhìn dáng vẻ rất nhỏ, chỉ mới tám tuổi.”

“Ta hiểu.” Lạc Thần nói.

Dù sao, nàng cũng đã từng gặp rồi.

Căn dặn căn dặn xong thì không nói gì nữa, mà chỉ khoát tay với nàng rồi đi lên lầu.

Lạc Thần đứng trong sân, dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, đi vào khoảng không rỗng.

Trong không gian rỗng hiện tại có hai cánh cửa, Lạc Thần nghe theo lời Sư Thanh Y nói, đi vào cánh cửa bên trái trước.

Đi qua một mảnh ánh sáng trắng, nàng đặt mình trong rừng trúc u tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lá trúc, rơi xuống mặt đất.

Lá trúc xanh biếc, xào xạc lay động.

Gió thổi tung bạch y của Lạc Thần, một chiếc bóng trắng cùng với rừng trúc xanh biếc, làm nổi bật lẫn nhau, đều là thế gian hiếm có.

Nàng nhìn xung quanh.

Rừng trúc này vô cùng quen thuộc đối với nàng.

Quanh đi quẩn lại, vượt qua năm tháng dài dằng dặc, nàng rốt cục lại trở về nơi này.

Lạc Thần đi dọc theo con đường mòn trong rừng trúc, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.

Cảnh sắc hai bên đường phần lớn đều trùng khớp với hồi ức của năm đó, nhưng là có một chút bất đồng, năm đó nàng gặp lại Sư Thanh Y ngay trong rừng trúc này, khi đó Sư Thanh Y đã mười bảy mười tám tuổi. Mà lúc này, Sư Thanh Y vẫn còn đang sinh sống cùng với Sư Cẩm Niệm, thời gian cách nhau mười năm, cảnh trí trong rừng trúc vẫn sẽ có một chút thay đổi, chẳng qua là thay đổi không lớn mà thôi.

Cảnh trí trước mắt thay đổi, cho đến khi Lạc Thần đi đến trước sân nhà.

Một nữ tử dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng đang ngồi cạnh bàn đá, tay lột vỏ đậu, mà bên cạnh nàng ấy là một tiểu cô nương. Bóng lưng của tiểu cô nương kia thoạt nhìn chỉ mới tám tuổi, vóc dáng thấp bé, ngồi trên ghế đá, hai chân lắc lư giữa không trung.

Tiểu cô nương đang giúp nữ tử lột vỏ đậu, nhưng nàng dường như không thuần thục, lột một hồi lâu mới lột được một quả, hạt đậu bên trong lập tức lăn ra mặt bàn.

“Mẫu thân, ta lột hỏng rồi.” Giọng nói của tiểu cô nương rất mềm nhẹ, nàng nhỏ giọng nói một câu, còn đưa quả đậu bị lột hỏng cho nữ tử xem.

Lạc Thần đứng trong rừng trúc, ánh mắt lay động, yên tĩnh nhìn cảnh tượng này.

Bên môi mơ hồ phiếm ra một chút ý cười.

“Không sao.” Nữ tử xoa đầu tiểu cô nương: “Y Nhi chậm rãi lột, không gấp.”

“Chủ yếu là mẫu thân lột, ta không thể giúp được gì cả.” Tiểu cô nương có chút nóng lòng, rồi lại bất đắc dĩ thủ pháp lột đậu của bản thân không tốt, nàng hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể lột xong để nấu cơm đậu?”

“Vậy phải trách Côn Lôn không đến lột giúp một tay.” Nữ tử trừng mắt: “Ngươi đi gọi nàng đến lột đậu đi.”

Tiểu cô nương nhảy xuống khỏi ghế đá, chạy đến trước cửa nhà, hô vào bên trong: “Côn Lôn, mẫu thân gọi ngươi đến lột đậu!”

Nàng ở trước mặt nữ tử vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lúc gọi Côn Lôn lại có một loại tinh nghịch ẩn giấu bên trong, âm điệu cũng hơi cao, dường như đang cố ý làm ồn người ở bên trong.

“Côn Lôn.” Nhìn thấy không ai đáp lại, tiểu cô nương lại nói: “Côn Lôn, ngươi ra đi. Ngươi không ra lột đậu thì chúng ta không có cơm đậu để ăn.”

Không bao lâu sau, một nữ tử dáng người cao gầy bước ra, dáng vẻ hời hợt nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc, đứng trước mặt tiểu cô nương, hình như có chút không kiên nhẫn từ trên liếc xuống: “Làm gì.”

Tiểu cô nương đảo mắt đánh giá nàng ấy, nhìn nữ tử một cái lúc này giọng nói có chút sợ hãi: “Lột… lột đậu.”

Nữ tử được nàng gọi là Côn Lôn dường như vô cùng không hài lòng đối với nàng, hừ lạnh một tiếng phát giận với nàng: “Nhóc con như ngươi, là vãn bối, sao dám trực tiếp gọi tên ta.”

Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn nàng ấy, dường như có chút ngây thơ nói: “Mẫu thân gọi ngươi là Côn Lôn, nên ta mới gọi theo.”

Côn Lôn nói: “Ngươi thật to gan, không biết lễ nghĩa phép tắc.”

“Mẫu thân.” Tiểu cô nương nóng lòng đi về phía nữ tử bên kia.

Nữ tử đang lột đậu dịu dàng nói: “Y Nhi, sau này ngươi gọi nàng là Côn Lôn, nàng dám không trả lời.”

Nói xong, nàng ấy cười híp mắt nhìn Côn Lôn: “Đúng không?”

“Niệm Nhi, ngươi…” Côn Lôn bỗng nhiên nụ cười của nữ tử lột đậu làm nghẹn lời, dường như có chút e sợ nên không nói gì nữa.

Tiểu cô nương nghe xong, nhìn Côn Lôn nói: “Côn Lôn.”

Côn Lôn không nhịn được: “Lại làm sao nữa?”

Tiểu cô nương lại nói: “Côn Lôn.”

Côn Lôn: “…”

Tiểu cô nương ánh mắt trong suốt, gọi một lần nữa: “Côn Lôn.”

Trán của Côn Lôn thiếu chút nữa nổi gân xanh: “Ngươi dám trêu chọc ta.”

“Cái gì gọi là trêu chọc?” Khuôn mặt của tiểu cô nương mang theo tính trẻ con, thoạt nhìn vô cùng vô tội: “Mẫu thân nói ta gọi ngươi là Côn Lôn, ngươi không dám không trả lời, ta chỉ là muốn thử một chút. Nhưng ngươi còn chưa trả lời ta, như vậy chính là không nghe lời mẫu thân.”

“Là không nghe lời.” Nữ tử lột đậu mỉm cười nhìn Côn Lôn.

Côn Lôn: “…”

Tiểu cô nương lại gọi: “Côn Lôn.”

Côn Lôn dường như không có cách nào khác, lúc này chỉ đành đáp: “Ừ.”

Tiểu cô nương lúc này mới hài lòng ngồi trở lại trên ghế đá. Giác quan của nàng dường như rất nhạy bén, nhận thấy điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía rừng trúc.

Lạc Thần ở trong rừng trúc, chạm phải ánh mắt của nàng.

Tiểu cô nương nhảy xuống khỏi ghế đá, đi về phía trước hai bước.

Đôi mắt ngập nước, hai hàng lông mi vừa dài vừa mềm mại, cả người lóng lánh như búp bê tuyết, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.

Lạc Thần cách rừng trúc trùng điệp, rũ mắt nhìn nàng.

Dường như thời gian trôi ngược, có ngọn gió lướt qua hai bóng dáng một cao một thấp.

Tiểu cô nương nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát Lạc Thần.

Một lát sau, hai má hiện lên má lúm nhợt nhạt, trong ánh mắt tựa như rơi đầy những vì sao, nàng cười nói: “Ngươi là ai?”

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng, nói: “Ta chỉ đi ngang qua nơi này, đã làm phiền rồi.”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!