Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 607

Chương 607: Khẩn trương

Cửa sổ bị thủng một lỗ lớn vô cùng thê thảm, Sư Thanh Y cũng tạm thời không rảnh bận tâm, mà vẫn phải làm điểm tâm trước, Lạc Thần theo nàng cùng vào trong bếp.

Lúc nàng bận rộn, Lạc Thần ở bên cạnh giúp đỡ, Sư Thanh Y cần thứ gì, còn chưa kịp đưa tay thì Lạc Thần đã đoán được tâm tư của nàng nên lập tức đưa đến, đồng thời ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

Ánh mắt ấy vẫn tĩnh lặng không một gợn sóng, nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy lúc Lạc Thần nhìn nàng, mơ hồ có một chút cẩn trọng, ngoài ra, còn có một chút ấm ức.

Trong lòng Sư Thanh Y muốn cười nhưng ngoài mặt vẫn phải bình thản, Lạc Thần đưa nàng cái gì thì nàng lấy cái đó.

Nhưng hai người chưa yên lặng được bao lâu, Trạc Xuyên lại vào phòng bếp.

Trạc Xuyên xuất hiện ở nơi này là hành động dựa vào tiềm thức.

Trong trí nhớ của Trạc Xuyên, trước đây nàng ấy phải tự mình xuống bếp, lúc ở một mình, nàng ấy xuống bếp thật ra cũng không cần chú ý quá nhiều, ăn no là đủ rồi, hơn nữa cuộc sống tiết kiệm, bình thường chỉ là những bưa rau đưa bình đạm. Nhưng sau khi gặp Ngư Thiển, nàng ấy không chỉ muốn cho Ngư Thiển ăn no mà còn hy vọng Ngư Thiển có thể ăn ngon, cho nên đặc biệt xem trọng việc nấu ăn, làm một cách tận tâm tận lực, thật ra tài nấu ăn của Trạc Xuyên chỉ ở mức bình thường, nhưng quý ở chỗ dụng tâm.

Có lẽ là trong tiềm thức Trạc Xuyên vẫn luôn mong muốn nấu cơm cho Ngư Thiển, nên ngửi thấy mùi hương của thức ăn trong phòng bếp thì lập tức tiến đến.

Sư Thanh Y nhìn thấy dáng vẻ của Trạc Xuyên thì lập tức ngừng tay, nàng có chút khẩn trương, rất sợ Trạc Xuyên lại muốn đến nhóm lửa.

Trạc Xuyên đứng bên cạnh bồn rửa chén, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt lại chậm rãi chuyển hướng nhìn về phía bàn gỗ, dường như đang đánh giá đồ dùng trong phòng bếp.

Đáng tiếc tất cả những thứ này đều thuộc về cuộc sống hiện đại, nàng ấy căn bản không hiểu, đối với nàng ấy tất cả vật dụng trong phòng bếp đều trở nên kỳ quái. Nàng ấy dường như đang nỗ lực lý giải điều gì đó, vì vậy chỉ đành tạm thời đứng bất động, không tùy tiện hành động.

Trạc Xuyên quay sang nhìn cái nồi trên bếp, trong nồi đang nấu canh. Nàng ấy nhìn chăm chú chốc lát rồi đưa tay về phía chiếc nồi.

Sư Thanh Y sợ nàng ấy bị nóng, nên vội vàng bắt lấy tay nàng ấy.

Hành động của Trạc Xuyên hiện tại hoàn toàn dựa vào tiềm thức, thậm chí là chấp niệm, nên cho dù bị Sư Thanh Y bắt lấy tay, nàng ấy cũng không thu tay lại. Nhưng dường như nàng ấy biết người đang ngăn cản mình là Sư Thanh Y, cho nên không hề phản kháng, cả người dường như ngưng đọng.

“Trạc Xuyên?” Sư Thanh Y thử nói: “Ngươi đứng yên ở đây, đừng động lung tung, có được không?”

Trạc Xuyên không trả lời, nàng ấy hẳn là nhìn thấy, cũng nghe thấy, chẳng qua là không có phản ứng.

Ngư Thiển lo lắng cho Trạc Xuyên, đương nhiên là theo sát một tấc cũng không rời, nàng nhìn thấy tình cảnh này, khẽ nói với Trạc Xuyên: “A Xuyên, ta không đói bụng.”

Ngón tay của Trạc Xuyên cử động.

Sư Thanh Y vội vàng buông tay, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Trạc Xuyên.

“A Xuyên, ta không đói bụng.” Ngư Thiển lặp lại lần nữa.

Lần này Trạc Xuyên có phản ứng, nàng ấy chậm rãi thả bàn tay muốn chạm vào chiếc nồi xuống. Trong tiềm thức nàng ấy lo lắng Ngư Thiển đói bụng cho nên mới chấp nhất muốn chạm vào đồ vật trong phòng bếp, hiện tại nghe thấy Ngư Thiển nói không đói, chấp niệm dường như tạm thời tạm thời tiêu tan.

Mà Ngư Thiển phát hiện lời nói của bản thân có tác dụng, nàng không khỏi vui mừng nắm tay Trạc Xuyên: “A Xuyên, ngươi theo ta đến đây.”

Trạc Xuyên khẽ cúi đầu, như là đang nhìn bàn tay Ngư Thiển nắm lấy tay nàng ấy.

Ngón tay của Ngư Thiển chậm rãi vuốt ve trên lưng bàn tay của Trạc Xuyên, sự dịu dàng dường như xuyên qua lạnh lẽo, xâm nhập vào trong da thịt.

Trạc Xuyên nghiêng đầu, Ngư Thiển dẫn nàng ấy đi, nàng ấy cũng ngoan ngoãn theo sau.

Sư Thanh Y nhất thời thở dài một hơi.

Ngư Thiển đưa Trạc Xuyên đến cạnh một vòi nước khác, đặt chậu nước bên dưới vòi nước rồi bắt đầu xả nước, sau đó giới thiệu với Trạc Xuyên: “A Xuyên, nơi này có nước, ngươi không cần tìm xung quanh.”

Dòng nước ào ào chảy xuống, dần chảy đầu chậu nước rồi tràn ra ngoài, cuối cùng chảy xuống bên dưới lỗ thoát nước.

Trạc Xuyên nhìn vòi nước.

Thoạt nhìn nàng ấy không có phản ứng gì, nhưng Ngư Thiển vẫn giải thích vô cùng nghiêm túc, nhiều lần nói đây là cái gì, kia là cái gì, thậm chí mỗi một câu đều phải lặp lại rất nhiều lần để tăng thêm ấn tượng đối với Trạc Xuyên.

Năm đó sau khi nàng lên bờ thì tỉnh tỉnh mê mê, A Xuyên vô cùng kiên trì đối với mỗi một vấn đề ngốc nghếch của nàng, hỏi đâu đáp đó.

Hôm nay, nàng cũng có thể dạy cho A Xuyên rồi.

Sư Thanh Y thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc.

Thời gian kỳ diệu cỡ nào, vượt qua dòng thác quá khứ, đi đến hiện tại, thương hải tang điền nhưng có một số thứ đã thâm nhập vào xương tủy, khắc vào linh hồn, sẽ không bao giờ thay đổi.

Tri thức của Ngư Thiển đối với thời hiện đại cũng rất nửa vời, còn không bằng nửa thùng nước như Trường Sinh, nhưng trạng thái của Trạc Xuyên thuộc về thùng rỗng không có nước, Ngư Thiển giới thiệu cách sử dụng vòi nước cho nàng ấy thì vẫn thừa sức. Về phần những kiến thức sâu hơn, nếu Ngư Thiển thực sự dám dạy có lẽ sẽ kéo cả Trạc Xuyên xuống hố.

Cũng may Trạc Xuyên bị Ngư Thiển thu hút sự chú ý, Sư Thanh Y được thanh nhàn nên lập tức tranh thủ thời gian làm điểm tâm.

Lúc ăn điểm tâm, Trạc Xuyên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, yên tĩnh cùng người khác dùng cơm. Sau khi ý thức dần tỉnh lại, nàng ấy đã có nhu cầu ăn uống giống như người sống, nhưng trước đó đều là Ngư Thiển ở trong phòng chăm sóc cho nàng ấy, cho nên đây là lần đầu tiên nàng ấy xuống lầu ăn cùng mọi người.

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Trạc Xuyên rõ ràng đang nhắm mắt nhưng lại có thể dùng đũa gắp thức ăn một cách chuẩn xác thì kinh ngạc không ngớt, dùng tay quơ qua quơ lại trước mặt Trạc Xuyên, Trạc Xuyên không phản ứng mà chỉ yên lặng bưng chén cơm, có chút cứng nhắc mà ăn cơm trắng.

“Nàng đến cùng làm sao nhìn thấy được?” Vũ Lâm Hanh cảm thấy khó hiểu, ngồi trở lại chỗ của mình.

“Bọn ta cũng không biết.” Sư Thanh Y nói: “Đến lúc đó hỏi Dạ thử xem.”

Sau khi ăn xong cũng không có thời gian nhàn rỗi mà phải đổi phòng cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên. Tất cả mọi người đều đến giúp đỡ, tiến độ rất nhanh, Sư Thanh Y dọn một chiếc ghế, quay đầu nhìn cửa sổ vỡ nát bị gió lùa vào, trong lòng không khỏi thở dài.

Căn nhà này là nhà thuê, nàng còn phải đi tìm ông chủ để bồi thường, thuận tiện nhờ ông ấy sắp xếp gọi người đến làm một cái cửa sổ mới.

Còn phải mất một khoảng thời gian mới làm xong cửa sổ mới, nhưng xin lỗi thì phải đúng lúc. Ông chủ quán ăn vỗn dĩ có ấn tượng tốt với các nàng, lúc nhận tiền bồi thường cho cái cửa sổ thì cười ha hả, cũng không để tâm, mà chỉ hiếu kỳ hỏi một câu: “Cửa sổ vì sao lại bị hỏng?”

Sư Thanh Y yên lặng nhìn về phía Lạc Thần.

Một lỗ thủng lớn như vậy, dù sao cũng không thể nói là bị quả bóng ném vỡ, nhất định phải tìm ra một lý do hợp lý mới không làm ông chủ cảm thấy kỳ lạ. Nàng muốn nhìn xem Lạc Thần có thể bịa ra lý do gì.

Lạc Thần căng mặt, nói: “Lúc đó ta nhìn thấy một bóng người kỳ lạ đứng bên cạnh cửa sổ, trong lòng rất sợ hãi, đúng lúc trong phòng có một cái rương lớn của một người bạn, ta liền ôm nó ném về phía cửa sổ, không ngờ bị người đó tránh được, cái rương liền chạm vỡ kính rồi rơi xuống lầu.”

Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe vậy, còn phải phối hợp với nàng ấy giả vờ có vẻ sợ hãi.

Quả thật là bị bắt rương tróc yêu đập vỡ, rất có lý.

Nhưng cái gì mà trong lòng rất sợ hãi, nghe quá giả rồi.

“Trong nhà có kẻ trộm sao?” Ông chủ hoảng hốt.

“Ta cũng không biết có phải kẻ trộm hay không, nhưng không mất bất cứ vật gì.” Giọng nói của Lạc Thần trở nên lạnh lẽo: “Chờ ta ném cái rương xong, nhìn kỹ lại thì không thấy ai, có lẽ là nảy sinh ảo giác rồi.”

Chuyện này càng nói càng thiên hướng chuyện ma quỷ rồi.

Đồn đãi trong thôn có thứ không sạch sẽ, việc này ông chủ đã từng nghe thấy, hơn nữa còn đặc biệt kiêng kỵ đối với Vô Thường Lang Quân, cho nên rất dễ tin vào chuyện ma quỷ này. Ông ấy cảm thấy có lẽ không phải kẻ trộm, nếu như là kẻ trộm sao có thể nhanh chóng biến mất như thế?

Sư Thanh Y quan sát quan sát sắc mặt của ông chủ, nhìn thấy ông ấy hoảng sợ, nàng biết chuyện ma quỷ này là hữu hiệu, ông chủ đã bắt đầu liên tưởng đến Vô Thường Lang Quân.

Nhưng ông chủ không hé răng nói gì về chuyện này, mà chỉ khách sáo căn dặn các nàng chú ý an toàn, khóa kỹ cửa sổ. Dù sao ông ấy cũng lo lắng sau khi bản thân nói ra suy đoán của mình, sẽ dọa cho khách thuê nhà chạy mất, đến lúc đó các nàng trả nhà, thì ông ấy không kiếm được tiền nữa.

Ông chủ không dám hỏi nhiều, ngược lại có lợi cho các nàng.

Giải quyết vấn đề cửa sổ, Sư Thanh Y lúc này mới như trút được gánh nặng.

Nhân lúc Dạ dạy học cho các nàng thông qua điện thoại, Sư Thanh Y hỏi Dạ một số việc liên quan đến tình huống của Trạc Xuyên, nhất là vì sao Trạc Xuyên nhắm mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi vật.

Dạ hồi đáp: “Hiện tại hiện tại đang ở trạng thái lưu khí, vốn dĩ đặc biệt, đứng giữa ranh giới sinh tử. Cho dù nhắm mắt nàng vẫn có ‘thị giác’, chẳng qua loại ‘thị giác’ này không giống với mắt thường của chúng ta, là ‘lưu khí giác’, nàng có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, cũng có thể nhìn thấy người, chẳng qua là hình ảnh có lẽ không giống mắt thường nhìn thấy.”

“Khác nhau ở chỗ nào?” Ngư Thiển lo lắng cho Trạc Xuyên nên vội vàng hỏi.

“Mỗi thân thể lưu khí tình huống đều khác nhau, ta chỉ có thể nói là có khả năng. Có thể là sắc điệu sẽ u tối hơn, cũng có thể là nhìn không rõ nét, hoặc chỉ có một màu sắc duy nhất. Lưu khí giác chỉ thân thể lưu khí mới có, ‘khí’ là cánh cửa cuối cùng ngăn cản hồn phách rời khỏi cơ thể, mỗi người đều có, bình thường sẽ được ẩn giấu, nhưng ‘khí’ của cơ thể sẽ được kích phát khi đứng giữa ranh giới sinh tử, tăng cường cảm giác tồn tại của nó, đồng thời hồn phách cũng sẽ mẫn cảm hơn so với người bình thường. Các ngươi cũng có thể hiểu lưu khí giác là một loại giác quan của hồn phách, nó không cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.”

Ngư Thiển lúc này mới yên tâm, lại hỏi một câu: “Vậy A Xuyên có thể sử dụng mắt thường để nhìn không?”

“Có thể.” Dạ nói: “Nếu như nàng muốn mở mắt.”

“Ý của ngươi là hiện tại A Xuyên vẫn chưa có ý nghĩ muốn mở mắt ra, đúng không?”

Dạ gật đầu: “Hiện tại nàng bị vây trong trạng thí ý thức bắt đầu thức tỉnh, nhưng rồi lại bị phong bế trong tiềm thức, không có suy nghĩ của riêng mình, nàng sẽ không nghĩ đến việc bản thân có thể mở mắt ra, cũng không biết bản thân có thể nói chuyện.”

Vội vàng vội vàng tiếp lời: “Hôm nay Lạc Thần hô một câu ‘phù lai’, nàng lập tức có phản ứng, sau đó cũng nói theo.” Còn làm vỡ cửa sổ.

Dạ nói: “Đây là phản ứng ngôn ngữ trong tiềm thức của nàng, cũng không phải nàng thực sự muốn nói. Chỉ khi khiến nàng phá tan xiêng xích của tiềm thức, dần có tư duy của bản thân, nhận chủ mới có thể tiến hành thuận lợi, ngự giả nhiều lần thổi sáo, thật ra chính là đang kích động tiềm thức của nàng, tiếng hát của Ngư Thiển hiện tại cũng có tác dụng này.”

“Có biện pháp gì có thể thúc đẩy nàng nhanh chóng phá vỡ tiềm thức hay không?” Sư Thanh Y biết tiềm thức của Trạc Xuyên buông lỏng là điều tốt, lúc đó chính là bởi vì Dạ và ngự giả kia đấu sáo, tiềm thức của Trạc Xuyên xuất hiện lỗ thủng, nên mới có tiến triển giống như hiện tại. Nàng cảm thấy nếu có biện pháp đẩy nhanh tiến trình thì có thể nhanh chóng giúp Ngư Thiển trở thành chủ nhân của Trạc Xuyên, cũng không cần lo lắng ngự giả kia nhắm vào Trạc Xuyên nữa.

“Có.” Dạ nhìn màn hình, không chút phập phồng nói: “Chính là sử dụng ký ức đến kích thích nàng. Nhưng loại kích thích này phải rất mạnh mới có tác dụng, ví dụ như thứ trước đây sẽ làm nàng cảm thấy sợ hãi, tức giận, khẩn trương…”

“Sợ hãi, tức giận?” Trong lòng Ngư Thiển không muốn, nàng nói: “Ta không muốn A Xuyên như vậy, nàng sẽ rất đáng thương.”

Những loại cảm xúc tiêu cực này, cho dù hữu dụng, Ngư Thiển vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận.

“Đáng thương?” Dạ cũng không hiểu cái gì là cảm xúc, cũng không biết cái gì là cảm giác sợ hãi và tức giận, nên dĩ nhiên nàng không hiểu những cảm xúc này khó chịu chỗ nào.

Nhưng nếu như muốn đẩy nhanh quá trình phá vỡ tiềm thức của Trạc Xuyên, nhất định phải cho nàng ấy một chút kích thích, Ngư Thiển chỉ đành hạ quyết tâm, cân nhắc chốc lát, mới từ trong đó lựa chọn một cảm xúc tương đối nhẹ nhàng, đó là ‘khẩn trương’, nàng nói: “Chúng ta sẽ thử làm A Xuyên trở nên khẩn trương.”

Nàng suy nghĩ một chút, nói: “A Xuyên tâm tư bình thản, việc sẽ làm nàng cảm thấy khẩn trương không nhiều lắm, có lẽ cũng chỉ có ta. Trừ phi các ngươi che kín từ trên xuống dưới, giả dạng làm kẻ xấu bắt ta đi, ở trước mặt A Xuyên uy hiếp nàng. Nhưng như vậy rất nguy hiểm, A Xuyên hôm nay hoàn toàn hành động theo tiềm thức, nếu nàng cho rằng ta thực sự bị bắt đi, nàng sẽ sử dụng rương tróc yêu để tấn công các ngươi.”

“Cũng không nhất định phải như vậy.” Lạc Thần nói: “Trừ ngươi ra, còn có một chuyện sẽ khiến nàng vô cùng khẩn trương.”

Ngư Thiển lộ vẻ nghi hoặc.

Mọi người ở trong căn phòng mới của Ngư Thiển cùng nghe giảng bài, Trạc Xuyên thì đang yên tĩnh ngồi bên giường, nhìn có vẻ rất ngoan.

Lạc Thần đi đến trước mặt Trạc Xuyên, quan sát nàng ấy rồi nói: “Hôm nay ngươi dùng rương tróc yêu đập vỡ một cái cửa sổ, cần bồi thường mười hai lượng bạc.”

Sư Thanh Y: “…”

Trạc Xuyên lập tức đứng bật dậy.

Nàng ấy thoạt nhìn có chút khẩn trương, một mực lục lọi trên người nhưng hôm nay nàng ấy đã thay quần áo hiện đại, không giống với trang phục cổ đại trước đây, nàng ấy thật ra khó có thể hiểu được, vì sao sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được thứ gì.

“Ngư Thiển, đưa túi tiền trước kia cho nàng.” Lạc Thần nhìn về phía Ngư Thiển.

Ngư Thiển lập tức đứng dậy đi lấy túi tiền, rồi đặt vào trong tay Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên cẩn thận cầm lấy túi tiền, đi đến cạnh bàn, mở túi tiền ra, chỉ nghe âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, nàng ấy trút ra rất nhiều tiền đồng từ trong túi tiền.

Nàng ấy cẩn thận tìm kiếm trong đống tiền đồng, rốt cục tìm được vài lạng bạc vụn, nhìn còn nhỏ hơn cả móng tay.

Bấy nhiêu còn xa mới đủ mười hai lượng.

Trạc Xuyên đi qua đi lại quanh chiếc bàn, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng bước chân thoạt nhìn lại vô cùng lo lắng. Sư Thanh Y thậm chí có thể nhìn thấy trên trán nàng ấy toát ra một chút mồ hôi mỏng, đây chắc chắn là đang khẩn trương.

Lạc Thần chậm rãi đi đến bên cạnh Trạc Xuyên, nói: “Chi phí tiêu dùng của ngươi và Ngư Thiển hôm nay, tổng cộng bốn lượng bạc.”

Trạc Xuyên mờ mịt nghe xong, bước chân càng nôn nóng giống như kiến bò trên chảo.

Lạc Thần nói tiếp: “Ngươi phải mua lễ vật cho Ngư Thiển, món lễ vật kia giá ba lượng.”

Trạc Xuyên lập tức nhìn túi tiền của bản thân.

Nhưng nhìn cũng không thấy gì.

Lạc Thần lại kích thích ký ức của Trạc Xuyên: “Ngư Thiển bị hoa khôi thanh lâu giữ lại rồi, nàng học ca hát ở chỗ hoa khôi, không trả nổi phí hoa bài, hoa bài giá một nghìn lượng.”

Cả người Trạc Xuyên run rẩy, sợ đến tê liệt ngồi trên ghế, ngón tay đều đang run rẩy.

Lạc Thần lúc này mới ung dung ngồi bên cạnh Trạc Xuyên, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngươi không cần khẩn trương, ta có thể cho ngươi mượn tiền.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng ngay cả đoán cũng không cần đoán.

Lạc Thần nhất định muốn cho Trạc Xuyên ‘vay tiền’.

“Ta sẽ tính giá rẻ một chút.” Lạc Thần nói với Trạc Xuyên: “Nhưng mỗi ngày ngươi phải trả lãi cho ta.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!