Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 605

Chương 605: Cứu hoả

 

Chờ tâm tình của Biên Tranh và các học sinh tạm thời ổn định, không hề khóc nữa, Sư Thanh Y nhìn bọn họ, nói: “Đừng sợ, kế tiếp sẽ đưa các ngươi đi bệnh viện chữa trị.”

Giọng nói của nàng rất ôn hòa: “Nhưng nơi này có một vấn đề, trước đó các ngươi mất tích, nhất định đã kinh động đến cảnh sát, sau khi trở về cảnh sát sẽ tìm các ngươi hỏi chuyện. Tất cả những chuyện các ngươi gặp phải dưới lòng đất, nếu như các ngươi muốn nói, đều có thể viết vào trong hồ sơ lời khai cung cấp cảnh sát, nhưng bốn người bọn ta không muốn xuất hiện trong lời khai. Bọn ta hy vọng có thể được yên tĩnh một chút.”

Biên Tranh suy nghĩ thấu đáo hơn những học sinh khác, cũng dũng cảm hơn, nàng ấy dùng giấy trắng và bút, viết: “Ta hiểu được. Nếu như cảnh sát tìm ta, ta sẽ kể những hỗn loạn xảy ra dưới lòng đất, kẻ bắt cóc bọn ta bị quái vật giết chết, bọn ta nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.”

Biên Tranh đưa tờ giấy cho các học sinh khác xem, cái khác học sinh đều đồng ý, liên tục gật đầu. Bọn họ xem nhóm người Sư Thanh Y là ân nhân cứu mạng, nếu như các nàng đã yêu cầu không tiết lộ thân phận, thì bọn họ sẽ phối hợp. Về phần sau khi cảnh sát biết chuyện, có thể phái người xuống dưới lòng đất điều tra hay không thì không thể xác định, nhưng Sư Thanh Y cảm thấy khả năng lớn là sẽ không.

Những lời đồn đãi về thứ không sạch sẽ tồn tại dưới lòng đất đã lan truyền khắp thôn trấn, nói là có một tòa Vô Thường Điện khổng lồ, cũng có cảnh sát bởi vì chuyện này mà mất mạng, hẳn là sẽ không ai mạo hiểm đi vào, phần lớn khả năng là sẽ xử lý chuyện này như một vụ bắt cóc thông thường. Những việc kế tiếp, trọng điểm vẫn sẽ là chữa trị vết thương trên cơ thể và tâm lý cho những học sinh này.

Sư Thanh Y căn dặn nhóm học sinh một số việc, sau đó dẫn bọn họ rời khỏi đồng cỏ, để cho bọn họ đợi cạnh đường lớn, Vũ Lâm Hanh và Lạc Thần ở lại cùng bọn họ, còn Sư Thanh Y và Âm Ca trở về nhà trước.

Xa xa đã thấy Trường Sinh lo lắng đi qua đi lại ở trước sân, Thiên Thiên ở một bên nhìn nàng ấy. Lúc Trường Sinh nhìn bóng dáng của Sư Thanh Y, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gần như là chạy vội đến.

“A Cẩn!” Trường Sinh ôm lấy Sư Thanh Y, vừa cẩn thận quan sát một phen, thấy quần áo trên người nàng đầy những vết rách, nàng vội nói: “Ngươi còn bị thương? A Lạc và Vũ cô nương vì sao còn chưa trở về?”

“Sư Sư.” Thiên Thiên cũng thân thiết chạy đến.

“Đều là vết thương nhỏ, ta không sao.” Sư Thanh Y xoa đầu Trường Sinh, nàng cười nói: “Bọn ta cứu được mấy học sinh, bọn họ còn đến bệnh viện nên hai người các nàng đang cùng chờ ở ven đường. Điện thoại di động của ta hết pin, biết các ngươi nóng lòng cho nên mới trở về báo cho các ngươi biết, cụ thể thì chờ mọi người trở về rồi hãy nói.”

“Không sao là tốt rồi.” Trường Sinh lúc này mới thở dài một hơi: “Lần này các ngươi đi thực sự quá lâu, chỉ là đi điều tra ngôi nhà cạnh cây dong một chút mà thôi, không đến mức lâu như vậy. Dạ biết chuyện liền bảo thuộc hạ của nàng đến chỗ đó thăm dò, các ngươi có từng gặp người đó không?”

“Đã gặp, là Trữ Ngưng.” Sư Thanh Y nói: “Nhưng hiện tại có lẽ nên gọi nàng là Cửu.”

Nói như vậy, có lẽ sau khi Trữ Ngưng tìm kiếm trong căn nhà, nhận thấy cây dong có điều bất thường, nên đã thông qua ‘vực’ đi xuống lòng đất.

Trường Sinh và Thiên Thiên nghe xong, có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của Trữ Ngưng. Trong tin nhắn Dạ chỉ nói là phái thuộc hạ đi, các nàng cũng không biết đó chính là Trữ Ngưng.

Thời gian hữu hạn, Sư Thanh Y để Âm Ca ở lại trong nhà nghỉ ngơi, thuận tiện cùng Trường Sinh và Thiên Thiên bảo vệ Trạc Xuyên, đề phòng ngự giả có hành động, còn nàng lại gọi Phong Sanh và Tô Diệc cùng lái xe đến chỗ đồng cỏ, đón nhóm học sinh đi bệnh viện.

Bệnh viện huyện Cao Đài cách làng khá xa, lúc đi đường, Vũ Lâm Hanh từ trong túi áo của một học sinh đã hôn mê lấy được một chiếc điện thoại, mở thư mục lưu trữ, sau đó xóa đi những đoạn video và hình ảnh, sau đó mới trả điện thoại lại. Đây là di vật của ba của học sinh này, cho nên phải để lại cho nàng ấy làm kỷ niệm.

Lái xe hồi lâu mới đến bên ngoài bệnh viện. Nhóm người Sư Thanh Y không tiện ra mặt cho nên đỗ xe ở một chỗ vắng vẻ, sau đó xuống xe tạm biệt nhóm học sinh.

“Vào trong tìm y tá phụ trách ca cấp cứu, sau đó nhờ bệnh viện liên hệ với người thân của các ngươi.” Sư Thanh Y nói: “Đến bệnh viện, các ngươi không cần sợ gì nữa rồi.”

Nàng nhìn Biên Tranh: “Biên Tranh, ngươi dẫn họ vào trong, có thể làm được không?”

Biên Tranh ánh mắt kiên nghị, gật đầu.

“Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Sư Thanh Y mỉm cười.

Biên Tranh rốt cục giành được sự sống, gian khổ trong quá trình đó quả thực khó có thể hình dung, lúc này nàng ấy không chữ chữ mà mấp máy cánh môi, yên lặng dùng khẩu hình miệng nói hai từ với nhóm người Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn ra khẩu hình của nàng ấy, là đang nói: “Cảm ơn.”

Đôi mắt Biên Tranh ngấn nước.

Sư Thanh Y nhìn nàng ấy, cũng thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Dưới lòng đất đầy rẫy nguy hiểm, gặp một người xa lạ đáng tin cậy.

Nàng cảm thấy vô cùng biết ơn.

Biên Tranh tỏ vẻ nghi hoặc, tựa hồ không hiểu vì sao Sư Thanh Y nói như vậy. Cảm xúc trong lòng Sư Thanh Y rất phức tạp, nàng vẫy tay với Biên Tranh, Biên Tranh cũng không chậm trễ nữa, cùng những học sinh khác cảm kích cúi đầu với các nàng, sau đó mới đi vào cổng chính của bệnh viện.

Còn lại Sư Thanh Y, Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh đứng trong bóng đêm u ám.

Sư Thanh Y nhìn: “Nàng ấy sạch sẽ. Hy vọng nàng ấy và những học sinh kia về sau có thể bước ra khỏi ám ảnh lần này.” Tuy rằng đầu lưỡi bị cắt đứt sẽ không cách nào phục hồi như cũ, nhưng nàng tin tưởng với sự kiên cường và thông minh của Biên Tranh, nàng ấy có thể tiếp tục kiên trì.

Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Trở về thôi.”

Chủ yếu là quãng đường đến bệnh viện quá xa xôi, chờ đến lúc trở lại trong nhà, Vũ Lâm Hanh đã ngủ thiếp đi, lúc gọi của nàng ấy xuống xe, nàng ấy còn mơ mơ màng màng không ngừng khua tay, trong miệng mắng đừng ồn ào, cuối cùng không có cách nào chỉ đành để Phong Sanh và Tô Diệc đỡ nàng ấy xuống xe, đưa vào nghỉ ngơi.

Trường Sinh vẫn kiên trì ở trong phòng khách chờ Sư Thanh Y các nàng trở về, chờ đến buồn ngủ, cuối cùng vẫn là Lạc Thần bế nàng ấy trở về phòng ngủ.

Một đêm mạo hiểm đầy mệt mỏi đi đến hồi kết, Sư Thanh Y và Lạc Thần tắm rửa xong cũng nhanh chóng đi ngủ.

Sáng hôm sau là một buổi sáng trong lành ấm áp. Sự âm u dưới lòng đất dường như cũng bị xóa sạch, nghênh đón hương vị của ánh nắng.

Vũ Lâm Hanh ngủ đến trưa mới dậy, lúc thức dậy còn hậm hực sau giấc ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân xong, lúc xuống lầu trong miệng còn đang lải nhải: “Hôm qua sao ta lại ngủ quên, không tắm rửa, cũng không có người nào thay quần áo cho ta! Các ngươi a, ta ở trên mặt đất lăn lộn cả người đầy bụi đất, cứ để ta ngủ như vậy, sáng sớm thức dậy ngửi mùi thôi cũng khiến ta muốn hôn mê, lòng người đáng sợ! Các ngươi đi ngửi cái giường của ta thử xem!”

Phong Sanh và Tô Diệc nơm nớp lo sợ: “Tiểu thư, đêm qua lúc trở về ngươi ngủ rất say, bọn ta… không dám thay quần áo cho ngươi, nên chỉ đành để cho ngươi trực tiếp nằm ngủ.”

Thiên Thiên ngồi trước bàn ăn, chậm rãi uống trà: “Ngươi đã quên đêm qua lúc ngươi trở về, tuyên bố nếu ai làm phiền ngươi ngủ thì ngươi sẽ giết chết người đó? Bọn họ là hai người đàn ông bất tiện giúp ngươi thay quần áo, ta thì thuận tiện a, nhưng ngươi không chịu, lúc ngủ còn vừa đấm vừa đá ta, tiểu thư, ta hầu hạ ngươi không nổi.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Nuôi Rắn, ngươi đừng tùy tiện nói xấu ta.” Vũ Lâm Hanh có chút chột dạ, suy nghĩ hình như là có việc như vậy.

“Nếu biết trước ta đã quay video lại, cũng có thể làm bằng chứng.” Thiên Thiên lắc đầu.

Trong lúc hai người các nàng đấu khẩu, Lạc Thần đã đến phòng của Vũ Lâm Hanh, trên giường quả thật có mùi, thảo nào Vũ Lâm Hanh tràn đầy lửa giận, vì thế Lạc Thần thay một bộ chăn drap sạch sẽ rồi mang cả gối đầu cho vào máy giặt.

Vũ Lâm Hanh lúc này tức giận đối với Thiên Thiên, đồng thời chỉ vào Lạc Thần, vô cùng đau đớn nói với Thiên Thiên: “Ngươi xem biểu tỷ nàng! Ngươi xem người ta đi! Nàng giúp ta giặt chăn drap, hiền thục cỡ nào!”

Lạc Thần đi ngang qua Vũ Lâm Hanh, nhàn nhạt để lại một câu: “Ta chỉ sợ trong phòng có mùi.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Nàng nhấc chân muốn đá Lạc Thần, nhưng Lạc Thần đã nhẹ nhàng né tránh.

Bên ngoài ánh nắng vừa phải, gió cũng mát mẻ, Sư Thanh Y căn một sợi dây phơi quần áo ở trước sân dùng để phơi chăn drap Lạc Thần mới giặt, ánh nắng xuyên qua vải vóc, mang đến một loại cảm giác thông thấu thích ý.

Trường Sinh cũng đến giúp đỡ, vuốt phẳng tấm chăn chập chờn lay động trong gió.

Nhưng động tác của nàng rất nhanh đã ngừng lại, nàng cảm thấy có một bóng người xuất hiện ở bên kia tấm chăn. Bóng dáng ấy thấp thoáng in lên tấm chăn mỏng có phần ẩm ướt.

Góc bên kia của tấm chăn bị người đó xốc lên.

Dạ đưa tay đẩy một góc chăn ra, yên lặng nhìn Trường Sinh, ánh mắt phản chiếu ánh nắng, nhưng cũng không thắp sáng được bóng đêm trong mắt nàng.

Trường Sinh vừa mừng vừa sợ, nàng không ngờ rằng Dạ sẽ đến.

Dạ và nàng nhìn nhau cách một tấm chăn, Dạ gật đầu nói: “Ta đến giảng bài cho Ngư Thiển.”

Phía sau Dạ vẫn là Lông Xám Trắng, hắn rụt đầu rụt cổ như một chú chim nhỏ, vẫy tay chào hỏi Trường Sinh: “…Hi, tiểu tiên nữ.”

Trường Sinh cười khúc khích, cũng vẫy tay giống như hắn: “Hi.”

Dạ nhìn Lông Xám Trắng một cái: “Ngươi nàng nàng là gì?”

“… Tiểu… tiểu tiên nữ, không thể sao, Đồ tỷ?” Bình thường Đồ tỷ nói chuyện trên mặt cũng không mang cảm xúc gì, Lông Xám Trắng thật ra cũng nhìn không ra tâm tình của nàng, không biết có phải nàng đang tức giận hay không, vì thế hắn cẩn trọng hỏi: “Ta nhìn thấy nàng thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ nên mới gọi như vậy.”

Đồ tỷ dường như không biết vui vẻ, cũng không biết tức giận.

Nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy sợ.

Dạ lại gật đầu: “Nàng xinh đẹp.”

Trường Sinh nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau hai má nàng có chút ửng hồng, nói với Lông Xám Trắng: “Ngươi còn không biết tên họ của ta?”

Lông Xám Trắng vội vàng nói ra sầu não của bản thân trong việc này: “Ta không biết ngươi họ gì, nghe Sư tiểu thư và Lạc tiểu thư gọi ngươi là Trường Sinh, nhưng cũng nghe Thiên tiểu thư gọi ngươi là tâm can bảo bối, cách xưng hô này nghe cũng không giống như ta có thể dùng được.”

Trường Sinh cười nói: “Ta họ Tĩnh.”

Lông Xám Trắng đổi giọng: “Tĩnh tiểu thư.”

Dạ nghe đối thoại giữa hai người, không có phản ứng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sư Thanh Y và Lạc Thần vừa rồi đi vào lấy drap giường ra phơi, lúc này cầm theo cái xô đi ra, Trường Sinh Trường Sinh đang nói gì đó với Dạ và Lông Xám Trắng, nên các nàng cũng vội vàng bước đến.

Sư Thanh Y mỉm cười: “Các ngươi đang nói chuyện gì?”

“Nói nên xưng hô ta thế nào.” Tâm tình của Trường Sinh còn tốt hơn cả thời tiết bên ngoài.

Sư Thanh Y mời Dạ và Lông Xám Trắng vào nhà ngồi, Lông Xám Trắng ngoài mặt nói là đến xem rương cổ vật, nhưng thật ra hắn biết rõ vị trí của bản thân chỉ là một vật ngụy trang. Đồ tỷ cũng không phải muốn đến xem rương cổ vật mà chỉ là đến gặp những người trong nhà này, nhưng hắn sợ Đồ tỷ thực sự sẽ giết hắn cho nên một chữ cũng không dám nói ra ngoài, cho nên khi vào nhà thì ngồi yên trên sô pha, biến bản thân thành một vật trang trí.

Sư Thanh Y pha trà cho hắn, còn mang điểm tâm cho hắn ăn.

Lông Xám Trắng nếm thử, trong lòng thiếu chút nữa rơi lệ. Điểm tâm Sư tiểu thư làm ăn quá ngon, lát nữa Đồ tỷ hẳn là sẽ ở lại ăn cơm, hắn cũng có thể ăn ké một bữa, chỉ cần nghĩ như vậy thì việc trở thành vật ngụy trang cũng không tệ, Đồ tỷ còn có thể cho hắn tiền.

Thật nhiều tiền.

Sư Thanh Y sợ Lông Xám Trắng đi lung tung nên Phong Sanh Phong Sanh và Tô Diệc trông chừng hắn. Nhiều lần như vậy, ba nam nhân bọn họ bắt đầu đánh bài ở dưới lầu.

Từ lúc Ngư Thiển bắt đầu học tập cơ sở ngự thuật từ chỗ Dạ, những người khác ngồi nghe, gian phòng của Ngư Thiển hiển nhiên trở thành phòng học và phòng họp. Hôm nay Dạ trực tiếp đến đây, Sư Thanh Y dọn hai cái bàn vào phòng, ghép lại với nhau, sau đó mang điểm tâm và trà nước vào, để mọi người ngồi quanh bàn.

Trạc Xuyên lại yên tĩnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt.

Sư Thanh Y trải tấm bản đồ mê cung ngầm đã được vẽ sau lần đầu xuống thăm dò, tấm bản đồ này thật ra chỉ vẽ được một phần mê cung, là con đường các nàng đã đi qua trong lần đầu thăm dò sau đó căn cứ ký ức vài lần qua lại của Âm Ca, tổng hợp thành một bản.

Sư Thanh Y thuật lại ngọn nguồn những việc các nàng đã trải qua dưới lòng đất, bắt đầu từ ngôi nhà của tên họ Lâm, kể rất chi tiết, cũng kết hợp với lộ tuyến các nàng đã đi qua trong lần này, cộng thêm lộ tuyến trong đoạn video Vũ Lâm Hanh quay lại, tiến hành mở rộng đối với tấm bản đồ trước đó.

“Cây dong cổ thụ này là một lối vào, trên vây là ‘vực’, mỗi người nhảy xuống có thể sẽ rơi vào những vực khác nhau.” Sư Thanh Y đánh dấu trên bản đồ, nói: “Âm Ca trải qua một trạch viện rách nát, bên trong cũng có không ít thứ dơ bẩn, vực là hư vô, nối tiếp với một khu vực trong thực tế.”

“Dưới này chính là hành lang đá phiến, nơi này là hang động hình thành từ những tấm màng mỏng, đi qua nó sẽ có một hòn đảo di động, kênh đào khô cạn bao quanh, hang động màng mỏng sau khi ăn uống thì sẽ nôn mửa, vật thể hình cầu màu trắng bị phun ra sẽ rơi xuống kênh đào, bên trong vật thể đó là một sinh vật be bét máu có đôi tay rất dài.”

“Nơi này là tế đàn cúng tế Triệu Thính Cầm, nơi này là bàn tròn, chính là đã bảo Âm Ca chờ ở đây.”

Sư Thanh Y vừa nói vừa vẽ lộ tuyến: “Khu vực dưới lòng đất rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, thậm chí còn trên dưới phân tầng. Cho dù chúng ta đã đi qua hai lần, Âm Ca cũng đi rất nhiều lần nhưng hiện tại kết hợp lại cũng chỉ có thể vẽ lại được một phần. Hoàn toàn không có manh mối về chỗ họ Lâm và người áo đen ẩn náo.”

Lạc Thần nói: “Nhưng bản đồ đang dần trở nên rõ ràng, lần tới xuống thăm dò sẽ nhanh chóng và dễ dàng hơn.”

Sư Thanh Y gật đầu: “Mọi người xem kỹ tấm bản đồ này, nhớ kỹ mỗi một tuyến đường. Thời gian này chúng ta tạm thời không tiếp tục thăm dò, để xem đối phương có động tĩnh gì không, nếu như bọn họ bất động, vậy chúng ta trước hết chú ý đến hành động của ngự giả, để tránh nàng ta nhắm đến Trạc Xuyên. Sắp tới chúng ta sẽ lấy việc tĩnh dưỡng làm chính, chuyên tâm học tập cơ sở ngự thuật, tất cả lấy Trạc Xuyên làm trọng.”

Ngư Thiển quay đầu lại, nhìn Trạc Xuyên đang nằm trên giường.

Lạc Thần lấy hai lọ hương cao lấy được từ dưới mê cung ra, đổ hương cao bên trong ra, chia làm vài lọ nhỏ rồi cho mỗi người mang theo một lọ trên người, nàng nói: “Có loại hương cao này có thể giảm thiểu sự uy hiếp của Vô Thường Lang Quân và Triệu Thính Cầm.”

Mọi người ở trong phòng thương lượng tỉ mỉ, sau khi quyết định một số việc, bắt đầu bắt đầu làm mẫu cho Ngư Thiển.

Lúc này đây, đến chạng vạng Dạ mới rời đi, Lông Xám Trắng được ăn một bữa trưa mỹ vị, còn cùng Phong Sanh và Tô Diệc đánh bài cả buổi chiều, hắn cảm thấy cuộc sống của bản thân vô cùng mỹ mãn, vì thế không khỏi ngóng trông lần tiếp theo.

Mấy tiếng đồng hồ dưới lòng đất có đôi khi cảm giác thời gian trôi chậm giống như vài tuần thậm chí mấy tháng, tất cả nguy hiểm đều bị ném lại với mật độ cao, nhét vào một khoảng thời gian ngắn, hận không thể lấp đầy mỗi một phút một giây. Nhưng thời gian trong thôn lại mang đến một loại cảm giác khác, quá thư thả ấm áp, cho nên còn chưa kịp tận hưởng thì nháy mắt đã kết thúc một ngày.

Cho đến sáng sớm hôm sau Sư Thanh Y còn ôm Lạc Thần nằm trên giường, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nàng lập tức ngồi dậy xem thử, là cuộc gọi của Ngư Thiển, nàng vội vã bắt máy. Ngư Thiển ở ngay trên lầu nhưng lại gọi điện thoại vào giờ này, Sư Thanh Y cảm thấy là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Sư Sư, Lạc Thần, các ngươi mau đến phòng ta.” Giọng của Ngư Thiển đang run lên.

Sư Thanh Y và Lạc Thần lập tức mặc quần áo xuống giường, chạy nhanh đến phòng của Ngư Thiển.

Mở cửa nhìn vào trong, bước chân của hai người các nàng lập tức bước chân ngay trước cửa.

Trạc Xuyên đang ngồi ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tự mình buộc tóc. Hai tay nàng đưa ra sau đầu, động tác có chút cứng nhắc buộc mái tóc thật dài thành đuôi ngựa, một tay gom tóc, tay kia lục lọi trên giường.

Hiện tại nàng đang mặc trang phục hiện đại, Ngư Thiển Ngư Thiển đã mua cho nàng, mà bộ y phục cổ đại trước đó cùng với ba cây trâm đều bị Ngư Thiển cất đi rồi.

Ngư Thiển kinh ngạc nhìn động tác của nàng.

Trạc Xuyên không lên tiếng, vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Lạc Thần bước đến nhìn chốc lát, rồi nói với Ngư Thiển: “Ngươi có thể điều khiển nàng không?”

Ngư Thiển lắc đầu, nét mặt vừa mừng vừa sợ: “Ta chưa từng điều khiển nàng. Sáng sớm hôm nay ta thay áo ngủ cho nàng, ai biết thay xong nàng lại ngồi dậy, tự mình buộc tóc.”

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: “Dạ từng nói trước đó nàng ấy và ngự giả đấu sáo, khiến ý thức của Trạc Xuyên thức tỉnh, có thể nàng sẽ có một số hành vi tự chủ, hiện tại có lẽ chính là hiện tượng này. Nàng vẫn còn giữ thói quen sinh hoạt trước đây, ngươi đưa trâm cài tóc cho nàng đi.”

Ngư Thiển lập tức lấy cây trâm trước kia của Trạc Xuyên ra, đặt vào trong tay Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên dường như cảm nhận được trong tay có một cây trâm, vì thế tự động vãn tóc, dùng trâm vắt lên, sau đó đứng dậy.

Tuy rằng nàng nhắm mắt, nhưng dường như có một loại năng lực nhận biết đặc biệt, nên có thể chuẩn xác tránh được các chướng ngại vật, đi ra cửa, xuống lầu, giống như nàng có thể tận mắt nhìn thấy cảnh trí xung quanh.

Sư Thanh Y, Lạc Thần, Ngư Thiển theo xuống lầu.

Trạc Xuyên đi đến trước bàn, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, đến lúc này mới nàng mới bất động, dường như đóng đinh tại chỗ.

Ngư Thiển đến trò chuyện với nàng ấy một lúc, nhưng nàng ấy không có bất cứ phản ứng gì.

“Loại hành vi tự chủ này có lẽ không phải lúc nào cũng có, nếu như ngươi nhìn thấy nàng bất động thì cũng không cần nóng lòng.” Sư Thanh Y an ủi Ngư Thiển: “Tùy ý nàng là được rồi.”

Ngư Thiển gật đầu, nói với Trạc Xuyên: “A Xuyên, hôm nay chúng ta cùng nhau dùng cơm ở đây đi.”

Trạc Xuyên vẫn ngồi nhắm mắt, không phản ứng bất cứ người nào.

Ngư Thiển thấy nàng ấy có thể cử động, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngồi ở một bên si mê nhìn nàng ấy.

Sư Thanh Y và Lạc Thần trở về phòng rửa mặt, sau đó một lần nữa xuống lầu, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Trạc Xuyên bất động, Ngư Thiển ngồi trước bàn ăn cùng với Trạc Xuyên, qua một khoảng thời gian, phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn, đó là mùi hương đặc trưng của phòng bếp.

Ngón tay của Trạc Xuyên lúc này mới cử động, nàng đứng dậy đi đến phòng bếp.

Sư Thanh Y bên kia vẫn còn đang mở lửa nấu canh, Trạc Xuyên đi đến trước bếp gas, vươn tay ra, Sư Thanh Y vội vã tắt lửa, để tránh làm nàng ấy bị bỏng.

Trạc Xuyên không cảm nhận được sự tồn tại của của thì lại bắt đầu tìm kiếm trên bếp, rồi đến cửa tủ chén dưới kệ bếp, Trạc Xuyên mở cửa tủ, cũng không đưa tay vào mà chỉ đặt tay của  mình cách  cánh cửa, dường như đang cảm nhận nhiệt độ ở nơi này.

“Tư duy của nàng hiện tại là thuộc về cổ đại.” Sư Thanh Y nhìn hành vi kỳ lại của Trạc Xuyên, nói: “Có phải nàng cho rằng vị trí này là lòng bếp?”

Lạc Thần nói: “Chính là như vậy.”

Trạc Xuyên thử nhiệt độ xong, lại lập tức ra khỏi phòng bếp, đi lên lầu, ba người các nàng lập tức theo sau, nhìn thấy Trạc Xuyên lấy thanh trường kiếm màu xanh lục của mình ra khỏi rương tróc yêu rồi đi ra ngoài cửa lớn.

Đi mãi đi mãi, không ngờ nàng ấy lại đến một ngọn núi ở ngoài thôn.

Trạc Xuyên tìm được một khu rừng nhỏ, dùng trường kiếm chém một số cành cây, bó thành thành một bó rồi cõng xuống núi.

Trở lại trước sân, Trạc Xuyên bày đống cành cây ra mặt đất, dùng trường kiếm cắt chẻ, tuy rằng động tác của nàng thoạt nhìn vô cùng cứng nhắc nhưng rất liền mạch, dường như ký ức của tiềm thức đã thâm nhập vào cốt tủy.

Trạc Xuyên chẻ củi xong thì ôm một bó củi trở lại phòng bếp.

Nàng mở cửa tủ chén, đặt bó củi vào trong, nghiêm túc xếp thành đống.

Sư Thanh Y nhìn thấy Trạc Xuyên nghiêm túc xếp củi, tạm thời cũng không tiện ngăn cản nên chỉ đành tùy ý nàng ấy.

Trạc Xuyên xếp củi xong thì bắt đầu tìm xung quanh, Sư Thanh Y biết nàng đang tìm mồi lửa, nhưng Trạc Xuyên không biết đến bật lửa, không tìm được công cụ nhóm lửa cho nên lại từ bên ngoài nhặt lấy hai khối đá cuội, không ngừng đánh lửa.

Sư Thanh Y thấy nàng ấy khổ cực, cho nên mang bật lửa đến, bật lửa lên ở trước mặt Trạc Xuyên.

Một ngọn lửa nhỏ thoáng chốc bừng lên.

Trạc Xuyên dường như hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn chiếc bật lửa.

Sư Thanh Y cũng khó có thể hiểu được, rõ ràng nàng ấy đang nhắm mắt, nhưng thị giác lại dường như không hề gặp trở ngại, đến cùng là thế nào?

Trạc Xuyên cảm nhận được ánh lửa, nàng dùng lá khô cẩn thận đưa đến xin mồi lửa.

Lá khô bị đốt cháy, Trạc Xuyên đang chuẩn bị bỏ nó vào đống củi trong tủ chén, Sư Thanh Y biết không thể ngăn cản hành động của nàng ấy nhưng cũng không thể để nàng ấy thực sự đốt phòng bếp, vì thế nàng vội vã nói: “A, cháy rồi! Mau cứu hỏa!”

Trạc Xuyên dường như nghe thấy, lập tức đứng bật dậy, nhìn khắp xung quanh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngư Thiển lập tức đuổi theo.

“Mau mau mau.” Lưng Sư Thanh Y toát đầy mồ hôi lạnh, lập tức nói với Lạc Thần: “Nàng nhất định đi tìm nước rồi, chúng ta mau lấy củi ra.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!